Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 108: Trống canh ba (23)


1 năm

trướctiếp

Văn phòng khoa hình sự lại hội nghị ngắn tạm thời.

Thẩm Duệ phân chia nhiệm vụ cho mọi người, anh bảo Ngụy Nhung mang theo lệnh kiểm soát lần nữa điều tra nhà họ Lâm, mà đám người Hứa Tiếu Ca còn có Tiểu Cường phối hợp với nhau, điều tra ra ghi chép xuất nhập cảnh mấy năm này của Bao Thiến Thiến và Lâm Mỹ còn có Lâm Như Huy.

Sau khi phân chia xong, mọi người ai đi đường nấy, vội vàng làm nhiệm vụ của mình.

Thẩm Duệ kéo ghế làm việc ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên bên, anh duỗi chân: "A Nguyên, em thấy thế nào?"

Giờ này khắc này, Chu Nguyên chỉ có một suy nghĩ trong đầu, trong quyển nhật ký Dương Tuyết có từ "Nhóm" mà không liên quan tới Lý Thải Hoa mà có liên quan tới ai đó? "Nhóm" có thật sư tồn tại, hoặc là bọn họ tạm thời còn không có quyền vào.

Lâm Như Huy thay bồ nhanh như vậy sao?

Cách mấy tháng đổi một người, cho dù dùng Viagra thì cơ thể cũng hư. Mà điều làm cậu để ý nhất là, Dương Tuyết biết Lâm Như Huy và có quan hệ "Bạn bè trai gái" với anh ta.

Hơn nữa so với những người phụ nữ khác, cô ấy còn "May mắn" lấy được vé máy bay từ Lâm Như Huy du lịch tới nước Nhân Yêu?

Một người thích một chỗ nên sẽ không luôn chọn qua bên kia. Đồng thời Lâm Như Huy cũng chưa chắc thích nước Nhân Yêu.

Sản nghiệp trang viên rượu nho của anh ta ở nước Pháp, chênh lệch cách xa vạn dặm với nước Nhân Yêu, thế giới này có rất nhiều nơi với hoàn cảnh của Lâm Như Huy thì tuyệt đối không phải là vì tiết kiệm tiền mà chọn lấy một nơi có phí du lịch rất thấp.

Vấn đề của nước Nhân Yêu, hành vi cử chỉ của Lâm Như Huy cũng có vấn đề.

Chu Nguyên nhìn về phía Thẩm Duệ: "Anh cho rằng nước Nhân Yêu có sản nghiệp nổi tiếng nhất?"

"Nhân Yêu." Thẩm Duệ vặn vẹo cơ thể: "Tên như nghĩa, coi nó như đặc sản."

Cũng không thể lừa phụ nữ tới đó là để bọn họ đi thay đổi giới tính? Chu Nguyên nhìn Thẩm Duệ dùng mũi chân đẩy nhẹ cái ghế sang bên mình, cậu dùng tay đẩy ghế của anh ra: "Còn chuyện này?"

Thẩm Duệ hiểu vấn đề của Chu Nguyên không hướng theo việc nhà, anh khoanh tay nói: "Trái cây quê, gạo thơm Thái Lan, đúng rồi, bản thân nước Nhân Yêu vẫn là một thị trường giao dịch nô lệ, chiếm thị trường ngầm lớn nhất toàn cầu."

Mắt Chu Nguyên sáng lên, cậu nhìn Thẩm Duệ: "Thị trường nô lệ?"

**

Lúc họ đang thảo luận thị trường ngầm có mục gì, đám Hứa Tiếu Ca nhanh chóng xác nhận tin tức có được. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Bởi vì cục cảnh sát có mạng lưới liên lạc qua lại, hợp tác lẫn nhau nên tương đối có hiệu suất.

Tiểu Cường đưa thông tin có liên quan tới việc Bao Thiến Thiến và Lâm Mỹ xuất nhập cảnh cho đám Thẩm Duệ: "Lão đại, đội trưởng Chu, sau khi hai người bọn họ xuất cảnh thì không có ghi chép nhập cảnh."

"Lão đại, em, em điều tra được ghi chép xuất nhập cảnh những năm gần đây của Lâm Như Huy, các anh nhìn xem." Hứa Tiếu Ca đưa một bản in ghi chép hành trình cho hai người Thẩm Duệ.

Nhìn từ ghi chép xuất nhập cảnh, thì đã xác định ba nơi Lâm Như vừa đi vừa về, nước Nhân Yêu, nước Pháp, trong nước.

Trước đó Lâm Như Huy còn giảo biện mình rất ít khi về nước, chắc hẳn anh ta muốn nhấn trí thông minh của cảnh sát trí xuống rồi chà đạp, anh ta cảm thấy toàn thế giới sẽ không có ai có thể xem được ghi chép xuất nhập cảnh của anh ta.

Xem hết những tài liệu này, bên Ngụy Nhung cũng có nhưng cô ấy cũng không phát hiện đầu mối hữu dụng gì ở nhà họ Lâm.

"Hứa Tiếu Ca, cậu lại điều tra thêm nơi này." Sau khi Chu Nguyên lấy được nơi Phương Hùng xuống máy bay thì đem đi xác định vị trí, để Hứa Tiếu Ca hỗ trợ điều tra thêm chỗ đó rốt cuộc là ở đâu.

Nhưng sau một hồi, Hứa Tiếu Ca nói với hai người Chu Nguyên: "Lão đại, em điều tra nơi nó chiếm đóng. Các anh xem, có người nhắn nói khách sạn này không an toàn, thường xuyên có mấy người đàn ông trực tiếp gõ cửa, giữ khách du lịch trói họ ở bên trong."

"Phụ nữ bị trói chạy không thoát, đời này xem như hủy, cho nên xưa nay tôi sẽ không chọn ở chỗ ấy! Phụ nữ đi ra ngoài nhất định phải đối xử tốt với mình một chút, chọn vài khách sạn có chỉ số bảo vệ cao!"

Thẩm Duệ và Chu Nguyên Nhìn nhìn bình luận củadân mạng thì trong lòng không hẹn mà chú ý đến chuyện này. Nhưng mà nếu như bây giờ vượt đại dương lội nước tới quốc gia đó cũng cần rất nhiều thủ tục, chờ làm thủ tục xong cũng tốn rất nhiều ngày hoặc là cả tháng.

Thẩm Duệ vỗ đùi nói với Chu Nguyên: "Đi, chúng ta đi xem thằng nhóc đói bụng kia đi."

Trong phòng thẩm vấn mờ tối, Lâm Như Huy đã bị giày vò ỉu xìu , chờ đến khi anh ta lại nhìn thấy Thẩm Duệ và Chu Nguyên đi tới thì không còn sức để chống trả, anh ta yếu ớt nói: "Cảnh sát, có việc liền cứ hỏi."

Nếu không thì sau khi tôi rời khỏi đây sẽ khiến các người chịu khổ.

Hai người ngồi xuống, Chu Nguyên không vòng vèo, trực tiếp thông báo cho Lâm Như Huy: "Quản gia Phương Hùng nhà cậu đang ở sát vách."

Phương Hùng là cái tên phổ thông, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Nhưng ở hiện tại tựa như tia chớp đánh vào đáy lòng Lâm Như Huy làm anh ta sốt ruột, ban đầu anh ta đang suy sụp ngồi đó thì lập tức thẳng lưng nhìn Chu Nguyên.

"Sau đó thì sao?"

Giọng nói anh ta mang theo sự khiêu khích, khiến Thẩm Duệ không khỏi muốn đả kích tinh thần của anh ta. Nhưng anh nhìn Chu Nguyên, vẫn lquyết định tạm thời buông tha cho anh ta, bởi vì so với việc mình chiếm thế thượng phong từ cái miệng thì Chu Nguyên có cách đánh tan tác từ tận đáy lòng của đối thủ, càng khiến người ta mê muội và điên cuồng.

Chu Nguyên híp mắt cười khẽ: "Sau đó anh ta nói cho tôi là cậu lừa bán phụ nữ đến nước Nhân Yêu."

"Nói hươu nói vượn!" Lâm Như Huy thề thốt phủ nhận.

Ý cười bên miệng Chu Nguyên càng đậm, nụ cười đó như hoa hồng có gai, đẹp mắt mà dễ dàng làm người khác bị thương, cậu lắc đầu: "Bây giờ ngài Lâm chớ nóng vội phủ nhận, đợi chút nữa thứ mình không thừa nhận trở thành sự thật, tư thế bị vả mặt sẽ rất xấu."

Lâm Như Huy trầm mặc nhìn cậu, đôi mắt đảo đều.

"Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến, cậu lừa các cô gái nói là muốn đi du lịch nước Nhân Yêu với các cô ấy nhưng vì trong công việc có chuyện không thể chạy tới kịp nên chỉ có thể bảo Phương Hùng thay cậu đi đón họ đến ở trên đảo, tôi nói đúng không?"

Chu Nguyên vừa nói xong thì nhìn anh ta chằm chằm.

Lâm Như Huy tiếp tục trầm mặc, anh ta biết mình nói nhiều sai nhiều nên thông minh ngậm miệng, chờ luật sư thay anh ta trả lời.

"Chúng tôi tìm được Lâm Mỹ, Bao Thiến Thiến." Bỗng nhiên Chu Nguyên nói câu này: "Các cô ấy vừa tới đây báo cảnh sát."

Thẩm Duệ: "???"

Ôi, tư duy nhảy vọt à, không cần tập lời kịch trước mà phối hợp với nhau.

Không chỉ Thẩm Duệ kinh ngạc với câu nói của Chu Nguyên, Lâm Như Huy cũng mở to mắt, vẻ mặt của anh ta trong nháy mắt kia, ngay lúc đó tâm trạng của Lâm Như Huy đang khiếp sợ và khó có thể tin. Nhưng mà một lát sau, anh ta lại tỉnh táo.

Trở về rồi?

... Làm sao có thể chứ, ha ha.

Chu Nguyên nhìn anh ta dần dần thờ ơ: "Các cô ấy muốn gặp cậu."

Tác dụng của ngôn ngữ, có đôi khi là năng lực ma pháp vô cùng lớn, có thể khiến người ta hào hứng cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

Gặp mình?

Lâm Như Huy lại bắt đầu hốt hoảng, nhưng anh ta vẫn không dám nói chuyện, sợ có bẫy.

Hồ ly giảo hoạt hiểu cách ngụy trang lương thiện, bởi vì như vậy mới dễ dàng mê hoặc con mồi, để bọn họ cho rằng mình không nguy hiểm chút nào. Nhưng có lúc quá mức cẩn thận, ngược lại sẽ mất rất nhiều khả năng lật ván bài.

Nếu Lâm Như Huy nói: "Gặp thì gặp."

Vậy thì Chu Nguyên nhất định không có cách, nhưng anh ta bảo vệ mẫu đất của mình mà không dám tùy tiện bước ra.

Thẩm Duệ thấy ánh sáng lấp lóe trong mắt Chu, ánh sáng thần thái sáng láng, mỗi lần xuất hiện là khi cậu ở trng trạng thái mình đã tính trước, anh thấy Chu Nguyên mở miệng: "Các cô ấy nói, vất vả thừa dịp những người đó không chú ý thì trốn ra ngoài vì muốn trở về hỏi tên cặn bã nhà anh, tại sao lại đối xử với họ như thế!"

Nghe cách gọi "Cặn bã", mặt Lâm Như Huy không vui, anh ta đang muốn phản bác thì Chu Nguyên đi trước anh ta một bước nói với anh ta: "Cặn bã là do các cô ấy nói, không phải tôi nói, ngài Lâm tự nghe là được."

Mặt Lâm Như Huy càng khó coi hơn như màu gan heo vậy, đen bẩn hôi thối.

Thẩm Duệ thấy vậy thì muốn cười, động lòng không bằng hành động nên anh dứt khoát cúi đầu xuống, dùng tay che miệng, để phòng tiếng cười phát ra khiến người đối diện càng lúng túng hơn, nhưng bả vai đang run của anh đã bán đứng anh.

"Cười cái gì mà cười!" Lâm Như Huy rốt cục mở hàm răng sắt, anh ta tức giận nhìn Thẩm Duệ có làn da bọc kim cương khó phá vỡ rồi trừng anh.

Nhưng Thẩm Duệ lập tức ngẩng đầu lên, thả lỏng bàn tay che miệng, trên mặt anh cực kỳ nghiêm túc, anh nói: "Ai cười? Trong phòng này chỉ có ba người chúng ta mà tôi không cười, cũng không có ai cười, đương nhiên, bây giờ ngài Lâm cũng không cười nổi, tôi đoán..."

"Đại khái là tiếng cười của Dương Tuyết."

"Rốt cuộc các anh muốn nói cái gì!" Tên của Dương Tuyết bị Lâm Như Huy kiêng kị nhưng đám người này lại nhiều lần làm lộ vết sẹo của anh ta rồi xát muối lên đó.

Chu Nguyên lắc đầu: "Hai cô gái đang chờ cậu ở bên ngoài, cậu nói gặp hay không gặp?" Chu Nguyên ra lệnh: "Nhưng mà cảm xúc của hai cô gái không ổn, trên người đều là vết sẹo, khi họ nhìn thấy cậu thì có khả năng tính cách sẽ táo bạo hơn, đến lúc đó họ đánh cậu, đập cậu thì chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm giúp cậu, bảo các cô ấy có chừng có mực."

Dừng một chút, Chu Nguyên hỏi: "Gặp hay là không gặp?"

Lâm Như Huy suy nghĩ rất lâu, cắn răng nói: "Gặp."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp