Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 3: Chăm sóc


1 năm

trướctiếp

Tô Tô vừa nhớ tới người này tương lai ở Ma cung xách cô lên dùng ánh mắt quan sát nàng, nàng mài nhẹ răng hàm của mình.

Thiếu niên trước mặt nhìn yếu ớt hèn mọn, nhưng Tô Tô còn lâu mới tin Ma vương sẽ có tâm tính như thế.

Chắc chắn là giả vờ rồi.

Vô số bài vị quanh quẩn trong đầu nàng, còn có cả “Vạn tiên trủng” tàn nhẫn làm cho mọi người tức giận phẫn nộ.

Tô Tô lấy từ dưới giường ra một cái hộp, bên trong có một cây roi dính máu. Đàm Đài Tẫn nhìn cây roi, các ngón tay siết chặt lại.

Tô Tô nhìn gã.

Nhắc tới cũng rất biến thái, điều tức giận nhất trong cuộc đời của nguyên chủ là kết hôn với Đàm Đài Tẫn, thế cho nên tối nào cũng phải quất roi gã để hả giận. Điều này đã thành thông lệ, đêm nào mà không đánh gã thì nguyên chủ sẽ thấy rất khó chịu.

Từ xưa tới giờ Tô Tô chưa từng quất roi vào người nào, nhưng nàng không thích Tà vật trời sinh này. Nàng cũng không cho rằng toàn bộ yêu ma đều xấu xa, nhưng người trước mặt này tương lai tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì. 

Thế gian ngàn vạn năm mới sinh ra được một người có Tà cốt trời sinh. Gã đã định sẵn là Thiên Sát Cô Tinh, sau đó sẽ dần dần trở nên bạo ngược, ngay cả chính gã cũng không khống chế được.

Tô Tô vung roi, cây roi xé gió quất về phía thiếu niên.

Đàm Đài Tẫn không hề né tránh, cây roi quất vào ngực gã, gã lảo đảo lùi ra sau một bước.

Thiếu niên với đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc vào Tô Tô. Từ trong đôi mắt của gã, Tô Tô cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ căm ghét và đau đớn được ẩn giấu cực kỳ sâu ở trong đó.

Nên như vậy.

Chính tà vốn không thể cùng tồn tại.

Tô Tô bắt chước theo nguyên chủ vừa quất roi vừa nói:

– Đều bởi sự tồn tại của ngươi mà Lục điện hạ mới không cưới bổn tiểu thư. Sao ngươi không chết đi.

 Nàng lại quất một roi lên cánh tay thiếu niên.

Gã kêu lên một tiếng, cả người theo đó run rẩy lên.

Đàm Đài Tẫn đã quỳ trên mặt băng lâu như thế, cơ thể đã sưng phù đau đớn. Giờ phút này bị quất hai roi, cánh tay vốn đã tê dại, cảm giác đau đớn còn gấp vô số lần, xương cốt cũng theo đó mà co rút đau đớn.

Tô Tô cầm roi khựng lại một chút, phải chăng gã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi?

Rốt cuộc cũng là cơ thể người phàm, yếu ớt vô cùng.

Nàng hít sâu một hơi, trong lòng niệm thanh tâm chú. Nàng nhìn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của mình, nhiệm vụ của nàng cũng không phải là giết Ma tôn thiếu niên, hơn nữa, cho dù nàng muốn giết gã, cũng nên cho gã chết nhanh gọn mà không nên làm nhục gã.

Từ nhỏ cha đã dạy nàng không được ỷ mạnh hiếp yếu. Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm, người tu tiên càng không thể tạo nghiệp chướng.

Tô Tô áp ý tưởng báo thù cho đồng môn xuống, thu roi lại, nói:

– Hôm nay ta mệt rồi, thấy mặt ngươi là phiền não. Lần sau để ta biết ngươi có dính dáng đến Diệp Băng Thường nữa, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Nàng ném roi lên người Đàm Đài Tẫn, trở mình, quay lưng về phía gã.

Tô Tô nhắm mắt lại, niệm thanh tâm chú mười lần, ổn định đạo tâm rồi mới phát hiện trong lòng lại có chút không thoải mái.

Đây là biểu hiện đạo tâm hỗn loạn.

Nàng sẽ không trốn tránh sai lầm của mình, tối nay noi theo thói quen của nguyên chủ làm nhục gã, là nàng không đúng.

Về sau sẽ không thế nữa.

Đàm Đài Tẫn tiếp được roi, gã vốn đã rất suy yếu, bị quất thêm hai roi này, nom càng yếu ớt hơn. Gã nhước lên nhìn bóng dáng thiếu nữ. Thực ra gã đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Diệp Tịch Vụ quất cho đến chết, nhưng hôm nay lại bị quất ít đi mấy chục roi.

Trên trán gã túa một tầng mồ hôi mỏng, cố gắng lấy ra chăn đệm, trải dưới đất.

Có thứ gì đó trên cổ cộm vào vết thương đau xót, gã lấy nó ra.

Là một cái bùa bình an đã phai màu, bùa được xâu bằng chỉ đen và được giấu dưới lớp áo rất lâu rồi. Ánh nến chiếu vào trong mắt gã, lạnh lùng đã tan đi một chút.

Đàm Đài Tẫn cất bùa bình an đi xong, trở mình, mùa đông vào đêm, bên ngoài gió lạnh gào thét.

Bóng cây phản chiếu trên cửa sổ, giống như yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt.

Gã chợt nhớ tới, hai ngày trước, trên người nha hoàn Ngân Kiều kia trúng vô số vết đao. Lúc đó thi thể cô ta cứng đờ, biểu cảm đau đớn, cũng không biết có hối hận vì đã lựa chọn để Diệp Tịch Vụ chạy trốn hay không.

Ánh mắt Đàm Đài Tẫn trầm tĩnh, đen nhánh sâu thẳm.

Thi thể của nha hoàn lúc đó không chỉ lạnh cứng, máu của cô ta nhuộm đỏ một mảng, chảy dọc uốn lượn đến dưới chân gã.

Chết không nhắm mắt.

Gã hờ hững nhấc chân bước đi qua.

***

Tô Tô nửa đêm không ngủ được.

Tà vật ngủ ở dưới đất đã ngủ từ lâu, dù lòng nàng có lớn đến đâu, nàng cũng không thể cứ nhắm mắt ngủ như thế này được. Nhân gian đã tiến vào thời tiết trời đông giá rét, gió lạnh rít gào mở bung cửa sổ ra, xâm nhập vào trong phòng.

Than lửa trong phòng bị dập tắt.

Nguyên chủ từ sau khi thành thân, đám nha hoàn đều không hầu hạ ở buồng trong nữa, Tô Tô dĩ nhiên cũng sẽ không nửa đêm nửa hôm đi gọi nha hoàn đến đóng cửa sổ cho mình. Nàng chịu được, nhưng cơ thể phàm thai thì không thể chịu được cái rét lạnh, vì thế vén chăn xuống giường đi đóng cửa sổ.

Đóng cửa sổ xong rồi trở về, khi đi ngang qua thiếu niên nằm dưới đất, nàng phát giác gã không bình thường. Hơi thở gã nặng nề hỗn loạn, cả người run rẩy trong vô thức.

Tô Tô cầm cốc đèn lưu ly đến ngồi xổm bên cạnh gã.

Thiếu niên vốn sắc mặt tái nhợt giờ phút này trở nên đỏ bừng. Gã không hề tỉnh lại, khớp hàm cắn chặt.

Hình như đã xảy ra chuyện.

Tô Tô hoảng sợ, gã không thể chết được.

Nàng còn chưa rút Tà cốt, gã mà chết, nhiệm vụ của nàng cũng theo đó mà thất bại. Một khi bị bắn ra khỏi thời không này, toàn bộ giới Tu Chân sẽ xong đời.

Tô Tô do dự một lát, đưa tay ra sờ vào trán gã.

Làn da dưới tay nóng như phải bỏng.

Nàng thu tay về, người phàm như này chỉ sợ sẽ bị sốt chết chứ?

Tô Tô hoàn toàn không nghĩ tới, Tà vật của 500 năm trước sẽ yếu ớt đến như này.

Có thể bị thương có thể bị tàn tật, nhưng đừng có chết nha, nếu không Tà Cốt sẽ thức tỉnh đó.

Tô Tô vội cầm chung trà trên bàn lên đi ra ngoài.

Nàng múc tuyết bên ngoài rồi quay về phòng. Vào phòng, nàng suýt soa, quá lạnh đi.

Nàng không dám trì hoãn, tìm chiếc áo xé miếng vải, dùng mảnh vải bọc lấy tuyết lạnh, đắp lên trán người thiếu niên.

Trên người gã đắp một chiếc chăn thu mỏng, cả người đang run bần bật.

Tô Tô ôm chăn trên giường của mình xuống, đắp cho gã. Nàng thì ngồi xếp bằng bên cạnh gã, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ uể oải.

Muốn giết không thể giết, đã thế còn phải cứu chứ.

Cập cập lập cập….Nửa đêm nửa hôm ra ngoài một chuyến, răng nàng va vào nhau kêu lập cập, quá là lạnh đi.

Tô Tô khoác áo choàng lên người, cuối cùng mới dễ chịu một chút.

Nàng còn phải túc trực bên cạnh Đàm Đài Tẫn, đợi cho cơn sốt của gã hạ xuống.

Tô Tô dựa vào bên giường, rất rõ ràng là sống không còn gì luyến tiếc.

Đây được coi là chuyện gì đây. Sớm biết thế thì không quất roi và gã cho rồi.

**

Đàm Đài Tẫn cảm thấy mình sắp chết. Cả người hết lạnh lại đến nóng, chỗ nào cũng đau. Gã nhắm hai mắt lại, toàn thân dường như chìm sâu vào trong bóng tối vô tận và trong hầm băng. Con người đều không muốn chết, nếu không mọi thứ trong những năm này chẳng có ý nghĩa gì hết nữa. Gã biết mình không thể tiếp tục ngủ, cần phải tự cứu mình. Gã cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng, như rơi ngàn cân.

Gã vật lộn với cơn đau này trong một thời gian dài, lúc gần như sắp không chống được nữa mà từ bỏ, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trên trán gã.

Xúc cảm lạnh mát, làm lông mi gã run rẩy. Nhưng mà chỉ lướt qua rất nhanh. Cũng may người kia lại thu tay trở về, trên trán lại trở nên rất lạnh, không bao lâu, trên người cũng ấm áp lên.

Trong căn phòng vào đêm đông giá buốt, gã mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thiếu nữ ấm áp.

Gã lạnh lùng nghĩ, sao lại có một cảm giác vớ vẩn như này được?

***

Lúc trời sắp sáng, cơn sốt của Đàm Đài Tẫn cuối cùng cũng hết. Thiếu niên ngủ rất say, cũng không bị run nữa.

Tô Tô ném mảnh vải cùng với tuyết đã tan đi, ôm chăn của mình nằm vật xuống giường. Quá buồn ngủ rồi.

Lúc chân trời lộ ra bụng cá trắng, Xuân Đào vén rèm lên hầu hạ Tô Tô rời giường.

Đám hạ nhân sợ nhất là công việc này, tính cách tam tiểu thư tàn bạo, có một lần có một hạ nhân gọi cô ấy thức dậy, người đó đã bị ăn 30 bản.

Xuân Đào còn nhỏ tuổi, tính cách lại thành thật, luôn bị đẩy đi làm việc này. Cô gái nhỏ lo lắng sợ sệt gọi một tiếng tam tiểu thư, tim như bị đẩy lên cổ họng…

Thiếu nữ mơ mơ màng màng ngồi dậy, Xuân Đào vội mặc quần áo cho nàng.

Tam tiểu thư dụi dụi mắt, ngáp dài. Trên đầu thậm chí còn có nhúm tóc nho nhỏ dựng lên rất ngốc nghếch. Xuân Đào ngước nhìn rất nhanh, lần đầu tiên phát hiện diện mạo tam tiểu thư lại mềm mại đáng yêu như vậy.

Xuân Đào  bất giác thấy buồn cười, tâm tình sợ hãi cũng tiêu tan đi nhiều. Toàn bộ quá trình tam tiểu thư không hề mắng mình một câu nha.

Tô Tô nửa đêm không ngủ, giờ phút này bị bắt dậy sớm. Nàng rũ rượi nhìn xuống, đã không thấy bóng dáng Đàm Đài Tẫn đâu, không biết đã đi từ lúc nào rồi.

Nha hoàn Hỉ Hỉ chờ ở bên ngoài, hành lễ:

– Tướng quân cùng lão phu nhân đang chờ tam tiểu thư dùng bữa ạ.

Tô Tô gật đầu.

Trên bàn ăn sáng Diệp gia, Tô Tô nhìn trái phải, Đàm Đài Tẫn không ở nơi này. Nàng muốn giám thị Tà vật, nhỏ giọng hỏi Xuân Đào.

Xuân Đào nói:

– Tiểu thư quên rồi ạ, cô không cho Chất tử điện hạ ngồi cùng bàn đâu ạ, mà bắt gã xuống phòng hạ nhân dùng cơm với bọn hạ nhân ạ.

Tô Tô chớp chớp mắt mấy cái.

Được lắm, rất được, rất mạnh.

Tô Tô âm thầm quan sát cả nhà Diệp gia. Lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ gia đình, người đàn ông oai hùng nghiêm túc bên cạnh, là Diệp đại tướng quân Diệp Khiếu.

Tô Tô âm thầm đánh giá Diệp gia cả gia đình người.

Lão phu nhân ngồi ở chủ vị, bên cạnh oai hùng nghiêm túc nam nhân, là Diệp đại tướng quân Diệp Khiếu.

Diệp Khiếu năm nay ba mươi tám tuổi, để râu, nhìn rất nghiêm trang đĩnh đạc.

Từ sau khi vợ cả mất, nhiều năm rồi vẫn ở vậy không tục huyền. Như lời ông nói, người chinh chiến sa trường đầu đều buộc ở lưng quần, không chừng ngày nào đó da ngựa bọc thây, không cần thiết phải cưới thê nữa, làm người ta ngày ngày sống trong sợ hãi.

Nói thì hay lắm, nhưng Diệp Khiếu có ba tiểu thiếp. Ánh mắt Tô Tô xẹt qua mặt ba di nương, ba gương mặt hoàn toàn là mỗi người một vẻ.

Trong phủ cũng có bốn vị công tử ba vị thiên kim. Ngoài Tô Tô là con gái duy nhất của vợ cả thì những huynh đệ tỷ muội khác đều là con vợ lẽ, nhị công tử mẹ không còn, tình cảnh xấu nhất.

Đại công tử cùng Tam công tử là con do Liên di nương sinh. Liên di nương là thông phòng khi Diệp Khiếu lúc thiếu niên, lớn hơn Diệp Khiếu hai tuổi, tư sắc bình thường, nhưng bởi vì sinh được trưởng tử, bởi vậy địa vị trong phủ rất cao.

Lão phu nhân bình thường sẽ bảo bà ấy giúp quản lý việc nội trợ trong phủ.

Đỗ di nương mắt xếch, mặt mày mang theo chút hơi thở phong trần, là mẫu thân của nhị tiểu thư Diệp Lam Âm, ăn mặc cũng đẹp nhất.

Lão phu nhân không thích bà ấy nhất.

Mà vị cuối cùng, Tô Tô lướt mắt qua, là Vân di nương trong phủ. So với hai vị di nương kia thì bà có vẻ thanh tú dịu dàng nhất, trên đầu cài một cây trâm đơn giản, cả người giống như một hoa sen ra khỏi nước, khí chất bất phàm.

Chỉ riêng khí chất này đã hơn xa hai vị di nương kia.

Bà ấy là mẫu thân của Diệp Băng Thường và Tứ công tử, cũng được Diệp tướng quân yêu thương nhất.

Tuy rằng Tô Tô còn chưa gặp Diệp Băng Thường, nhưng nhìn Vân di nương là có thể đoán được, Diệp Băng Thường là một mỹ nhân.

Cả gia đình ngồi đầy đủ một bàn.

Tô Tô khó tránh khỏi có vài phần khinh thường Diệp đại tướng quân, giới Tu chân bọn họ không có tiểu thiếp, mà chỉ có đạo lữ duy nhất.

Mẫu thân Tô Tô đã chết một trăm năm, cha nàng này nào cũng lau cốt địch cho bà. Đôi khi còn vừa lau vừa gạt lệ.

Đương nhiên, cũng có một số tập tục không tốt lắm, như là nuôi dưỡng lô đỉnh chẳng hạn. Những chuyện như này chỉ dám làm thậm thụt sau lưng, nói ra sẽ khiến người khác khinh thường.

Nhân loại không mạnh bằng người tu chân, ngược lại lại có tật xấu là có tam thê tứ thiếp.

– Tam tiểu thư làm sao vậy, bệnh còn chưa hết à, sao mặt lại tái như thế kia?  – Vân di nương vừa hỏi có vẻ quan tâm, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Tô.

Tô Tô buông đũa xuống. Đêm hôm qua nàng gần như cả đêm không ngủ, nào có khí sắc tốt được cơ chứ? Nhưng việc này thì không thể nói ra được.

Vna di nương không nhắc đến Tô Tô thì thôi, nhắc đến Tô Tô, Diệp Khiếu đặt đũa, không vui liếc nhìn con gái:

– Lần trước chuyện con với đại tỷ tỷ của con ở cung yến đã truyền tới tai Thái hậu rồi. Thái hậu triệu con hôm nay vào cung đó.

Tô Tô nuốt miếng bánh trôi nhỏ xuống, thở dài.

Việc không phải nàng làm, giờ một đống hổ lốn lại bắt nàng gánh.

Người ngồi trong nhà, hổ lốn từ trên trời rơi xuống.

Lão phu nhân không thể chịu được khi thấy cháu gái bị ấm ức, nói ngay:

– Khiếu nhi, Tịch Vụ còn nhỏ, lần đó xung đột với tỷ muội nhà mình là hiểu lầm thôi. Còn nữa, đại a đầu chắc cũng không so đo với Tịch Vụ đâu, có đúng không Vân di nương?

Vân di nương cười cười:

– Đúng ạ.

Tô Tô từ nụ cười kia mà nhìn ra được vẻ gượng gạo trong đó. Cũng phải, con gái yêu của mình bị ấm ức, còn phải cười nói tha thứ cho hung thủ. Trong lòng bà ấy chắc chắn không dễ chịu chút nào.

– Lát tam nha đầu vào cung, con nhớ che chở một chút. – Bà cụ lại dặn dò với con trai.

Diệp Khiếu thở dài, cũng không dám nói lại với mẹ già, gật đầu:

– Thái hậu rộng lượng, sẽ không so đo với tiểu bối đâu. Thái độ Tịch Vụ tốt một chút là chuyện này sẽ qua ngay.

Lão phu nhân vỗ vỗ lên tay Tô Tô, ý bảo nàng đừng sợ.

Tô Tô cười gật đầu với bà cụ. Có Diệp tướng quân ở đây, ít nhất Thái hậu cũng sẽ không trách cứ nhiều.

Nguyên chủ có một tổ mẫu như vậy đúng là quá tốt đi.

Ăn sáng xong, Tô Tô lên xe ngựa vào cung. Tâm trạng của nàng cũng không tệ lắm, dùng thân thể của Diệp Tịch Vụ, cũng nên giải quyết rắc rối cho cô ấy thôi.

Tới đâu hay tới đó, gặp chiêu nào phá chiêu đó là được.

Tô Tô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, chấp nhận số mệnh đi nhận lễ rửa tội mưa rền gió dữ rồi, chợt một nha hoàn đi đến hành lễ nói:

– Tướng quân nói, xin Tam tiểu thư chờ một chút.

Còn chờ cái gì?

Rất nhanh Tô Tô liền biết.

Chẳng bao lâu, Đàm Đài Tẫn từ trong phủ bên kia đi ra. Thiếu niên mặt tái nhợt, nhìn rất ốm yếu.

Hướng gã tới ngược hẳn với sảnh đường Diệp gia.

Tô Tô nhớ Xuân Đào nói, Đàm Đài Tẫn ăn cơm tại phòng của hạ nhân.

Nàng muốn tìm kiếm cảm xúc oán hận ở trong mắt gã, dẫu sao thì tối hôm qua nàng đã quất roi vào gã. Nhưng gã đi thẳng đến trước mặt Tô Tô, nét mặt luôn trầm tĩnh.

Gã ngước lên, đôi mắt dừng trên gương mặt tái nhợt của  nàng, dừng tầm hơn hai giây, ngay sau đó thờ ơ dịch ánh mắt đi.

Tô Tô: Í, không phải chứ không phải chứ, người này sao bây giờ không giả bộ hèn mọn và sợ hãi nữa vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp