Gả Vai Ác

Chương 6: Tính sổ


1 năm

trướctiếp

Editor: Chạng Vạng

"Phải nghĩ cách giải quyết mối nghi ngờ không rõ này, đuổi ác khí này đi."

Ngu Linh Tê hạ quyết tâm.

Nếu không giải quyết được cái tai họa Ninh Ân này, chắc chắn sẽ trở thành chấp niệm của nàng, rồi hàng đêm ác mộng bám lấy người, linh hồn không tan.

Sắc trời ngoài cửa mờ mịt, chao đèn bằng vải lụa rọi ra ánh sáng mờ mịt.

Dù sao cũng không ngủ được, Ngu Linh Tê khoác áo ngủ đơn giản thả hơi ấm vào lòng bàn tay, cầm bút lông cừu lên.

Nàng vén từng cọng tóc mai ra sau mang tai, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi viết như mây trôi nước chảy.

Vừa có thể coi là món nợ rách nát của mình và Ninh Ân, vừa cần lý trí công tâm không thể bỏ qua từng tội trạng của hắn, nhưng cũng không thể chiếm một ít lợi lộc từ hắn.

Ninh Ân dọa nàng ban ngày, ban đêm lại bắt nạt nàng.

Nhưng hắn chưa từng khắt khe với nàng về việc ăn, mặc, ở và đi lại, cho đến nay đều cao quý hơn cả cách đãi khách của hoàng cung.

Ninh Ân giết sạch cả nhà di phụ làm cho người Ngu gia lưu lạc khác nơi.

Nhưng một nhà di phụ nhận ủy thác lúc phụ mẫu qua đời, lấy nàng làm quà đưa tới đây, tham lam vơ vét của cải lại, còn bị lợi ích riêng làm mờ mắt cũng là sự thật; lúc nương với Ngu Linh Tê chán nản nhất, không một người Ngu gia nào có ý đưa tay giúp đỡ hai người họ, nàng cũng không có lý do đi giải oan cho họ.

Ngu Linh Tê cân nhắc một hồi lâu, ngừng bút lại, chóp bút nhòe ra một đoạn màu mực trên tờ giấy.

Liên tục viết vài hàng đầu nàng phát hiện nam nhân này từng tội lỗi chồng chất, cho rằng là tội không thể tha, nhưng lại không hề đáng trách đến mức như trong tưởng tượng của nàng.

Nói hận thì tội không đáng chết; nói oán, lại tức giận không thông.

Kiếp trước, Ninh Ân từng cười nhạo nàng: "Nàng cũng thật là một người lương thiện, đời này khó nhất chính là làm người lương thiện, gánh trên người nhiều ràng buộc như vậy, không bằng cứ sống giống như ta đây làm một kẻ ác tự do."

Ngu Linh Tê nghĩ, có lẽ hắn nói đúng.

Mãi đến bây giờ, nàng cũng chưa từng muốn đi giết người, dù cho bây giờ Ninh Ân chỉ là một thiếu niên thấp hèn không thể gặp trời ở Dục Giới Tiên Đô.

Nắng sớm xuyên qua sóng cửa sổ chiếu vào phòng, ánh nến đã đốt đến phần cuối, thổi phù một hơi đã tắt ngúm.

Ngu Linh Tê cân nhắc một lát, vỗ bút lên bàn trà một cái làm vài giọt mực khô tràn ra.

Lầu bầu nghĩ: "Mặc kệ thế nào, hắn hành hạ Tiết Sầm là sự thật, khiến ta chết không tử tế cũng là thật."

Hai chuyện thất đức này làm sao cũng không thể bớt giận được.

"Tiểu thư, sao người lại tỉnh sớm vậy?"

Hồ Đào vén màn che vào cửa, vội vã đặt một khay trà lên bàn, ôm áo lông chồn mềm mại trùm lên bờ vai đơn bạc của nàng: "Không khoác áo mà ngồi như vậy sẽ lạnh!"

"Không sao, đúng lúc tỉnh lại lấy chút tinh thần."

Hồ Đào không biết chữ, nhưng Ngu Linh Tê vẫn vội vàng kéo tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ xuống.

Không lâu sau có bảy tám nô tỳ bưng chậu bạc với những đồ vật trang điểm nhỏ như lược nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ Ngu Linh Tê rửa mặt rồi thay y phục.

Chồng trên khay là các bộ quần áo màu đỏ nhũ bạc với xanh biếc nhạt, Hồ Đào cười xin chỉ thị của nàng: "Hai bộ y phục này mới cắt may cho mùa đông, nhưng nhìn rất đẹp! Hôm nay tiểu thư muốn mặc bộ nào?"

Ngu Linh Tê mất tập trung liếc mắt sang nói theo bản năng: “Đỏ…”

Sau đó dừng lại, lông mày thanh tú nhăn lại.

Ninh Ân thích màu sắc xa hoa lộng lẫy, nếu màu đỏ thì càng giống máu càng thích hơn. Kiến trước Ngu Linh Tê làm theo sự yêu thích của hắn nên thường xuyên mặc các trang phục màu tươi kiêu sa, lâu dần cũng thành thói quen.

Nhưng đây không phải là thói quen tốt.

Ngu Linh Tê cũng không biết xả giận với ai, đổi giọng nhàn nhạt nói: “Màu xanh biếc.”

Hồ Đào cũng không biết tiểu thư đang yên đang lành tại sao lại tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn chọn bộ xanh biếc tới.

“Sắc mặt tiểu thư không được tốt, lại gặp ác mộng rồi phải không?” Hồ Đào buộc đai lưng màu vàng trắng cho Ngu Linh Tê, eo nhỏ uốn lượn nhỏ nhắn làm cho cả nữ nhân thấy cũng phải đỏ mặt.

Ngu Linh Tê ngáp một cái, lười biếng nói: “Trong số mạng đính phải kẻ tiểu nhân nên phiền lòng.”

“Chuyện này có gì khó khăn?”

Hồ Đào vuốt ống tay áo lên cho nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết dân gian có một cách, người cầm diện mạo của tên tiểu nhân kia hoặc ngày sinh tháng để viết ra giấy, dùng sức đánh như đánh tiểu nhân kia cút đi không phải tốt rồi sao?”

“Đánh?”

Ngu Linh Tê ngừng một lúc, đưa mắt lên: “Có cách này.”

Bây giờ ta như dao còn hắn là thịt cá, vừa muốn xả giận còn nói gì tới đạo đức lễ nghĩa?

Suy nghĩ nhiều như vậy chi bằng cứ chọn con đường đơn giản nhất đi!

Đế lúc đó gói hết vào một bao tải, đánh xong thì đi, từ đây đường ai nấy đi, không ai nợ ai.

Sự tức giận trong lòng giống như đã thông suốt một lúc như bầu trời trong xanh.

Ngu Linh Tê cong môi, sai bảo: “Đi gọi thị vệ Thanh Tiêu đến đây, ta có chuyện quan trọng cần dặn dò.”

Một canh giờ sau.

Hồ Đào đứng ngoài cửa bẩm báo: “Tiểu thư, thị vệ Thanh Tiêu đã chuẩn bị xong xuôi đang đứng đợi bên ngoài.”

Ngu Linh Tê gật đầu, đi dạo bốn hướng trong phòng sau đó gỡ roi ngựa nhỏ làm bằng vàng ở đầu tường xuống.

Thứ này vừa tay thích hợp để đánh người, nàng quấn một vòng ở eo lưng rồi lấy hết can đảm bước ra cửa.

Bên cạnh phủ Tướng quân trồng một hàng dài cây tùng bách xanh rợm, Thanh Tiêu đã dẫn theo bốn người thị vệ mạnh mẽ và rắn rỏi đứng đợi ở bên cạnh xe ngựa.

Mấy người thị vệ này đều là quân được chọn của Ngu gia, tác phong và mồm miệng cũng rất nghiêm túc kín đáo, xưa giờ chỉ nghe mệnh lệnh không hỏi nguyên nhân.

Ngu Linh Tê lấy mạng che mặt, dò xét từng người một lượt, hỏi: “Biết ta muốn kêu các ngươi làm gì chứ?”

“Không biết!”

Sắc mặt của mấy người này không thay đổi, đồng thanh nói: “Đều nghe tiểu thư sai bảo!”

“Rất tốt.” Vẻ mặt Ngu Linh Tê lộ ra sự hài lòng, lên xe ngựa.

Nàng vén rèm xe lên, hỏi Thanh Tiêu đang đi bộ bên cạnh: “Chuyện ta bảo ngươi đi làm đã tra được chưa?”

Thanh Tiêu hơi ôm quyền: “Thưa tiểu thư, nô lệ chiến đấu trong đấu trường thú không có tên họ, thuộc hạ chỉ hỏi thăm được thiếu niên mặc hắc y mặt xanh kia có số là Hai Mươi Bảy, mấy ngày trước còn bị thương nặng ở trên sân đấu nên luôn ở hang ổ dưỡng thương…”

“Hang ổ?”

“Vì nô lệ chiến đấu thấp hèn nên người đời đều xem bọn họ như chó săn, vì vậy nơi họ ở cũng là… Hang ổ.”

“…”

Ngu Linh Tê đè xuống sự khó chịu trong lòng, hạ màn xe xuống không hỏi nữa.

Trong truyện nói kẻ ác chết nhiều do lắm lời.

Nên quyết định làm kẻ ác thì nên hỏi ít vài câu là tốt lắm rồi.

Xe ngựa chạy như bay thẳng một đường vào Dục Giới Tiên Đô đầy kiêu ngạo vênh váo kia.

Không biết chạy qua mấy con phố với ngõ hẻm, không khí xa hoa phấn son cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một luồng hơi thể mục nát âm u không thể nói nên lời. ( truyện trên app T𝕪T )

Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Thanh Tiêu nói vọng vào từ ngoài cửa: “Tiểu thư, hang ổ đang ở phía trước, xe ngựa không thể đi vào vì an toàn.”

Ngu Linh Tê nghe vậy vén một góc rèm xe lên, từ sau mạn che mặt đánh giá một vòng, mày cũng cau lại.

Đây là nơi quái quỷ nào?

Chỉ thấy dọc tường, ngõ nhỏ, lát thềm đá bẩn thỉu kéo dài sâu trong lòng đất, một nơi âm u trải ra trước mắt. Khắp nơi đều là ngói vỡ tường đổ, nước bẩn rơi tí tách từng giọt, chuột với côn trùng hoành hành, nam nhân mặc quần áo rất ít giống như bị nhốt trong ngục tối, trên người mỗi người đều có cảm giác chết lặng, đó chính là nô lệ chiến đấu mà người có quyền có thế chơi trò đánh giết để tiêu khiển…

Hô hấp của Ngu Linh Tê cứng lại.

Ngay cả đường phố phía Tây có nhiều tệ nạn và người lang thang nhất thành Lạc Dương cũng không bằng sự mục nát và âm u ở nơi này.

Thanh Tiêu đã sớm đi qua đây, không đợi bao lâu một bóng đen gầy gò đi tới từ hướng chợ đêm.

Bóng tối rút đi từng chút một trên người hắn, mặt nạ màu xanh đen quen thuộc với trang phục nhung lụa màu đen.

Hắn đến rồi.

Ngu Linh Tê dò xét người này sau màn xe, nắm chặt roi ngựa trong tay theo bản năng. Chỉ đợi hắn đến gần một chút thì bảo bọn thị vệ trùm bao tải trói lại…

Nhưng bước chân của Ninh Ân dừng lại, nâng đôi mắt nhìn sang xe ngựa của Ngu Linh Tê.

Giống như nhận ra cái gì đó, hắn xoay người chạy đi mất.

“Bị phát hiện rồi?”

Ngu Linh Tê khẽ cắn môi không nghĩ nhiều, khom lưng nhảy xuống xe ngựa nói: “Đuổi theo!”

“Tiểu thư!”

Thanh Tiêu ngăn Ngu Linh Tê lại, cảnh giác nói: “Hắn tránh người khác, chứ không phải tránh chúng ta.”

Giống như Phật muốn chứng minh lời Thanh Tiêu, có ba người bịt mặt nhảy xuống từ nóc nhà như bóng ma, đuổi về hướng Ninh Ân chạy thoát.

Động tác họ cực nhanh, cực bén, không giống như nô lệ chiến đấu, giống như sát thủ được huấn luyện một cách chỉnh chu hơn.

Chuyện bất ngờ phát sinh, làm Ngu Linh Tê giật mình đứng im tại chỗ.

Xảy ra chuyện gì, còn có người muốn giết Ninh Ân sao?

Không đợi Ngu Linh Tê nghĩ rõ, chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, ngưc Ninh Ân bị trúng một quyền, cơ thể bay lên không rồi đập xuống đất lăn vài vòng, mặt nạn cũng rơi xuống một bên.

“Có nguy hiểm, tiểu thư đừng tới gần!”

Tình thế trước mắt rất hỗn loạn, thị vệ sợ gặp xui xẻo nên bảo vệ Ngu Linh Tê lùi về sau tường.

Sau khi Ngu Linh Tê trốn ở góc tường, tâm trạng đầy phức tạp nhìn thiếu niên ở cách đó không xa đang giãy dụa.

Vết thương của Ninh Ân chưa lành, phản ứng hơi khựng lại.

Hắn che ngực, run rẩy muốn đứng lên lại bị một trong ba tên kia đạp mạnh một cước vào ngực, làm cho cơ thể hắn văng ra xa ba trượng như một bao cát bằng vải rơi trên đồng đồ lộn xộn và vỡ nát vang lên tiếng loảng xoảng.

Mấy cái sọt làm bằng gậy trúc ngã xuống rào rào, cơ thể thiếu niên mặc áo đen kia đau đớn co lại, đột nhiên ho ra một ngụm máu, màu đỏ tươi của máu nổi bật trên sắc mặt ngày càng trắng bệch của hắn.

Màu đỏ tươi này đâm nhói mắt Ngu Linh Tê.

Dù cho lúc mình tức giận nhất, cũng không muốn hành hạ Ninh Ân đến chết như vậy…

“Đè hắn lại đừng vội giết.”

Người vạm vỡ cầm đầu có da ngăm đen, bắp thịt cuồn cuộn như núi, đạp một cước lên chân trụ của Ninh Ân.

Hắn bị người ta đè mạnh xuống đất, gò má bị mặt đất bẩn thỉu ép biến dạng, nước bùn hòa với dòng máu chảy xuống tí tách từng giọt với con mắt ngăm đỏ nham hiểm tức giận của hắn.

Hán tử ngăm đen nói: “Chủ nhân nói rồi, nếu ngươi có thể trốn được thì cứ đánh gãy chân ngươi trước, còn đường xuống Hoàng Tuyền kia để ngươi bò đến.”

Dứt lời, hắn nhìn chăm chú vào chân đang giãy dụa của Ninh Ân, tay giơ cao chùy sắt răng sói sáng choi.

Ánh sáng lạnh lẽo của chùy sắt phóng ra lóe qua mắt Ngu Linh Tê.

Tầm mắt co lại, ký ức nhanh chóng rút lui, nàng nhớ tới kiếp trước.

Kiếp trước Ninh Ân luôn thích giết người trong mưa.

Vừa mới bắt đầu Ngu Linh Tê còn tưởng đây là nghi thức thần bí nào đó, sau đó mới biết hắn giết người vào ngày mưa chỉ đơn giản vào những ngày đó vết thương ở chân đau đến khó chịu nên tâm trạng sẽ không tốt.

Lúc trời đổ một cơn mưa lớn sau cơn sấm chớp, Hồ Đào không cẩn thận làm vỡ ly Lưu Ly mà Ninh Ân thường dùng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ninh Ân gõ đốt ngón tay lên mặt bàn một hồi, chậm rãi mở mắt ra.

Ngu Linh Tê biết rằng hắn đã có ý giết người.

Nàng không nghĩ nhiều dán lên người, dùng giọng nũng nịu, vụng về cố gắng làm phân tán sự chú ý của Ninh Ân.

Ninh Ân bóp lấy cổ nàng, ngón tay lạnh đến mức không chút nhiệt độ, sắc mặt càng trắng bệch thêm, dường như chỉ có máu tươi mới có thể cho thêm chút màu sắc của hắn.

Chỉ cái nháy mắt, Ngu Linh Tê biết mình sẽ chết chắc.

Nhưng da cổ nàng lại có cái gì đó ấm áp dán lên, ngón tay như kìm sắt cũng lỏng đi nhiều.

Ninh Ân hơi nâng con ngươi vừa đen vừa lạnh, ngón tay với hình dạng móc câu dần trở thành nhẹ nhàng vuốt ve, giống như hắn đang nghi ngờ một nữ nhân yếu ớt sao lại có nhiệt độ nóng như thế.

Hắn cùng dùng bàn tay khác dáng lên, lạnh đến mức tóc gáy của Ngu Linh Tê dựng thẳng.

“Cởi xiêm y.” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Ngu Linh Tê cố nén ý muốn bỏ chạy cởi y phục ra, chần chờ dùng nhiệt độ ấm áp của bản thân dán lên người Ninh Ân.

Lần đầu tiên, nàng thắng cược với tâm trạng người điên.

Lúc hôn lên, hàm răng hắn còn khẽ run, cắn phá môi với gáy nàng.

Ngu Linh Tê đấm bóp cho hắn khỏi sự đau đớn, cố dùng hết toàn lực để lấy lòng.

Cuối cùng quá mệt mỏi và ngủ đi, sau khi tỉnh lại, Ninh Ân vẫn còn đang ôm chặt lấy cơ thể của nàng để sưởi ấm, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc suýt chút nữa đã bẻ gãy eo nhỏ của nàng, cả người nàng bị quấn thành một cây cung.

Đó là lần duy nhất tâm tình của Ninh Ân để lộ ra chút “yếu đuối” làm cho Ngu Linh Tê nhớ thật lâu.

Có lẽ vì Ninh Ân không phải là người nhút nhát, dù bị lưỡi dao sắc xuyên qua lồng ngực thì mặt cũng không biến sắc, hầu như hắn điên đến mức không có giác quan.

Cho nên nàng mới hiểu thật ra thứ làm cho hắn cầm cự đến khó ngủ thức trắng đêm, đau nhức tận xương tủy đến mức hàm răng cũng run lên.

Chân của hắn… Là bị gãy như thế sao?

Con ngươi Ngu Linh Tê run lên, ký ức với hiện thực giống nhau, nhận được câu trả lời sống động vô cùng.

Nàng không kịp nghĩ nữa, xúc động thét lên một tiếng: “Thanh Tiêu! Các người còn đứng đó làm gì?”

Tiếng thét như đánh vỡ không gian tĩnh mịch, một tia sáng lạnh xẹt qua chân trời.

Nam nhân ngăm đen ngạc nhiên xoay người, trường kiếm Thanh Tiêu đã tuốt khỏi tay ném tới cắt một vết ngay ở tay cầm hung khí, chùy sắt tuột khỏi tay rơi xuống đấy, bắn những giọt nước ở giữa không trung chiếu xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Hai gã thị vệ của Ngu phủ cũng nhảy ra từ phía sau lưng Thanh Tiêu, đón đầu hai thanh đao của hai gã khác.

Chỉ nháy mắt, canh giờ như bị kéo dài vô hạn.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, mảnh lụa mỏng bị thổi lên, lộ ra dung nhan thiếu nữ có đôi mắt xinh đẹp quyến rũ cùng kiên định.

Tay nàng nắm chặt roi ngựa làm bằng vàng quý báu, áo lông chồn màu vàng ánh trăng trân quý bao bọc quanh người đứng ở nơi địa ngục đày đọa này lại như đang phát ra ánh sáng sạch sẽ trái ngược.

Mà thiếu niên yếu ớt đang chật vật nằm ở trong nước bùn kia, khóe môi đang chảy máu, con ngươi màu đen trầm hơi mở hờ cứ nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp to tròn trắng đen rõ ràng kia.

À, thì ra là nàng.

App TYT & Euphoria Team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp