Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

CHƯƠNG 145: PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ (8)


1 năm

trướctiếp

Lúc trở về khách sạn cũng đã khoảng tám giờ tối, Thẩm Duệ gọi hai bữa ăn, nhìn thấy Chu Nguyên đang dùng máy tính gọi video với người khác.

Thẩm Duệ bước tới, phát hiện ra người đàn ông đối diện trong video là Diêm Kiêu.

“Kiêu, vậy phiền anh kiểm tra thông tin của họ càng sớm càng tốt.” Chu Nguyên tháo tai nghe.

Thấy cơm của Thẩm Duệ gọi đã đến, cậu bước tới gần anh ngồi xuống, cậu tự lấy phần ăn của mình, chủ động nói: “Tôi gửi thông tin về Lâm Dương cho Diêm Kiêu và Đội trưởng Lý, đồng thời yêu cầu họ điều tra rồi. Đối với tôi, ai điều tra không quan trọng, điều tôi cần là sự hiệu quả và hữu ích.”

Thẩm Duệ gật đầu: “Em cứ sử dụng cách của em, anh không có ý kiến.”

“Không, tôi không lo là anh có ý kiến gì không, tôi chỉ lo anh lại ghen tị rồi suy nghĩ miên man.” Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn anh: “Có không?”

Thẩm Duệ sững sờ một lúc, nhếch miệng cười: “Rõ ràng thế sao? Tôi cảm thấy mình đang kiểm soát tốt, và tôi đang làm rất tốt mà.”

“Có một chút.” Chu Nguyên cười khẽ.

Vừa định ăn cơm, điện thoại di động của Thẩm Duệ lại vang lên, là Hứa Tiểu Ca.

Sau khi nhận được video từ Thẩm Duệ, Hứa Tiểu Ca lập tức giao video cho bộ phận kỹ thuật để họ bắt đầu phóng to và làm sắc nét hình ảnh để xử lý video có pixel thấp. Sau một thời gian , cuối cùng đã có một hình ảnh rõ ràng hơn một chút.

“Sếp, tôi sẽ gửi cho anh những hình ảnh đã được xử lý cho anh xem.”

Cúp điện thoại, Hứa Tiểu Ca bấm gửi, Thẩm Duệ nhận được ngay. Video được xử lý thành ba hình ảnh từ các góc khác nhau, hiệu ứng hình ảnh rõ ràng hơn nhiều. Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào hình ảnh hồi lâu, nhưng vẫn không thấy gì.

“Anh đưa tôi xem thử.” Chu Nguyên đưa tay ra kéo lại.

Cậu phóng to hình ảnh,vì có cái khẩu trang, nên không thể nhìn rõ mặt nghi phạm. Hơn nữa, anh ấy còn đeo một chiếc kính râm lớn để che đi hai phần ba khuôn mặt, chỉ để lại phần da gần thái dương. Chu Nguyên phóng to vùng da ở khu vực này và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, phóng to các vị trí tiếp xúc của các rãnh ...

Vì cậu nhìn chằm chằm vào ảnh quá lâu, nên Thẩm Duệ nghĩ cậu có phát hiện gì mới, mới hỏi: “Tìm thấy gì không?”

“Ừm, có thấy.” Chu Nguyên đưa lại điện thoại: “Thấy người đàn ông này có làn da rất trắng.”

Thẩm Duệ: “…”

“Ăn cơm đi.” Sống với Thẩm Duệ lâu như vậy, khi anh không tự mình nấu ăn, hầu hết món ăn của Thần Duệ đều là hải sản, tôm trong hải sản là lựa chọn đầu tiên của anh. Cơm anh chọn tối nay, đêu là cơm nắm tôm chua ngọt. Chu Nguyên không ăn nhiều, cũng không quá kén ăn, cậu đưa cho Thẩm Duệ một phần tôm viên của mình: “Anh rất thích tôm mà.”

Thẩm Duệ nhíu mày: “Em không thích ăn tôm sao?”

Anh có chút bối rối, cảm thấy mình không nên, đã lâu như vậy rồi, vẫn chưa quen với khẩu vị của A Nguyên.

“Thích.” Chu nguyên cười khẽ lên: “Nhưng tôi nghĩ mình sử dụng não nhiều, còn anh có rất nhiều công việc thể chất, tôi ăn một chút là đủ rồi, tôi thích nhìn anh ăn hơn.”

Thẩm Duệ: “...” Tim anh đập nhanh hơn một chút.

Sao hôm nay tên này nói chuyện yêu đương suôn sẻ, trôi chảy quá vậy?

Không, lời này có vẻ không phải thuận miệng, nhưng anh cứ cảm thấy như là thuận miệng mà nói ra vậy.

Sau khi hai người ăn no, Thẩm Duệ thu dọn bộ đồ ăn, Chu Nguyên kéo anh ngồi xuống nói: “A Duệ, chúng ta hãy thảo luận về vụ án liên quan đến thiêm văn của Phong Đô đại Đế đi.”

Cậu lấy ra một vài mẩu giấy trắng, viết lên đầu trang.

Mười sáu năm trước, một đám cháy đã xảy ra ở chùa Phong Đô đại đế, năm người đã chết, hai người là khách hành hương bên ngoài, ba người là các đạo sĩ trong chùa.

Một trong số họ có một nữ hành hương, tên Bạch Vân.

Chu Nguyên đáy mắt đẫm sương, khiến người ta không hiểu được vui buồn, phiền muộn bên trong cậu. Cậu quay lại nhìn Thẩm Duệ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Giọng điệu cậu rất nhẹ nhàng, có vẻ như người cảm thấy có gì đó không ổn phải là Thẩm Duệ, vẻ mặt của cậu rất thờ ơ, như thể cậu đang nói về một người lạ.

“Bố của em …”

Chu Nguyên ngắt lời anh: “Ừ, là bố tôi.”

Thẩm Duệ không biết nên tiếp tục nói thế nào, lúc này không biết được Chu Nguyên đang suy nghĩ gì, đành phải thở dài một hơi, vươn tay xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Tiếp đi.”

Năm nay, người từng xuất hiện trong chùa Phong Đô đại đế, Bạch Vân, tức là Bạch Vân được ghi vào hồ sơ tử vong năm đó, thật sự đã chết.

Cái chết của Bạch Vân khiến họ phải đến Tân Hải một lần nữa để điều tra sự việc.

Nhưng trong ngày đầu tiên hạ cánh, trong chùa Phong Đô ở Tân Hải, lại xảy ra một vụ giết người khác là thiêm văn tự của Phong Đô Đại Đế.

Mấy vụ việc lặp lại thành một vòng tuần hoàn.

Mười lăm năm trước, Chu Vũ bị giết bởi thiêm văn của Phong Đô đại đế, năm nay lại xảy ra lần nữa.

Chu Nguyên nói: “Trước tiên chúng ta hãy phân tích, người đã giết Chu Vũ trong những ngày đó cũng dùng thiêm văn hợp kim lithium, cũng chính là thiêm văn Phong Đô đại đế. Tôi không có báo cáo khám nghiệm tử thi năm đó, nhưng vào thời điểm đó tôi là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường, cảnh tượng, biểu cảm và góc độ thiêm văn rất giống với Phong Đô đại đế hôm qua.”

Chu Nguyên mô tả tất cả bình tĩnh như một người ngoài cuộc đang chứng kiến những chuyện này.

Nhưng Thẩm Duệ biết Chu Nguyên năm đó đã thành ra cái quái gì rồi, cha cậu qua đời đột ngột, đối với cậu là một đả kích rất lớn.

“Thủ thuật có thể bắt chước, nhưng không phải là Lâm Dương.” Chu Nguyên tiếp tục viết những thông tin có liên quan trên giấy trắng: “Lâm Dương năm nay chỉ khoảng hai mươi sáu tuổi, khi chuyện đó xảy ra cách đây mười lăm năm, anh ấy chỉ mới khoảng mười một tuổi, người năm đó không phải là anh ấy.”

Cậu nhắm mắt lại: “Tôi thường lặp lại trong đầu lần đầu tiên nhìn thấy cái chết của Chu Vũ, cố gắng nhớ lại tất cả các chi tiết của hiện trường lúc đó. Mặc dù có một số chi tiết có thể tôi đã bỏ sót, nhưng tôi vẫn có thể viết hồ sơ của một người.”

“Năm đó, Chu Vũ nhận được một cuộc gọi ngay trước mười hai giờ, ông ấy bảo tôi ngủ với người phụ nữ kia, rồi ra ngoài đóng cổng chùa, sau đó qua mười hai giờ, tôi muốn nói lời chúc mừng năm mới với ông ấy, nên đi ra ngoài tìm ông ấy, nhìn thấy ông nằm bất động trên mặt đất trong tuyết.”

Lúc đó vẫn còn tuyết, bên cạnh có dấu chân, không sâu, dấu chân còn lớn hơn Chu Vũ, dấu giày đó chính là dấu chân của giày da ...

Thẩm Duệ cắn răng nhìn Chu Nguyên nhắm mắt lại, như rơi vào một thế giới khác, mỗi lời cậu nói ra, lúc này đều khiến cậu có chút khó chịu, anh duỗi tay ra muốn chạm vào cậu, an ủi cậu, nhận ra những phiền muộn cũ đã ăn sâu vào xương tủy, rất khó để quên đi hoàn toàn.

“Góc độ…” Chu Nguyên nhắm mắt lại, khua tay trong khoảng không: “Góc của thiêm văn rất giống với cái xác mà tôi nhìn thấy ở ngọn núi phía sau đêm qua, đâm thẳng vào, vì vậy kẻ sát nhân có chiều cao tương đương với Chu Vũ, hoặc cao hơn Chu Vũ một chút, mang giày da, chắc làm nghề nho nhã lịch sự, nhưng sức lực rất khỏe.

“Và người đó biết Chu Vũ.”

Nói xong, Chu Nguyên mở mắt ra: “Tôi đã loại trừ một số người mà Chu Vũ tiếp xúc trong những lần nói chuyện cá nhân, một số được ghi nhận là đã chết. Mặc khác ít hay nhiều, đều có một chút khác biệt so với hồ sơ của tôi.”

“Hơn nữa có một người khác, một người mà Chu Vũ biết, nhưng ít tiếp xúc.”

“Độ tuổi khoảng 45 hoặc hơn kém 6 tuổi, chiều cao khoảng mét tám, nghề nghiệp thiên về kỹ thuật công trình dân dụng, thể chất tương đối tốt, có sức bền khá tốt.”

Mười lăm năm trước, Chu Vũ không có khả năng biết đến Lâm Dương. Tốc độ truyền bá tin tức ở năm đó không nhanh như vậy, tai nạn ngoài ý muốn này, sau một thời gian ở vùng ngoại ô thì biến mất không thấy tăm tích.

Cho nên Chu Nguyên nghĩ, kẻ đã giết Chu Vũ năm đó, lẽ ra phải xuất hiện.

Có rất nhiều cách để giết người, tại sao Lâm Dương lại chọn cách này, cậu nghĩ, có lẽ là “Phong Đô đại đế” còn có những ý nghĩa khác.

Trong tay anh ta, văn bản không dấu của Hoàng đế Fengdu chỉ có một nửa, có thể có lý do ở nửa sau của văn bản.

Một vòng tròn thông tin, thời gian, địa điểm và sự kiện được viết trên trang giấy trắng.

Sự việc của Chu Vũ và Lâm Dương có mấy người trung gian xuất hiện trùng hợp.

“Thẩm Duệ, anh có nhớ những bức ảnh anh đã nhìn thấy ở nhà của Lâm Dương không?” Chu Nguyên đột nhiên hỏi anh.

Thẩm Duệ nhớ lại bức ảnh cũ ố vàng, anh nhớ rõ, đó là ảnh chụp của Bạch Vân khi bà ấy còn trẻ. Bạch Vân có liên quan gì đến Cô nhi viện Thiên Hải không?

Anh lấy ra một cây bút, Viết Viện phúc lợi Thiên Hải trước mặt Bạch Vân.

“Cô nhi viện Thiên Hải có liên quan đến Lâm Dương, Lâm Dương đã sống ở Cô nhi viện Thiên Hải trong một thời gian dài. Nhưng xét theo bức ảnh, thời gian không khớp với thời gian anh ta ở đó, tôi nghi ngờ bức ảnh không phải do Lâm Dương chụp mà là của nghi phạm có mái tóc bạch kim.”

Với một cây bút đã đem Cô nhi viện Thiên Hải, Lâm Dương, Bạch Vân và Phong Đô đại đế hợp nhất với nhau, tạo thành một vòng tròn.

“Trước khi Bạch Vân đến chùa của tôi nói với tôi là bà ấy biết Chu Vũ đã chết như thế nào.” Chu Nguyên vẽ một đường nối giữa Bạch Vân và Chu Vũ.

Tại thời điểm này, trên tờ giấy,tạo thành hai vòng tròn chồng lên nhau, phần chồng lên nhau là Chùa Phong Đô và Bạch Vân.

“Đầu mối là Bạch Vân nên được điều tra.” Chu Nguyên nói: “Nhưng chùa Phong Đô đại đế nên được kiểm tra trước.”

Tất cả các manh mối thu được cho đến nay đã được sắp xếp, Thẩm Duệ nói: “A Nguyên.”

“Hả?” Chu Nguyên nhìn anh.

Thẩm Duệ: “A Nguyên.”

“Hả?” Chu Nguyên nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Duệ bước đến, ôm lấy cậu, nhẹ vỗ về lưng cậu như một đứa trẻ: “Anh xin lỗi vì trước đây anh đã không thể ở bên em khi em cần anh.”

Chu Nguyên ngẩn ra, đứng bất động.

Thẩm Duệ có chút hoảng hốt, bởi vì trên vai cảm nhận được chút ướt.

Anh xoa đầu A Nguyên: “Về sau anh luôn ở đây.”

Ngày hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại gần như cùng một lúc.

Thẩm Duệ nhận được điện thoại của Lý Binh Binh, Chu Nguyên nhận được điện thoại của Diêm Kiêu, hai bên đều mang đến tin tức về Phong Đô Đại Đế.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ nói với Chu Nguyên: “Lão Lỹ đã kiểm tra các nhà đầu tư của Phong Đô Đại Đế, họ là một công ty công nghệ sản xuất linh kiện điện tử, một công ty sản xuất đồ nội thất, một công ty điện ảnh và truyền hình, tên của ba công ty cũng đã được kiểm tra, họ sẽ gửi fax cho chúng ta sau,, còn thông tin em tìm thấy được thì sao?”

Chu Nguyên nói: “Diêm Kiêu cũng đã tìm thấy ba công ty, nhưng ba công ty này dường như không phải là nguồn vốn đứng đằng sau họ. Có vẻ như có những tư bản khác đứng sau sự kiểm soát của ba công ty này để rót vốn vào Phong Đô Đại Đế, còn công ty nào đứng sau nó, anh ta vẫn cần tiếp tục điều tra thêm.”

Hai người đã trao đổi thông tin xong, đồng ý nên bắt đầu với ba công ty này để điều tra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp