Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 127: Cọc người 16


1 năm

trướctiếp

“A Nguyên, tôi cảm thấy tôi sờ vào một đồ vật kì quái, cậu chiếu ánh đèn di động vào bên trái cho tôi.”

Thẩm Duệ nuốt nước miếng, thân là cảnh sát, cái loại này xúc cảm này anh vừa sờ vào là đã cảm thấy rất là quen thuộc, nhưng không tận mắt nhìn thấy nên không thể phán đoán bậy bạ.

Mùi vị trong hầm lung tung hỗn loạn, vị rêu xanh hư thối, vị thịt chế biến tanh hôi, vị đồ ăn muối chua…Giây phút hai chân bọn họ đặt xuống đất thì liền xông thẳng đến mũi khiến cho người ta ghê tởm muốn nôn.

Chu Nguyên cau mày, dựng thẳng điện thoại chiếu sáng về hướng mà Thẩm Duệ vừa nói, lọt vào trong tầm mắt là một thi thể bị quấn đầu.

Thi thể được giá treo quần áo chống đỡ đứng thẳng, từ cổ trở lên tròng bịch nilon màu đen nên không thấy rõ bộ dáng.

Sau khi mím môi, Chu Nguyên nhìn về phía cửa ra vào hầm, phát hiện những mảnh vỡ ở mặt trên đang phân tán ánh sáng tự nhiên, vẻ mặt Lưu Đồng không có biểu cảm gì nhìn cậu, giống như là người máy, trong mắt không có chút gợn sóng.

Thấy Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trên, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười quái dị, nhẹ giọng nói: “Chú, thấy đồ vật phía dưới không?”

Nghe Lưu Đồng nói, Thẩm Duệ thấy cả người phát lạnh, móc di động ra lập tức gọi điện thoại cho bọn Ngụy Nhung để anh em trong cục và Dương Châu nhanh chóng lại đây, sau đó nhìn Chu Nguyên: “A Nguyên, chúng ta đi ra ngoài trước rồi chờ bọn Dương Châu lại đây.”

Chu Nguyên gật đầu, nhưng không lập tức rời đi, dùng ánh sáng di động đánh giá thi thể kia. Bởi vì thời tiết rất lạnh, hầm lại được thiết kế là một cái hầm băng, thi thể ở trên mặt đất, da thịt lộ ra trong không khí bị đông lạnh đến mức cứng rắn, làn da như được phủ một lớp phấn lên nền da cơ bản ban đầu, nhợt nhạt trắng bệch.

Thi thể mặc một cái áo len phối hợp với quần vải, đây là trang phục tiêu chuẩn khi ở nhà, lại mặc thêm một cái áo khoác nên có thể là đi ra ngoài, cũng có thể phán đoán từ khía cạnh khác, người chết vô cùng có khả năng là ở nhà chuẩn bị muốn ra ngoài thì bị sát hại.

Nhìn xuống dưới nữa, chiếc quần dài bám đầy bụi và mũi giày Martin đã sờn rách, có lẽ đã bị kéo lê trên mặt đất gồ ghề.

Cuối cùng, Chu Nguyên lại so chiều cao của thi thể, hình thể gầy, cao chưa đến một mét bảy, cậu hỏi Thẩm Duệ: “Từ Giai cao khoảng bao nhiêu?”

“Hả?” Thẩm Duệ sửng sốt, phản ứng lại với ý tưởng của Chu Nguyên: “Vượt qua một mét bảy, nhìn ra còn cao hơn so với thi thể.”

Chu Nguyên gật đầu, ngón trỏ vô thức gõ vào gấu quần, suy nghĩ một chút, xoay người nói: "Đi, chúng ta đi lên."

Rời khỏi hầm, Thẩm Duệ cảm thấy đường hô hấp của mình như được sống lại, cảm giác ghê tởm dính nhớp kia thì vẫn còn ở trên tay không vứt đi được.

Lúc đó, Chu Nguyên đứng đối diện Lưu Đồng, nhìn chằm chằm cậu ta.

Nhưng tên nhóc Lưu Đồng kia lại thờ ơ mà gục đầu xuống, tiếp tục chìm đắm trong trong trò chơi.

Thẩm Duệ đi qua, nghe được Chu Nguyên hỏi Lưu Đồng: “Cậu biết phía dưới có một người?”

“Biết.” Lưu Đồng gằn giọng nói: “Ba tôi.”

Trả lời rất dứt khoát, Thẩm Duệ làm việc lâu như thế nhưng cũng là lần đầu gặp được một đứa trẻ chay mặn không ăn, mềm cứng cũng không sờ được. Cảm thấy tư duy và lời nói của nó hoàn toàn không giống như một đứa trẻ mười ba tuổi nên có một tuổi thơ hồn nhiên chất phác.

Ngược lại giống như là một con rô bốt máu lạnh chỉ biết làm từng bước theo cài đặt của chương trình.

Chu Nguyên liếc cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Biết đến khi nào?”

“Đại khái hôm trước.”

Lúc Lưu Đồng trả lời vẫn dứt khoát không ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào trò chơi trên di động.

Hôm trước không phải là hôm Từ Giai gọi cảnh sát và nói rằng sau khi chồng bà là Lưu Đông Quân đi ra ngoài rồi không quay lại sao? Chẳng lẽ Lưu Đồng đã biết Lưu Đông Quân xảy ra chuyện gì, nhưng tại sao ngay từ đầu cậu ta lại không trực tiếp nói ra sự thật?

Thẩm Duệ nhíu mày, lại lần nữa thu di động của Lưu Đồng rồi tắt đi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngay từ đầu cậu đã biết ba cậu ở dưới hầm, vậy vì sao phải nói dối? Vì sao không gọi cảnh sát?”

“Chú trả điện thoại lại cho tôi!” Lưu Đồng trừng mắt với Thẩm Duệ.

Cậu ta ghét nhất lúc cậu ta chơi game mà người khác tắt đi. Cậu ta có chút tức giận nói: “Đồng đội tôi còn đang đợi tôi tới cứu, mau trả điện thoại lại cho tôi, nếu tôi thua trận thì chú phải bồi thường cho tôi!”

Thẩm Duệ nhét điện thoại vào túi, sắc mặt càng thêm không tốt, trầm giọng nói: “Cậu nói lại lần nữa thì tôi sẽ lập tức quăng điện thoại đi.”

“Chú…” Lưu Đồng trừng mắt khiếp sợ mà nhìn anh.

Thẩm Duệ vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Mau trả lời câu hỏi vừa rồi, lại nói dối thử xem, tôi có thể đánh bay đầu cậu.”

Lưu Đồng bị giọng điệu lạnh như băng dọa cho sợ hãi, co rụt đầu lại, tức giận đáp: “Mẹ tôi không cho tôi nói, bà nói với tôi nếu tôi không báo cảnh sát thì vẫn cho tôi chơi trò chơi, nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ không có mẹ.”

“...Ba cậu chết như thế nào?” Thẩm Duệ hỏi.

Lưu Đồng bĩu môi, có chút tủi thân: “Tôi đều đã nhắc nhở các chú, là các chú ngốc quá nên không biết. Ngày đó tôi bưng chân dê ra cho các chú xem, ba mẹ tôi bởi vì cái chân dê cháy mà cãi nhau, mẹ tôi đi đến hầm lấy chân dê khác chuẩn bị nướng lại, nhưng ba tôi vẫn luôn mắng bà là lãng phí, sau đó bọn họ cãi nhau, mẹ tôi cầm cái chân dê đông lạnh cứng rắn đập ba tôi, đập vài cái vào đầu ông, ba tôi liền ngã xuống.”

Vừa nói Lưu Đồng vừa múa may tay bắt chước lại bộ dáng Từ Giai cầm chân dê đông lạnh đập người: “Cứ như vậy, bang bang bang.”

Nhớ tới Lưu Đồng còn từng muốn đưa chân dê cho mình ăn, Thẩm Duệ chỉ cảm thấy dạ dày có chút nóng lên, thật sự muốn dùng chân dê đập “bang bang bang” cái tên quỷ nhỏ này.

Thẩm Duệ thở dài, ngăn không cho mình tức giận. Nếu đứa nhỏ này là người thân của mình thì anh đảm bảo sẽ đánh gãy tay chân nó, đỡ cho nó gây họa cho người khác và thế giới.

Chu Nguyên vẫn đứng nhìn chằm chằm Lưu Đồng, nói: “Mẹ cậu đâu?”

“Đi đến nhà bà ngoại tôi!” Lưu Đồng nói.

Nhận được điện thoại của Thẩm Duệ, các anh em ở cục điều tra hình sự rất nhanh đã tới nhà Lưu Đông Quân.

Sau khi dùng cáng nâng thi thể ra, Dương Châu ở sân sau nhà Lưu Đông Quân dự định trước tiên kiểm tra thi thể đơn giản.

Gỡ bao ni lông màu đen che đầu xuống, bọn Thẩm Duệ vốn dĩ chỉ cho rằng là khuôn mặt của Lưu Đông Quân nhưng thật sự bọn họ đã quá thiếu trí tưởng tượng. Ngay khi chiếc túi ni lông được mở ra, thứ đập vào mắt là một khuôn mặt bị vẽ bằng bút lông đỏ.

Cùng với một đôi mắt chết mở to.

Dù cho Dương Châu có rất nhiều kinh nghiệm trong việc nghiệm thi nhưng vẫn kinh ngạc nhảy dựng lên bởi một cảnh trước mắt này, vội quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên, thấy hai người bọn họ cũng cau mày, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm thi thể.

Thẩm Duệ là bởi vì hoa văn màu đỏ trên mặt Lưu Đông Quân quá mức kì lạ, vẽ một vòng màu đỏ quanh đôi mắt, sau đó ở dưới đôi mắt dùng bút đỏ vẽ ba đường dài hai bên trái phải, cuối cùng là vị trí miệng thì tô thành một cái môi mỉm cười màu đỏ rực.

Loại chuyện này mà người thường gặp phải thì sớm sợ tới mức kêu lên.

Nhưng mà Chu Nguyên lại cau mày, nhìn chằm chằm hoa văn kia trong chốc lát rồi hỏi Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, phiền anh tìm một tờ giấy rồi vẽ lại hoa văn kia trên giấy, được chứ?”

Thẩm Duệ tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo.

Nhìn thấy Thẩm Duệ đang cẩn thận vẽ bức tranh, Chu Nguyên gọi Lưu Đồng đến gặp Lưu Đông Quân, chỉ vào mặt Lưu Đông Quân, hỏi cậu ta: "Hoa văn trên mặt ba cậu là cậu vẽ, hay là mẹ cậu?”

Đứa bé bình thường khi biết ba mình mất, không nói đến việc khóc lóc thảm thiết thì ít nhất cảm xúc cũng kích động, khổ sở không thể thoát ra được. Nhưng Lưu Đồng bình tĩnh nhìn vài lần, giống như là một cái máy móc không có tình cảm, lắc đầu: “Mẹ tôi vẽ.”

“Vì sao Từ Giai muốn vẽ những cái này lên mặt ba cậu?” Chu Nguyên hỏi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Lưu Đồng nhấc mí mắt lên, nhún vai: “Chú à, chú nên hỏi mẹ tôi, hỏi tôi để làm gì?”

Chu Nguyên nhìn Lưu Đồng, đánh giá biểu hiện thoáng qua trên gương mặt của cậu ta, lại phát hiện khi Lưu Đồng nói những lời này thì biểu tình điềm tĩnh tự nhiên, bình tĩnh cực kỳ.

Lại liên tưởng đến lúc trước Lưu Đồng xem tính mạng Tạ Thành như một trò chơi, sau khi xảy ra chuyện còn không biết hối cải, Chu Nguyên cảm thấy nếu là Lưu Đồng thì hết thảy đều có thể giải thích được.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là sống trong hoàn cảnh nào thì mới có thể trưởng thành thành động vật máu lạnh như thế này.

Thẩm Duệ đưa tờ giấy đã vẽ xong cho Chu Nguyên, thấp giọng nói: “Hoa văn này nhìn thế nào lại thấy giống cái quan tài?”

Hoa văn này lúc ở trên mặt Lưu Đông Quân chỉ cảm thấy kì quái. Nhưng sau khi miêu tả lại thì Thẩm Duệ là cho rằng đây là một giáo phái tà ác, vừa nhìn ở trên giấy là thấy một cái quan tài và đôi môi cong là phần đầu của quan tài. Hai hàng lông mày cong trên trái là đầu kia của cái quan tài.

Vầng trăng lưỡi liềm trên và dưới xẹt qua ba đường ngang dưới mắt, thoạt nhìn chính là một cái quan tài miệng thấp.

Nhận lấy tờ giấy, Chu Nguyên lại nhìn Lưu Đông Quân và vị trí hầm ở sân sau, cậu thấp giọng nói: “Đây là bùa cọc người.”

Từ xưa đã có tập tục xấu đóng cọc người, nếu để truy tìm lại thì phải nói đến thợ thủ công Lỗ Ban.

Thời xa xưa, khi xây dựng nhà cửa, cầu cống thường bị sập, vì vậy Lỗ Ban, người có khả năng độc đáo trong lĩnh vực thuật pháp này, đã nghĩ ra việc dùng người sống làm móng cọc, chôn người còn sống sờ sờ xuống cọc dưới đất, bởi vì vô cớ bị hại chết nên sẽ sinh ra oán khí, oán khí này có thể lưu lại trong cọc đất quanh năm, như vậy mới đảm bảo móng cọc vững chắc, sẽ không ngã xuống.

Người xưa dùng đồng nam đồng nữ để làm cọc, nhưng sau đó biến hóa theo thời đại, cọc người biến thành một loại đồ vật tà ác.

Bởi vì cọc người là chôn người sống đến chết, lợi dụng oán khí để giữ cho không ngã. Sau đó, có người phát triển nó trở thành ‘giết người cướp của, vì đề phòng người chết trả thù nên đã suy nghĩ ra một biện pháp dùng bọn họ làm bùa phong ấn, khiến cho oan hồn của bọn họ không thể rời khỏi thân xác đi báo thù, vĩnh viễn chết không nhắm mắt’.

Mà loại bùa này phát triển từ xưa cho đến nay, chỉ cần khi xây nhà yêu cầu dùng “người sống làm móng cọc” thì đều sẽ dán “Phong Hồn Phù”, cũng có người gọi nó là…bùa cọc người hay là quan tài thấp.

Chu Nguyên nói với Thẩm Duệ: “Đây là bùa cọc người, chắc là Từ Giai sợ Lưu Đông Quân sau khi chết sẽ quay về trả thù mới vẽ lên. Nhưng mà…”

Cậu dừng một chút, có một vấn đề không rõ, cọc người này là ai dạy bà ta?

Nghĩ đến đây, Chu Nguyên quay đầu nhìn Lưu Đồng thì phát hiện Lưu Đồng cũng đang nhìn cậu lộ ra ý cười.

Chân mày nhảy dựng, Chu Nguyên cảm thấy nụ cười tươi kia vô cùng dị thường, cậu quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ.

Cậu nói: “Thẩm Duệ, bắt giữ Từ Giai đi.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp