Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Giết Người

Chương 103: Tiếng trống canh ba số 18


1 năm

trướctiếp

"Mẹ em không đáng thương chút nào sau khi ly hôn, bà ấy giàu có, còn có bạn trai, nhìn bà ấy thật ung dung, có cuộc sống tốt hơn nhiều so với con chó cái kia!"

Nghĩ đến vẻ mặt của Phương Vi Vi, Lưu Nham không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Chu Nguyên hỏi: "Mẹ em nói với em bà ấy có bạn trai?"

“Mẹ em chắc là lo lắng em không vui nên không trực tiếp nói cho em biết.” Lưu Nham thở dài: “Em tự mình đoán ra.

Trong những năm qua, khi Lưu Nham đến chỗ mẹ cô bé vài lần, cô bé có thể cảm nhận được mẹ mình đang sống cùng với một người đàn ông xa lạ.

Lúc đầu, cô bé lo lắng rằng cha dượng sẽ lấy đi tất cả mọi thứ của mình nên cô bé giả vờ như không biết gì cũng không hỏi.

Nhưng mấy năm qua, cô bé đã hiểu mẹ cô dù giàu có đến đâu, thì tài sản thừa kế sau này cũng sẽ cho cô, không tới lượt người đàn ông đó hưởng.

Giống như ba của cô bé đã nói với cô ấy, ông ấy và Phương Vi Vi đã ký một thỏa thuận trước khi họ kết hôn, Phương Vi Vi mỗi tháng chỉ có thể nhận hai vạn nhân dân tệ từ ông ấy. Nếu bố cô bé không còn nữa, tiền sẽ chuyển đến tay cô bé, dù còn một mao cũng không đến phiên Phương Vi Vi nhận.

Hừ, dại dột đi tới quá nửa, bàn tính sắt đập ầm ầm rồi, rốt cục vẫn là giỏ tre múc nước có công dã tràng.

“Em tình cờ nghe được cuộc điện thoại của bọn họ, người đàn ông gọi là mẹ em là em yêu.” Lưu Nham nói với vẻ mặt chán ghét: “Vay tiền của mẹ em, hình như nói rằng trang viên không đủ tiền và cần sự giúp đỡ của mẹ em giúp vượt qua khó khăn. "

Chu Nguyên: "Trang viên?"

“Chắc là một chỗ bán rượu.” Giọng điệu của Lưu Nham có chút chanh chua.

Chu Nguyên: "Sau đó mẹ em cho mượn?"

Lưu Nham nhướng mày, liếc nhìn khóe miệng, ngạo nghễ vô cớ nói: "Chắc là cho vay. Nhưng mẹ em cũng không thiệt thòi, vay tiền bên ngoài rồi dùng nhà người đàn ông làm tài sản thế chấp."

Nghe được lời nói của đứa nhỏ, Chu Nguyên nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Em lại đoán?"

Lần này Lưu Nham mỉm cười, cực kỳ đắc ý: "Không phải. Bởi vì mẹ em vài ngày sau đó đột nhiên dẫn em đến một ngôi nhà mà em chưa từng đến, nói có người khác cho bà ấy vay tiền và thế chấp cho bà ấy, nghĩ đi nghĩ lại, đó không phải là những gì em đã nghe trộm trong điện thoại sao?”

"Mẹ em rất giỏi kinh doanh và sẽ không để bản thân phải khó xử, ba em đã ly hôn với bà ấy và cưới người phụ nữ không biết gì, thật là xui xẻo." Lưu Nham hừ lạnh một phát, rồi lại nhoẻn miệng cười nhìn Chu Nguyên: "Em đoán, mẹ em có ít nhất tám biệt thự chỉ riêng ở Thanh Châu, tất cả chúng sẽ là của em trong tương lai." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Mẹ em nói cho em biết sao?” Chu Nguyên cau mày nhìn đứa nhỏ đầy tính toán.

“Nếu không giao cho em thì cho ai, em sẽ là con gái của bà ấy.” Đôi mắt Lưu Nham sáng lên như một cô bé đang kể về ước mơ của mình, cô bé nói: “Bạn học của em đều ghen tị với em, nếu sau này ba mẹ em chết, em chính là người giàu rồi!”

Chu Nguyên nhíu mày thật sâu.

Đứa trẻ này dường như không có một chút tình thương chân thành nào đối với ba mẹ, lại càng tính toán cho tiền bạc của mình sau này.

Chỉ là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, cả gia đình đang xôn xao vì sự vô tâm và ích kỷ của cô bé ấy, khiến Chu Nguyên nghe có chút lạnh lẽo.

“Bà ấy quả nhiên có mắt như mù.” Chu Nguyên bình tĩnh nói: “Không nhìn rõ con người cô.”

Những lời này rất mơ hồ, Lý Thái Hoa cảm thấy đây không phải lời hay, vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Cảnh sát, ý của anh là?"

“Có nghĩa là Dương Tuyết đã phản bội lòng tin của bà.” Chu Nguyên quay đầu nhìn Thẩm Duệ đang ngồi bên cạnh: “Anh cũng nghĩ vậy đúng không?

Thẩm Duệ bắt gặp ánh mắt rực lửa của cậu: "Anh nghĩ những gì em nói đều đúng."

Sau đó, anh đứng dậy và hỏi Lý Thái Hoa: "Bà Lý, tôi có thể mượn phòng vệ sinh của bà một chút được không?"

Lý Thái Hoa sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại chỉ Thẩm Duệ phương hướng, nhìn Thẩm Duệ rời đi.

Một ngày trước, Chu Nguyên và những người khác đến nhà Lý Phương.

Nhìn thấy bức ảnh gia đình của họ từ ngôi nhà của bà cụ.

Bà cụ nói với họ: "Ngón út bên trái của Phương Phương có một nửa ngón tay, nhìn như có sáu ngón, bà nói rằng sẽ phải mổ cắt bỏ, nhưng gia đình không có tiền nên không xử lý.”

Hôm đó sau khi ra khỏi nhà bà cụ, Thẩm Duệ đã gọi điện cho Dương Châu.

Dương Châu nói với bọn họ: "Đúng vậy, người bên cạnh có một cái xương ngón út bên bàn tay trái."

Và vào buổi trưa hôm nay, khi Chu Nguyên từ tiệm bánh trở về.

Dương Châu gọi cậu: "Đội trưởng Chu, mẫu xét nghiệm DNA có rồi."

"Thế nào rồi?"

Dương Châu: "Quan hệ mẹ con."

Chu Nguyên nhìn Lý Thái Hoa, nhẹ giọng nói: "Bà Lý, chúng tôi còn định hiểu thêm một vấn đề nữa."

Lý Thái Hoa nhìn về phía cậu, hơi nhíu mày.

"Tại sao bà lại dùng danh tính của người khác để xin giấy phép kinh doanh quán cà phê?"

Lý Thái Hoa hai mắt tối lại, hai tròng mắt vô thức cụp xuống, sau đó nhanh chóng nâng lên.

Bà tránh đi ánh mắt của Chu Nguyên nói: "Thông cảm với cô ấy."

“Tại sao lại thông cảm cho cô ấy?” Chu Nguyên hỏi.

Lý Thái Hoa nghe Chu Nguyên nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cảm thấy Chu Nguyên đang nói bậy bạ: “Nhà cô ấy nghèo."

"Bà quen với cô ấy?"

"Tôi từng làm việc trong một xưởng may, rất có năng lực, đáng tiếc gặp được người đàn ông, thật không dễ dàng để mang theo một gia đình như vậy." Lý Thái Hoa nói: "Trước đây trong nhà máy, cô ấy và tôi có một mối quan hệ khá tốt, vì vậy nếu tôi có thể giúp cô ấy được chừng nào hay chừng ấy.”

“Bà giúp cô ấy thì không sao, nhưng tại sao bà lại dùng chứng minh thư của cô ấy để làm pháp nhân đảm nhiệm của quán cà phê?” Chu Nguyên nói: “Tôi có thể hiểu bà đưa tiền cho gia đình họ và giúp đỡ họ. Nhưng tại sao bà lại nói với mẹ cô ấy sử dụng thông tin ID của cô ấy?”

"Tôi chỉ muốn cô ấy bớt lo lắng và yên tâm nhận tiền của tôi. Dù sao thì Lý Phương chưa bao giờ đòi tiền bừa bãi, mà chỉ tính tiền công lao động của cô ấy.” Lý Thái Hoa không chút hoang mang, đáp lại từng bước một: "Tôi mượn tên của cô ấy để bà cụ không cần phải có gánh nặng, tôi đã sử dụng tên của cô ấy nên cô ấy xứng đáng được hưởng số tiền đó."

Nói hợp tình hợp lý, làm người khác nghe có vẻ đạo đức và lịch sự, bà ấy là một người phụ nữ chu đáo.

Chu Nguyên kiên định nhìn bà, chậm rãi nói: "Nhưng bà biết, Lý Phương đã mất tích năm năm rồi sao?"

“Tôi biết.” Lý Thái Hoa nói: “Tôi chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ gia đình cô ấy khi tôi phát hiện ra cô ấy đã bỏ nhà đi và bà cụ cùng trẻ con ở nhà không được chăm sóc”.

Chu Nguyên gật đầu, sau một lúc im lặng hỏi: "Bà Lý có tâm rất tốt, nghe nói bà có quan hệ tốt với Lý Phương, không biết là, Bà Lý, bà có biết Lý Phương có thể đã đi đâu không?"

“Nếu tôi biết thì tôi đã giúp bà cụ tìm người trở về rồi.” Lý Thái Hoa cảm thấy Chu Nguyên hỏi vấn đề càng ngày càng lệch chuẩn.

“Nhưng bà cụ nói trước khi ra khỏi nhà Lý Phương nói muốn tìm bà.” Chu Nguyên mím môi nhì Lý Thái Hoa cười nói.

Nụ cười này khiến lưng Lý Thái Hoa hơi lạnh, bà nuốt nước bọt, ngồi thẳng lưng nói: "Tìm tôi?"

"Đúng vậy."

Lý Thái Hoa: "Tôi chưa thấy cô ấy tới đây bao giờ."

“Cô ấy nói tặng cho bà một chiếc vòng tay.” Chu Nguyên giọng điệu nhẹ nhàng.

Nhưng càng bình tĩnh lại càng kinh hãi.

Lý Thái Hoa đã gặp qua quá nhiều người, trong những năm mở nhà máy, bà đã giao dịch rất nhiều với các doanh nhân nước ngoài, đều dùng chiến thuật tâm tư

Càng không phô trương, càng giấu giếm, càng khiến người ta khiếp sợ.

Người đàn ông trước mặt không hung hãn chỉ cau mày hay nở nụ cười, nhưng mỗi lời cậu ta nói ra đều khiến bà cảm thấy sau lưng lạnh lẽo rất nhiều.

Bà cắn môi từ chối: "Vòng tay? Tôi cần cô ấy tặng loại vòng tay đây? Tôi sợ là bà cụ nhầm lẫn vớ vẩn rồi."

“Nhưng con gái bà nói nói cho tôi biết, bà cùng cô bé đi tìm.” Chu Nguyên cười gằn,: “Có cần tôi hỏi con gái bà nói cho bà biết không?

Một ngày trước, quán cà phê.

Nói chuyện xong, Chu Nguyên lại một lần nữa chuyển sự chú ý tới sợi dây trên tay Lưu Nham.

Kỹ thuật bện của dây tay rất giống với trống canh ba, là một kỹ thuật dệt cổ.

Nhưng chiếc vòng trong tay Lưu Nham hơi cũ, chắc là đeo mấy năm rồi.

Theo tính cách gian trá của Lưu Nham, thực sự kỳ lạ khi một chiếc vòng tay đơn giản như vậy lại có thể đeo lâu như vậy.

Cậu liền hỏi: "Vòng tay của em có hơi cũ, sao em không thay.”

“Em không thể thay đổi nó.” Lưu Nham hào hứng nói: “Bà em nói rằng nó đã được một cao nhân khai quang từ khi em mới sinh ra, mặt trên dùng tóc máu bện, ràng buộc với người đeo, dây này không thể rời khỏi người, nếu không em sẽ phát bệnh.”

Chu Nguyên hơi ngẩn ra: "Ai nói với em nếu không đeo sẽ phát bệnh?"

“Bà em!” Lưu Nham vuốt ve dây tay của mình: “Hơn nữa em cũng đã thử, em theo mẹ đi lấy đồ từ nhà máy đóng cửa của ba, em không cẩn thận làm rớt vòng tay ở nhà xưởng, sau đó em bị ngã cầu thang, anh nghe thấy tà môn không?”

"Sau đó thì sao?"

“Sau đó, hình như em nghe nói mẹ em đã nhờ một người cô tìm chiếc vòng cho rm trong nhà máy.” Lưu Nham chạm vào chiếc vòng của chính mình.

Chu Nguyên nhướng mày, ôn tồn nói: "Cái kia là dì đưa cho em?"

"Hình như không phải. Mẹ em lo lắng dì em không tìm được, cho nên cùng ra ngoài tìm." Lưu Nham cũng không biết.

Đồng tử của Lý Thái Hoa lập tức co rút lại nhìn Chu Nguyên: "Có thể là có, nhưng chuyện xảy ra đã lâu, tôi không nhớ rõ nữa."

"Nếu không nhớ, thì tôi có thể giúp bà nhớ."

Giọng nói của Chu Nguyên có chút nhẹ nhàng, giống như một người quen thuộc thì thầm vào tai bạn.

"Ngày đó bà đến nhà máy, nhà máy chỉ có hai người các người."

Lý Thái Hoa cứng người.

"Ban đầu bà thật sự tới giúp tìm cái vòng tay, nhưng Lý Phương đáng lẽ phải nói cái gì làm cho ngươi không thoải mái."

Lý Thái Hoa mở miệng nhưng vẫn không nói được.

"Cũng giống như muốn nói gì đó, cô ấy cảm thấy Phương Vi Vi bị Lưu Văn và con gái của bà bắt nạt hàng ngày, thật ra có chút đáng thương."

Lý Thái Hoa trừng mắt nhìn Chu Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Một ngày trước, sau khi ra khỏi quán cà phê.

Trên thực tế, Chu Nguyên cũng đã đến nhà Lưu Văn.

Chỉ là cậu đến thì Phương Vi Vi chạy ra mua đồ ăn mà đỏ cả mắt đang ngồi xổm bên ngoài.

Phương Vi Vi và Lý Phương từng làm việc trong xưởng may của Lưu Văn nên có quen nhau.

“Khi Lý Phương lần đầu tiên bước vào nhà máy, tôi đã đưa cô ấy theo cùng.” Phương Vi Vi nói: “Chúng tôi từng có mối quan hệ tốt đẹp”.

"Về sau có chuyện gì xảy ra?"

Phương Vi Vi nghĩ về những gì đã xảy ra sau khi cô và Lưu Văn ở bên nhau, nói một cách ngượng ngùng: “Giống nhau."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp