Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 120: Đóng cọc số 9


1 năm

trướctiếp

Ở trung tâm thành phố Thanh Châu, trong khu thương mại tài chính cbd, ngoài cổng một khách sạn cao cấp nhất, có một ô tô đang dừng rất đắt tiền.

Thẩm Duệ mở chiếc Land Cruiser của mình chen vào những chiếc xe nổi tiếng không tương thích với chiếc xe của mình, phanh gấp và đỗ lại một lượt.

Khi bước vào sảnh khách sạn với chiếc áo khoác dài màu đen, anh nhận thấy không chỉ chiếc xe của mình không phù hợp với họ mà còn cả trạng thái của chính mình. Anh nhìn một vòng những người mặc lễ phục cực kỳ gây chú ý, váy đỏ, giày cao gót, com lê và giày da, nhướng mày, anh muốn từ từ lùi lại, quay lại cửa và triệu hồi con xe Land Cruiser của mình để đưa anh ra khỏi đây.

Nghe nói nhà họ Chu, một gia đình khá giả ở Thanh Châu đã tổ chức bữa tiệc này vào ngày lành tháng tốt của chùa đền, và mời những người có tiền, có quyền ở thành phố Thanh Châu đến. Nhân dịp này là cơ hội hợp tác cho những ai đang kinh doanh nên đều ghé qua.

Nhưng Thẩm Duệ không muốn, anh chỉ muốn trở thành một cảnh sát nhỏ tận tụy vì nhân dân phục vụ, một công dân nhỏ không có nguyện vọng thương nhân gì, ăn ngủ rồi đi điều tra các vụ án.

Nhưng rõ ràng, Thẩm Quốc Đống rất không hài lòng với ý tưởng của anh ấy, thường muốn bóp chết ý tưởng này của anh ấy để khiến anh từ bỏ việc làm cảnh sát.

... Thẩm Duệ chỉ muốn nói rằng mơ mộng hão huyền, thực sự là một điều không tưởng.

Nhíu mày nhìn cảnh tượng ăn uống linh đình, Thẩm Duệ thở dài muốn lấy kẹo trong túi ra ăn. Nhưng có người đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng anh, anh cảnh giác quay đầu lại, chỉ buông lỏng bàn tay nắm chặt khi nhìn thấy người đàn ông chỉ mới gặp hai lần.

"Khương Yển?"

Người đàn ông đã lâu không gặp nhau, tóc dài hơn một chút, nhuộm màu hạt dẻ và buộc thành đuôi ngựa, cùng với đôi mắt hoa đào dài và hẹp khá hoepj, trông anh ta cực kỳ yêu khí. Mặc dù dùng từ này để miêu tả một người đàn ông có chút không thích hợp, nhưng Thẩm Duệ cảm thấy nó rất thích hợp với Khương Yển.

Người đàn ông yêu quái.

Khương Yển không ngờ rằng Thẩm Duệ có thể nhớ tên anh ta chỉ sau hai lần chạm mặt ngắn ngủi. Anh ta cười toe toét: “Đội trưởng Thẩm, sao anh lại ở đây? Đến đây để giải quyết vụ án và bắt người à?"

Chẳng trách Khương Yển nghĩ như vậy, người có thể xuất hiện ở đây đêm nay không phải giàu có thì cũng phú quý. Không có lai lịch thì ít nhất cũng phải có tiền, nhưng anh ta nghe được Diêm Kiêu nói Thẩm Duệ là người hết cọ ăn cọ ở, còn ăn ngủ ké của A Nguyên, không cần nghĩ thế nào cũng cho là người này không có khả năng xuất hiện trong dịp này.

Thẩm Duệ có thể nghe thấy sự mỉa mai bên trong lời nói của Khương Yển. Tuy nhiên anh cũng không tức giận, ngay từ lần đầu tiên gặp người này đã ôm ôm cọ cọ làm anh trong lòng ghen tức rồi xa lánh anh, anh nghĩ chắc là cho rằng A Nguyên bị anh bắt đi.

Nhưng đây là sự thật, anh thực sự đã mang A Nguyên đi rồi, anh không muốn đưa cậu ấy cho bất cứ ai.

Khóe môi Thẩm Duệ nhếch lên: “Đương nhiên là tôi tới đây cọ ăn ké uống, không được sao?"

"..." Khương Yển trong lòng mắng mỏ. Lại càng thêm chắc chắn lời nói của Diêm Kiêu không phải bơm hơi cho có, ngoài việc làm đáng tin cậy, người Thẩm Duệ này mặt khác đều kém, trợn mắt trắng, lên kế hoạch hạ bệ anh: "Tôi không biết Đội trưởng Thẩm ở đây ăn uống nhàn rỗi quá, vụ án của Bạch Vân đã được giải quyết xong chưa? Sao tôi đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy vụ án của Bạch Vân có tiến triển gì?”

Sự xuất hiện của thi thể Bạch Vân rất gần với thời điểm vụ án xác chết không kêu. Ban đầu, họ cũng cho rằng thủ phạm vụ này và thủ phạm của xác chết không kêu giống nhau. Tuy nhiên, cách xử thi cơ thể và cách thức gây án của vụ Bách Vân rõ ràng là khác với những vụ khác.

Thẩm Duệ gần đây đã liên lạc với sư phụ của Dương Châu là Phương Quốc Hùng và biết được rằng Bạch Vân từng là một người đã nằm trong danh sách tử thần, người chết sẽ không sống lại, nhưng mười sáu năm năm sau khi bị liệt vào danh sách tử thần thì mới tử vong, việc này rất kỳ lạ, mọi người không khỏi nghi ngờ vụ án năm trước có liên quan mật thiết đến cái chết hiện tại của Bạch Vân.

Bởi vì điều này, Thẩm Duệ cũng đang liên hệ chặt chẽ với Phương Quốc Hùng, hy vọng có thể tìm hiểu thêm manh mối từ năm đó.

Nhưng mà, Thẩm Duệ không định nói cho Khương Yển, anh nhún vai đi vào đại sảnh: "Anh Khương, đừng nóng vội, tôi tự nhiên sẽ nói cho anh biết nếu có đột phá, cảnh sát giải quyết vụ án, nói với một đạo diễn lớn như anh, anh cũng không hiểu được.”

Khương Yển: "..." Tại sao có cảm giác bị mắng?

Trong lòng thở dài một hơi, Khương Yển đi theo muốn thắng một hai lời, nhưng trong nháy mắt, Thẩm Duệ tụ tập đám người, ánh mắt liền mất đi dấu. Khương Yển hít sâu một hơi: “Thôi, gió xuôi không thể đảo ngược, thật khó chịu...”

Thẩm Duệ thật ra cũng không đi xa lắm, anh biết Khương Yển muốn đi theo, đến lúc đó người một câu tôi một câu, anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ không nói lời nào khiến Khương Yển tức giận, vì vậy anh đành phải chạy đến trước đống thức ăn để tránh anh ta.

Vừa định bưng đĩa lên gắp gì đó, khóe mắt đột nhiên thấy ánh sáng trên đồ ăn chuyển đổi một góc, rọi xuống trước mặt, không khỏi nhíu mày.

"A Nguyên?"

Lúc này, Chu Nguyên và Diêm Kiêu cùng nhau từ cửa bước vào, Diêm Kiêu không ngừng nói chuyện với cậu hết lần này đến lần khác, cậu thường gật đầu đáp lại.

Lần này Thẩm Duệ nhận ra mình cả ngày không liên lạc với Chu Nguyên, anh nhướng mày, lấy điện thoại di động ra gửi cho cậu một tin nhắn: “Em đang bận à?"

Anh nhìn thấy Chu Nguyên cúi đầu mở điện thoại, sau đó nhập văn bản vào điện thoại.

Một lúc sau, Thẩm Duệ nhận được tin nhắn trả lời của cậu: “Em không bận, em đang ăn."

Nhìn thấy những lời này, Thẩm Duệ cười "phụt" nói với cậu: "Nhìn bên trái một chút đi."

Chu Nguyên đang đi cùng Diêm Kiêu vào đại sảnh, sững sờ khi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Duệ, dừng lại và vô thức nhìn sang bên trái.

Trong khu ẩm thực đều có người ra vào, nhưng Chu Nguyên cảm thấy ánh mắt của mình giống như biển mây xuyên qua từng tầng mây, thoáng thấy ánh sao như có phản quang. Ánh mắt của cậu dán vào Thẩm Duệ, cũng có chút kinh ngạc không biết Thẩm Duệ sẽ xuất hiện ở đây, lập tức vùi đầu vào đánh máy:

"Tại sao anh ở đây?"

Thẩm Duệ: "Giống em đó, đến ăn ké."

Diêm Kiêu đang cùng Chu Nguyên đi dạo, chợt nhận thấy cậu dừng lại, liền hỏi: "Tại sao em lại dừng lại vậy?"

“Anh ấy ở đâu.” Chu Nguyên gật đầu xin lỗi với Diêm Kiêu, ý bảo cậu phải đến bên kia: “Anh đi trước, em sẽ tới sau.”

Diêm Kiêu nghĩ thấy kỳ lạ, anh nhìn về hướng Chu Nguyên đang đi, thấy Thẩm Duệ đang chào anh với một nụ cười cợt nhả, mặt cười của anh cũng đơ lại, thở dài, nghĩ Thẩm Duệ sao như bóng ma vậy, mãi mới có cơ hội ở chung, tên này lại tới.

Anh ta thu hồi ánh mắt, quay đầu tìm ông cụ ở phòng trong, nhưng vừa quay đầu lại, liền bị Khương Yển không biết từ nơi nào đang đứng im lặng phía sau làm cho giật mình. Anh hít một hơi, khóe miệng co giật, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Yển, lần sau cậu có thể xuất hiện bình thường được không?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Lần sau tôi sẽ chú ý, tôi sẽ chú ý được rồi chứ?” Khương Yển cười chỉ về hướng đám người Chu Nguyên: “Diêm Kiêu, nói cho tôi biết, anh lớn lên không tệ so với tên ké cơm kia, tại sao lại không có cơ hội?“

Diêm Kiêu bước ra hai chân tiếp tục đi về phía trước, Khương Yển theo sau, nghe được anh ta nói: "Anh ta là cái gai trong lòng A Nguyên."

"Ý của anh là gì? Có thể nói trực tiếp không? Không biết học từ ai, suốt ngày chơi trò chơi chữ." Khương Yển nhướng mày nghi ngờ.

Diêm Kiêu đột nhiên dừng lại, Khương Yển không phản ứng kịp mà đụng đầu vào lưng anh, vừa định nói với anh, liền nghe thấy Diêm Kiêu trầm giọng nói:

"Anh ta là người mà A Nguyên đã biết khi còn nhỏ."

Nói xong, Diêm Kiêu tiếp tục đi về phía trước, để lại Khương Yển sững sờ tại chỗ, đang cân nhắc ý tứ của câu nói đó.

Nhưng lời nói bên trong và bên ngoài có sức ảnh hưởng quá lớn, hầu hết bạn bè quá khứ của Chu Nguyên đều biết điều gì đó, Khương Yển quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ, liếc mắt một cái, không khỏi mắng: "Thôi đi, thực sự có mặt mũi để trở lại. "

Tại khu vực đồ ăn, Thẩm Duệ bày đồ ăn lên đĩa, đưa cho Chu Nguyên: “Sao em lại ở đây?"

“Gặp người.” Nhận lấy cái đĩa, Chu Nguyên nói tiếp: “Anh có muốn đi gặp cùng em không?

Nửa câu sau gần như bị Chu Nguyên nói ra trong tiềm thức, lời nói vừa nói xong, cậu sửng sốt một hồi, nhưng nhìn mặt cậu lại tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Thẩm Duệ liếc hắn một cái: “Một người rất quan trọng sao?"

Chu Nguyên: "Ừm, ông nội của em."

“Đi.” Thẩm Duệ buột miệng: “Nhưng anh trắng tay mà đến, gặp những người trưởng bối như thế này có lẽ không thích hợp lắm? Nếu không, anh đi ra ngoài mua một số thứ rồi vào ngay, vậy em đợi anh ở đây nhé?”

Vừa nói, Thẩm Duệ có chút khẩn trương muốn chạy ra ngoài, nhưng Chu Nguyên đã nắm lấy tay áo của anh.

Chu Nguyên: "Không, gặp mặt thôi. Ông nội thích nói chuyện, nếu như hỏi anh mấy câu kỳ quái mà anh không muốn trả lời, cũng đừng trả lời, em sẽ giúp anh giải quyết."

Thẩm Duệ vẫn cảm thấy không thích hợp, Chu Nguyên cho rằng ông ấy là người rất quan trọng, cho nên đối với anh nhất định cũng phải là tồn tại rất quan trọng. Đối với A Nguyên quan trọng, bốn bỏ lên năm, thì đối với Thẩm Duệ cũng rất quan trọng, anh vẫn cảm thấy mình trắng tay như vậy, không tôn trọng ông nội lắm.

Chu Nguyên nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, cười nói: "Thật sự là không cần, ông cụ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người có thể cùng ông ấy nói chuyện."

... Nhưng Thẩm Duệ trong lòng nghĩ đến khiếu ăn nói của mình không tốt lắm, chỉ là tu luyện khả năng đốp người, cũng không có đọc sách hướng dẫn nghệ thuật nói chuyện với trưởng lão.

Trong lòng Thẩm Duệ lo lắng, anh đi theo Chu Nguyên đến dãy phòng khách sạn.

Ông cụ trong dãy phòng đã đợi Chu Nguyên đến, nên vừa nghe thấy tiếng gõ cửa và cửa mở, ông ta nóng lòng nhìn sang.

“Ông nội.” Chu Nguyên dẫn đầu vào phòng.

Diêm Kiêu và Khương Yển đi vào trước, Khương Yển nhìn thấy Chu Nguyên đi vào liền vui vẻ chạy qua, định kéo cậu ta, nhưng bị Thẩm Duệ đi ra phía sau đột nhiên đến làm cho giật mình: “Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Duệ không để ý tới hắn, điều chỉnh hơi thở, hào phóng bước tới, cúi đầu chào ông lão tóc trắng đang ngồi trên ghế.

"Chào ông nội."

Ông già đã chín mươi tuổi, tuy đã già nhưng còn có tai thính mắt tinh. Ông ta nhìn Thẩm Duệ từ trên xuống dưới, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ông ta nhướng mày: “Cậu là Thẩm Duệ?"

Lần đầu tiên Thẩm Duệ cảm thấy run như vậy khi nói: "Vâng."

Ông lão im lặng nhìn Thẩm Duệ.

Những người khác đang xem náo nhiệt, Khương Yển khẽ ghé vào lỗ tai Diêm Kiêu nói nhỏ: “Ông cụ có vẻ không thích Thẩm Duệ cho lắm, quả nhiên ánh mắt của cụ già thật hung ác, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy ra được người này không đáng tin cậy, thật đáng khen.”

Diêm Kiêu đứng và không trả lời.

“Các người, đi ra ngoài trước đi.” Ông cụ đột nhiên liếc nhìn đám người Khương Yển, nói: “Thẩm Duệ, cậu ở lại.”

Thẩm Duệ: "?"

Khương Yển: "??"

"Ông nội ..." Chu Nguyên cũng có chút bối rối trước hành động của ông cụ. Cậu đưa Thẩm Duệ đến gặp ông, chỉ là để người cậu cho là quan trọng nhất gặp gỡ người cậu để ý. Nhưng không hiểu sao ông cụ lại có vẻ ác cảm với Thẩm Duệ.

Chu Nguyên: "Ông nội, bạn của con có chuyện phải giải quyết, sao ông không để anh ấy về trước, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại."

Ông lão liếc nhìn Chu Nguyên, làm sao có thể không biết suy nghĩ của đứa cháu nhỏ. Ông ta nhìn Thẩm Duệ và trầm giọng hỏi:

"Tiểu Thẩm, cậu thật sự có chuyện muốn rời đi?"

Thẩm Duệ cười khổ, anh cưỡi lên lưng cọp thì khó xuống đây mà. Thái độ của ông cụ này có vẻ không bằng lòng với anh, nhưng nếu bây giờ thoái thác, sau này sẽ càng khó lấy lòng ông cụ hơn. Vừa cắn răng, Thẩm Duệ nhẹ nhàng lắc đầu về phía Chu Nguyên, đối với ông cụ nói: "Không sao, cháu cùng ông nói chuyện."

Chu Nguyên: "..."

Mong thật bình an, nhất định phải bình an.

Theo lệnh của ông trời, Chu Nguyên cùng đám người Khương Yển đều rời khỏi phòng, để lại ông cụ và Thẩm Duệ đang bất an đối mặt với nhau trong căn phòng cực lớn.

Sắc mặt ông cụ hoà hoãn lại thở dài hỏi: "Tiểu Thẩm, cậu tại sao trở lại?"

Sau khi rời khỏi căn phòng, Chu Nguyên và những người khác bước ra khỏi sảnh tiệc.

Khương Yển đến gần Chu Nguyên muốn mắng Thẩm Duệ, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Chu Nguyên đã bước đi.

“Này, A Nguyên, cậu đi đâu vậy?” Khương Yển muốn đuổi theo.

Nhưng bị Diêm Kiêu kéo cổ áo, anh ta nói: "Đừng làm phiền."

"Tôi ..." Khương Yển tức giận, anh ta làm phiền từ khi nào, anh ta đang quan tâm bạn bè. Nhìn lại Diêm Kiêu đang khó hiểu, Khương Yển lại tập trung ánh mắt vào Chu Nguyên, phát hiện cậu ta chủ động đi tới trước mặt một người phụ nữ, hơi kinh ngạc: "Làm sao như thế này? A Nguyên chủ động đi tìm nữ nhân?"

Thành phố Thanh Châu rất lớn, Chu Nguyên không ngờ lại có thể gặp Lý Phương trong bữa tiệc này.

Lúc này, Lý Phương diện một chiếc váy đen mỏng manh, khoe dáng nuột nà, đã lâu không gặp, nhưng trông sáng sủa hơn và cũng xinh đẹp động lòng.

Chu Nguyên cầm cốc đi tới trước mặt Lý Phương: “Cô Lý, không ngờ lại gặp cô ở đây."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp