Bẫy Rập

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Buổi chiều Tô Vãn cõng máy ảnh của mình đi câu lạc bộ, bên trong đã có không ít người.   

Trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, không phải mỗi người đều có một chiếc máy ảnh mà đa số là người mới sẽ mượn học trưởng hoặc học tỷ, những thứ này đều không liên quan đến chuyện của Tô Vãn. Cô tìm thấy một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống lấy máy ảnh của mình ra.   

"Tô Vãn, cái máy ảnh này của cậu có giá bao nhiêu vậy? Gần đây mình cũng muốn mua một cái.", một nam sinh đeo kính cố ý tới hỏi.  

Tô Vãn nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta, mơ hồ nhớ rõ cậu ta cũng tham gia câu lạc bộ cùng lúc với mình, nói một con số đại khái.   

Da mặt đối phương co rút: "Đắt như vậy sao, hình như máy ảnh trong tay học tỷ cũng chỉ mới mấy vạn." Trong giọng nói có chút không tin.   

Tô Vãn cúi đầu điều chỉnh thông số, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu thản nhiên nói: "Cấp bậc nhập môn có thể rẻ hơn, tùy xem nhu cầu cá nhân."   

Sắc mặt của nam sinh đứng bên cạnh lại thay đổi, dường như cảm thấy lòng tự trọng bị vũ nhục, thấy Tô Vãn không để ý tới mình nữa nên cuối cùng cũng chỉ có thể rời đi.  

Phần lớn người trong câu lạc bộ đều là người mới vào nghề, mọi người ôm hứng thú đối với nhiếp ảnh nên mới tiến vào, số người đã từng tiếp xúc với nhiếp ảnh rất ít, cấp bậc chuyên nghiệp lại càng ít hơn, ngay cả các học trưởng học tỷ cũng chỉ có thể dạy được một ít thao tác và bố cục đơn giản, không thể dạy chuyện sâu được.

Tô Vãn thuộc cấp bậc chuyên nghiệp, chuyện cô thích thì nhất định sẽ làm tốt nhất.   

"Hôm nay tất cả chúng ta đều có một hoạt động cộng đồng, trước đó đã thông báo qua, cuộc thi phong cách trong khuôn viên trường!" Hội trưởng câu lạc bộ đứng ở giữa vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, "Top 3 không chỉ có giải thưởng bí mật, hơn nữa học trưởng học tỷ sẽ giúp ảnh của các bạn được đăng lên sách tuyên truyền của sinh viên vào năm sau nha."

Thành viên của câu lạc bộ lập tức hưng phấn, giải thưởng không quan trọng, quan trọng là vừa nghĩ đến ảnh mình chụp có cơ hội lên sách tuyên truyền, tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần.   

"Học trưởng, mỗi người có thể chụp bao nhiêu ảnh?"   

"Mười tấm, thứ bảy các bạn nộp lại, chúng tôi sẽ xem xét."   

"Tổng cộng có thể chọn bao nhiêu tờ?"   

Hội trưởng câu lạc bộ nhún nhún vai: "Vẫn là mười tấm."   

Sách tuyên truyền tổng cộng có ba mươi trang, bọn họ tranh thủ được mười trang, còn lại hai mươi trang kia là do các khoa khác phụ trách.   

"Được rồi, các bạn có thể đi đến vườn trường để lấy cảm hứng, không có phạm vi chủ đề, chỉ cần là ở trong khuôn viên trường." Hội trưởng câu lạc bộ phất phất tay, "Thứ bảy nhớ gửi lại cho chúng tôi."

Tô Vãn đeo túi máy ảnh, trong tay cầm máy ảnh đi ra ngoài cùng đám người.   

Diện tích của Đại học A rộng lớn, các loại kiến trúc học viện nhiều vô số, tùy tiện chụp một chút cũng kiếm được không chỉ có mười tấm.   

Vốn dĩ là thành viên của câu lạc bộ cùng nhau đi ra, mới qua vài phút đã bắt đầu phân tán.   

Một số người dùng chung máy ảnh hoặc là người không biết chụp thì tụ tập cùng một chỗ, những người khác có máy ảnh của mình, lại hiểu chút nhiếp ảnh đều dần dần phân tán ra, đương nhiên Tô Vãn cũng không ngoại lệ.   

Nhưng mà cô có chấp niệm không lớn với sách tuyên truyền, máy ảnh treo trên cổ chậm chạp không nâng lên, chỉ tản mạn đi tới đi lui.   

Vị trí của câu lạc bộ nhiếp ảnh cách khoa ngoại ngữ tương đối gần, gần khoa ngoại ngữ lại có một khu rừng hoa anh đào nổi tiếng, Tô Vãn đi về phía con đường đó, từ xa cô đều có thể nhìn thấy được có không ít sinh viên đi ngang qua cầm điện thoại di động chụp.   

Cô còn chưa hoàn toàn tới gần đã nghe thấy phía trước bên trái có một gốc cây anh đào nở tương đối rực rỡ, nhỏ giọng nói chuyện về cô, nhìn bóng dáng hẳn là mấy người trong câu lạc bộ.   

"Tô Vãn kia … Quá kiêu ngạo."

"Phải không?"   

Tô Vãn thả chậm bước chân, cũng không định nghe tiếp, chỉ là có người phóng to giọng nói đến trình độ cô không thể không nghe thấy.   

"Tôi chẳng qua chỉ hỏi máy ảnh của cô ấy bao nhiêu tiền, cô ấy nói qua loa một câu rồi phớt lờ người khác, tốt xấu gì cũng đều là người của một câu lạc bộ, cũng không đến nỗi phải lạnh nhạt như vậy?"   

Giọng nói này...   

Là nam sinh đeo mắt kính đã hỏi cô giá của máy ảnh.   

"Tính cách của Tô Vãn là như vậy đi, có thể cậu hiểu lầm rồi."   

"Không phải chỉ là một chút tiền sao? Coi thường ai." Nam sinh đeo kính vẫn còn căm giận bất bình.   

Sau khi vào đại học, tất cả mọi người sẽ cởi đồng phục học sinh giống nhau ra, gia cảnh vô hình trung sẽ hiện ra, có vài người điều chỉnh tâm tính không tốt, mặc dù là ở trong Đại học A đứng đầu nhưng cũng sẽ có người giống như nam sinh đeo mắt kính vậy.  

“Cậu hỏi Tô Vãn, không phải cô ấy đã giải thích sao? Nói xấu sau lưng người khác không tốt lắm đâu." Một thành viên của câu lạc bộ từ bên kia đi tới, hẳn là nghe được lời bọn họ nói trước đó khi ở trong câu lạc bộ, cậu ta quay sang nói với nam sinh đeo kính, "Sinh viên đại học A chúng ta đi ra ngoài, từng lời nói hành động đều bị người ngoài nhìn, về sau vẫn nên chú ý một chút."

Nam sinh đeo kính còn chưa cảm thấy xấu hổ, mấy người đứng bên cạnh nghe cậu ta nói chuyện nhao nhao không được tự nhiên mà từ dưới gốc cây anh đào kia đi ra, kết quả vừa đi ra đã nhìn thấy Tô Vãn đứng cách đó không xa.   

Mấy người xấu hổ, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì mình không nói xấu người sau lưng người khác.   

"Tô Vãn, cậu cũng tới đây chụp hoa anh đào sao? Cây ở chỗ này là đẹp nhất", một thành viên chủ động nói.   

Tô Vãn gật gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rơi vào trên người bọn họ, với chút trình độ này thậm chí cô còn không muốn lãng phí thời gian đi nghe.   

Cả người nam sinh đeo kính cứng đờ, làn da hơi vàng đỏ bừng, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vãn vẫn còn mang theo không phục, hơn nữa khi phát hiện Tô Vãn đứng tại chỗ căn bản không có nhìn mình thì làm cho tâm tình của cậu ta lập tức nổ tung.   

"Không phải chỉ là một cái máy ảnh, tiêu tiền của người trong nhà thì có cái gì mà cao ngạo."   

Các thành viên xung quanh của câu lạc bộ: "..." Khó trách mỗi tháng trường học đều tổ chức một khóa học tâm lý.   

Đại học A tập hợp tài nguyên tốt nhất trong nước, nguồn sinh viên cũng là đứng đầu, sau khi tiến vào khó tránh khỏi sẽ bị so sánh với những người xung quanh, có vài người sinh ra đã đứng ở vạch đích, chênh lệch rất lớn cùng học tập nặng nề làm cho mỗi năm Đại học A cũng có không ít người bỏ học.

Tô Vãn không hiểu được mình đã chọc gì đến cậu ta, vốn dĩ không có ý định so đo, hiện tại nghe thấy lời của cậu ta thì không khỏi cười nhạo một tiếng.   

Cô quan sát nam sinh kính từ trên xuống dưới, híp mắt: "Tâm lý không lành mạnh, nên kịp thời tìm bác sĩ xem."   

"Cậu!"   

Cuối cùng mấy thành viên của câu lạc bộ cũng khuyên được nam sinh đeo kính rời đi, trước khi đi còn xấu hổ cười cười với Tô Vãn, hiển nhiên đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.   

Tô Vãn nhíu nhíu mày, nhưng mà rất nhanh đã đem người này bỏ lại phía sau, cô chọn trúng một chỗ dốc thấp, đứng ở đó chụp một tấm ảnh.   

Nhân vật chính trong ảnh là một cây anh đào khá "gầy", gian nan nở nụ hoa lẻ tẻ, so sánh với những cây hoa anh đào rậm rạp xung quanh, tương phản thảm thiết.   

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thu tay không chuẩn bị ở đây tiếp tục chụp.   

Từ khoa ngoại ngữ băng qua rừng hoa anh đào, Tô Vãn chậm rãi đi đến sân vận động, máy ảnh của cô vẫn đeo trên cổ không nhúc nhích.   

Tô Vãn đi qua sân bóng rổ, tính toán đi xuyên qua sân thể dục, chuẩn bị đi đến khoa kỹ thuật cơ khí đối diện, đi được nửa đường thì dừng bên ngoài sân tennis.  

Sân tennis nằm gần đường băng, xung quanh được bao quanh bởi một hàng lưới sắt, bên trong có hai người đang chơi.

Thời gian này, hoặc là đi học hoặc là tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, vì vậy không có nhiều người xung quanh.   

Hai người chơi trên sân tennis, một trong số đó là Phong Dương, đối diện như thường lệ là một nữ sinh xinh đẹp xa lạ.   

Phong Dương mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tay áo xắn ở khuỷu tay, cổ tay mang theo một cái bảo vệ cổ tay màu đen.   

Chỉ là trang phục đơn giản thông thường nhưng lại dị thường sạch sẽ đẹp mắt.    - app TYT tytnovel.com -

Ánh mắt Tô Vãn dừng trên môi anh, không biết có phải là bởi vì vận động hay không, tựa hồ môi càng trở nên đỏ hơn trước, thoạt nhìn... Càng mềm hơn.   

Sợi tóc trước trán Phong Dương có chút bị thấm ướt bởi mồ hôi, màu đen cực kỳ rõ ràng cùng làn da trắng lạnh hình thành tương phản, càng có vẻ tuấn tú tuyệt luân.   

Tô Vãn đứng ở trước lưới vây, ánh mắt theo anh mà động, tay phải đặt ở trong túi lại một lần nữa không tự giác ấn phím Switch, phát ra một tiếng lại một tiếng 'rắc rắc'.   

Có lẽ ánh mắt của cô quá mức lộ liễu, Phong Dương đứng trong sân tennis đột nhiên quay đầu nhìn về phía này.   

Phong Dương: "..." Là người kia.   

Trong nháy mắt bị thất thần nên không đỡ được bóng của nữ sinh đối diện. 

Phong Dương nhặt bóng lên, thấy Tô Vãn còn đứng ở bên ngoài liền đến gần lưới bóng nói với nữ sinh: "Xin lỗi, chờ tôi một chút."   

Nữ sinh cười khẽ một tiếng, mang theo chút ngượng ngùng: "Ừm, được."   

Phong Dương một tay cầm vợt, một tay cầm bóng, đi tới trước lưới vây mà Tô Vãn đang đứng, anh khẽ rũ mắt nhìn thấy máy ảnh trước ngực cô, theo bản năng hỏi: "Cậu … Đang chụp tôi?"   

Từ lúc anh đi tới gần, ánh mắt Tô Vãn cũng không chớp một cái, cô theo ánh mắt Phong Dương mà cúi đầu, lập tức giương mắt hỏi anh: "Cậu muốn tôi chụp cậu?"   

Phong Dương nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu không chụp tôi, vì sao vẫn nhìn tôi?"   

Lần trước cũng vậy.   

Thậm chí hiện tại anh còn có thể phát hiện ánh mắt đối phương không ngừng tuần tra một cách trần trụi ở trên người mình.   

Phong Dương cọ cọ mu bàn tay ở phía sau, đem tay áo của mình buông xuống.   

"Cậu rất đẹp." Giọng điệu của Tô Vãn nghiêm túc, trong mắt lại mang theo một chút hương vị thờ ơ.   

“...... Cám ơn." Phong Dương đối mặt với nữ sinh, hơn nữa lại còn là nữ sinh xinh đẹp nên trên mặt luôn mang theo chút ôn nhu cười, duy chỉ có đối với người kỳ quái này, trên mặt anh một chút ý cười cũng không có.   

Sau khi nói xong anh cũng không để ý tới Tô Vãn nữa, xoay người trở lại sân tennis, một lần nữa muốn chơi quần vợt với nữ sinh kia.   

"Bạn học Phong, đó là cậu … Bạn bè sao?" Nữ sinh trong sân tennis nhỏ giọng do dự hỏi, rõ ràng trước khi cô ta tới đã nghe được Phong Dương không có bạn gái.   

"Không phải." Phong Dương thẳng thắn nói, trong giọng nói biểu lộ ra vẻ không vui khiến nữ sinh đối diện có chút giật mình.   

Hai người tiếp tục bắt đầu chơi quần vợt, sau vài lần qua lại, Phong Dương không dấu vết liếc mắt nhìn về phía vừa rồi Tô Vãn đứng.   

---- Không thấy cô đâu.

......   

"Cuốn sách tuần trước Khuông giáo sư giảng mình đã đọc xong rồi, hôm qua đã gửi cho giáo sư một bài tâm đắc, không biết ông ấy đã xem xong chưa." Quách Nguyên Châu khó nén hưng phấn nói, "Lão đại cậu viết chưa?"

Nhiệm vụ này được giáo sư Khuông Chính Minh giao vào tuần trước, sinh viên tự nguyện hoàn thành.  

"Không có." Tô Vãn tựa vào hàng ghế cuối cùng, ánh mắt dừng ở cửa phòng học nhìn mỗi một người đang tiến vào.   

Quách Nguyên Châu đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tô Vãn: "Mình muốn ngồi ở phía trước, cậu có muốn ngồi không?"   

Tô Vãn lắc đầu: "Cậu tự đi."   

Nói là phía trước nhưng mấy hàng phía trước sớm đã bị chiếm đầy, Quách Nguyên Châu nhìn nửa ngày, cuối cùng ngồi xuống hàng thứ sáu.   

Mười phút trước khi lên lớp, Tô Vãn nhìn thấy nữ sinh lần trước ngồi cùng Phong Dương một mình đi vào.   

Cô nhíu mày, nhanh như vậy đã tách ra?   

Bảy phút trước khi lên lớp, Phong Dương đi vào phòng học lớn, lúc này người đã gần như đông đủ.   

Ở giữa hàng thứ sáu còn có một chỗ ngồi, anh đi tới lối đi, muốn đi vào, người bên ngoài cũng đứng ra cho anh đi vào trong.   

Tô Vãn ngồi ở hàng cuối cùng nhìn phía trước, rốt cục nhìn thấy một người quen mắt ở hàng thứ bảy, là một trong số ít những người nghe được nam sinh mắt kính nói chuyện ở rừng hoa anh đào lần trước.   

Cô đứng dậy đi đến bên ngoài hàng thứ bảy vỗ vỗ người này, lại chỉ chỉ hàng cuối cùng, tỏ vẻ mình muốn đổi chỗ ngồi với cậu ta.   

Bởi vì lúc trước chính mình không ngăn cản nam sinh mắt kính nói xấu Tô Vãn nên người này có chút áy náy, hiện tại Tô Vãn chỉ là muốn đổi chỗ, tự nhiên cậu ta sẽ đáp ứng, lúc này đứng dậy rời đi còn thuận tiện nói một tiếng xin lỗi.   

Phong Dương vừa ngồi xuống liền cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý tới chuyện xảy ra ở hàng sau, đợi đến khi giáo sư tiến vào lớp, một lát sau cả người anh đột nhiên cứng ngắc, cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện.   

Anh chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người kia ngồi ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp