Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 12: Nghĩ thoáng chút


1 năm

trướctiếp

Triệu Vương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta đánh vào mặt bao giờ.

–  Diệp Tịch Vụ, ngươi đám đánh bổn vương!

Tiêu Thận nhận ra ngay nàng là ai, cơ mặt phẫn nộ mà vặn vẹo.

Tính cách Triệu Vương tàn bạo thù lâu, nếu khi trước còn cảm thấy hơi có hứng thú về dung mạo của Tô Tô thì giờ phút này chỉ còn cơn hận, hận không thể tra tấn nàng đến chết.

Cô ta đám đánh mình!

Y muốn để một nhóm người chơi ả phụ nữ không biết trời cao đất dày này cho đến chết!

– Người đâu…

Ngu Khanh đứng ngay bên cũng hết sức bất ngờ. Hắn đi theo Triệu Vương nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết thân phận của Tô Tô. Hắn rất có hứng thú mà chứng kiến một Tô Tô ngăn Triệu Vương lại, ngoài mặt thì tỏ vẻ lo lắng mà khuyên nhủ:

– Điện hạ bớt giận, cô ta là đích nữ duy nhất của Diệp Khiếu đó.

Triệu Vương rõ ràng đã sắp mất đi lý trí, ánh mắt thâm độc:

– Hôm nay bổn vương muốn ả chết!

Tô Tô sợ y mới là lạ.

Từ khi sinh ra đến nay, Tô Tô từng sợ rất nhiều chuyện, nàng sợ sự tang thương của chính đạo nhân gian, nàng sợ trẻ nhỏ và người già chết đói, nàng sợ đồng môn tan thành mây khói.

Nhưng thứ duy nhất nàng không sợ chính là cặn bã trên thế gian này!

Nàng nghe rất rành mạch, Triệu Vương từng làm gì với Đàm Đài Tẫn và với bà vú của gã. Lần đầu tiên nàng đã hiểu được, vì sao mỗi một người mang Tà Cốt cuối cùng đều sẽ thành ma.

Nếu thân  ở địa ngục, thiện lương cùng mềm yếu không thể bảo vệ bản thân, vậy thì mình hãy biến thành lưỡi đao, có gì mà không được?

Đừng nói là Đàm Đài Tẫn, kể cả nàng nghe được những lời này, nàng muốn giết chết gã Triệu Vương kia ngay lập tức.

Tô Tô mím chặt môi, cúi người xuống đỡ Đàm Đài Tẫn đứng lên.

Ngoài dự đoán, nhiệt độ cơ thể của thiếu niên còn lạnh hơn so với nàng.

Con ngươi của gã đen nhánh, nhìn thẳng vào nàng, phản chiếu dáng vẻ của nàng lúc này. Hai mắt thiếu niên sâu thăm thẳm, không nhìn ra cảm xúc gì.

Tô Tô chứng kiến được cảnh tượng vừa rồi, không biết nên an ủi gã thế nào, nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên người gã.

Nàng nói nhỏ bên tai gã:

– Yên tâm đi, Triệu Vương không dám giết chúng ta đâu. Cha tôi đang ở ngay đây thôi.

Đàm Đài Tẫn vẫn nhìn vào nàng, một lúc sau mới cụp đôi mắt xuống.

– Ừ.

Giọng của gã vừa thấp vừa khàn, Tô Tô nghĩ do gã bị làm nhục, cảm xúc không tốt.

Nàng cười lạnh lùng với Triệu Vương:

– Tiêu Thận, ta gọi ngươi một tiếng Vương gia là để ngươi tự coi mình có thể tùy ý giẫm đạp lên người của Diệp gia ta hay sao. Đừng nói là ngươi, dù là Tiêu Lẫm cũng đừng hòng làm như thế.

– Diệp gia ta trung quân ái quốc, trung cũng không phải hạng người như ngươi. Cha ta chinh chiến sa trường hai mươi năm, cũng không phải để cho Diệp gia phải chịu đựng sự sỉ nhục của ngươi. Đàm Đài Tẫn là phu quân của ta, ngươi làm nhục huynh ấy chính là làm nhục ta. Ngươi vô cớ hạ nhục ta, còn không cho ta phản kháng hay sao?

Sắc mặt Triệu Vương đã đen như đáy nồi.

Trong lòng Ngu Khanh thì lại vui sướng khi kẻ khác gặp họa, hắn ho nhẹ một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa:

– Vương gia hãy nghĩ kỹ lại.

Chuyện ngày hôm nay vốn chính là Triệu Vương ra tay trước. Hơn nữa Diệp Tam tiểu thư này dáng vẻ nhếch nhác, người không biết còn tưởng rằng là bị bọn họ làm đấy.

Binh quyền của Đại Hạ đều nằm trong tay Diệp Khiếu, ai mà không biết Đại Hạ hơn mười năm yên ổn hoàn toàn dựa vào Diệp Khiếu. Nếu như đích nữ duy nhất xảy ra chuyện, Diệp Khiếu nổi cơn phẫn nộ thật sự làm phản, Tiêu Thận muốn làm hoàng đế cũng không làm được.

Hoàng đế còn phải kiêng kị Diệp gia, Tiêu Thận hễ thông minh một chút liền biết không thể động vào Diệp Tịch Vụ được. Không thấy Lục điện hạ Tiêu Lẫm tuy không ưa Diệp Tịch Vụ chút nào nhưng mà từ trước đến nay gặp cô ta đều coi như không thấy hay sao?

Ngu Khanh thấy Triệu Vương vẫn như không nuốt trôi cục tức này, hạ thấp giọng nói:

– Vương gia, dù là ngài muốn dạy cô ta một bài học thì cũng không thể công khai bên ngoài, chúng ta tìm cơ hội khác thì hơn.

Triệu Vương bị giữ chặt, lý trí cuối cùng cũng quay về, y nặn ra nụ cười:

– Hiểu lầm mà thôi.

Mặt bị đánh trúng bắt đầu đau nhức.

Ánh mắt Triệu Vương u ám.

Tô Tô nói:

– Dĩ nhiên là hiểu lầm.

Lần sau còn dám! Sớm muộn nàng cũng tìm cơ hội quất con dê con đại vương Triệu Vương này một trận.

Nhìn Tô Tô cùng Đàm Đài Tẫn đi rồi, Triệu Vương ôm cái mặt sưng đỏ, tức giận đạp chân vào cỗ kiệu.

– Diệp Tịch Vụ! Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

**

Bản thân Tô Tô cũng không chắc chắn.

Thực ra nàng không chắc chắn Diệp Khiếu đã đi hay chưa. Người cha rẻ tiền Diệp đại tướng quân này hàng năm chinh chiến bên ngoài, hiếm khi quan tâm tới con cái.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Diệp Khiếu dụng binh như thần, một cây trường thương múa rất uy mãnh. Nhưng mà, thay vì chú ý đến cô con gái mỏng manh thì ông lại tập trung vào đào tạo huấn luyện trưởng tử khí chất bất phàm hơn.

Tô Tô mang Đàm Đài Tẫn đi không bao xa liền nhìn thấy Diệp Khiếu mặt mũi khó coi. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may hổ độc không ăn thịt con, Diệp đại tướng quân không có bỏ mặc nàng.

Diệp Khiếu cau mày:

– Tịch Vụ, con đi đâu thế?

– Cha ơi, con bị một nhóm người đụng phải, bị tách khỏi cha, may mà trốn thoát được.

Tô Tô nói.

Diệp Khiếu nhìn nàng từ đầu tới chân, trong lòng vẫn còn ngạc nhiên vì sự việc trong yến hội.

Đích thực Tịch Vụ từng học kiếm thuật, nhưng biểu hiện hôm nay của nàng dù  là trưởng tử cũng còn kém nàng. Nếu không nhờ cô con gái nhỏ này, chỉ sợ hôm nay ông đã táng thân trong phủ Tuyên vương rồi.

Nhưng mà nơi này không phải nơi để nói chuyện, nghĩ đến những con quái vật bên trong kia, Diệp Khiếu nói:

– Đi về trước đã.

Trong lòng ông nặng trĩu, yêu vật hiện thế, chỉ sợ Đại Hạ sẽ không ổn định trong hơn mười năm tới.

Nó sắp thay đổi rồi.

**

Xuân Đào thấy Tô Tô, hốc mắt đỏ lên:

– Tiểu thư, nô tỷ tưởng rằng cô gặp chuyện rồi, huhu..hu…Nô tỳ lo quá…

Tô Tô vừa buồn cười vừa cảm động:

 – Yên tâm đi, tiểu thư nhà em phúc lớn mạng lớn, sẽ không dễ chết như vậy đâu.

Hỉ Hỉ nghẹn ngào, ôm lò sưởi và áo choàng đến phủ kín mít cho Tô Tô.

Tô Tô thật sự rất thảm, bàn tay trắng nõn của nàng đều là vết xước, nhìn thấy mà giật mình. Ban nãy chỉ lo chạy trốn, không hề thấy đau, lạnh đến không có cảm giác. Giờ được ấm áp mới thấy rất đau đớn.

Toàn thân ấm áp, nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đàm Đài Tẫn ở một góc rất lặng lẽ.

Từ lúc rời khỏi Triệu Vương, gã vẫn rất lặng lẽ như thế.

Thiếu niên không còn ngụy trang dáng vẻ nhu nhược đáng thương hại như trước, đường nét gương mặt lạnh cứng như băng, như tuyết mùa đông giữa tháng mười hai bên ngoài trời.

Không biết trong lòng gã là nhục nhã nhiều hơn hay là căm hận nhiều hơn.

Tô Tô nhìn vào tay Đàm Đài Tẫn.

Xương ngón tay của gã bị Triệu Vương dẫm gãy, thõng xuống, bầm đen sưng tím.

Nhân vật lớn long trời lở đất của tương lai vào lúc này chỉ có thể chìm nổi chịu đựng toàn bộ đau khổ nơi nhân gian.

Tô Tô căm ghét những việc gã làm trong tương lai, nhưng mà nghĩ đến người phụ nữ điên trong lãnh cung, tâm tình khó tránh khỏi lại thấy phức tạp.

Nàng lại niệm thanh tâm chú trong lòng. Để mình không được đồng tình với gã, không được nghĩ đến những chuyện không hay mà gã đã gặp phải.

Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, Tô Tô đột nhiên ý thức được một vấn đề, Ma Vương rốt cuộc thức tỉnh như thế nào?

Từ Kính quá khứ không nhìn được tiền căn hậu quả, vậy thì, Đàm Đài Tẫn là bị người ta giết chết, hay là gã bị chết một cách ngoài ý muốn? Sẽ không vì nghĩ quẩn trong lòng mà không muốn sống nữa đấy chứ.

Khả năng cuối cùng…Nhìn nửa gò mà âm u của thiếu niên, Tô Tô thấy rất khó chịu trong lòng.

Trên mặt Đàm Đài Tẫn không lộ ra vẻ đau đớn, nó trông rất chết lặng.

Gã lạnh lùng nghĩ, sở dĩ Diệp Tịch Vụ giúp gã, nhất định là vì cảm thấy gã làm mất mặt Diệp gia. Nàng trúng kết xuân tằm, dù thế nào cũng phải giữ lại tính mạng của gã.

Gã chờ Diệp Tịch Vụ tính sổ với gã.

Giống như trước kia, chế giễu gã là kẻ vô dụng rác rưởi.

Đúng như gã dự đoán, quả nhiên thiếu nữ cúi người đến gần.

Nhưng nàng không hề mắng gã, ngược lại do dự cởi  miếng ngọc bên hông xuống, đeo lên cho gã:

– Cái này cho ngươi, Triệu Vương thấy nó thì sẽ kiêng dè một chút.

Đây là vật do hoàng đế ngự tứ vào năm mà Diệp tam tiểu thư sinh ra, lúc đó Diệp đại tướng quân còn ở sa trường, Diệp Tam tiểu thư vừa sinh ra thì đã mất đi mẫu thân.

Hoàng đế thấy nàng đáng thương, nên đã ban cho khối ngọc này.

Cũng là tượng trưng cho thân phận.

Tô Tô nói:

– Dù Triệu Vương có âm độc như thế nào, mấy chục năm sau cũng chỉ là nắm cát vàng mà thôi. Nói không chừng mạng kém, sống còn không được đến lúc đó. Hiện tại ngươi không làm được gì, nhưng nhất định phải sống lâu hơn y, thật lâu vào. Qúa khứ chỉ là quá khứ, sự tồn tại của một người phải luôn luôn hướng về phía trước.

Nàng an ủi gã, hy vọng Đàm Đài Tẫn dù cho gặp chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút.

Gã luẩn quẩn trong lòng, chúng sinh tam giới đều sẽ rơi vào luyện ngục.

Đàm Đài Tẫn mím chặt môi, ngay khoảnh khắc mà Tô Tô dựa tới gần, theo bản năng, cơ thể gã căng thẳng, muốn tránh xa nàng.

Hương thơm thiếu nữ lan tỏa bên trong xe ngựa, làm người ta không có chỗ trốn.

Ngón tay gã vô tình đụng phải khối ngọc trơn nhẵn kia.

Không phân biệt rõ là ấm hay là lạnh.

Từ góc độ của Đàm Đài Tẫn mà nhìn qua, trên mặt thiếu nữ lấm lem, tóc bung ra rối tung rơi xuống, bị tuyết tan làm cho ướt nhẹp.

Nàng lau mặt một cách qua quýt, trên tay đều là vết thương, bởi vì mu bàn tay trắng nõn, vết thương nhuộm máu trông càng ghê hơn.

Vì sao nàng bị thương như thế, Đàm Đài Tẫn biết rõ hơn ai khác.

Gã nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của nàng, trong lòng không ngừng chế nhạo.

Quá ngu xuẩn.

Người ngu xuẩn như vậy không hổ là lại gặp may, còn có thể sống sót trở về.

Gã muốn giống như trước đây, bày ra dáng vẻ thân thiện đáng thương, nói những câu mang ơn với nàng.

 Đây là sở trưởng mà gã am hiểu nhất.

Nhưng mà hôm nay, môi gã mấp máy, ánh mắt vẫn lạnh lùng, lạnh như thấu xương.

Đàm Đài Tẫn từ bỏ nhắm mắt lại, ngừng nhìn nàng.

***

Tô Tô nghỉ ngơi hai ngày, cuối cùng đã lấy lại được nguyên khí.

Đàm Đài Tẫn vẫn bị nhốt ở Đông Uyển, thời tiết càng lạnh hơn, Tô Tô cho người mang thêm hai cái chăn cho gã. Chỉ chờ nhị công tử cùng tam công tử một lần nữa ra khỏi phủ thì chân tướng sẽ sáng tỏ.

Nghĩ đến đôi tay kia của gã, nàng ép bản thân, không đi mời đại phu tới điều trị nữa.

Lập trường khác nhau, không thể có thêm lòng trắc ẩn.

Điều này không khác gì nuôi một nô lệ, mặc kệ tàn hay không tàn, chỉ cần còn sống là được. Thi thoảng trong lòng Tô Tô cũng thấy khó chịu, nhưng chỉ cần nghĩ đến những linh vị kia, nghĩ đến thi thể chất thành núi kéo dài không dứt, cả người lại bình thường trở lại.

Tô Tô lo lắng ngày ấy mình chém giết ong Xích Viêm sẽ làm cho Diệp Khiếu nghi ngờ, vì thế đã nghĩ sẵn câu trả lời trong đầu rồi, chờ Diệp Khiếu gọi nàng qua hỏi chuyện. Ai mà biết Diệp Khiếu căn bản không quay về phủ, hai ngày này đều ở bên ngoài.

 Tình hình trong phủ khẩn trương một cách khó hiểu, một bầu không khí sợ hãi bao phủ hoàng thành Đại Hạ, khi ăn sáng vào buổi sáng, Đỗ di nương nói:

– Hai ngày qua Tướng quân không về phủ, quái vật kia thật sự lợi hại như lời đồn đang lan truyền bên ngoài à?

Diệp Lam Âm nói:

– Di nương hỏi Tam muội muội í, chẳng phải tam muội muộn chứng kiến rồi ạ?

Nàng ta nhìn sang Tô Tô, sắc mặt không tốt, vẫn còn tức giận chuyện hồi môn của mình bị mất trộm.

Tô Tô gật đầu:

– Lợi hại lắm, vì vậy trong thời gian này mọi người đừng đi ra ngoài.

Đỗ di nương nói:

– Ta nghe nói, thứ kia đến từ Chu Quốc. Chu Quốc nuôi những con quái vật đó, có phải là muốn…

Muốn khai chiến.

Mười mấy năm trước, Chu Quốc thảm bại, đưa hoàng tử Đàm Đài Tẫn tới làm con tin.

Chu Quốc hiện giờ nay đã khác xưa, nghỉ ngơi lấy lại sức, binh hùng tướng mạnh, lương thực phong phú, mà Đại Hạ băng tuyết bao trùm. Chu Quốc vốn luôn như hổ rình mồi với Đại Hạ, Chu Quốc đột nhiên tấn công biên cảnh không phải không có khả năng.

Những lời này của Đỗ di nương làm cho mọi người đều sầu lo.

Nếu thật sự có chiến trận, đàn ông Diệp gia sẽ là người đầu tiên phải lên chiến trường.

Lão phu nhân không vui cắt ngang Đỗ di nương:

– Nội trạch không cho phép ăn nói lung tung.

Dù sao thì còn chưa khai chiến, không thể để lòng người hoang mang được.

Trong tình huống cục diện tế nhị như vậy, ảnh hưởng trực tiếp nhất là những lời đồn trong phủ về Đàm Đài Tẫn.

Buổi chiều Xuân Đào nôn nóng nói:

– Tiểu thư ơi, những hạ nhân kia nói Chất tử là tai tinh, còn nói nếu Chu Quốc khai chiến với Đại Hạ, tướng quân sẽ là người đầu tiên chém đầu Chất tử, điều này là thật ạ?

Xuân Đào lo lắng là thật, trong mắt cô nàng, Chất tử là phu quân của tiểu thư, cô nàng sợ chuyện như vậy xảy đến.

Tô Tô đang viết liền dừng lại.

Lần đầu tiên nàng lĩnh ngộ được, con người muốn yên ổn sống cũng rất khó.

Ngay cả người không hiểu chiến tranh nhân gian như Tô Tô cũng biết, hai nước khai chiến, Đàm Đài Tẫn chắc chắn sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người.Với Chu quốc, gã là đứa con trai bị bỏ rơi hơn mười năm, với Đại Hạ, gã là một tù binh không có tôn nghiêm.

Nếu nàng không nghĩ ra được biện pháp nào để cứu gã, vậy thì trước khi gã xảy ra chuyện cần phải tìm mọi cách rút được Tà cốt trong người gã ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp