Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 111: Trống tam canh (Hai mươi lăm)


1 năm

trướctiếp

“Này, lốp dự phòng.”

Giọng của Lâm Như Huy như văng vẳng bên tai, khi nói về Dương Tuyết anh ta liền cảm thấy buồn nôn: “Người phụ nữ đó nói mình ngu, đúng là khá ngu, tôi bảo cô ta làm gì cô ta liền làm nấy. Nhưng nói cô ta thông minh, cũng thông minh, cũng có lắm chiêu trò. Có lẽ sau khi ngủ với bố tôi, sợ tôi phát hiện, liền tìm cái lốp dự phòng trước, đúng thật là, loại nữ như thế có quá nhiều, đầy lốp dự phòng, Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến, họ đều giống nhau, nếu tôi không cài đặt là không thể gửi tin nhắn cho nhau trong hóm, e là họ nói về đàn ông suố.t”

Chu Nguyên cau mày, trầm mặc không nói.

Chất lượng tâm lý của Lâm Như Huy tệ như nhân cách, đều tồi tệ xấu xa, Biết chuyện của bản thân bị bại lộ, vậy mà lại có ý muốn phá bỏ, nhưng tính cách như này, Chu Nguyên cũng không hề thấy ngạc nhiên.

Là con trai duy nhất, gia cảnh lại tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bạc đãi về vật chất và gia đình.

Nhưng do cuộc sống du học từ nhỏ, chính anh ta đã bỏ rơi vợ chồng Lâm Quyền Hùng. Xét về việc hai người lớn tuổi sẽ cân nhắc việc nhận con gái nuôi, có vẻ như Lâm Như Huy ít khi về Trung Quốc, về mặt tình cảm gia đình, sự hi sinh của hai vợ chồng và thu nhập hoàn toàn không tương xứng, nên muốn t m người thay thế, trong ngày tháng dưỡng lão, hưởng thụ cảm giác có con cái bên cạnh.

Lâm Như Huy chính là điển hình, cảm xúc thưa thớt, đạo đức kém cỏi. Hầu hết những người này đều ích kỷ, họ luôn nghĩ đến mình trước tiên, đối nhân xử thé lúc nào cũng “Ai có lợi cho mình, đều là người tốt, ai không có lợi cho mình, đều đáng chết”.

Lâm Quyền Hùng bọn họ không muốn tiếp tục đầu tư tiền vào nhà máy rượu của anh ta, vì vậy anh mặc định “bố mẹ không phải là người tốt”, để sau này, anh ta lỡ tay giết người, cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi ...

Theo lời của Thẩm Duệ, chính là: “Anh Lâm, mẹ anh sinh ta miếng thịt còn lời hơn anh, ít nhất thịt còn dùng để no bụng.”

Rời khỏi phòng thẩm vấn khiến anh ta thở không ra hơi.

Chu Nguyên vừa đi vào văn phòng, vừa lấy một cái kẹo từ trong túi, đưa cho Thẩm Duệ: “Anh ăn kẹo không?”

“Ăn, kẹo em cho, gãy răng anh cũng ăn.” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cái kẹo bạc hà xanh hơn màu thảo nguyên, xé vỏ ném vào miệng, trên mặt mang theo ý cười: “Tần Phong Có chút đáng thương.”

Chu Nguyên: “?”

Thẩm Duệ nhét lại vỏ kẹo vào tay Chu Nguyên, lắc đầu: “Màu xanh lá cây trên đỉnh đầu còn sáng hơn cả vỏ kẹo”

Chu Nguyên: “??”

Chu Nguyên nhẫn nhịn sự bồng bột muốn gọi điện thoại cho Tần Phong báo rằng có người trong cục đang nói xấu anh sau lưng, trả lời Thẩm Duệ một câu như ma xui quỷ khiến: “Tần Phong hiện tại đã đủ đáng thương rồi, chúng ta đừng kích thích cậu ấy nữa.”

Lời vừa dứt, Chu Nguyên sững người, từ đáy lòng nổi lên một ảo giác, gần mực thì đen, gần Thẩm Duệ thì hay nói móc.

Thẩm Duệ gật đầu tán thành: “Em nói đúng, chuyện đầu cậu ấy có hai đồng cỏ, phải giữ bí mật.”

Chu Nguyên: “...”

Chu Nguyên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cậu nhấc máy phát hiện là số lạ, cậu nhìn chằm chằm điện thoại vẫn đang đổ chuông, nhấc máy: “Xin chào.”

“... A Nguyên, là tôi.”

Vẻ mặt Chu Nguyên vốn đang vui vẻ, khi nghe thấy giọng nói, lập tức căng thẳng, lớp băng khó khăn lắm mới tan, lần nữa ngưng tụ thành sương giá trong mắt cậu, lạnh tới mức Thẩm Duệ ở bên, cũng không còn cười được nữa.

“Có chuyện gì sao?”

Thẩm Duệ cau mày, hỏi cậu thì thầm.

Chu Nguyên nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt mới dần có sức sống, lắc đầu, ra hiệu cho anh về phòng làm việc trước, rồi tự mình nghe điện thoại, vội vàng đi tới sân thể thao ở phía sau, lạnh lùng nói: “Cô Tống, cho hỏi cô có chuyện gì vậy? “

Văn phòng bộ hình sự, đối diện ngay nhà thi đấu.

Chỉ cần cửa sổ phòng làm việc của Thẩm Duệ mở ra, anh đã có thể nhìn thấy Chu Nguyên đang đứng dưới cột đèn. Lúc này, khuôn mặt cậu rất lạnh lùng, giống như một con mèo xù lông, đầy tức giận, như thể sắp sửa nhe nanh múa vuốt lao tới ngay.

Hai bàn tay nắm chặt, như nói với Thẩm Duệ rằng, A Nguyên lúc nào cũng cơi như người ngoài mọi chuyện, đang rất giận.

Thẩm Duệ vô thức thò tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, đứng ở trước cửa sổ, anh cau mày, nhìn thẳng góc nghiêng của cậu, miệng nhai viên kẹo bạc hà giòn tan.

Là người quan trọng sao?

Ngay khi Thẩm Duệ đang không để mặc suy nghĩ linh tinh, tiếng chuông điện thoại di động kêu lên gọi anh trở lại.

Anh lấy điện thoại ra phát hiện mẹ đang gọi điện, anh nhấc máy, lập tức kéo dài giọng nói: “Mẹ yêu, không đi mua sắm, tìm con có chuyện gì vậy?”

“…Là bố.”

Nhưng giọng nói mong đợi không xuất hiện, thay vào đó là một giọng nam cộc cằn, lạnh lùng vô cùng: “Mẹ con ở bên cạnh bố, bố bảo mẹ con gọi cho con, có chuyện tìm con ở.”

Vị bạc hà trong miệng “nhảy” lên đầu lưỡi, Thẩm Duệ cau mày không đáp.

Bố Thẩm ở đầu bên kia điện thoại biết con trai không muốn nói chuyện với mình, cũng không lãng phí thời gian, vì vậy ông ấy đi thẳng vào chuyện muốn nói qua cuộc điện thoại: “Mấy hôm nữa cấp dưới bố có một toà nhà cần thu công, con đi với bố tới đó thắp hương, sau đó buổi tối sẽ ăn cơm chung với các chú bác khác ... “

Ông ấy còn chưa kịp nói xong, đã bị Thẩm Duệ cắt ngang: “Tôi rất bận.”

Bố Thẩm bị nghẹn, cơn giận lại nổi lên. Ông ấy cảm thấy mình và con trai như bát tự không hợp, vừa gặp đã cãi nhau, ông ấy tức giận đến mức suýt chút nữa là thăng thiên, ông ấy hít một hơi thật sâu, không hề để ý lời từ chối của anh, lạnh lùng để lại một câu: “Không đi cũng phải đi, bố chỉ thông báo cho con thôi.”

Ông ấy đưa điện thoại cho mẹ Thẩm, tức giận mắng mỏ: “Nhìn đi, nhìn xem cô sinh được đứa con ngoan trò giỏi như nào đi!”

Thẩm Duệ nghe giọng mắng nhiếc của ông ấy, sắc mặt lạnh lùng lãnh đạm. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Chu Nguyên vừa cúp điện thoại, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Anh cau mày, muốn đi ra ngoài trêu chọc cậu, ôm lấy cậu, nhưng bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Mẹ anh cười một cách ngượng ngùng: “A Duệ, con đừng để ý, cách bố nói chuyện chính là như thế, đừng để trong lòng!”

“...” Thẩm Duệ hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn luôn dán vào A Nguyên đang ở bên ngoài, nhưng giọng nói lại dịu đi rất nhiều: “Mẹ, nếu không có chuyện gì nữa, con cúp máy trước, ở cục còn những chuyện khác, đợi nghỉ rồi sẽ tới thăm mẹ.”

Mẹ Thẩm biết tính tình của con trai, dặn dò anh chăm sóc bản thân xong, mới cúp điện thoại.

Cuộc gọi vừa cúp, Thẩm Duệ định đi ra ngoài tìm Chu Nguyên, nhưng vừa mở cửa phòng làm việc, liền nhìn thấy Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca chạy về phía mình, vẻ mặt có chút bối rối, Ngụy Nhung nói: “Lão đại, không ổn rồi, Lý Thái Hoa tự sát rồi!”

Lý Thái Hoa đã tự sát, sử dụng cây bút mà Chu Nguyên dùng để ghi chép, ở trong phòng thẩm vấn.

Cầm cây bút muốn đâm vào cổ tay, nhưng cuối cùng sợ chết, sức lực không lớn, chỉ thủng một lỗ, bị người anh em trong phòng theo dõi phát hiện sớm, đã bằng bó xong rồi.

Thẩm Duệ nhìn nghiêng về phía Chu Nguyên đang ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ, lại đưa mắt nhìn về phía Lý Thái Hoa đang ngồi đối diện, cau mày hỏi: “Muốn chết? Tại sao?”

“Dù sao thì tôi cũng sẽ không sống được nhiều năm nữa” Lý Thái Hoa nghiến răng nói.

Thẩm Duệ liếc nhìn vết thương của bà ta: “Bà nên đâm vào cổ, mới đảm bảo chết được.”

“...” Lý Thái Hoa kinh ngạc mở miệng, một lúc sau mới hét lên: “Anh muốn tôi chết à?!”

Thẩm Duệ xoa lỗ tai: “Không phải do bà muốn chết?”

Lý Thái Hoa: “...” ma quỷ, một đám các người đều là quỷ.

“Phương Vi Vi đã cướp người đàn ông của bà, ép bà ly hôn, tại sao bà không giết cô ấy?” Chu Nguyên đang ngồi im lặng đột nhiên mở miệng hỏi: “Theo lý mà nói, người bà nên hận nhất chính là cô ấy.”

Nếu đối với ma quỷ, mọi thứ đều có nguồn gốc của tội ác, con quỷ trong lòng Lý Thái Hoa nhất định sẽ nói: “Là Phương Vi Vi đã ép tôi”. Tuy rằng “tiểu tam” chỉ là một chất xúc tác cho bi kịch, nhưng ma quỷ không cần nói lý luận.

Họ sẽ chỉ cho rằng: “Chính là cô đã khiến tôi thảm như vậy, là cô hại chúng tôi, là cô phá hủy gia đình chúng tôi, nếu không có cô, tình cảm của chúng tôi sẽ không bao giờ tan vỡ, gia đình chúng tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”, mà tìm thấy “người” đó, đổ mọi bất hạnh đều do người đó, từ đó cố gắng hết sức để giết người đó. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Phương Vi Vi chưa chết, hơn nữa còn sống hạnh phúc rất nhiều năm.

Chu Nguyên trong lòng có câu trả lời, nhưng hắn muốn nghe Lý Thái Hoa nói.

“Tại sao anh không giết cô ấy?” Lý Thái Hoa chế nhạo, nói đến người phụ nữ đó, bà ấy chợt hơi hối hận. Hiện tại bản thân đang ngồi trong phòng thẩm vấn của cục thành phố Thanh Châu, có lẽ nửa đời sau cũng sẽ không bao giờ có cơ hội ra ngoài nữa, đúng là hời cho ả tiện nhân đó. Bà ta nhếch khóe miệng chế nhạo: “Cảnh sát, giết người thật ra là việc dễ làm nhất. Đôi khi tra tấn còn vui hơn giết người.”

Bà ta luôn dạy dỗ con gái mình thấm nhuần tư tưởng rằng… Phương Vi Vi là tiểu tam, là người đê tiện, là bà ấy phá hủy mối tình cảm của bố mẹ cô bé, cho nên nhất định không được tốt với Phương Vi Vi, có cơ hội thì phải dày vò bà ấy.

Hơn nữa bà ta biết Lưu Văn không còn khả năng tiếp tục sinh con, nên càng yêu Lưu Nham hơn. Tuy rằng ông ta không phải là một người chồng tốt, nhưng lại là một người bố hết mực yêu thương con gái, Lý Thái Hoa đã lợi dụng điều này, khiến Lưu Nham hết lần này đến lần khác nói thầm với Lưu Văn.

Nói rằng Phương Vi Vi không tốt, rằng ông ta không thích người phụ nữ này ...

Lý Thái Hoa chế nhạo vài lần: “Hiệu quả khá tốt, nghe nói Phương Vĩ Vĩ ả tiện nhân ngày nào cũng bị Lưu Văn mắng, không bị đánh chính là bị mắng, nhưng không dám đánh trả, vì lúc kết hôn họ đã ký thỏa thuận, nếu muốn ly hôn Phương Vi Vi phải rời đi không kiếm được một xu, tự nguyện rời đi, bà ấy không dám ly hôn, quen đã quen tiêu xài hoang phí, trở về ngày tháng đói nghèo, bà ấy không bằng lòng, cho nên cam tâm ở lại hầu hạ tên tàn phế Lưu Văn, không dám rời đi.”

“Tôi thích nhìn thấy cô ta sống không được yên.” Lý Thái Hoa nói xong còn “phỉ”: “Đáng tiếc là không ngờ mình bị bắt, nếu ngờ được, nhất định giết cô ta trước.”

Trước mặt cảnh sát, Lý Thái Hoa dám công khai nói về việc giết người và chuẩn bị giết người, có lẽ là vì bà ta đã nhận ra rõ ràng hoàn cảnh tương lai của mình, có những chuyện không nói, sợ sau này không cơ hội để nói, bà ta vẫn không chịu từ bỏ tiếp tục hỏi: “Nếu tôi bỏ ra nhiều tiền để thuê luật sư, cũng không thể ra ngoài?”

Chu Nguyên không trả lời bà ta, nhưng Thẩm Duệ lại nheo mắt cười: “Bà nói xem?”

Lý Thái Hoa cúi đầu, cảm xúc đến quá nhanh, giống như thời tiết tháng sáu, vừa nói ra đã thay đổi, lập tức nức nở: “Tôi có thể gặp con gái tôi được không?”

Chu Nguyên nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Tốt nhất không nên gặp.”

Lý Thái Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Nguyên trừng lớn hai mắt nhìn bà ta, nói từng chữ từng câu: “Nếu không muốn con gái của bà đi con đường của bà, tốt nhất đừng gặp, hoàn cảnh vốn có thể ảnh hưởng đến cả đời người, Lưu Nham, còn cứu được.”

Lý Thái Hoa mím môi, kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, muốn nói gì đó, vừa mở miệng, nhưng lại nuốt xuống, cúi đầu thật sâu trước đám người Chu Nguyên: “Con gái của tôi làm phiền các cậu.”

Chu Nguyên không trả lời, Thẩm Duệ cảm thấy sự hiểu biết của mình về vụ án cơ bản đã kết thúc, liền muốn rủ cậu ra ngoài với mình.

Nhưng Chu Nguyên xua tay, chỉ trỏ ngón trỏ trên bàn, đột nhiên thấp giọng hỏi Lý Thái Hoa: “Bà cho mỗi nạn nhân một sợi vòng bằng da, là ai đã dạy bà?”

Lý Thái Hoa sửng sốt một hồi, bà ta nhất thời không hiểu Chu Nguyên đang nói cái gì, nhưng thấy Chu Nguyên đột nhiên giơ sợi dây trong túi đựng vật chứng trên bàn, bà ta lập tức phản ứng lại: “Mẹ tôi dạy tôi lúc nhỏ. “

“Chiếc trống da nhỏ treo ở trên, là do bà?” Chu Nguyên hỏi.

Lý Thái Hoa gật đầu: “Lần ... lần đầu tiên tôi giết chị em Lý Phương, tôi sợ hãi, nên chạy vào chùa làm lễ, trên đường xuống núi, gặp một ông thầy bói, ông ta tính ra lòng tôi, sau đó đưa cho tôi rất nhiều trống da nhỏ này, nói với tôi là chỉ cần buộc chúng vào vòng tay, đeo chúng thứ tôi sợ, thứ đó sẽ không đến tìm tôi nữa.”

Chu Nguyên liếc mắt một cái: “Bà còn n nhớ rõ dáng vẻ người đó như thế nào không?”

Lý Thái Hoa lắc đầu, nói rằng không có ấn tượng.

Chu Nguyên đứng lên, nhìn bà ta với vẻ khinh thường, mặt vô cảm: “Người đó có nói cho bà, nó là…trống tam canh? Nếu bà chết lúc tam canh, tiếng trống vang lên, , ngây người nói: “Người đó nói cho ngươi biết tên là ... Ba canh trống sao? Muốn bà chết lúc canh ba, chỉ cần đánh trống, bà không sống được tới canh năm không?”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp