Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 138: Phong Đô Đại Đế


1 năm

trướctiếp

Sương nặng về đêm.

Chu Nguyên và Thẩm Duệ lái xe trở về cục thành phố Thanh Châu, lúc đấy bởi vì không phải trong giờ làm việc nên trong cục không có nhiều người.

Sau khi xuống xe, hai người trực tiếp đến phòng làm việc của Thẩm Duệ, lấy đầu đĩa ra, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thẩm Duệ đã mở ra đoạn “video trực tiếp” có thể là của Mâu Huy, nhưng sau vài tiếng “sột soạt” thì cảnh tượng xuất hiện.

Lửa, lửa cao ngút trời.

Màn đêm bị đốt cháy đỏ rực như máu.

Nhiều người xung quanh xách xô đến tạt nước nhưng thế lửa quá lớn, căn bẳn không giúp được gì.

Màn ảnh quay chuyển sang bên cạnh thì phát hiện nơi xảy ra hoả hoạn là một ngôi chùa. Bên trong lửa cháy ngùn ngụt, ngoài cửa là những tiếng kêu la sợ hãi vang lên liên tục. Chỉ còn cửa miếu và tấm bảng hiệu còn nguyên vẹn, trong ngọn lửa có thể thấy được năm chữ to “Chùa Phong Đô Đại Đế”.

Vốn tưởng rằng còn có đồ vật gì thâm sâu hơn nữa nhưng màn ảnh lại nhanh chóng thay đổi, vẫn là chùa Phong Đô Đại Đế. Lúc này đã là hai ngày trời, ngoài cửa chùa có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát, Thẩm Duệ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, Dương Châu và sư phụ của của anh ta là Phương Quốc Hùng.

Năm đó Dương Châu còn rất trẻ, cầm một cuốn sổ ghi chép đứng bên cạnh Phương Quốc Hùng nhớ kỹ tình hình.

Màn ảnh đột nhiên quay xuống dưới, thứ tiếp theo đập vào mắt chính là mấy cổ thi thể bị đốt cháy đen trên mặt đất, cháy tới mức hoàn toàn không nhận ra, nam nữ cũng khó mà phân biệt được. Đột nhiên Chu Nguyên nói: “Thẩm Duệ, tạm dừng khúc này.”

Thẩm Duệ tua ngược video lại một giây rồi ấn dừng theo yêu cầu của Chu Nguyên.

Anh nhìn thấy Chu Nguyên lấy ra bức ảnh nhận được từ Mâu Huy, nhìn xuống thi thể bị cháy đen trong video rồi lại nhìn vào bức ảnh.

Thẩm Duệ nương theo ánh mắt của cậu nhìn sang, phát hiện Chu Nguyên đang nhìn chằm chằm vị trí ngón tay của thi thể. Trong đó có một thi thể có một ngón tay tương đối đặc biệt, ngón giữa tay trái rõ ràng đã bị gãy một đoạn. Nhìn lại bức ảnh chụp, có một người đàn ông cũng bị thiếu một đoạn ngón giữa…

“A Nguyên, lúc trước khi điều tra Bạch Vân, sư phụ của Dương Châu là Phương Quốc Hùng, cũng chính là pháp y khám nghiệm tử thi trong video nói với anh năm đó ngoài những người tu đạo bên ngoài chết ở chùa Phong Đô Đại Đế còn có một nam một nữ, người nữ chính là Bạch Vân.” Lúc trước đám người Phương Quốc Hùng tiếp xúc sự tình không có nói nhiều với Chu Nguyên, lúc đó anh đặt toàn bộ lo lắng vào sức khoẻ không tốt của mình nên không đặc biệt đi nói chuyện liên quan tới bản án của Lưu Đồng.

Nhưng rõ ràng năm đó Bạch Vân chưa chết nhưng lại sống vô dụng ẩn dật hơn chục năm.

“Em có ấn tượng gì về hai người đàn ông trong bức ảnh không?” Thẩm Duệ hỏi cậu.

Không nói tới ký ức trước năm mười tuổi, coi như là chuyện năm mười hai tuổi đấy cậu cũng hiểu rằng mình không nhớ được rõ.

Có điều cậu nghĩ tới một người, cô ấy có thể biết đó là ai.

Nhìn thấy Chu Nguyên lắc đầu, Thẩm Duệ cũng không tiếp hỏi nữa, nhấn nút phát tiếp tục xem video.

Lúc video quay lại vẫn là đám cháy, cảnh tượng như ngày tận thế giáng xuống, một hội quán có diện tích vô cùng lớn lại bị thiêu rụi đến mức bờ tường đều tan tành.

Xe cảnh sát, xe cứu thương và xe tang ra vào song song tại cửa ra, tới lui bên cạnh đều là cảnh sát.

Vô số thi thể được chuyển ra ngoài, nhân viên cảnh sát cũng không dám dùng sức, xác người bị đốt thành than khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy tan nát cõi lòng.

Sau đó màn ảnh quay xuống một thi thể trước mặt, một nhân viên cảnh sát ngồi xổn trước thi thể cầm một đồ vật lên, đó là một cái ống thẻ.

Nhìn thấy ống thẻ, Chu Nguyên nhíu mày.

Đây là của một người bạn gửi cho cha cậu Chu Vũ… Mà người bạn của ông ấy đã táng thân trong trận hoả hoạn này.

Nhưng khi màn ảnh quay lại chiếu vào thi thể một lần nữa, Chu Nguyên thấy thi thể này giống với thi thể trong chùa Phong Đô Đại Đế, đều bị mất ngón giữa tay trái…

Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Đều là người quen biết của Chu Vũ, đều bị mấy ngón giữa tay trái?

Sau đó, video kết thúc.

Mưu Huy để bọn họ xem hai vụ hoả hoạn này là có ý gì?

“Nhìn thời gian thì lửa bùng phát ở chùa Phong Đô Đại Đế trước, sau đó chừng một năm sau mới xảy ra vụ hoả hoạn ở hội quán hoàng triều. Tuy nhiên trong video lại cố tình để em thấy chỗ đặc biệt của hai thi thể bị cháy đen kia là muốn để chúng ta đi điều tra sao?” Thẩm Duệ phân tích: “Điều tra bản án của Bạch Vân, ngày mai anh sẽ báo cáo với cục trưởng Trương vấn đề này trước, chuẩn bị điều tra vấn đề này một chút.”



Sau vài hôm làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ, vất vả lắm mới phá được một bản án lại có một bản án phức tạp hơn, dù thân thể làm bằng sắt thép cũng chịu không nổi.

Chu Nguyên lại ddowcj vinh dự mà lên cơn sốt.

Buổi sáng tỉnh dậy, Thẩm Duệ phát hiện Chu Nguyên mơ mơ màng màng chưa chịu rời giường bèn sờ trán một cái, nóng như lửa đốt.

“Xin nghỉ đi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Duệ xuống phòng bếp hâm cháo rồi bưng lên đẩy tới trước mặt Chu Nguyên. Nhìn Chu Nguyên bởi vì sốt mà mặt hồng hồng như quả táo làm anh cảm thấy có chút mê người. Tâm động không bằng hành động, sau khi áp tay lên trán thử nhiệt xong liền thò móng lợn ra sờ soạng mặt Chu Nguyên: “Này A Nguyên, da của em thật tốt.”

Chu Nguyên đang cúi đầu húp cháo, nghe được lời đó thêm bị sờ làm cho kích thích, chân mày nhíu lại: “…”

“Tranh thủ thời gian ăn đi rồi anh dẫn em đi gặp bác sĩ.” Đang nói, Thẩm Duệ cười dò xét Chu Nguyên: “Bộ dạng của em lúc xấu hổ rất mê người.”

Chu Nguyên: “…”

Có lại ngậm miệng lại để em ăn hết bát cháo một cách ngon lành được không?

“Đứa bé tên Lưu Đồng kia anh đã gửi cậu ta đi giáo dục, đồng thời cũng sẽ liên hệ một sư đệ của anh qua đích thân dạy dỗ cậu ta.” Thẩm Duệ khuấy bát cháo của mình, nhẹ giọng: “Từ Giai đã chính thức bị bắt, dù có phải giết người vì tự vệ hay không thì vẫn là cố ý giết người, khoa khám sát và quan toà sẽ tuyên án.”

Chu Nguyên lẳng lặng nghe, không đáp lời.

Mẹ bị giam giữ, không có ba, người nhà mẹ đẻ lại không chào đón cậu ta, nói cho cùng thì Lưu Đồng cũng là một đứa trẻ đáng thương.



Vốn dĩ chỉ cho rằng phát sốt thôi, nhưng đến bệnh viện kiểm tra rồi còn phát hiện Chu Nguyên bị thiếu máu.

Lúc cầm báo cáo đi tìm bác sĩ thì chân mày Thẩm Duệ đã xoắn lại thành cái bánh quai chèo, bác sĩ nói: “Bạn của anh bị thiếu máu trầm trọng, hơn nữa còn bị viêm phổi một chút. Nhìn có vẻ đã trưởng thành, một đại nam nhân vẫn có thể bị thiếu máu như vậy chắc hẳn là cậu ấy không quan tâm chăm sóc thân thể mình đúng không?”

“Một người đàn ông cao lớn như cậu còn bị thiếu máu, quả là hiếm gặp.”

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, trái phải quan sát Chu Nguyên rồi chậc lưỡi thở dài: “Bạn trẻ à, thân thể là vốn liếng, không nên chà đạp thân thể của mình.” Nói xong lại nhìn qua Thẩm Duệ, giọng điệu có chút không vui: “Còn anh nữa, anh có vẻ lớn tuổi hơn cậu ấy, cậu ấy nhỏ tuổi chưa chăm sóc tốt được bản thân thì anh cũng không biết chăm sóc cho sao? Bây giờ tuổi còn trẻ, dù có ưa thích cũng phải học cách kiềm chế, không nên luôn nghĩ tới việc quấn lấy nhau, thân thể của cậu ấy sẽ không chịu đựng nổi…”

Chu Nguyên và Thẩm Duệ càng nghe càng cảm thấy khong đúng. Nhất là Thẩm uệ, như thế nào mà tới miệng bác sĩ lại thành tên sắc lang không biết kiềm chế cơ thể ra sức không ngừng?

Hừ, không có đeo mắt kính sao, rõ ràng còn chưa từng ngủ chung… có trời mới biết anh cũng khao khát lời chị bác sĩ nói thành sự thật tới nhường nào.

Vất vả chịu đựng lắm mới vượt qua được lời chỉ trích của chị bác sĩ, cầm bước bước ra khỏi phòng hội chẩn. Thẩm Duệ tiến tới trước mặt Chu Nguyên cười ác ý: “Đội trưởng Chu, có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em.”

Chu Nguyên nhướng mày nhìn bộ dạng của anh: “…”

Thẩm Duệ cười nói: “Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, cũng đã sống chung dưới một mái nhà một khoảng thơi gian rồi. Hẳn là em cũng hiểu ý của anh, anh thích em, cho nên anh muốn mượn lời của chị bác sĩ hỏi lại em rằng, em có thích anh không?”

Lời tỏ tình này đến quá đột ngột, Chu Nguyên có chút luống cuống, sững sờ tại chỗ.

Trên lối bệnh viện có người đến người đi, có hai người đàn ông tướng mạo đẹp mắt đứng ở bên hành lang, một người dịu dàng như ánh mặt trời, một người như nai con chạy loạn, động lòng người. Thật ra Thẩm Duệ rất khẩn trương, tình yêu say đắm anh thời thời khắc khắc luôn muốn được để lại dấu ấn nhưng lại sợ mình hấp tâp quan tâm quá mức sẽ dễ bị lật thuyền.

Anh lại nhẹ giọng hỏi: “Thích anh ư?”

Trái tim đang đập loạn, Chu Nguyên nhìn anh nhẹ đáp: “Ừm.”

“Vậy là được rồi, cái này thuộc về dấu ấn, từ nay em chính là của anh, sau này anh cũng là người của em.” Thẩm Duệ vui như mở cờ trong bụng, không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu một cái: “Được rồi, chuyện nghiêm túc đã nói xong, bây giờ sẽ nói tới vấn đề nhẹ nhàng hơn.”

Chu Nguyên: “?”

Thẩm Duệ: “Em bị thiếu máu từ khi nào?”

Chu Nguyên: “… Có lẽ là sau khi ba em mất.”

Đây là lần đầu tiên Chu Nguyên nói ra tiếng xưng hô “ba” với người khác. Chu Vũ chính là trụ cột trong lòng cậu, cũng là một cái rãnh khó thoát ra.

Thẩm Duệ mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Anh vuốt tóc Chu Nguyên cưng chiều nói: “Sau này anh sẽ chăm sóc thân thể cho em, trước kia lúc anh còn học ở học viện cảnh sát, bạn cùng phòng của anh gọi anh là chuyên gia chăm sóc sức khoẻ của học viện cảnh sát.”

“Bởi vì anh nấu ăn ngon sao?” Chu Nguyên hỏi.

Thẩm Duệ lắc đầu: “Bởi vì anh thích nấu dược thiện theo mấy đơn dược, cho nên anh mới có biệt danh là Thập Toàn Đại Bổ Ca, ngầu không?”

Chu Nguyên: “…”

Cậu biết tại sao cảm thấy mọi người có chút không thông minh rồi.



Lúc ra khỏi bệnh viện, Thẩm Duệ không nghĩ tới sẽ gặp được người quen ở đây, hơn nữa người quen đó còn là ba của mình.

Lúc Thẩm Quốc nhìn thấy Thẩm Duệ có chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Chu Nguyên đứng bên cạnh thì ngay lập tức dài mặt.

Thẩm Duệ vốn không có ý định chào hỏi với ông ta, nhưng Thẩm Quốc Đống đã ở trước lối ra gọi anh: “Thẩm Duệ.”

Lúc bước ngang qua, Thẩm Duệ dừng lại trả lời: “Có chuyện gì sao?”

Mối quan hệ giữa hai người thật sự rất căng thẳng, nếu người khác không nói sẽ không ai biết bọn họ là ba con. Tuy Thẩm Quốc Đống nổi giận với thái độ của Chu Nguyên nhưng sau bao nhiêu năm nay, ông ta cũng sớm tập thành thói quen. Thẩm Quốc Đống ho khan hai tiếng: “Con bị bệnh nên tới bệnh viện sao?”

“Cảm ơn vì đã quan tâm, nếu không bị bệnh thì ai tình nguyện đến bệnh viện đâu?” Nói xong Thẩm Duệ liếc mắt nhìn Thẩm Quốc Đống. Lúc nhìn kĩ mới phát hiện hình như gầy hơn trước đây rất nhiều, anh nhíu mày hỏi ông ta: “Ngược lại ngài tổng giám đốc Thẩm đây đến bệnh viện làm gì? Bệnh ư?”

Thẩm Quốc Đống nhìn anh: “Có hơi cảm mạo.”

Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Đừng nói cho mẹ con biết ba đến bệnh viện.”

Thẩm Duệ cảm thấy câu cuối cùng kia của Thẩm Quốc Đống quả là dư thừa, anh cười lạnh một tiếng: “Xin tổng giám đốc Thẩm cứ yên tâm, tôi không phải ăn no rửng mỡ, cũng không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện của ông với người khác.”

Nói xong liền quay đầu nói với Chu Nguyên: “A Nguyên, đi thôi.”

Nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên rời đi, Thẩm Quốc Đống thở dài, liên tục ho khan vài tiếng rồi mới quay người bước vào bệnh viện.



Thẩm Duệ giúp Chu Nguyên xin nghỉ hai ngày, nhưng thực tế Chu Nguyên chỉ bỏ ra nửa ngày nghỉ. Lúc trở về từ bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của đám người Nguỵ Nhung, bảo là trước khi phiên toà mở ra Tạ Linh Ngọc muốn gặp Chu Nguyên, nói là có việc muốn tìm cậu.

Trong bản án của người đàn bà xấu xí, Tạ Linh Ngọc cảm thấy mình không thể sống sót, thêm nữa cũng không còn hy vọng sống tiếp. Trong lúc đợi toà án xét xử và phán quyết cuối cùng cho hành vi phạm tội trong đời sống, thì bà ấy ngồi xổm trong ngục giam ngày đêm tưởng nhớ đến đứa con và người chồng của mình.

Cuối cùng vào hai ngày trước lúc phiên toàn mở ra, Tạ Ngọc Linh biết rằng một số chuyện mình không nói thì có thể về sau sẽ không có cơ hội nói ra nữa.

Bà ấy yêu cầu được gặp Chu Nguyên.



Chu Nguyên ngồi đối diện Tạ Ngọc Linh, nhìn người phụ nữ già nua kia chỉ mấy ngày không gặp mà tóc đã bạc phơ, sắc mặt già yếu đi rất nhiều.

Người ta nói rằng thời gian sẽ làm con người già đi, nhưng khi già rồi con người ta cũng trở về hoa hiên vàng ngày nào thôi.

Chu Nguyên gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn phát ra tiếng vang nhè nhẹ: “Bà nghĩ tới điều gì sao?”

Hai người không cần chào hỏi khách sáo, Chu Nguyen đi thẳng vào vấn đề.

Có những lúc muốn nói ra những bí mật thì cho dù bạn có kêu người đó câm miệng đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ tìm cách để nói ra. Nhưng cũng có ngoại lệ, bạn cố gắng phân cao thấp đầu óc của mình để biết rõ thì người khác lại càng không muốn làm vừa ý bạn.

Lần trước Tạ Ngọc Linh đã chủ động kể cho cậu nghe về chuyện của con búp bê nữ xấu xí. Chu Nguyên cảm thấy Tạ Linh Ngọc là một người thấu hiểu chuyện đời, nếu không phải vì nỗi đau mất con thì hẳn là một lão nhân hiểu biết rộng trong miệng người khác. Bởi vậy cậu cảm thấy kiểu người như vậy, bà ấy muốn nói ra thì tất nhiên sẽ chủ động nói cho bạn biết.

Tạ Linh Ngọc biết Chu Nguyên thông minh, khẽ cười nói: “Tại sao cậu không hỏi tôi ai đã đưa con búp bê nữ xấu xí cho tôi?”

“Bà Tạ, lúc tôi hỏi, bà đã nói là do một người đàn ông bị tật ở chân tặng cho bà.” Chu Nguyên nói chi tiết ra.

Tạ Linh Ngọc gật đầu: “Có lẽ cậu sẽ hỏi tôi tại sao ông ấy lại chọn trúng tôi. Không nói đến cả thiên hạ này, chỉ nói tại thành phố Thanh Châu, không phải chưa từng gặp gỡ những người phụ nữ già như tôi, cậu nói xem vì sao ông ấy lại đặc biệt chọn trúng tôi?”

Chu Nguyên lắc đầu.

Tạ Linh Ngọc giương khoé miệng lên, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vì chồng tôi là người Tân Hải, tôi là con dâu Tân Hải.”

“Ông ấy nói ư?” Chu Nguyên có hơi khó hiểu với phản ứng của Tạ Linh Ngọc.

Tạ Linh Ngọc lắc đầu: “Là tôi đoán, cậu có thể chọn tin tưởng, hoặc chọn không tin. Có điều tôi chỉ muốn nhắc nhở thêm một điều cho cậu, năm đó ở thành phố Tân Hải có một dự án quy mô lớn phát triển thành phố Tân Hải nhưng vì phát sinh nhiều sự việc mà đã bị đình công.”

“Chồng tôi từng là một nhà thầu nhỏ trong dự án phát triển của Tân Hải.”

“Nơi mà tôi nhìn thấy búp bê nữ xấu xí lần đầu tiên thực ra không phải do người này đưa cho mà là ở công trường thành phố Tân Hải. Lúc đó tôi không biết búp bê gái xấu xí, chỉ biết lúc thành phố Tân Hải phát triển xảy ra nhiều vụ tử vong, và con búp bê đã được thả tại hiện trường án mạng.”

Tạ Linh Ngọc thở dài: “Đó là tất cả những gì tôi biết.”

Chu Nguyên gật đầu định rời đi nhưng Tạ Linh Ngọc ngăn cậu lại: “Cha mẹ những người đó đều tới tìm tới để mắng chửi tôi.”

Chu Nguyên không nói chuyện, chờ Tạ Linh Ngọc tiếp tục.

“Với tư cách là một người, tôi rất xin lỗi họ.” Tạ Linh Ngọc thở dài: “Nhưng với tư cách là một người mẹ, tôi nghĩ mình không làm sai.”

Tạ Linh Ngọc chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, bà ấy không nghĩ tới chuyện Chu Nguyên sẽ trả lời.

Lúc Chu Nguyên chuẩn bị rời đi, Tạ Linh Ngọc vẫn lên tiếng hỏi: “Cậu nghĩ tôi làm sai rồi đúng không?”

Chu Nguyên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn rời đi không nói một lời.

Sau đó cậu nghe Nguỵ Nhung nói Tạ Linh Ngọc được hoãn thi hành hình phạt hai năm, tử hình.



Tạ Linh Ngọc nói gần nói xa chỉ là ám chỉ chồng bà ấy từng là người Tân Hải, từng làm quản đốc cho dự án phát triển ở Tân Hải, cho nên mới bị người đó chọn trúng và giao con búp bê nữ xấu xí cho bà ấy.

Nhiều sự cố xuất hiện ở Tân Hải, rất lâu trước đây búp bê nữ xấu xí đã từng xuất hiện.

Người đứng sau, là người tham gia vào dự án phát triển Tân Hải?



Số lượng tin tức gần đây có hơi nhiều, Chu Nguyên về đến nhà ngồi trên ghế xích đu nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời sắp xếp lại những sự việc đã xảy ra gần đây trong đầu.

Tạ Linh Ngọc có quan hệ với Tân Hải nên mới bị búp bê nữ chọn trúng.

Còn Lý Phương thì sao? Cả Lý Thái Hoa nữa? Mâu Huy thì sao?

Nghĩ tới đây, Chu Nguyên gọi điện thoại cho Diêm Kiêu.

Lúc Diêm Kiêu vừa về tới nhà thì nhận được cuộc gọi của Chu Nguyên, anh ta hỏi: “A Nguyên, có chuyện gì vậy?”

Hiểu được đại khái rằng không có việc gì thì bình thường Chu Nguyên sẽ không tìm anh ta nên Diêm Kiêu đi thẳng vào vấn đề.

“Kiêu, anh giúp em điều tra một chút về bản án đồng thiếp mời, bao gồm cả Lý Phương xem có ai trong những người đó có liên quan đến Tân Hải hay không? Đúng rồi, nhân tiện điều tra thêm về trống tam canh Lý Thái Hoa…”

Sau khi đặt điện thoại xuống, cửa bị đẩy ra, Thẩm Duệ mặc tạp dề bưng canh gà ác bước vào, đặt canh gà ác trước mặt Chu Nguyên: “Uống đi.”

Nhìn bát canh béo ngậy, Chu Nguyên nhíu mày: “Có thể không uống được không?”

“Xin em coi trọng thân thể chính mình đi. Không uống có xứng đáng với với máu của em hay không? Có xứng đáng với lời khuyên bảo tận tình của chị bác sĩ, có xứng đáng với với tấm lòng thương yêu anh tự mình xuống bếp nấu bữa tối cho em không? Thẩm Duệ nói một câu liền vỗ bàn một cái: “Có uống hay không?”

Chu Nguyên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự ngày càng cưỡng từ đoạt lý, ngày càng biết làm nũng.

Cậu thở dài bưng bát canh gà lên uống hết hơn phân nửa chén. Còn chưa uống xong, chợt nghe Thẩm Duệ nói: “Ngày mai anh sẽ về sớm một chút làm món chân giò hầm đậu nành cách thuỷ cho em.”

Chu Nguyên: “…”

Thẩm Duệ cởi tạp dề ra, ngồi xuống hỏi cậu: “Tạ Linh Ngọc nói gì vậy?”

“Khu phát triển Tân Hải.” Chu Nguyên nói với anh: “Tạ Linh Ngọc nói mình bị chọn để tặng búp bê nữ xấu xí vì bà ấy là người Tân Hải, từng làm việc trong dự án phát triển ở Tân Hải.”

Thẩm Duệ nhíu mày: “Bà ấy tự mình đoán ra sao? Có cơ sở gì không?”

“Tạm thời vẫn chưa biết, phải thống kê lại bản án gần nhất rồi xem tỉ lệ mới biết rõ được.” Chu Nguyên uống hết phần canh còn lại trong bát, cậu nói tiếp: “Em đã nhờ Diêm Kiêu điều tra giúp, có lẽ ngày mai sẽ biết kết quả.”

Vốn dĩ Thẩm Duệ đang muốn nghiêm túc thảo luận về bản án, lại nghe thấy tên Diêm Kiêu nhảy ra từ miệng của Chu Nguyên. Anh nhướng mày, bình dấm chua ngay lập tức đổ ra, anh mím môi: “Em có thể kêu anh điều tra, điều tra mọi thứ mà, sở cảnh sát của chúng ta rất chuyên nghiệp.”

Chu Nguyên sửng sốt một chút, lúc kịp thời phản ứng được là Chu Nguyên đang ghen thì có chút dở khóc dở cười: “Diêm Kiêu có một đội, có thể nhanh chóng điều tra được thông tin và giúp chúng ta phân loại, như vậy kế tiếp chúng ta sẽ được nhẽ nhõm hơn nhiều.”

Thẩm Duệ: “… Lần sau em nên tìm anh, đừng tìm người ngoài.”

Ai… đại vương ghen.

Chu Nguyên giương khoé môi: “Được.”

Có thể Chu Nguyên đã quên Thẩm Duệ là người… biết lên được thì xuống được, anh đứng dậy bước tới trước mặt Chu Nguyê, cười nói: “Anh vất vả làm canh cho em như vậy, không biết đội trưởng Chu có thể ban thưởng cho anh không?”

Chân mày nhảy dựng lên, Chu Nguyên cảm thấy kế tiếp sẽ xảy ra một số chuyện không thể kiểm soát được.

Cậu đưa tay định đẩy Thẩm Duệ ra nhưng Thẩm Duệ đã nắm lại tay cậu, nhân tiện hướng mặt mình về phía trược, vui cười hớn hở nói: “Hôn anh một cái đi, xem như ban thưởng.”

Chu Nguyên: “…”

Già mà không đứng đắn, loại chuyện hôn hít này cũng dám quang minh chính đại làm!

“… Anh cút.” Chu Nguyên muốn đẩy anh ra.

Nhưng Thẩm Duệ lại bất động như núi, vỗ vỗ mặt mình: “Hôn một cái?”

Chu Nguyên: “…”

Đợi lâu một hồi nhưng Chu Nguyên vẫn không chủ động. Thẩm Duệ cảm giác mặt mo mình sắp không chịu nổi nữa rồi, anh “rầm” một cái đứng dậy, hùng hổ nhìn Chu Nguyên, trừng mắt hìn cậu. Ngay lúc Chu Nguyên cho rằng anh tức giận thì một bóng đen cao lớn phủ xuống, Chu Nuyên chỉ cảm thấy một đôi môi có mùi hương bạc hà cứ như vậy hôn chính mình.

Chu Nguyên mở to mắt nhìn, thấy hàng mi dài của Thẩm Duệ, cơ thể cứng đờ.

Bởi vì cậu không đáp lại nên Thẩm Duệ như trừng phạt mà đưa lưỡi vào khoang miệng cậu, dùng đầu lưỡi công thành đoạt đất trong miệng cậu.

Thẩm Duệ cảm thấy toàn thân Chu Nguyên như có mùi hoa mai, lúc này rất mát lạnh. Khoảnh khắc nóng bỏng, dữ dội như ngọn lửa sa mạc. Anh thừa dịp Chu Nguyên còn chưa kịp phản ứng dán chặt lên thân cậu, luồn tay vào bên trong quần áo, vuốt ve từ eo lên phía trên.

Chu Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng điện đang chạy tán loạn, lướt tới đâu hiển nhiên mềm yếu vô lực tới đó.

Cậu biết mình không thể trầm luân, nhưng mùi hương của Thẩm Duệ và thân thể của anh kêu gọi cậu hãm sâu vào trong đấy. Cậu không tự chủ được mà phát ra một tiếng kêu ám muội sảng khoái từ trong miệng, cậu ngắt ngứ: “Đừng… đừng như vậy.”

“Rõ ràng em rất thoải mái.” Nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ kia của cậu nhưng miệng lại cự tuyệt, Thẩm Duệ cảm thấy Chu Nguyên quá không thành thật, rõ ràng không thể phát triển theo ý muốn trong lòng anh được. Đột nhiên tay anh dò xét xuống phía dưới, tiến vào trong quần lót của cậu.

Chu Nguyên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Duệ.

“Anh thích em.” Thẩm Duệ nói ra lời này tựa như đang làm nũng, như chiếm hữu đưa môi mình lên lần nữa, mân mê từ vành tai đến đuôi mày rồi lại dời xuống yết hầu cậu, mang theo lửa nóng đốt xuống. Thẩm Duệ nắm tay Chu Nguyên kéo qua ôm eo mình, nhỏ giọng nói: “Ôm anh.”

Chu Nguyên vô thức vươn tay ôm eo anh.

Nhìn thấy Chu Nguyên thuận theo như vậy, Thẩm Duệ càng thêm cao hứng. Bận tâm đến sức khoẻ của Chu Nguyên không được tốt nên cũng không làm ra chuyện gì khác thường, bế Chu Nguyên lên trực tiếp ôm về giường, anh vòng tay ôm trọn eo cậu: “Anh thích em.”

Rất thích, từ nhỏ đã thích.

Chu Nguyên cảm giác mình giống như tôm luộc, toàn thân đỏ bừng như nấu chín.

Cậu nghẹn ngào đáp lại: “Ừm, em cũng vậy.”

Thích, thích anh hơn cả bản thân em.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp