Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

CHƯƠNG 144: PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ (7)


1 năm

trướctiếp

Thẩm duệ cảm thấy như ai đó muốn dẫn mình đi, âm thanh vừa mới phát ra ở tầng hai, bây giờ lại ở trên tầng ba.

Sau một hồi suy nghĩ, anh vẫn quyết định lên đó xem.

Hiện tại Cô nhi viện này ở tình trạng quá mức kì quái, không có trẻ con, không có nhân viên công tác, trông không giống như một nơi có người ở.

“Lên thôi, chúng ta đều phải chú ý an toàn.” Thẩm Duệ nói.

Hai người tiếp tục đi lên cầu thang bên trái, Thần Duệ tiếp tục là người dẫn đầu.

Cách bài trí của lầu ba cũng giống lầu hai, vẫn là một dãy hành lang dài, nhưng Thẩm Duệ vừa đi lên, anh nhận thấy lầu hai có chút khác biệt, bỗng nghe thấy Chu Nguyên nói với anh: “Thẩm Duệ, anh nhìn bức tường kìa.”

Bởi vì hành lang hơi tối, nên khi đi lên anh không chú ý đến tình hình xung quanh.

Khi Chu Nguyên vừa nói xong , anh mới nhìn lên tường, phát hiện trên tường hành lang có nhiều hình ảnh lộn xộn. Trong đống hỗn độn đó, những thứ dễ nhìn thấy nhất là đôi mắt và cách họ ăn uống.

Mắt xuất hiện cùng với cửa sổ, ở đâu có cửa sổ, ở đó có mắt. Có đôi mắt đang lén lút ẩn sau cửa sổ để nhìn ra ngoài. Thoạt nghe hơi khó hiểu, nhưng một khi nhìn thấy mấy loại hình ảnh như thế này, Thẩm Duệ cảm thấy hơi rợn người, giống như có một con mắt trên tường đang nhìn chằm chằm vào người xem qua cửa sổ trong bức tranh.

Nhìn bức tranh khác cũng chừng đó mắt, ăn cái gì, bức tranh của đứa trẻ vẫn rất trừu tượng, kẻ phản diện trừu tượng đang vơ vét mấy thứ mũm mĩm tròn trịa, còn có nước mắt, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Duệ lấy điện thoại di động ra chụp cận cảnh những hình ảnh này, vừa định nói gì đó với Chu Nguyên, âm thanh của những viên bi rơi rồi lăn trên mặt đất lại vang lên.

Lần này âm thanh không phải từ tầng trên nữa, mà chính là ở tầng ba.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, nên âm thanh của những viên bi rơi vang vọng trong khung cảnh vắng lặng và trống trải này.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Từng tiếng vang lên, như một mũi kim chích vào sau lưng họ.

Thẩm Duệ thâm trầm đi theo âm thanh tiến về phía trước, đi qua vài căn phòng có cửa đóng kín, khi đến căn phòng thứ tư, đột nhiên một viên bi lăn từ phía trước lăn đến, vừa vặn đụng vào mũi giày của anh.

Thẩm Duệ dẫm lên hạt thủy tinh trụ nó lại không cho lăn tiếp, ngồi xổm xuống nhặt viên bi lên.

Nhưng đột nhiên vang lên âm thanh của rất nhiều viên bi khác lăn đến ở phía trước.

Cộc cộc cộc cộc cộc.

Hướng về phía bọn họ rít lên.

Thẩm Duệ cau mày, nhìn lên thì thấy năm sáu viên bi đang lăn về phía mình, anh đưa tay ra định chạm vào chúng, Chu Nguyên đang đứng phía sau kêu anh một tiếng: “A Duệ.”

Thẩm Duệ rất ít khi nghe thấy Chu Nguyên gọi mình như vậy, nghe xong thì có chút kinh ngạc.

Vừa định đứng lên hỏi cậu có chuyện gì, thì thấy Chu Nguyên nhìn chằm chằm phía trước.

Anh hướng theo ánh mắt của cậu nhìn về phía trước, mới phát hiện cách bọn họ chưa tới mười thước, cũng chính là chỗ cây thập tự giá ở giữa phòng, có một đứa bé đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ nhếch mép cười.

Đứa trẻ cầm trên tay một vài viên bi, khi thấy Thẩm Duệ phát hiện ra sự tồn tại của mình, nó cười “he he” rồi đẩy một viên bi khác về phía anh.

“……Chuyện gì đã xảy ra.” Thẩm Duệ hít sâu: “Này nhóc, cháu là ai?”

Đứa trẻ phớt lờ Thẩm Duệ, nhếch miệng cười.

Hì hì.

Sau đó đẩy viên bi cuối cùng về phía Thẩm Duệ, rồi nhanh chân men theo góc tường chạy đi.

Hì hì.

Sau khi đứa trẻ đứng dậy, Thẩm Duệ nhận ra hình dáng của đứa trẻ đó chỉ tầm bảy hoặc tám tuổi. Nhóc con này ngồi ở đây giả ma giả quỷ để làm cái gì chứ? Nghĩ đến đây, Thẩm Duệ không chút do dự chạy lên phía trước đuổi theo.

Nhưng nhóc con này chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi hành lang.

Hành lang trở về trạng thái yên ắng, Chu Nguyên bước tới nói: “Có bóng kìa.”

Đứa trẻ kia chạy sau lưng anh, ánh trăng thưa thớt xung quanh chiếu vào nó, tạo ra một cái bóng đổ trên mặt đất. Nó đã đi rồi, hình như đang trốn ở một căn phòng nào đó trong dãy phòng ở hành lang.

“Nhóc con, mau ra đây nào, chú sẽ đãi cháu một cái bánh mì kẹp thịt và một cái xúc xích.” Thẩm Duệ bắt đầu sử dụng phương pháp đánh lừa trẻ con.

Chu Nguyên: “…”

Đối với một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi, được nuôi dưỡng ở Cô nhi viện thì có khi chúng còn không biết bánh mì và xúc xích là gì.

Lúc này có thể nói một cây kẹo còn ngon hơn là bánh mì kẹp thịt rất nhiều, Chu Nguyên không thèm để ý đến Thẩm Duệ nữa, đơn giản chỉ cần chỉ đến mấy phòng ở góc hành lang xem thử là được rồi.

Trong cô nhi viện có rất nhiều phòng, nhưng những năm gần đây trẻ em được nhận vào ngày càng ít, vì vậy nhiều phòng đã bị tạm khóa. Đặc biệt, phòng ở tầng một và tầng hai đã đủ nên tầng ba bị tạm khóa. Vì vậy, sau khi lên tầng ba, Thẩm Duệ đã phát hiện ra một vấn đề là các phòng trên tầng ba giăng đầy mạng nhện, nhưng hành lang tầng ba lại không có bụi.

Anh cho là có thể các em nhỏ ở đây coi hành lang nơi này là sân chơi nên thích lên đây nô đùa, hoặc nhân viên Cô nhi viện thường xuyên đến để dọn dẹp hành lang.

Nhưng nếu vậy, mấy căn phòng phải sạch sẽ hơn một chút. Vì vậy, Thẩm Duệ chắc chắn tình huống đầu tiên có khả năng xảy ra cao hơn.

Sau khi đẩy cửa nhiều phòng liên tiếp, họ đã mở gần hết các phòng trong dãy này sang góc của dãy mới. Chu Nguyên vẫn tiếp tục đẩy cửa phòng, nhưng lần này cửa phòng bị kẹt.

Là kẹt, không phải bị khóa.

“Có người ở bên trong.” Chu Nguyên nói với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ bảo Chu Nguyên lùi lại và gõ cửa: “Cậu bé, cháu có trong đó không?”

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Im ắng, như thể không có ai ở bên trong cả.

Nếu anh bạn nhỏ này không thích gọi nhẹ nhàng, Thẩm Duệ nghĩ mềm mỏng hơi khó dụ, nên thử làm màu với nhóc con thử xem, cậu bé này chắc không biết nếu hù dọa người khác bừa bãi sẽ khiến người ta sợ chết khiếp.

Trong lòng thầm nghĩ, lập tức xắn tay áo, lùi về phía sau một bước rồi thẳng chân đá tới.

Cánh cửa mở ra, Thẩm Duệ định vào bắt cậu bé, nhưng căn phòng này còn quỷ dị hơn, trên tường đối diện với cửa có một bức ảnh đen trắng, một bức di ảnh đen trắng của một ông lão đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ.

Bất ngờ đập vào mắt khiến cho Thẩm Duệ hoảng sợ, vội giật mình lùi lại.

"Chết tiệt.” Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy.

Chu nguyên đỡ Thẩm duệ, nhìn về phía bức ảnh đen trắng kia. Cô nhi viện này sao lại giống như một nơi không người khủng bố tinh thần người khác vậy.

Bởi vì bên trong không có đèn điện, Chu Nguyên đẩy Thẩm Duệ ra rồi tự mình đi vào. Cách bài trí của căn phòng rất giống trong bệnh viện, hướng đi vào là hành lang nhỏ, quẹo trái sẽ thấy nơi đặt giường bệnh.

Chu Nguyên bước vào, phát hiện có một người đang nằm trên giường.

Ban đầu, cậu nghĩ đây là đứa trẻ vừa rồi, nhưng nếu nhìn kỹ, người đàn ông trên giường rất cao, dáng người không giống như của một đứa trẻ.

Nhìn kỹ, người đàn ông trên giường vẫn còn thở, lồng ngực của anh ta lên xuống theo từng nhịp thở.

Thẩm Duệ cũng bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng xác nhận được những người đi lại ở đây vẫn là những người còn sống.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, chúng tôi đến cô nhi viện tìm viện trưởng ở đây, không biết là...”

Thấm Duệ là người đầu tiên cất giọng.

Họ làm ầm ĩ ở đây như vậy, lẽ ra người ngủ say đã thức dậy từ lâu rồi, nhưng người trên giường không có phản ứng gì, Thẩm Duệ cảm thấy có gì đó không ổn, anh vội vàng chạy đến chỗ giường bệnh, muốn tóm lấy cái chăn bông đang che người nọ kéo ra.

Đột nhiên anh cảm thấy bắp chân của mình bị thắt lại, có ai đó dưới gầm giường đã nắm lấy bắp chân của anh.

Việc này, từng đợt vẫn chưa chịu dừng lại.

Thẩm Duệ lại bị làm cho nổi điên, đang định giũ thứ đang nắm lấy bắp chân mình ra, thì đột nhiên nghe thấy hai giọng nói non nớt vang lên: “Các người tránh ra, tôi không cho các người đụng vào ông nội của tôi!”

Bước vào cô nhi viện này cũng lâu rồi, cuối cùng họ cũng nghe thấy người nói chuyện.

Thẩm Duệ cố kiềm cái bản tính nóng nảy muốn đánh người của mình lại, mới ngồi xổm xuống, phát hiện có hai đứa trẻ trốn dưới gầm giường,một đứa còn đang nắm lấy bắp chân anh, anh kéo những đứa trẻ nhỏ ra khỏi gầm giường, bắt chúng đứng thẳng lên.

“Đứng thẳng lên cho chú.” Thẩm Duệ hạ giọng, hùng hồn cảnh cáo: “Dám gây rắc rối cho chú, cẩn thận chú đánh chết cả bọn đấy.”

Vì hai đứa trẻ còn nhỏ, nên sợ hãi đến mức bật khóc.

Thẩm Duệ cau mày, tay chân trở nên luống cuống.

“Cho các cháu ăn này.” Chu Nguyên lấy tất cả số kẹo trong túi ra, dúi vào tay bọn trẻ, khó khăn lắm chúng mới chịu nín khóc, đem kẹo cất đi, rồi đứng trước giường bệnh, chặn không cho nhóm người Thẩm Duệ bước tới.

“Các chú đi ngay, đừng làm phiền đến giấc ngủ của ông nội cháu.”

Bọn họ đã làm loạn trong phòng này lâu như vậy, mà ông lão nằm ở trên giường còn không thức dậy. Nếu không phải vì lồng ngực vẫn còn thở, Thầm Duệ sẽ nghĩ người ông mà chúng đang nói đến đã chết rồi.

“Nhóc con, ông của cháu bị ốm rồi.” Thẩm Duệ như một con đại bàng đang cõng một con gà, tay trái tay phải mỗi tay một đứa, bế chúng ra sau lưng Chu Nguyên, cố tình nói ác ý với chúng: “Nếu các cháu còn quậy phá, người chú đang đứng trước mặt các cháu sẽ ăn thịt các cháu cho mà xem.”

Chu Nguyên: “…”

Những đứa trẻ lém lỉnh này không cũng không vừa, trẻ con ngày nay còn không sợ phim kinh dị.

Lập tức đáp trả: “Anh trai này cho chúng cháu kẹo, nên sẽ không ăn chúng cháu, chú mới kỳ lạ, chú mới là kẻ xấu.”

“…” Thẩm Duệ cau mày, không cam lòng tiếp nhận sự thật: “Chú chỉ lớn hơn cậu ấy vài tháng, sao chú lại là một ông chú kỳ quặc, còn cậu ấy thì là một anh đẹp trai?”

Đời khổ lắm rồi, đừng vạch trần nhau nữa!

Thẩm Duệ cũng lười nói chuyện với hai đứa nhóc này, vội vàng đi thăm dò xem ông lão đang nằm trên giường. Kéo chăn bông ra, anh thấy ông đang mở to mắt nhìn mình.

…Thẩm Duệ lần nữa bị làm cho hoảng sợ.

Chết tiệt, Ngũ hành nơi này đáng sợ vậy sao?

“Chết thật, cụ dậy rồi mà sao không chịu nói lời nào vậy ạ.” Thẩm Duệ vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Anh đưa tay thăm dò trán ông cụ, thấy ông không sốt, quay lại chơi và hỏi: “Cụ ông, cụ bị sao vậy ạ?”

Ông cụ khẽ đảo mắt, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thẩm Duệ kiên nhẫn hỏi: “Cụ ông, cho cháu hỏi một lần nữa, người khó chịu ở chỗ nào ạ? Cụ có cần cháu đưa đến bệnh viện không? Cụ nói một câu, một câu thôi cháu sẽ lập tức đưa cụ đi ngay.”

Cụ ông vẫn chỉ khẽ đảo tròng mắt chứ không đáp lại.

Thẩm Duệ: “…”Anh có cảm giác giống như đàn gảy tai trâu vậy.

Hai đứa nhóc con bị chặn không cho lại gần, nói: “Ông nội của cháu không nói đâu.”

“Đúng rồi ạ, ông cháu bị câm, không nói được đâu, sao ông chú kỳ lạ này cứ bắt ông cháu phải nói thế.”

Cụ ông này là một người câm?

Đúng là một người câm thì không thể nói nhưng vẫn có thể nhúc nhích khua tay múa chân một chút mà nhỉ? Cứ nằm yên như thế này, chẳng lẽ bị liệt rồi sao?

“Cụ ông, người không thể nói hay cử động được sao?” Thẩm Duệ hỏi.

Hai nhóc con nhanh nhảu nói: “Ông cháu bị ngã cách đây vài ngày, bị thương ở tay và chân, bác sĩ nói bây giờ ông không thể đi lại, sao ông chú kỳ lạ này lại không chịu hiểu thế ạ, còn muốn người ta nói chuyện với nhúc nhích nữa chứ.”

Thẩm Duệ: “…”

Hoàn toàn không nói nên lời.

Anh tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy công tắc đèn được giấu ở góc sau cánh cửa, bật lên là đèn vàng hỗn hợp, Thẩm Duệ ngồi xuống.

Vừa không thể nói, vừa không thể tay chân, coi bộ muốn hỏi chuyện cũng trở nên khó khăn hơn rồi.

Nhưng Thẩm Duệ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, nói với ông cụ: “Ông cụ, chúng cháu đến đây là để tìm viện trưởng của cô nhi viện. Ông có phải là viện trưởng không? Nếu có, hãy chớp mắt hai lần, nếu không, chỉ cần chớp một lần.”

Ông cụ chớp chớp mắt để chứng tỏ là ông đã hiểu.

“Cụ là viện trưởng sao?” Thẩm Duệ hỏi.

Ông cụ chớp mắt.

“Cụ là nhân viên trong cô nhi viện này ạ?” Thẩm Duệ tiếp tục hỏi.

Ông cụ chợp mắt hai lần.

“Ở đây chỉ có ba người thôi sao?”

Lần này, ông cụ vẫn chưa phản ứng lại, hai nhóc con bên cạnh đã đáp lời trước.

“Không, mẹ trưởng khoa đưa mấy anh chị khác đi kiểm tra sức khỏe rồi, hai đứa chúng cháu còn nhỏ không đi được,hừm hừm.”

Dường như đứa trẻ rất không hài lòng với việc bị bỏ lại ở đây, giọng điệu của nó lộ rõ sự bất mãn.

Thẩm Duệ quay đầu nhìn hai người bạn nhỏ: “Đi kiểm tra sức khỏe thân thể? Cảm thấy không ổn chỗ nào sao?”

“…Cháu cũng không biết nữa.” Người bạn nhỏ lắc đầu nói không biết. Dù sao, trong thế giới của chúng, việc có thể ra ngoài chơi, làm bất cứ điều gì chúng muốn cũng là một điều tốt rồi: “Cháu chỉ nghe các anh cháu và những người khác nói là sẽ đi kiểm tra cơ thể của họ.”

Khám sức khỏe định kỳ cho lũ trẻ, cô nhi viện này khá tận tâm.

Thẩm Duệ định hỏi ông cụ thêm những câu hỏi khác, nhưng nhận thấy việc giao tiếp giữa hai người không mấy thuận tiện, nên định rời đi.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng cô nhi viện, họ tình cờ nhìn thấy giám đốc cô nhi viện trong chiếc xe tải nhỏ cũng những đứa trẻ đi kiểm tra sức khỏe quay về.

“Các cậu là ai?”

Người đặt câu hỏi là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, trông khá phúc hậu, những điều đó không ngăn cản bà làm một người dễ thương.

Thẩm Duệ nhìn bọn trẻ phía sau lưng bà mới biết người này có lẽ là giám đốc cô nhi viện, hoặc đó là mẹ của viện trưởng như lời bọn trẻ đã nói.

Anh vội vàng tiến về phía trước và nói: “Xin chào, cảnh sát đây. Hôm nay tôi có gọi điện đến, nhưng không có ai trả lời, cửa không mở, nên tôi đã vào mà vẫn chưa có sự cho phép. Chúng tôi ở đây để hỏi bà một vài chuyện.”

Viện trưởng của trại trẻ mồ côi tên là Dương Mai, người gốc Tân Hải. Sau khi bà biết danh tính của nhóm người Thẩm Duệ, bà quay lại nói với những đứa trẻ vẫn đang đứng phía sau mình: “Hôm nay ai cũng mệt, vào nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa dì nấu thêm cho mỗi con một quả trứng nữa.”

Bọn trẻ gật đầu, khi đi ngang qua Thẩm Duệ và Chu Nguyên, chúng lần lượt tò mò nhìn họ trước khi đi vào.

Chu Nguyên nhìn những đứa trẻ này, có khoảng mười đứa, độ tuổi từ mười đến mười lăm tuổi, nếu có một đặc điểm thì những đứa trẻ này rất có điểm nhấn.

Viện trưởng Dương dẫn nhóm người Chu Nguyên phòng khách trong viện, rót cho họ hai ly nước đun sôi để nguội, hỏi: “Không biết các cậu đến đây là có chuyện gì vậy?”

Cũng không còn sớm, xem ra viện trưởng Dương còn có nhiều việc phải làm. Ngay từ khi bước vào, bà đã giơ tay nhìn đồng hồ, nhóm người Thẩm Duệ và đã chú ý tới chuyện này, nên đi thẳng vào chủ đề: “Viện trưởng Dương, lần này đến thăm, chủ yểu là hỏi về Lâm Dương và đến thờ Phong Đô Đại Đế hằng năm đến đây chọn các đạo sĩ về làm con nuôi.”

“Lâm dương?” Dương Mai nghe thấy cái tên này mới nhìn về phía Thẩm Duệ: “Đứa trẻ đó sao rồi?”

Đối với một bà lão ở độ tuổi năm mươi sáu mươi, họ thích gọi những người trẻ hơn họ là trẻ con, chưa kể Lâm Dương đã từng sống trong trại trẻ mồ côi của họ hai năm trước đó rồi.

“Anh ta chết rồi.” Thẩm Duệ không có ý định giấu bà: “ Là tự sát.”

Nghe tin Lâm Dương đã chết, Dương Mai vô cùng ngạc nhiên: “Cậu nói đứa trẻ đó chết rồi? Là tự tử sao? Không thể nào.”

Thẩm Duệ khó hiểu, những người nghe tin Lâm Dương chết đều không khỏi thốt lên “không thể nào”. không có khả năng làm điều xấu, không có khả năng tự tử. Lời này không quá tuyệt, nhưng từ trong miệng của Chưởng môn đạo trưởng, cùng viện trưởng nhà phúc lợi đang đang ở trước mặt, nghe có vẻ như là tuyệt đối.

Không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn.

Nhưng bọn họ đều nói người đó không có khả năng làm chuyện này, cố tình làm vậy.

“Hôm nay cảnh sát tìm thấy anh ta đã chết tại nhà riêng.” Thẩm Duệ không nói anh ta đã tự sát như thế nào: “Tôi nghe nói Lâm Dương đã sống trong cô nhi viện một thời gian trước khi được nhận vào chùa Phong Đô Đại Đế. Viện trưởng Dương, tại sao Lâm Dương lại đến cô nhi viện, cụ thế lúc đó anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”

Dương Mai cau mày suy nghĩ: “Cậu ấy được người thân đưa đến đây, bị nói là Tang Môn, bị đưa vào chỗ này. Đang sắp vào năm thứ hai trung học khi nó được chuyển vào…cậu bé này rất đáng thương, bố mẹ cậu bị mất tích trong một trận hỏa hoạn, người thân nuốt hết tiền rồi đuổi cậu ấy ra ngoài.”

Những lời nói đầy thương cảm và xót xa cho Lâm Dương: “Đứa trẻ này quá nhẫn nhịn. Cái gì hạnh phúc hay không vui đều gác ở trong lòng, lúc mới vào cô nhi viện đã để cho những đứa trẻ khác bắt nạt, sau này tôi tình cờ phát hiện, rồi mới biết được chuyện này. Nhưng đứa nhỏ này chỉ biết nghiến răng chịu đựng, lúc đó ta giận mình ghê gớm, quần áo rách hết cả ra, lúc đang ngủ còn bị người khác giở trò...”

“Thằng bé này rất có ý chí sinh tồn, tôi thực sự không tin là nó sẽ tự sát.” Dương Mai vẫn khẳng định quan điểm của riêng mình: “Phải điều tra rõ ràng, không thể vu khống người tốt một cách tùy tiện được.”

Thẩm Duệ gật đầu: “Viện trưởng Dương yên tâm, cảnh sát sẽ không để người xấu trốn thoát, tất nhiên vẫn có những người sẽ cố gắng hết sức để không vu khống cho người tốt, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra sự việc của Lâm Dương... Đúng rồi, chùa Phong Đô đại đế là nơi nhận con nuôi nhiều nhất trong trại trẻ mồ côi của bà phải không?”

Nhận con nuôi cần có những thủ tục nhất định.

Là một ngôi chùa, chùa Phong Đô đại đế thường xuyên nhận trẻ em từ các cơ sở cô nhi viện trong một thời gian dài, nếu không đủ thủ tục và điều kiện sau khi nhận con nuôi, thì có được giấy chứng nhận là rất khó.

Dương Mai ngước mắt lên nhìn Thẩm Duệ, gật đầu: “Sau khi được nhận nuôi, chúng tôi sẽ theo dõi tình hình của bên nhận con nuôi trong vòng hai năm, đồng thời cũng sẽ hỏi ý kiến của họ về bên nhận con nuôi, nếu có gì bất đồng thì chúng tôi có quyền mang đứa trẻ về từ bên nhận nuôi. Phụ trách nói, chùa Phong Đô Đại đế phía sau có nguồn hỗ trợ tài chính, những đứa trẻ dù được nhận nuôi ở chỗ nào, nếu chúng vẫn muốn học, ngôi chùa sẽ tiếp tục cung cấp giáo dục cho chúng cho đến khi chúng trưởng thành và có thể tự lực cánh sinh, muốn học nghề cũng sẽ trợ cấp cho chúng học, ở chỗ như vậy thì rất ít nơi khác có thể làm được…”

Nghe những lời của Dương Mai, Thẩm Duệ cũng thấy chùa Phong Đô là một nơi tốt.

Nhưng nói cách khác, vốn là sinh lời, nếu không có lãi, họ sẽ không đầu tư tiền vào một nơi không thể vào được lâu dài,chùa Phong Đô đại đế hương khói không vượng, nhưng miếu đường huy hoàng rực rỡ, cuộc sống cũng không hề khó khăn…

Chu Nguyên nãy giờ chưa nói được gì nhiều, thấy trước khi chủ đề sắp kết thúc, cậu đã hỏi Dương Mai thông tin liên lạc, thông tin của người thân và gia đình của Lâm Dương trước khi anh ta được gửi đến trại trẻ mồ côi.

Nắm được thông tin của người thân của Lâm Dương, cậu và Thẩm Duệ rời khỏi cô nhi viện.

Trên đường trở về thành phố, Chu Nguyên đột nhiên hỏi: “Anh có đồng ý làm việc thiện không?”

Bị hỏi đột ngột, Thẩm Duệ lắc đầu: “Có thể trong thời gian ngắn, nhưng đầu tư với số tiền lớn lâu dài, anh nghĩ rất khó duy trì.”

“Cho nên, những người đầu tư vào Phong Đô Đại Đế, rốt cuộc họ đã nghĩ gì?”

Thẩm Duệ nhún vai: “Hành thiện tích đức?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp