Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 128: Cọc người (Mười tám)


1 năm

trướctiếp

Nằm ở thị trấn giao giữa Phượng Thành và Thanh Châu, chiếc xe cảnh sát cắt ngang sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ này.

Đến nơi, Thẩm Duệ bọn họ xuống xe ngay lập tức, Ngụy Nhung tới gõ cửa nhà mẹ Từ Giai.

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên ra, khi nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà mình, vẻ mặt bối rối, khi nhìn ra ngoài, phát hiện trước cửa đều là xe cảnh sát, ông ta không khỏi nhíu mày, nơm nớp lo sợ hỏi: "Mọi...mọi người là cảnh sát?"

“Đúng vậy, cho hỏi đây có phải nhà mẹ của Từ Giai không?” sau khi đưa thẻ công an ra, Ngụy Nhung nhìn người đàn ông trung niên rồi hỏi.

Ngay khi họ đang nói chuyện, một bà lão với mái tóc bạc trắng bước từ phòng i ra, nhìn thấy Ngụy Nhung cùng một đám người liền hỏi: "Mọi người vừa nói về Từ Giai? Mọi người tìm Giai Giai làm gì?"

Nghe thấy câu trả lời của bà lão, mọi người đều biết vị trí này không sai. Ngụy Nhung nói: "Cảnh sát, Từ Giai bây giờ có ở trong nhà không?"

"Giai Giai ở bên trong? Giai Giai đã lâu không về rồi." Bà lão bước đi loạng choạng, đưa tay vỗ người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa: "Từ Thông, bọn họ tìm em gái con làm gì?"

Người đàn ông trung niên đứng ở cửa là anh trai ruột của Từ Giai, thấy cảnh sát đứng xung quanh cửa, trong lòng hiểu nếu không có chuyện gì xảy ra, cảnh sát sẽ không tới cửa, tim ông ta chùng xuống, nhanh chóng dẫn đám người Thẩm Duệ vào trong, cẩn thận hỏi: "Cảnh sát, em gái tôi chưa từng trở vềm rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi vào nhà, Chu Nguyên nhìn cảnh vật xung quanh.

Nhà của bố mẹ Từ Giai không tốt bằng nhà của Lưu Đông Quân, hay nói cách khác, môi trường còn tồi tệ hơn nhiều. nhà mẹ bà ta là một căn nhà là trệt ba gian, dụng cụ bên trong hơi cũ, trông như ngôi nhà và đồ đạc đều là đồ đã lâu.

“Lưu Đồng là cháu trai của anh đúng không? Cậu ta nói hôm qua Từ Giai nhận được điện thoại của bố mẹ anh, nói mẹ anh bị bệnh, nên Từ Giai vội vàng trở về nhà của mẹ.” Ngụy Nhung giải thích với Từ Thông: “Nếu Từ Giai thực sự đang ở đây, hãy giao bà ấy ra đây."

"Không phải, cảnh sát, lời nói của anh rốt cuộc là có ý gì? Mọi người nóng lòng muốn tìm Giai Giai, con bé rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Từ Thông lo lắng hỏi: "Hơn nữa mẹ tôi không bị bệnh, cơ thể gần đây khá tốt, cũng không gọi điện cho con bé!"

Nói xong ông ta còn lo lắng do khả năng tiếp nhận tin nhắn kém, nên nhanh chóng quay lại phía bà cụ đang rót trà, xác nhận lại lần nữa: "Mẹ, mẹ có gọi cho Giai Giai không?"

Bà cụ lắc đầu: "Không, tháng trước mẹ mới gọi, tháng này không dám gọi, không gọi."

Từ lời nói của bà cụ, Thẩm Duệ hiểu được câu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Anh ra hiệu, bảo Ngụy Nhung và những người khác chuẩn bị, thấy Từ Thông đi tới, trước tiên ra lệnh khám xét, anh nói: "Ông Từ, tôi xin lỗi vì chúng tôi cần phải khám xét nhà của ông, ông có ý kiến không?"

Từ Thông muốn nói có ý kiến, nhưng rốt cuộc lại không dám nói ra.

Thẩm Duệ liếc ông ta một cái, rồi nói thêm: "Chúng ta không lật tung đâu, chỉ xem Từ Giai có phải không ở trong nhà thật không thôi."

“Em gái tôi thật sự không về, nếu không tin thì mọi người có thể tìm xem.” Từ Thông trả lời.

Thẩm Duệ ra dấu, Ngụy Nhung và Hứa Tiểu Ca đám người họ bắt đầu kiểm tra nhà họ Từ. Thấy mọi người bắt đầu hành động, anh quay lại nhìn Từ Thông: "Anh Từ, anh có biết chồng của Từ Giai là Lưu Đông Quân đã chết rồi không?"

"Ý cậu là Lưu Đông Quân đã chết? Trời ơi, chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao lại như thế?" Từ Thông tỏ vẻ kinh ngạc.

Bà cụ nghe lén ở bên nghe tin cũng sững sờ, lập tức chạy tới, nắm lấy tay Thẩm Duệ, kích động nói: "Chuyện gì vậy? Lưu Đông Quân chết rồi? Sao tôi không biết? Giai Giai sao lại không nói với chúng tôi?"

Dù không nhẫn tâm, nhưng Thẩm Duệ vẫn phải nói cho họ biết sự thật: "Từ Giai đã giết Lưu Đông Quân."

Bà lão và Từ Thông nghe vậy, lập tức hiểu được tại sao Thẩm Duệ cùng những người khác đến tìm Từ Giai, nhưng họ vẫn không muốn tin, bà lão sỡ hãi rùng mình, kéo tay Thẩm Duệ như móng gà, nắm chặt lấy: "Không thể nào, không thể nào, Giai Giai không thể làm chuyện như giết người, các cậu có nhầm không?"

Từ Thông cũng nghĩ chuyện em gái sẽ giết người, hơn nữa còn giết em rể mình, đúng là không thể tin được: “Cảnh sát, có phải có hiểu lầm gì không? Các canh nghe ai nói?"

“Cháu trai của anh, Lưu Đồng.” Thẩm Duệ nói.

Từ Thông nhìn chằm chằm, nghĩ đến đứa cháu mới gặp vài lần, liền lắc đầu: "Lời của đứa nhỏ đó không thể tin, từ nhỏ tới lớn đều thích nói phét. Hơn nữa nó còn nhỏ, có lẽ là đùa với mọi người thôi, nếu không hay là các cậu hỏi lại thử xem?”

Thẩm Duệ cau mày: "Anh Từ, bình tĩnh đi. Báo cáo thi hành của tử thi và dấu vết tại hiện trường, nhất quán với lời của Lưu Đồng, trong lúc Từ Giai và Lưu Đông Quân cãi nhau, Từ Giai giết Lưu Đông Quân bằng một cái đùi cừu."

Sau khi nghe Thẩm Duệ nói, bà lão hoảng sợ đến mức đứng ngồi không yên. Lúc này, mấy người lên lầu kiểm tra đều xuống báo cáo, không hề thấy Từ Giai.

Từ Thông dậm chân: "Tôi đã nói rồi con bé không về. Con bé mấy năm nay không về nhà rồi, khi mẹ tôi ốm gọi nó về, nó cũng không về, tình hình như này sao lại về cho được, haizz, hỏng rồi, hỏng rồi, cả đời Giai Giai hỏng rồi... "

Bà lão vẫn không muốn chấp nhận sự thật, buông tay Thẩm Duệ, thay vào đó nắm lấy Từ Thông, lắc ông ta: "Con mau đuổi bọn họ đi, bọn họ đều là kẻ dối trá, Giai Giai không thể làm chuyện xấu, không thể nào…”

Từ Thông vốn đã khó chịu, còn bị bà lão vừa lay vừa hét, cảm xúc suy sụp: "Mẹ, đều trách mẹ, không phải là mẹ, Giai Giai sẽ không chạy ra ngoài không trở lại, càng không cưới Lưu Đông Quân, đều trách mẹ, không nên ép Giai Giai bỏ học!"

Bố mẹ Từ Thông từ nhỏ đã trọng nam khinh nữ, có gì tốt nhất đều cho Từ Thông trước, Từ Thông không thèm mới tới lượt Từ Giai, Trong lúc đi học, điểm số của Từ Giai rất tốt, Từ Thông bị bỏ lại phía sau, nhưng bố mẹ vì muốn Từ Thông có tiền đồ, bèn tiêurất nhiều tiền để gửi ông ta vào một trường học đắt tiền. Để tiết kiệm tiền, ép Từ Giai được nhận vào một trường đại học đầu nhành để phụ giúp gia đình... Trong một gia đình bất công, thường xuyên bị coi thường, Từ Giai thà chuyển gạch ở công trường kiếm tiền, cũng không thèm trở về. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Cũng vì thế, mà quen biết Lưu Đông Quân, sau đó kết hôn.

Kết hôn nhiều năm như thế, Từ Giai chưa bao giờ về nhà cha mẹ ruột, nhiều lần Từ Thông gọi bà ta về để gặp bố mẹ, nhưng Từ Giai không nói lời nào mà đã cúp điện thoại...

Khi nghe Từ Thông nói những chuyện này, các cảnh sát có mặt đều cau mày. Từ xa xưa, quan niệm trọng nam khinh nữ thật sự hại rất nhiều người, nhưng mà sau khi nghĩ lại, Từ Giai làm thế, cũng vì vấn đề tâm lý do môi trường sống của gây ra.

Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Xác nhận rằng Từ Giai đã không trở về nhà của mẹ.

Chính là Lưu Đồng đang nói dối, Thẩm Duệ nghĩ đến đứa trẻ nói dối không chớp mắt, rất muốn vén não cậu ta xem bên trong là cấu tạo ma quỷ như nào, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nguyên: "A Nguyên, đứa nhỏ tên Lưu Đồng nói dối, anh gọi điện thoại cho nó."

Chu Nguyên đang suy nghĩ vấn đề, không có thời gian đáp trả lời lời của Thẩm Duệ.

Điện thoại kêu một hồi lâu, bên cạnh Lưu Đồng không có ai trả lời, cúp điện thoại, mí mắt Thẩm Duệ nhảy dựng, cảm giác sắp xảy ra chuyện chẳng lành.

Chu Nguyên đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu hỏi Thẩm Duệ: "Bức tường đổ ở sân sau nhà Lưu Đồng, có phải được xây lại không?"

“A?” Thẩm Duệ sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng, vỗ mạnh vào đùi: “Đúng.”

Sau khi phạm nhân phạm tội, không muốn bỏ trốn hay rửa ráy, ngược lại xây lại tường hết lần này đến lần khác, rốt cuộc có tác dụng gì?

Bức tường đó chắc chắn có tác dụng.

Chu Nguyên trầm giọng nói: "Tới nhà Lưu Đồng."

Khi họ đến được nhà Lưu Đồng, trời đã tối.

Căn nhà của Lưu Đồng tối đen như mực, vì sự việc Lưu Đông Quân xảy ra, nên khi mọi người ngẩng đầu nhìn căn nhà, họ cảm thấy cực kỳ u ám đáng sợ.

Bấm chuông cửa cũng không có động tĩnh gì, bọn họ muốn phá cửa đi vào, nhưng Thẩm Duệ bọn họ phát hiện cửa trước sân không hề khóa, liền đẩy cửa mở ra.

Chia thành hai nhóm, Thẩm Duệ bảo Nguỵ Nhung dẫn Tiểu Bạch bọn họ vào nhà để kiểm tra.

Anh và Chu Nguyên đi thẳng ra sân sau, bức tường ở sân sau vẫn sừng sững dưới ánh đèn.

Anh bước nhanh tới, lấy trong túi ra một đôi găng tay rồi đeo vào, Thẩm Duệ dùng tay chạm vào xi măng ở khe hở giữa những viên gạch, phát hiện vẫn còn ướt, nếu chiếu theo thời gian đông cứng của xi măng, bức tường có lẽ bị đạp lúc sáng.

Anh đi quanh phòng tiện ích, phát hiện trong bốn bức tường, chỉ cóbức tường này có vẻ dày hơn những bức tường khác. Trong đầu lập tức xuất hiện một số hình ảnh kỳ lạ, Thẩm Duệ nuốt nước bọt, nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhận được lời nói trong mắt anh, cậu biết Thẩm Duệ nghi ngờ trong tường có cái gì ...

Điều họ sợ nhất bây giờ là, nhìn thấy người trong tường.

Các cảnh sát khác lục soát nhà Lưu Đồng, không phát hiện bất cứ ai, nhưng khi Ngụy Nhung vào phòng Lưu Đồng, phát hiện máy tính của Lưu Đồng đang mở, trên màn hình máy tính hiện lên hàng chữ , viết "" Đã đến lúc kết thúc trò chơi."

Họ vội vàng chạy ra sân sau, Ngụy Nhung nói với Thẩm Duệ bọn họ những gì họ nhìn thấy trong phòng của Lưu Đồng, Thẩm Duệ và Chu Nguyên rơi vào trầm tư, họ cảm thấy Lưu Đồng đang chơi trò chơi với họ.

Trò chơi kết thúc?

Nếu đây là một trò chơi, bức tường này, liệu có phải là phần trò chơi không?

“Để anh qua đó.” Thẩm Duệ bước tới, đột nhiên dùng chân đá vào tường.

Nhưng rốt cuộc vẫn mất một thời gian, Thẩm Duệ đá một cái, bức tường như sắp đổ, anh đợi đúng thời cơ, đạp nốt lần cuối. Bức tường vốn có phần yếu đuối trước mặc, đột ngột sụp đổ.

Mọi người nhìn chằm chằm vào bức tường với ánh mắt rực lửa, lòng ai cũng hiểu, đều nghĩ trong tường có thể có người. Sau khi biết thấy bức tường thật sự đổ xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, bức tường không được khảm thêm xác chết.

Chu Nguyên cũng thấy hơi kỳ lạ, hết lần này tới lần khác đắp lại tường, chẳng lẽ chỉ là sở thích xây tường thôi sao?

Cậu đi qua, cúi người ngồi trước đống gạch đang rơi đầy đất, chợt phát hiện trong số gạch, có một viên gạch có viết chữ đỏ, bởi vì viên gạch vốn có màu đỏ, cho nên lúc đầu Chu Nguyên bọn họ không phát hiện, bây giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện chữ màu đỏ dính trên viên gạch, một bức tranh được vẽ bằng bút dạ màu đen, bức tranh là một người bị treo bằng dây rồi đưa xuống hố, sau đó trên miệng hố, đang hất bùn đất xuống.

Thẩm Duệ: "Đây là ý gì?"

Hình vẽ trên giấy trông trẻ con, không giống nét chữ của người lớn, e rằng Lưu Đồng cố ý giữ lại cho mình. Cậu nhìn chằm chằm bức tranh một lúc, mới hỏi Thẩm Duệ: "Gần đây có nơi nào một cái hố không, nó ở đâu?"

"Có nhiều nơi, thung lũng, kênh đào, hang động, toà nhà Thiên Trì đang xây..."

Khi Thẩm Duệ đang liệt kê những nơi có thể có hố, chưa kịp nói xong, thì đột nhiên Chu Nguyên đứng dậy nói: "Đi tới toà nhà Thiên Trì đang xây."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp