Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 109: Trống canh ba (24)


1 năm

trướctiếp

Sau khi anh ta nói muốn gặp mặt thì đám người Chu Nguyên một lần nữa rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lâm Như Huy đang đói khổ lạnh lẽo đứng ngồi không yên, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, thỉnh thoảng nhắm mắt lại.

Bộ ngực anh ta phập phồng như đang dùng hít sâu để làm dịu tâm trạng của mình, chỉ khi nào ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân thì anh ta như con chim sợ cành cong mà lập tức mở mắt ra nhìn về phía cánh cửa.

Nhưng tiếng bước chân chỉ là đi qua ngoài hiên mà không dừng lại, anh ta hoảng sợ đỏ mắt rồi thử nhắm mắt bình tĩnh lại.

**

Sau khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, đán người Chu Nguyên cũng không rời đi mà bọn họ bảo người ta chỉnh cửa sổ thành kính một mặt chỉ cho phép người bên ngoài nhìn thấy tình hình bên trong, hai người đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Lâm Như Huy.

Chờ sau khi tâm trạng anh ta dịu lại thì Chu Nguyên liền nện bước bước chân, cố ý dùng sức đạp ra tiếng bước chân đi đến trước cửa.

Cộc cộc.

Tiếng bước chân có tiết tấu khiến Lâm Như Huy như bị nghẹn trong cổ họng nuốt không vào mà nhả không ra.

Chỉ có thể vì người đã chết mà anh ta có cảm giác ngồi không cũng bất an luôn quấy nhiễu tâm trạng của anh ta.

Chờ Thẩm Duệ đi tới lui đến vòng thứ năm thì anh dừng ở bên cạnh Chu Nguyên, cậu nhìn chằm chằm Lâm Như Huy với bờ môi trắng bệch trong phòng thẩm vấn mà hạ giọng nói với Thẩm Duệ: "Đủ rồi Thẩm Duệ, anh có thể chọn hai nữ cảnh sát, để các cô ấy trang điểm một chút."

"Ừm?" Thẩm Duệ chờ cậu nói tiếp.

Chu Nguyên chỉ vào Lâm Như Huy nói: "Trang điểm giống ảnh chụp Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến."

Thẩm Duệ sửng sốt, anh kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, anh bước một bước, quay người ngoắc tay với nữ cảnh sát khoa khác cách đó không xa: "Trương Lăng, cô qua đây, tôi có chuyện tìm cô..."

Khi Thẩm Duệ đi bận rộn chuyện của anh thì Chu Nguyên tới phòng thiết bị nhiệt độ của phòng thẩm vấn, đầu tiên cậu bảo nhân viên công tác ở đó giảm nhiệt độ của điều hoà xuống 17 độ như âm độ bên ngoài, nhân viên canh thiết bị lo lắng hỏi:

"Đội trưởng Chu, nhiệt độ thấp như vậy thì anh ta có thể bị bệnh không?"

Chu Nguyên lắc đầu: "Thời tiết đang lạnh, tôi không máu lạnh để cho người ta thất vọng đau khổ, cậu nói đúng sao?"

Người bảo vệ thiết bị nhếch lông mày nhìn chằm chằm Lâm Như Huy trong phòng thẩm vấn, anh ta hiểu được ý trong lời nói của Chu Nguyên trong, đôi mắt anh ta mở to rồi ngượng ngùng gật đầu: "Vâng..."

Sau khi an bài xong nhiệm vụ, Chu Nguyên đang muốn quay người đi ra ngoài, trước lúc rời khỏi cậu nhớ một chuyện liền quay đầu nhìn nhân viên công tác đó: "Người anh em, tôi còn chuyện làm phiền cậu."

Nhân viên công tác đang điều chỉnh nhiệt độ thì thấy Chu Nguyên quay về, anh ta nhìn vẻ mặt của cậu như còn chuyện để anh ta làm lập tức ngập ngừng nói: "Đội trưởng Chu, có chuyện gì? Không phải anh muốn tôi giảm nhiệt độ thấp hơn sao? Không thể thấp hơn nữa, nhiệt độ bây giờ là nhiệt độ thấp nhất rồi, nếu thấp hơn chỉ có thể đi đến hầm băng bên cạnh..."

Chu Nguyên nhíu mày, cậu nhìn chằm chằm đồng nghiệp một hồi lâu, đến nỗi đồng nghiệp đó hoảng sợ thì cậu mới yếu ớt mở miệng: "Tôi xấy xa như vậy?"

"A?" Đồng nghiệp có tuổi không lớn, vừa tốt nghiệp không lâu liền bị điều tới nơi này, đại não anh ta sống lại, anh ta lúng túng khoát tay nói: "Đội trưởng Chu, ý tôi không phải như vậy..."

Lông mày Chu Nguyên nhẹ nhàng nhếch lên, cậu nhìn người anh em đang cuống cuồng thì thản nhiên nói: "Người anh em, làm phiền cậu nhìn chằm chằm vào thiết bị giám sát, đại khái cách mười phút cậu chỉnh đèn phòng thẩm vấn tối hơi một chút, chờ lúc tôi và Thẩm Duệ đi vào phòng thẩm vấn, hy vọng độ sáng chỉ đủ để thấy có người tới mà không thấy rõ khuôn mặt."

Cậu đưa tay nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không để ý Lâm Như Huy đã khá dài nên quay người rời khỏi phòng thiết bị.

Đồng nghiệp thấy Chu Nguyên rời khỏi thì nhẹ nhàng thở ra: "Khó trách tất cả mọi người nói đội trưởng Chu quản vợ nghiêm, khi anh ấy không nói lời nào thì rất đáng sợ."

**

Lúc đầu Ngụy Nhung cũng định gia nhập hàng ngũ lừa gạt Lâm Như Huy, nhưng Thẩm Duệ dùng một ngón cái từ chối cô ấy.

"Em đừng tới tham gia náo nhiệt, Lâm Như Huy gặp em nhiều lần như vậy thì em xoa nồi tro trên mặt mà người khác cũng có thể nhìn ra." Thẩm Duệ nói xong thì quay đầu nhìn hai nữ cảnh sát được điều từ khoa khác tới hỗ trợ điều tra, vẻ mặt anh thay đổi trở nên khách khí rất nhiều: "Đợi chút nữa phải phiền các cô phối hợp rồi."

Hai nữ cảnh sát với sự tích của Thẩm Duệ như sấm bên tai, chỉ là họ được phân công khác nhau nên không thể làm việc trong khoa của anh, họ kích động nói: "Đội trưởng Thẩm khách khí, đây là việc của chúng tôi."

Ngụy Nhung nghiêng đầu nhìn bọn họ hoà vui vẻ hoà thuận nói chuyện thì mắt cô ấy giựt giựt, cô ấy thì thầm muốn nói chuyện này cho đội trưởng Chu biết để quản lý đội trưởng Thẩm.

**

Hai nữ cảnh sát hóa trang theo hình Bao Thiến Thiến xong, các cô vừa ra khỏi phòng liền thấy Chu Nguyên, hai người lập tức hớn hở, giá trị nhan sắc của Chu Nguyên là số một số hai trong cục, một đám nữ cảnh sát các cô đều bí mật gọi cậu là cảnh sát thảo. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

"Đội trưởng Chu."

Sau khi Chu Nguyên đi vào liền đánh giá lớp trang điểm của hai nữ cản sát, cậu thấy họ giống mấy phần với Bao Thiến Thiến và Lâm Mỹ, đến lúc đó lại thêm ảnh hưởng của ánh đèn mà tâm lý ám thị, chắc hẳn có thể tạm thời làm Lâm Như Huy giật mình.

Cậu gật đầu với họ rồi nói đợi chút nữa đi vào trong phòng thẩm vấn phải giữ thế đứng nhào bột mì với góc độ của Lâm Như Huy, và khi mở màn phải nói gì, sau đó phải hành động như thế nào, Chu Nguyên như đạo diễn tập diễn mà nói từng cái cho họ.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Chu Nguyên và Thẩm Duệ dẫn đầu tiến vào phòng thẩm vấn.

Lúc này trong lúc vô tình Lâm Như Huy đã bị điều hoà ở nhiệt độ thấp làm đầu anh ta lạnh lẽo đến nỗi tê cứng lại, đám người Chu Nguyên tiến vào khiến cảm xúc của anh ta lại tăng cao, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm vào hai người phía sau Chu Nguyên.

Không biết có phải do ảo giác của Lâm Như Huy hay không mà anh ta cảm thấy ánh sáng trong phòng thẩm vấn có hơi tối mờ, hai phụ nữ từ ngoài cửa đi vào mang theo ánh sáng, từ góc độ nhìn của anh ta thì các cô nhưn bị quấn trong vòng sáng, trong lúc nhất thời khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt.

Nhưng mà khi hai người phụ nữ vừa tiến vào, lúc họ thấy Lâm Như Huy thì bị kích động mà hét lên: "Tên súc sinh Lâm Như Huy, anh muốn hại tôi chết!"

"Đồ ma quỷ nhà anh, may mà tôi kịp thời trốn thoát nếu không tôi đã chết rồi, đồ ma quỷ nhà anh sẽ gặp báo ứng!"

Tiếng thét chói tai phá thủng màng nhĩ, gào thét trong dây thần kinh, Lâm Như Huy sợ hãi lùi về phía sau, anh t a rất sợ hai phụ nữ sẽ nhào tới, anh ta ngượng ngùng nói: "Nói hươu nói vượn, sao tôi lại hại các cô chứ!"

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, tiếp tục đứng bên cạnh cậu, giống như cậu không biến sắc quan sát trận chiến này.

"Lâm Như Huy, anh quá ác độc, anh không chỉ lừa sắc, mà còn lừa chúng tôi đi ra nước ngoài, sau đó bán chúng tôi cho người ở đó!" Trong đó có một nữ cảnh sát giả vờ cực kỳ phẫn nộ, ra vẻ muốn xông tới đánh Lâm Như Huy: "Tôi muốn đánh chết tên cặn bã nhà anh!"

Thẩm Duệ đang đứng ở bên cạnh lập tức đứng ra cản cô ấy, anh nghiêm túc nói: "Cô Lâm, xin cô đừng kích động."

"Anh ta thiếu chút nữa hại chết tôi, sao tôi không thể kích động!" Nữ cảnh sát đang diễn lập luận sắc sảo, cô ấy gào nói.

Nữ cảnh sát đóng vai Bao Thiến Thiến thấy Lâm Như Huy bị hấp dẫn nên cô ấy cũng định đánh bất ngờ, cô ấy lao ra cầm bản ghi chép Chu Nguyên cố ý đặt trên bàn ném vào người Lâm Như Huy rồi hô hào: "Tôi muốn đánh chết tên súc sinh này!"

Lâm Như Huy bị bản ghi chép đập vào trán chảy máu, anh ta bị dọa sợ đến nỗi hơi choáng váng.

Lâm Như Huy được nâng niu từ bé, chưa từng gặp tình hình này nên dọa đến nỗi điên cuồng gào thét: "Cứ việc, mấy người mau tới chặn hai người phụ nữ điên này!"

"Còn dám mắng tôi, đồ cặn bã nhà anh, tôi đánh chết anh!"

Hai nữ cảnh sát diễn đến nghiện, thừa dịp Lâm Như Huy vẫn còn hoảng sợ thì đột nhiên Chu Nguyên hỏi thăm Lâm Như Huy: "Ngài Lâm, cậu biết các cô ấy à?"

"Không biết, tôi mới không quen những người phụ nữ điên này!" Lâm Như Huy làm sao cũng không tình nguyện thừa nhận.

Vừa dứt lời, hai phụ nữ bị Thẩm Duệ ngăn cản giả vờ muốn nhào qua: "Đúng là mặt dày mà nói không biết chúng tôi, chúng tôi có ảnh chụp, anh thật sự cho rằng tôi không lưu ảnh sao? Anh nói không lưu thì tôi không lưu sao? Ảnh giường chiếu tôi cũng có, anh muốn xem không?"

Nữ cảnh sát kêu gào khàn cả giọng, Thẩm Duệ nghe vậy thì có hơi... Xấu hổ.

Hai cô gái này thật sự hơi diễn quá lố.

Nhưng không biết Lâm Như Huy là có tật giật mình hay vì lời nói của các cô mà luống cuống, mặc dù anh ta nói không biết nhưng cơ thể bắt đầu sợ hãi run lên.

Chu Nguyên nhìn Lâm Như Huy run thành cái sàng thì hỏi: "Ngài Lâm, cần tôi bảo các cô ấy tới gần cậu nói về chuyện cũ, giúp cậu nhớ lại chuyện trước đó không?"

Chu Nguyên nói xong liền giơ tay kêu: "Đội trưởng Thẩm..."

"Đừng, đừng để các cô ấy tới đây!" Lâm Như Huy hô: "Tôi biết các cô ấy!"

Trong phòng thẩm vấn chợt yên tĩnh trở lại, bầu không khí tĩnh lặng, mà Lâm Như Huy không phát hiện chút nào, anh ta chỉ đang sợ hãi bị hai người phụ nữ xé xác. Anh ta thầm hiểu rõ, hiện tại hai người phụ nữ không có việc gì, cho nên cho dù trước đó anh ta từng làm gì cũng tương đương với chuyện hết hiệu lực, anh ta chỉ cần tìm luật sư rất giỏi rất đắt thì tất cả tội danh phạm tội sẽ không rơi trên đầu anh ta.

Chỉ cần có tiền, luật sư sẽ giúp anh ta lấy cái mũ trong sạch.

"Rốt cuộc anh đã thừa nhận quen chúng tôi!" Nữ cảnh sát thấy thế, lập tức dựa theo công việc Chu Nguyên an bài trước đó mà biết nghe lời phải nói: "Tại sao anh lại bán tôi cho một ông già!"

"Bán cái gì mà bán, tôi không tới Thái Lan, có cái rắm mà liên quan tới tôi." Lâm Như Huy định đẩy hết mọi chuyện cho Phương Hùng đầu tiên: "Tôi bận rộn nhiều việc, chính các cô chạy ra nước ngoài đi chơi nên gặp chuyện này mà nói tôi, thật kéo!"

Hai nữ cảnh sát nghe anh ta nói như thế thì nhập diễn phẫn nộ gào thét.

Trong hoàn cảnh ầm ĩ đó Chu Nguyên nói: "Ngài Lâm, quản gia Phương Hùng nhà cậu nói với chúng tôi là cậu chỉ huy anh ta dẫn hai người này tới Thái Lan, không biết thật sự có chuyện như vậy?"

"... Tôi thừa nhận." Lâm Như Huy cắn răng kiên trì nói mình không làm: "Tôi bận rộn về công việc quá, bạn của tôi đòi đi Thái Lan chơi, tôi lo lắng họ không an toàn nên để Phương Hùng đưa họ đến Thái Lan, sau khi đến đó thì Phương Hùng liền quay về, bạn gái của tôi tự đi chơi ở đó, có cái gì không đúng sao?"

"Thế nhưng cậu bảo Phương Hùng đưa bạn gái cậu đến khách sạn, là khách sạn bản xứ nổi danh dễ bị bắt cóc."

Chu Nguyên lạnh nhạt nói.

"Khách sạn bắt cóc? Người ta có giấy chứng nhận có thể khai trương, đó là khách sạn chính quy, mà Lâm Mỹ và Bao Thiến Thiến, mặc dù bạn gái trước của tôi cũng trở về an toàn. Cảnh sát, tôi không biết các anh muốn nói gì!" Lâm Như Huy mất kiên nhẫn, không muốn dây dưa với đám người Chu Nguyên nên anh ta ra yêu cầu: "Tôi muốn tìm luật sư!"

Chu Nguyên gật gật đầu: "Ngìa Lâm nói có lý. Nhưng mà còn một vấn đề cuối cùng, cậu trả lời vấn đề này xong thì tôi lập tức thả cậu ra ngoài, có thể chứ?"

Lâm Như Huy nghe thấy có thể ra ngoài thì nhẹ nhàng thở ra: "Hỏi mau."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp