Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 117 Cọc người (sáu)


1 năm

trướctiếp

Kết thúc nghi lễ cắt băng khánh thành, Thẩm Duệ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này của mình đã hoàn thành, chuyển bị rời đi.

Thẩm Quốc Đống ngăn anh lại, yêu cầu anh lên xe cùng đến Vườn quốc tế để dự tiệc tối: "Các chú cổ đông khác đều ở đây, con cũng nên đi cùng."

“Không đi.” Thẩm Duệ nhếch miệng, lộ ra một tia giễu cợt nhìn Thẩm Quốc Đống: “Hôm nay tôi tới đây là vì nể mặt chú Trương. Tổng giám đốc Thẩm, hy vọng sau này nếu có chuyện gì ngài sẽ đến tìm tôi, đừng luôn gây phiền phức cho người khác. Ngài làm như vậy, nếu tôi không đến ngài sẽ làm khó chú Trương, nếu tôi đến lại sẽ khiến ngài tức giận."

"Mày nói cái gì! Nói lại lần nữa!"

Thẩm Quốc Đống phình mũi lên, mấy chục năm nay ông ta chưa từng kinh doanh, nhưng vẫn cảm thấy tổ tiên là do ông ta nuôi nấng, ở nhà thường tức giận chính mình, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Duệ, tao là ba mày, mày còn muốn gây chuyện với tao đến khi nào?"

“Là ba tôi?” Thẩm Duệ cau mày, lông mày nhíu lại, mím môi, giễu cợt nói: “Về mặt huyết thống, tôi không phủ nhận. Nhưng Tổng giám đốc Thẩm, ông còn nhớ trước đây đã từng nghĩ tới việc giết tôi không? Hiện tại ông nói ông là ba tôi, bởi vì đứa con riêng của ông đã không còn, cho nên ông chỉ có thể đặt hy vọng lên người tôi, để phụng dưỡng ông lúc về già, đúng không?"

Thẩm Quốc Đống đã hoàn toàn tức giận, ông ta muốn đập chiếc cốc trong tay vào Thẩm Duệ.

Nhưng một hồi chuông điện thoại gấp gáp đã làm gián đoạn chiến trường “tia lửa lấp lánh” này, Thẩm Duệ đưa tay đỡ cốc nước Thẩm Quốc Đống muốn ném đi, chộp lẩy rồi ném vào thùng rác, đôi chân dài bước ra cửa nghe điện thoại.

"Ngụy Nhung? Có chuyện gì vậy?"

Ngụy Nhung đang ở trong đồn cảnh sát, tóc tai rối bù, khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt đầy tia máu, cô lo lắng nói: "Lão đại, cháu gái em, chính là cô bé hôm qua anh gặp, Ngụy Thỏ, con bé…con bé…"

“Em cứ bình tĩnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sau khi ra khỏi sảnh lớn, Thẩm Duệ đứng ở cửa phòng kinh doanh.

Ngụy Nhung cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa, cô đã tìm kiếm cả một đêm, đi gõ cửa từng nhà. Cô ấy cũng đã gọi điện báo cảnh sát và liên lạc với đồn cảnh sát gần nhà, cảnh sát tuần tra gần đó cũng đã tìm kiếm xuyên đêm và kiểm tra giám sát ở khu vực này. Bởi vì là khu dân cư cũ, xung quanh rất ít camera giám sát, cũng không có chút nào dấu vết của Ngụy Thỏ.

"Lão đại, cháu gái em mất tích rồi!"

Thẩm Duệ nhíu mày, nhớ tới cô gái nhỏ tối hôm qua đi đón anh và A Nguyên đến quán ăn dưới gốc cây đa lớn, anh lập tức hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Ngụy Nhung, đừng lo lắng, bình tĩnh, nói cho tôi biết tình huống cụ thể."

"Lão đại, ngày hôm qua thỏ con nói với em nó đi chơi với bạn bè. Lúc đó anh và Đội trưởng Chu cũng ở đó nên em cũng mềm lòng đồng ý...Sau đó cả đêm thỏ con cũng không về. Em cùng anh trai và chị dâu đã mất một đêm để tìm kiếm nó. Em đã tìm từ nhà này đến nhà khác, nhưng họ đều nói rằng nó chưa bao giờ đến đó!"

Khi cô nói, môi Ngụy Nhung run lên. Cô thường vô tư, nhưng đây lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Chuyện này nếu như là xảy đến với một mình cô cũng không sao, nhưng đứa nhỏ vô tội, thỏ con lại là con gái duy nhất của anh trai và chị dâu cô, cô không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì với gia đình họ nếu như thỏ con bị tai nạn...

"Lão đại, em phải làm sao đây, em phải làm thế nào bây giờ?"

Giọng nói Ngụy Nhung khàn khàn, như thể vừa khóc. Nghe vào tai có chút khó chịu, hít sâu một hơi, Thần Duệ cố gắng giữ cho tâm tình bình tĩnh, lý trí nói: "Ngày hôm qua thỏ con cùng một cậu bé khác đi chơi sao?"

"Đúng vậy…"

Thẩm Duệ: "Cậu bé đó là ai? Đã tìm được chưa?"

“Em không biết, chúng em cũng không biết đứa trẻ đó là ai!” Ngụy Nhung hỏi anh trai và chị dâu, bởi vì đứa bé đó ở trong ngõ tối, cô ấy chỉ thản nhiên nhìn cậu nhóc mà không để ý đến vẻ ngoài của cậu bé: "Chúng em đã liên lạc với giáo viên của thỏ con và tìm kiếm tất cả các bạn cùng lớp sống gần đó, nhưng tất cả họ đều nói rằng con cái họ chưa bao giờ đến tìm thỏ con để chơi cùng..."

Thẩm Duệ lục tung mấy cái hộp trong đầu, cố gắng tìm xem cậu bé đêm qua trông như thế nào, nhưng lúc đó anh vốn không để tâm đến nó, anh chỉ mơ hồ nhớ ra có một cậu bé chuẩn bị rời khỏi tòa nhà: "Em đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó ngay."

"Em đang ở đồn cảnh sát. Lão đại…anh nói em nên làm gì bây giờ!"

Ngụy Nhung đặt tất cả hy vọng vào Thẩm Duệ và những người khác, giống như trước đây, cô và Hứa Tiếu Ca đều đặt hết niềm tin vào họ, cô cảm thấy lão đại sẽ giúp cô tìm được thỏ con, nếu anh cũng không thể tìm thấy nó, thỏ con thực sự có thể...không bao giờ quay lại.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Chu Nguyên, nhưng nghĩ đến hôm nay anh phải tham gia vào hội đền, liền dừng cuộc gọi, lái xe đến đồn cảnh sát.

Trên đường, anh đã nghĩ ra cách lập kế hoạch điều tra vụ mất tích của Ngụy Thỏ. Ngay khi vừa xuống xe, Thẩm Duệ lập tức đi thẳng vào văn phòng.

Nhưng trước khi anh vào đến, Ngụy Nhung đã nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

“Này, em có chuyện gì vậy?” Thẩm Duệ ngăn cô lại.

Ngụy Nhung vội vàng chạy đi, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Duệ, sau khi hết sửng sốt, khẩn trương nói: "Lão đại, anh trai em vừa gọi điện thoại đến nói Ngụy Thỏ đã về nhà rồi!"

Thẩm Duệ lái xe đưa Ngụy Ngung về nhà anh trai.

Ngụy Thỏ sắc mặt tái mét đứng ở đó, Ngụy Lang cùng vợ mắng một hồi, nhưng thấy con gái mình vốn hay nói lại khi bị mắng, hôm nay lại ngoan ngoãn im lặng chịu trận.

Nhưng càng nhìn càng thấy không đúng, Ngụy Thỏ từ khi về đến giờ cả người luôn run rẩy, nhưng sờ trán lại không thấy phát sốt.

"Ngụy Nhung, thỏ con thích nói chuyện với em hơn, đi hỏi con bé xem có chuyện gì không?" Ngụy Lang kéo em gái Ngụy Nhung sang một bên: "Em hỏi xem con bé đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thì cả đêm hôm qua con bé đã đi đâu!"

Ngụy Nhung được giao cho nhiệm vụ quan trọng, trong lòng nỗi vui mừng khôn xiết xen lẫn với sự buồn bã, chống lại ý định đánh cho cháu gái một trận, cô bế thỏ con trở về phòng của cô bé.

Trong phòng khách, chỉ còn lại vợ chồng Ngụy Lang và người đi cùng là Thẩm Duệ.

Một cô bé mười tuổi đã biến mất cả đêm qua và hôm nay lại tự mình về nhà, nói thế nào cũng cảm thấy không ồn. Thẩm Duệ hỏi: "Anh trai Ngụy Nhung, cho tôi hỏi một chút, thỏ con trở về lúc nào vậy?"

Vợ chồng Ngụy Lang lo lắng một đêm, sợ thỏ con bị bọn buôn người bắt cóc.

Lúc nhìn thấy cô bé trở về nhà, nỗi lo lắng đã biến thành tức giận, Ngụy Lang lại thở dài một hơi: "Mới nửa giờ trước, vợ chồng tôi vừa từ bên ngoài tìm kiếm về nhà, chưa kịp về đến nhà đã nhìn thấy Ngụy Thỏ đang đứng ở trước cửa."

Ngụy Lang nói với Thẩm Duệ, thỏ con ngày thường rất hoạt bát vui vẻ, bởi vì nó thường chạy ra ngoài chơi với bọn trẻ khu bên cạnh, lần nào cũng về đúng giờ nên họ cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng lần này thì hơi quá rồi, cô bé biến mất cả đêm, khi được hỏi đã đi đâu cô bé cũng không nói gì.

“Vừa hỏi tối hôm qua con bé đi chơi với ai, liền phát hiện nó đang khóc, nhưng con bé lại không chịu nói.” Ngụy Lang thở dài.

Thẩm Duệ: "Hai người đã kiểm tra chưa? Thân thể có bị thương chổ nào không?"

Vợ chồng Ngụy Lang gật đầu: "Đã kiểm tra, thấy đứa nhỏ đang khóc, sắc mặt cũng không ổn. Chúng tôi còn tưởng rằng trên người có vết thương nào đó, nhưng kiểm tra lại không thấy bị thương."

Mất tích một đêm, không có chấn thương, trở về lại khóc. Cô bé thực sự không biết người đã đưa mình đi là ai và họ đã đi đâu, hay là do không dám nói? Nghĩ vậy, Thẩm Duệ nói với vợ chồng Ngụy Lang: "Anh trai, chị dâu Ngụy Nhung, tôi muốn vào nói chuyện với thỏ con, được không?"

Mấy người Ngụy Lang đã từng nghe đến tên của Thẩm Duệ, họ rất biết ơn vì anh đã trực tiếp đến thăm. Lúc này, khi nghe anh nói muốn nói chuyện với thỏ con, thậm chí họ còn mong muốn như vậy: "Được, được chứ, vậy thì làm phiền Đội trưởng Thẩm rồi, tôi sẽ hầm ngỗng cho đội trưởng và mọi người ăn!"

Trong phòng, Ngụy Nhung hỏi rất nhiều, nhưng thỏ con không trả lời câu nào, chỉ cúi gằm mặt.

"Ngụy Thỏ, nếu con còn không trả lời lại lời của cô, về sau nếu con tìm cô, cô sẽ không để ý đến con nữa..."

Ngụy Nhung vốn dĩ muốn uy hiếp thỏ con, nhưng ngay khi cô dứt lời, Ngụy Thỏ vốn đã không ổn định về mặt tinh thần liền sợ hãi đến phát khóc.

“Này này, con đừng khóc, cô chỉ là đang nói đùa với con thôi.” Ngụy Nhung có chút lúng túng. Số lần cô cháu gái khóc trước mặt cô từ khi còn nhỏ có thể đếm được chỉ bằng một bàn tay. Trong nhà họ Ngụy, tính cách Ngụy Thỏ được di truyền từ ba mình, từ khi còn nhỏ cô bé đã không thích khóc.

Hôm nay cô bé lại khóc rất nhiều, ngay cả Ngụy Nhung cũng thấy được thỏ con có chuyện muốn giấu giếm.

Ngay khi cô đang lo lắng không biết hỏi gì thì Thẩm Duệ đã gõ cửa bước vào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ ra hiệu cho Ngụy Nhung để anh đến thử, anh nhìn Ngụy Thỏ, quần áo trên người cô gái nhỏ vẫn là chiếc váy cô bé đã mặc khi đi chơi tối hôm qua, nhưng hiện tại, chiếc váy lấm lem nhiều vết bụi xi măng.

Anh lại nhìn giày và ngón tay của Ngụy Thỏ, phát hiện trên đế giày và xung quanh có một vòng bùn vàng và xi măng. Ngoài ra còn có một số bụi bẩn ẩn trong móng tay nhỏ bé mũm mĩm. Sau khi nhìn quanh một vòng, Thẩm Duệ ngồi xổm xuống, đặt mình vào vị trí đối diện với Ngụy Thỏ, từ trong túi lấy ra một viên kẹo.

"Con là thỏ con đúng không? Chú là bạn của cô con, con còn nhớ chú không?" Thần Duệ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhân hậu. Anh đưa kẹo cho Ngụy Thỏ: "Chú tặng con một viên kẹo."

Nhìn xuống viên kẹo được để vào trong tay, Ngụy Thỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn chú."

Trong tình huống như vậy, vẫn không quên nói lời cảm ơn, đúng là một cô bé ngoan ngoãn lễ phép.

Thẩm Duệ tiếp tục nở nụ cười, cố gắng làm giảm bớt sự nghiêm trọng trên nét mặt: "Thỏ con, có thể nói cho chú biết, tối hôm qua con đã đi đâu không?"

Ngụy Thỏ ban đầu khá vui vẻ với viên kẹo, sau khi nghe Thẩm Duệ hỏi câu này, lại cảnh giác cúi đầu xuống.

Chỉ cần không trả lời.

Ngụy Nhung nhìn Thẩm Duệ, mở miệng nói: "Ngụy Thỏ, nếu chú hỏi con nhưng con lại không trả lời như vậy là không lễ phép."

Ngụy Thỏ vẫn cúi đầu, nhưng từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Con không thể nói được."

Một lúc lâu sau, câu nói này đột nhiên bật ra khiến Ngụy Nhung không khỏi giật mình, cô còn muốn hỏi thêm nhưng Thẩm Duệ đã lắc đầu ngăn cản.

Thẩm Duệ vươn tay xoa đầu thỏ con, trầm giọng nói: "Vậy nói cho chú biết, tối hôm qua con có đi công trường không?"

Giống như tiếng sét đánh ngang tai, Ngụy Thỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thần Duệ.

"Con đã đến công trường của cao ốc Thiên Trì?"

Thẩm Duệ nhìn nhỏ con, tiếp tục hỏi.

Cao ốc Thiên Trì là toà nhà mới do cha anh, Thẩm Quốc Đống mở. Tòa nhà này cách nhà Ngụy Lăng chưa đến hai ki lô mét, trong quá trình lái xe đến đây, Thẩm Duệ đã quan sát môi trường xung quanh công trình, không tìm thấy thông tin về địa điểm xây dựng hay công trình nào khác ở nơi này.

Hơn nữa, anh đã nghe Lý Thành Bảo, trợ lý bên cạnh Thẩm Quốc Đống, nói Thẩm Quốc Đống sẽ chọn khu vực này để phát triển bất động sản. Thứ nhất là vì giá đất, thứ hai là vì nhiệm vụ quy hoạch xây dựng vừa được bắt đầu ở đây, ông ta cũng là người đầu tiên đi đầu trong lĩnh vực bất động sản này.

Ngụy Thỏ cả người run lên, hơn nữa còn càng ngày càng nặng.

Thẩm Duệ nhìn cô bé, lần này đã mất đi vẻ dịu dàng trước kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hạ giọng hỏi: "Con đã đến công trường đúng không?"

Trái tim của mỗi đứa trẻ đều có một sợi dây nhỏ, khi căng thẳng, nếu dùng lực mạnh một chút sẽ rất dễ đứt.

Có thể vì cảm thấy Thẩm Duệ đang nhìn chằm chằm cô bé, như thể đã biết bí mật của mình, Ngụy Thỏ sững sờ, đột nhiên kêu lên một tiếng "oa".

"Đó không phải là điều con muốn làm!"



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp