[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện

Chương 05: Bắc Đại Hồng lâu


1 năm

trướctiếp

Lúc Ô Đào trở về trời cũng đã khuya lắm rồi, trong ngõ hẻm không đốt đèn, mặt trăng cũng không thấy, đại viện bị bao phủ ở bên trong một mảnh yên lặng, chỉ có nóc nhà nhổng lên thật cao.

Lúc Ô Đào đi xuyên qua cổng tò vò, tường xây làm bình phong ở bên cạnh cổng đột nhiên vèo một tiếng có thứ gì đó nhảy lên. Ban đầu cô giật nảy mình, sau này mới hiểu được là mèo của nhà Hồng biên tập.

Cô nhẹ nhàng thở ra, chạy vội vào phòng, trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ mọi người đều đã ngủ.

Cô tháo giỏ trúc xuống, mượn ánh sáng nhạt bên ngoài để đi qua ống nước máy rửa tay, may mắn là còn chưa đông lạnh. Nước từ ống nước máy lao ra từng vụn băng lạnh thấu xương, cô xoa xoa mấy cái, lại lau mặt một cái, lúc này mới trở về phòng lên trên giường nằm ngủ.

Lúc cô nằm xuống, liền nghe thấy giọng Ninh Diệu Hương thuận miệng mắng: "Nửa đêm còn làm loạn cái gì, mai không cần đi làm hả? !"

Cô không dám lên tiếng, khéo léo nằm xuống, đến cả hô hấp cũng phải cẩn thận khống chế.

Cũng may Ninh Diệu Hương không nói gì nữa, mà cô cũng rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

** ** ** ** ** ** ** **

Có lẽ là vì trong lòng có tâm sự nên ngày hôm sau cô đã tỉnh lại rất sớm, trời còn chưa sáng, Ô Đào đã lục lọi mặc quần áo vào, lấy ra mảnh sọt phía sau cửa. Trên cái sọt chính là lưới sắt, cô đặt lõi than mình nhặt được ở bên trong sọt, bắt đầu sàng.

Muốn sàng thì phải bưng lên lắc qua lắc lại, thân thể của cô gầy yếu, sàng rất tốn sức. Nhưng mà lúc này, cô cũng không sợ, không thèm đếm xỉa nữa, cứ như vậy nhẹ nhàng sàng.

Cứ đong đưa cái sọt, bọt than đá liền từ lưới sắt lọt xuống, một tầng thật mỏng vẩy xuống, lõi than bên trên cũng bị lay động.

Sàng xong xuôi, Ô Đào liền bắt đầu nhặt lõi than, nhặt những loại chất lượng tốt bỏ qua một bên, rồi lại dùng cây chổi quét bột than đá.

Bột than đá lọc ra xong, có thể trộn lẫn với đất vàng rồi khuấy lên, như vậy sẽ có thể làm thành than đá phôi chậm rãi dùng. Về phần lõi than, nhỏ và không tốt thì giữ lại trong nhà mình dùng, lớn một chút thì cô dự định sẽ mang đi chợ phế phẩm bán.

Trước kia cô đều bán hết, bây giờ lấy được nhiều, còn phải quản lý nhiều, lõi than tốt như vậy cũng có thể bán được cái giá tốt.

Lúc cô bận rộn làm việc, Ninh Diệu Hương đã dậy, Thanh Đồng cũng tỉnh, Ninh Diệu Hương bắt đầu nấu cơm, Thanh Đồng đắp chăn thu dọn giường, sau đó chuẩn bị rửa mặt đi làm.

Lúc ăn bữa sáng, Ô Đào uống một chén cháo bột bắp rất lớn, Thanh Đồng thỉnh thoảng nhìn Ô Đào, nhưng mà Ô Đào không nói gì.

Ô Đào cũng không nói chuyện với Ninh Diệu Hương.

Cô hiện tại cũng không biết nói cái gì, nên có hơi tránh né, chỉ sợ bà ấy đột nhiên thu hồi lại lời đồng ý hôm qua, cho nên cô không muốn nói chuyện với Ninh Diệu Hương, chỉ muốn tích lũy đủ mười đồng đưa tới trước mặt Ninh Diệu Hương, như vậy bà ấy sẽ không thể đổi ý.

Nhưng tới khi gần ăn xong, Ninh Diệu Hương lại đột nhiên nhìn qua.

Trái tim Ô Đào nhấc lên.

Ninh Diệu Hương: "Hôm nay chạng vạng tối phải về nhà làm cơm, con cho dù phải tích lũy tiền thì cũng không thể ở trong nhà ăn không ngồi rồi, nhà ta không nuôi người rảnh rỗi!"

Ô Đào gật đầu: "Vâng, con đã biết."

Ninh Diệu Hương: "Lát nữa cầm chén đũa mang ra ngoài rửa."

Bên cạnh Thanh Đồng thấy thế, cẩn thận nói: "Mẹ, hôm nay con không vội, để con rửa là được rồi."

Ninh Diệu Hương trừng mắt nhìn Thanh Đồng: "Thằng nhóc nhiều chuyện, còn không mau cút đi!"

Thanh Đồng lập tức không dám nói gì, Ô Đào vội nói: "Những việc này con cũng có thể làm."

Ninh Diệu Hương lúc này mới đứng dậy, mang theo bọc của bà, đứng dậy đi ra ngoài đi làm.

Thanh Đồng: "Ô Đào, anh giúp em rửa bát, em mau đi nhặt lõi than đi, chậm một chút là sẽ không có."

Ô Đào do dự một chút, nói: "Anh, vậy em đi trước."

Cô nhớ ngày hôm qua cụ ông có nói, nói sáng nay vẫn còn, sợ lỡ như đi trễ lại bị người ta nhặt được.

Thanh Đồng: "Không sao cả, mau đi đi."

Ô Đào cõng giỏ trúc trên lưng, đi chiếc giày giải phóng, chạy ra ngoài, rất nhanh đã đến nhà kia, nhưng mà không có tro bếp. Cô nhìn vết tích trên mặt đất, xem chừng là còn chưa đổ ra, lại nhìn chung quanh một chút, ngoại trừ người vội vàng đi là thì không có trẻ con. Cô liền nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, tro bếp nơi này đều sẽ thuộc về mình!

Ô Đào an tĩnh chờ đợi, rất nhanh, cửa sắt nhỏ bên kia được đẩy ra, một cụ ông mang theo cái mũ dày, mặc áo bông màu lam cũ đi ra đổ tro bếp, Ô Đào mau vội lên: "Ông ơi."

Cô biết mình có vẻ ngoài ưa nhìn, được trưởng bối rất là yêu thích, hiện tại cô cũng rửa sạch mặt, cười chào hỏi với người ta, lão nhân gia nhất định sẽ thích.

Làm người khác ưa thích thì khi mình nhặt tro bếp, cũng sẽ không sợ làm phiền người ta. Ô Đào nhặt lõi than lâu như vậy, nếu như để chủ nhân không vui thì sẽ bị cầm gậy đuổi đi.

Ông lão kia nhìn Ô Đào một chút, không lên tiếng, cầm trên tay bồn cầu treo trên xe đẩy, trước tiên là đổ nước tiểu vào cái hố bên cạnh, sau đó mới đẩy xe đẩy i tới, soạt một tiếng, đổ tro bếp ra ngoài.

Không khí buổi sáng vào đông rất là khô lạnh, tro bếp mang theo tàn lửa phát ra một loại mùi thơm đặc hữu của than đá, loại mùi này khiến Ô Đào hưng phấn hẳn lên.

Ô Đào vội vàng nói: "Cảm ơn ông!"

Cụ ông không nói chuyện, nhưng mà vẫn gật đầu một cái với Ô Đào, rồi rời đi.

Ô Đào liền ngồi xổm xuống nhặt.

Có lẽ là do buổi tối lò bị bịt lại nên cục than đá còn không chưa đốt hết, thỉnh thoảng có thể nắm được một vài lõi than rất lớn, chuyện này khiến Ô Đào kinh ngạc vui mừng vạn phần, cảm thấy mình hôm nay thật là may mắn. Cô cũng không đoái hoài tới việc phỏng tay, cứ như vậy cho tay vào vê.

Ai mà ngờ đang nhặt, lại thấy có một đám trẻ con ở một bên đi tới, khuôn mặt đỏ thẫm, mặc áo bông rách, có đứa còn lòi cả bông ra, nhưng mà lúc đi trên đường thì khí thế khá là hùng dũng, oai vệ, khí phách.

Ô Đào thấy bọn chúng, trong lòng liền có cảm giác không tốt, vội vàng cúi đầu dùng cái cào đẩy đống tro bếp về trước chân, nhưng mấy đứa trẻ con kia đã nhìn thấy Ô Đào.

Cũng làm nghề này, mắt sắc mũi linh, một đứa bé trai lớn tiếng hô lên: "Cửu ca, nhìn bên này đi!"

Nói xong, mấy đứa bé rầm rầm chạy tới.

Ô Đào cũng không dám chiếm hết, cô đẩy tro bếp đến trước chân, ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn xem bọn chúng, khẽ nói: "Các anh, các anh cũng muốn nhặt lõi than à, vậy chúng ta cùng ở chỗ này nhặt đi."

Nếu như bình thường, cô sẽ không e sợ như thế, chủ yếu là hôm nay cô đi một mình, không có bạn nên mới phải thu mình lại.

Cầm đầu là hai đứa bé trai, một đứa là đứa vừa mới gọi Cửu ca, mặc áo bông quân lục, nhíu mày nhìn Ô Đào, không lên tiếng, một đứa khác thì tóc húi cua, khá là ồn ào.

Đứa tóc húi cua kia kêu lên: "Ai là anh mày, đừng có mà nhận lung tung. Chỗ này là địa bàn của bọn tao, ai cho mày tới nhặt!"

Nói xong, nó nhấc chân đá một cái, lò xám kia bị tung lên, bốn phía bay tung tóe, có một miếng thiếu chút nữa bắn lên trên mắt Ô Đào.

Tóc húi cua nói xong, mấy đứa khác đều vây quanh, chống nạnh, ồn ào nói: "Mày ở hẻm nào mà chạy đến chỗ bọn tao nhặt, thật là láo toét.”

Tro bếp sượt qua lỗ tai Ô Đào, làm bên tai cô hơi nóng lên, cô bịt lấy lỗ tai, cúi đầu nói: "Vừa rồi đại gia tro bếp đã nói là em có thể nhặt ở chỗ này, đây là chủ tiệm người ta đồng ý."

Nhưng mà cô vừa nói xong, Cửu ca kia liền bật cười, nó tiến lên một cước giẫm ở bên trên tro bếp, cũng giẫm lên trên lõi than Ô Đào đã nhặt: "Tao nói cho mày biết, đường phố này là thuộc về Cửu ca tao, mày không đưa tiền bảo hộ mà đã muốn nhặt? Mày thử đi hỏi thăm một chút, tao là ai!"

Tóc húi cua bên cạnh kêu lên: "Người mang băng tay màu đỏ này là đại ca của bọn tao, người bảo bọc cho bọn tao. Con nhóc nhà mày còn dám đến đây, thứ này để cho mày nhặt đấy hả. Mau gọi anh mày ra đây để tao so tay một chút!"

Nghe đến chỗ mang băng tay màu đỏ, Ô Đào liền không dám lên tiếng nữa.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, cô vác giỏ trúc lên, đứng dậy muốn đi.

Ai ngờ, Cửu ca lại đột nhiên nói: Khoan đã, lõi than ở lại."

Mấy đứa khác cũng hô lên: "Đúng, đây là lõi than của bọn tao, ai cho mày mang đi!"

Ô Đào cắn môi, chăm chú nắm chặt dây lưng giỏ trúc, ngửa mặt nhìn về phía Cửu ca kia: "Đây là đồ tôi vất vả nhặt được, tôi vì nhặt cái này mà tay còn bị bỏng."

Cô có thể né tránh, nhường địa bàn cho bọn họ, nhưng thứ mình bỏng tay để nhặt, cô không muốn nhường cho người khác.

Tại sao!

Cô vừa nói xong, mấy đứa con trai liền cười lên, là loại cười bắt chước người lớn, rất phách lối cũng rất du côn.

"Này, con bé xấu xí, có hiểu quy củ không hả?"

"Đã nói là của bọn tao, mày còn muốn cướp hả?"

Ô Đào cũng rất tức giận, nếu như bình thường cô sẽ bỏ qua, nhưng mà hiện tại, cô không muốn, cô phải tích lũy tiền. Cô dậy sớm như thế, phải chịu bỏng tay như thế để nhặt lõi than này, sao có thể tùy tiện cho bọn chúng được!

Thế là cô cắn răng nói: "Đây là đồ tôi nhặt, là chủ tiệm cho tôi nhặt, các anh bảo tôi đi, vậy tôi sẽ đi, không trở ngại chuyện của các anh. Nhưng mà các anh không thể lấy đồ mà tôi đã nhặt, các anh làm vậy là ăn cướp trắng trợn!"

Tóc húi cua tức giận, lập tức tiến lên, đẩy Ô Đào: "Mày đừng có mà xấc xược!"

Ô Đào bị đẩy lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mấy đứa con trai khác đều vây quanh cô.

Ô Đào cắn răng, nắm chặt cái cào, dùng sức ném qua, cô vung rất mạnh, mấy đứa trẻ con kia quả nhiên không đỡ nổi, đều vội vàng tránh đi.

Cô nhân cơ hội này, vắt chân lên cổ mà chạy.

Mấy đứa bé trai thấy vậy, lập tức đuổi theo.

Ô Đào liều mạng chạy, nhưng mà trong nội tâm cô cũng hiểu rõ, mình cõng giỏ trúc bên trong còn có lõi than, chắc chắn sẽ chạy không được bao xa, nói không chừng một lát nữa sẽ bị bọn chúng đuổi kịp.

Bắt được, bọn họ nhất định sẽ đánh mình một trận.

Hơn nữa cô không thể để cho bọn chúng biết nhà mình được, nếu không bọn chúng đến mình nhà quấy rối thì phải làm sao bây giờ.

Cô nhất thời cũng rất luống cuống, không biết nên làm thế nào. Cô muốn đi học, không dám trêu chọc thị phi, thậm chí cũng có chút hối hận. Có phải cô nên đưa lõi than cho bọn chúng hay không, nếu như cho bọn chúng thì bọn chúng có đánh mình một trận nữa hay không?

Ô Đào chạy thở hồng hộc, cả người cũng luống cuống, căn bản không biết chạy chỗ nào, đúng lúc này, cô nhìn thấy phía trước có một lầu nhỏ, bên cạnh lầu nhỏ có một cái cửa hông, cửa hông đang mở, cũng không có người nào trông coi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Cô chạy đã choáng váng, lưng cõng giỏ trúc cắm đầu tiến vào đó!

Chạy vào xong, cô cũng không dám đi vào, chỉ trốn vào ngay bên cạnh cửa hông.

Đứng ở nơi đó, trái tim cô nhảy loạn, thở hồng hộc, cô liều mạng đè xuống, chỉ mong mấy người kia đừng tìm đến mình.

Lỡ như tìm tới, cô sẽ la to nói bọn chúng là lưu manh, Hồng lâu này thoạt nhìn là một nơi khá đứng đắn, có lẽ mấy người kia sẽ không dám làm loạn.

Rất nhanh, mấy đứa kia đã chạy tới bên này, nhìn không thấy cô, liền dò la bốn phía.

Ô Đào gắt gao mím chặt môi, thở mạnh cũng không dám.

Mấy đứa kia tìm khắp nơi, đột nhiên, liền nghe thấy Cửu ca cười ha ha một tiếng: "Hoá ra mày ở chỗ này! Con nhóc, biết trốn đó!"

Trái tim Ô Đào bỗng nhiên trầm xuống, máu tuôn ra, cả người đều choáng váng.

Ai biết, Cửu ca kia nói xong, nhưng một lát sau, cũng không tới bắt cô.

Cô mới tỉnh hồn lại, Cửu ca kia đang lừa cô.

Cô bình tĩnh lấy khí, khẩn trương kéo căng thân thể, trong lòng lại nghĩ. Nếu như vừa rồi mình bị dọa lên tiếng thì bọn chúng đã bắt được mình, chắc chắn sẽ đánh mình.

Ngay lúc này, cô đột nhiên nghe thấy trong viện vang lên tiếng bước chân, cô cứng đờ quay đầu lại, chỉ thấy có một người đi ra từ bên trong Hồng lâu, là một cậu bé, có lẽ lớn hơn mình một hai tuổi, gầy teo, mặc áo bông quân lục, lộ ra cổ áo sơmi trắng noãn, nhìn rất nghiêm chỉnh.

Đứa bé trai từ Hồng lâu đi ra, vừa vặn có thể nhìn thấy cô, ánh mắt của cậu cũng đúng lúc đảo qua cô.

Ô Đào sợ đến mức choáng váng, không dám nói lời nào, cầu khẩn mà nhìn cậu bé kia, hi vọng cậu đừng có lên tiếng, đừng nói cho người bên ngoài biết cô đang ở chỗ này.

Không biết có phải là cậu bé kia hiểu được cô hay không, cậu không nhìn Ô Đào thêm một cái nào, mà chỉ đi ra ngoài cửa lớn.

Đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Cửu ca và đồng bọn.

Cửu ca và đồng bọn nhìn thấy một cậu bé ăn mặc như vậy, đương nhiên sẽ không dám khoa trương, chỉ hỏi cậu có gặp Ô Đào hay không, cậu bé áo sơ mi trắng kia nói "Không biết" .

Ô Đào nghe xong, trong lòng cảm kích vô cùng.

Cửu ca nghe được, lại nhìn chung quanh một chút, thật sự là không thấy bóng người nào. Bọn chúng cũng không dám chạy vào Hồng lâu, đành phải đi về phía trước tiếp tục tìm.

Ô Đào nghe thấy bọn chúng đã chạy đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng sợ bọn chúng trở lại, nghĩ nghĩ phải len lén mau về nhà. Sau này ban ngày chắc là không còn dám tới nữa, đỡ phải gặp bọn chúng.

Lúc cô từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc cậu bé kia đứng ở trước cửa.

Ô Đào không nhịn được nhìn cổ áo sơ mi cậu nhiều hơn một cái.

Trắng vô cùng, trắng đến tỏa sáng.

Cổ áo sơmi trắng cũng tôn lên mái tóc đen nhánh và làn da trắng nõn của cậu.

Ô Đào nghĩ thầm, chắc cũng chỉ có người giàu mới có thể có cổ áo như này, cô và anh trai đừng nói là không có, cho dù có cũng tuyệt đối không mặc, mặc một ngày đã bẩn chết rồi, căn bản không giặt được.

Lúc này cậu bé kia cất bước muốn đi ra bên ngoài viện, Ô Đào thấy vậy, vội nói: "Anh ơi, bọn chúng muốn đánh em, may là anh giúp em giấu diếm, nếu không em đã bị đánh rồi."

Cậu bé lúc này mới nhìn cô một cái: "Anh không giúp em, là chính em tự tránh."

Ô Đào: "Nhưng anh đã không nói chuyện của em cho bọn nó biết!"

Cậu bé không nói gì nữa, chỉ nhếch môi an tĩnh nhìn tàu điện phía xa đã đi qua.

Ô Đào bị mất mặt, cũng không nói cái gì nữa, chỉ tiếp tục nói cảm ơn với cậu bé kia, sau đó lưng cõng giỏ trúc rẽ theo con đường nhỏ đi về một nơi khác.

** ** ** ** ** ***

Ô Đào đương nhiên không dám tới nơi này nữa, đến cả Cục Di tích Văn hóa cũng không dám đi. Nếu thật sự đụng phải, có lẽ còn chưa thể làm gì thì đã bị người ta đánh một trận rồi.

Cô nghĩ nghĩ, hay là đi về phía tây.

Phía tây nhà cô chính là công viên Cảnh Sơn, phía bắc công viên Cảnh Sơn là An Môn, gần đó cũng có bệnh viện. Mặc dù trẻ con cũng nhiều, phải chia nhau ra, nhưng ít nhất cũng không có cái loại ức hiếp người khác như thế.

Ô Đào quyết định, bàn chân nhanh chóng đổi hướng, vội vàng đi về phía An Môn.

Lúc đi, cô lại nhớ tới cậu bé áo sơ mi trắng vừa rồi.

Cô nghĩ, Hồng lâu vừa rồi thật là dễ nhìn, mới sáng sớm đã thu dọn quản lý chỉnh tề như vậy. Cậu bé kia ở trong một nơi như thế, nhất định là con của một nhân vật lớn.

Kỳ thật suy nghĩ một chút cũng đoán được, nếu như không phải nhân vật lớn thì cần gì phải chú trọng như vậy.

Ô Đào cúi đầu nhìn y phục của mình, xám xịt, trên đó còn có vết than đá rửa không sạch. Cô quen nhặt lõi than, cũng không cảm thấy như này có cái gì là lạ, dù sao trẻ con nhặt lõi than cũng đều như vậy. Ai lại đi mặc quần áo sạch chứ, nhặt lõi than vốn chính là công việc bẩn thỉu.

Nhưng mà hiện tại, nghĩ đến ánh mắt cậu bé kia vừa rồi đã nhìn vào quần áo của mình, cô lại xấu hổ đến mức hận không thể đào đất chui xuống, cảm thấy quá là mất mặt.

Cô lại nghĩ tới ngày đó lúc ở An Môn, khi vị nhiếp ảnh gia kia ngăn cô lại nói là muốn chụp hình cho cô, cô còn rất là vui vẻ. Kỳ thật người ta nhìn trúng cô, không chừng chính là vì nhìn quần áo sạch nhiều rồi nên nhìn thấy quần áo dính tro than mới thấy lạ mắt.

Hoặc chính là dùng cô để so sánh với cô bé nhà ở An Môn kia, dùng cô làm vật làm nền, nên mới nhờ cô chụp ảnh?

Ô Đào nghĩ tới đây, nắm tay nhỏ liền siết chặt.

Sớm biết, cô đã không đồng ý rồi, cho dù cô có bẩn như than đá, thì cô cũng không làm gì xấu, tại sao lại so sánh cô với cô bé sống ở An Môn, tại sao cô lại phải chịu xấu hổ trước mặt người khác như vậy.

Ô Đào cảm thấy rất là oan ức, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân mình như bị lừa vậy.

Nhưng có thể làm gì được, chỉ có thể trách mình thiếu thông minh, vì kẹo đường mà để bị lừa, về sau làm gì cũng phải quan sát nhiều lên, không thể cứ thấy người ta há mồm nói một chút là liền đồng ý, hơn nữa về sau dù thế nào cũng đừng chụp ảnh nữa.

Ô Đào vừa nghĩ vừa đi đến An Môn, cô đi xuyên qua An Môn, dự định đi đến phía sau đại viện An Môn. Bên kia thỉnh thoảng cũng có tro bếp, thử qua đó xem xem có thể nhặt được hay không.

** ** ** ** ** ** ** **

Ô Đào bận bịu suốt ban ngày, nhưng buổi tối vẫn nhớ về sớm nấu cơm. Lúc nấu cơm, anh Huân Tử tới, hỏi hản: "Em làm gì mà không đợi anh, đã nói là cùng qua mà."

Ô Đào liền nhắc nói là mình lúc ấy dậy quá sớm, sợ anh còn chưa đi, lại thuận tiện hỏi thăm chuyện của Cửu ca và cả Hồng lâu nữa.

Anh Huân Tử kiến thức nhiều, cái gì cũng hiểu, không chừng sẽ biết.

Huân Tử nghe xong Ô Đào nhắc tới Cửu ca: "Nó á, tên là Lạc Tái Cửu, cha mẹ đều không có ở đây. Nó trước kia đi theo cậu của nó luyện tập, cậu nó quá khứ từng là đấu vật ở đấu trường Thiên Kiều, hiện tại cậu nó chết rồi, nó liền đi lung tung làm bậy."

Ô Đào: "Vậy à!"

Huân Tử: "Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại hỏi anh chuyện về nó!"

Ô Đào liền nói chuyện mình đi về phía nam Cục Di tích Văn hóa nhặt lõi than gặp được Cửu ca, Huân Tử nghe xong, tức muốn nổ phổi: "Mẹ tụi nó, tụi nó dám bắt nạt em? Anh sẽ giết chết tụi nó!"

Nói xong liền muốn chạy ra bên ngoài.

Ô Đào sợ hãi, vội tóm lấy góc áo Huân Tử: "Anh Huân Tử, anh đừng tức giận, là em tự tiện đi đến địa bàn người ta. Em cũng không sao cả, anh đừng đi gây chuyện."

Anh Huân Tử: "Anh phải nói chuyện rõ ràng với nó, đi vào địa bàn của nó thì làm sao, một đám con trai còn đi ức hiếp một cô bé!"

Ô Đào dậm chân: "Anh Huân Tử, anh tức giận cái gì, không phải em vẫn bình an sao, về sau không đến đó là được. Thời đại này bên ngoài rối bời, anh đừng làm bậy.”

Ô Đào nói xong, Huân Tử cũng tỉnh táo lại.

Mới vừa rồi là do quá nóng tính, không nghĩ kĩ, hiện tại cũng đã hiểu rõ, đây cũng không phải là lúc để đánh nhau.

Ô Đào nhìn Huân Tử không còn tức giận, mới thở phào một hơi, vội thừa cơ nói đến chuyện khác, nhưng Huân Tử hiển nhiên vẫn còn có chút buồn buồn.

Huân Tử lớn hơn Ô Đào hai tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên rất quan tâm Ô Đào, coi như em gái của mình. Kết quả hiện tại Ô Đào gặp phải chuyện này, Huân Tử lại không thể bảo bọc Ô Đào, chắc chắn là trong lòng rất khó chịu.

Ô Đào liền hỏi: "Cục Di tích Văn hóa đi về phía nam một khoảng, có một tòa Hồng lâu, anh Huân Tử có biết chuyện gì ở đó hay không? Em thấy nhà kia thật là đẹp."

Huân Tử: "Biết, từng nghe người ta nhắc qua, nói là đại học Bắc Kinh trước kia, hiện tại đại học không cần toà nhà đó nữa nên nó trở thành di tích văn hóa. Nghe nói trước kia Mao Chủ Tịch còn làm việc ở bên trong tòa nhà đó nữa!"

Ô Đào: "A? Vậy sao, em còn tưởng rằng đó là ký túc xá!"

Huân Tử: "Đâu phải đâu, đó là di tích văn hóa, có thể tham quan đấy."

Ô Đào rất là bất ngờ, hóa ra cậu bé áo sơ mi trắng kia không ở trong đó, có thể là cậu ấy đi ngang qua, hoặc là đi tham quan.

Ô Đào: "Vậy khi nào rảnh, chúng ta đi tham quan nơi đó có được hay không?"

Huân Tử nhíu đôi lông mày rậm, buồn bực nói: "Tại sao lại đột nhiên muốn đi tham quan cái này?"

Ô Đào không muốn nói cho Huân Tử biết về cậu bé áo sơ mi trắng kia, cô cảm thấy cô ra Huân Tử có lẽ còn không tin, sẽ còn nói là cô nói mò, tại sao có thể có người được mặc áo sơmi trắng như vậy chứ.

Thế là cô chỉ thuận miệng nói: "Muốn nhìn thôi, cảm thấy nơi đó rất đẹp."

Huân Tử: "Vậy hôm nào không có lõi than, chúng ta cùng đi xem."

Ô Đào gật đầu, nghĩ thầm. Chờ đến lúc đi tham quan, nhất định phải mặc một bộ quần áo sạch, không thể để cho người ta đuổi ra.

** ** ** ** ** **

Ô Đào làm bữa ăn xong, để một miếng bột bắp nóng hổi trong ngực rồi liền ra ngoài. Cô không dám đi đến Cục Di tích Văn hóa nữa nên chỉ có thể đi đến nơi khác, nhưng dù gì cũng phải đi, cô phải liều mạng tích lũy đủ tiền.

Cũng may vận khí của cô không tệ lắm, trong hẻm phòng báo cáo ký túc xá của Bộ Ngoại giao gặp được một sạp hàng tro bếp rất lớn, lại nhặt được không ít lõi than.

Chờ nhặt xong, lúc trở về cô rất thận trọng, sợ đêm hôm khuya khoắt gặp lại người nào đó. Cũng may là thuận lợi, không gặp phải đại gia điên, cũng không gặp phải nhóm người Cửu ca kia.

Cô cõng giỏ trúc trở về, Ninh Diệu Hương đang thêu thùa may vá, bà xé khẩu trang và găng tay đơn vị phát cho, tháo bông vải trong đó ra, dự định dệt một đôi bao tay hoặc là làm một đôi tất.

Nhìn thấy Ô Đào trở về, bà rất không nể mặt, tức giận nói: "Còn biết đường trở về à!"

Ô Đào nhẹ nhàng chào một tiếng "Mẹ", sau đó buông giỏ trúc trĩu nặng xuống, rửa tay đánh răng. Lúc cô đánh răng, Thanh Đồng lại gần, cho vào trong túi cô cái gì đó.

Cô sau đó đi vào nhà xí, vụng trộm lấy ra nhìn, là tiền, có năm đồng tiền. Có đồng một hào, cũng có đồng hai hào, cộng lại cũng phải bằng hai Mao bảy đồng.

Cô nghĩ đây là tiền riêng của Thanh Đồng, có thể tích lũy nhiều như vậy, có lẽ là đã trải qua thời gian không ít, không ngờ bây giờ đều cho cô hết.

Cô rất cảm động, nghĩ thầm. Thanh Đồng mặc dù không hiểu tại sao mình muốn đọc sách, nhưng vẫn muốn giúp của mình.

Cô nhớ mình từng nằm mơ trong mộng, những người kia nói gia đình cô không ra gì, nói cô đã được định sẵn là có số phận như thế, còn nói đời của cô căn bản là không có cơ hội gì.

Cô thật sự muốn để cho những người kia nhìn xem, nhà cô làm sao mà không ra gì?

Mẹ của cô không biết đọc sách, không muốn để cho cô đọc sách, nhưng không phải vẫn nói là chỉ có đủ mười đồng sẽ cho cô đi học sao? Anh của cô cũng không hiểu đọc sách, cảm thấy đọc sách không bằng đi ra ngoài học việc, không phải cũng đem tiền riêng của mình cho cô sao?

Ngực cô nóng lên, trong mắt cũng có chút ẩm ướt.

Cô đã may mắn có một gia đình như vậy, nên dù thế nào cũng phải cố gắng đọc sách, nhất định phải trở thành một người tài giỏi, không thể để cho người ta về sau đem mình ra làm trò cười được! - đọc

Bởi vì cái này mà đến ngày hôm sau, Ô Đào như một quả bóng da đầy khí, toàn thân tràn đầy sức lực, chạy khắp nơi nhặt lõi than. Đến buổi chiều ngày nọ, cô sàng hết lõi than hai ngày qua mình nhặt được, nhặt mấy cái tốt cho vào bên trong giỏ trúc, cầm ra chợ phế phẩm bán.

Chợ phế phẩm ở ngay bên cạnh sông hộ, dùng hàng rào gỗ vây quanh, phế phẩm bên trong chất thành núi, có nồi sắt rỉ sét lớn, cũng có xe đạp thép vòng, lốp đỏ bên trong đen nhánh bên ngoài, còn có nan hoa, dây kẽm, radio hỏng, cũng có một phần xe đạp.

Lúc này, chợ phế phẩm có không ít người, phần lớn đều cầm theo đồ vật, nhìn đông nhìn tây, thận trọng vô cùng.

Trước kia Ô Đào từng tới đây rất nhiều lần. Chợ phế phẩm này kỳ thật chính là nơi mua bán đồ lấy trộm được, đồ vật ở nơi này không cần phiếu, dùng tiền là mua được, hơn nữa còn có thể thay cho nhau, không ai quản, dù sao cũng không phải tư bản chủ nghĩa.

Huân Tử nói, bởi vì thứ mua bán đều là phế phẩm nên cửa hàng phế phẩm đương nhiên không có ai quản!

Ô Đào cảm thấy chơi rất vui, bên trong phế phẩm đều là bảo vật, dù sao cũng đều là phế phẩm.

Cô tìm mọi ngóc ngách, buông giỏ trúc của mình ra, cô cũng không vội vã, chỉ chậm rãi chờ.

Thời đại này nhà ai mà không thiếu than đá, nhìn thấy một cô bé là Ô Đào yên lặng ngồi ở chỗ đó, lõi than bên trong giỏ vừa lớn vừa sáng, vừa nhìn đã biết là lõi than của than đá tốt.

Chỉ chốc lát đã có một bà lão qua hỏi giá tiền, Ô Đào do dự một chút, nói tám Mao.

Bà lão nhìn một chút, hiển nhiên là chê đắt: "Tám Mao, không mua được."

Nói xong cũng rời đi.

Ô Đào rất thất vọng, trước kia cô nhặt lõi than, bình thường có thể nhặt được ba Mao, thời điểm tốt có thể nhặt được bốn Mao, hiện tại còn nhặt hai ngày, bán tám Mao mà còn bị chê. Nếu như cứ theo đà này, cô chắc chắn sẽ góp không đủ mười đồng.

Bên cạnh một bác gái thấy vậy, liền nói: "Lõi than của cháu rất ổn, nhưng bác không thiếu, nếu không thì đã mua rồi. Cháu cứ bán một đồng, bà lão vừa rồi chỉ nói vậy thôi, kệ bà ta!"

Ô Đào mím môi, gật đầu một cái, tiếp tục chờ.

Lúc này, lại có một người trẻ tuổi tới, mặc chế phục màu lam, bên trong là quần áo thô ráp, trên chân còn đi dép vá.

Người trẻ tuổi nhìn lõi than của cô một chút, khoa tay xuống: "Một đồng?"

Ô Đào sững sờ, một đồng?

Bác gái bên cạnh thấy vậy, cười nói: "Cô bé người ta tối như vậy bưng tới tận đây, có thể cho thêm một chút không?"

Người trẻ tuổi: "Vậy một đồng một?"

Ô Đào không dám tin, ngạc nhiên nhìn người trẻ tuổi kia: "Một đồng một? Được, một đồng một!"

Người trẻ tuổi nhìn Ô Đào như vậy, cũng cười, có lẽ thấy Ô Đào rất cao hứng, cảm thấy mình có phải đã cho nhiều hay không, nhưng mà thấy cô bé cũng không dễ dàng, cũng liền không nói gì nữa: "Vậy thì một đồng một đi."

Rất nhanh người trẻ tuổi cho Ô Đào một đồng một, Ô Đào giúp người trẻ tuổi bỏ lõi than vào trong túi, không ngớt lời nói cảm ơn, làm cho người trẻ tuổi bắt đầu ngại ngùng: "Anh thấy lõi than em của rất tốt, sau này em nhặt được nữa, anh sẽ lại đến mua."

Ô Đào cảm động đến mức không biết nói cái gì, chỉ có thể không ngớt lời nói cảm ơn.

Người trẻ tuổi đi xong, bác gái bên cạnh cũng vui lây: "Bác đã bảo rồi, lõi than này của cháu rất ổn, vừa nhìn đã biết từng được si qua."

Ô Đào cầm một đồng một kia, cười không ngậm miệng được. Mặc dù một đồng một này còn cách mười đồng rất xa, nếu cứ tiếp tục như thế, cô cũng chưa chắc có thể góp đủ mười đồng. Nhưng cô đã thấy được hi vọng, cô muốn liều mạng làm, gấp rút làm!

App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp