Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 1: Thiếu niên ma vương


1 năm

trướctiếp

– Tam tiểu thư, tiếp tục chạy đi, đừng quay đầu lại!

Ngay khi mà Lê Tô Tô có ý thức, đột nhiên bị người ta đẩy một cái. Nàng trượt chân, lăn từ trên sườn núi xuống.

Tháng 12, mặt đất đọng một lớp tuyết rất dày, lạnh đến thấu xương, trên người cũng đau nhức. Lúc sắp đụng phải cây dưới sườn núi, trên cổ tay trống không của Lê Tô Tô bỗng xuất hiện một cái vòng tay Bạch Ngọc.

Chiếc vòng tay phát ra ánh sáng năm màu, cỗ lực lượng này khó khăn lắm mới ổn định được cả người nàng.

Lê Tô Tô đầu choáng váng mắt hoa lên, mất một lúc lâu mới hòa hoãn được tinh thần.

Xuất hiện trước mắt nàng là trời đất một màu trắng xóa, nàng lồm cồm bò dậy, phát hiện mình đúng là quá nhếnh nhác luôn. Bộ quần áo trắng trên người đầy vết bẩn, búi tóc thì lỏng lẻo rối tung, giày ở chân cũng rơi mất một cái.

Tô Tô bám vào thân cây bò dậy.

Bên trong chiếc vòng ngọc trên tay nàng có một giọng nói non nớt vang lên, nó nghiêm trang nói:

– Chủ nhân, đây chính là nhân gian của năm trăm năm trước.

Trên trời còn có bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống.

Tô Tô vươn tay ra, bông hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay nàng, thoáng cái đã bị nhiệt độ cơ thể nàng hòa tan, trong không khí tràn ngập linh khí.

Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thế giới của năm trăm năm sau sẽ là một màn sương đen giăng khắp nơi, yêu quái hoành hành, linh khí thưa thớt, ít đến đáng thương.

– Diệp Tịch Vụ sẵn sàng nhường thân thể.

Vòng ngọc dừng một chút, nói tiếp, – Cô ấy nói, cô ấy hy vọng cô trong tương lai có thể bảo vệ được phụ thân và tổ mẫu cô ấy từ trong tay tà vật kia.

Tô Tô nói:

– Em nói với Diệp Tịch Vụ, tôi đồng ý với cô ấy.

– Xuyên qua năm trăm năm, tôi không có linh lực nữa. Chủ nhân, tôi phải ngủ đông đây, lúc nguy hiểm đến tính mạng thì hãy gọi tôi.

– Được. – Nàng đưa ngón tay thanh mảnh lên vuốt ve vòng ngọc.

Ánh sáng trên vòng tay ảm đạm xuống, sau đó tắt hẳn.

Tô Tô nhắm mắt lại, ký ức của nguyên chủ Diệp Tịch Vụ bắt đầu xuất hiện ở trong đầu nàng. Rốt cuộc thì không phải là cơ thể của mình, ký ức đứt quãng, hết mức mơ hồ.

Diệp Tịch Vụ là Tam tiểu thư nhà Diệp Tướng quân, cũng là đích nữ duy nhất của Diệp gia.

Trước khi bị rơi xuống nước, cô ấy đã bệnh rất nặng, rất lâu mà không thể khỏi. Tổ mẫu cô ấy quá lo lắng nên đã đưa cô ấy đi chùa Thiên Hương dâng hương. Không ngờ rằng ở trong miếu, Diệp Tịch Vụ cùng nha hoàn thiếp thân Ngân Kiều đều bị sơn tặc bắt đi. Diệp Tịch Vụ cùng Ngân Kiều nhân lúc sơn tặc lơi lỏng đã chạy trốn xuống núi.

Hai chủ tớ chưa chạy được bao xa thì đã bị sơn tặc phát hiện. Tô Tô xuyên vào cơ thể Diệp Tịch Vụ, vừa vặn chính là cảnh tượng này, nha hoàn đẩy nguyên chủ để nguyên chủ chạy trốn. Trên chân Tô Tô đau đớn, nàng cúi xuống xem, thấy mắt cá chân của mình đã sưng to lên.

Tô Tô cố gắng phớt lờ cơn đau bắt đầu tìm đường ra. Nàng chậm rãi bước đi tập tễnh từng bước trong nền tuyết dày, vừa đi vừa che giấu dấu chân trên mặt tuyết, miệng thở phì phò, không dám dừng dù chỉ một giây. Không biết sơn tặc lúc nào sẽ trở về, nếu như bây giờ phát hiện ra nàng, tình cảnh của nàng chắc chắn là không còn đường sống rồi.

Một cô gái yếu đuối rơi vào tay sơn tặc, kết cục là gì không cần nghĩ cũng biết.

Nàng đi không được bao lâu, trong tuyết có những tiếng bước chân xột xoạt vang lên. Tô Tô vội trốn ở đằng sau một khối đá. Quả nhiên là không tới một lát, một người đàn ông cao lớn thô kệch xuất hiện ngay gần đó.

– Đồ phế vật, chỉ là một phụ nữ thôi mà các ngươi cũng để ả chạy được.

Kẻ cầm đầu tức giận đánh vào đầu thủ hạ.

– Đại ca.

Thủ hạ bị trúng đòn nhưng không dám phản kháng, sợ sệt nói:

– Tình báo của chúng ta bị nhầm lẫn, cô ả kia không phải là con gái phú thương gì cả, mà là khuê nữ của Diệp đại tướng quân.

Gương mặt dữ tợn của thủ lĩnh sơn tặc hết sức khó coi. Có tên sơn tặc nào mà không sợ binh mã triều đình cơ chứ? Ánh mắt gã trở nên tàn độc:

– Đã thế thì càng phải tìm được ả, chấm dứt hậu hoạn.

 – Nhìn ông làm gì, còn không mau đi tìm đi.

Tô Tô nấp sau tảng đá, tiếng bước chân cách nàng càng lúc càng gần. Nàng nhíu mày, chuẩn bị sẵn bị phát hiện. Cũng may tiếng bước đến gần rồi lại dừng lại, chuyển đi hướng khác.

Tô Tô cẩn thận ngồi im đợi một lúc nữa, cho đến khi không còn nghe thấy động tĩnh gì ở bên ngoài nữa, nàng mới cẩn thận nhìn ra ngoài, trong nền tuyết chỉ có dấu chân rất lộn xộn, bóng dáng bọn sơn tặc thì không thấy đâu nữa.

Nàng đứng lên định rời khỏi chỗ này, đột nhiên, một gã sơn tặc quay đầu lại hô to:

– Đại cao, có người, ả phụ nữ ở kia.

Tô Tô không chút do dự quay người bỏ chạy. Nhưng phía sau sơn tặc cũng đuổi theo rất nhanh. Cơ thể này vốn đã rất yếu ớt, trước mắt Tô Tô hoa lên, nền đất một màu tuyết trắng xóa, gần như  không nhìn thấy con đường phía trước, nàng đột ngột va phải một người.

Mấy mũi tên bay vèo vèo về phía sau lưng cô, sơn tặc kêu lên rồi ngã gục. Tô Tô ngước lên, trông thấy một gương mặt tuấn tú.

Thiếu niên mặc áo bào trắng, gần như hòa cùng với màu trắng của tuyết, mặt gã gầy gò, con ngươi đen như mực lộ ra mấy phần lạnh lùng. Da của gã rất trắng, môi đỏ tóc đen, đẹp kinh người, nhưng bởi vì đôi mắt quá phẳng lặng và lạnh nhạt cho nên không hề có vẻ nữ khí một chút nào. Lúc Tô Tô va phải gã, gã đứng yên bất động. Nhưng khi chạm phải ánh mắt nàng, gã hơi kinh hoảng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Thiếu niên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói:

– Xin lỗi Tam tiểu thư, tôi tới chậm.

Tô Tô chưa hiểu gì cả, không biết làm gì khác ngoài lắc đầu. Thời gian nói mấy câu, bọn sơn tặc chết thì chết rồi, bị thương thì bị thương rồi, sống sót thì nên chạy thoát đi thôi.

Binh lính phía sau lưng thiếu niên ôm quyền với Tô Tô:

– Tam tiểu thư! Thuộc hạ tới chậm.

Tô Tô nhớ đến cô người hầu nhỏ đã đẩy mình để cho mình chạy đi trước kia, ngước lên nói:

– Ngân Kiều còn trong tay chúng, xin huynh cho người đi tìm Ngân Kiều giúp tôi được không.

Thiếu niên với đôi mắt đen sâu của nhìn cô:

– Được, để tôi cho người đi tìm.

Các binh sĩ phân tán đi tìm Ngân Kiều.

 Thiếu niên rũ mắt, dò hỏi:

– Cô bị thương rồi?

Không đợi Tô Tô trả lời, gã lẳng lặng bế ngang nàng lên.

Đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ ôm lấy, Tô Tô có chút kháng cự, nàng không đoán ra được tình hình cho nên không dám giãy giụa lâu, ngước lên quan sát gã.

Có một vấn đề rất lớn.

Dù nàng có một phần ký ức của Diệp Tịch Vụ, nhưng nàng lại không cách nào dò số ngay tại chỗ được, cho nên, người thiếu niên này là ai đây?

 Lồng ngực gã cũng không hề ấm áp chút nào mà ngược lại còn lạnh như băng. Tô Tô ở trong ngực gã cũng không tốt lành gì, lạnh đến phát run. Nàng nghĩ nghĩ, nói:

– Vừa nãy tôi bị ngã xuống sườn núi, đầu bị đụng, ký ức hơi hỗn loạn. Xin lỗi, tôi không nhận ra huynh…

Nàng vừa nói xong, trong mắt thiếu niên lộ vẻ kỳ lạ. Có điều cũng không duy trì được lâu, gã mau chóng khôi phục lại bình thường, nói:

– Tôi tên Đàm Đài Tẫn, ba tháng trước, chúng ta đã thành thân.

Vừa nghe thế, cả người Tô Tô trở nên cứng đờ, không thể tin nổi.

Bông hoa tuyết rơi vào tóc thiếu niên, càng làm nổi bật vẻ lạnh băng trên mặt mày của gã. Thiếu niên ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng hỏi:

– Tam tiểu thư, cô lạnh không?

Gã tóc đen mắt đen, nhìn có vẻ yếu ớt và vô hại. Bắt gặp vẻ đò xét của Tô Tô, gã cụp mắt xuống, lộ vẻ cung kính đê hèn.

Cả người Tô Tô càng cứng hơn. Nàng mím chặt môi, che giấu cảm xúc trong mắt.

Nàng không bao giờ ngờ tới, thiếu niên đẹp đẽ trông yếu ớt này lại chính là đối tượng trong nhiệm vụ của nàng. Là Ma vương mà trong tương lai động một tí là giết người, bóp nát hồn phách kẻ khác.

Nàng tựa ở trước ngực gã, cảm nhận được dưới cơ thể cao lớn của gã là khung xương gầy gò, xương cấn vào người. Trong phút chốc, trong đầu nàng hiện lên tiên quyết trên một trăm cách giết người. Ý nghĩ này quá mạnh, tay gần như vô thức đã lặng lẽ tạo một tiên quyết ám sát, nhưng mà không có một phản ứng gì.

Tô Tô bất giác nhớ ra, hiện tại nàng là người phàm. Cơ thể vừa lạnh lại vừa đau nhức, đổi lại nguyên chủ có lẽ đã không còn duy trì được sự tỉnh táo từ lâu rồi. Tô Tô gắng gượng chống chọi đến bây giờ đã là cực hạn rồi. Nàng muốn giãy giụa hòng rời khỏi cái ôm ấp của tà vật này, nhưng sức lực nàng đã mất, sau một khắc hai mắt Tô Tô tối sầm lại, mất đi tri giác.

Thiếu niên đang bước liền dừng lại. Lúc nàng đã ngất đi rồi, gã mới rũ mắt xuống nhìn thiếu nữ ở trong ngực.

Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, gương mặt bình thường rất ngang ngược khiến người khác căm ghét này vậy mà trong băng tuyết ngập trời lại lộ ra khí chất mềm mại và thánh thiện.

Gã nhíu nhíu mày, ngay sau đó thờ ơ dời ánh mắt đi chỗ khác, ra khỏi hang ổ của sơn tặc. Không bao lâu, binh lính thủ hạ của Diệp tướng quân mang về Ngân Kiều, nha hoàn thiếp thân của Diệp Tịch Vụ. Cô gái nhỏ nằm im lìm dưới nền đất tuyết.

Đàm Đài Tẫn bình thản nhìn thi thể kia. Trên người Ngân Kiều có mấy chục vết đao, quần áo lộn xộn, phần bụng có một lỗ máu, mặt nhầy nhụa máu. Trong không khí ngập mùi máu tanh.

Binh sĩ hỏi:

– Chất tử điện hạ, xử lý thế nào ạ?

Gã chỉ nhìn phớt qua, hời hợt nói:

– Chết rồi, vậy thì hỏa thiêu đi.

Giọng điệu nhẹ như bẫng, mùa đông năm nay tuyết rơi rất nhiều.

*

Khi xe ngựa lắc lư, Lê Tô Tô mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình khi còn bé.

Nàng sinh ra ở năm trăm năm sau, là con gái của chưởng môn đệ nhất tiên môn.

Vốn là một thân phận cao quý, nhưng mà Lê Tô Tô khá không may mắn. Chuyện này nói rất rất dài dòng, thời đại đó của nàng, Tà Ma lộng quyền. Nói một cách đơn giản, yêu ma thành chúa tể, người Tu Chân cùng người phàm ngược lại lại trở thành sự tồn tại trong bóng tối. Không ai biết Tà vật kia sinh ra từ lúc nào và đến từ đâu.

Nhưng từ khi gã nhập thế đến nay, thủ đoạn tàn nhẫn, liên tục đánh bại tiên môn.

Lúc đầu còn có tông môn không tin tà vật, ý đồ tiêu diệt gã, về sau người Tu Chân như bọn họ đã bị chôn vùi tàn nhẫn ở “Vạn tiên trủng”, hồn bay phách tán. Vô số tiên tôn đã chết, tông môn còn lại thì sợ hãi, chỉ có thể trốn đi kéo dài hơi tàn.

Từ đó, mỗi khi nhắc đến gã, chỉ thấy khiếp sợ.

Bầu trời u ám, ma khí che linh khí, không cách nào tu hành. Nhân gian ôn dịch hoành hành bừa bãi, thây ngang khắp đồng.

Lê Tô Tô lớn lên trong một thế giới như vậy.

Hiện ở trong cơ thể người phàm quá yếu ớt này, Lê Tô Tô lại mơ tới khi nàng còn bé. Thực ra thì nàng đã không nghĩ đến cơn ác mộng này từ rất lâu rồi. Lúc đó nàng vừa mới hóa hình, còn là một cô bé, giữa trán có một nốt chu sa đỏ.

Người cha chưởng môn nói:

– Tô Tô à, con không được ra khỏi tông môn, nếu bị yêu ma bắt được thì sẽ ném con cho Ma vương đó.

Tiên tôn áo xanh chỉ vào linh vị đầu tiên.

– Con thấy không, đây là đại sư thúc của con, đã bị Ma vương giết.

Lại chỉ vào linh vị thứ hai, – Đây là Ngũ sư thúc của con, bị Ma vương giết, hồn phách không còn nữa.

Tay chỉ vào linh vị thứ ba, Tô Tô nhỏ bé gương mặt nghiêm trang, gật đầu tiếp lời:

– Con biết ạ, đây là Nhị sư bá, cũng bị Ma vương giết. Lúc chết ngay cả pháp khi bản mệnh của ông cũng bị bóp nát. Sau này Tô Tô lớn lên, con nhất định sẽ báo thù cho các sư bá sư thúc ạ.

Chưởng môn nhìn con gái non nớt mềm mại đầy nghiêm trang chính khí thì hài lòng gật đầu.

Nhưng mà dẫu gì Tô Tô cũng còn nhỏ, sau đó không lâu, cô bé bị một vị sư huynh đồng môn phản bội chạy trốn lừa ra khỏi tông môn. Một giây sau, nàng bị yêu ma bắt được. Các yêu ma vây quanh cô bé, khen ngợi sư huynh phản đồ kia:

– Ngươi làm rất tốt, bé con này có linh hồn thuần túy, đá linh hồn rất sáng. Ma tôn nhất định trọng thưởng.

Phản đồ cúi đầu vái lạy, vô cùng sung sướng.

Bọn chúng hiến tặng Tô Tô cho Ma vương.

Ma cung máu chảy róc rách, âm u tối tăm, lần đầu tiên Tô Tô trải qua chuyện này, đám yêu ma trêu cợt cô bé, cô bé đánh không lại, trốn cũng không thoát.

Cuối cùng cô bé sốt ruột mà hóa nguyên hình, dùng cánh che mặt lại, khóc rấm rứt. Đó là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Ma vương, kẻ đã giết các sư bá sư thúc của mình.

Gã rất cao, ngồi trên vương tọa, sương đen quanh quẩn quấn lấy gã. Áo choàng màu đen bao lấy cả người gã, chỉ lộ ra đôi mắt không một chút tình cảm nào. Ma Vương màu da trắng bệch, gã chống cằm, từ trên cao nhìn cô bé.

Đuốc trong Ma cung cháy kêu lốp bốp. Cô bé bị lừa đến động ma, vừa hối hận vừa sợ hãi, khóc thút thít không thôi.

– Tôi tới để nương nhờ vào Ma Tôn, đây là lễ vật tôi tặng cho Ma Tôn.

Sư huynh chỉ vào Tô Tô, nịnh nọt. Nhưng sau một khắc, y mắt trợn ngược lên, trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, máu chảy ộc ra từ khóe miệng y.

Sư huynh chết một cách dễ dàng như thế, Tô Tô lặng lẽ dịch cánh, mắt mở to.

Ma Tôn đưa ngón tay nhợt nhạt của mình ra, cô bé bị nhấc lên.

Trong đôi mắt đầy nước mắt của Tô Tô đầy vẻ quật cường, không chịu lép vế:

– Tôi không sợ ông đâu.

Cô bé nghĩ là chỉ một giây sau sẽ đến lượt mình, liền lấy hết can đảm vươn cổ ra chịu chết.

Ma Vương quan sát cô bé hồi lâu, ném cô bé trở về Hành Dương tông.

Không một ai biết vì sao Ma Vương không giết Tô Tô, ngay cả Tô Tô cũng không hiểu. Một vài năm sau, các trưởng lão xem bói, quyết định chọn một người đưa đến năm trăm năm trước, biết sự tồn tại của Ma vương, ngăn gã thức tỉnh, cứu vớt chúng sinh. Quẻ tượng đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ vào Lê Tô Tô.

Tô Tô: -….

Sứ mệnh lớn lao đến một cách quá chi là đột ngột. Trong mơ, một loạt linh vị bao quanh Tô Tô, cổ vũ nàng, động viên nàng. Tô Tô ôm quyền với chúng nó, tỉnh lại.

Nàng đã không còn ở vùng đất tuyết nữa mà là nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, trong phòng là mùi hương ấm thoang thoảng. Lửa lò cháy mạnh, làm gò má nàng bị nhuộm ửng đỏ lên.

Trước mắt là một cô gái nhỏ tầm mười lăm mười sáu tuổi, cẩn thận hành lễ:

– Tiểu thư, cô tỉnh rồi ạ.

Cô gái nhỏ đỡ Tô Tô dậy, đưa nước cho nàng uống. Yết hầu Tô Tô rất đau, sặc mấy lần. Nha hoàn nhỏ tức khắc mặt trắng bệch, quỳ xuống dưới đất:

– Tiểu thư tha mạng, Xuân Đào không phải cố ý.

Nói xong thì ra sức dập đầu, từng tiếng thình thịch trên nền đất rất rõ ràng. Hiển nhiên là cực kỳ sợ Tô Tô.

Nguyên chủ Diệp Tịch Vụ tính cách thất thường, hung tàn. Chỉ cần nhìn Tô Tô mới ho khan một cái mà đã dọa người ta sợ không còn mạng gì là biết rồi.

Tô Tô lắc đầu, cố gắng không làm cô gái nhỏ sợ, nói:

– Em đứng lên đi, không trách em.

Xuân Đào thấp thỏm quan sát sắc mặt Tô Tô, đổi lại trước kia, tiểu thư mà chỉ hơi khó chịu trong người chút thôi nhất định sẽ không tha cho mình. Cô gái nhỏ quan sát sắc mặt tiểu thư, xác nhận Tam tiểu thư không có ý định trừng phạt mình mới thở phào nhẹ nhõm, vội cất chén trà đi.

– Đây là đâu? – Tô Tô hỏi.

Xuân Đào đáp:

– Đã không phải ở chùa nữa, về tới phủ thượng rồi ạ. Tiểu thư, cô sốt hai ngày rồi.

Tô Tô hỏi:

– Xuân Đào, Đàm Đài Tẫn đâu rồi?

Nàng đã quen gọi là “Ma vương”, “Tà vật” theo người giới Tu Chân rồi, bây giờ gọi tên ban đầu của Ma Vương cứ thấy là lạ không quen.

Xuân Đào quan sát sắc mặt của nàng, nhỏ giọng nói:

– Chất Tử điện hạ từ sau khi về phủ thì quỳ trên băng tuyết suốt, Xuân Đào đã giúp cô giám sát rồi. Gã vẫn luôn quỳ ở đó ạ.

Tô Tô kinh ngạc nhìn Xuân Đào, cái gì? Quỳ á?

Trong đầu hiện lên một đoạn ký ức ngắn đứt quãng, Tô Tô cuối cùng cũng nhớ ra là chuyện gì xảy ra. Đây là phân phó của nguyên chủ trước khi bị sơn tặc bắt đi. Tô Tô hôn mê hai ngày, nói cách khác, Đàm Đài Tẫn đã quỳ trong băng tuyết ngập trời hai ngày rồi.

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Xuân Đào:

– Em lấy cho ta gương soi được không?

Xuân Đào vội đưa gương đồng đến, len lén nhìn Tam tiểu thư, lần đầu tiên Tam tiểu thư dùng giọng ôn hòa nói chuyện với mình nha!

Tô Tô quan sát bản thân mình, trong gương phản chiếu một gương mặt ngây thơ, tầm mười sáu mười bảy tuổi, mắt hạnh hơi hếch lên, môi anh đào xinh xắn, không gọi được tuyệt sắc mà thiên  về hình thức đẹp mắt của cô em gái nhà bên hơn.

Tô Tô thử cười một cái, vẻ tươi tắn rạng rỡ bừng lên trong nháy mắt.

Thực ra cái Tô Tô muốn xem cũng không phải là dáng vẻ của nguyên chủ trông ra sao. Nàng nhìn mình ở trong gương một lúc lâu, lâu đến mức Xuân Đào bắt đầu run sợ, run run hỏi:

– Tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy ạ?

Sẽ không phải oán trách bản thân mình không phong tình như Đại cô nương đấy chứ?

Tô Tô nghĩ thầm: Sư bá từng dạy nàng xem tướng mạo, miệng ở phía Bắc Nhâm Quý, môi dài hơn Đan Chu. Răng mảnh hơn đều hơn và đầy tự nhiên. Hiện tại nàng không được như vậy, nhìn tướng  mạo này đã định sẵn sống không quá hai mươi tuổi, là mệnh chết yểu.

Tô Tô rất nghi hoặc, tuy nói tuổi thọ của con người không tới trăm năm, nhưng tuổi tác của thân thể này còn nhỏ, ấy vậy mà đã định sẵn là chết sớm ư? Cho dù người của thân thể này đã đổi thành Tô Tô, vậy mà cũng không thoát khỏi số mạng kia. Vậy tương lai nàng sẽ chết như thế nào?

Không biết vì sao, Tô Tô lập tức liên tưởng đến Ma vương thiếu niên đang quỳ bên ngoài kia.

Thiếu nữ chính đạo Lê Tô Tô đột ngột ngước mắt lên.

Chết tiệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp