Bắt Đầu Học Cơ Giáp Từ Việc Mổ Heo

Chương 3: Ngày thứ ba không giết heo


1 năm

trướctiếp

“Cậu vừa nói ... giết heo?”

Vào lúc này Tạ Tây Từ, với tư cách là một người có tinh thần lực thức tỉnh, cả năm giác quan đều đã được tăng cường, nhưng cậu ấy lại bắt đầu nghi ngờ khả năng nghe của mình.

Hoắc Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, không biết phải hình dung như thế nào, khí thế vừa nóng nảy mà vừa mạnh mẽ này rất giống với đội giết heo ở tận thế, tinh hạch của heo tang thi là lực lượng dị năng trong quá trình tiến hóa quan trọng nhất, vì vậy mới có đội giết heo trong tổ chức như vậy, nhóm người này không có quy tắc và kỷ luật, chỉ công nhận qua nắm đấm và tinh hạch. Theo nhận thức của cô, đặc điểm của đội ngũ này và đội giết heo rất giống nhau.

“Ừm… cậu có thể hiểu là bọn côn đồ, nhưng đây không phải là trọng điểm, bọn chúng mạnh đến mức nào?” Hoắc Tiểu Tiểu kéo một cái bàn bên cạnh đã gãy nát đặt trước mặt cậu ấy, cúi lưng ngồi xổm xuống đất.

Tạ Tây Từ ngoan ngoãn ngồi xổm phía sau theo lời hướng dẫn của cô, giải thích cho cô: “Những người bên ngoài là một nhóm những kẻ lưu vong bị Đế quốc và Liên bang truy nã, những người này để bảo toàn sinh mệnh của họ đã thành lập một tổ chức gọi là tinh tế khởi loạn, tự xưng là hải tặc. Bầu trời đầy sao là vô cùng vô tận, bọn họ một khi trốn vào trong đó rất khó bắt được. Trải qua sau nhiều năm phát triển, tinh tế hải tặc này đã được xem như là trở thành một thế lực không thể coi thường, cho nên thủ lĩnh thấp nhất thì cũng chỉ là hạng A.

Cấp C có đủ tư cách tiến vào học viện trung cấp, vì vậy ở tinh tế này thì trình độ cấp A là không hề thấp.

Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày: “Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai?”

Tạ Tây Từ không trả lời cô, một lúc sau, cậu đờ đẫn nói: “Bây giờ cậu giao nộp tớ cho bọn họ vẫn còn kịp đấy.”

...

“Đã tìm thấy thái tử chưa?” Một giọng nói vừa khàn khàn vừa nặng nề vang lên từ đại sảnh.

Ở đại sảnh này đầy người người đứng ngay ngắn chỉnh tề, mỗi người bước ra cũng có một khí thế có thể chấn động lực lượng của đối phương, có thể nói những người này nắm trong tay vận mệnh của trăm tinh hệ. Nhưng vào lúc này trong đại điện, không một ai dám phát ra tiếng động.

Sự uy áp tinh thần đáng sợ của người đàn ông trên ngai vàng vì cơn giận dữ mà phát tiết, quân đội thì không có vấn đề gì, nhưng những người chính khách không có thể lực trình độ cấp C lúc này gần như quỳ gối, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường mà cố gắng chịu đựng.

Nhóm người bọn họ đứng từ trưa đến bây giờ, thấy mặt trời gần như sắp lặn, người ngồi trên ghế cao cũng không hề nhúc nhích. Dù là vậy, không một ai trong đại sảnh dám di chuyển đôi chân đã nhức mỏi của mình.

Ngay khi một người lãnh đạo tỉnh sao không thể chịu đựng được nữa, cánh cửa cao tới năm mét ở trong đại sảnh chính từ từ được mở ra.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn theo một bóng người màu trắng đi vào đại sảnh, như một nhát dao xuyên thủng đại sảnh u ám tối tăm, phá vỡ một cái hố sâu trong hoàn cảnh ngột ngạt lạnh lẽo này, ánh sáng vàng kim tràn vào mạnh mẽ, chiếu sáng cả đại sảnh sáng bừng. Với sự xuất hiện của anh ta, sự uy áp đáng sợ từ từ tan biến theo, mọi người trong hội trường đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Bệ hạ.” Người đàn ông chậm rãi nói, nhưng chỉ gật đầu mà không chào hỏi.

Hoàng đế Tạ Hồng Quang, người đang ngồi trên ngai vàng, cuối cùng cũng mở mắt: “Đại Tế Ti đến rồi.”

Người đàn ông được mệnh danh là Đại Tế Ti chậm rãi mở lời, mang đến một thông tin đủ khiến mọi người trong đại sảnh thở phào nhẹ nhõm: “Thái tử đang ở tinh cầu H12 trong Tử Mẫu Tinh Hệ.”

Người đàn ông trên ngai vàng cuối cùng cũng đứng dậy trong bóng tối bước ra, mái tóc ngắn màu trắng bạch kim dưới ánh chiều hoàng hôn làm chiếu lên luồng ánh sáng màu đỏ, đôi mắt màu xanh thẳm ấy đầy uy nghiêm: “Quân đội ở gần đó sẽ lên đường ngay lập tức, nhất định đảm bảo giữ an toàn cho thái tử. .! “

“Rõ!”

...

Một binh lính trong bộ quân phục màu xanh đậm bước vào tòa nhà hành pháp cao nhất của đế chế, phối hợp với các nhân viên để hoàn thành điều tra kiểm soát những tầng cao nhất khá phức tạp, trong toà nhà lớn dừng lại ở cửa của căn phòng duy nhất được đánh dấu bằng vương miện, anh ta nhẹ nhàng ấn chuông cửa.

“Vào đi.”

Người lính kính cẩn bước vào phòng, hành lễ với người đàn ông trước mặt: “Bệ hạ, người đàn ông đã tự sát. Chúng tôi đã kiểm tra cơ thể của anh ta, từ bên trong người đã lấy ra một thiết bị thu nhỏ gọi là sóng điện từ siêu âm.”

“Sóng điện từ siêu âm ... Vì vậy, hệ thống giám sát của cung điện bao gồm cả hệ thống quản lý an ninh, vì thiết bị này mà dẫn tới im lặng ngưng trệ trong hai phút.”

“Vâng, thưa Bệ hạ, sóng siêu âm từ trường giống như một loại vi rút, khiến toàn bộ hệ thống bị đình trệ trong hai phút mà không chạm vào thiết bị báo động. Hơn nữa hai phút sau, phi thuyền đã cất cánh cùng lúc một chiến hạm Tiêm -6. Chúng tôi nghi ngờ. ...… “

Người lính do dự một lúc: “Chúng tôi nghi ngờ Thái tử điện hạ bị kẻ địch bắt cóc trong vòng hai phút, sau đó kẻ địch chạy trốn trên chiến hạm Tiêm-6.”

Tạ Hồng Quang đang ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, khuôn mặt góc cạnh để lộ ra một chút phờ phạc, nhưng con ngươi xanh biếc như bị một tầng mây u ám che phủ, bầu không khí đột nhiên tỏa ra một khí thế áp bức đè lên.

Hô hấp của người lính trước mặt lúc này đột nhiên căng thẳng, cả người giống như đang đối mặt với đại địch, như bị một con quái thú điên cuồng nào đó nhìn chằm chằm đến sởn gai óc.

“Ý của cậu là Thái tử bị bắt cóc khỏi cung điện trong căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, kẻ địch tới hiện trường không tới 120 giây, đồng thời lái chiến hạm Tiêm -6 đi mất, điều đáng nói nhất chính là một chiến hạm lớn như vậy lại được phát hiện hai giờ sau khi nó biến mất? “

Lời nói của Tạ Hồng Quang càng lúc càng nhanh: “Hàng năm giao cho cục thanh tra nhiều tiền như vậy, các cậu vứt đi lãng phí như vậy sao? Chẳng lẽ có một ngày quân đội liên bang đánh ngay trước mắt ta thì đội kiểm tra kỷ luật lớn mới biết mở to đôi mắt mù ra nhìn sao ? “

Luồng không khí xung quanh như nổi gai ốc, người lính cảm thấy dòng máu trong người sắp ứ đọng lại, ngay khi người lính cảm thấy như mình sắp chết ngạt, áp lực trong không khí như thủy triều rút xuống.

“Đi xuống tiếp tục điều tra đi, báo cho nhân viên kỷ luật, ta chỉ muốn biết tên nào dám trắng trợn không kiêng nệ gì mà bắt cóc vị vua tương lai của đế quốc như vậy, chứ ta không phải nghe ngươi ở đây nói rõ chuyện thái tử phi bị bắt cóc!”

“Rõ.”

“Một đống chuyện này không dễ dàng giải quyết xong chỉ trong hai phút.”

Nếu dịch chuyển ống kính sang bên phải của Tạ Hồng Quang, chúng ta sẽ thấy rằng, không gian đang dần bị bóp méo ở thời điểm này, có một hình bóng người dần dần chuyển từ hình ảnh trong suốt sang một cách rất chân thực.

Đây là một người đàn ông có mái tóc đen, nhưng khuôn mặt của ông ta giống như một ngọn núi xa xa bao phủ trong sương trắng, lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta nhìn không rõ ràng, chúng ta có thể phán đoán ra thân phận của ông ta từ chiếc áo choàng trắng thêu hoa văn…Đại Tế Ti .

Tạ Hồng Quang xoa xoa thái dương. Là một cường giả song cấp S, ngay lúc này Tạ Hồng Quang bắt buộc phải kiềm chế cảm xúc ổn định, nhưng đứa con trai duy nhất của ông ấy bị bắt cóc, sinh tử bất định, làm sao ông ấy có thể bình tĩnh được.

“Thật không dễ dàng gì. Nếu không có nội ứng ở Đế quốc, ngay cả một cường giả siêu cấp S cũng không thể làm được nhanh như vậy. Những con sâu này của Đế quốc phải được xử lý càng sớm càng tốt, cho dù họ dám đưa tay về hướng tây cáo từ , sự can đảmcủa họ gần như tan nát thôi. “

“Bệ hạ, cho dù có nội ứng, một cường giả bình thường cũng không thể làm nhanh như vậy. Trừ khi... Anh ta là cường giả hiện thân tinh thần song cấp S, hơn nữa tinh thần thiên phú của hắn có tác dụng bóp méo nhận thức nhất định. Vì vậy anh ta mới có thể tẩu thoát khỏi chiến hạm Tiêm-6, hơn nữa có thể không kinh động đến cho ai cả. “

“Song cấp S, khả năng thiên phú bóp méo nhận thức...” Tạ Hồng Quang ngẩng đầu lên: “Kẻ bắt Tây Từ đi là thủ lĩnh nhóm tinh tế côn đồ! Nguy to rồi!”

...

Trong không gian lối đi ngột ngạt, lượng oxi càng ngày càng ít, cách cửa trung tâm xử lý có khoảng ba mét, hơn nữa một lối thoát duy nhất không hề có vật ngăn cản, chạy ra ngoài đồng nghĩa với việc phơi mình trước mắt của kẻ thù, Tạ Tây Từ tin rằng kẻ thù có ít nhất một trăm cách để khiến cậu ấy năm bước đổ máu .

Sợ rằng một tia cơ hội sống cũng không có.

Cậu ấy mím chặt môi cũng không muốn cam chịu. Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, trong tay của cường giả song cấp S cũng đã thập tử nhất sinh. Đúng lúc cậu ấy nghĩ rằng cậu sắp trốn thoát, những người này hình như đã cài đặt hệ thống định vị trên người cậu ấy, nhưng họ đã dễ dàng tìm thấy cậu ấy trong vòng vài giờ.

Mặt trời lặn về phía tây, bầu trời đã dần dần tối đen, cuối cùng có tiếng thút thít ở đằng xa, vài người dân nhìn thấy nhóm khách không mời này liền gọi cảnh sát, tuy nhiên vị lãnh đạo của tinh cầu này lại báo cảnh sát thậm chí còn chậm hơn để tưởng tượng của Tạ Tây Từ.

Lúc này nghe thấy tiếng còi báo động, ở hiện trường đã có binh lính đang đứng ngồi không yên, nhưng chỉ là họ vì mệnh lệnh mà không dám manh động.

“Nhóc kia, đưa cho ta khẩu súng đó trên lưng của cậu.”

Tạ Tây Từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt.

Hoắc Tiểu Tiểu nói một lần nữa nhưng không quay đầu nhìn lại: “Tớ đã giả vờ là một đứa trẻ ngoan từ lâu, tớ đã vô cùng cẩn thận. Lúc mà cái cơ giáp siêu thần gì đó trên tay của cậu vang lên, cậu thật sự muốn lấy thứ đó để giết tớ đúng không? Đồng ý, đám người bên ngoài, sợ là vì cơ giáp siêu thần của cậu mà đuổi theo tới đây.”

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, cười giễu cợt trước mắt Tạ Tây Từ: “Cậu hiện tại chỉ có thể tin tưởng tớ.”

Làm thế nào để dễ dàng giúp những người thoát khỏi trong tay những tên hung thần côn đồ hung dữ, Vì vậy, khi siêu thần cơ giáp được kích hoạt, Tạ Tây Từ đã thực sự nghĩ đến việc giết người, nhưng không hiểu sao vì một nguyên nhân nào đó, cậu ấy lại không làm.

Hoắc Tiểu Tiểu đoán đúng một nửa, nguyên nhân khiến đám người này bắt cóc cậu ấy quả nhiên là vì siêu thần cơ giáp, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì ý tứ mà cậu ấy đại diện.

Chỉ là bọn côn đồ này không quan tâm cậu ấy sống hay chết.

Tạ Tây Từ lấy ra một khẩu súng cỡ lớn sau lưng cậu ấy. Toàn bộ khẩu súng là màu trắng, đầu súng được che kín đầy hoa văn màu đỏ. Đường nét hoa văn dày đặc và dường như không có quy tắc, nhưng chúng dường như có quy tắc riêng để hình thành một ký tự phức tạp.

Nếu có nhà chế tạo nào ở đây nhìn thấy khẩu súng này, họ nhất định sẽ bất ngờ, những hoa văn này đều là bùa chú được điêu khắc bằng tinh thần lực, độ bao phủ của bùa chú càng cao thì gia tăng sức mạnh càng nhiều.

Nếu có thể khắc ba phép thuật trở lên trên một vũ khí thì người đó có thể được trở thành nhà chế tạo cấp một, có ít nhất hai mươi phép thuật trên loại vũ khí này, chưa kể việc khắc trên một khẩu súng tinh vi như vậy. Độ khó điêu khắc của phép thuật này đã được tăng lên ít nhất hai lần.

Tạ Tây Từ có chút đắc ý: “Chính tôi làm cái này đấy.”

Người được cậu ấy khoe khoang lại không biết thứ này: “Ồ”.

Tạ Tây Từ: …

“Khẩu súng này có hai hình dạng. Có thể liên tục phát động tinh thần lực, nhưng cậu không thể thức tỉnh tinh linh lực, chỉ có thể...”

Tạ Tây Từ đưa súng, chưa kịp nói xong đã thấy khẩu súng trên tay Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên biến thành súng liên thanh hạng nhẹ tự động có cánh tay dài.

“Này? Câu đã thức tỉnh tinh thần lực sao! Không đúng, nhìn cậu mới sáu bảy tuổi, làm sao có thể...”

Tạ Tây Từ chưa kịp nói gì, Hoắc Tiểu Tiểu đã kéo cậu đến trước mặt mình: “Nếu tớ đếm đến ba, hãy chạy đi.”

“A, a, a, chạy đi đâu chứ? Chờ đã, cậu có chắc là cậu biết dùng không?”

“Một hai…”

Tạ Tây Từ hoảng sợ nhìn lối vào trung tâm của trạm xử lý rác trước mặt: “Đợi đã…”

“Ba!”

Tạ Tây Từ nghiến răng, nhưng lại lựa chọn tin tưởng Hoắc Tiểu Tiểu, cả người bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng chưa từng có, giống như một mũi tên điên cuồng lao thẳng tới lối vào của trung tâm xử lý rác thải phía trước.

Khi hình bóng của cậu ấy vừa vụt ra, vô số súng ngắn tấn công cậu ấy như một cơn bão dữ dội, đòn tấn công dày đặc đến mức dường như tạo thành một bức tường bằng đạn dược dựng trước mặt cậu ấy.

Cùng lúc đó, một xe cơ động bị bỏ rơi được ném lên không trung từ phía sau với một lực lớn, ngăn chặn làn sóng tấn công này của Tạ Tây Từ. Trước khi chờ xe cơ động rơi xuống, một dáng người nhỏ nhắn đã nhảy lên rất nhẹ nhàng như một con thỏ, dùng xe cơ động làm vỏ bọc che chắn rồi dùng một khẩu súng máy hạng nhẹ tự động bắn mạnh về phía trước.

Rõ ràng đó là một khẩu súng liên thanh, mọi viên đạn bắn ra giống như đều có mắt, chúng đều được bắn vào vị trí tim và trán của những người lính này. Viên đạn này còn có tác dụng nổ sập, khi máu của người trúng đạn bắn tung tóe, đồng thời những đợt năng lực lớn phát ra, những người xung quanh giống như bị một chiếc xe hơi chạy nhanh đâm phải, lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát.

“Bùm bùm bùm bùm-”

Khi xe cơ động rơi xuống, một lượng bụi khổng lồ bốc lên trên bãi rác, trong hoàn cảnh bụi bay xám xịt, bóng dáng hai người Hoắc Tiểu Tiểu đã biến mất từ ​​lâu.

App TYT & Ý Hiên Các team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp