Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 113 Trống tam canh (27)


1 năm

trướctiếp

Vì tới xuân hàn, gió lạnh gào rú bên ngoài phả vào mặt, như vỗ vào mặt, vô cùng đau.

Thẩm Duệ khóa cửa chùa. quay trở lại căn phòng ở sân sau.

Cách đây không lâu, khi Chu Nguyên nói với mọi người đứng trong phòng khách rằng anh là “người của tôi”, trái tim Thẩm Duệ như nổ pháo hoa hình trái tim, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Tuy rằng trong lòng vui như nở hoa, nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ nghiêm túc và cẩn trọng thường ngày.

Rải cơm chó, nhanh chia tay, định luật này ai cũng biết. Cho nên anh chỉ nói theo lời của Chu Nguyên, nói đế theo một câu bình thường giản dị: “Chúng tôi mỗi ngày đều ngủ cùng nhau.”

Lúc những lời này dứt, không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh thấy mình như nghe được tiếng cằm rơi xuống đất. Khóe mắt anh nhìn thấy bàn tay vốn đang nắm vào thành ghế của Chu Nguyên, cứng đờ.

Thẩm Duệ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Đừng căng thẳng, anh đây.”

Chu Nguyên: “...”

Người phụ nữ đó cũng sững sờ khi nghe được lời nói của Thẩm Duệ, lâu sau mới có phản ứng, không dám hỏi thẳng Chu Nguyên, lại quay mũi súng về phía Tần Phong, giọng điệu kinh ngạc: “Tần Phong, con và Chu Nguyên là bạn bè, lời này có nghĩa là gì?”

Khóe miệng Tần Phong giật giật: “...” mũi súng tại sao luôn nhằm vào mình.

Anh cho rằng chuyện này không đến lượt anh trả lời, chuyện của A Nguyên, A Nguyên tự có chủ ý.

Ngay khi Tần Phong im lặng, Chu Nguyên gõ ngón trỏ lên tay cầm, phát ra tiếng gõ giòn giã, chầm chậm nói: “Có nghĩa là, quan hệ chúng tôi thân thiết. Bà Doãn, nếu không có chuyện gì nữa, xin lỗi tôi cần nghỉ ngơi.”

Người phụ nữ vội vàng muốn nói gì đó, nhưng Chu Nguyên đã đứng dậy đi ra khỏi cửa.

“A Phong, sau này không có sự cho phép của tớ, cậu đừng dẫn người lạ đến chỗ của tớ nữa.”

Giọng điệu vừa lạnh nhạt, có thêm chút trách móc, khiến Tần Phong có chút ngượng ngùng, khiến đôi mắt người phụ nữ đỏ lên, nhìn thấy Chu Nguyên đi qua người mình, liền giơ tay muốn nắm lấy cánh tay cậu, nhưng cuối cùng cũng không dám, giơ tay ra rồi lại rụt lại, thì thầm với vẻ đáng thương:

“A Nguyên, mẹ sai rồi...”

Chu Nguyên quay lưng đi tới cửa, dừng bước chân, rời lại đi về phía trước, cậu nói: “Tiễn khách đi.”

Thẩm Duệ tăng tốc, lon ton trở về phòng.

Nhưng nhìn vào, trong phòng không hề có bóng dáng Chu Nguyên, Thẩm Duệ vốn dĩ muốn xoay người đi ra ngoài sân xem, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm, lông mày co chặt lại thả lỏng, bước đến trước cửa phòng tắm.

“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa khiến tiếng nước trong phòng tắm tạm thời dừng lại, không nghe ra có gì khác lạ, nhưng lại hơi ồm ồm do trả lời qua cánh cửa: “Đang tắm, có chuyện à?”

“Có chuyện, em mở cửa đi.” Thẩm Duệ đứng thẳng ở trước cửa.

Âm thanh như bị hơi nghẹt, như đang khóc.

Trong phòng tắm không có tiếng trả lời, Thẩm Duệ nghe thấy tiếng nước bị khóa lại vang vọng trong phòng tắm, anh lại gõ cửa: “A Nguyên.”

Tiếng nước không ngừng, nhưng mà nhỏ đi rất nhiều, Thẩm Duệ nghe thấy Chu Nguyên trả lời: “Đừng nghịch nữa, em đang tắm thật.”

“… Không nghịch, anh lo lắng.” Thẩm Duệ không có nói vòng vo, nói thẳng ra những gì trong lòng: “Giọng nói của em có chút không đúng, giống như là đang khóc.”

Tiếng nước hoàn toàn dừng lại, nhưng Chu Nguyên không có trả lời anh. Thẩm Duệ nghĩ Chu Nguyên có lẽ muốn yên tĩnh, đang định xoay người đi tới sô pha chờ cậu, thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra, hơi nước trong phòng tắm tranh nhau tràn ra, Chu Nguyên đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn anh: “Tại sao em phải khóc.”

Vốn đang tắm, vừa tắt nước đã mở cửa đi ra. Trong hơi nước, Chu Nguyên đứng trần truồng như thế này, tuy rằng trông cậu gầy gò, nhưng lại có cơ bắp. Ánh mắt Thẩm Duệ bất giác liếc nhìn cậu một cái, rồi nuốt nước bọt: “A Nguyên.”

Chu Nguyên: “?”

Yết hầu chuyển động, cậu cho anh thấy, Thẩm Duệ nói: “Em đứng như thế đúng là khiêu khích anh...”

Chu Nguyên cúi đầu nhìn chính mình, cau mày xoay người đi vào phòng tắm, không đóng cả cửa, mà quay lưng về phía Thẩm Duệ quấn thêm khăn tắm.

Mỗi lần di chuyển, đều là một cám dỗ chí mạng đối với Thẩm Duệ, anh hít một hơi thật sâu cố gắng làm dịu cơn nóng trong người, chỉ thấy Chu Nguyên đã quấn thêm khăn tắm bước ra ngoài, mới nói nhẹ nhàng: “Em không sao.”

Tốt hơn hết là đừng nhắc đến chuyện này, chỉ cần nhắc đến chuyện này, Thẩm Duệ tỉnh lại từ mỹ sắc, sải bước lên trước, ôm lấy Chu Nguyên từ phía sau. Vì anh cao hơn Chu Nguyên, nên Thẩm Duệ tựa đầu vào vai cậu.

Đột nhiên bị ôm, Chu Nguyên sững người trong giây lát, chỉ đứng yên tại chỗ, cảm nhận cảm giác Thẩm Duệ ôm eo mình… vừa hơi tê dại vừa có chút căng thẳng. Cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi cảm thấy mình sắp sửa chìm trong vòng tay này, bèn tiếng nhắc nhở: “Thẩm Duệ, buông tay, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.”

“Tâm trạng vẫn không tốt không?” Thẩm Duệ thì thầm, khi áp môi mình lên tai Chu Nguyên.

Một số người trông nghiêm túc, nhưng khi tán tỉnh thì đúng là hết chiêu này tới chiêu khác.

Tai vốn là điểm nhạy cảm của con người, khi Thẩm Duệ áp đôi môi mát lạnh của mình lên tai cậu, cậu chỉ cảm thấy một luồng điện từ não lao ra khỏi cơ thể, truyền ra khắp cơ thể với tốc độ cực nhanh, khiến cả người đều tê tái.

“Em thật sự không sao, anh buông em ra trước đã.” Chu Nguyên thở dài: “Có chuyện em nhất định sẽ nói với anh.”

Hương thơm dịu dàng trong vòng tay, Thẩm Duệ đắm chìm trong đó đến mức không muốn buông ra. Càng huống hồ trên người Chu Nguyên còn có mùi đàn hương nhàn nhạt, khiến người ta mê mẩn. Anh hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng buông ra: “Được rồi, em không sao là tốt rồi, anh chỉ muốn ôm em một cái.”

Chu Nguyên quay lưng về phía anh, gật đầu đi về phía giường, đi được vài bước, cậu dừng lại, chầm chậm nói: “Người phụ nữ tên là Doãn Bảo Châu.”

Thẩm Duệ nhìn theo bóng lưng của cậu.

“... Là mẹ của em.”

Thẩm Duệ nhấc chân định tiến lại ôm cậu, nhưng Chu Nguyên lại đột nhiên quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vô ưu vo lo, chỉ bình tĩnh nói: “Gần đây xảy ra rất nhiều vụ án, anh từng nói rất nhiều lần là sẽ mời anh em bữa cơm, không bằng ngày mai đi?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Đề tài bị chuyển hướng quá bất ngờ, Thẩm Duệ sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại, cười toe toét: “Được rồi, em có ý kiến gì không?”

“Suy nghĩ của em không quan trọng. Điều quan trọng là, anh em muốn ăn gì, anh nên bọn họ.” Chu Nguyên nói.

Thẩm Duệ nghĩ cũng có lý, nên lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho cả nhóm.

Trong nhóm có lẽ có một nửa số anh em trong nhóm đều gắn thân trên lên điện thoại di động, anh vừa mới gửi đi một lúc, lập tức sôi nổi hẳn lên, nghe được Thẩm Duệ mời đi ăn, phấn khích như thể được tiền thưởng trong thời gian năm mới.

“... Mọi người muốn ăn ở đâu? Mọi người lên tiếng.”

Tiểu Cường: “Tuỳ ý!”

Tiểu Bạch: “Tôi cũng tuỳ ý, có thức ăn là được.”

Lão Khuy: “Lão đại, họ đều ăn tuỳ ý, thì để họ ăn gió tây Bắc đi. Tôi thì khác, tôi muốn ăn món gì đó tinh tế!”

Ngồi trên ghế sô pha, Thẩm Duệ bắt chéo chân trả lời: “Hứa Tiếu Ca đâu? Không có ở đây sao?”

Hứa Tiếu Ca vốn đang nhìn trộm màn hình, vốn không định xuất hiện, nhưng khi nghe thấy Thẩm Duệ gọi mình, liền xuất hiện: “Em đây.”

“Ăn gì?”

Hứa Tiếu Ca: “... Lão đại, em ăn gì cũng được.”

“Mao Nhung Nhung thì sao?”

Ai cũng nói buổi tối không thể gọi Tào Tháo, vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo sẽ vội vàng từ trong toilet chạy ra.

Ngụy Nhung đắp mặt nạ, vừa nghe thấy tiếng điện thoại kêu tích tắc, giác quan thứ sáu nhạy bén của người phụ nữ cho cô ấy biết sắp có chuyện, lập tức chạy tới điện thoại, liếc nhìn bản ghi trò chuyện, lập tức hưng phấn gõ:

“Lão đại, họ đều nói tuỳ ý, Không bằng tới nhà hàng tư nhân do anh trai em mở để ăn đi!”

Thẩm Duệ không hề có ý tưởng gì về món ăn, nhìn về phía Chu Nguyên: “Ngụy Nhung đề nghị đến nhà hàng tư nhân do anh trai cô ấy mở để ăn, có được không?”

“Ừm.” Chu Nguyên không phản đối.

Thẩm Duệ xác định hành trình.

Ngày hôm sau sau khi tan làm, lần đầu tiên văn phòng đội hình sự không làm thêm giờ.

Các anh em đi xe ba ba hai hai tương ứng với xe tới nhà hàng tư nhân của anh Ngụy Nhung.

Nhà hàng tư nhân của anh Ngụy Nhung là một ngôi nhà gỗ nhỏ ba gian, còn có cả một cái sân rộng.

Trong sân trồng nhiều hoa và cây cỏ, trông thú vị hơn ăn ở nhà hàng ở trung tâm thành phố nhiều.

“Cảnh sát, tới đây tới đây, nghe Ngụy Nhung nói rằng mọi người muốn tới đây ăn cơm, tôi đặc biệt mổ một con ngỗng béo, lát nữa sẽ nấu món ngỗng lớn hầm trong nồi sắt cho mọi người, đảm bảo ngon.” Anh trai của Ngụy Nhung, Ngụy Lang đeo tạp dề, sau khi rót nước bê thức ăn cho cảnh sát tới trước, rồi nhờ Ngụy Nhung giúp phục vụ khách hàng, mới vào bếp lần nữa.

Thẩm Duệ và Chu Nguyên đến muộn, trước khi đến nhà hàng, họ còn lái xe đến trung tâm thành phố, mua một ít thịt bò nướng và vài chai rượu trái cây và đồ uống, mới lái xe tới.

Nhưng vì vị trí nhà hàng của anh trai Ngụy Nhung hơi hẻo lánh, Thẩm Duệ hai người họ đi quanh một vòng vẫn không tìm được đúng nơi, đành phải gọi Ngụy Nhung: “Đi như nào? Đúng, bây giờ bọn anh đang ở dưới một cây đa lớn, được.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Duệ nói với Chu Nguyên: “Ngụy Nhung bảo chúng ta đứng đây, cô ấy kêu người đến đón.”

Hai người đợi dưới tán cây một lúc, chợt thấy một cô bé chừng mười tuổi đi tới, cô bé cột tóc đuôi ngựa mở to đôi mắt to nhìn đám người Chu Nguyên, trầm giọng hỏi: “Xin lỗi có phải chú Thẩm và chú Chu không? “

“Đúng thế, sao con biết về chúng ta cô bé?” Thẩm Duệ cúi xuống nói với cô bé.

Giọng cô bé vẫn còn là giọng trẻ con, rất dễ thương: “Cô bảo con qua đưa chú tới nhà con ăn cơm.”

Ngụy Nhung nói rằng sẽ có người đến đón họ, mà người đó là một cô gái tuổi?

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, giơ tay ra xoa tóc cô gái nhỏ: “Con tên gì?”

“Ngụy Thỏ.” Cô gái nhỏ đi phía trước, mặc váy bồng, giống như một công chúa nhr: “Cô gọi con là thỏ con.”

Ngụy Thỏ? Thỏ con?

Thẩm Duệ nhíu mày, nhà Ngụy Nhung đều lấy tên động vật để đặt tên? Anh trai được gọi là sói, cháu gái được gọi là thỏ, bản thân cô ấy là một loại sinh vật có lông ...

Thực ra, nhà hàng tư nhân cách cây đa lớn không xa, nhưng họ không biết đường, cho nên đi đi lại lại. Được cô bé đường, vừa đi được vài phút thì thấy một khoảng sân rộng, anh em bộ hình sự đều đang ngồi tán gẫu, rôm rả trong sân.

“Con không đi vào à?” Sau khi Chu Nguyên bước vào sân, phát hiện Ngụy Thỏ không đi vào, quay đầu: “Trời tối rồi, đừng chạy lung tung, cô con sẽ lo lắng.”

Ngụy Thỏ lắc đầu, nhìn một góc cách đó không xa: “Chú ơi, bạn con tìm con chơi...”

Nhìn theo hướng thỏ con đang nhìn, Chu Nguyên chỉ có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang nhìn bọn họ ở con hẻm tối đen trước mặt, Chu Nguyên đang muốn nói gì đó, Ngụy Thỏ liền vui vẻ vẫy tay về phía đó: “Tớ tới ngay!”

Vừa nói, cô bé vừa nhìn Chu Nguyên, bĩu môi, đáng thương nói: “Chú ơi, chú có thể giúp con nói với bố rằng, con đi chơi một lát tý sẽ về không....”

Chu Nguyên cau mày, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Ngụy Nhung đi ra: “Muộn thế này đừng đi chơi nữa nữa, cẩn thân bố con đánh con.”

“Cô ơi…bạn của con mãi mới tới chơi với con, nếu con không đi, sau này họ sẽ không chơi với con nữa.” Ngụy Thỏ biết cô thương mình, vì vậy nắm chặt tay Ngụy Nhung: “Con đi một lát thôi, ở ngay phía trước, con về sớm thôi!”

Ngụy Nhung đưa tay búng trán cháu gái nhỏ: “Được rồi, nửa tiếng nữa con phải về, nếu không cô sẽ để bố đánh đòn con.”

“Cám ơn cô!”

Ngụy Thỏ chạy tung tăng vào ngõ.

Chu Nguyên nhìn đứa nhỏ đang đợi trong ngõ, không khỏi nheo mắt lại ...



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp