Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 107: Trống canh ba. (22)


1 năm

trướctiếp

Sau khi dẫn Lý Thái Hoa về cục cảnh sát thành phố Thanh Châu vẫn để bà ta đợi một mình trong phòng thẩm vấn tương đối chật hẹp.

Căn phòng thẩm vấn này được xếp ngay ngắn ở lối vào, không dùng để thẩm vấn mà là dùng để "Khiến họ sợ hãi".

Bởi vì mặc dù cửa sổ thủy tinh phòng thẩm vấn có hiệu quả cách âm, nhưng từ giữa nhìn ra phía ngoài, có thể nhìn thấy người đến người đi bên ngoài.

Bao gồm đám người Chu Nguyên dẫn Lâm Như Huy về, cũng áp giải vào phòng thẩm vấn sát vách, cũng có thể bà ta biết.

Trong lòng Lý Thái Hoa như mất cán cân, bất ổn.

Bà ta chợt thấy Lâm Như Huy tới cục cảnh sát thành phố thì càng nghi ngờ, hơi suy nghĩ thì cho rằng anh ta bị tìm để cung cấp manh mối có liên quan tới việc bà ta phạm tội, trong nháy mắt khắp cả người bà ta lạnh lẽo. Nhưng một lát sau, rốt cục bão táp adrenalin đã đạt đến giá trị cao nhất, sau đó hạ xuống, đại não bà ta mất năng lực suy nghĩ, một lần nữa trở về.

"Tôi chưa hề nói với cậu ta bất kỳ vật gì liên quan đến chuyện này." Lý Thái Hoa nhẹ nhàng nỉ non một câu trong miệng, bà ta gục đầu nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Không sợ. Tôi còn tránh được."

Tiền, đàn ông, sự nghiệp, con gái bà ta đều có.

Hơn nữa bà ta tự tay đưa tiễn một vài người bại hoại trái ngược đạo đức xã hội, vé khứ hồi.

Nghĩ như vậy, Lý Thái Hoa cầm giấy trắng và bút ở trên bàn, bà ta vẽ ở trên đó với tâm trạng nhẹ nhàng.

Sau khi thẩm vấn xong lần đầu với Lâm Như Huy, sau khi nghỉ ngơi giữa trận, Chu Nguyên và Thẩm Duệ nhìn chằm chằm màn hình giám phòng thẩm vấn của Lý Thái Hoa, họ nhìn thấy trong mấy tiếng này thì Lý Thái Hoa thay đổi hành vi cử chỉ.

"Tại sao phải để giấy bút trước mặt Lý Thái Hoa?" Thẩm Duệ nhìn Lý Thái Hoa đang cúi đầu vẽ trên tờ giấy trắng trong màn hình giám sát: "Có ý nghĩa gì sao?"

"Con người khi trong trạng thái bắt đầu thả lỏng trạng tiện tay vẽ nguệch ngoạc, có thể miêu tả suy nghĩ và tâm lý của bọn họ hoặc phần họ chờ mong." Chu Nguyên nhìn Lý Thái Hoa trong màn hình giám sát, ngón trỏ cậu vô thức gõ mặt bàn, nương theo âm thanh có tiết tấu nhẹ vang lên, cậu nói: "Từ hình ảnh ra nội dung thì là do Freud nói, một loại cơ chế tâm lý phòng ngự của nhân loại. Nói theo bản chất thì con người không tự giác mà nói ra nguyện vọng của mình, thái độ, cảm xúc và tính cách thông qua việc tùy tiện vẽ vời, có tác dụng tâm lý khi mô tả vật bên ngoài."

Mắt Thẩm Duệ hơi cụp xuống, anh nhìn về phía màn hình giám sát, hạ giọng nói: "Có thể nhìn ra Lý Thái Hoa đang vẽ gì không?"

Màn hình giám sát chuyển sang tờ giấy trong tay Lý Thái Hoa đang vẽ, phóng to liền xuất hiện một con người trừu tượng, người đó để trần, răng vẽ thành hình tam giác ngược liên kết với nhau, con mắt được vẽ bằng hình vuông, không vẽ con ngươi. Tóc được vẽ bằng từng vòng tròn. Hình vẽ không hợp với bức tranh nhất chính là, ở giữa người trong bức tranh còn vẽ giá thập tự rất lớn.

Chu Nguyên nhìn bức tranh một hồi lâu, lâu đến mức Lý Thái Hoa đã ngừng vẽ, bà ta lại dời lực chú ý từ trên giấy lên cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy tình hình từ bên ngoài, bà ta yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Cậu nói: "Bà ta dùng rất nhiều vòng tròn, vòng tròn là một hình đóng kín, thể hiện sự u buồn và cô độc, bà ta gói mình trong thế giới của mình, cảm thấy không ai có thể hiểu mình, bà ta muốn giấu suy nghĩ của mình đi."

Thẩm Duệ lắng nghe Chu Nguyên phân tích.

"Nhưng hình tròn cũng theo không quy tắc, thậm chí xuất hiện cái không hoàn toàn khép kín, giống như là hình dạng xoắn ốc. Cái này thể hiện sự phẫn nộ và cô đơn bà ta giấu kín đã bắt đầu tràn ra, sự cô đơn và tâm trạng bất mãn của bà ta bắt đầu nổ tung."

"Bà ta vẽ miệng thành hình răng cưa, bị ép đến điên, bà ta sẽ cắn người, cũng sẽ cắn vào chỗ chết."

"... Bà ta tự hành động. Giữa con người có cây thánh giá, thể hiện lòng sám hối của bà ta."

Dừng một chút, Chu Nguyên lại nói tiếp: "Nhưng bà ta vẽ đôi mắt hình vuông, có cạnh có góc, loại người này có mục đích rõ ràng, sẽ che giấu không để người ta phát hiện, nhưng trên thực tế là có dã tâm bừng bừng, đồng thời, không chấp nhận vì người khác mà thay đổi bản thân."

Nghe phân tích của Chu Nguyên, lông mày Thẩm Duệ giựt giựt, đôi mắt co lại, trầm giọng kết luận: "Không cảm thấy mình có lỗi?"

Chu Nguyên gật đầu: "Trước mắt là không hối hận."

***

Cặp da nhỏ lấy từ trong nhà Lý Thái Hoa về trong cục, bộ chứng cứ cất quần áo vào trong túi Tố Phong.

Bởi vì trong thi thể có nước từ mương và rãnh, ngoại trừ Dương Tuyết và Lý Phương sau khi thông qua xét nghiệm DNA giống nhau, mấy cái người bị hại còn lại tạm thời không tìm được người thân, Thẩm Duệ liền để Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca tự mình lái xe đi đón bà cụ tới.

Trước khi họ đi anh dặn dò bọn họ đừng nói là Lý Phương bị giết hại, mà nói cho bà cụ tìm được manh mối của Lý Phương, hi vọng bà ấy có thể tới nhìn một cái.

Về phần Dương Tuyết đã tử vong thì Tần Phong còn có bạn của họ Lưu Linh đã gặp mặt, liền dứt khoát kêu hai người đến phân biệt vật chứng.

***

Chứng cứ ở trong phòng, nhân viên cảnh sát mang quần áo từ trong nhà Lý Thái Hoa ra để trên bàn.

Lưu Linh nhìn chằm chằm bộ quần áo một hồi lâu, cô ấy lục ký ức ngày hôm đó, gật đầu, xác nhận nói: "Là bộ quần áo này."

Phụ nữ và phụ nữ có cảm quan chung, rất nhiều chuyện đều bắt đầu từ ngoại hình và quần áo. Trong tủ treo quần áo của Dương Tuyết có rất nhiều quần áo mà tiền lương một tháng của Lưu Linh cũng không mua nổi, đối với quần áo đẹp, mỗi lần cô ấy đi ra ngoài chơi với Dương Tuyết, Lưu Linh đều sẽ để ý thêm vài lần, có đôi khi ánh mắt của cô ấy quá chăm chú, khi Dương Tuyết có tâm trạng tốt sẽ nói với cô ấy: "Chờ tớ mặc thêm một lần liền đưa cậu."

Mà lúc này bộ quần áo đó lại ở trong túi chứng cứ, vừa lúc là bộ mà Dương Tuyết nói lần sau muốn đưa cho cô ấy.

Bởi vậy mà cô ấy khắc sâu trong ký ức.

***

Lúc đầu người mẹ già của Lý Phương không tình nguyện đến, Thẩm Duệ dặn dò hai người bọn họ đi siêu thị mua một túi gạo lớn và hai thùng thịt, mua thêm mấy khối thịt heo đen mang theo tới nhà, bà cụ đang ở nhà bên trong kiểm kê số lượng chai đồ uống nhặt được từ bên ngoài, mới cố mà làm đáp ứng.

Ngồi trên xe, Ngụy Nhung tiếp lời với bà cụ, nàng hỏi: "Bà ơi, sao bà không muốn tới cục cảnh sát?"

Bà cụ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đục ngầu đang di chuyển theo phong cảnh ven đường, bà nói mà không có biểu cảm gì: "Đi có làm được cái gì? Về không được."

Ngụy Nhung thầm lộp bộp trong lòng, Hứa Tiếu Ca đang quay đầu nhìn về phía bà cụ cũng bị lời bà nói làm cậu kinh ngạc, cậu rất sợ chạm vào sợi dây nào đó của bà cụ nên cẩn thận mở miệng: "Cái này... Bà ơi, lần này bà tới chỉ phân biệt đồ vật, bà đừng suy nghĩ nhiều."

Bà cụ quay đầu nhìn về phía đám người Ngụy Nhung, trong mắt bà không có gợn sóng: "Trong lòng bà cụ này đã hiểu rõ."

Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca triệt để không còn dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, rất sợ bà cụ đau khổ rồi không biết làm sao để dỗ dành.

Bầu không khí trong xe có hơi đìu hiu, Ngụy Nhung muốn nhanh chóng quay lại trong cục, giao gánh nặng này cho lão đại. Nhưng bỗng nhiên bà cụ đang trầm mặc rất lâu mở miệng: "Bà không ôm hy vọng có thể tìm được. Ngày hôm đó sau khi con nhóc đó rời khỏi đã qua nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng bà sẽ nằm mơ mơ thấy con bé nói mình rất lạnh, bà bảo cháu trai bà vẽ vài bộ quần áo đốt cho con bé sau đó nó không trở lại."

Một câu nói rất đơn giản, lại giống sấm sét nổ tung trong lòng hai người Ngụy Nhung, một loại cảm giác ướt át trong nháy mắt chảy khắp đầu, Ngụy Nhung há to miệng nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, cuối cùng cô ấy móc tất cả tiền mặt của mình từ trong túi ra nhét vào trong tay bà cụ.

Bà cụ cũng không khách khí nhét tiền vào người: "Cô gái nhỏ thật hào phóng, quay đầu bà phải cho mua vài quyển sách cho cháu trai."

Thấy Ngụy Nhung đưa tiền cho bà cụ, Hứa Tiếu Ca vội vàng móc tiền tiêu vặt tháng này của mình ra cho bà.

Bà cụ nở nụ cười, bà gộp tiền lại rồi cất đi: "Hai người các cháu có tấm lòng târất hiền hòa, thật sự là một đôi tình nhân tốt."

Nói xong bà cụ còn giơ ngón tay cái với Hứa Tiếu Ca, chọc Hứa Tiếu Ca khiến cậu đỏ mặt tai nóng, lại bốc cháy.

Trở lại trong cục, lão đại tới đón bà cụ tới phòng chứng cứ chứng cứ.

Nhìn thấy bộ quần áo trong túi được bịt kín, bà cụ gần như không nghĩ ngợi gì mà gật đầu: "Là quần áo của con bé."

**

Lưu Linh và bà cụ đã xác nhận quần áo xong, Tần Phong cũng đi ngang qua đó.

Sau khi một nhóm người đã hoàn thành nhiệm vụ trong cục, Thẩm Duệ cho các nhân viên cảnh sát đưa bà cụ về nhà bà đầu tiên, bởi vì qua thời gian ăn cơm trưa, nên cậu bảo đám người Ngụy Nhung dẫn Lưu Linh và Tần Phong tới căn tin trong cục ăn bữa ăn tiêu chuẩn.

**

Sau khi những người này xác nhận sẽ làm tốt việc của mình thì đã cách bốn tiếng Lý Thái Hoa bị áp giải vào trong cục.

Nhìn Lý Thái Hoa tựa lưng vào ghế ngồi trong màn hình giám sát, thậm chí bà ta còn thả lỏng duỗi chân, lúc cơ thể bà ta đang trong trạng thái thả lỏng thì Chu Nguyên vỗ tay, bảo người đi vào trong phòng quan sát áp giải Lý Thái Hoa cho áp đến ở sát phòng thẩm vấn của Lâm Như Huy.

Làm chuyện này trước, Chu Nguyên còn cố ý dặn dò nhân viên cảnh sát đứng ở ngoài cửa tạm giam Lâm Như Huy cố ý mở cửa ra ra, để Lâm Như Huy nhìn thấy Lý Thái Hoa.

Khóe miệng Thẩm Duệ nhếch lên, lộ ra nụ cười: "Dọa anh ta?"

Chu Nguyên nhìn anh một cái: "Ừm."

Thật ra thứ mà người ta sợ nhất phần lớn đều xuất hiện từ trong trí tưởng tượng của mình. Lâm Như Huy không rõ vì sao Lý Thái Hoa lại ở chỗ này, nếu như sức tưởng tượng của anh ta quá tốt, sẽ dễ dàng muốn giấu chuyện trong lòng, phóng to thành suy nghĩ lung tung.

Lúc này, cho anh ta thời gian lên men, chờ đến khi lại thẩm vấn lần nữa, anh ta càng dễ để lộ chân ngựa hơn trong tưởng tượng của bạn.

Hai người đi vào phòng thẩm vấn của Lý Thái Hoa ngồi xuống, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện với họ.

Về hoàn cảnh mới, sau khi Lý Thái Hoa chiến đấu với bản thân trong một khoảng thời gian dài thì bà ta lại bình tĩnh, mắt thấy hai người Chu Nguyên tới thì nói: "Cảnh sát, con gái của tôi có biết chuyện này không?"

"Sau này sẽ biết." Thẩm Duệ nói mà không có biểu cảm: "Trong máng hoa có bốn thi thể, ngoại trừ Lý Phương, bà nói ra tên của ba thi thể người bị hại khác đi."

Lý Thái Hoa ngậm chặt miệng, không nói một lời.

Thẩm Duệ dùng bút ghi chép gõ bàn nói, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Lý Thái Hoa, ánh mắt nghiêm túc mà rất có lực uy hiếp, lạnh lùng nói: "Nói mau, nếu không tôi sẽ kể cho con gái bà sự tích mẹ cô ấy giết người."

"Cảnh sát, cậu như vậy là đang uy hiếp tôi sao?" Lý Thái Hoa là một phụ nữ có thành tích cao, bà ta biết mình nói nhiều thì sai nhiều, cho nên hạ quyết tâm không để lộ lai lịch của mình. Bà ta muốn đi tìm một luật sư, để luật sư nói chuyện thay mình: "Tôi không biết."

"Rầm!"

Bỗng nhiên Thẩm Duệ dùng sức vỗ xuống bàn, tiếng vang ầm ầm làm Lý Thái Hoa giật mình nhảy một cái, bỗng nhiên bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Duệ, rõ ràng bà ta bị giật nảy mình nên muốn nói chuyện, nhưng Thẩm Duệ không cho bà ta cơ hội nói chuyện.

Thẩm Duệ lấy điện thoại ra gọi điện thoại: "Ngụy Nhung, cô tới nhà Lưu Văn rồi dẫn Lưu Nham đến cục cảnh sát."

Cúp điện thoại, Thẩm Duệ nhìn Lý Thái Hoa rồi lạnh lùng cười: "Được thôi, bà không muốn nói thì tôi không ép nữ, tôi bảo con bà tới tới nghe vấn đề của chúng ta, chuyện cái hòm trong nhà bà là con gái của bà nói cho chúng tôi biết, có lẽ con gái của bà còn biết một vài chuyện khác."

Mọi người rất ít thấy dáng vẻ trộm cướp của Thẩm Duệ, nhưng một khi nó xuất hiện lại đủ để làm người ta run lên.

Chu Nguyên vẫn ngồi như vậy không lên tiếng, dịu dàng nói: "Con gái của bà rất thích nói chuyện với tôi."

Đôi mắt Lý Thái Hoa đột nhiên co lại, bà cắn răng không muốn mở miệng: "Tôi muốn tìm luật sư."

"Có thể, sau khi nói chuyện xong bà có thể tùy tiện tìm." Thẩm Duệ trừng mắt lạnh lùng nhìn bà ta, giọng anh thô lỗ, anh dùng đầu bút đâm bàn, phát ra tiếng "Rầm rầm": "Con gái của bà từng gặp Lý Phương, nhưng mà cô bé còn chưa biết Lý Phương đã chết rồi, đợi chút nữa chúng tôi có thể nhờ cô bé giúp chúng tôi xác nhận thi thể người bị hại người có phải là Lý Phương hay không."

Mặc dù Thẩm Duệ luôn mồm biến Lưu Nham thành chủ đề để nói, nhưng trên thực tế thì anh chỉ nói như vậy để dọa Lý Thái Hoa.

Mà Lý Thái Hoa tuy biết đám Thẩm Duệ sẽ không gọi Lưu Nham tới nhìn thi thể, nhưng trong lòng bà ta vẫn lo lắng.

Dù sao bây giờ quần áo và chứng cứ đều tìm thấy từ nhà bà ta, bà ta cũng hiểu rõ mình trốn không thoát, bà ta tìm luật sư chỉ muốn tuổi già không khó coi như vậy, nhưng cơ thể này của bà ta, nói cho cùng không nhịn được bao lâu.

Lý Thái Hoa trầm mặc nhìn đám người Chu Nguyên, bà ta hơi do dự một lát, cuối cùng mở miệng: "Lưu Tiếu Tiếu, Phương Đình, Dương Khiết Tuệ, đều là công nhân từng làm ở nhà máy."

Thẩm Duệ: "Vì sao bà giết những người đó?"

"Do những người đó hèn hạ." Lý Thái Hoa căm ghét nói: "Tuổi còn trẻ mà đi dụ dỗ chồng người kahsc, đáng đời."

Thẩm Duệ: "Trong những người này, có ai đã làm chuyện tổn thương bà không?"

Lý Thái Hoa nhìn anh rồi khẽ cắn môi: "Không có."

"Không có ai làm hại bà, không có ai làm hại lợi ích của bà." Làm cảnh sát nhiều năm, thật ra anh gặp rất nhiều loại người khác nhau, nhưng loại người như Lý Thái Hoa, anh vẫn luôn thấy bà ta là thành phần máu lạnh độc ác nhất trong đám tội phạm: "Chỉ vì làm kẻ thứ ba nên bị bà giết?"

Lý Thái Hoa rất không hài lòng với Thẩm Duệ, cảm xúc bà ta mạnh hơn, bà ta lạnh như băng nói: "Những người làm kẻ thứ ba đáng chết."

"Vậy những người đàn ông tìm tình nhân, bà có ra tay giết bọn họ không?" Bỗng nhiên Thẩm Duệ mở miệng hỏi vấn đề này.

Lý Thái Hoa sửng sốt trong thoáng chốc.

Thẩm Duệ: "Tất nhiên làm kẻ thứ ba là điều sai trái, nhưng đây là loại người bại hoại trên phương diện đạo đức, vẫn chưa cần dùng mạng sống để bồi thường. Dựa theo suy nghĩ này của bà, những người phụ nữ này làm kẻ thứ ba nên đáng chết, vậy những người đàn ông tìm kẻ thứ ba, không quản lý cơ thể của mình thì có nên chết hay không?"

Lý Thái Hoa bị khiếp sợ, bà ta khó có thể tin được nhìn Thẩm Duệ, bà ta há to miệng, cuối cùng lại không có lời nào để nói.

"Vì sao bà không giết Lưu Văn?" Thẩm Duệ tiếp tục truy vấn, giọng nói anh càng lạnh lùng càng trầm thấp giống như chùy sắt đập vào lòng Lý Thái Hoa, anh lướt qua Lý Thái Hoa đang sửng sốt rồi nói tiếp: "Không giết những người đàn ông c vượt quá giới hạn?"

Lý Thái Hoa trầm mặc.

Chu Nguyên trả lời thay bà ta: "Bởi vì bà ta cảm thấy mình yếu, không chống lại đàn ông được, chỉ có thể ra tay với người cùng giới tính là phụ nữ. Đương nhiên, bà cũng bị coi thường, bởi vì người trong nội tâm bà đang chỉ đạo bà, nhưng bản thân dung mạo và dáng người của bà khiến bà không có điều kiện."

Mọi người đều nói thứ có thể đánh mình rất đâu, đều là thứ mà mình thầm chú ý nhất.

Lý Thái Hoa hét ầm lên: "Tôi không có!"

"Không có sao?" Chu Nguyên cười khẽ, tiếng cười như gió lượn vài vòng quanh Lý Thái Hoa, khiến bà ta thấy chói tai, càng khiến bà ta thấy tự ái của mình bị người ta vô tình chà đạp. Chu Nguyên bỏ qua âm thanh quái dị của bà ta mà nói tiếp: "Nếu không tại sao vào ban đêm bà lại len lén mặc những bộ quần áo của những người phụ nữ bị bà giết chết?"

Lý Thái Hoa tức giận đến nỗi bờ môi run rẩy, bà ta gào thét trong cuống họng: "Tôi không có, tôi không có!"

"Bởi vì bản thân bà khát vọng trở thành loại người như những người phụ nữ này." Bóc vết sẹo của người khác ra là không đúng, nhưng nếu như người bị bóc chính là con sói đội lốt cừu trắng thì cậu cảm thấy làm vậy là chính xác: "Nhưng tình trạng cơ thể của bà quá kém. So với Lưu Vân trẻ hơ bà mười tuổi thì ông ta vì tiền của bà mới kết hôn với bà, nhưng sau khi kết hôn, chắc hắn ông ta đánh chửi bà mỗi ngày, châm chọc dung mạo của bà xấu, cơ thể bà không có sức hấp dẫn, đúng không?"

Trong mắt Lý Thái Hoa cất giấu sự hận thù: "Ông ta là tên súc sinh!"

"Ông ta là súc sinh, người chồng bạo lực gia đình đều không phải là người." Chu Nguyên thu lại ý cười, bỗng nhiên cậu hạ giọng rồi hơi cúi đầu xuống, mắt cậu nhìn Lý Thái Hoa như muốn ăn thịt người như vậy, cậu nói ra từng chữ: "Nhưng bà giết người, bà là ma quỷ."

Nói xong cậu nhếch một bên miệng: "Bà hận ông ta, nhưng bà phát hiện bà là ma quỷ giống ông ta."

Lý Thái Hoa lắc đầu lại hét ầm lên: "Không giống, Lưu Văn là súc sinh, sau khi tôi bị bệnh làm giải phẫu xong, ông ta cố ý mang phụ nữ về, làm chuyện đó với tiện nhân ngay trước mặt tôi, tôi chỉ báo thù!"

Lời bà ta nói khiến Thẩm Duệ lên cơn tức giận, bàn tay lớn vỗ trên mặt bàn làm Lý Thái Hoa hoảng sợ hồn bay phách lạc, dọa ba hồn bảy vía của bà ta bay đi, anh tức giận nói: "Báo thù? Người bà giết có liên quan tới bà sao?"

Lý Thái Hoa trừng lớn mắt, nhất thời nghẹn lời.

Chu Nguyên dùng đầu gối đụng Thẩm Duệ, ra hiệu anh tỉnh táo lại. Cậu nhìn Lý Thái Hoa nói: "Sao bà biết những cô gái kia làm người thứ ba? Bà chọn những người đó bằng cách gì? Có phải bà có một nhóm thêm những người phụ nữ này vào không?"

"... Không?" Trong mắt Lý Thái Hoa đầy sự mê mang: "Cậu nói cái gì, tôi không biết!"

Chu Nguyên nhìn chằm chằm Lý Thái Hoa một lát, cậu thấy bà ta không nói láo thì lại hỏi thêm: "Bà có dùng phần mềm giao lưu tên là chim cánh cụt không, trong phần mềm có nhóm những cô bé như Dương Tuyết này ở bên trong không?"

Lý Thái Hoa càng thêm choáng váng, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không có thứ đó!"

Thẩm Duệ nhìn thoáng qua Chu Nguyên, chắc chắn anh rất kinh ngạc với câu trả lời của bà ta. Nhưng mà từ vẻ mặt của Lý Thái Hoa không giống như đang nói dối, mà đến giờ phút này thì bà ta không cần giấu diếm nữa.

"Vậy vì sao bà chọn những cô gái này?"

Lý Thái Hoa cao giọng nói: "Tôi đã nói các cô ấy đều là nhân viên nhà máy của tôi, tôi để ý các cô ấy!"

Thẩm Duệ và Chu Nguyên hai mặt nhìn nhau.

**

Họ từ trong miệng Lý Thái Hoa biết rằng đối tượng mà bà ta chọn đều là người phụ nữ từ bên ngoài đến làm công, trình độ của họ không quá cao. Bà ta cho rằng những người phụ nữ như vậy thì gia đình của họ chắc hẳn cực kỳ khó khăn, dù cho phát hiện con gái đã lâu không liên lạc thì họ cũng sẽ không có những biện pháp khác.

Mà cách gây án của bà ta chính là liên lạc với các cô gái, bởi vì quen biết nên bình thường các cô gái sẽ không sinh nghi, từ đó đi đến địa điểm gây án, sau đó bà ta vứt họ trong phòng tắm rửa của nhà xưởng, tiến hành gây án.

Sau đó Lý Thái Hoa sẽ lợi dụng nhà máy bị bỏ hoang đi đến giếng nước múc nước rửa sạch vết máu, mang thi thể ra ngoài chôn.

Thẩm Duệ lập tức phái nhân viên cảnh sát và đồng nghiệp khoa kỹ thuật đi tới nhà máy bỏ hoang, quả nhiên kiểm tra nồng độ máu trong nhà tắm phát hiện rất nhiều dấu vết của máu...

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thẩm Duệ lại hơi mê mang, trong quyển nhật ký của Dương Tuyết có từ "Nhóm liên lạc" không phải do Lý Thái Hoa thành lập, thậm chí bà ta cũng không biết "Nhóm liên lạc" là cái gì, "Nhóm liên lạc" trong nhật ký hôm đó chẳng lẽ chỉ là trò đùa bình thường, nhưng vì sao Dương Tuyết lại mô tả nó quỷ dị như vậy?

Từng người dần không thấy?

**

Đã làm liên tục cả ngày không nghỉ suốt ngày đêm, Thẩm Duệ định mang Chu Nguyên ra ngoài ăn phòng riêng.

Họ vừa ra khỏi văn phòng ăn tiêu chuẩn thì thấy đám người Lưu Linh và Tần Phong, Thẩm Duệ cảm thấy cảnh gặp những người đó khá quen, đại khái Chu Nguyên sẽ nói vài câu với Tần Phong, đến lúc đó chắc hẳn tên nhóc Tần Phong sẽ làm bóng đèn nên anh vội vàng đẩy Chu Nguyên vào trong văn phòng.

Lông mày Chu Nguyên dãn ra, "..." Sao cậu lại có cảm giác im lặng nghẹt thở.

Thẩm Duệ chống hai tay trên khung cửa, dáng người cao lớn chặn bảy tám phần của cửa ban công, anh quan sát Tần Phong đứng ở bên ngoài, nhíu mày lộ ra ý cười: "Chào buổi trưa."

"..." Khóe miệng Tần Phong điên cuồng giật giật, anh ta không khỏi trợn mắt, làm lơ Thẩm Duệ đầu hàng gọi Chu Nguyên bị chặn đường trong phòng làm việc: "A Nguyên, bà cụ có chuyện bảo tớ nói với cậu."

Chu Nguyên ở trong phòng làm việc nghe anh ta nói như thế thì giật giật vạt áo của Thẩm Duệ ra hiệu mình muốn đi ra ngoài.

Nhưng trong đầu Thẩm Duệ lại có suy nghĩ "Bữa ăn hẹn hò của hai người" phải hủy bỏ nên anh giả vờ không hiểu ý cậu, anh nhếch miệng cười với Tần Phong: "Có chuyện gì thì cậu nói với tôi, tôi sẽ truyền lại giúp cậu không sót một chữ."

Chu Nguyên: "..."

Tần Phong: "..."

Ngay cả Lưu Linh đứng ở bên cạnh cũng có vẻ mặt: "???"

Chỉ có Ngụy Nhung như phát hiện chuyện lớn lao thì che miệng cười trộm. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại nhắn tin trong Wechat bạn đồng nghiệp khoa hình sự: "Có chuyện lớn, có chuyện lớn, hiện trường lão đại ăn dấm của Tần Phong!"

Có nhân viên cảnh sát trong cục vội vàng chạy tới từ nơi khác, đồng sự tới nơi khác thì rút thời gian nhắn tin ân cần hỏi: - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

"Video trực tiếp, cảm ơn!"

Một đám người giả vờ không chút kiêng kỵ nói chuyện trong nhóm giao lưu mà Thẩm Duệ và Chu Nguyên không ở bên trong.

Chu Nguyên nghe điện thoại không ngừng rung lên thì lấy điện thoại ra xem, khóe miệng cậu bất đắc dĩ cứng đơ ngay lập tức, cậu lại giật giật Thẩm Duệ: "Đừng quậy nữa, có chuyện quan trọng phải nói chuyện, tôi nói chuyện xong liền trở lại."

"... Được thôi." Thẩm Duệ nghiêng người sang để Chu Nguyên đi.

Mắt thấy Chu Nguyên và Tần Phong sắp đi qua bên cạnh mình, Thẩm Duệ híp mắt quét qua Tần Phong, lúc này anh mới chú ý hôm nay Tần Phong không mặc áo chuyển phát nhanh mà ngược lại mặc một bộ âu phục được may cắt vừa vặn.

Đúng là đừng nên nói, người mặc âu phục đẹp thì khí chất của người đó sẽ tăng lên vài bậc trong nháy mắt.

... Bộ đồ mà Tần Phong nghiêm túc chưng diện, vẫn có hình người dáng người.

Nghĩ đến đồ ăn riêng của mình bay tới tay mà cứ bay mất như vật khiến Thẩm Duệ nhíu mày định đi xem dáng vẻ Lâm Như Huy tức hổn hển để hả giận và ngon miệng, điện thoại reo inh ỏi trong túi anh khiến hai tai anh đau nhức.

Anh lấy điện thoại ra xem thì phát hiện các huynh đệ của mình đang trò chuyện về việc này trong nhóm, một người lại một người tổn thương trái tim đàn ông của anh.

"Lão đại rất ngây thơ."

Tôi yêu là ngây thơ, các cậu quan tâm rộng quá.

"Dáng vẻ lão đại yêu đương thật thần kỳ và vi diệu."

Muốn khen tôi đẹp trai cứ nói thẳng, đừng có dùng từ trừu tượng như vậy.

"Đảm bảo sau này lão đại bị vợ quản nghiêm."

Ngón tay anh lướt lên, nhìn một đống tin nhắn, khi Thẩm Duệ thấy câu nói này thì không nhịn được mà nhắn lại.

Anh nói: "Vợ quản nghiêm còn tốt hơn đám cẩu độc thân các cậu, cẩu độc thân không có tư cách mở miệng OK?"

"..."

Gần đây năng lực dỗi người ta của Thẩm Duệ tăng lên, đến nỗi trên dưới cục đều ngậm miệng im ắng.

Lão đại, sao lại biến thành như này!

**

Chu Nguyên dẫn Tần Phong đến sân bóng rổ, cậu đánh giá trang phục của Tần Phong, khẽ cười nói: "Quen không?"

Bị Chu Nguyên đánh giá, Tần Phong có hơi không được tự nhiên gãi đầu, gật đầu: "Vẫn được."

"Ông cụ bảo cậu nói gì với tớ?" Bỗng nhiên Chu Nguyên đưa tay phủi lá khô trên vai Tần Phong.

Tần Phong: "Ông cụ nói khi lập chùa sẽ đi tới chùa của cậu."

Chu Nguyên nhíu mày, rơi vào trầm tư, một lát sau: "Còn có chuyện khác?"

Tần Phong hơi do dự nhìn sắc mặt Chu Nguyên, anh ta cẩn thận từng li từng tí nói: "Mẹ cậu..."

"Mười sáu năm trước mẹ tớ và ba tớ đã không còn rồi." Trên mặt Chu Nguyên đang mang theo gió xuân ấm áp, bởi vì câu nói kia của Tần Phong mà trong nháy mắt lạnh như băng sương, cậu rủ mắt, lông mi dài giấu vui sướng giận buồn không còn lộ ra chút nào: "Chuyện của bà ấy không cần nói với tớ."

Tần Phong chạm vảy ngược của cậu nên ngậm miệng không nói.

Ngay lúc hai người đang trong bầu không khí trầm mặt lúng túng thì bỗng nhiên trong cục truyền ra tiếng hò hét.

Hai người còn tưởng rằng trong cục đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng, sau khi tới gần nơi phát ra tiếng, Chu Nguyên phát hiện một đám người đang vây quanh phòng thẩm vấn của Lâm Như Huy.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Chu Nguyên hỏi đồng nghiệp.

Đúng lúc này, Thẩm Duệ đi ra từ trong phòng thẩm vấn, liếc mắt liền thấy Chu Nguyên đang đứng ở ngoài, anh ngoắc tay bảo cậu đi vào, anh nói: "Cậu Lâm đói bụng."

Chu Nguyên: "?"

Lâm Như Huy bị còng tay ở trong phòng tra hỏi nghe Thẩm Duệ nói thì hơi sửng sốt một chút, thì phản ứng lại, anh ta tức hổn hển hô lên: "Tôi nói là tôi đã chờ đợi ở nơi này nguyên một buổi sáng và thời gian ăn cơm trưa chứ không nói tôi đói!"

Thẩm Duệ ra bên ngoài phất phất tay, nhân viên cảnh sát vây xem đều tản ra bốn phía bắt đầu làm việc riêng phần mình trong tay. Anh nhìn Lâm Như Huy tức giận đến sắc mặt trắng bệch thì gật đầu, hạ giọng nói: "Thì ra không phải đói bụng, Vậy... Cậu chờ chúng tôi cơm nước xong xuôi lại tiếp tục thẩm vấn cậu thì sao? Tôi vừa tan làm nên rất đói."

Lâm Như Huy trừng to mắt: "???"

Anh ta thấy đám Thẩm Duệ quẳng câu nói đó xong vừa định đi ra ngoài thì Lâm Như Huy thiếu chút nữa bị tức nổ phổi, anh ta bắt đầu kéo còng tay, không thể khống chế nổi tâm trạng của mình gầm lên: "Tôi nói các người khi nào mới thả tôi ra ngoài!"

"Thẩm vấn xong liền thả cậu về." Thẩm Duệ nhếch miệng cười một tiếng.

Loại cảm giác ngây thơ ngu ngốc tự nhiên mà thành được Thẩm Duệ phát huy vô cùng tinh tế, đơn giản khiến Chu Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối.

... Là cậu thiếu kiến thức.

"Thằng khốn, tôi muốn gặp luật sư, mấy người nghe không hiểu sao? Mấy người đây là tự tiện hạn chế tự do, tôi có quyền đi kiện mấy người!" Lâm Như Huy nóng tính hung hãn, hôm nay anh ta nóng tính hơn mười năm trước.

Thẩm Duệ đi ra tới cửa thì dừng bước, ngay lúc Lâm Như Huy cho rằng anh đang sợ hãi thì thấy tên lưu manh này xoay người lại, nheo mắt như sư tử ngủ say bị đánh thức, khí thế vài phút rời giường phải cần xe cứu hỏa cỡ lớn mới có thể làm dịu.

Anh gằn từng chữ nói: "Cậu đang mắng chú cảnh sát tôi là thằng khốn? Nhục mạ tôi?"

Lâm Như Huy biện luận về vấn đề điềm đạm này, rõ ràng anh ta vẫn là người mới nhưng không sánh bằng Thẩm Duệ gần đây len lén mở đèn đêm đọc, anh mua năm trăm sổ tay ăn nói hùng biện tăng cách bàn luận, khí thế của anh ta bị đè nén, trong nháy mắt anh ta rụt đầu.

Đàn ông không chịu thua cái thiệt trước mắt, cho dù Lâm Như Huy hận đến nghiến răng nhưng không dám khiêu khích người này .. Loại người giả heo ăn thịt hổ, lập tức anh ta biết nghe lời: "Chú cảnh sát, tôi đói bụng."

Chu Nguyên: "???"

Cuộc đối đầu mơ màng này cứ như vậy mà lặng lẽ hành quân rồi?

Thẩm Duệ rất hài lòng khi Lâm Như Huy cúi đầu, anh ta thở mạnh gật đầu nói: "Được, đợi chút nữa tôi ăn xong sẽ đóng gói cho cậu, bây giờ cậu suy nghĩ cho kỹ rằng cậu có làm gì sai không, khi tôi quay lại tôi muốn kiểm tra trí nhớ của cậu."

Lâm Như Huy: "???"

Chu Nguyên: "???"

Vòng biện luận anh dữ tội ác cứ kết thúc như vậy, nhưng Chu Nguyên vẫn đánh giá quá thấp... Năng lực mang thù của Thẩm Duệ. Thẩm Duệ đi ra ngoài, lại quay về đi, đưa tay nói: "Đợi chút nữa tôi mua thức ăn ngoài cho cậu thì cậu nhớ phải đưa tiền."

Lâm Như Huy: "..."

Chu Nguyên: "..."

Đi ra khỏi cục cảnh sát, Thẩm Duệ nghiêm mặt tiến đến trước mặt Chu Nguyên, anh nhíu mày ra vẻ nói: "Anh vừa mới trả thù anh ta có tốt không? Lần trước ở nhà mình anh ta có dáng vẻ uất ức thì anh phát hiện mình tài ăn nói của mình thực sự không tốt nên sau khi về nhà anh liền mua một đống sách dạy ăn nói, nắm lấy vài thứ trọng điểm, hiện tại xem như có một chút thành tựu."

"... Tốt." Chu Nguyên vuốt huyệt thái dương, cậu hơi bất đắc dĩ: "Đừng quên, anh là đội trưởng đội hình sự."

Thẩm Duệ phình bụng cười to.

Nhưng mà anh còn chưa cười được vài tiếng thì Lưu Linh đi từ trước đã quay trở về, cô ấy nhìn thấy Chu Nguyên và Thẩm Duệ thì gật đầu với bọn hộ, hình như cô ấy do dự nói: "Cảnh sát, tôi vừa mới nhớ ra một vài chuyện."

Lúc Lâm Như Huy đang náo loạn phòng thẩm vấn thì Lưu Linh vừa vặn cũng ở đó, nên cô ấy tiến tới t nhìn, sau đó mới bị Thẩm Duệ đuổi nên rời đi, cô ấy vừa đi ra khỏi cổng lớn cục cảnh sát một lát, Lưu Linh chỉ thấy bộ não như bị sét đánh trúng, trong chớp mắt cô ấy nhớ ra một số việc, thế là vội vàng quay về.

Lưu Linh nói: "Đội trưởng Chu, tôi có thể hỏi người vừa nãy ở trong phòng thẩm vấn phạm tội gì sao?"

"Cô biết?" Chu Nguyên không trực tiếp trả lời vấn đề của cô ấy.

Lưu Linh lắc đầu, ngập ngừng nói: "Hình như tôi từng thấy anh ta nói chuyện với Dương Tuyết."

Đối với lời của cô ấy thì Chu Nguyên và Thẩm Duệ đều không cảm thấy kinh ngạc, dù sao Dương Tuyết có một chân với ba Lâm Như Huy, anh ta làm con trò chuyện với Dương Tuyết thì họ thấy điều này rất có khả năng.

Chu Nguyên gật đầu: "Dương Tuyết là tình nhân của cha anh ta."

Đột nhiên cô ấy trừng mắt, mặc dù trong lòng cô ấy biết Dương Tuyết đang làm chuyện gì, nhưng không nghĩ tới cô ấy xác nhận thông qua miệng của cảnh sát. Nhưng mà điều khiến Lưu Linh cảm thấy kinh ngạc không phải là "Chuyện tình nhân", "Hình như Dương Tuyết từng là người yêu của anh ta, tôi... Trong lúc vô tình nhìn thấy video trò chuyện của bọn họ, trong ấn tượng chính là anh ta."

Tin tức này không thua gì quả bom, trong nháy mắt nổ tung cái bụng no của đám người Thẩm Duệ, họ chỉ cảm thấy toàn thân như có thần hỗ trợ, lập tức dẫn Lưu Linh dẹp đường về văn phòng, cẩn thận lên tiếng hỏi nguyên nhân: "Cô nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra vào lúc nào, Dương Tuyết nói anh ta là bạn trai của mình?"

"Không sai, vẫn chưa tới một năm, hình như là mười một tháng trước, có một lần tôi và Dương Tuyết ra ngoài dạo phố, lúc đang ăn đồ vật thì tôi đi vệ sinh, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Dương Tuyết cầm điện thoại gọi video. Lúc ấy cô ấy đưa lưng về phía tôi cho nên không phát hiện tôi quay về để lấy băng vệ sinh, tôi lướt qua cô ấy thì phát hiện cô ấy đang nói chuyện phiếm với một người đàn ông, còn gọi anh ta là anh yêu."

Lưu Linh nhớ lại tình hình trong tiệm lẩu hôm ấy, sau đó cô ấy đi tới thì Dương Tuyết liền lập tức tắt video.

"Là bạn trai của cậu đúng không?" Lưu Linh nhớ lúc ấy mình hỏi như vậy.

Dương Tuyết lúng túng gật đầu: "Đúng vậy."

Biết Dương Tuyết không muốn nói nên Lưu Linh cũng thức thời không hỏi, cô ấy nói: "Người đàn ông đó chính là người trong phòng thẩm vấn đó."

"Đúng không? Không phải do cô hoa mắt?" Thẩm Duệ nhắc nhở cô ấy.

Lưu Linh trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, lúc ấy tôi ở đằng sau cô ấy nhìn chăm chú rất lâu."

Thẩm Duệ và Chu Nguyên hai mặt nhìn nhau, sau khi hỏi nhiều chuyện không ra từ Lưu Linh hơn thì thả Lưu Linh về.

"A Nguyên, em nghĩ như thế nào?" Thẩm Duệ dựa vào ghế, lười nhác duỗi chân khoác hai tay lên ghế dựa rồi đan tay sau đầu: "Tình tay ba? Dương Tuyết ở chung với Lâm Như Huy rồi lại ở chung với ba của anh ta? Sao anh lại có cảm giác chuyện này trở nên phức tạp hơn rồi?"

Dường như Lâm Như Huy cũng không đơn giản như ban đầu họ nghĩ.

Ngón trỏ và ngón giữa thay phiên nhau gõ bàn, âm thanh đó như tiếng vang tâm lý trong phòng thẩm vấn để bạn tập trung tinh thần, tiếng cộc cộc có tiết tấu vang lên. Chu Nguyên nhắm mắt lại, cậu bắt đầu suy nghĩ.

Lý Thái Hoa giết Dương Tuyết vì cô ấy là kẻ thứ ba.

Dương Tuyết là người chen vào vợ chồng ông cụ Lâm?

Dương Tuyết đã từng có quan hệ yêu đương với Lâm Như Huy?

Hiện tại vợ chồng ông Lâm đã tử vong.

Vợ chồng ông Lâm tử vong như lời Lâm Như Huy, một người bị ngã, một người vì bệnh tim tái phát?

Mà nguyên nhân khiến người đó bị ngã vì liên quan tới chuyện Dương Tuyết nên cãi nhau?

Lâm Như Huy biết cách ba mẹ tử vong nên chắc hẳn anh ta ở hiện trường, anh ta thật sự vừa trở về và vô tình nhìn thấy chuyện này sau đó hết cách thay đổi sao?

Loại bỏ những chuyện này, Chu Nguyên chỉnh thông tin lại sau đó tổng kết đại khái chính là:

Dương Tuyết là kẻ thứ ba, vợ chồng ông Lâm cãi nhau vì chuyện Dương Tuyết, trong cơn tức mà đẩy tới cầu thang nên xảy ra án mạng.

Thế nhưng bọn họ không thể xác định, vợ chồng ông Lâm cãi nhau vì Dương Tuyết hay là vì hai người biết quan hệ giữa Dương Tuyết và Lâm Như Huy mới cãi nhau?

Kể từ đó nếu như là cái sau, như vậy theo chiều ngược lại, vợ chồng ông Lâm lbiết chuyện giữa Dương Tuyết và Lâm Như Huy khiến Lâm Như Huy thẹn quá hoá giận nên đẩy ba mình xuống, sau đó trơ mắt nhìn mẹ mình dọa đến nỗi tái phát bệnh tim mà chết?

Sau khi thuận theo mạch suy nghĩ này, Chu Nguyên cảm thấy điều mấu chốt chính là quản gia nhà họ Lâm mở cửa cho bọn họ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Duệ lập tức gọi điện cho đồng nghiệp, để xe cảnh sát đó để cậu tự mình dẫn quản gia nhà họ Lâm vào trong cục.

**

Trong phòng thẩm vấn, chỉ có Chu Nguyên và quản gia nhà họ Lâm tên là Phương Hùng.

"Anh làm việc ở nhà họ Lâm mười một năm sao?" Chu Nguyên cúi đầu lật hồ sơ tài liệu của Phương Hùng.

Phương Hùng ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên rồi cụp mắt: "Đúng vậy."

Chu Nguyên: "Vợ chồng ông Lâm từng nhận nuôi một người con gái, có chuyện này không?"

"... Có." Phương Hùng nhìn Chu Nguyên: "Cô bé đó tên là Dương Tuyết, từng vào nhà ăn cơm."

"Tới nhà họ Lâm sao? Số lần, thời gian có thể nhớ đại khái không?" Chu Nguyên đánh giá Phương Hùng.

Phương Hùng là một người đàn ông trung niên nhưng thân hình rắn chắc đẹp mắt, nhìn như có rèn luyện đều đặn lâu dài, có thể nhìn thấy cơ bắp có cảm giác, trong đám người trung niên anh ta thuộc về người chăm sóc bản thân rất tốt: "Lâm Như Huy là cậu chủ nhỏ của anh có thường xuyên trở về khôngl?"

Vấn đề hơi nhiều mà lại quá lâu rồi nếu đổi thành những người khác, Phương Hùng sẽ cảm thấy họ đang làm khó mình. Nhưng đúng lúc anh ta biết, ngón tay anh ta như đang kiểm kê số lượng, vừa di chuyển tới lui vừa nói: "Bốn lần, nếu như tôi nhớ không lầm, chính xác là bốn lần, bởi vì bà chủ bảo tôi đi mua đồ ăn để họ làm bữa tiệc lớn. Nhưng thời gian thì không quá chính xác, hình như có một lần là trước hoặc sau tết trung thu."

Chu Nguyên không nói chuyện mà nhìn chằm chằm vào Phương Hùng.

Phương Hùng cảm thấy người đàn ông trước mắt, chỉ riêng việc ngồi im lặng cũng khiến người ta có cảm giác áp bách, khi cậu ấy nhìn bạn thì như đang thẩm quan sát mọi thứ của bạn, khiến cho người ta không khỏi dựng tóc gáy, anh ta nuốt một ngụm nước bọt: "Thỉnh thoảng cậu Tiểu Lâm trở về, cậu ấy có chuyện làm ăn ở nước ngoài."

"Thỉnh thoảng? Anh có thể nói đại khái bao nhiêu lần không?" Ánh mắt Chu Nguyên như có như không dính trên người Phương Hùng, bỗng nhiên đôi mắt cậu trầm xuống, ban đầu là đồng tử hổ phách đang mơ màng bỗng nhiên co lại, lộ ra ánh mắt lanh lợi, cậu trầm giọng: "Ngài Phương, tốt nhất anh nên nghiêm túc nhớ lại, đây là cục cảnh sát, đừng nói dối với cảnh sát, bởi vì... Anh không thoát khỏi con mắt của tôi."

Phòng thẩm vấn như trở nên càng ngày càng ảm đạm, không biết có phải là ảo giác của Phương Hùng hay không mà anh ta cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, anh ta biện hộ cho mình: "Tôi không nói láo, những lời tôi nói đều là sự thật!"

Khóe miệng Chu Nguyên nhẹ nhàng nhếch lên: "Thật sao? Bất tri bất giác anh di chuyển sang bên phải rồi di chuyển lên xuống, đây là do anh đang khẩn trương, nên trong tiềm thức phát ra mệnh lệnh. Tay của anh đang lắc lư nhưng thỉnh thoảng ngón tay cái của anh run run, anh đang hơi run rẩy."

Bỗng nhiên Chu Nguyên đứng dậy, cậu dí mặt mình đến trước mặt Phương Hùng, gần như chỉ cách khoảng hai ngón tay, bốn mắt nhìn nhau. Phương Hùng bị hành động đột ngột của cậu dọa sợ, anh ta chỉ thấy nếu mình nhìn sang bên cạnh thì sẽ đối diện với cặp mắt kia, là biển đen sẽ hút người, sau đó anh ta nghe người đàn ông đó nói: "Ông Lâm bị bà Lâm đẩy xuống cầu thang sao?"

"Không..." Phương Hùng vô thức co lại về phía sau, anh ta thề thốt phủ nhận: "Không, tôi không biết!"

Chu Nguyên nhíu mày, cậu cong miệng cười rồi nhẹ nhàng nói: "Phương tiên sinh, anh nhìn đi, anh lại không thành thật."

Cậu ngồi xuống, ấn ngón trỏ xuống mặt bàn, cậu khoan thai tự đắc phân tích người đối diện: "Ngài Phương, anh đang hoảng hốt, nếu anh thật sự không biết cái gì thì anh phải thẳng thắng, như vậy mới có sức thuyết phục."

Phương Hùng: "Tôi..."

"Lâm Như Huy đẩy ba anh ta Lâm Quyền Hùng xuống lầu, mà mẹ anh ta sau khi thấy chuyện này nên bị dọa đến nỗi bệnh tim phát, đúng không?"

Phương Hùng lắc đầu: "Không phải! Tôi thật sự không biết, ngày hôm đó tôi không có ở đó!"

Đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Thẩm Duệ cầm một túi da bò đi đến, Chu Nguyên nhìn anh một cái, tiếp tục dời mắt sang người Phương Hùng: "Tiền lương một tháng của anh cao bao nhiêu?"

Phương Hùng hơi nghi ngờ nhìn Chu Nguyên, không rõ vì sao cậu lại hỏi như vậy, anh ta ngập ngừng nói: "Một tháng bảy triệu."

"Không kém hơn tôi bao nhiêu." Thẩm Duệ ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên rồi gật đầu với Phương Hùng: "Ngài Phương có mở nghề phụ sao?"

"Cái gì?"

Thẩm Duệ gẩy lông mày, lại hỏi lại lần nữa: "Anh có làm nghề phụ để có số tiền rất lớn không?"

Lần này Phương Hùng nghe hiểu: "Không có, không có."

"Ồ..." Thẩm Duệ cố ý kéo dài âm, anh mở túi da bò đưa cho Chu Nguyên: "Ngài Phương, trong năm nay, tài khoản ngân hàng của anh nhận được ba món tiền kếch xù, theo thứ tự thời gian là ngày một tháng tám năm ngoái, ngày năm tháng mười, còn có..."

Thẩm Duệ nghịch ngợm nháy mắt với Phương Hùng, mỉm cười nói: "Ngày Lâm Quyền Hùng và Lưu Mị Mị xác nhận tử vong."

Phương Hùng thấy cái chớp mắt ma quỷ này, lại nghe dãy số liệu đó thì mặt anh ta xanh xao.

"Chúc mừng anh, tiền trong thẻ của anh còn nhiều hơn của tôi." Thẩm Duệ cười nói.

... Phương Hùng cảm thấy mình như đang tiến vào ổ ma quỷ, một người hai người, một câu hai câu, đều là bước chân của ma quỷ.

"Đúng vậy, tôi hiếu kỳ nên thuận tiện điều tra về gia đình của anh, vợ và con trai anh đều không làm việc vì cái gọi là một người làm, cả nhà có cơm ăn, anh chính là tấm gương." Thẩm Duệ vỗ tay, hạ giọng giống người đàn ông hèn mọn, anh tiến tới hỏi: "Ngài Phương, nhà anh có thân thích sau khi chết mà không có mà không có con nên có thể cho anh tài sản kếch xù sao?"

Mặt Phương Hùng từ xanh xao biến thành mà của ván quan tài, anh ta dứt khoát nhắm mắt lại.

Chu Nguyên nhìn dáng vẻ đắc ý của Thẩm Duệ thì mím môi ngừng cười. Nhưng một giây cậu vẫn bị Thẩm Duệ dọa sợ, chỉ thấy anh đột nhiên đứng lên, hành động khi người ta không đề phòng duỗi ra hai tay, nhẹ nhàng mà nhanh chóng, anh mang theo tiết tấu của ma quỷ nâng mí mắt của Phương Hùng.

Mí mắt bỗng nhiên bị nâng lên, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt của Thẩm Duệ, Phương Hùng bị dọa phải hét lên vội vàng nói: "Tôi thấy!"

"Thấy cái gì?" Chu Nguyên cắn môi, dùng Ngũ Chỉ sơn đè sự buồn cười.

Thẩm Duệ cảm thấy thỉnh thoảng sử dụng cách thẩm vấn này vẫn có hiệu quả. Chỉ là mọi thứ đều phải chú ý có chừng có mực, anh thấy Phương Hùng đã phát tiết thì lại ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên, trở mặt, trong nháy mắt trên mặt anh lộ vẻ nghiêm túc.

Anh nói: "Biết cái gì thì nói."

Phương Hùng chỉ cảm thấy não thiếu oxy, anh ta di chuyển mắt đảo quanh trên người Thẩm Duệ và Chu Nguyên, chỉ cảm thấy mình không nên tham lam thì rất tốt, họ muốn bỏ tù mình, anh ta nói: "Tôi thật sự đã nhìn thấy."

Ngày đó vốn là ngày Phương Hùng nghỉ ngơi, nhưng bởi vì có chút việc chưa làm xong nên anh ta quyết định tới nhà họ Lâm, vừa đi vào cổng anh ta liền nghe tiếng cãi vã, là Lâm Như Huy và ba anh ta Lâm Quyền Hùng cãi nhau.

Là chuyện liên quan tới Dương Tuyết.

Lúc ấy Lâm Quyền Hùng nói với Lâm Như Huy: "Đám cưới này không được tổ chức, con nói cũng vô dụng."

"Ba thì xứng với mẹ sao?"

Lúc ấy Lâm Như Huy cũng nổi nóng, hai người đang đứng trên bậc thang cãi nhau, Lâm Quyền Hùng không muốn tốn nước bọt về chuyện này nên ông ta định đi xuống lầu. Lúc ấy Lâm Như Huy gấp gấp đến đỏ mắt muốn đuổi theo nhưng Lâm Quyền Hùng không còn trẻ nữa, bỗng nhiên ông ta bị Lâm Như Huy vỗ sau lưng thì giật mình, chân đứng không vững liền lăn xuống dưới.

"Anh có cho rằng cậu ta cố ý không?" Chu Nguyên hỏi.

Phương Hùng không dám tùy tiện trả lời: "Tôi đứng ngoài cửa nhìn, không thấy rõ lắm... Hẳn là ngoài ý muốn."

"Lưu Mị Mị chết như thế nào?"

Phương Hùng tiếp tục nhớ lại, cùng ngày hai cha con cãi nhau, Lưu Mị Mị đang ở dưới bậc thang lau nước mắt, đúng là như Lâm Như Huy nói bà ta bị bệnh tim phát tác.

Nhưng mà Chu Nguyên có một mối nghi ngờ: "Tại sao Lâm Như Huy không cấp cứu cho bà ấy?"

Phương Hùng trầm mặc.

Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.

Lỡ đẩy người ta chết, là tội.

Thấy chết không cứu, cũng là tội.

Một loại là tội ác hình sự.

Một loại là tội ác trong đạo đức.

Nhưng chuyện đó không có đơn giản như vậy, ba ghi chép chuyển khoản, vợ chồng ông Lâm chết, có danh sách chuyển khoản.

Chu Nguyên di bút, hỏi Phương Hùng: "Trước lúc này, có ghi chép về hai lần chuyển khoản, đã có chuyện gì xảy ra?"

"Tôi thật sự không phạm pháp, tôi cũng không biết vì sao ngài Lâm lại chuyển cho tôi nhiều tiền như vậy." Phương Hùng nói cho đám người Chu Nguyên biết năm ngoái Lâm Như Huy nhờ anh ta đặt trước vé máy bay và bố trí chuyện khách sạn, cũng bảo anh ta tự mình dẫn Lâm Như Huy tới nơi đã định sẵn thì anh ta có thể trở về nước.

Chuyện không phức tạp, tương đương với hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa còn không cần đi dạo hướng dẫn khắp nơi. Nhưng sau khi làm xong chuyện đó thì bỗng nhiên Lâm Như Huy liền cho chuyển cho anh ta một khoản tiền lớn, cũng dặn anh ta đừng nói ra ngoài.

Phương Hùng nói: "Vé máy bay tới nước Nhân Yêu, có hai người được nhận vé máy bay, một người tên là Lâm Mỹ, một người tên là Bao Thiến Thiến."

"Đi làm gì?"

Phương Hùng lắc đầu: "Không biết, tôi cũng không hỏi."

"Hai người phụ nữ đó là bạn gái Lâm Như Huy?" Chu Nguyên tiếp tục hỏi.

"Đại khái là vậy, khi tôi dẫn các cô ấy đi thì tôi tán gẫu với các cô ấy vài câu, họ nói là bạn gái ngài Lâm." Phương Hùng xác nhận.

Hai người trước đó cách nhau hai tháng, Lâm Như Huy thay bạn gái như thay áo? Mà mà mỗi một người bạn gái anh ta đều muốn dẫn họ ra nước ngoài chơi? Chu Nguyên nhíu mày, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh có thể cung cấp thông tin về thân phận của hai người phụ nữ kia không?"

Phương Hùng từng ghi chép việc mua sắm nên vội vàng mở điện thoại lục trang web mua vé máy bay, nói thông tin từng mua cho cho đám người Chu Nguyên: "Đúng rồi anh cảnh sát, trong khoảng thời gian trước ngài Lâm cũng định để tôi dẫn cô gái đó... Chính là Dương Tuyết mua vé máy bay, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà gác lại."

Cũng phải mua vé máy bay Dương Tuyết tới nước Nhân Yêu?

Phương Hùng là quản gia, sẽ nhìn sắc mặt người ta để nói chuyện làm việc, anh ta thấy đám người Chu Nguyên không có vấn đề gì khác nên nghiêm mặt hạ giọng hỏi: "Cảnh sát, còn chuyện gì không? Tôi có thể đi rồi sao?"

"Chúng tôi tạm thời không có chuyện gì nhưng mà anh thì có chuyện." Thẩm Duệ lạnh lùng cười: "Lâm Như Huy giết người mà anh bao che thì cũng là phạm tội, mà anh còn nhận hối lộ, chờ những đồng nghiệp khác của tôi nói tội của anh cho anh đi."

Phương Hùng sững sờ nguyên tại chỗ, anh ta trơ mắt nhìn hai người Chu Nguyên rời đi.

**

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thẩm Duệ đặt biệt lượn quanh hai cánh cửa, đi tới phòng thẩm vấn Lâm Như Huy, anh thò đầu đi vào thì phát hiện Lâm Như Huy đang nhắm mắt dưỡng thần, anh lên tiếng nhắc nhở anh ta: "Cậu Lâm."

Lâm Như Huy tưởng rằng cơm trưa đã đến nên mở mắt thì phát hiện Thẩm Duệ đang đứng ở trước mặt mình, hai tay trống trơn nói với anh ta: "Cậu Lâm, phải để cái bụng của cậu tủi thân rồi, cậu giữ lại để ban đêm ăn cơm trong ngục giam đi."

Lâm Như Huy: "?"

Anh ta hy vọng được giải thích, nhưng Thẩm Duệ ma quỷ dùng bước đi của ma quỷ khiến người ta thấy mất hết tình người mà đóng cửa lại, bắt anh ta ở lại trong bóng tối, đói bụng phát ra tiếng "Ọc ọc"không cao quý.

... Khốn nạn.

**

Trở lại văn phòng, Chu Nguyên mang tin tức của hai cô gái đó từ chỗ Phương Hùng giao cho Hứa Tiếu Ca, để Hứa Tiếu Ca liên lạc với hai người phụ nữ, xem thử có thể lấy được manh mối có liên quan tới Lâm Như Huy hay không.

Nhưng lúc Thẩm Duệ đang ăn mì tôm sườn kho, tiện tay cho Chu Nguyên hai cây lạp xưởng hun khói khi cậu đang pha mì thịt bò kho tàu thì Hứa Tiếu Ca đến gõ cửa.

Hứa Tiếu Ca nói: "Lão đại, đội trưởng Chu, em dựa vào thông tin gọi điện thoại thì có trạng thái máy bận. Em căn cứ theo thân phận quê quán và nơi các cô ấy ở để bảo nhân viên cảnh sát cùng nơi với hai cô ấy đi thăm hỏi gia đình, thế nhưng..."

"Nhóc con, có chuyện mau nói, lề mà lề mề làm cái gì." Thẩm Duệ hút trượt sợi mì.

Hứa Tiếu Ca thẳng lưng, thở dài nói: "Hai cô gái này đã mất tích."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp