Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

CHƯƠNG 141: PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ (4)


1 năm

trướctiếp

Nhìn xuyên qua cửa sổ khách sạn, Chu Nguyên không biết đã ngủ một giấc dài bao lâu, hiện cậu vẫn còn hơi buồn ngủ, thì bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Cậu mở mắt, ngồi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, tiếng chuông báo thức vẫn chưa dừng lại, nhìn vào thời gian trên đồng hồ và lắng tai nghe những động tĩnh ở bên ngoài, hình như đã có gì xảy ra gần đó.

Có tiếng còi xe cảnh sát, cụ thể là có tầm ba chiếc đã được điều động đến.

Phải chăng đã xảy ra một chuyện gì đó nghiêm trọng lắm, nếu không thì không cần phải tốn nhiều nhân lực và vật lực đến như vậy.

Chu Nguyên di chuyển khỏi chỗ nằm của mình nhẹ nhàng nhất có thể, bước qua người Thẩm Duệ, rời khỏi giường rồi đi về phía cửa sổ.

Cậu kéo mấy tấm rèm đang che kín cửa sổ ra, mở cửa, trước đây cậu nghĩ rằng khách sạn cách âm không tốt lắm, cửa vừa mở ra lập tức mấy âm thanh ồn ào bên ngoài tràn vào, Chu Nguyên quay đầu Thẩm Duệ, thấy anh vẫn đang ngủ, hơi hơi cau mày, có dấu hiệu như sắp thức dậy.

Cậu đóng cửa sổ lại, mấy tiếng ồn lập tức được cách âm bớt đi hẳn. Cậu lấy đại một cái áo khoác mặc vào để đỡ lạnh, mắt nhìn chằm chằm vào con phố sầm uất bên dưới. Ngay lúc đó, một chiếc xe cấp cứu lọt vào tầm mắt anh, đèn báo hiệu chớp sáng liên tục, ầm ầm lao về phía trước.

Hết xe cảnh sát, giờ đến xe cứu thương.

Có chuyện xảy ra liên quan đến mạng người.

Lúc cậu đang suy nghĩ, thì tiếng điện thoại trong phòng vang lên, Thẩm Duệ đang ngủ đột nhiên bật dậy, nhảy xuống giường chụp lấy điện thoại của mình.

“Alo.” Vì anh vừa mới thức dậy, nên giọng có hơi đơ,Thẩm Duệ giẫm lên thảm bằng đôi chân trần, đi về phía Chu Nguyên, đến gần cậu, lấy áo khoác rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”

Có vẻ như có một cái gì đó rất quan trọng ở đầu bên kia của điện thoại, có rất nhiều tiếng nổ lách tách và một giọng nói rất lớn, Chu Nguyên vẫn có thể nghe thấy âm thanh đếm một hai ngay cả khi điện thoại không bật loa ngoài. Cúp điện thoại xong, Chu Nguyên cau mày hỏi anh: “Là đồng nghiệp của chúng ta ở Tân Hài sao?”

“À, là Lý Binh Binh, bạn học cũ của anh trong học viện cảnh sát, cậu ấy được chỉ định giám sát thành phố Tân Hải. Lần này chúng ta đang ở đây, mặc dù anh đã báo với họ là có gì thì báo cáo vào ngày mai, nhưng cậu ấy hỏi anh khi nào đến, anh đã bảo với cậu ấy đêm nay tới rồi.”

Thẩm Duệ xoay người mặc áo khoác vào, đưa áo khoác của Chu Nguyên cho cậu: “Cậu ta biết chúng ta đang ở khách sạn.”

Chu Nguyên bước tới, lấy áo khoác mặc vào rồi hỏi anh: “Có chuyện gì đó đã xảy ra gần khách sạn của chúng ta đúng không?”

“Ừm.” Thẩm Duệ đáp lại. Đó cũng là lý do tại sao Binh Binh gọi cho họ vì biết họ đang ở gần đó. Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ cũng mặc quần áo xong, anh nhanh chóng nói cho Chu Nguyên biết những thông tin mà anh ta lấy được từ Lý Binh Binh: “Cách khách sạn của chúng ta khoảng 500 mét, địa điểm là chùa Phong Đô đại đế mà chúng ta sắp đến, đã có chuyện xảy ra ở đó.”

Chu Nguyên đang cúi đầu xỏ giày thì dừng lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Trong chùa à?”

“Ở cửa.” Thẩm Duệ đi về phía cửa: “Anh không biết chi tiết cụ thể thế nào, anh chỉ biết đây là trường hợp cùng loại với vụ án thứ hai.”

Bước ra ngoài đi được một chút, toàn nghe được mấy âm thanh ồn ào, nhìn ra trước, họ thấy một chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương đậu trước một ngôi đền.

Ngôi chùa nằm dưới chân núi, đi lên là một khu rừng núi cao trồng rất nhiều cây bạch đàn. Đi xuống khoảng 500 mét là khách sạn và phố ẩm thực nơi nhóm người của Thẩm Duệ đang ở, là một nơi hoàn hảo của sự yên tĩnh giữa một cuộc sống hối hả và nhộn nhịp nơi đô thị. Nhưng điều khiến Thẩm Duệ cảm thấy kỳ lạ nhất là, các bức tường cao của các ngôi chùa thường có màu đỏ sẫm hoặc đỏ cam, nhưng bức tường cao của ngôi chùa lớn tại Tân Hải này lại có màu xanh đen, trông thật trang trọng cũng không kém phần lạ mắt.

“Ngôi chùa này sử dụng những bức tường đen cao như vậy để dọa người à?” Thẩm Duệ thản nhiên nói.

Chu Nguyên đi theo bước chân của anh nhướng mày: “Anh lý giải đỉnh đấy.”

“Hả?” Anh dừng lại không bước tiếp, Thẩm Duệ xoay người lại nhìn Chu Nguyên.

Nhìn sợi dây bị kéo lên phía trước, Chu Nguyên lại, cách đó không quá năm thước, nói: “Đây là chùa của Phong Đô Đại Đế, như những gì anh đã nói và những gì tôi được biết, thì Diêm Vương gia sống ở cõi âm và cai quản tuổi thọ của con người. Nhưng còn một ý nghĩa khác nữa, Phong Đô Đại Đế đi đến đâu, tất cả các tiểu quỷ thuộc mọi tầng lớp đều không dám tùy ý hỗn xược, do đó, một số người nếu bị mất đồ cá nhân, cảm thấy thân thể khó chịu, hoặc những người không may mắn, họ sẽ đến gặp Hoàng đế Phong Đô để ban phước và xua đuổi mọi điều không may”

Tại nơi dăng dây phân cách, có nhiều mặc áo choàng truyền thống đang thương lượng với cảnh sát, một trong số họ có một người đàn ông cao lớn, mắt mở to nhìn ngó xung quanh, đột nhiên anh ta đưa mắt nhìn về phía bọn họ, sau đó mắt dán chặt vào Thẩm Duệ, Chu Nguyên thấy anh sững sờ, còn người đó thì lập tức đi về phía bọn họ.

“Phong Đô, nơi có Diêm vương, lại chú ý đến sự đen đủi. Người ta nói rằng bóng tối có thể bao phủ mọi thứ và gạt bỏ mọi thứ.” Chu Nguyên nói: “Bạn anh à?”

Câu nói vừa rồi khiến Thẩm Duệ sững sờ, lúc này mới hiểu ra ý của cậu, người anh em với đôi mắt to, bàn tay lớn cùng đôi chân dài đi đến trước mặt họ, vươn bàn tay to ra , vỗ vai Thẩm Duệ: “A Duệ!”

Do bất ngờ nên không phòng bị trước, Thẩm Duệ suýt ngã sau cú đập lên vai bởi bàn tay to của người kia, nhận ra người đó là Lý Binh Binh, người bạn thời cấp ba của mình: “Đã lâu rồi mà cậu vẫn bạo lực như ngày nào.”

“Cái này gọi là mạnh mẽ, không phải bạo lực.” Ánh mắt Lý Binh Binh nhìn chằm chằm Chu Nguyên, anh đưa tay ra và nói: “Đội trưởng Chu đúng không? Chào cậu!”

Nhìn bàn tay đang đưa ra của Lý Binh Binh, Chu Nguyên vươn tay đáp lại cái bắt tay: “Chào!”

Chào hỏi giới thiệu các thứ đã đủ, Lý Binh Binh không dài dòng, anh lập tức dẫn nhóm người Thẩm Duệ vào cuộc.

Nhưng hiện trường vụ án không phải ở ngoài cổng đền, mà là trước một bãi tha ma đã có tuổi đời hàng trăm năm ở ngọn núi phía sau đền.

Trong lúc đi, Lý Binh Binh nói thêm: “Tôi xin lỗi vì đã phiền cậu đến đây, lần này tôi sẽ nhớ, sau này anh em có gì nhất định tôi sẽ hỗ trợ lại.”

Lý Binh Binh là loại đàn ông kiêu ngạo, hay lớn giọng nhưng là một người có trái tim chân thành ấm áp, khi cả ba cùng đi về phía đích của ngọn núi phía sau. Lý Binh Binh cho biết: “Nơi này như cửa tử vậy. Nửa năm qua thì đây là lần thứ hai, lần trước là ở cửa sau của ngôi đền, lần này là ở bãi tha ma cách ngôi khoảng ba trăm mét, nạn nhân bị một thiêm văn đen đâm vào tim nên đã chết rồi,…”

Chu Nguyên ra hiệu dừng lại, Lý Binh Binh đang thắc mắc tại sao lại đột nhiên bắt anh dừng lại khi anh đang nói, anh nghe cậu nói: “Thiêm văn đen? Đâm vào tim?”

“…Vâng, đúng là như vậy.” Lý Binh Binh liếc nhìn phía Thẩm Duệ đang đứng cạnh Chu Nguyên, anh muốn nhìn xem Thẩm Duệ phản ứng thế nào, Thẩm Duệ đang sững sờ sau khi nghe lý do chết của nạn nhân, anh tự nghĩ hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao họ lại bất ngờ như vậy?

Anh thận trọng hỏi: “Này anh trai, anh quan tâm đến cách chết vậy sao ?”

Trước khi đáp lại Lý Binh Binh, Thẩm Duệ vươn tay vỗ nhẹ Chu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Em với anh cùng đi xem qua thử.”

Nghe cứ như anh đang nói rằng có anh đang ở đây, đừng sợ gì cả, mọi thứ đã có anh lo rồi.

Chu Nguyên nhìn anh, gật đầu tiếp tục đi về phía trước.

Giờ đây chỉ còn lại một mình Lý Binh Binh đứng ngơ ngác trong gió lạnh. Anh ta như có cả trăm nghìn thắc mắc trong đầu,anh cảm thấy rằng giọng điệu người anh em tốt của mình có gì đó rất kì lạ, nhe như có mùi giấm chua, anh ngẫm nghĩ lại hồi lâu, nghe hình như rất giống giọng điệu của một người đứng đầu trong một gia đình đúng không nhỉ ?

Chẳng lẽ khi làm đội trưởng, anh ấy coi mình như một người cha của cả đội à?

Nhìn thấy nhóm người Thẩm Duệ đi về phía trước, Lý Băng Băng thở dài, nhanh chóng đi theo. Mặc dù chủ đề bị gián đoạn, nhưng điều đó không ngăn cản được anh vì anh có một trí nhớ rất tuyệt vời, tiếp tục chia sẽ những manh mối tiếp theo mà không có một chút ấp úng: “Cách chết hơi kì lạ, thiêm văn đâm thẳng vào tim. Xét từ độ cứng, độ sắc nét, độ dài của thiêm văn, thì giống như cách tùy chỉnh mức độ để có thể đâm thẳng vào tim còn tùy vào lương tâm của tên sát nhân nữa...”

Sau khi Lý Binh Binh nói ra tính từ này, anh cảm thấy tài năng văn chương của mình như đang được nâng lên một tầm cao mới, mở miệng cười hai lần, nhưng thấy hai người trước mặt không có phản ứng gì, anh tiếc nuối dập tắt nụ cười trên môi rồi tiếp tục nói: “Chuyện này đã xảy ra nửa năm trước bên ngoài cổng sân sau của ngôi chùa Phong Đô đại đế này, chính xác là hai vụ án này giống nhau, thiêm văn đen giống nhau, cũng chết vì bị đâm vào tim, không có người giám sát sân sau, núi sau cũng là một vùng trống không có ai cai quản. Nạn nhân đã chết trong vụ lần này hiện đang sống một mình, đã ly hôn, người con đang chung sống với mẹ. Nạn nhân trước khi chết là một người rất thích uống rượu, bác sĩ pháp y cũng đã kiểm tra thành phần của rượu nên chúng ta có hai suy đoán trong trường hợp này là bị giết lúc đang say rượu và có tranh chấp gây gổ với người khác. Thứ hai là đã có một ai đó đã lên sẵn kế hoạch để giết anh ta, hắn đã làm điều đó trong khi anh ta say. Chúng tôi thiên về trường hợp thứ hai hơn, vì hung khí quá đặc biệt. Chúng tôi đã hỏi những người ở chùa Phong Đô đại đế, họ nói rằng nó có hình dạng giống với thiêm văn được sử dụng trong chùa của họ hơn mười năm trước, nhưng được viết trên một loại chất liệu khác, trước đây là gỗ gụ, nhưng bây giờ nó đã được cải tiến thành hợp kim Lithium ...”

Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, họ đã đến được bãi tha ma trên ngọn núi phía sau đền.

Những người dân trong khu phố này được biết rằng phía sau nuối là nơi chôn cất của nhiều bia ký trước khi ngôi chùa được xây dựng. Theo người xưa truyền lại, những ngôi mộ ở núi sau là những ngôi mộ cũ, người dân địa phương rất kiêng kỵ, ít ai dám bén mảng đến đó.

Đúng lúc này, có hai cảnh sát và hai thầy cúng mặc áo choàng truyền thống trong bãi tha ma ở sau núi, một bác sĩ pháp y và trợ lý của anh ta đang ngồi xổm trên mặt đất để tiến hành khám nghiệm tử thi. Lý Binh Binh đưa cho nhóm người Thẩm Duệ mấy cái găng tay dùng một lần, rồi cả ba bước tới.

“Lão Vương, thế nào rồi?” Lý Binh Binh có giọng nói hơi lớn, khi nói ra thì âm vực của anh luôn tràn đầy năng lượng, tự tin tràn ngập, xung quanh đều bao phủ bởi một cảm giác an toàn.

Bác sĩ pháp y này còn được gọi là Lão Vương, là một người đàn ông trung niên mập mạp, tên đầy đủ của ông ta là Vương Lục Lục.

Thân hình mũm mĩm bên trong bộ đồng phục cảnh sát và áo khoác trắng, nghe thấy giọng nói của Lý Binh Binh, ông ấy quay đầu nhìn lại, vẻ mặt thành khẩn gật đầu với họ: “Cũng giống như nửa năm trước, nếu muốn tìm ra thêm bất kỳ sự khác biệt nào, chúng tôi vẫn cần khám nghiệm tử thi kỹ hơn để xác nhận.”

Nói rồi, ông đứng dậy, tháo găng tay, đưa cho trợ lý gói vào túi ni lông. Vương Lục Lục nhìn thấy Thẩm Duệ và Chu Nguyên đứng bên cạnh Lý Binh Binh, có lẽ trước đây ông đã nghe nói về hai người họ nhiều rồi, nên gật đầu chào: “Đội trưởng Thẩm.”

Sau khi chào hỏi xong, Chu Nguyên ngồi xổm trước thi thể, dò xét dấu vết của phần tuyết đã tan trên tuyết, xác định được người chết cũng mới chết cách đây không lâu. Bởi vì nhiệt độ cơ thể trong thời gian ngắn sẽ làm tuyết tan chảy thành nước, nếu thời gian lâu hơn một chút, thân thể sẽ trở nên cứng ngắc lạnh lẽo, tuyết nước dưới người lại đông đặc lại thành băng mỏng.

Nếu nhìn dấu vết tuyết tan, tức là khoảng một tiếng, dưới thời tiết này, tim người nếu không đập được, máu sẽ lập tức đông lại, người không thể sinh nhiệt, cơ thể vì lạnh cũng nhanh chóng trở nên cứng ngắc.

Về phần thời gian cụ thể, Chu Nguyên cảm thấy người này chết trong khoảng thời gian ước chừng là một canh giờ, tuyết tan thành nước tuyết cũng ước chừng đã được nửa canh giờ.

Bây giờ xem xét kĩ, cậu thấy rằng vẫn còn nước dưới xác chết.

“Lúc tìm thấy thi thể, sắc mặt anh ta đã như vậy sẵn rồi sao?” Chu Nguyên nhìn chằm chằm khóe miệng thi thể, nhìn thấy đang nở nụ cười, giống như nạn nhân đã cười trước và ngay cả lúc sắp chết.

Hai tiểu đạo đầu tiên phát hiện ra thi thể đã nghe thấy câu hỏi của Chu Nguyên, gật đầu: “đúng…đúng rồi, vẫn như vậy không thay đổi gì cả.”

“Từ khi nghe thấy tiếng gõ cửa cho đến khi tìm thấy thi thể,khoảng thời gian chênh lệch là mấy phút?” Thẩm Duệ hỏi.

Hai tiểu đạo nhìn nhau, suy nghĩ một lúc: “Tầm năm phút. Lúc đó tôi đang phơi quần áo ở sân sau, định nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng có linh tính, tôi lập tức gọi đàn anh cùng đi ra ngoài xem thử, chạy theo dấu chân và phát hiện ra.”

“Trong lòng có linh tính? Cậu biết chuyện gì sắp xảy ra sao? Là linh tính chăng?” Thẩm Duệ hỏi.

Vị đạo sĩ còn trẻ và hơi bối rối, người lớn hơn vội đáp: “Vâng, đúng vậy. Bởi vì nửa năm trước, tôi và chưởng môn cũng nghe thấy tiếng gõ cửa ở sân sau, vừa mở cửa ra đã thấy một xác chết nằm trên mặt đất y như những gì xảy ra vào đêm nay vậy.”

Nói đến đây, đạo trưởng cũng cởi mở hơn, nói tiếp: “Cảnh sát, anh có thể không biết rằng ngôi chùa của chúng tôi đóng cửa lúc sáu giờ, nói chung, những người không có việc gì gấp thì sẽ không đến ngôi chùa của chúng tôi để gõ cửa vào ban đêm đâu. Chúng tôi thờ phụng Phong Đô đại đế, Đại Đế thường đi tuần tra vào ban đêm để trừ tà, những người biết đến ngôi chùa của chúng tôi đều biết rằng nếu có bất cứ điều gì cần nhờ sự giúp đỡ , họ sẽ chỉ đến vào ban ngày, vì vậy nếu vào ban đêm, khi nghe thấy có tiếng gõ cửa, chỉ có thể là Hoàng đế Phong Đô hoặc một số mốt những người thích chơi khăm đến gõ cửa chùa của chúng tôi thôi...”

Vị đạo sĩ trong chùa hiểu rõ Phong Đô đại đế là một tín ngưỡng, tiếng gõ cửa lớn hơn chỉ có thể là trường hợp thứ hai, chưa kể là sau tiếng gõ cửa nửa năm trước, trải nghiệm nhìn thấy xác chết vẫn còn đọng lại trong lòng cậu ta.

Sau khi nghe những lời khai được cung cấp từ hai vị đạo sĩ, nhóm người Thẩm Duệ im lặng trong giây lát, anh nghe thấy Chu Nguyên véo má người chết và cạy miệng ra, ngửi ngửi gì đó rồi đóng lại, miệng thi thể có mùi rượu rất nồng, chắc là người này đã uống rất nhiều trước khi chết. Cậu hỏi: “Sau khi anh mở cửa, anh nói mình nhìn thấy một bóng đen đang đi về phía trước, hình dáng mà anh nhìn thế có giống với nạn nhân không?”

“Quần áo, chiều cao, cử động của nạn nhân khi anh phát hiện ra nữa.” Chu Nguyên bổ sung thêm.

Đạo sĩ không nhớ rõ, từ đầu đến cuối, họ coi người chết như người gõ cửa và dẫn họ đi đến đây.

Tuy nhiên, sau khi Chu Nguyên hỏi, họ cảm thấy có gì đó không ổn, hai đạo sĩ nhìn nhau, vị đạo sĩ trẻ tuổi hơn nói: “Anh à, những gì em nhìn thấy là một người đàn ông mặc quần áo xám, vì trời quá tối nên em chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen trước mặt em, rồi như vậy như vậy…”

Khi nói, cậu ta bắt chước lại động tác đêm qua.

Cậu không hề vấp ngã, vội vàng chạy về phía trước với tốc độ rất nhanh, tiểu đạo nói: “Để đến đây từ ngôi chùa của chúng ta, thì cần phải rẽ vào một khúc cua, có một ngã ba ở góc đường. Một con đường dẫn đến trang trại rừng, nhưng em thấy có một bóng người đã rẽ vào con đường này mà không do dự.”

Thẩm Duệ nhìn vị đạo sĩ lớn tuổi hơn: “Đạo sĩ, còn anh thì sao?”

Đạo sĩ bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Những gì sư đệ tôi đã nói khá đúng đấy. Lúc anh đặt câu hỏi, tôi cũng đã nghĩ ngay đến điều đó. Người đàn ông khá cao, khi bước đi không gây tiếng động và đi rất nhanh, nhưng thấy chúng tôi đi chậm, anh ta dừng lại một chút ở góc đường, anh ta chắc chắn chúng tôi sẽ đến rồi cứ thế theo chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.”

Giọng nói nhỏ xuống, mọi người có mặt ở đó nhìn cái xác vẫn nằm trên bãi đất hoang, chiếc áo khoác màu xám mặc trên tử thi, nhưng chiều cao không phù hợp, hiện có thể thấy tử thi dưới mét bảy, nếu nhìn từ xa sẽ giống như một đứa trẻ con…

Thi thể đã được Vương Lục Lục đưa về đồn cảnh sát Tân Hải để thực hành khám nghiệm tử thi chi tiết hơn.

Lý Binh Binh lái xe chở nhóm người Thẩm Duệ về khách sạn nghỉ ngơi: “Các anh em, giờ cũng muộn quá rồi, còn nhờ mọi người đến giúp, thật có lỗi quá. Tối nay, mọi người về nghỉ ngơi trước, còn tôi sẽ quay lại văn phòng và phân loại dấu vết của hiện trường và thông tin của nạn nhân, ngày mai tôi sẽ bổ sung vào báo cáo khám nghiệm tử thi, có gì các anh em cùng tôi thảo luận và xem xét lại mấy điểm phức tạp, vất vả cho các anh em quá!”

Xe cảnh sát đậu trước khách sạn có hơi gây chú ý, người đi đường đi qua vài bước thì quay đầu nhìn lại. Khi Lý Băng Băng chuẩn bị rời đi, Chu Nguyên mở miệng dặn dò: “Đội trưởng Lý, anh có thể vui lòng sắp xếp danh sách các nhân chứng trong vụ án tại chùa Phong Đô Đại Đế qua nhiều năm không?”

“OK, không thành vấn đề.” Sau khi Lý Binh Binh nói những lời này, ống xả phun ra khói, chiếc xe rít lên một tiếng.

Từ lúc xe cảnh sát đậu ở cửa cho đến khi nhóm người Chu Nguyên xuống xe, quản lý đại sảnh đều nhìn thấy,còn cho rằng hai người này phạm phải một loại luật hình sự nào đó nên mới bước xuống từ xe cảnh sát. Nhìn thấy hai người vào khách sạn, anh ta vội vàng đi tới, không muốn trưng ra nét mặt không vui do điều này là kiêng kỵ nên chỉ có thể ngượng ngùng hỏi: “À, thưa ngài, xin lỗi đã làm phiền ngài, ngài vừa ra khỏi xe cảnh sát phải không? Ngài… vừa phạm phải tội gì sao ạ?”

Câu cuối cùng không dám hỏi thẳng, vì sợ bị đánh.

Nghe quản lý sảnh khách sạn hỏi, anh nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Duệ cao lớn, chân mày nhướng lên, khi đứng ở đây, cả người anh tràn đầy sát khí, Quản lý tiền sảnh trong lòng run lên, vội vàng nói: “Không sao đâu, do sau khi anh ra khỏi xe cảnh sát, tôi thường hỏi những khách hàng của khách sạn tôi, hừm ... Tôi lo rằng có gì đó không ổn nên ...”

Nghe vậy, Thẩm Duệ và hai người dường như đã hiểu lời của người quản lý sảnh, sau đó quơ tay nói: “Đừng lo, không có làm gì sai trái đâu.”

Nói xong hai người định đến chỗ thang máy về lại để phòng nghỉ ngơi. Nhưng người quản lý tiền sảnh dai như đải, anh ta đã ngăn họ lại và nói tiếp: “Tôi thấy xe cảnh sát đến từ chùa Phong Đô Đại Đế, tôi vừa nghe nói gần chùa có một vụ tai nạn nữa, thưa ngài, ngài có phải đến để giải quyết việc đó không? Ngôi chùa đó cũng hơi quỷ dị, mấy năm nay cũng xảy ra mấy vụ như vậy, xui quá, không hay lắm, gần đây nhiều người sợ ở đây có kẻ giết người giấu mặt đang lẩn trốn đâu đó nên không đến khu vực này nữa, chúng tôi cũng đã mất rất nhiều khách hàng...”

Một vài lần?

Lý Binh Binh nói nửa năm đã xảy ra hai sự cố, quản lý tiền sảnh của khách sạn này thì nói ngược lại, anh ta lại nói với họ rằng có xảy ra vài sự cố, vậy Lý Binh Binh có che giấu báo cáo nào không?

“Anh nói mấy chuyện này đã xảy ra vài lần trong nhiều năm qua? Chỉ ở xung quanh chùa Phong Đô thôi sao?” Thẩm Duệ cắt ngang người quản lý sảnh đang nói chuyện phiếm, liếc nhìn bảng tên treo trên ngực anh ta, rồi nói: “Quản lý Mưu, anh có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Quản lý tiền sảnh nghe thấy Thẩm Duệ đáp lại lời của anh ta, lúc này khách sạn cũng không có nhiều người ra vào, nên chằng có bao nhiêu người cần sự phục vụ của quản lý tiền sảnh, vì vậy anh ta thấp giọng nói: “Được được. Theo đạo lý mà nói, bình thường không có nhiều người vào chùa này, nhưng từ trước đến nay có đến cũng đều cầu về cơm ăn áo mặc, công việc làm ăn phát đạt. Tuy nhiên, một số người nói rằng ngôi chùa sẽ thay đổi đạo sĩ từ ba đến năm năm một lần.”

“Người nào nói? Người đó là ai, cơ sở nào mà người đó dám nói như vậy? Sau tất cả thì các đạo sĩ có thể hoàn tục, nên ba đến năm năm không phải là một thời gian quá ngắn.” Nhà Chu Nguyên mở một ngôi chùa, vì vậy cậu cảm thấy nếu những người trong chùa muốn hoàn tục sau khi ở lại chùa ba năm năm thì cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, nếu không thường xuyên đến các chùa hoặc tiếp xúc với các đạo trường trong các ngôi đền, làm sao có thể nhận thấy được những thay đổi này, sau cùng thì chùa Phong Đô nhìn từ bên ngoài cũng thấy có rất nhiều người đến viếng.

Người quản lý sảnh khách sạn cho biết thêm: “Mấy vị đạo sĩ thường đi ra ngoài mua rau, họ hay mua rau ở chợ nông sản gần đây, những người nông dân cũ ở chợ sẽ giao hàng cho họ. Nếu đi giao hàng cho họ quá nhiều lần, số lần chạm mặt sẽ càng nhiều, nên sẽ nhận dạng được khuôn mặt. Cứ ba hoặc năm năm, người ta nói rằng họ đã đổi một vài vị đạo sĩ.”

“Làm sao anh biết những chuyện này?” Thẩm Duệ hỏi anh ta.

“Ông lão nông dân giao rau là bố vợ tôi, tôi nghe từ ông ấy.” Người quản lý sảnh ngẩng cao đầu tự hào và cười toe toét: “Khi tôi ăn tối với bố vợ, ông ấy thỉnh thoảng nhắc đến vài câu, nhân tiện bố vợ tôi còn nói ở sân sau ngôi đến có một vài đứa trẻ con.”

“Trẻ con? Thẩm Duệ nhìn xéo về phía Chu Nguyên, sau đó quay lại và hỏi người quản lý sảnh: “Chúng trông thế nào?”

Người quản lý sảnh làm một cử chỉ trong không khí: “Nhìn chúng khoảng tầm mười tuổi.”

Một vài đứa trẻ mười tuổi trong đền?

Vẫn chưa chắc đây là thật hay giả hay chỉ là chuyện tầm phào do quản lý khach sạn bịa ra, nhưng thứ Thẩm Duệ và những người khác ghi nhớ trong đầu chính là những trường hợp khác mà người quản lý tiền sảnh vừa đề cập đến, và họ lại xoay chuyển chủ đề một cách chính xác: “Quản lý Mưu, anh nói có vài trường hợp, anh biết cụ thể là thế nào không?”

Tự mình đào hố thì tự mình lấp hố, người quản lý tiền sảnh nói: “Không, không phải những năm gần đây, tôi là người dân địa phương ở đây, chùa Phong Đô đã bị cháy một lần cách đây hơn mười năm về trước, bây giờ nhìn vào thấy nó được xây dựng đẹp đẽ, nhưng hồi đó suýt chút bị xóa xổ, năm người đã chết trong vụ hỏa hoạn đó. Đúng là một thảm họa mà.”

Khi biết sự việc xảy ra với người quản lý tiền sảnh là mười sáu năm trước,

Chu Nguyên tiếp tục nói: “Anh có biết chuyện gì đã xảy ra trong ngôi chùa hồi đó không?”

“Không không không, tôi không biết gì hết.” Mặc dù người quản lý tiền sảnh có hơi nhiều chuyện nhưng anh ta cũng biết cách nói chuyện đúng mực: “Hồi đó tôi làm việc trong một xưởng sản xuất mặt nạ, không phải ở đây. Nó hơi xa, nhưng vợ tôi biết, cô ấy hay gửi quà cho chùa này từ mười sáu năm trước.”

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, hiểu rằng bây giờ cậu đang không thể hỏi nội dung thực tế, vì vậy anh đã hỏi người xin quản lý tiền sảnh thông tin liên hệ và những thứ cần thiết khác, ngoài ra anh cũng cần thêm sự giúp đỡ của bố vợ quản lý Mưu.

Lúc trở lại phòng khách sạn, thì cũng đã gần mười hai giờ.

Thẩm Duệ thay một bộ quần áo, trước tiên nằm xuống giường, lăn trên giường, sau đó bật dậy vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh: “A Nguyên, lại đây.”

Chu Nguyên đang uống nước chậm rãi liếc anh một cái, suýt chút nữa sặc nước.

Thẩm Duệ nằm trên giường, cố ý lộ ra vẻ ngượng ngùng và quyến rũ nháy mắt với cậu, nói: “Đến đây nào…”

“...” Chu Nguyên xoa trán không thèm nhìn.

Thẩm Duệ thấy anh đã chủ động rất nhiều, bàn tay đang duỗi ra đầy cám dỗ đã bị cậu phớt lờ, không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.

Sau một cơn ho khan, anh lấy lại vẻ nghiêm túc và nói: “A Nguyên, em hỏi xin Lý Binh Binh danh sách những người trong đền, em nghĩ trong chùa có chuyện gì đó sao?

“Ừm.” Chu Nguyên nằm xuống bên cạnh anh, kéo chăn bông đắp lên người: “Thiêm văn, vị trí và những tiếng gõ cửa đặc biệt nói rằng hung thủ đang cố gắng nói với ai đó trong chùa rằng hắn đã đến đây để giết người.”

Xét theo lời khai của hai đạo sĩ và hiện trường vụ án, có lẽ kẻ giết người và nạn nhân là người quen. Vì dù trong hoàn cảnh nào thì kiểu cười lúc lâm chung cũng chỉ dành cho những người thân quen thôi. Bây giờ Chu Nguyên không rõ người đã khuất đã từng sử dụng loại thuốc an thần nào hay không, là thuốc ngủ chẳng hạn, cho nên dù thiêm văn có đâm sâu vào tim cũng không thấy đau, trên gương mặt người đó vẫn phát ra “nụ cười của tử thần”.

Thẩm Duệ nghĩ cũng có lý, nhưng có chút không hiểu, tại sao có nhiều thiêm văn như vậy, nhưng lại chọn thiêm văn của “Phong Đô hoàng đế”, liệu có ý nghĩa gì đặc biệt không?

Nghe được sự nghi ngờ của Thẩm Duệ, Chu Nguyên nhắm mắt lại, cảm thấy có chút buồn ngủ, nhẹ giọng nói: “Hoàng đế Phong Đô, như tôi đã nói với anh trước đây, là Diêm vương cai quản địa ngục. Dấu hiệu của Hoàng đế Phong Đô có lẽ có nghĩa là việc niêm phong huyết mạch của người đã khuất bằng thiêm văn được khắc trên Phong Đô đại đế là để rửa sạch tội lỗi của cuộc đời mình cho người đã khuất, tuyệt đối không được…”

Đang nói chuyện, Thẩm Duệ thấy Chu Nguyên im lặng, cúi người nhìn thì phát hiện cậu đã ngủ.

Thẩm Duệ nằm xuống bên cạnh cậu, chui vào chăn bông và thì thầm: “Ngủ ngon, Nguyên.”

Vào ngày thứ hai, Bộ phận Điều tra Hình sự của Cục Cảnh sát Tân Hải đã tổ chức một cuộc họp.

Sau khi Lý Binh Binh giới thiệu Thẩm Duệ và Chu Nguyên với mọi người, anh phân phối thông tin mà anh tìm thấy đêm cho mọi người ở đó nghe.

Đánh giá từ báo cáo khám nghiệm tử thi, thi thể của nạn nhân có nồng độ cồn cao, không có gì ngạc nhiên khi giống như trường hợp cách đây sáu tháng, xét nghiệm cho thấy máu của nạn nhân vào vụ án năm đó có chứa thuốc an thần. Anh ta chết sau khi bị một bức thư có thiêm văn làm bằng hợp kim liti đâm vào tim. So sánh hai vụ án trong sáu tháng qua, góc độ giống nhau, đều một nhát đâm chí mạng, thủ phạm có nghiên cứu sâu về vị trí của tim con người, hoặc ít nhất là biết những kiến thức cơ bản của con người.

Thiêm văn muốn xuyên qua cơ thể con người thì cần phải dùng một lực rất mạnh. Nhưng để đánh được đòn, càng cần phải có nhiều sức mạnh và kỹ năng hơn.

Xem xét dấu vết, các đồng nghiệp trong bộ phận giám định dấu vết đã thu thập được hai dấu giày khác nhau.

Chân của nạn nhân là ba mươi chín thước, hung thủ lớn hơn hắn một chút.

Theo phép đo, dầu chân khoảng bốn mươi hai thước. Dấu giày lớn và nhỏ chồng lên nhau để lại dấu vết trên cỏ.

Theo tỷ lệ giữa chiều dài chân của một người trung bình với chiều cao, theo lời vị đạo sĩ trong ngôi chùa Phong Đô Đại Đế đã mô tả là có hình dáng cao lớn, kẻ giết người cao khoảng mét tám, cơ thể rắn chắc.

Hắn ta biết rằng ngọn núi phía sau là một khu vực trống để theo dõi, hắn ta sẽ gõ cửa chùa Phong Đô Đại Đế, nên rất có thể hắn ta là người rất quen thuộc với khu vực này và cả ngôi chùa này nữa.

Mọi người tiếp tục nhìn xuống thông tin của người đã khuất. Trước khi qua đời, anh ta là một công nhân bán thời gian không có công việc cố định. Đôi khi anh giúp mọi người chuyển đồ đạc, đôi khi anh chuyển gạch ở công trường trong vài ngày. Theo số liệu, mỗi công việc của nạn nhân đều không được lâu dài. Công việc lâu nhất mà nạn nhân từng làm thuộc về công trường xây dựng Chuyển gạch, nạn nhân đã làm công việc đó được ba tháng.

“Tên của nạn nhân là Lưu Đạt Cường, anh ta sống một mình, anh ta đã rời khỏi gia đình mình cách đây hơn 20 năm vì không trưởng thành nổi và lười biếng. Anh ta hầu như không bao giờ giao tiếp với ai. Tôi gọi cho gia đình để thông báo cho họ, họ chỉ hỏi một cách thờ ơ không biết là có muốn nhận xác hay không…” Lý Binh Binh thở dài: “Cuộc đời của anh trai này đã quá tệ rồi, đừng bắt chước anh ta, phải nỗ lực phá án, nếu không anh ta sẽ rất dễ bị bỏ rơi.”

Lý Binh Binh không có khiếu hài hước, nhưng anh ấy thích nói những câu chuyện cười vụng về.

Trước đây Thẩm Duệ cũng cảm thấy như vậy lúc còn học chung ở học viện cảnh sát, xấu hổ vô cùng. Nhưng hiện tại anh ta có một đám anh em rất tốt, cùng các huynh đệ đáp lại những câu nói hài hước vụng về, Thẩm Duệ cảm thấy mình mở mang tầm mắt hiểu được, có đôi khi huynh đệ không chỉ có thể dùng để đánh nhau kịch liệt, mà còn có thể hỗ trợ nhau trong mọi tình huống lớn nhỏ.

Lý Binh Binh tiếp tục nói thêm: “Chúng tôi cũng đã điều tra các mối quan hệ xã hội của Lưu Đạt Cường và nhận thấy rằng người đàn ông này thích đánh bạc và uống rượu, họ đều nói rằng không có nhiều liên hệ với anh ta. Ngược lại, những người hàng xóm xung quanh nơi anh ta sống cho biết họ đã nhìn thấy anh ta uống rượu với những người khác.”

Nói xong, Lý Binh Binh đã phân phát vài tấm ảnh cho mọi người, trong ảnh là nhà Lưu Đạt Cường.

Dùng từ “nhà” để miêu tả chỗ ở thì hơi xúc phạm vì nơi Lưu Đạt Cường sống là một căn phòng bê tông không lớn hơn nhà bếp là mấy. Trong ảnh, quần áo và chai rượu nằm rải rác trên sàn ...

Chuồng lợn còn có vẻ sạch hơn.

“Nhà của Lưu Đạt Cường cách chùa Phong Đô Đại Đế chưa đầy hai trạm dừng chân, nó rất xa và những người hàng xóm gần đó không muốn tiếp xúc với một người đàn ông thích ăn, uống và đánh bạc, nhưng chúng tôi đã cử người đến để hỏi, họ vẫn mang đến cho chúng tôi một số tin tức khá hữu ích. Không phải Lưu Đạt Cường không có bạn bè, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng cười từ nhà anh ấy, có lẽ là anh ta đang cũng bạn bè đang uống rượu.”

Tạm dừng một chút, Lý Binh Binh “chậc chậc” hai lần, nói tiếp với một số tiếc nuối: “Tuy nhiên, hơi tiếc là tôi chưa tìm ra đó là ai, họ cũng không biết đó là ai, những người cung cấp thông tin nói rằng người đó chỉ xuất hiện vào ban đêm mà thôi. Ừm, chúng tôi vẫn đang tăng cường tìm kiếm thêm thông tin ở đây.”

Sau khi phân tích, Lý Binh Binh chuyển sự chú ý của mình sang Chu Nguyên và Thẩm Duệ: “Người anh em, các anh nghĩ thế nào?”

Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào danh sách nhân sự liên quan đến Phong Đô Đại Đế trong tay. Lý Binh Binh rất cẩn thận trong việc làm, và ghi lại những thay đổi nhân sự hàng năm trong mười lăm năm qua của đến thờ Phong Đô Đại Đế: “Những người này có phải là người địa phương không?”

“Đúng rồi đó.” Lý Binh Binh không thể chắc chắn hoàn toàn, anh ta đã kể đi kể lại tình huống: “Hầu hết các đạo sĩ trong chùa đều được nhận nuôi từ các trại trẻ mồ côi khác nhau ở thành phố Tân Hải. Tôi đã làm một số nghiên cứu và phát hiện ra rằng từng có hai trại trẻ mồ côi ở thành phố Tân Hải. Một trong số đó đã đóng cửa cách đây mười năm do trình độ quản lý kém. Bây giờ chỉ còn lại một trại trẻ mồ côi ở thành phố Tân Hải, được gọi là Cô nhi viện Thiên Hải.”

Không phải tất cả trẻ em trong các Cô nhi viện đều là trẻ mồ côi từ khi mới sinh ra, một phần lớn là do cha mẹ của chúng bị tai nạn, và không có người thân nào khác có thể nhận nuôi chúng, vì vậy các cơ sở liên quan sẽ không thể tự gia hạn một cách độc lập. Trước tiên, bọn trẻ được gửi đến trại trẻ mồ côi, sau đó từ từ tìm “cha mẹ” phù hợp để nhận nuôi chúng.

Trong phiếu điều tra, thời điểm từng trẻ vào trại mồ côi và vào chùa đều được đánh dấu, hầu hết các trẻ trở thành “mồ côi” ở độ tuổi lên mười thường vào chùa vào năm thứ ba hoặc thứ tư.

Nhìn xuống phiếu thay đổi nhân viên trong chùa, ngoài vị chủ tọa, trong chùa có tổng cộng mười đạo sĩ. Trong số đó, sáu linh mục đã không thay đổi trong 15 năm, và bốn linh mục còn lại còn trẻ, và cứ sau ba đến năm năm, họ sẽ được ghi nhận là “đã hoàn tục”.

Hầu hết những tu sĩ Đạo giáo hoàn tục này đều xuất thân từ cô nhi viện.

“Đội trưởng Lý, những người đã hoàn tục có thể điều tra xem họ đang ở đâu và đang làm công việc gì không?” Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Lý Binh Binh đang đứng phía trước. Nhìn qua danh sách, hầu hết các đạo sĩ “hoàn tục” đều tập trung vào khoảng mười tám tuổi. Chu Nguyên tin rằng hầu hết bọn họ chỉ muốn lấy ngôi chùa làm bàn đạp, khi trưởng thành và có khả năng tự lập, họ sẽ nhanh chóng rời đi.

Lý Binh Binh đáp lại và nói rằng anh ta có thể điều tra, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn vì nhiều người trong số họ không còn làm việc ở thành phố này.

“Anh nhìn lại trường hợp đầu tiên đi.” Lý Binh Binh yêu cầu cấp dưới giao hồ sơ vụ án cho Chu Nguyên và những người khác ở đó xem qua, nạn nhân đã trong vụ án đầu tiên là ba mươi hai tuổi và cao khoảng mét bảy lăm, thời điểm chết là vào nửa năm đầu, anh ta bị giết ở cổng sân sau của chùa thở Phong Đô Đại Đế, cách thức chết giống hệt như trường hợp đêm qua, nhưng sự khác biệt ở chỗ người chết là một giáo viên dạy toán ở trường Tiểu học.

Lúc đó, người của Lý Binh Binh có chút bất ngờ khi điều tra ra thân thế của nạn nhân. Thầy giáo có nhiều mối quan hệ xã hội rộng rãi, theo lời kể của những người hàng xóm và đồng nghiệp làm cùng trường, Mộ Ngao Dương đã qua đời rất tốt bụng và hay giúp đỡ người khác, không ai ngờ rằng anh ta lại bị giết.

Lý Binh Binh cho biết: “Mộ Ngạo Dương bị giết lúc 10 giờ 30 phút tối. Khi đó, chúng tôi lập tức điều tra hành trình của anh ấy vào ngày hôm đó, và phát hiện ra rằng vào ngày anh ấy mất, nhà trường có tổ chức một buổi văn nghệ vào buổi chiều. Sau khoảng sáu giờ, tất cả giáo viên của trường đã được hiệu trưởng mời đến nhà hàng để ăn tối. Vì hôm sau là ngày nghỉ nên Mộ Ngao Dương đã uống rất nhiều. Theo lời khai của đồng nghiệp, Mộ Ngao Dương không đủ sức để uống, chỉ uống một vài ly đã cảm thấy chóng mặt, sau đó đề nghị không uống nữa, một mình bắt taxi về. Mọi người cũng tiễn anh ấy lên xe trước sau đó quay lại ăn cơm. Dựa vào lời khai của các đồng nghiệp, tôi đã xác định được thời gian anh ấy rời khách sạn là khoảng chín giờ tối, sau đó Mộ Ngao Dương đã ở đó lúc 10 giờ 30 phút, anh ta bị giết tại chùa Phong Đô Đại Đế, cách nơi ăn uống khoảng nửa giờ lái xe.”

Dừng lại ở đó, Lý Binh Binh với tư cách là lãnh đạo của cục điều tra hình sự đồn cảnh sát Tân Hải, phải dẫn đầu điều tra vụ án đến từng chi tiết, không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, điều này tương đương với việc không để ai lọt ra khỏi tầm ngắm để tránh vụt mất cơ hội tìm ra hung thủ.

“Theo những gì chúng tôi phân tích lúc đó, chính tài xế chở anh ta và những người quen là nghi phạm. Chúng tôi đã loại trừ trường hợp đầu tiên, vì đã tìm tài xế thông qua công ty taxi, tài xế nói rằng anh ta đã xuống taxi giữa chừng sau khi nhận được một cuộc gọi.”

Lý Binh Binh giải thích: “Tôi nghĩ khoảng thời gian từ khi rời khỏi xe đến khi tử vong là quá ngắn, ngay cả khi sự cảnh giác của Mộ Ngao Dương thấp, sẽ không có khả năng tự vệ trước người lạ, vì vậy chúng tôi nghĩ rằng cuộc gọi lúc đó là từ một người quen của anh ấy gọi đến. Nhưng khi chúng tôi đến đó, chúng tôi không tìm thấy điện thoại di động của anh ấy đâu, khi chúng tôi đến khám xét nhà anh ấy, thì cũng không có thông tin gì về người quen nào của anh ta cả.”

Bởi vì xung quanh không có ai giám sát, hung thủ đã đi từ ngọn núi phía sau đến cổng sân sau của ngôi đền, để tránh khả năng bị chụp ảnh suốt chặng đường, có rất nhiều khả năng xảy ra, một là hung thủ rất quen thuộc khu vực này, hai là hung thủ đã đến đó rất nhiều lần.

“Tôi nghi ngờ trường hợp đầu tiên hơn, hung thủ chắc là người sống gần đó.” Lý Binh Binh nói.

Sau khi nghe Đội trưởng Lý phân tích vụ án, Thẩm Duệ nói: “Hung thủ đột ngột trở lại sau nửa năm, vậy động cơ gây án lần đầu là gì? Động cơ của tội ác này là gì thì trước tiên chúng ta phải tìm hiểu rõ vấn đề này trước đã.”

Theo đặc điểm của hai vụ án và thiêm văn đen trên ngực của nạn nhân, rõ ràng đây là hai vụ giết người được lên kế hoạch và tính toán trước. Về lý do tại sao họ bị giết, Thẩm Duệ nghĩ, theo lời giải thích của Chu Nguyên về thiêm văn của Hoàng đế Phong Đô, họ “có tội” và cần đại đế giúp họ rửa sạch nghiệp chướng, vì vậy hắn đã sử dụng thiêm văn đâm xuyên qua tim, kết liễu mạng sống của một người.

Hung thủ nghĩ rằng nạn nhân đã phạm phải tội gì?

Từ vụ án hiện tại, ba việc ăn, uống và cờ bạc của Lưu Đạt Cường đã trở thành “mục tiêu”?

Chu Nguyên đã im lặng hồi lâu, đột nhiên dùng ngón trỏ gõ vào mặt bàn, phát ra một âm thanh không thể nhận ra là âm thanh gì, giống như con lắc của bộ đếm ngược, như gõ vào trái tim của tất cả mọi người có mặt ở đó. Mọi người cùng nhau động não, tích cực phát biểu ý kiến.

Chu Nguyên cho rằng một người như Lưu Đạt Cường là một kẻ vô lại, nhưng thân phận này khiến anh ta càng thêm tự trọng, vì vậy nếu anh ta rủ người khác về nhà uống rượu nói chuyện phiếm, hoàn cảnh của người đó không được kém hơn anh ta, và rất có thể sự nghiệp và tài sản của người đó tốt hơn anh ta.

Tương tự với trường hợp đầu tiên, Mộ Ngao Dương là một giáo viên, tính cách tốt và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nhưng đêm liên hoan đó anh ta về nha trong trạng thái say sỉn, nếu gọi thì chỉ có đồng nghiệp gọi cho anh ta. Nhiều khả năng anh ta chỉ nói rằng mình say vì muốn về nhà trước để nghỉ ngơi, hôm sau có chuyện gì sẽ liên lạc.

Nhưng Mộ Ngao Dương đã không làm điều này, sau khi trả lời điện thoại, anh ta xuống xe giữa chừng, có hai khả năng xảy ra, thứ nhất, người gọi điện cho anh ta chức lớn hơn anh ta, muốn giao công việc cho anh ta.

Vì vậy, sau khi nhận được cuộc gọi, anh ta sẽ xuống xe ngay cả khi anh ta đang chóng mặt.

Khả năng thứ hai là người gọi anh ta là phụ huynh của học sinh, bởi vì là một giáo viên, nên sẽ rất sợ các vấn đề có liên quan đến học sinh của mình.

Tuy nhiên, vào lần khám nghiệm tử thi đợt cuối của Mộ Ngao Dương, cũng giống như Lưu Đạt Cường, trong máu anh ta cũng có nồng độ cồn cao và chứa thành phần của thuốc an thần. Mộ Ngao Dương trước khi bị sát hại đã đi ăn uống với hung thủ ở một nơi nào đó.

Có hai khả năng nếu anh ta đã ăn một thứ gì đó, có lẽ tại bữa tiệc, anh ta đã bị đánh thuốc rồi. Hoặc sau khi xuống xe nửa chừng, hung thủ và Mộ Ngao Dương đã ăn uống cùng nhau, Chu Nguyên nói: “Nhưng chỉ có một giờ kể từ khi Mộ Ngao Dương về nhà và thời điểm tìm thấy thi thể của anh ta, sẽ mất nửa giờ để đến chùa Phong Đô từ địa điểm ăn uống, hung thủ đã yêu cầu anh ta xuống xe giữa chừng, sau đó cũng anh ta đi ăn uống ở đâu đó có đúng không nhỉ?”

“Thời gian dùng bữa là khoảng mười lăm phút, dù sao cũng có thể ngắn hơn, giết người cũng cần có thời gian.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi có khuynh hướng thế này, hung thủ và Mộ Ngao Dương giống như anh em, vì vậy hung thủ đã gọi cho anh ta, bảo anh ta đợi ở đâu đó, sau đó lái xe đến đón anh ta ở ngọn núi phía sau chùa Phong Đô Đại đế.”

Cậu tạm dừng: “Chính xác tại sao họ lại đi đến ngọn núi phía sau, thì chỉ có hai người họ biết thôi. Tôi nghĩ anh nên điều tra xem có người nào như vậy xung quanh Mộ Ngao Dương hay không, có lẽ hung thủ cũng là một giáo viên theo nghề nghiệp, cùng cấp hoặc cao hơn anh ấy, vóc dáng cao, khỏe, mạnh mẽ và nhìn phong nhã. Mộ Ngao Dương có mối quan hệ tốt với hắn ta chẳng hạn.”

Đồng thời, quay lại trường hợp của Lưu Đại Cường , Chu Nguyên hỏi Lý Binh Binh: “Đội trưởng Lý, theo thông tin cho biết Lưu Đạt Cường và vợ đã ly hôn, con gái của anh ta theo vợ. Vậy vợ cũ của anh ấy có còn ở thành phố Tân Hải không?”

Lý Binh Binh sửng sốt một chút, lập tức phản ứng được Chu Nguyên muốn nói gì, nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới: “Tiểu Mao Mao, mau tìm hiểu thông tin về vợ cũ của Lưu Đạt Cường và con gái của họ, nhanh lên.”

Cần thời gian để kiểm tra thông tin. Thám tử Tiểu Mao Mao vội làm theo lệnh ngay, một lúc sau, anh ta quay lại nói với mọi người ở đây là vợ cũ của Lưu Đạt Cường vẫn đang sống ở thành phố Tân Hải, con gái anh ta đang ở trường tiểu học.

Đồng thời, anh cũng cho biết thêm là con gái của Lưu Đạt Cường là Lưu Tiểu Bội đã theo học tại ngôi trường nơi mà Mộ Ngao Dương đã làm việc trước khi anh ta qua đời.

Điểm của con gái Lưu Đạt Cường không tốt lắm, tất cả các môn học đều có điểm khá kém. Mặc dù tính tình lười biếng nhưng anh ấy thực sự rất quan tâm đến con gái của mình.

“Chết tiệt, sao tôi có cảm giác sáu giác quan của mình như được khai mở vậy.” Lý Binh Binh trợn to hai mắt vui mừng, vỗ tay nói: “Chúng tôi luôn nghĩ rằng có một điểm giống nhau đối với hai trường hợp này, bây giờ nghe Đội trường Chu nói, chúng tôi như được khai sáng hơn vậy.”

“Hung thủ rất có thể là một người đàn ông cao lớn, có mối quan hệ tốt với Mộ Ngao Dương, đồng thời, anh ta cũng là giáo viên của con gái Lưu Đạt Cường, vì vậy hung thủ có thể đến gặp Lưu Đạt Cường để nói cho anh ta biết về tình hình học tập của con gái anh trong một chuyến đến thăm nhà. Đối với một người cha vô dụng, mất quyền nuôi con gái, lẽ ra Lưu Đạt Cường phải tham dự cuộc họp phụ huynh của con gái Lưu Tiểu Bội…”

Càng nói chuyện càng thấy hào hứng, Lý Binh Binh dường như nghĩ rằng hung thủ sẽ sớm bị tóm gọn, anh đập mạnh vào bàn, phấn khích nói: “Tiểu Mao Mao, cho tôi xem lại thông tin giáo viên từ trường của Mộ Ngao Dương ngay!”

Vụ án hình như đã tiến triển nhanh hơn một chút, trong lúc tranh thủ giải lao, Lý Binh Binh đã kéo Thẩm Duệ và Chu Nguyên về phòng làm việc của mình.

Những điểm hóc búa được giải quyết nhanh chóng, hiện Lý Binh Binh đang cảm thấy rất vui.

“Người anh em, các anh đến đây để điều tra vụ đốt chùa Phong Đô mười sáu năm trước phải không?” Tâm trạng tốt của Lý Binh Binh lộ ra từ khóe miệng không ngừng cong lên: “Cuốn sách về vụ án đó ở chỗ giám đốc của chúng tôi, và tôi sẽ hỏi anh ấy về nó trong hôm nay.”

Thẩm Duệ gật đầu: “Ở thành phố Tân Hải, những cảnh sát xử lý vụ án của chùa Phong Đô Đại Đế vẫn đang làm nhiệm vụ chứ?”

Lý Binh Binh nghĩ về chuyện đó, nhiều cảnh sát hình sự cũ hoặc đã nghỉ hưu hoặc bị thuyên chuyển công tác, hầu hết họ đều không còn ở Cục thành phố Tân Hải nữa. Nhưng Lý Binh Binh vẫn nghĩ đến một người, anh ấy gầm gừ, nói: “Vâng, tôi biết, nhưng Lão An đã nghỉ hưu cách đây vài ngày. Bây giờ vợ anh ấy ở nhà mới sinh em bé. Nếu anh muốn gặp, khi mọi việc ổn định, tôi sẽ đưa các anh đến đó.”

Nhóm người của Thẩm Duệ không ý kiến gì thêm.

Lúc này Lý Binh Binh tâm trạng rất tốt, vụ án lớn đầu tiên của năm mới sắp được giải quyết, anh ta phấn khích đến mức cười không khép được miệng.

Nhưng hình như cấp dưới của anh ta là Tiểu Mao Mao không muốn anh được vui vẻ thì phải, gõ cửa từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt bối rối: “Đội trưởng à…”

“Thế nào rồi?” Lý Binh Binh vội vàng hỏi.

Tiểu Mao Mao nói nhanh: “Đội trưởng, chúng tôi đã điều tra danh sách nhân viên của trường và tìm được một ứng viên đủ tiêu chuẩn, là một giáo viên tiếng Trung. Theo đánh giá của các giáo viên trong trường, anh tả cao mét tám mươi, đẹp trai và giàu có ...”

Lý Binh Binh nghe Tiểu Mao Mao nói dài dòng, vội ngắt lời: “Đừng nói quá nhiều về những thứ linh tinh, hãy nói về những điều có ích ấy, là ai? anh đã tìm được chưa?”

Tiểu Mao Mao căng thẳng gật đầu.

Nếu mang người đó về đây sẽ dễ dàng xử lý hơn, đến phòng thẩm vấn và hỏi cho rõ, thì có thể lập tức biết được đó hung thủ là người hay ma.

Lý Băng Băng lao ra ngoài như một cơn gió trước khi Tiểu Mao Mao kịp nói những lời sau, một lúc sau, anh ta nhìn thấy người đàn ông như bão tố cuồng nộ quay lại hét lớn vào mặt anh: “Tiểu Mao Mao, nghi phạm đang ở đâu?”

“Đội trưởng, nó đây ạ!” Tiểu Mao Mao nhanh chóng đưa bức ảnh cho anh.

Khi Lý Binh Binh nhìn thấy người trong ảnh, sắc mặt anh ta bỗng trở nên không tốt lắm: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhóm người Thẩm Duệ cầm tấm ảnh lên nhìn, sắc mặt cũng không tốt hơn Lý Binh Binh là bao.

Người đàn ông trong bức ảnh khỏa thân và bị trói, treo trên một chiếc quạt điện, và một thiêm văn đen được cắm vào trái tim anh ta – Phong Đô Đại Đế.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp