Bẫy Rập

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Đại học A cũng không thiếu sinh viên nổi loạn, bản thân Khuất Chính Minh cũng không phải là một giáo sư văn học theo khuôn phép, tất nhiên là không thèm để ý đến lời nói của Tô Vãn, giơ tay lên đè ép: "Ngồi xuống."   

Một tiết học kết thúc, Quách Nguyên Châu giống như bị đả thông hai mạch nhâm đốc, hưng phấn ngồi ở trên ghế lắc lư: "Lão sư này giảng bài có chút thú vị."   

Quách Nguyên Châu xuất thân phổ thông, trình độ lão sư của địa phương ở mức bình thường, trên cơ bản đều là dạy máy móc theo sách vở, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải lão sư có thể hạ bút thành văn với tất cả các loại nhân vật lịch sử trong điển tích.   

'Ong——'

Quách Nguyên Châu cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua tin tức phía trên: "Lão nhị nói cậu ta đã giúp chúng ta chiếm hai vị trí tốt ở nhà ăn."   

Tô Vãn đứng dậy, ném cặp sách lên lưng: "Cậu tự đi, mình còn có việc."   

"A?" Quách Nguyên Châu trơ mắt nhìn Tô Vãn vẫn luôn ăn cơm trưa cùng bọn họ lại đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau, cậu ta vội vàng đuổi theo, "Cậu muốn đi làm gì?"

"Theo đuổi người." Tô Vãn bỏ lại một câu rồi nhanh chóng biến mất ở cửa hành lang.   

"..." Cái gì theo đuổi người? Theo đuổi ai?   

Quách Nguyên Châu gãi đầu không rõ, còn chưa nghĩ rõ ràng đã bị đám người tan học chen lấn đi xuống cầu thang.   

Tô Vãn từ dưới tầng ba đi tới xen lẫn vào trong đám người xung quanh, không nhanh không chậm đi theo phía sau Phong Dương, nhìn anh tạm biệt cô gái bên cạnh, lại đi về phía nhà ăn số sáu.   

Không cùng nhau ăn cơm sao?   

Khuôn viên chính của đại học A tổng cộng tám nhà ăn, mặc dù là như vậy nhưng mỗi buổi trưa trong các nhà ăn vẫn đông đúc như cũ.   

Từ trước đến nay Tô Vãn đều thích đi nhà ăn số hai, rất ít khi đến bên này, đây là lần đầu tiên cô đến nhà ăn này.   

Đi theo Phong Dương lên tầng hai, nhìn anh xếp hàng ở một cửa sổ, Tô Vãn xếp hàng phía sau cách ba người.   

Hiển nhiên là Phong Dương không phát hiện có người vẫn luôn đứng sau lưng nhìn mình, trên thực tế mọi người xung quanh đều không tự chủ được đánh giá anh, thỉnh thoảng ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều len lén ngắm nhìn trên mặt anh.  

Mới một hồi như vậy mà Tô Vãn đã phát hiện nữ sinh phía trước bên phải mượn động tác vén tóc nhìn về phía Phong Dương, thỉnh thoảng nữ sinh phía trước còn quay đầu nói chuyện với bạn mình, nhưng ánh mắt lại bay về phía anh.   

Phong Dương vẫn cúi đầu nhìn đĩa của mình, tay kia cầm thẻ trường học, tấm thẻ màu lam nhạt trên tay anh đều có vẻ đẹp hơn bình thường một chút.   

"Dì, con muốn cái này và... Cái kia." Anh đưa đĩa cho dì lấy đồ ăn ở cửa sổ, lại đưa tay chỉ hai món ăn.   

Tô Vãn đứng cách anh khoảng ba người, nhà ăn lại ồn ào nên nghe không rõ Phong Dương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói của anh trong suốt dễ nghe, vô cùng hợp khẩu vị của mình.   

Tô Vãn một tay cầm đĩa, lòng bàn tay kẹp thẻ trường học, tay kia đặt trong túi áo, từng chút từng chút ấn nút Switch, ánh mắt quang minh chính đại rơi vào trên gáy trắng nõn của Phong Dương.   

---Một lớp da mỏng trắng ngà tỏa ra ánh sáng tinh tế, bọc đốt sống sau hơi nhô ra khi chủ nhân cúi đầu.   

Tô Vãn bất động thanh sắc ấn nút Switch trong túi, ánh mắt không ngừng kéo dài theo gáy anh, cũng ý đồ nhìn về phía trước, đợi đến khi Phong Dương xoay người cô mới có thể liếc nhìn cổ trước của anh.   

Phong Dương tìm được một chỗ ở cách đó không xa ngồi xuống, vừa lúc đối mặt với bên này.   

Anh cầm một cái thìa, cũng không dùng đũa, ngồi ở đó cúi đầu chậm rãi ăn.   

Ánh mắt Tô Vãn dừng ở yết hầu của anh, công khai nhìn thẳng.   

Có lẽ là xem đến mê mẩn, Tô Vãn di chuyển về phía trước theo đội ngũ, cũng không phát hiện phía trước cô đã không còn người.   

Dì nấu ăn một tay chống thắt lưng, một tay cầm thìa gõ đĩa: "Bạn học, cháu muốn món gì?"   

Lúc này Tô Vãn mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "..."   

Món thịt nhiều dầu mỡ và rau xanh trộn với nước canh, bình thường loại thức ăn này cô tuyệt đối không đụng vào.   

Tô Vãn chỉ có thể tùy ý gọi hai món ăn, quẹt thẻ trường xong, xoay người đã phát hiện một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đang ngồi ở phía đối diện Phong Dương.   

Từ cách ăn mặc mà xem, hẳn là một nữ sinh khác, cũng không phải là nữ sinh vừa mới lên lớp cùng anh.   

Nhanh như vậy đã có người khác?    - app TYT tytnovel.com -

Tô Vãn bưng một mâm cơm không hợp khẩu vị đứng ở gần, xung quanh có nhiều người đang tìm chỗ ngồi, cô đứng ở đây không nhúc nhích cũng không rõ ràng như vậy.   

Không biết nữ sinh kia đang nói cái gì, Tô Vãn chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai của nữ sinh đều đỏ thấu, giống như cô ấy đang nói cái gì đó với Phong Dương, sau đó Phong Dương buông cái thìa trong tay xuống, chậm rãi lắc đầu, nói một câu.   

Nhìn khẩu hình giống như là nói một tiếng xin lỗi.   

Nữ sinh bỗng nhiên đứng lên, động tác có chút lớn, mắt đỏ rời đi, thức ăn trong tay "ầm ầm" một tiếng, toàn bộ đều rơi sạch sẽ xuống đất.   

Tô Vãn híp mắt như có điều suy nghĩ.   

Đây là tỏ tình thất bại sao?   

Dường như Phong Dương không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục ngồi tại chỗ ăn cơm.   

Tô Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua cái đĩa trên tay mình, trực tiếp đi về phía chiếc bàn Phong Dương đang ngồi.  

Cô đặt đĩa đối diện với anh, kéo ghế ra hỏi: "Có ai ngồi không?"   

Nhìn gần Tô Vãn mới phát hiện ở giữa môi dưới của anh có một nốt ruồi nhỏ màu sáng, lại thêm vài phần dục khí.   

Phong Dương nghe thấy có người nói chuyện, giương mắt đang muốn gật đầu, liền phát hiện đối phương đã ngồi xuống, cũng không có ý định nói chuyện với anh nữa, anh ngẩn người nhìn lướt qua Tô Vãn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.   

Tô Vãn thoải mái ngồi xuống, cũng không nói chuyện với anh, giống như đơn thuần tìm được chỗ trống thì ngồi xuống ăn cơm.   

Không thể không nói đồ ăn ở nhà ăn số sáu vô cùng không hợp khẩu vị, ít nhất ở trong mắt Tô Vãn chính là như thế, cô không thích loại thức ăn này, cái gì cũng trộn lẫn với nhau.  

Người đối diện ngược lại hoàn toàn không để ý loại thức ăn này, chậm rãi ăn, điện thoại di động đặt trên mặt bàn cũng không nhúc nhích, hoàn toàn bất đồng với người xung quanh thường xuyên cầm điện thoại lên nhìn một cái.   

Cầm đũa chọn thức ăn dầu mỡ trên đĩa một hồi, Tô Vãn không còn một chút khẩu vị, cô nửa tựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng thẳng trên mặt và môi người đối diện, không kiêng nể gì mà đánh giá.   

Người đối diện cũng phát hiện cô đang nhìn mình, buông thìa xuống, giương mắt hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"   

Lúc này Tô Vãn mới hoàn toàn nghe rõ giọng nói của anh.   

Đại khái là vấn đề thói quen, âm cuối anh nói chuyện có chút kéo xuống, một câu bình thường cũng có thể mang theo hương vị lưu luyến tình thâm.   

Tô Vãn vén mí mắt lên, thản nhiên nói: "Không có việc gì."   

Phong Dương cũng không quen biết Tô Vãn, nhìn cô có chút quen mắt nhưng trong lòng vô cùng xác định đối phương không phải là người của lớp mình, cũng không phải là thành viên của câu lạc bộ mà anh tham gia.  

Dựa theo kinh nghiệm bình thường, đại khái là nữ sinh muốn đến bắt chuyện, nhưng...   

Nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi của đối phương, bàn tay nắm lấy chuôi thìa của Phong Dương buông lỏng, hẳn là không phải tới bắt chuyện.   

Ánh mắt đánh giá của đối phương làm cho Phong Dương có chút không thoải mái, lại không thể nói thẳng bảo cô đừng nhìn mình, chỉ có thể vội vàng ăn xong liền đứng dậy muốn rời đi.   

Chân Tô Vãn dùng sức, ghế dựa lập tức di chuyển về phía sau, cô cũng bưng mâm đứng lên, chậm rãi đi theo phía sau Phong Dương, đi đến chỗ thu hồi bộ đồ ăn thì đổ thức ăn xuống, lại đặt đĩa xuống.   

Phong Dương quay đầu lại: "..."   

Biến thái sao?   

Nhà ăn có ba lối ra, một là thang cuốn ở giữa đại sảnh, hai bên còn lại là cầu thang, vốn dĩ Phong Dương muốn đi xuống từ thang máy, nhưng hiện tại anh thay đổi chủ ý, đi một vòng về phía cầu thang bên phải.   

Nương theo động tác nghiêng người, khóe mắt của anh nhìn thoáng qua Tô Vãn bên kia, nhìn thấy cô đứng ở chỗ thu dọn bộ đồ ăn, đối mặt với hướng này của anh nhưng không đuổi theo.  

......Quái nhân.   

Phong Dương bước nhanh xuống lầu.   

Đám người biến mất trước mắt, lúc này Tô Vãn mới chậm rãi từ thang máy bên kia đi xuống, từ nhà ăn số sáu đi đến nhà ăn số hai.   

Đi đến chỗ bọn họ thường ngồi, La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu còn chưa đi, trước mặt hai người đều đặt máy tính, bên cạnh còn có một ly trà sữa nóng hổi.   

Tô Vãn lại gọi một phần món xào bưng đi qua, La Tử Minh ngẩng đầu nhìn cô: "Vừa rồi cậu đi tìm ai?"   

Cậu ta tự động đem chuyện Quách Nguyên Châu nói là 'Theo đuổi người' đổi thành 'Tìm người'.   

La Tử Minh và Tô Vãn lớn lên cùng nhau, hiểu rõ tính cách của cô nên cũng không cho rằng cô sẽ phát sinh chuyện tình cảm gì.   

"Phong Dương." Tô Vãn ngồi xuống, thản nhiên nói.   

"Cậu ta? Cậu biết Phong Dương?" La Tử Minh kinh ngạc hỏi.   

Quách Nguyên Châu yên lặng từ bên màn hình máy tính thò đầu ra, dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái, như thế nào mà Tử Minh lại bày ra bộ dáng giống như là quen biết 'Phong Dương'?   

Quả nhiên Tô Vãn nhướng mày hỏi ngược lại: "Cậu biết sao?"   

"Làm sao có thể không biết, học đệ năm nhất, đem toàn bộ phong quang của học trưởng chúng ta cướp sạch sẽ, vốn dĩ lúc khai giảng bọn mình còn muốn quen biết học muội nhiều hơn, kết quả toàn bộ đều mê mẩn cậu ta." La Tử Minh nói về mấy đoạn tình cảm của mình, trái ngược hoàn toàn với truyền thống chỉ biết nghiện máy tính của khoa máy tính.   

"Nghe ý tứ của cậu, là cậu ta cướp học muội mà cậu thích?" Quách Nguyên Châu đẩy máy tính ra, lộ ra nửa khuôn mặt, không có ý tốt hỏi.  

La Tử Minh a một tiếng: "Mình? Làm sao có thể!"   

Tô Vãn Thoáng liếc ngón tay bất giác gõ lên mặt bàn của cậu ta, khẽ nhướng mày.   

"Mình nhớ rõ cậu ta cũng chọn khóa học của giáo sư Khuông Chính Minh, hôm nay các cậu hẳn là gặp phải." La Tử Minh chuyển đề tài.   

"Phải không?" Phạm vi quen biết của Quách Nguyên Châu không rộng, cũng không biết Phong Dương, cậu ta suy nghĩ một chút mới nói, "Mình không biết Phong Dương, nhưng mà quả thật hôm nay có một nam sinh diện mạo xuất chúng, cậu ta vừa đi vào, cả giảng đường đều hoàn toàn yên tĩnh lại."

Quách Nguyên Châu vừa nghĩ đến liền chậc chậc khen ngợi, bộ dáng của cậu ta không tồi, đại khái cũng có thể làm cho không ít nữ sinh vui vẻ, cũng không đến mức đến bây giờ vẫn là cẩu độc thân.   

La Tử Minh khẳng định: "Tuyệt đối là Phong Dương!"   

"Cậu tìm cậu ta làm gì?" Quách Nguyên Châu chuyển sang nhìn về phía Tô Vãn bên kia, bọn họ cùng nhau lên lớp, cũng không phát hiện cô và Phong Dương có quen biết.  

"Cậu ta khá đẹp." Tô Vãn dùng một loại lời nói đặc biệt bình tĩnh bình thản trần thuật.   

"A, quả thật khá đẹp." Quách Nguyên Châu đi theo khen ngợi một câu.   

La Tử Minh ngồi đối diện lại cả người cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vãn, ở chung với cô mười mấy năm, giọng điệu này của cô, cậu ta quá quen thuộc.   

Rõ ràng là có chút hứng thú với Phong Dương, hay là thấy thú vị nên mới tìm tòi nghiên cứu.   

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của cậu ta, người hoặc vật khiến Tô Vãn cảm thấy thú vị thì hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt.   

"Cậu muốn làm quen với cậu ta?" La Tử Minh thăm dò hỏi.   

Tô Vãn đăm chiêu nói: "Tuần sau đi học rồi nói sau."   

Tiết tự chọn này một tuần chỉ có một tiết, đến lúc đó cô chuẩn bị tìm cơ hội ngồi gần anh.   

Cuối cùng Quách Nguyên Châu bên cạnh cũng phản ứng lại: "Vừa rồi cậu đi tìm Phong Dương, là muốn nói chuyện với cậu ta sao?"   

"Ừm."   

Quách Nguyên Châu nhìn thoáng qua Tô Vãn, khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, duy chỉ có ánh mắt luôn mang theo lạnh nhạt không chút để ý.   

Cậu ta cố gắng tưởng tượng bộ dáng Tô Vãn chủ động đáp lời, mang vào những nữ sinh trong phim thần tượng thanh xuân, dường như ... Có cái gì đó sai sai?   

"Buổi chiều các cậu có rảnh không? Có công ty muốn tìm chúng ta để kiểm tra lỗ hổng bảo mật." La Tử Minh nhìn thoáng qua đồng thời, hỏi.   

"Không được, hôm nay câu lạc bộ nhiếp ảnh muốn giao lưu." Quách Nguyên Châu lập tức cự tuyệt.   

La Tử Minh nhìn về phía Tô Vãn.   

"Câu lạc bộ nhiếp ảnh." Tô Vãn ném ra một câu.   

Lão nhân năm hai La Tử Minh đối với việc hai người này vì câu lạc bộ mà từ bỏ một khoản tiền, dùng ánh mắt tỏ vẻ nghiêm khắc lên án.

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp