Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

CHƯƠNG 140: PHONG ĐÔ ĐẠI ĐẾ (3)


1 năm

trướctiếp

Khi Thẩm Duệ nấu nướng xong và đi ra khỏi bếp, Diêm Kiêu cũng gửi tài liệu đến.

Anh mang cháo tôm cho Chu Nguyên: “Em mau uống đi.” Sau đó, anh cầm tài liệu điều tra mà Diêm Kiêu mang đến, thả mình trên ghế sofa, bắt chéo chân, bắt đầu lật xem.

Thông tin của Diêm Kiêu tìm hiểu rất chi tiết, mỗi trang đều ghi đầy đủ tên, địa chỉ, thông tin liên lạc, lai lịch nhân vật và các mối quan hệ trong giới xã hội, nếu trước đây anh từng cho rằng mỗi trường hợp xảy ra đều là độc lập, thì bây giờ có một điểm chung, làm cho Thẩm Duệ cảm thấy rằng tất cả các trường hợp đều lập đi lập lại một vòng luẩn quẩn.

“A Nguyên, số ít những người này đều là người từ thành phố Tân Hải sao?” Thẩm Duệ cúi đầu xem thông tin: “Là trùng hợp sao?”

Chu Nguyên chậm rãi húp bát cháo tôm, nuốt ực một cái rồi nói: “Theo dữ liệu được tìm hiểu là như vậy. Nếu có một người đứng sau các trường hợp như vụ tử thi và tử bài đồng, thì người đó sẽ chọn họ, chắc hẳn là người đó đã tiếp xúc với họ thường xuyên. Về mặt logic, vị trí nên nằm trong phạm vi của vòng tròn giao tiếp, nhưng tôi đã kiểm tra địa chỉ rồi, phía Bắc, phía Nam, phía Đông và phía Tây đều cách xa nhau, không theo một quy luật nào cả.”

Thẩm Duệ ngẫm nghĩ thấy có lý, nhưng anh nghĩ rằng đó không phải là vấn đề, nó giống như trường hợp vụ xác chết người phụ nữ , lý do hóa ra là vì các nạn nhân đã xem một vụ giết người vô tình được ghi lại trên video, do đó bất đắc dĩ trở thành mục tiêu.

Vụ án ở Tân Hải này cũng nên có một mấu chốt nào đó.

“Khu phát triển Tân Hải? Em có nghĩ rằng có khả năng họ đã từng ở trong Khu phát triển Tân Hải không?” Thẩm Duệ nói: “Anh nghe nói rằng dự án phát triển ở Tân Hải rất lớn. Để kiểm soát tập trung hiệu quả của người lao động, việc cung cấp chỗ ở cũng đã được thực hiện kĩ càng.”

Chu Nguyên đặt thìa xuống, gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế. Tại đây, chúng ta có thể tìm thấy danh sách những nhân chứng quan trọng hơn trong khu phát triển năm đó, nhưng nếu là người lao động nhỏ lẻ hoặc người làm công cho gia đình, thì hơi khó để sớm hoàn thành danh sách.”

“Không cần phải hoàn thành, chúng ta trực tiếp đến quận Tân Hải để tìm những công nhân của năm đó, nếu thử hỏi nhóm người Lý Thái Hoa về tên của họ, chắc sẽ có người biết.” Thẩm Duệ đóng tập tài liệu lại, quay đầu nhìn Chu Nguyên: “Nếu em đã cảm thấy mình ổn rồi, thì hai ngày nữa chúng ta cùng đi đến phố Tân Hải.”

So với thành Thanh Châu, Tân Hải được xem là một thành phố mạnh về thương mại, đang phát triền rất nhanh chóng, nhìn đâu cũng có thể thấy những tòa nhà cao tầng, quả là một chốn phồn hoa đô thị nhộn nhịp.

Khi họ đến thành phố Tân Hải, lúc đó cũng đã là mười một giờ đêm, Thầm Duệ và những người đi chung đến thẳng khách sạn gần chùa Phong Đô để đặt phòng.

Trước khi đi, Thẩm Duệ đã hỏi qua những người anh em địa phương cho một vài tư liệu về chùa Phong Đô Đại đế, được biết sau trận hỏa hoạn vào mười sáu năm về trước, đến Phong Đô đã được cải tạo lại, thời gian có thể xóa bỏ mọi thứ, bao gồm cả những câu chuyện đau buồn và làm người khác khiếp sợ trong quá khứ.

Hầu hết thế hệ thanh niên trẻ ở thành phố Tân Hải đều không biết đến vụ hỏa hoạn đẫm máu và kinh hoàng từng diễn ra ở chùa Phong Đô, họ chỉ nghe nói rằng tất cả các vị thần và Phật trong ngôi chùa này đều rất linh, từng người từng người một đều tranh nhau đến đây thắp hương xin nguyện.

“Hiện trong chùacó sáu vị đạo trường quản lý chùa, chùa cũng không sử dụng ống thẻ đen để xin quẻ nữa.” Thầm Duệ đóng vai trò là người tiên phong trong việc tìm kiếm thông tin, anh gửi thông tin và hình ảnh về ngôi chùaPhong Đô do bạn anh gửi đến cho mình đưa cho Chu Nguyên xem xét: “Tuy nhiên, anh có nghe được thông tin từ một cảnh sát ở đây nói rằng chùa thường đóng cửa một ngày mỗi năm và không nhận khách hành hương.”

“Là ngày nào?”

Thẩm Duệ đáp lại cậu: “Nghe nói là đêm giao thừa.”

Các lễ hội chùa thường mở cửa cho khách hành hương đến để xin phước lành và thờ cúng các vị thần, chùa Liễu Phương do Chu Nguyên kế thừa hầu như mỗi năm đều có những người hành hương đến dâng hương ở cửa chùa trước thời khắc bước sang năm mới, có rất ít những ngôi chùa đóng cửa vào ngày đặc biệt này, Chu Nguyên nhướng mày: “Tại sao vậy nhỉ?”

“Anh nghe nói là do hôm đó chùa sẽ cho một người tụng kinh.” Thẩm Duệ nói hết tất cả những thông tin mà anh biết. Anh ngáp một cái, nằm xuống giường trước, vỗ về phía cậu nằm, nói: “Anh sẽ làm ấm giường cho em trước, để lúc em lên ngủ không bị lạnh.”

Chu Nguyên: “…”

Mấy lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút ái muội.

Đêm đó, cái lạnh mùa xuân vẫn đang phát huy sức mạnh còn sót lại của mình, làm cho tiết trời trở nên lạnh cóng.

Vì không phải là ngày lễ, thời tiết thì rất lạnh, chùa Phong Đô Đại Đế cũng đóng cửa vào lúc tám giờ.

Nhưng sau khi họ đã đóng cửa rồi, thì cứ nửa tiếng lại có người đến gõ cửa.

Tiểu đạo sĩ đi ra cửa nhìn ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài miếu trống trơn, chỉ thấy mỗi tuyết trắng xóa trên mặt đất chưa tan hết thôi.

Tiểu đạo vò đầu bứt tai, cậu cho rằng mình nghe lầm, đóng cửa quay vào trong. Nhưng sau nửa giờ nữa, cậu vẫn tiếp tục nghe thấy tiếng gõ cửa nhịp nhàng bên ngoài, “cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc”, tiểu đạo sĩ thầm kêu trong lòng, một lần nữa quay lại cửa.

Vẫn không có ai ngoài cửa cả, nhưng lần này cậu nhìn thấy có một đường dài dấu chân in trên tuyết, cậu hơi lo lắng, sợ có ai đó đang chơi khăm, vậy nên gọi thêm một tiểu đạo sĩ đến đi với mình, hai người cùng đi theo dấu chân trên tuyết.

Bước chân cách ngôi chùa không xa, nhưng càng đi, họ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, họ cho rằng mình đang theo dấu chân, nhưng nó lại dẫn đến bãi tha ma trên sườn đồi phía sau, khi phát hiện ra điều không ổn này, họ lập tức dừng chân không bước tiếp.

Dừng lại trước mấy bãi tha ma, thấy chúng phát ra một ánh sáng màu lục lân tinh.

“A, là tà môn!” Tiểu đạo sĩ giậm mạnh chân xuống đất: “Mau quay về ngay!”

Hai người men theo đường mòn chạy thật nhanh về phía ngôi đền. Đột nhiên, vị đạo sĩ lớn tuổi hơn kéo người nhỏ hơn đứng lại, anh ta thở hổn hển, chỉ vào chỗ cách không xa cửa đến: “Nhìn kìa, hình như có ai đó đang nằm trước mặt chúng ta phải không?”

Tiểu Đạo sĩ trước đó bước rất nhanh vì muốn nhanh chóng trở về đền, không cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi vị đạo sĩ lớn tuổi hơn một chút quay đầu nhìn về phía phương hướng, cậu có chút kinh ngạc: “Này, thực sự có người đó, không phải là khách hành hương say rượu sao?”

Cả hai vội vã chạy đến, họ thấy người đàn ông đang nằm trên tuyết quay lưng về phía họ.

Đạo sĩ nhỏ gọi: “Thí chủ, người bị làm sao vậy?”

Người đó không có phản ứng gì, trái tim hai người lúc này như đang lơ lừng trên không, cảm thấy người này nằm hơi sai tư thế, vội vàng ngồi xổm xuống xoay người về phía trước, nhưng ngay khi tay họ chạm vào người đó, mới cảm thấy tay có gì đó dinh dính.

Ngay lúc đó, họ lật người đàn ông nằm ngửa, đối mặt với đám đạo sĩ nhỏ, khóe miệng của người đó nhếch lên một nụ cười kỳ quái, mắt nhìn chằm chằm vào các đạo sĩ nhỏ, trên ngực người đàn ông bị đâm một nhát bằng một thiêm văn đen, trên thiêm văn viết [Phong Đô Đại Đế].


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp