[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện

Chương 07: Tâm nguyện cửa hiệu thực phẩm


1 năm

trướctiếp

Ô Đào ngửa mặt nhìn Cửu ca, cô sợ đến mức choáng váng, cũng có chút ngây người.

Cô biết mình nên đứng lên chạy đi, nhưng mà hiện tại, thậm chí ngay cả làm sao để đứng lên cô cũng không biết.

Cô cứ như vậy cứng đờ ngửa mặt lên, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Cửu ca đánh giá cô, sau đó nhíu mày, đi đến trước gót chân cô: "Mày là cái đứa cho bọn tao hít bụi hôm trước đúng không?"

Ô Đào lúc này mới hơi tỉnh táo lại, cẩn thận mà nhìn cậu ta, cũng không dám nói cái gì. Đột nhiên bị đụng phải cậu ta như thế, đúng là oan gia ngõ hẹp, mình chắc chắn không đánh lại được cậu ta nên chỉ có thể để cậu ta nói.

Cửu ca thấy cô không lên tiếng, liền nhấc chân đá một cái, tuyết bay lên, rơi vào trên tóc cô.

Cậu ta đứng ở nơi đó: "Tại sao mày không nói lời nào?"

Bông tuyết che mờ mắt, nhưng Ô Đào không quan tâm, cắn răng nói: "Nếu anh muốn đánh tôi thì cứ đánh tôi đi. Đánh tôi một trận xong, hai chúng ta có thể hòa chứ?"

Cửu ca nghe cô nói như vậy, liền cười trào phúng: "Ai muốn hòa với mày? Hơn nữa đang yên lành tao đánh mày làm gì, mày thấy Cửu ca tao giống như là loại người sẽ ức hiếp phụ nữ sao? Nam tử hán đại trượng phu, tao không chấp nhặt với phụ nữ!"

Ô Đào choáng váng, mở to hai mắt nhìn cậu ta, nghĩ thầm, người khác đây sao?

Cửu ca chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: "Con bé xấu xí, tao nói cho mày biết, tao xưa nay không hề đánh người, đặc biệt là không đánh phụ nữ! Mày về sau gặp tao đừng có mà tỏ ra giống như gặp Diêm Vương như thế!"

Ô Đào càng ngơ ngác.

Cửu ca: "Tuyết lớn như thế, mày cũng đừng nhặt nữa. Mày cho dù có nhặt đến tối thì cũng không nhặt được!"

Nói xong, cậu ta xoay người rời đi.

Ô Đào ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu ta, nhìn hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ minh bạch.

Vì sao cậu ta nói không nhặt được, bởi vì cậu ta đã đào qua đống tuyết này rồi.

** ** ** ** ** ** **

Cửu ca không gạt người, đúng là không nhặt được thật.

Ô Đào đào bới cả buổi, cũng không nhặt được cái gì. Kỳ thật cho dù nhặt được cũng vô dụng, chợ phế phẩm căn bản không có ai, cho dù cô có nhặt được lõi than thì có lẽ cũng không đổi được tiền.

Chuyện này khiến cô tuyệt vọng, cô biết ngày hôm sau cô có bận bịu một ngày thì cũng không thể nào làm ra được hai đồng bảy kia, không thể nào.

Nhặt lõi than là hoạt động của trẻ con nhà nghèo, không thể giàu được. Nếu có thể kiếm được tiền thì người lớn đã chẳng đi làm nữa, trực tiếp đi nhặt lõi than là được rồi.

Ngọn lửa trong nội tâm như bị dập tắt, giống như bị một cây châm đâm vào, tất cả khí đã từng phồng lên cũng bị bay hết.

Ninh Diệu Hương đương nhiên đã nhìn ra, cười nhạo một tiếng: "Người mà, phải xem bản thân mình là ai! Chính là cái số này rồi!"

Sau đó lại xoay người bận bịu công việc, trong miệng vẫn còn nhắc tới: "Cha bọn mày chính là loại người này, không cần mạng nên thỏa thích chơi đùa lung tung, kết quả thì hay rồi, liên lụy đến người nhà, hại cả một đời của tao. Nếu không phải hắn ta thì tao..."

Ninh Diệu Hương lại nói dông dài những lời kia, Ô Đào nghe không vào, cô hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đau khổ. Cô xong rồi, không trông cậy được rồi.

Cả một đời sẽ cứ như vậy.

Cô cố gắng nhớ lại, nghĩ đến dáng vẻ mình bên trong phóng sự, bị tất cả mọi người đồng tình tiếc hận, tất cả mọi người đều cảm thấy cô rất đáng thương.

Cô lại nghĩ tới bà Hồ ở bên cạnh, đó là một người rất biết ăn diện, trước áo dài luôn luôn cài một cái khăn tay. Có một lần nhìn cô, quay đầu nói với người khác "Nhìn xem, đó chính là con bé nhà họ Giang đó, số khổ lắm."

Cô lúc ấy không hiểu, không hiểu người khác nói cô số khổ là sao, hiện tại, cô đột nhiên hiểu rõ.

Đây chính là khổ cả một đời!

Sáng sớm hôm sau, Huân Tử đến tìm cô, rủ cô đi nhặt lõi than, nhưng cô lắc đầu. Cô không muốn liều mạng như vậy nữa, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, góp không đủ, còn thiếu tận hai đồng bảy.

Ninh Diệu Hương đang nấu cơm, gọi cô, cho cô năm xu, để cô đi mua nước tương.

Ô Đào nhận lấy năm xu kia.

Ninh Diệu Hương nhìn cô như vậy, bèn nói: "Sao không đi nhặt lõi than đi?"

Ô Đào cụp đầu xuống: "Nhặt được thì thế nào, giày vò cũng vô dụng, góp không đủ rồi."

Ninh Diệu Hương nhíu mày.

Ô Đào: "Số con là như vậy, cả một đời sẽ chịu khổ, gặp cảnh khốn cùng mạt hạng. Con phải trông cậy vào cái gì đây chứ, cả đời chỉ có lông bông!"

Ninh Diệu Hương: "Cái đứa nhỏ này, nói nhăng nói cuội gì đấy!"

Ô Đào: "Con đâu có nói bậy, tất cả mọi người đều nói như vậy. Mẹ cảm thấy như vậy, người khác cũng cảm thấy như vậy!"

Nói xong, cô liền cầm năm xu kia đi đến cửa hiệu thực phẩm phụ.

Ai biết lại trùng hợp như vậy, cửa hiệu thực phẩm phụ nói không có hàng, thùng nước tương đã hết sạch. Vừa nãy mới bảo người đi đến hợp tác xã cung ứng vận hàng, nhưng còn chưa có trở lại.

Ô Đào đi ra, nghĩ ở phía tây Cảnh Sơn còn có một cửa hiệu thực phẩm phụ khác nên quyết định đến đó.

Cô cứ như vậy chầm chậm đi, đi tới cửa hiệu thực phẩm phụ phía đông Cảnh Sơn mua nước tương.

Cô giao năm xu, mua nước tương, vừa vặn có người đến mua giấy, người bán hàng đưa cho anh ta, anh ta nói không phải loại này, bắt đầu khoa tay muốn như vậy này như thế kia.

Thế là người bán hàng phải đi sang quầy hàng phía đông lấy, người kia cũng đi về phía phía đông xem.

Ô Đào vừa muốn đi ra ngoài thì con mắt liền bị đống tiền trên quầy hấp dẫn.

Kia là một tờ tiền năm đồng, đặt ở trên quầy.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người bán hàng đang giới thiệu cho vị khách hàng kia về phích nước nóng, hai người đều không thấy đồng năm đồng này.

Ánh mắt Ô Đào lại một lần nữa rơi vào đồng năm đồng kia.

Cô nhìn chằm chặp.

Đây là năm đồng tiền, nếu như cô có được năm đồng tiền này thì tất cả vấn đề của cô đều có thể giải quyết, cô sẽ có thể đi học.

Tim cô đập rộn lên, hô hấp dồn dập.

Cô siết chặt nắm đấm, cảm thấy lòng bàn tay mình đều toát mồ hôi.

Vươn tay ra, vươn tay ra đi, chỉ cần vươn tay, cầm năm đồng tiền kia, rồi chạy là được. Nhà cô không ở bên này, trên đường không ai quen biết cô, cô chạy xa, cửa hiệu thực phẩm phụ cũng không biết chỗ nào để tìm cô.

Ô Đào hít hà từng ngụm từng ngụm một, cô như là bị một loại cảm giác mãnh liệt giống như là lửa đốt cháy, cô muốn vươn tay.

Ngay vào lúc tay của cô nâng lên, đột nhiên, bông rèm lại bị nhấc lên.

Cô sợ tới mức run rẩy, bỗng nhiên nhìn sang.

Cũng không có người nào, giống như chỉ là một trận gió.

Người bán hàng kia liền phàn nàn: "Ôi dời, cứ tưởng cái gì."

Sau đó, anh ta lại lấy một cái phích nước nóng khác cho khách nhìn, không hề có ý nhìn sang bên này, cũng không để ý đến năm đồng tiền kia.

Ô Đào ngơ ngác đứng ở nơi đó, vô lực cất bước, đi ra khỏi cửa hiệu thực phẩm phụ.

Đi ra cửa hiệu thực phẩm phụ xong, cô chết lặng đi tới một chỗ ngóc ngách, sau đó giơ tay lên, hung hăng tát cho mình một cái.

Ban đầu trên mặt không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nóng bỏng, sau đó mới thấy nhói nhói.

Cô ngẩng đầu lên, để gió thổi vào mặt mình, làn gió băng lãnh thổi qua đau rát, cô đến cả khóc cũng không muốn khóc.

Ngày hôm đó cô tiếp tục cõng giỏ trúc lên tiếp tục đi nhặt lõi than.

Ngày hôm qua tuyết rất lớn, lúc này tuyết còn chưa tan, tro tàn tro bếp bị đồng tuyết băng lãnh đè lên trên, không ít trẻ con đều vây quanh, dùng cào liều mạng đẩy.

Ô Đào và mọi người cùng nhau đẩy, đẩy tro bếp ở trước chân, rất nhanh đống tro bếp mới đổ ra đã bị chia cắt, mọi người tự mình chậm rãi nhặt..

Tro bếp hơi phỏng tay, Ô Đào cẩn thận vê.

Trên tay vân vê, trong lòng lại nhớ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như bộ phim phóng sự kia. Vương Á Tương bên trong bộ phim phóng sự, còn có cậu nam sinh mặc áo len xanh lộ ra cổ áo.

Cô nghĩ, đó chính là người của một thế giới khác, vốn không liên quan đến mình, cuối cùng kết luận, người khác nói thế nào thì đó cũng là chuyện bọn họ.

Khoảng cách xa như vậy, tại sao phải so sánh chứ, cái này sao có thể so được?

Nghĩ như vậy, trong nội tâm cô hình như cũng bớt khó chịu đi.

Nhặt lõi than, mạng cô chính là như vậy. Hôm nay nhặt, ngày mai nhặt, về sau cũng sẽ nhặt. Chờ đến khi mười mấy tuổi, có lẽ sẽ làm một học việc, hoặc là tham gia nhận công, đi đến nhà máy làm một phần công, chính là như vậy.

Vốn là giữa trưa phải trở về ăn cái gì đó, nhưng mà cô cũng không cảm thấy được đói, cả người tựa như biến thành một đoạn gỗ, cứ như vậy đi khắp thành phố nhặt lõi than. Quỷ thần xui khiến, cô vậy mà lại đến phía bắc Cảnh Sơn, bên cạnh chính là tòa nhà An Môn kia.

Chính cô cũng không biết mình muốn nhìn cái gì.

Cô ngây ngốc đứng ở nơi đó, đứng nửa ngày, nhìn cảnh vệ đứng ở cửa tòa nhà An Môn, cuối cùng quay người dự định rời đi.

Ai biết vừa quay người lại, lại bắt gặp một bóng người.

Cô bỗng nhiên nhìn qua, lại là nam sinh kia.

Có lẽ là trời lạnh hơn nên nam sinh kia ăn mặc rất dày đặc, bên trong là áo khoác lục quân trang, bên ngoài thì là một áo khoác vải nỉ.

Không nhìn thấy cổ áo sơ mi trắng nữa, nhưng mà cái áo khoác vải nỉ cũng không phải thứ người bình thường sẽ mặc.

Cô cũng không ngờ mình vậy mà lại gặp được nam sinh này, chuyện này khiến cô hơi quẫn bách. Cô không nhịn được nghĩ, trên mặt mình liệu có tro than hay không, có phải rất bẩn hay không, tóc có phải rất rối hay không, quần áo có phải rất khó coi hay không.

Cô cúi đầu, liền nhìn thấy cái tay áo của mình, cái ống tay áo may bằng vải lao động, cũng không tính là quá bẩn. Nhưng ống tay áo đã bị mài hỏng, cô bình thường đều cẩn thận kéo lên, như vậy người khác sẽ không thấy được, nhưng hôm nay quá lạnh nên cô không xắn.

Cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn, xắn cũng không phải, mà không xắn cũng không phải.

Nam sinh kia đi tới, đi tới trước mặt cô, nhìn cô.

Cô có thể cảm giác được, nam sinh kia nhìn mặt của cô, cô lập tức nhớ ra mình vừa tự đánh giá qua chính mình, có lẽ trên mặt còn dấu vết.

Chuyện này khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, cô cảm thấy chuyện mình vừa mới định làm ở cửa hiệu thực phẩm phụ có lẽ cũng đã bị nam sinh kia thấy được.

Cô tưởng là nam sinh này nhìn xong rồi thôi, ai biết cậu ta lại đi thẳng đến đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn mình, nhưng không nói gì.

Cô cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ nói: "Anh làm gì đấy?"

Nghe cô nói như vậy xong, nam sinh kia trầm mặc một hồi, mới mở miệng hỏi: "Nhà em ở nơi này à?"

Ô Đào nghe, kinh ngạc, lắc đầu: "Không phải."

Trong lòng lại nghĩ, mình sao có thể ở nơi này được, đây là đại viện quân đội, cô đâu giống như là người sẽ ở nơi này.

Nam sinh: "Ồ."

Ô Đào có hơi nghiêng mặt qua, không cho cậu ta nhìn thấy phần mặt bị tát kia, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Nhà anh ở nơi này sao?"

Nam sinh: "Nhà anh không ở nơi này, anh tới giúp ông anh đưa cho bạn ông ấy một vật, bạn ông ấy ở nơi này."

Ô Đào: "Nhà anh ở Hồng lâu à?"

Nam sinh: "Cũng không phải, nhà anh ở phố Thập Cẩm Hoa Viên."

Ô Đào: "Vậy chúng ta cũng không tính là quá xa, em ở phố Tịch Khố."

Từ phố Tịch Khố đi về hướng đông, qua sông hộ thành, thuận theo phố Đông của đại phật tự đi qua, chính là phố Thập Cẩm Hoa Viên. Trước kia Ô Đào từng đi cùng Huân Tử đến đó nhặt lõi than, bên đó có không ít người dưới cờ, cũng đều có thân phận cả. Than đá ở đó cũng không tệ lắm, nhưng mà hai năm gần đây lại hết sạch, rất nhiều đã bị tịch thu.

Nam sinh gật đầu: "Ừm."

Cậu ta nhìn qua cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng mà Ô Đào vẫn không nhịn được hỏi: "Anh tên là gì?"

Nam sinh: "Anh họ Diệp, tên là Uẩn Niên."

Ô Đào trầm thấp lặp lại một lần: "Diệp Uẩn Niên..."

Nghe rất có học vấn.

Diệp Uẩn Niên: "Em thì sao?"

Ô Đào không đành lòng nói, nhưng mà vẫn phải nói: "Em họ Giang, tên là Ô Đào, một cái tên được tùy tiện đặt."

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào? Tên rất hay, Ô Đào là một loại đào ở phía nam, rất xinh đẹp."

Ô Đào: "Anh thấy loại đào này rồi à?"

Diệp Uẩn Niên: "Trước kia đi theo ông nội ra ngoại quốc, ở nước ngoài có thấy, nhưng mà ở phía nam An Huy Trung Quốc cũng có Ô Đào."

Ô Đào kinh ngạc: "Anh đi ra nước ngoài rồi à?"

Diệp Uẩn Niên: "Ông của anh đi công tác làm việc, anh chỉ đi cùng thôi." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Ô Đào: "Vậy anh biết nói tiếng nước ngoài không?"

Diệp Uẩn Niên: "Có."

Ô Đào nháy mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Uẩn Niên. Cô rất muốn nghe, nhưng mà lại ngại nhắc đến, dù sao cũng không quen, cũng không nên yêu cầu người ta nói được.

Diệp Uẩn Niên lại đột nhiên nói: "Hello, I’m YunNian Ye, what’s your name?"

Ô Đào càng thêm kinh ngạc, cô không hiểu, nhưng cô biết Diệp Uẩn Niên đang nói tiếng ngoại quốc, đúng là rất lưu loát.

Diệp Uẩn Niên: "Đây là anh tự giới thiệu, anh đang hỏi em tên là gì."

Ô Đào vội nói: "Em, em tên là Ô Đào."

Trong con ngươi đen nhánh của Diệp Uẩn Niên nổi lên ý cười.

Ô Đào liền đỏ mặt.

Nếu như là một người khác, lúc này cười, cô sẽ cảm thấy đối phương xem thường cô, chế giễu cô không hiểu tiếng ngoại quốc, nhưng mà Diệp Uẩn Niên cười lên lại rất tốt.

Con mắt thanh tịnh ôn hòa, rất đơn thuần chỉ là bởi vì cô mà cười, chứ không có bất kỳ ý tứ gì khác.

Cô tò mò hỏi; "Anh đi học tiếng ngoại quốc sao? Vậy anh cũng biết chữ Trung Quốc đúng không?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh không đi học, đáng lẽ năm trước anh định đi rồi, thế nhưng không phải trường đã ngừng nhận sao nên anh cũng không đi được. Nhưng mà lúc anh còn rất nhỏ, ông nội của anh đã dạy anh đọc sách học chữ, cũng dạy anh ngoại văn, cho nên không đi học cũng không sao, tự anh ở nhà đọc sách."

Ô Đào âm thầm tính toán, Diệp Uẩn Niên lớn hơn mình một tuổi.

Mới lớn hơn mình một tuổi, mà lại biết được nhiều như vậy.

Cô lại nghĩ tới câu nói kia, tri thức cải biến số phận, sách là bậc thang tiến bộ của nhân loại. Cô nghĩ Diệp Uẩn Niên có lẽ từ nhỏ đã tiến bộ, sinh ra đã tiến bộ, cũng không giống như mình, lớn như vậy rồi còn phải đi nhặt lõi than.

Cô hâm mộ nhìn Diệp Uẩn Niên: "Ông anh thật tốt, cái gì cũng dạy anh, anh có thể nói với ông anh cho em đi theo học cùng được không?”

Diệp Uẩn Niên hơi kinh ngạc, nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó liền nói: "Ông của anh hiện tại bề bộn rất nhiều việc, có lẽ sẽ không có thời gian."

Ô Đào liền thất vọng.

Kỳ thật lúc nói như vậy, cô đã hối hận rồi, ông nội nhà người ta đương nhiên phải dạy cháu trai nhà người ta, sao lại dạy cô chứ.

Cô cũng không có tiền cho người ta.

Diệp Uẩn Niên thấy được vẻ thất vọng trên mặt Ô Đào, liền nói: "Em có thể cùng anh về nhà, hỏi ông của anh, có lẽ ông của anh sẽ có thể bớt chút thời gian dạy cho em."

Nhưng mà Ô Đào biết, đó là việc không có khả năng, cô không thể nào làm phiền người khác như vậy.

Cô lắc đầu: "Được rồi, em chỉ nói mò thôi."

Diệp Uẩn Niên nhìn cô, đề nghị: "Em có thể thử một chút."

Ô Đào cười khổ: "Anh Uẩn Niên, em về nhà trước đây, người nhà em vẫn đang chờ em."

Diệp Uẩn Niên chần chừ một lúc, gật đầu: "Được."

Ô Đào cõng giỏ trúc về nhà, cô thật ra rất thích Diệp Uẩn Niên, muốn trò chuyện cùng cậu, nhưng mà nỗi thất vọng và thống khổ này khiến cô cũng không muốn nói thêm nữa.

Hiểu càng nhiều, cô càng biết cuộc sống của mình u ám đến cỡ nào.

Cô rũ cụp cái đầu, chầm chập về nhà. Về đến nhà, lần đầu tiên, Ninh Diệu Hương không bận rộn làm việc, bà đang ngồi ở trên chiếc ghế duy nhất trong nhà, trời đã có chút tối, nhưng mà bà không bật đèn.

Ô Đào đi vào, yên lặng đổ tro bếp vào bên trong góc.

Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: "Con thật sự muốn đi học?"

Trong lòng Ô Đào càng khó chịu hơn: "Vâng."

Hai chữ "Đi học" này đã trở thành một cây gai, nhắc đến là đâm vào tim cô.

Ô Đào yên lặng đổ tro bếp, rửa tay.

Lúc cô lau tay, Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: "Đây là mười đồng."

Ô Đào ngẩng đầu, nhìn thấy trên bàn quả nhiên có một tờ tiền, là đại đoàn kết, hơn nữa còn rất mới.

Cô kinh ngạc.

Ninh Diệu Hương ngẩng đầu, nhìn về phía Ô Đào: "Con ngày mai đi đến trường học báo danh đi."

App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp