Công lược tra nam

Thế thân (4)


1 năm


Thấy Giang Thừa Diệc nhìn về phía mình, Dung Tự không cho hắn cơ hội mở miệng mà trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực hắn.

Tiếng nức nở vẫn luôn bị cô đè xuống rốt cuộc cũng không khống chế được mà tràn ra ngoài. Nhưng cô không hề gào khóc bởi đối với người không đau lòng vì mình, gào khóc không chỉ khiến bản thân trông xấu xí, nghe vào rất khó chịu đồng thời còn khiến đối phương phiền chán, và thế là game over. Ngược lại, nếu biết mềm yếu rơi nước mắt thì vừa có thể xoát cảm giác tồn tại lại vừa đánh trúng nội tâm của đối phương, khiến hắn động lòng trắc ẩn.

Dung Tự không nói gì, chỉ yên lặng đứng khóc, Giang Thừa Diệc cũng không bởi vì thời gian gấp gáp mà đẩy cô ra.

Chờ tâm trạng cô dịu xuống một chút, Giang Thừa Diệc cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, cô mới mở miệng: 

" Xin lỗi, là....là em không tốt...chỉ là em.... chỉ là em không khống chế được.... em không khống chế được lòng mình. Rõ ràng đã biết  vị trí của chị Dĩ Nhu trong lòng anh nhưng vẫn không biết tự lượng sức mình mà muốn khiêu chiến......" 

Nói xong cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Giang Thừa Diệc, đến lúc nước mắt sắp chảy xuống liền quật cường dùng tay cố sức lau đi.

 " Kết quả của việc không biết tự lượng sức mình em đã biết, sau này...sau này em sẽ không...." Lời nói phía sau cô làm sao cũng không nói tiếp được.

Nước mắt cô lại rơi, chỉ là lúc này cô không  lau đi nữa.

Giang Thừa Diệc thấy bộ dạng này của cô, trong lòng bỗng xẹt qua cảm giác chua xót:

 " Dung Dung, em....aizz"

Hăn thở dài một tiếng, sau đó bước lên nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Dung Tự ở trong đầu nghe thông báo độ hảo cảm +5 bèn chậm rãi dơ tay lên. Lúc đầu cô chỉ thử ôm lấy eo Giang Thừa Diệc, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sau khi cảm giác được đối phương không phản đối, cô liền duỗi thẳng hai tay, cả người ôm lấy đối phương, toàn thân đều run rẩy mà vùi đầu vào trong ngực Giang Thừa Diệc. Lại lần nữa nghe tiếng đinh đinh thông báo độ hảo cảm tăng lên +1, +2 giống như âm thanh tiền vàng rơi xuống vậy.

Thật sự quá hạnh phúc!

Dung Tự lại ôm hắn chặt hơn tựa như một người rơi xuống nước đang ôm lấy khúc gỗ cứu mạng. Nhưng thời gian ấm áp (kiếm tiền) vô cùng ngắn ngủi, không lâu sau,hai người liền nghe thấy chuông điện thoại của Giang Thừa Diệc vang lên như thúc giục. Thân thể Dung Tự cứng đờ, cô bất giác ôm chặt hơn nữa nhưng ngay sau đó liền vội vàng buông lỏng ra.

Lời an ủi vừa định nói ra mắc ở trong cổ họng Giang Thừa Diệc, qua một lúc hắn cũng chưa lấy lại tinh thần, Dung Tự cũng đã xoay người rời đi.

Chuông điện thoại vẫn luôn vang liên hồi , càng lúc càng thúc giục mạnh mẽ hơn, bây giờ hắn cũng không thể chú ý đến Dung Tự.

Khi hắn nhận điện thoại rồi lao ra ngoài cửa, hắn thoáng quan sát xung quanh nhưng không thấy Dung Tự ra tiễn hắn.

Thẳng đến khi ngồi trên xe cùng tài xế nói rõ địa điểm sân bay cần đi, hắn mới nghe tài xế thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Hắn bèn quay đầu lại, quả nhiên thấy Dung Tự đang không một tiếng động vừa lau nước mắt vừa đuổi theo xe hắn. Nếu như tài xế không phát hiện, chỉ sợ nha đầu ngốc này thật sự sẽ luôn đi theo họ như vậy.

Trong nháy mắt, Giang Thừa Diệc liền cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Nhưng khi cúi đầu nhìn nhìn màn hình khóa điện thoại là sườn mặt mơ hồ của Lâm Dĩ Nhu, hắn vẫn hạ quyết tâm kêu tài xế tăng tốc, chuyến bay rất nhanh sẽ cất cánh, hắn không có thời gian.

Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất, cô ấy mới là quan trọng nhất!

Giang Thừa Diệc nhủ thầm trong lòng với chính mình như vậy. Nhưng hắn không nghĩ tới đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Dung Tự ở phía sau rốt cuộc kìm không được mà gọi hắn:

"Thừa Diệc......"

Hai chữ này hô lên mang theo tiếng khóc nức nở tê tâm liệt phế. Sau đó, cả người cô như bị điểm huyệt, chỉ biết ngơ ngác đứng đó mà nhìn chiếc xe hơi dần xa, nước mắt rơi như mưa.

Nghe thấy tiếng cô, Giang Thừa Diệc trực tiếp nhắm hai mắt không quay đầu lại xem một cái, đôi tay nắm lấy di động sớm đã nổi đầy gân xanh.

"Nhị thiếu gia, Dung tiểu thư cô ấy......"

"Làm tốt việc của anh đi, những việc khác không cần anh quản!"

Giang Thừa Diệc lãnh đạm nói.

".....Vâng, thiếu gia."

Cho đến khi xe hơi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Dung Tự mới ung dung quay trở về, trên đường đi liền kiểm tra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc.

Ây cha, không tồi nha, tiền kiếm được cũng quá nhanh đấy, mới có chưa đầy nửa tiếng mà độ hảo cảm đã từ 35 tăng tới 60 rồi, tốc độ này....chậc chậc, quả thật là phi tên lửa mà tăng lên.
 
Tuy nhiên, Dung Tự cũng không vì điều này mà tự mãn. Loại đàn ông thích chơi trò tình nhân thế thân như Giang Thừa Diệc thì hảo cảm tăng lên ở giai đoạn trước đều là hư ảo, không đáng tin cậy, "trùm cuối" hảo cảm thật còn đang đợi ở cuối cùng.

 Dù sao đối với loại thế thân mơ hồ đến nỗi một danh phận cũng chẳng được bố thí cho này thì cửa ải cuối cùng mới là quan trọng nhất. Chỉ khi đột phá được phòng tuyến tình cảm cuối cùng, mới có thể làm đối phương khăng khăng một mực yêu sâu đậm cô nàng thế thân mà mình từng xem nhẹ. 

Vì căn biệt thự này của Giang Thừa Diệc còn trang bị không ít camera cho nên cô cũng không lộ ra biểu tình cao hứng nào, dường như cả người thất hồn lạc phách mà chậm rãi quay trở về.

Sau khi trở lại biệt thự, việc đầu tiên Dung Tự làm là đem chính mình ném vào sô pha, ôm chặt lấy hai chân khóc một thôi một hồi rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà thiếp đi.

_____________________

Ở một nơi khác, bên trong xe, Giang Thừa Diệc cuối cùng vẫn không nhịn được click mở camera theo dõi lên. Nhìn Dung Tự co ro ngủ ở sô pha, trên mặt dính đầy nước mắt chưa kịp khô, hắn càng lúc càng cảm thấy trong lòng hốt hoảng đến khó hiểu. Suốt thời gian đi tới sân bay, hắn cứ như vậy mà ngắm cô ngủ cho đến khi lên máy bay, hắn mới lưu luyến mà tắt máy.

Nghe thấy độ hảo cảm lại lần nữa tăng 5+ Dung Tự ngay cả khi ngủ mơ khoé miệng cũng khẽ cong lên một biên độ rất nhỏ.

Đối thủ quá dễ xơi chính là như vậy, không có cảm giác thành tựu gì cả .¯\_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯

Hai ngày sau, đôi mắt sưng to của Dung Tự cuối cùng cũng bình phục, cô cũng bước ra khỏi biệt thự. Lý do cô dám nghênh ngang như vậy chủ yếu vẫn là vì trong khoảng thời gian này, tâm trí Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu chiếm cứ làm gì còn thời gian để xem cô biểu diễn, cho nên cô việc gì phải tra tấn chính mình.

Hiện giờ cô còn thừa rất nhiều thời gian ......

______________________

Dung Tự đứng ở trước cửa một chỗ ăn chơi (chỉ quán bar, hộp đêm ấy) vô cùng tráng lệ huy hoàng, nghe lời nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. 

Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện tra nam Giang Thừa Minh, hệ thống chấm 88 điểm, là đối tượng công lược trọng điểm, có mở ra độ hảo cảm hay không?

Hắc hắc, lại có trò hay rồi......




________________________




Editor: Hello, tui comeback lại rồi đây. Rất xin lỗi mấy bà vì dạo này không đăng truyện nha. Do khoảng thời gian trước điện thoại tui bị hỏng, phải đem đi sửa xong bị format mất kha khá dữ liệu (╥﹏╥). Và tui phải hì hụi làm lại những chương bị mất với dạo này tui cũng đi học trở lại nên trì hoãn tới bây giờ. Mấy bà đã đi học trở lại chưa, rồi thì chúng ta bắt tay nào ლ(・﹏・ლ).

Lảm nhảm thế đủ rồi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play