Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 13: Xác chết nữ biến dạng (12)


1 năm

trướctiếp

“À, tới đây!” Trương Quốc Toàn vỗ bả vai Chu Nguyên rồi nói: “Đây là chuyên gia tỉnh cục điều lại đây, Chu Nguyên.”

Ngụy Nhung cùng Hứa Tiếu Ca giật mình không kém gì Thẩm Duệ, vẻ mặt hai người như ăn phải ruồi bọ, hai mắt kinh ngạc nhìn Chu Nguyên. Ngụy Nhung nghĩ thầm, chẳng trách khi ngồi ở phòng thẩm vấn, rõ ràng cô ấy cùng với Hứa Tiếu Ca mới là người thẩm vấn nhưng ngược lại lại bị anh ấy áp đảo như là phạm nhân hỏi đến mức không trả lời được, thì ra là rất có địa vị. Biết được Chu Nguyên là chuyên gia mà cục trưởng Trương đã cạy ra, Ngụy Nhung lập tức cảm thấy người trước mặt càng ngày càng đẹp trai, toát ra vẻ hào hoa phong nhã.

Ngụy Nhung lén lút chuyển động ngón tay chào hỏi Chu Nguyên.

Hứa Tiếu Ca ngồi ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Ngụy Nhung thì có chút bất đắc dĩ. Ngồi thẳng lưng, hai mắt híp lại, thay đổi dáng vẻ lo lắng thường ngày trước mặt Thẩm Duệ và Ngụy Nhung, đánh giá lại người đàn ông đã từng gặp mặt một lần lúc trước.

Dưới vẻ bề ngoài xuất sắc cất giấu sự thần bí khiến người khác không đoán ra.

“Thư sinh, đội trưởng Chu mới tới này so sánh cùng với sếp thoạt nhìn càng đẹp trai hơn nha, cậu cảm thấy thế nào?” Ngụy Nhung mê trai mà tiến đến bên người Hứa Tiếu Ca thấp giọng nói. Hứa Tiếu Ca giống như một con đại bàng đang quan sát con mồi của mình thì thấy Ngụy Nhung bỗng nhiên tới gần, sợ tới mức giật mình, vội vàng tránh sang bên cạnh, lại biến trở về bộ dạng con mọt sách khi nói chuyện trước mặt bọn Thẩm Duệ, căng thẳng nói: “Sếp, sếp là tốt nhất.”

Hai người ở bên này khe khẽ giọng nói nhỏ, ở bên kia cục trưởng Trương đang giới thiệu Chu Nguyên với mọi người, phòng hội nghị vốn dĩ yên tĩnh bởi vì chuyện này mà đột nhiên biến động, hơi náo nhiệt một lúc. Chẳng qua chỉ một lát sau, cục trưởng Trương vỗ bả vai Chu Nguyên rồi nói với mọi người: “Nếu đã tới rồi thì cùng nhau phân tích tình tiết mới nhất của vụ án búp bê áo đỏ.”

Một lúc sau, Ngụy Nhung chủ động thừa nhận hiện thực này và nở nụ cười quyến rũ với Chu Nguyên, nhưng khóe mắt Chu Nguyên cũng chưa nhìn về phía cô, chỉ còn lại mình cô tự cười ngây ngô.

Bỗng nhiên, điện thoại Hứa Tiếu Ca vang lên, cậu ấy nghe điện thoại xong thì lập tức tiến đến trước mặt Thẩm Duệ: “Sếp, tìm được xe rồi.”

Phòng họp vốn dĩ có chút ồn ào, lập tức yên lặng như gà, Thẩm Duệ tiếp nhận điện thoại mà Hứa Tiếu Ca đưa tới: “Tôi là Thẩm Duệ.”

Đầu kia điện thoại nghe được là Thẩm Duệ lập tức chuyển thành gọi video, lọt vào tầm nhìn điện thoại là chiếc minibus màu trắng mà anh ấy thấy trong video giám sát ngày hôm qua. Thời điểm nhìn gần vào chiếc minibus thì mới phát hiện cửa sổ xe đều dùng giấy trắng dán lại, chỉ chừa lại đầu xe có thể nhìn vào bên trong.

Cảnh sát trong nhà máy bỏ hoang đứng ở phía đầu xe nói với Thẩm Duệ.: “Đội trưởng Thẩm, xe đã tìm được rồi nhưng mà bị khóa.”

“Cưỡng chế cạy cửa?” Một cảnh sát bên cạnh nói.

Cảnh sát ở hiện trường lắc đầu, video chuyển động, cảnh sát dùng điện thoại quay từ phía trước ô tô vào cửa, camera hướng về phía khe cửa, do cửa xe cũ kĩ không thể khép lại hoàn toàn nên có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có những sợi dây thừng giống như là dây điện.

“Trước tiên các cậu không cần tự tiện mở ra, tôi sẽ kêu nhân viên kĩ thuật đi qua.” Thẩm Duệ đứng lên chuẩn bị ra cửa thì lại nghe được âm thanh từ cảnh sát hiện trường truyền vào di động: “Đội trưởng Thẩm, từ phía trước nhìn vào, ghế sau của xe giống như một con búp bê áo đỏ đang ngồi, chỉ cần chạm vào cửa, có tiếng la hét trong xe, tiếng la hét chói tai của phụ nữ…"

Mọi người ngừng thở nhìn về phía Thẩm Duệ, Thẩm Duệ nhìn về phía Trương Quốc Toàn: “Cục trưởng Trương, hiện tại tôi đi qua đó xem.”

Nói xong, Thẩm Duệ bước nhanh ra khỏi phòng họp, anh vừa ngồi lên chiếc xe tuần tra của mình, lái xe chuẩn bị đi đến hiện trường thì cửa xe bị kéo ra, hương vị đàn hương tràn ngập trong xe.

Thẩm Duệ nhìn thoáng qua Chu Nguyên ngồi ở ghế lái phụ, cũng chưa nói gì, lái xe xuất phát. Đi được nửa đường, anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu lại không nói cho tôi biết cậu là người tỉnh điều lại đây?”

“Cần thiết sao?” Mắt Chu Nguyên nhìn phía trước, không để ý nói: "Hay là anh muốn nói, anh biết tôi làm cùng nghề với anh, cho nên anh có cái nhìn khác đối với tôi?"

Thẩm Duệ nghe được trong lời nói của cậu mang theo ý trào phúng, có chút đau đầu mà nhéo nhéo huyệt thái dương, bàn tay tạm thời vô thức sờ túi, lấy ra một bao thuốc lá, bỏ vào miệng một cái rồi đi tìm bật lửa.

Mắt Chu Nguyên vẫn nhìn phía trước, dửng dưng nói: “Đội trưởng Thẩm, đừng khẩn trương. Không biết hút thuốc thì đừng cưỡng ép chính mình, anh ăn kẹo vẫn tương đối thích hợp hơn.”

Tay cầm vô lăng vang lên tiếng còi lớn, lấy còi báo động từ trong thùng xe ra treo trên nóc xe, phát ra tiếng còi nghiêm trọng, chiếc xe phía trước muốn vượt lên ngoan ngoãn phóng sang một bên. Thẩm Duệ rút điếu thuốc ra khỏi miệng, ném vào trong cốp xe, quay đầu nhìn Chu Nguyên, nhướng mày hỏi: “Khẩn trương? Cậu nói không sai, nghĩ đến có đầu mối mới ở hiện trường, tôi thực sự là hưng phấn đến khẩn trương.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Biết là Thẩm Duệ cố ý giả bộ nghe không hiểu mình nói, Chu Nguyên cũng không có nghĩa vụ giả ngu với anh, cười lạnh một tiếng nói: “Đội trưởng Thẩm, ý của tôi là tôi là ở bên cạnh anh thì anh không cần phải khẩn trương như vậy.”

“Chọc à.” Khẩn cấp đánh tay lái, quẹo vào một con đường nhỏ, Thẩm Duệ nhướng mày, trầm giọng nói: “Không thể ngờ được sau nhiều năm không gặp như vậy, cậu lại trở nên hài hước, thật biết nói giỡn.”

“Nói giỡn?” Ngón tay anh rất sạch sẽ, cũng không có dấu vết tàn thuốc, tư thế hút thuốc của anh cũng rất lạ chứng tỏ anh rất ít hút thuốc. Chu Nguyên không để ý tới cái nhăn mày hình chữ xuyên 川 của Thẩm Duệ, rất hứng thú nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của anh rồi tiếp tục nói: “Lượng thuốc lá trong hộp thuốc của anh giống như lúc anh lấy ra hai ngày trước. Một người hút thuốc không nói tới mỗi ngày một bao mà mỗi ngày một cây cũng là tiêu chuẩn cơ bản, anh không có.”

Vừa dứt lời, Chu Nguyên đột nhiên đưa tay chạm vào tai Thẩm Duệ, Thẩm Duệ theo phản xạ lóe lên, cơ mặt giật giật có chút rối rắm, lo lắng nhìn cậu nói: “Quân tử nói chuyện không động tay, cậu muốn đánh cảnh sát?”

“Anh rất khẩn trương, từ sau khi tôi lên xe, anh nhìn tôi qua kính chiếu hậu không dưới năm lần, hơn nữa anh thường xuyên vô ý thức đưa tay lên chạm cổ chính mình, anh muốn thả lỏng cho nên anh muốn lợi dụng thuốc lá để giảm bớt loại cảm giác này đúng không? Đội trưởng Thẩm.”

Xe khẩn cấp phanh lại, Thẩm Duệ bỗng nhiên quay đầu lôi kéo cổ áo Chu Nguyên đến trước mặt mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Chu Nguyên kinh ngạc bởi hành động đột ngột này, muốn xem Thẩm Duệ có suy nghĩ gì nhưng mà thời gian quá ngắn, Thẩm Duệ nhìn anh một lúc rồi bỗng nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng đùa với lửa, tôi vẫn giống như trước đây rất dễ dàng để bụng.”

Nói xong, Thẩm Duệ xuống xe đi về phía nhà xưởng hoang phế, để lại Chu Nguyên ngồi ở trong xe với vẻ mặt kinh ngạc. Nửa ngày sau, ngón trỏ của Chu Nguyên “bang bang” gõ cửa kính xe hai lần, cười nhẹ, mở cửa xe, đi về phía nhà xưởng.

Cỏ dại xung quanh nhà máy bỏ hoang cao đến nửa người, khắp nơi đều có gạch vỡ, sau khi Chu Nguyên bước vào, anh nhìn thấy bốn cảnh sát đang ở hiện trường vây quanh Thẩm Duệ để báo cáo tình hình điều tra tại hiện trường.

“Đã xem kỹ bên trong nhà xưởng chưa? Cũng báo cáo một chút cho tôi về bên ngoài nhà xưởng và tình hình địa hình xung quanh.” Thẩm Duệ vừa xuống xe đã đi thẳng tới chiếc xe màu trắng kia, tốc độ nói cực nhanh như ra mệnh lệnh hỏi: “Tình huống xe này như thế nào?”

Cửa sổ xe minibus đều được che đậy bằng giấy trắng rất dày, cho nên mặc dù hiện tại là ban ngày thì từ bốn phía cửa sổ xe đều hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong. Từ đầu xe nhìn vào trong, bởi vì chỗ ngồi của tài xế cùng với chỗ ngồi của hành khách phía sau dường như cách một tầng băng gạc màu đỏ, không trong suốt hay tối đen, nhưng do ánh sáng xung quanh không thể xuyên vào nên hàng ghế sau có chút mơ hồ.

Một người cảnh sát lập tức đi đến phía trước xe minibus rồi nói với Thẩm Duệ: “Đội trưởng Thẩm, anh lại đây xem.” Vừa dứt lời thì anh ta mở đèn pin rọi vào bên trong, Thẩm Duệ vừa mới đi đến đầu xe thì lọt vào tầm mắt anh là một con búp bê áo đỏ đang ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi dưới rèm đỏ, lộ ra ý cười như có như không, anh không nhịn được nhíu mày.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, con búp bê áo đỏ dường như nhếch miệng để lộ ra một nụ cười sởn tóc gáy, Thẩm Duệ cảm nhận cái lạnh toát ra từ lòng bàn chân hướng lên trên như là đang vào ngày đông.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà xưởng vang lên còi xe cảnh sát, mọi người nhìn về phía cửa lớn của nhà xưởng chỉ thấy ba người cảnh sát cầm thùng dụng cụ nửa chạy nửa đi đến, lúc bọn họ đi đến bên người Chu Nguyên, vì trước đó không có gặp mặt trực tiếp nên sau một lúc nhìn thoáng qua, anh ta lại tiếp tục đi về phía Thẩm Duệ: "Đội trưởng Thẩm.”

Người tới là thành viên đội kỹ thuật, sau khi nhận được lệnh của Thẩm Duệ, họ lập tức đi ra phía trước xe để xem tình hình dây điện và các điểm đấu nối của dây điện, một lúc sau, họ nói với Thẩm Duệ rằng có thể trong xe đã được gài một quả bom, từ đầu xe nhìn vào bên trong không thấy rõ lắm là loại bom gì, vì lý do này, các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật đã bảo mọi người trước tiên rời khỏi nhà xưởng, đợi đến khi bọn họ loại bỏ được nguy hiểm thì tiến vào.

Một đám người Thẩm Duệ vội vàng rút ra ngoài nhà xưởng, đứng ngoài cửa lớn khẩn trương nhìn chằm chằm từng hành động của đồng nghiệp đội kỹ thuật.

Sau khi từ trên xe xuống, Chu Nguyên đã đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tình hình chiếc xe cùng với thông tin nạn nhân có trong đầu…Búp bê áo đỏ là một người đàn bà xấu xí bị người trong dòng họ hại chết, chữ kí trên thân thể người đàn bà xấu xí có ý nghĩa gì?

Tại sao hung thủ lại muốn đặt một người đàn bà xấu xí trên người mỗi nạn nhân, tại sao lại phải ký tên nạn nhân trên người người đàn bà xấu xí? Hung thủ rốt cuộc muốn thể hiện điều gì?

Dựa vào trên xe, ngón trỏ không tự giác gõ gõ trên thành xe, ở đây là vùng ngoại ô trống trải, tiếng vang nhỏ phát ra khiến bọn Thẩm Duệ nhìn chăm chú, chẳng qua Chu Nguyên đang chìm đắm vào não mình, không rảnh quan tâm đến anh.

Người bị hại rốt cuộc là sắm vai nhân vật người đàn bà xấu xí bị hại chết hay là sắm vai hung thủ bị trả thù…

Mười phút sau, tiếng nổ mạnh không có vang lên, nhà xưởng vang lên âm thanh của đội kỹ thuật: “Đội trưởng Thẩm, mở được rồi.”

Ngay khi giọng nói của họ vang lên, Thẩm Duệ lập tức bước nhanh vào. Một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật cho biết: "Đội trưởng Thẩm, thứ trong xe không phải là bom mà là bộ phận đánh lửa. Nếu cắt nhầm dây, đường dây sẽ chập điện, gây ra tia lửa điện và làm cháy xăng bên trong ... “

Không cần anh ta phải nói, sau khi cánh cửa mở ra một kẽ hở, từ xa có thể ngửi thấy mùi xăng trong xe. Bước tới cửa xe, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn Thẩm Duệ từ từ mở cửa xe.

Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi vào nhà xưởng bỏ hoang này, khiến cỏ dại xung quanh đung đưa, cũng khiến khuôn mặt của mọi cảnh sát có mặt ở đây đều nổi da gà. Ngay lúc cửa được mở ra, từ cửa truyền đến tiếng thét chói tai cao thấp không ngừng: “A…”

Tác giả có lời muốn nói: Chu Nguyên: Anh rất để tâm đến tôi?

Thẩm Duệ: Vô nghĩa, toàn bộ trái tim đều là cậu.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp