Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 110: Trống tam canh(Hai mươi tư)


1 năm

trướctiếp

“Anh có nói với bạn gái của anh rằng, cơ thể họ đáng giá rất nhiều tiền chưa?”

Ngay lúc Lâm Như Huy đang sững sờ, đèn trong phòng thẩm vấn từ từ được bật lên, ánh mắt có phần đờ đẫn của anh ta dần nhìn sang hai người phụ nữ đang đứng trong bóng tối quay lưng với sáng, ánh mắt nheo lại.

Không phải, không phải Lâm Mỹ, không phải không phải Bao Thiến Thiến.

Là một người lạ.

Hai nữ cảnh sát tỏ vẻ khinh thường, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã mắng họ cách đây không lâu.

Mặc vest giày da, bộ tóc chải gọn gàng, nhưng bên trong lại ẩn chứa linh hồn của một con quái thú.

“Anh Lâm, mong anh hãy trả lời câu hỏi mà cảnh sát Chu vừa hỏi anh.” Thẩm Duệ sải bước đến trước mặt Lâm Như Huy, kéo chiếc ghế đẩu ra rồi ngồi xuống, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, kéo tư tưởng của Lâm Như Huy lại: “Trả lời đi.”

Cho dù não của Lâm Như Huy có hỗn loạn đến đâu, anh ta vẫn hiểu được tình hình hiện tại, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại, né tránh vấn đề đó, nhìn hai người phụ nữ đứng sau lưng Thẩm Duệ, lạnh lùng hỏi: “Hai người lừa tôi? Họ không phải dối. với tôi? Họ không phải Lâm Mỹ và Bao Thiến Thiến.”

“Anh Lâm, người do anh xác nhận, dù sao cũng là người yêu cũ và bạn gái cũ cũ của anh, chúng tôi chỉ có trách nhiệm đưa họ đến đây gặp anh.” Khóe miệng Thẩm Duệ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khẩy: “Chúng tôi không buộc anh phải thừa nhận đúng không?”

“Tôi…”

Lâm Như Huy chịu thiệt vì lời nói của mình, bị lời nói của Thẩm Duệ làm cho nghẹn ngào tới mức ngậm miệng lại.

Thẩm Duệ quay lại vẫy tay với hai nữ cảnh sát, ý bảo họ có thể tạm thời ra ngoài. Sau khi nữ cảnh sát rời đi, phòng thẩm vấn trở lại thành thế giới của ba người, chẳng qua lần này, Lâm Như Huy biết rõ trong lòng, không thoát được nữa.

Họ sẽ hề có ý thả anh ta đi.

Chu Nguyên ngước mắt lên nhìn anh ta, giọng nói có chút xa xôi, như đang phát thông báo, cậu nói: “Phương Nhã đang ở trong phòng thẩm vấn bên cạnh.”

Lâm Như Huy nhìn cậu chằm chằm.

“Anh ta cung cấp cho tôi bản sao kê chuyển khoản và một loạt tài khoản.” Giọng nói của Chu Nguyên như búa bổ, đâm thẳng vào tim Lâm Như Huy.

Cổ họng Lâm Như Huy giống như mặt đất nứt nẻ đã lâu, căn bản không thể phát ra được âm thanh.

Chu Nguyên chậm rãi lấy một tờ giấy từ trong túi áo, giống như một người đàn ông lịch lãm, vừa tập trung vừa nhẹ nhàng vuốt phẳng các nếp gấp của tờ giấy, sau đó chuyển về hướng Lâm Như Huy, gõ ngón trỏ vào mặt bàn, trong tiếng gõ, cậu nói: “Đổi một triệu nhân dân tệ lấy tính mạng của một người phụ nữ, anh thấy có đáng giá không?”

Hai mắt Lâm Như Huy đỏ hoe, khàn giọng nói: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến có hồ sơ xuất cảnh, Phương Hùng đưa họ xuất cảnh, nhưng không hề có hồ sơ nhập cảnh.” Chu Nguyên nhìn Lâm Như Huy: “Ngay sau khi họ nhập cảnh không lâu, đã bị các anh liên hệ người mua, tới nhận hàng.”

Lời này không phải là một câu nghi vấn, mà Chu Nguyên dùng một câu trần thuật.

Sau khi dừng lại, giọng nói của Chu Nguyên nhẹ nhàng, giống như trò chuyện bình thường, khiến trái tim Lâm Như Huy run lên, trước đó Lâm Như Huy dã biết, người đàn ông này giống như một cái vực đen, sâu không thấy đáy. Cậu nói: “Họ, vẫn còn sống chứ?”

Bản sao kê có.

nhưng Lâm Như Huy có nhiều khách hàng làm ăn ở nước ngoài, Thái Lan cũng có, một mình anh ta nuốt hết, đây chỉ là một trong mấy khoản nợ trong giao dịch. Chu Nguyên và những người khác cũng rất khó làm được gì anh ta, nhưng anh ta đã mở miệng, nhưng chưa kịp nói, Chu Nguyên đột nhiên lấy điện thoại di động ra, ấn phát nút phát giọng nói, trong phòng thẩm vấn yên tĩnh, giọng nói của Lâm Như Huy truyền đến từ điện thoại di động.

Âm thanh tiếp tục phát ra, Chu Nguyên nhướng mi, thở dài nói: “Anh Lâm, lúc nói chuyện quan trọng với người khác, rất nóng lòng muốn đóng cửa lại.”

Mặt mũi Lâm Như Huy xám xịt, như bị sét đánh.

“Phương Hùng nói rằng anh từng muốn sa thải anh ta.” Thấy Lâm Như Huy không còn gì để nói, Chu Nguyên nói tiếp: “Anh ta không thể không làm công việc này.”

Lâm Như Huy hoàn toàn cúi đầu xuống, giống như một con chó mất nhà, hoàn toàn lụn bại.

“Xin hãy trả lời tôi, Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến còn sống không?” Chu Nguyên thở dài: “Anh Lâm, xin đừng làm tôi khó xử, hãy cho tôi một câu trả lời, để tôi có thể giải thích cho gia đình họ.”

Thẩm Duệ đang ngồi im, nghe Chu Nguyên nói từng câu một, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Trong phòng thẩm vấn, Chu Nguyên là vua ở đây, cuộc thẩm vấn của cậu nhẹ nhàng đến mức mọi người có thể nghiêm túc cảm thấy rằng, tương lai sau song sắt sau này tuyệt vọng như nào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Dịu dàng là một loại dao, dao của Chu Nguyên, đặc biệt sắc bén.

Lâm Như Huy nhắm mắt, như có ý không bằng lòng mở mắt, tiếp tục im lặng.

“Những người anh em của chúng tôi ở nước ngoài ,đã xác định được người mua của anh là ai. Việc chúng tôi bắt được con cừu đó, chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ, tôi chỉ muốn anh Lâm là anh, mới có thể đích thân cho gia đình họ câu trả lời.” Chu Nguyên rũ mắt xuống, không nhìn Lâm Như Huy. Giọng nói của cậu có chút lạnh lùng, cậu nói: “Đợi một người không đợi được, rất tuyệt vọng.”

Không hiểu vì sao, Thẩm Duệ nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn Chu Nguyên.

Nhưng cậu đang cúi đầu xuống, khiến anh không nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt cậu.

Phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, một lúc lâu sau, Lâm Như Huy rốt cuộc không chịu được nữa, nói: “Có lẽ là, vẫn chưa chết.”

Nhà họ Lâm làm chế phẩm từ thủy tinh, tuy không tới mức thuộc top giàu nhất, nhưng luận tài lực, trong địa phương vẫn có chỗ đứng.

Nhưng dù kinh doanh tốt đến đâu, cũng phải dựa vào chính sách, khi khủng hoảng kinh tế đến, tất cả các ngành này đều bị thu hẹp lại.

Mặc dù công ty sẽ không sụp đổ, nhưng nguồn cung bị mắc kẹt, không có thêm tiền để làm những việc khác.

Lâm Như Huy rất tham vọng, không muốn kinh doanh các sản phẩm thủy tinh tại nhà. Anh ta đã tiếp quản một cơ sở sản xuất rượu ở Pháp, dưới sự giới thiệu của một người bạn, khi mới tiếp quản, hoạt động vẫn ổn, nhưng dần dần, do tác động của khủng hoảng kinh tế, sinh nhiều xuất ít, hàng hóa bị ép giá, sản phẩm mới không có tiền để tiếp tục hoạt động, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể là một vòng lặp vô tận.

“Tôi xin tiền bố mẹ, nhưng…” vẻ mặt Lâm Như Huy vô hồn, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, có vẻ không cam tâm: “Bốtôi ngay từ đầu đã không đồng ý cho tôi vào ngành rượu đỏ, còn nói lúc trước từng tiếp xúc rồi, chỉ là vung tiền như nước thôi.”

Thật ra Bố của Lâm Như Huy là Lâm Quyền Hùng ngay lúc bắt đầu, đã cho Lâm Như Huy một khoản tiền, nhưng số tiền đó không hề đủ.

Lâm Như Huy ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên: “Cảnh sát, bố tôi không chịu cho tôi tiền đầu tư, nêu ông ấy không đầu tư, tất cả công việc trước đây của tôi đều trở nên vô ích, anh nói tôi sẽ bằng lòng sao?”

Chu Nguyên nhìn anh ta: “Không cam tâm? Nhưng sự nghiệp là do anh muốn làm, khi anh gặp khó khăn, bố mẹ anh có nghĩa vụ giúp đỡ anh không? Tiền của họ, họ tự kiếm được, họ có quyền đưa cho anh, cũng có quyền không cho anh, anh Lâm, anh không phải là một đứa trẻ. “

Thẩm Duệ khoanh tay, nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lâm Như Huy, khóe môi nở một nụ cười.

Vốn dĩ muốn tìm sự tán thành, nhưng không ngờ Chu Nguyên không thèm để tâm, Lâm Như Huy giống như dã thú mất đi răng nanh, tức giận, nhưng không dám ra tay, anh ta đã bị còng tay tước đoạt tư cách xả giận, anh ta cúi đầu chán nản, tiếp tục nói về chuyện của mình.

“Tôi không còn tiền, họ cxung không cho tôi tiền. Tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác, bạn tôi nói với tôi rằng, tôi có thể đưa phụ nữ đến Đông Nam Á, người dân ở đó, giàu thì rất giàu, nghèo cũng rất nghèo, tôi chỉ cần liên lạc với những người giàu có là được.”

“Anh ấy đưa cho tôi thông tin liên lạc của một người, nói với tôi, người giàu có ở đó họ thích sự mới lạ, thích phụ nữ nước ngoài, họ có tiền, thích dùng để v ăn chơi”.

Lâm Như Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt như lại khôi phục chút sự sống: “Bọn họ nói với tôi, chỉ để mua vui, sẽ không giết họ ... Cảnh sát, họ chưa chết, tôi có thể được tuyên mức án nhẹ hơn không?”

Thẩm Duệ nghĩ câu hỏi của anh ta hơi buồn cười, nên không hề khách khí mà “phụt” cười.

Lâm Như Huy trừng mắt nhìn Thẩm Duệ.

“Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không thể nhịn được nữa.” Thẩm Duệ nhún vai: “Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh Lâm rằng, có thể phán một mức án nhẹ hơn, nhưng đời người dài lắm, vốn phán xử anh một trăm năm, xử nhẹ hơn, sáu mươi năm, cũng được, chúng tôi nói không tính, thẩm phán nói mới tính.”

Lâm Như Huy gần như chạy loạn, bây giờ đã là một con chó mất nhà, nhưng chủ lại nói là không được mang theo chó bị dại, cắn người khắp nơi!

Đầu gối Chu Nguyên huých khẽ vào Thẩm Duệ, mím môi, che dấu nụ cười vừa mới tràn ra, ho nhẹ một tiếng: “Anh Lâm, anh có từng tìm hiểu người mua không?”

“…Không.”

Chu Nguyên: “Vậy cho nên anh chỉ nghe theo lời bạn anh, gửi Lâm Mỹ bọn họ, vào tay của đám ác ma?” cậu giơ thông tin về chợ đen và khách sạn do Hứa Tiếu Ca gửi qua điện thoại di động về phía Lâm Như Huym cho anh ta nhìn: “Khách sạn mà anh đưa họ đến, là một cửa hàng nô lệ tình dục ở một khu chợ đen khổng lồ ở đất nước của họ. Cửa hàng sẽ bán thông tin của những khách nữ độc thân cho chợ đen, sau đó sẽ có người đến bắt cóc những người phụ nữ đó, hầu hết, đều không sống lâu.”

Ngừng một chút, Chu Nguyên híp mắt, nhìn Lâm Như Huy: “Anh biết đúng không?”

Lâm Như Huy nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Nguyên, đôi mắt đó như dao, gảy từng bí mật trong lòng ra anh ta ra, anh ta liền phủ nhận, “Tôi không biết!”

“Anh nói dối.” Chu Nguyên chế nhạo: “Mỗi lần tôi hỏi anh có biết không, anh luôn luôn vô thức tránh xa ánh mắt của tôi, lúc trả lời, ánh mắt luôn nhắm lại, cơ thể co về phía sau, muốn tránh xa tôi thêm một chút. Đó là tâm lý trốn tránh, muốn tránh nguồn nguy hiểm là tôi, vì anh biết mình đang nói dối, sợ bị lật tẩy.”

“Tôi không có!”

Chu Nguyên mặc kệ sự bực dọc cuẩnh ta: “Dương Tuyết cũng là bạn gái của anh?”

“Cô ta xứng sao?” vẻ mặt Lâm Như Huy chán ghét.

Thẩm Duệ mặt lặng như tờ, nhân cơ hội lên tiếng lần nữa: “Xứng với anh chỉ có tiền thôi.”

“Anh ...” Lâm Như Huy tức giận đến mức gần như ói ra máu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đắc ý của Thẩm Duệ, tức giận tới mức ngứa răng.

Chu Nguyên: “Tại sao anh không lừa Dương Tuyết đi Thái Lan?”

Tại sao?

Đó là bởi vì Dương Tuyết đã may mắn.

Khi đó, Lâm Như Huy nghe công nhân ở nhà nói rằng bố mẹ muốn nhận con gái nuôi, trong lòng anh ta không thích, nên bèn tới gặp Dương Tuyết, phát hiện Dương Tuyết há xinh, nên đã nảy sinh ý định xấu, muốn lừa dối cô ấy, sau đó đưa ra nước ngoài.

Anh ta đang thiếu tiền.

Dù tiền có nhiều bao nhiêu, con người cũng không kiếm được nhiều.

Lâm Như Huy bắt đầu tiếp cận Dương Tuyết một cách có chủ ý, nhưng anh ta không cho Dương Tuyết biết thông tin danh tính của mình. Một số cô gái nhỏ rất dễ bị lừa, chỉ cần mua một số quần áo và một số túi giả chất lượng cao, họ sẽ nghĩ rằng anh ta yêu họ, sẽ biến thành một con rối không nghe lời.

Hơn nữa, Lâm Như Huy phát hiện ra rằng bố mẹ anh ta không cho anh ta tiền, nhưng họ rất hào phóng với Dương Tuyết.

Vì vậy, Lâm Như Huy đã thúc giục Dương Tuyết xin tiền cha mình.

Nhưng anh ta không bao giờ ngờ được rằng, Dương Tuyết đổi thân xác của mình để lấy tiền, trở thành tiểu tam của bố mình.

Khi biết tin, Lâm Như Huy cảm thấy ghê tởm, định bán Dương Tuyết ra nước ngoài, nhưng cô ấy đã chết rồi.

Đã bị giết.

Lãng phí cơ hội kiếm tiền cho anh ta.

Chu Nguyên hỏi anh ta: “Anh có biết ai đã giết Dương Tuyết không?”

“… Dù sao cũng không phải là tôi.” Lâm Như Huy thực sự không biết hugn thủ là ai: “Hai người đừng vu cáo hãm hại tôi!

Lông mày Chu Nguyên nhảy dựng lên: “Hiện giờ anh và Lý Thái Hoa đang yêu nhau?”

Dường như không muốn nhắc đến mối quan hệ này, Lâm Như Huy chống chế: “Không phải.”

“Anh có phải là người đàn ông mà bà ấy đã nuôi nấng không?”

Lâm Như Huy nghiến răng im lặng.

Chu Nguyên: “Trước khi quen nhau, anh có nói với bà ấy rằng Dương Tuyết là tiểu tam của bố anh không?”

Lâm Như Huy nghi ngờ nhìn Chu Nguyên: “... Có.”

Chu Nguyên chớp mắt, có lẽ đã hiểu chuỗi sự kiện này xảy ra như thế nào.

Lâm Như Huy biết về mối quan hệ của Dương Tuyết và bố mình, thấy ghê tởm, đang định sẽ lừa bán Dương Tuyết. Nhưng khi đang “vun đắp tình cảm” với Dương Tuyết, anh ta đã bán mình cho Lý Thái Hoa, để lấy tiền cho nhà máy rượu, nói với Lý Thái Hoa về việc nhân viên của bà ta, cc là tiểu tam, khiến trước khi Dương Tuyết bị bán, đã bị giết trước.

Nếu như thế, người đàn ông trong nhật ký của Dương Tuyết, rất có khả năng là Lâm Như Huy.

Nhưng tại sao cô ấy vẫn đi tìm Tần Phong?



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp