Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 121: Đóng cọc số 10


1 năm

trướctiếp

Sảnh tiệc đông nghịt người, tiếng nhạc cùng âm thanh nói chuyện dễ khiến người ta mất tập trung.

Chu Nguyên và Lý Phương ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công dưới ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn ngôi nhà ở Thanh Châu, Lý Phương hỏi: "Cảnh sát Chu, tôi không ngờ lại gặp anh trong một bữa tiệc trong vòng tài chính, nên nói là do duyên số hay không, thú thật thì có hơi bất ngờ.”

Chu Nguyên khẽ cười: "Chắc vậy. Công ty của cô Lý gần đây chắc là kinh doanh không tồi chút nào?”

“Vậy mà cậu cũng có thể nhìn thấy?” Lý Phương cười tủm tỉm nói.

Lần này, Lý Phương không bị gông cùm giảm cầm, chỉ xem Chu Nguyên như một người có vẻ ngoài xuất chúng cùng trò chuyện, ít có thành kiến với cảnh sát hay cẩn trọng trong mọi việc, vì sợ nói sai sẽ trở thành nhược điểm.

Khóe môi Chu Nguyên nhếch lên: “Bộ móng tay của cô Lý được làm rất tinh xảo và làn da của cô ấy được bảo dưỡng tốt, điều đó chứng tỏ cô có thời gian, năng lượng và tất nhiên là rất thoải mái để trang điểm. Đồng thời, lông mày của cô cũng nhướng lên, biểu hiện cho một dịp vui vẻ, biểu hiện cô đã tiếp quản tập đoàn Lý thị, đang có ý định phát triển phát triển mới, cho nên cô sẽ xuất hiện ở đây tối nay, nguyên nhân là cô muốn nói chuyện cũng như tìm kiếm hợp tác làm ăn, cho nên lễ phục mà cô chọn là một lễ phục toàn thân màu đen, khéo léo và gợi cảm ... cô nói coi có đúng không?”

Lý Phương bị lời nói của cậu làm cho choáng váng, sau một lúc sững sờ, cô cười đáp lại, có chút tự giễu nói: "Đội trưởng Chu, đã không gặp cậu, cậu vẫn lợi hại như vậy."

Quan sát gương mặt và cách diễn đạt là kỹ năng cơ bản của một cảnh sát, Chu Nguyên là người giỏi nhất trong số đó.

“Cô Lý, cô đã gặp Hứa Lương chưa?” Chu Nguyên đột nhiên nói.

Cái tên Hứa Lương giống như một quả bom hẹn giờ tích tắc, là điều cấm kỵ đối với Lý Phương. Cô lập tức cúi gằm mặt xuống: “Cảnh sát Chu, đổi chủ đề hoặc là tôi sẽ ra ngoài ăn, cậu nghĩ cách nào tốt hơn?"

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn cô: “Cô Lý, Hứa Lương thật ra nhờ tôi nói với cô một chuyện, nhưng vì trước đây tôi vì anh ta mà bị thương nên vẫn không muốn nói chuyện với cô, mong cô đừng trách tôi.”

Lý Phương chỉ hy vọng rằng mọi thứ về Hứa Lương có thể bị xóa khỏi thế giới của cô.

Nhưng một khi có cơ hội thực sự để xóa sổ nó, lại có rắc rối, cô ấy không thể không gồng lên cả cơ thể để chống cự. Sau một lúc im lặng, Lý Phương không nhịn được hỏi: "Anh ta nói cái gì?"

Cô rất quen thuộc với Hứa Lương, người này quá giống với chính mình. Những người giống nhau luôn bị thu hút bởi nhau, anh ta tự ti, anh ta thiếu tình yêu, anh ta nhạy cảm ... Lý Phương g cũng vậy. Nhưng điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là Hứa Lương quá yêu cô, còn Lý Phương thì chỉ nghĩ rằng họ có thể hòa hợp với nhau thôi.

Vì vậy, Lý Phương có thể chắc chắn rằng Hứa Lương chắc chắn sẽ không nói một lời với cảnh sát những gì bất lợi cho tình hình của cô ấy. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên nhìn cô cười như không cười, thấp giọng nói: "Anh ta nói là định để người mình yêu tự tay giết chết chính..."

Lý Phương ngạc nhiên: “Cảnh sát Chu, ý cậu là gì? Cậu nghi ngờ Hứa Lương bị tôi giết sao?"

“Cô Lý suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ chú ý đến chứng cứ.” Chu Nguyên nhún vai, nhìn vẻ mặt phờ phạc của Lý Phương, cảm thấy có chút buồn cười. Lúc này, cậu thoáng nhìn thấy Thẩm Duệ bước ra khỏi căn phòng, lập tức đứng dậy nói với Lý Phương: "Đúng rồi, cô Lý, Hứa Lương nói sẽ dùng máy quay để ghi lại khoảnh khắc tử vong của anh ta, chúng tôi nghĩ rằng anh ta có thể đã để camera giám sát trong phòng nơi anh ta nhảy khỏi tòa nhà hoặc xung quanh nơi đó, nhưng chúng tôi không thể tìm thấy nó. Tôi tự hỏi liệu Hứa Lương có nói với cô Lý Phương đây không?”

Cuối cùng, cậu nói thêm: "Nếu cô có thể tìm thấy nó, nó sẽ chứng minh sự vô tội của Lý đây."

Lý Phương sững sờ tại chỗ, thân thể khẽ run. Cô nhìn Chu Nguyên rời đi, lập tức ngăn cậu lại: "Tôi không biết!"

Chu Nguyên nhìn lại cô: “Thật sao? Đó chắc là do người sắp chết nên mới thích nói nhảm."

Để những lời đó lại, Chu Nguyên đi về phía Thẩm Duệ.

Lúc ra khỏi phòng, Thẩm Duệ tìm Chu Nguyên trong đám người, không biết là do có tâm linh tương thông hay là duyên phận, ở một khoảng cách xa, Thẩm Duệ nhìn thoáng qua cũng thấy được Chu Nguyên, cũng thấy cậu ấy đang ngồi cùng chỗ với Lý Phương.

Lý Phương? Làm sao đến đây nhỉ?

Nhìn thấy Chu Nguyên đi tới, Thẩm Duệ hỏi cậu: "Có phải là Lý Phương không? Con gái của Lý Thế Mậu?"

Chu Nguyên: "Ừm."

"Các em đang nói cái gì vậy? Sao cô ấy lại có vẻ hoảng sợ?" Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn Lý Phương, phát hiện Lý Phương đang nhìn về hướng bọn họ, thấy anh nhìn qua, cô chột dạ cúi đầu: “Hình như có chút hoảng hốt. "

Chu Nguyên mím môi cười thầm: “Em bịa ra lời nói dối, có lẽ khiến cô ấy sợ hãi."

Thẩm Duệ: "?"

Chu Nguyên: "Gần đây phiền tới Ngụy Nhung rồi, bảo cô ấy giúp em để mắt tới Lý Phương."

Thẩm Duệ nhướng mày: "?"

Chu Nguyên: "Để xem lời nói dối có thể thành sự thật không. Sao thế, anh không ủng hộ?"

Thẩm Duệ lập tức làm theo: "Đồng ý, tuyệt đối đồng ý hai tay."

Chủ đề của Lý Phương đã kết thúc, Chu Nguyên muốn cùng ông nội nói vài câu, nhưng chung quanh lại có rất nhiều người, cậu thở dài, tương lai còn dài, mấy ngày nữa là sinh nhật ông cụ, cậu sẽ đến sớm hơn một ngày ăn uống, sinh hoạt và trò chuyện với ông.

“Thẩm Duệ, đi thôi, về nhà.” Chu Nguyên kéo tay áo Thẩm Duệ: “Ở đây ồn ào quá, rất đau tai.”

Thẩm Duệ còn ước nhanh chóng rời khỏi đây, vừa nghe Chu Nguyên nói xong, lập tức đi theo cậu ra khỏi sảnh tiệc của khách sạn.

“Ông nội cùng anh trong phòng nói cái gì?” Chu Nguyên đột nhiên hỏi.

Thẩm Duệ dừng lại nói: "Không có chuyện gì, lôi kéo anh cùng ông nói vài câu."

Chu Nguyên không tin, cậu biết tính tình của ông cụ, cũng chưa từng một mình nói chuyện với ai, tất nhiên là ngoại trừ cậu. Cậu nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ tránh đi ánh mắt của cậu, lên xe trước, mở cửa ghế phụ, tiếp đón: "Em không đi xe đến đúng không?"

Khi xe đến, đã yêu cầu tài xế lái thay cho xe về.

Chu Nguyên đi xe của Diêm Kiêu lại đây, ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, hỏi lại: "Lời nói của ông nội em có chút trực tiếp khá khó chịu, cứ nghe chút thôi, đừng lo lắng quá."

Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cậu, cúi người giúp cậu thắt dây an toàn, khởi động xe, nói: "Anh cảm thấy ông cụ nói cái gì đều đúng, không có vấn đề, anh thật sự nên học tập."

Chu Nguyên: "..." Tại sao giống như bị tẩy não?

Trở lại chùa, khi Chu Nguyên đi tắm, điện thoại di động của Thẩm Duệ vang lên không ngừng.

Người liên hệ: Thẩm Quốc Đống.

Thẩm Duệ theo dõi các cuộc gọi của Thẩm Quốc Đống lần lượt đến, nhưng không muốn trả lời. Có lẽ là bởi vì dùng ngón tay cũng đoán được ông ta muốn nói gì, chẳng qua là muốn anh biết thêm về nhân tài trong giới tài chính.

Nhân tiện, nếu có cơ hội, cũng có thể sử dụng yến tiệc như một bãi săn để săn lùng phụ nữ.

Cuối cùng, sau âm thanh thứ năm, Thẩm Quốc Đống đã từ bỏ việc gọi điện cho anh ta mà thay vào đó gửi tin nhắn văn bản cho anh ta, nhưng tin nhắn này có chút cáu kỉnh, Thẩm Duệ chỉ mới nhấp vào để đọc nó, thì thấy tràn màn hình:

[Thằng khốn, tôi nghe nói anh về sớm? Anh đã đủ lớn, anh không thể thay đổi tính nổi loạn của mình à? Tôi yêu cầu anh tham dự bữa tiệc vì tôi muốn anh tiếp thêm kiến thức, nhưng anh không biết phải tốt xấu, tôi phát điên lên ...]

Thẩm Duệ nhìn cách mắng người của Thẩm Quốc Đống với vẻ mặt vô cảm, trong lòng không gợn nổi sóng, chậm rãi di chuyển ngón tay gõ:

"Tức chết rồi, tôi sẽ cho ông giải quyết hậu quả."

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, tin nhắn khác được gửi lại gần như đúng lúc với anh.

"Tên khốn này."

Nếu Thẩm Quốc Đóng ở đây, Thẩm Duệ cảm thấy ông ta sẽ trực tiếp đập phá đồ đạc mà ông ta có thể lấy được, đập vào mặt anh, càng tàn nhẫn càng tốt, anh cảm thấy buồn cười, lại cố ý chọc giận ông ta: “Tên khốn cũng là do tên khốn lớn hơn sinh ra.”

Điện thoại cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Duệ nằm trên sô pha suy nghĩ xem ông cụ đã nói gì với mình, đang trầm ngâm suy nghĩ thì chuông điện thoại lại vang lên.

Thẩm Duệ nghĩ rằng Thẩm Quốc Đống gọi tới để đánh trả, nên không tính nghe.

Nhưng lần này chuông điện thoại di động dài và to khiến anh cảm thấy cáu kỉnh, anh cầm lấy điện thoại di động trên bàn đang định trả lời cuộc gọi để bày tỏ tâm trạng không tốt của mình thì mắt anh đang tập trung đột nhiên nhìn thấy người liên hệ: Tiền bối Phương Quốc Hùng

Sư phụ Dương Châu đang tìm anh sao? Có chuyện gì vậy?

Sau khi nhấc máy, Phương Quốc Hùng thông báo với Thẩm Duệ: “Tôi không phải đã đi Tân Hải một thời gian sao? Tôi đã điều tra một số thông tin từ năm đó."

Thẩm Duệ bật người khỏi ghế sô pha, liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt: “Tiền bối Phương, là gì vậy ạ?"

Phương Quốc Hùng cảm thấy khó có thể giải thích rõ ràng trên điện thoại, vì vậy ông ta thông báo với Thẩm Duệ: "Qua năm thì hãy đến, mang theo một ít giò, tôi và Dương Châu sẽ làm món khủy tay heo cho cậu, lúc đó chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Nhưng trước khi đến nhà Phương Quốc Hùng, Văn phòng thành phố Thanh Châu lại bắt đầu bận rộn.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Duệ nhận được cuộc gọi từ mẹ của Lưu Đồng là Từ Giai, than thở trong nước mắt: “Cảnh sát, chồng tôi không thấy đâu, nhất định là ba mẹ của Tại Thành đã làm điều này."

Thẩm Duệ nhướng mày, anh không thích nhìn thấy gia đình Lưu Đồng, nhưng tính mạng đang bị đe dọa, anh vẫn lập tức điều tra.

"Biến mất từ khi nào?"

Từ Giai sửng sốt một hồi, nói với Thẩm Duệ qua điện thoại: "Sau khi bồi thường tiền vào ngày hôm qua, ơi g ấy nói ở trung tâm thành phố có việc cần giải quyết nên lái xe ra ngoài, đến hôm nay ông ấy vẫn chưa quay lại. Ông ấy chưa bao giờ thử đi vậy trước đây, cảnh sát, hãy giúp chúng tôi tìm thấy ông ấy.”

"Bồi thường tiền rồi biến mất? Số tiền bồi thường rất lớn đối với gia đình các người sao? Liệu có ảnh hưởng đến gia đình không? Ông ta chạy ra ngoài có áp lực không?"

Từ Giai phủ nhận: "Gia đình tôi tuy không giàu có nhưng cũng không phải loại sẽ đóng cửa khi bồi thường một chút này."

Từ Giai cảm thấy vấn đề của Thẩm Duệ không liên quan gì đến bản báo án của bà, bà nghĩ rằng Thẩm Duệ có ấn tượng không tốt với họ vì chuyện của Tạ Thành, bà lạnh lùng nói: “Cảnh sát Thẩm, chồng tôi đã mất tích 15 giờ rồi, không thể liên lạc qua điện thoại và không tìm người, đã hỏi bạn bè của ông ấy nhưng họ đều nói rằng họ không thấy ông ấy đến, các người có thể giúp tôi tìm ông ấy được không!”

“Xin lỗi, tôi phải hỏi chi tiết hơn.” Thẩm Duệ trả lời: “Nếu bà có thể cung cấp càng nhiều nội dung, chúng tôi sẽ tìm thấy người càng hiệu quả hoen. Đúng rồi, lần xuất hiện cuối cùng của chồng bà là ở đâu?”

“Nhà của chúng tôi.” Từ Giai đáp.

Thẩm Duệ bình tĩnh trả lời: "Được rồi, bà Từ, sở cảnh sát của chúng tôi sẽ cử người tới ngay lập tức."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp