Gả Vai Ác

Chương 44: Miệng ngọt


1 năm

trướctiếp

Lúc đầu, Ninh Ân muốn mặc kệ, nhưng tên họ Tiết kia lại quá coi trọng bản thân mình.

“Ta cho ngươi thêm một cơ hội để lựa chọn, thế nào?”

Chàng thiếu niên nâng đôi mắt đen láy của mình lên, nói: “Không tự nhìn xem, ngươi có bao nhiêu trọng lượng ở trong lòng nàng ấy.”

“Cái…”

Tiết Sầm còn chưa nói xong, đã có một trận gió thổi qua trước mặt hắn.

Rồi lại có ánh sáng sắc bén hiện lên, một lưỡi dao ngắn lạnh lẽo lướt nhanh qua cổ hắn. Lưỡi dao lạnh như nước mùa thu, cắt đứt một vài sợi tóc sau tai hắn, từ từ rơi xuống mặt đất.

Tiết Sầm dựa sát vào vách tường, cả người cứng ngắc, sắc hồng trên mặt nhanh chóng được thay thế thành màu tái nhợt.

“Ngươi muốn mạng sống, hay vẫn muốn Nhị muội muội của ngươi?”

Ninh Ân tay cầm con dao ngắn, như đang chơi một trò chơi rất vui, bình tĩnh, vô cùng tao nhã: “Ta đếm đây, ba.”

Hai mươi năm nay, Tiết Sầm sống vô cùng cao quý, nho nhã, đừng nói là mắng chửi người khác, ngay cả nói mấy lời nặng nề hắn cũng chưa từng nói qua.

Lần này trước cảnh dao ngắn kề cổ thế này, sau một hồi kìm nén, cũng chỉ có bực tức, run rẩy ném ra hai từ: “Vô sỉ!”

Ninh Ân chớp mắt: “Hai.”

“Ta phải tố cáo ngươi…”

“Một.”

Tiết Sầm, người luôn tự hào mình là người thanh cao, mà bây giờ tất cả sự khiêm tốn mà hắn giữ gìn, đều bị sụp đổ trước chàng thiếu niên tàn bạo, hung ác này.

Hầu kết hắn lên xuống, đứt quãng nói: “Từ bỏ.”

“Chọn mạng sống sao?”

Lưỡi dao sắc bén chiếu vào mắt Ninh Ân, tùy tiện mà lạnh lẽo.

Đây là người thanh mai trúc mã khiến Ngu Linh Tê tự mình chịu phạt ba roi cũng muốn bảo vệ, Tiết Nhị lang, đây là người nàng giấu trong lòng, giết hắn cũng giống như đâm nàng một dao…

Tiểu thư à, ta đã cho hắn một cơ hội lựa chọn rồi đấy.

Là hắn, chính hắn muốn từ bỏ nàng.

“Đùa chút thôi, đừng trách.” Ninh Ân cười, trong nụ cười mang theo sự thương hại và khinh thường.

Ngu Linh Tê không muốn để hắn giết Tiết Sầm, nên hắn thật sự không giết Tiết Sầm.

Dọa chút mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nàng nhìn xem, bây giờ hắn thật sự rất ngoan đấy! Trong lòng Ninh Ân cũng phải khen ngợi chính mình đấy.

Nhưng đương nhiên Tiết Sầm không cho là như thế.

Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi dao vẫn còn bên gáy hắn, hắn chẳng tin đây chỉ là đùa cho vui đâu.

Chỉ một cái chớp mắt thôi, chàng thiếu niên này thật sự muốn giết chết hắn, buộc hắn phải đưa ra lựa chọn trái lương tâm.

Hắn mím chặt môi, một lúc sau cất giọng khàn khàn nói: “Hèn hạ.”

Mắng đi mắng lại cũng chỉ có hai từ “Vô sỉ”, “Hèn hạ” này, Ninh Ân đã nghe đến chán rồi.

“Tiết nhị công tử không ngại đổi hai từ khác để mắng chứ, ví dụ như súc sinh, súc vật, lòng lang dạ sói gì đấy.”

Ninh Ân nói: “Nhưng mà quang minh chính đại đánh ngươi như thế này, thật ra lại vừa ngu vừa chẳng có tài cán gì nên mới nói thế, mấy lời này ta lại chẳng coi nó là lời nhục mạ mình đâu.”

Ánh mắt của Tiết Sầm khi nhìn hắn lúc này, thật giống như đang nhìn một kẻ điên không thể nói lý.

“Từ nay nếu Nhị công tử lại muốn xen vào việc của người khác, thì đừng ngại mà nghĩ lại sự lựa chọn hôm nay.”

Đầu ngón tay Ninh Ân vừa chuyển, thu hồi lưỡi dao vào trong tay áo, bình thản nói: “Hỏi lại bản thân mình một câu, có đáng hay không?”

Sắc mặt Tiết Sầm trắng bệch, nếu như bên ngoài có người đùa cợt với hắn như thế, đương nhiên hắn sẽ phản bác lại, hỏi thử đối phương có thể đưa ra lựa chọn nào đưa ra lựa chọn tốt hơn hắn không.

Nhưng chàng thiếu niên này lại từng một mình đuổi theo con ngựa điên của Ngu nhị cô nương ở buổi săn bắn mùa thu, lại liều chết rơi xuống vách đá để bảo vệ cho nàng, dùng chính máu tươi của mình để cứu nàng ấy một mạng…

Nhưng mà yêu một người, có cần phải dã man, tàn độc với bản thân như thế không?

Suốt mười năm, hắn nhìn Nhị muội muội từ một tiểu cô nương lớn dần lên thành dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp như bây giờ. Nếu nàng gặp nguy hiểm gì, hắn sẽ không chút do dự đứng ra giúp đỡ, dùng bản thân mình để bảo vệ đối phương sao, nó thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Một thiếu niên không từ thủ đoạn nào như thế, sao có thể xứng với Nhị muội muội được chứ?

Để đôi mắt sáng ngời của nàng vì người nam tử khác mà dừng lại, Tiết Sầm thấy không cam lòng.

“Ai da… Sao ta lại nằm trên mặt đất thế này? A, sao ngực của ta lại đau như thế, giống như vừa bị ai đó đạp một cái thật mạnh vậy.”

Gã sai vặt vừa bị đánh từ từ tỉnh lại, thoáng nhìn thấy Tiết Sầm đang đứng bất động bên cạnh, vội vàng đứng lên nói: “Nhị công tử, sao sắc mặt ngài lại tệ như thế? Thị vệ kia đâu rồi?”

Tiết Sầm vẫn lễ độ như cũ, chỉ là trong đáy mắt chút thất bại và mỏi mệt, nhắm mắt lại nói: “Hồi phủ.”

Hắn nhất định phải điều tra rõ, cuối cùng là thiếu niên kia có lai lịch gì.

Một lúc sau.

Sau khi nhai xong kẹo trong miệng, Ninh Ân nhìn theo hướng con diều rơi xuống, đứng bên ngoài cửa sau của một ngôi nhà.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ánh mắt nhìn lướt qua tường che, trong viện có một gốc cây bạch quả cao lớn với nhánh cây um tùm, con diều màu xanh vướng lại ở nhánh cây trên cùng.

Bức tường thấp bé, Ninh Ân chẳng cần dùng nhiều sức đã có thể nhảy vào trong, đi dưới gốc cây bạch quả lớn mà một người mới ôm hết, hắn đưa tay lên ấn nhẹ vào thân cây xù xì.

Bàn tay vỗ một cái, thân cây run lên, cùng với tiếng lá kêu xào xạc là cánh diều rơi xuống, khẽ lắc lư rồi dừng lại trong bàn tay hắn.

Hắn khẽ cau mày, tiếc nuối “chậc” một tiếng: Xương cánh bị gãy rồi, phải sửa lại một chút.

Từ xa truyền đến tiếng bước chân lạch bạch, là hài tử của chủ viện đang cầm chong chóng chạy đến, nhìn thiếu niên lạ mặt đứng trong viện, không khỏi sững sờ đứng yên tại chỗ.

“Tiểu hài nhi, nếu như người bên ngoài thấy ta làm chuyện xấu, là phải mất mạng đấy.”

Ninh Ân cầm con diều đặt phía sau người, lạnh lùng nói.

Tiểu hài nhi hít hít mũi, cắn ngón tay ngơ ngác nhìn hắn.

“Nhưng mà, ta vội trở về sửa chữa rồi, bỏ qua cho tiểu hài tử ngươi đấy.”

Ninh Ân dựng một ngón tay lên, làm thành tư thế đừng lên tiếng.

Sau khi mở cửa, tùy tiện đi mất.



Ngày mai là Tiết Đoan Ngọ, đám người hầu treo cây ngải cứu lên cửa, rắc hùng hoàng xung quanh.

Ngày này hàng năm, Ngu phu nhân sẽ ở phòng ăn gói rất nhiều bánh ú, và cả tiền thưởng để cho đám người hầu trong phủ.

Đám người hầu xếp hàng lĩnh thưởng, trước viện vô cùng náo nhiệt.

Ngu Linh Tê rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cũng tự tay thắt dây ngũ sắc trường thọ, tặng cho người trong nhà mỗi người một cái.

Còn lại một cái, nàng giấu trong ống tay áo.

Giờ Tỵ tới, hôm nay vừa khéo cũng là ngày lấy thuốc cuối cùng.

Tuy hôm nay thân thể không còn nóng nữa, nhưng để an toàn vẫn uống hết một ngày cuối cùng cho khỏi hẳn.

Ngu Linh Tê biết rõ tính tình của Ninh Ân, đương nhiên chẳng thèm đến trước viện để ăn tết cùng mọi người, nghĩ một chút, nàng sai nô tì chuẩn bị mấy cặp bánh ú nóng hổi, cùng với một bình rượu thuốc, bỏ trong một cái giỏ tự mình mang đến phía hậu viện.

Lúc Ngu Linh Tê đẩy cửa bước vào, Ninh Ân đang tỉ mỉ rửa tay, trên bàn dài có một lọ hồ nhão, còn có bút lông, giấy và đồ kê bút.

“Vệ Thất, ngươi lấy hồ dán để làm gì?” Ngu Linh Tê đặt lồng đựng thức ăn lên trên bàn, nghi ngờ hỏi.

Ninh Ân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy nước dính trên tay, cong chân ngồi xuống nói: “Tự mình làm.”

Ngu Linh Tê biết, hắn đang nói đến thuốc giải độc cho ngày hôm nay.

Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào đôi môi nhợt nhạt của Ninh Ân một lát, cuối cùng nàng nhẹ nhàng nín thở, chống bàn nghiêng người qua Ninh Ân.

Nàng nghĩ nó cũng giống như cách “lấy” ngày hôm qua, nhưng khi cánh môi nàng nhẹ nhàng dán vào, mới phát hiện giữa môi và răng hắn không hề có gì hết.

Hô hấp Ninh Ân dừng lại một lát, sau đó nở nụ cười.

Ngu Linh Tê suốt ngày săn nhạn, nhưng lại bị nhạn bắn vào mắt, lần đầu tiên rối rắm như thế, hai mắt dần đỏ lên, giống như đang trêu ngươi người khác.

Nàng lùi lại một chút, mím môi thở hổn hển: “Ngươi gạt ta?”

“Tiểu thư liều mạng xông đến khi dễ ta, ta còn bị cắn một cái nữa, thật chẳng có lý lẽ gì cả.”

Ninh Ân từ từ chớp chớp mắt, giơ hai tay ướt sũng nhưng sạch sẽ lên: “Tay của ta ướt, nên muốn tiểu thư tự mình đến lấy thuốc thôi.”

Chỉ chuyện thuận tay lấy thuốc thôi, không nên làm nhiều chuyện lừa gạt như thế.

Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi: “Ở đâu thế?”

Ninh Ân rũ mắt: “Trong ngực.”

Ngu Linh Tê đưa tay, dò xét lung tung trong áo hắn.

“Phía trên, qua trái một chút.”

Ninh Tê ừm một tiếng: “Tiểu thư sờ chỗ nào đấy?”

“Ta làm gì? Cũng chưa chạm vào ngươi.”

Không có gì cũng bị hắn nói thành có gì rồi, Ngu Linh Tê tức giận liếc nhìn hắn một cái.

Thật vất vả mới lấy được lọ thuốc, Ngu Linh Tê thở phào một hơi, dứt khoát ngồi xuống.

Bỏ thuốc vào miệng, nuốt xuống, nhưng bởi vì thuốc quá đắng mà không thể thở nổi, vội vàng châm một ly trà uống cạn, nuốt viên thuốc kia xuống.

Ninh Ân không có cơ hội “tự mình làm” nàng thấy bớt đắng, chỉ nhẹ nhàng vuốt bụng, có chút tiếc nuối.

Ngu Linh Tê coi như không thấy tâm tư của hắn, đợi sau khi cay đắng qua đi, mới lấy bánh ú và rượu thuốc ra, xếp lên bàn.

“Ngày mai là Đoan Ngọ, đặc biệt mời ngươi đến ăn đấy.”

Nói xong, Ngu Linh Tê sờ sờ cổ tay áo, nhẹ giọng nói: “Ngươi đưa tay ra đi.”

Ninh Ân xoay đầu sang một bên, không biết nàng muốn làm cái gì.

Nhưng vẫn thuận theo ý mà đưa tay trái ra, đặt tay lên bàn.

Ngu Linh Tê đưa mắt nhìn sang, lớp băng vải màu trắng mơ đã biến mất. Cẩn thận nghĩ lại, giống như mấy ngày nay trên cổ tay hắn không có lớp băng vải màu trắng nào.

Lại thuận miệng hỏi: “Đồ kỷ niệm của ngươi đâu?”

Ninh Ân lập tức hiểu ý nàng, từ từ nâng mắt nhìn nàng, nói: “Ném rồi.”

Ngu Linh Tê bỗng thấy buồn cười.

Nếu hắn thật sự ném rồi, đương nhiên vẻ mặt sẽ rất lãnh cảm, chứ không phải bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng chờ xem phản ứng như thế này.

Nhưng mà hắn không đeo băng vải kia, đã nhắc nhở nàng hơn mười ngày trước trong mật thất chùa Kim Vân đã xảy ra cái gì, ngược lại Ngu Linh Tê còn phải cảm ơn trời đấy.

Nàng cười nhạt, mở to mắt nói: “Ném thì ném đi, ta đưa ngươi cái khác tốt hơn.”

Dứt lời, nàng lấy dây trường mệnh cất trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay Ninh Ân.

Da hắn trắng bệch, dây ngũ sắc trường mệnh trên cổ tay hắn, toát lên một vẻ đẹp không thể nói nên lời.

Ninh Ân cúi đầu nhìn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay thoăn thoắt của nàng, hỏi: “Tiểu thư làm?”

Ngu Linh Tê thoải mái “ừm” một tiếng.

“Hôm qua ngươi khiến ta phải suy nghĩ, vừa lúc đang thắt dây trường mệnh này, nên ta còn suy xét một chút.”

Nàng rũ mắt, còn nghiêm túc thắt nút cho Ninh Ân, “Hôm qua trong lớp không có chuyện gì làm, chỉ có đám người hầu bận rộn nên ta rảnh đến chẳng có chuyện gì làm, người nhiều chuyện việc hôn sự của ta, đã bị ta trách qua rồi…”

Bàn tay đang nắm thật chặt trên bàn kia, dùng ngón tay mà vuốt ve.

Ngu Linh Tê đang thắt nút vòng tay cho hắn nên không thể quan sát rõ hết mọi biểu cảm trên đáy mắt hắn, nàng tiếp tục nói: “Gần đây ta cũng chưa nghĩ đến chuyện thành hôn, đời này, chắc cũng sẽ không thích một nam tử nào khác nữa. Với Tiết Nhị lang, chỉ có tình nghĩa huynh muội thôi.”

Ngón tay đang vuốt ve dừng lại, chuyển sang nhàn nhàn gõ bàn, từng chút từng chút một.

“Vì sao tiểu thư phải giải thích?”

Ninh Ân chống đầu nhìn nàng, giọng thản nhiên nhưng lại ấm lên không ít, không lạnh lẽo, hung ác như hôm qua nữa.

“Giải thích như thế, lỡ đâu có người tin thật thì sao?”

Ngu Linh Tê nín cười, nâng đôi mắt âm u nhìn Ninh Ân: “Được rồi.”

Ninh Ân đưa tay, quơ quơ sợi dây trường mệnh trên cổ tay.

Dây trường mệnh đeo trên cổ tay của ác nhân, trái lại lại thấy rất mỉa mai đối với thần thánh.

Nhưng mà, cảm giác cũng không tệ lắm.

“Rực rỡ quá.” Hắn ghét bỏ, trong mắt đều là ánh sáng ngũ sắc, lộ ra một độ cung nhạt nhẽo.

“Lại nghĩ cái gì đấy, ngươi đeo nó trông rất đẹp.” Ngu Linh Tê hừ lạnh nói.

Những lời này không phải nịnh nọt, nhưng đây là sự thật của cả hai đời.

Ninh Ân quơ quơ dây đeo, cúi đầu cười nói: “Uống thuốc ba ngày không vô ích, miệng tiểu thư ngày càng ngọt.”

Nhớ đến hai lần lấy thuốc chấn động lòng người kia, hai má Ngu Linh Tê dần dần nóng lên.

Nàng cất cao giọng của mình, muốn chuyển chủ đề này đi: “Đoan Ngọ uống rượu thuốc,Vọng Tiên Lâu mới pha, ngươi mau nếm đi.”

Hôm nay tâm tình Ninh Ân rất tốt, rất nể tình, nghe lời lấy bầu rượu ra châm một ly rượu ——

Đó là ly mà khi nãy Ngu Linh Tê dùng để uống trà.

“Này, nó đã được…”

Ngu Linh Tê đang tính nhắc hắn đổi một ly mới đi, nhưng đã thấy Ninh Ân bưng ly rượu lên, xoay một vòng, đưa chỗ mà khi nãy nàng chạm vào mím môi uống một ngụm.

Vết nước trên môi Ninh Ân, lưu lại một vẻ đẹp nhạt nhẽo, lại bị đầu lưỡi hắn nhấm nháp.

“…Uống qua.” Ngu Linh Tê kinh ngạc nói cho xong.



App TYT & Euphoria Team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp