Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi, cả ba người trong kí túc xá đều mở to mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng một giây:

“Đây rõ ràng là giọng của Trương Du!”

“Có không? Có ai nghe thấy tôi nói không?”

Giọng nói của Trương Du có chút trầm thấp, vừa gấp vừa nhanh, nghe rất vội vã.

“Có người.” Đường Tâm Quyết phản ứng lại, kìm nén hàng loạt câu hỏi suýt thốt ra.

Trương Du cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại mừng như điên: “Đường Tâm Quyết? Điện thoại thực sự gọi đến bên các cậu! Các cậu hiện tại đang ở ký túc xá không, ký túc xá thế nào? Bên tớ… Này, sao không nói chuyện?”

Dường như nhận thấy bạn cùng phòng bên kia đầu dây quá im lặng, Trương Du vốn luôn chăm chú lập tức phản ứng lại: “Tên khai sinh của tớ là Trương Trí Tuệ, tớ đên Cục Công An đổi tên thành Trương Du, sinh viên năm hai chuyển từ Khoa Tài chính sang Chuyên ngành Ngoại Ngữ, khi còn là sinh viên năm nhất đã đưa tra nam sang Châu Phi làm tình nguyện viên xoá đói giảm nghèo, sau đó bố mẹ anh ta gọi điện cầu xin tớ để anh ta đi… Những điều này đủ để chứng minh thân phận tớ không? Tớ thật sự là Trương Du, còn sống!”

Đường Tâm Quyết: “…Đủ rồi. Tớ là Đường Tâm Quyết, bây giờ cậu đang ở đâu? Có an toàn không?”

“Bây giờ tớ đang ở trong một cái bốt điện thoại cạnh siêu thị, xung quanh là sương mù, tớ không thể tìm đường trở về ký túc xá. Thời gian có hạn, tớ không thể nói nhiều…Xong rồi, người ta quay lại rồi!” 

“Ai quay lại?”

“Là chủ siêu thị, tớ phải nhanh chóng trốn đi, trong lời nói của Trương Du lộ ra sự sợ hãi, chậm nhất mười lăm phút nữa, tớ mới có thể gọi lại…với các cậu, cậu có thể chờ tớ mười lăm phút nữa không? Nhất định phải chờ tớ!”

Di động truyền vội ra, cuộc gọi đã bị cúp máy.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, Trương Du cũng chưa kịp nói cái gì, nhưng vẫn biết được đối phương vẫn còn sống an toàn, ba người trong phòng ký túc xá cũng an tâm phần nào.

Đó chỉ là một cuộc gọi ngắn ngủi nhưng lại mang thêm nhiều bí ẩn, chỉ có thể đợi mười lăm phút sau mới hỏi lại được, Đường Tâm Quyết buông ngón tay ra khỏi điện thoại, trên đó xuất hiện một vòng tròn dấu vết màu trắng xanh, mang lại vẻ u ám lành lạnh.

[Không thể đụng vào lĩnh vực sức khoẻ -1]

Vì sử dụng vật phẩm quỷ quái?

Ba người tập trung vào công việc bận rộn, sau khoảng 13 đến 14 phút, bọn họ lại quay về vị trí tương ứng của mình, không thấy bất cứ điều kì lạ nào kác. Họ lại gần nhau, cùng chờ đợi cuộc gọi của Trương Du.

Đường Tâm Quyết vẫn còn nghiên cứu điện thoại của Tiểu Hồng, nhưng khi cô nhìn lên đang thấy hai người bạn cùng phòng ngồi xổm trước mặt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Đường Tâm Quyết: “…Muốn nói gì nói đi.”

Quách Quả gượng cười: “Cái đó, tra nam bạn trai cũ suýt nữa đã đến Châu Phi làm thợ mỏ, thật sự là do cậu làm sao?”

Trịnh Vãn Tinh: “Không phải lúc đó bọn họ đều nói, anh ta lừa dối bạn gái cũ có tiền có quyền rồi bị trả thù khiến cho tinh thần có vấn đề sao?”

Đường Tâm Quyết nhớ lại một chút: “À, đó là những tin đồn tớ tạo ra để di dời sự chú ý, thủ đoạn của anh ta rất gà, không lừa được mấy cô có quyền thế.”

Hai người: “…”

“Nói cách khác, chủ mưu phía sau, à không, người khởi xướng thật sự là cậu?”

Nhìn thấy cô gái trước mắt tỏ vẻ đắc ý, Quách Quả lã chã rơi lệ: “Thần chiến thuật, tớ biết cậu đang cố giấu diếm, nhưng vẫn không biết rằng cậu đọc ác như vậy, thảo nào ngay cả quỷ cậu còn dám đối mặt mới vừa, về sau tiểu đệ phải dựa vào ôm đùi cậu mà sống thôi!”

Trịnh Vãn Tình cau mày, không đồng tình với thái độ của Quách Quả: “Cậu đừng nghĩ đến, Đường Tâm Quyết từ nhỏ đã ốm yếu, đùi cậu ấy còn không bằng cánh tay của cậu. Cậu ấy trước đây hẳn đã bị Trương Du lừa, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Cậu không cần phải luôn nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác! Phải tự mình cố gắng, hiểu không!”

Quách Quả đảo mắt lên trần, đang định phản bác lại, lại nghe được một tiếng nhạc vang lên, đó là chiếc điện thoại nắp gập cũ ký trong tay Đường Tâm Quyết vang lên một bản nhạc chuông chói tai.

Trương Du gọi điện đến!

“Này, Tâm Quyết, tớ chỉ có năm phút để nói chuyện, chúng ta phải nói ngắn gọn thôi. Với lại không biết vì cái gì, mà trời tối nhanh hơn hẳn.”

“Bởi vì dòng chảy của thời gian khác nhau.” Đường Tâm Quyết trả lời. Sau đó, cô nhanh chóng nói những thông tin thu thập được trong ký túc xá cho Trương Du: “…Nhiệm vụ của chúng ta, chính là tìm ra được thứ mà Tiểu Hồng đã làm mất.”

Trương Du thở hổn hển, nhanh chóng nói ra tình hình hiện tại của mình: 

“Đêm qua tớ nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhờ tớ giúp đỡ, tớ bất giác đứng dậy ra khỏi giường, men theo âm thanh mà đi. Chờ tới lúc tớ tỉnh táo lại, đã ở bên ngoài, trong tay còn nắm một tờ giấy.”

Thông qua điện thoại, cô ấy đọc nội dung trong tờ giấy: “Năm mươi mét bên ngoài siêu thị Khư Vô, con hẻm lộn ngược, dưới ánh đèn đường, nhắc nhở Tiểu Bạch đừng quên cuộc hẹn buổi tối.”

Cô ấy thở dài: “Đây là nhiệm vụ mà Tiểu Hồng cho tớ,  tớ đã ở đây rồi, nhưng không tìm thấy bất kỳ con hẻm lộn ngược nào, có thể phải đợi trời sáng sương mù tan hết, mới có thể nhìn thấy rõ ràng.”

“Tớ đến bốt điện thoại, vốn muốn gọi cho các cậu, nhưng bốt điện thoại báo rằng nó không nằm trong khu vực có thể liên lạc được, nó sẽ tự động tiếp sóng đến các số điện thoại khác gần đó…” Giọng nói Trương Du hơi run rẩy: “May mắn là nhóm các cậu.”- đọc tốt hơn trên app TYT

Trong trường hợp bí quá hoá liều thất bại, cô ấy không dám tưởng tượng hậu quả.

“Với lại, qua mỗi một đoạn thời gian, giá trị sức khoẻ của tớ sẽ tự động giảm xuống. Bây giờ đã giảm hơn chục điểm rồi.”

Đường Tâm Quyết hiểu nỗi sợ hãi của Trương Du. Màn đêm buông xuống kèm theo quỷ quái thường hay lui tới, Trương Du lại phải lẻ loi một mình bên ngoài phải đối mặt với môi trường kinh hoàng và những nguy hiểm không rõ ở bên ngoài, đây là điều mà mọi người trong ký túc xá không thể san sẻ với cô ấy.

Cô ấy chỉ có thể phỏng đoán dựa trên thông tin hiện có: “Trong nhật ký có viết rằng Tiểu Hồng có bạn trai, có vẻ như có thể là Tiểu Bạch. Tối nay Tiểu Hồng sẽ đi hẹn hò với Tiểu Bạch, trước đó, cô ta trở lại phòng ký túc xá đến tìm [đồ vật bị mất]. thừa dịp lúc này tìm người hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trốn đi. Nếu thực sự gặp nguy hiểm, sẽ gọi điện thoại bằng bốt điện thoại.”

Nếu ban ngày không thể mở cửa phòng ngủ, điều đó không có nghĩa là không thể mở nó vào ban đêm. Cô ta có [toilet tiểu binh] ít nhất so với Trương Du cũng có kĩ năng tự vệ hơn.

Trương DU hừ một tiếng: “Các cậu cũng phải cẩn thận. Tiểu Hồng không phải người, nó có ác ý tự nhiên với chúng ta, ngàn vạn lần không được dùng suy nghĩ của con người phân tích nó!”

Năm phút trôi qua và cuộc gọi lại kết thúc.

Mọi người trong phòng im lặng một lúc, không chỉ có Trương Du lo lắng, còn lo lắng cho tình huống của chính mình. Đường Tâm Quyết xung phong trước: “Thời gian ở đây là ba giờ trước tám giờ tối, thời gian thực chỉ còn có mười lăm phút, chúng ta nhanh chóng đi tìm kiếm những chỗ còn lại.

Để tiết kiệm thời gian, Đường Tâm Quyết dùng nhiệt độ để đoán xem có ma hay quái vật. Nhanh chóng lục soát phòng ký túc xá nhỏ, trừ cuốn sổ trên bàn của Quách Quả và điện thoại di động trong tủ của Đường Tâm Quyết, còn lại không thu hoachj được gì.

“Như vậy câu hỏi đặt ra là, rốt cuộc là máy tính xách tay, hay vẫn là điện thoại di động?”

Thấy thời gian đã đến gần, cả ba bắt đầu phân tích lại hai vật phẩm đang có trước mắt.

“Sao lại có thể mang theo máy tính xách tay đi hẹn hò được? Tớ nghĩ là sẽ mang điện thoại di động.” Quách Quả đoán.

“Em chỉ chọn một cái thôi sao? Quy tắc lại chưa nói rõ, cứ gộp tất cả lại với nhau, để cho chính Tiểu Hồng chọn!” Thấy Đường Tâm Quyết đồng ý với ý kiến của mình, Trịnh Vãn Tình gãi đầu rối rít: “Chị muốn hỏi em cái vấn đề thứ hai, [bàn học của Tiểu Hồng] là ở đâu?”

Dựa theo yêu cầu, ngay cả khi họ tìm thấy vật phẩm, nhưng không tìm thấy địa điểm chính xác là xong đời.

Nói tới đây, giọng nói của Đường Tâm Quyết bỗng nhiên trùng xuống, cô đưa mắt nhìn Quách Quả, cô ấy đang im lặng, sắc mặt lại càng tái nhợt đi.

Biết được Quách Quả hẳn đã nhận ra điều gì đó, Đường Tâm QUyết thở dài: 

“Em nghĩ, không phải bàn học của Tiểu Hồng ở đâu, mà là cái nào mới là bàn của Tiểu Hồng.”

___ Dĩ nhiên, trong phòng ngủ chỉ có bốn cái bàn học, không tăng cũng không giảm, họ chỉ có thể chọn một chiếc bàn, đặt các vật dụng lên trên.

Mà cái bàn được chọn, chính là [bàn học của Tiểu Hồng].”

Nhưng, nếu chiếc bàn đó bây giờ thuộc về Tiểu Hồng, vậy chủ nhân ban đầu của chiếc bàn đó là ai?

Trịnh Vãn Tình không thể hiểu được nỗi sợ hãi theo logic này, Quách Quả lại quá nhạy cảm với nỗi sợ này, hai người một người không hiểu được ý nghĩ, một người run như cầy sấy. Cũng đã quá muộn để giải thích chi tiết cho họ, Đường Tâm Quyết chỉ có thể dưa ra kết luận:

“Nếu bắt buộc phải chọn một cái, nhất định phải tồn tại một số điều kiện để xem xét. Người được chọn, nhất định phải có một vài cái gì đó liên qua đến Tiểu Hồng.”

Cô dừng một lúc: “Người này hoặc là em, hoặc là Quách Quả.”

Quách Quả vừa nói vừa khóc nấc lên: “Là huyết điểu.”

Cô một bên sụt sịt, một bên mở [Thông tin nhận dạng], không biết từ khi nào giá trị sức khoẻ trên đó đã trở thành [-20], nhìn kỹ, hầu hết là bị tổn thương tinh thần, ảnh hưởng của việc hạ thấp giá trị san.

“Bây giờ em đã xuất hiện ảo giác, bên tai luôn có một giọng nói, còn có thể thấy trên màn hình laptop xuất hiện hắc khí.”

Quách Quả cố nén những giọt nước mắt đang chuẩn bị trào dâng, tuyệt vọng nói: “Đặt đồ vật lên bàn của em, phải để đúng vị trí.”

Sau khi đặt đồ đạc ngay ngắn lên bàn, Trịnh Vãn Tinh không biết làm gì để an ủi cô ấy, chỉ có thể nói: “Chúng ta chỉ cần để đồ vào đúng chỗ là có thể trực tiếp thông qua, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đợi cho thí nghiệm chấm dứt, thanh sức khoẻ của chúng ta sẽ tự động hồi phục giống Đường Tâm Quyết…”

Đèn trong phòng ngủ chợt loé lên, giọng nói của Trịnh Vãn Tinh vừa ngưng, ngọn đèn cũng vụt tắt.

Đường Tâm Quyết mở mắt ra, cô vẫn đang nằm trên giường, xung quanh là bóng tối dày đặc.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, lẽ ra hai người kia dã tỉnh lại rồi, nhưng không một ai lên tiếng. Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng chân nặng nề, sau đó là tiếng cạch cạch.

Cánh cửa được đẩy ra.

“Đồ của tôi…đồ của tôi…các người có đặt thứ ta cần lên bàn chưa?”

Giọng nói của “Tiểu Hồng” vang lên vài lần ở lối vào, âm điệu quỷ dị bỗng nhiên cao lên: “Ồ…xem ra tôi đã tìm đúng chỗ rồi.”

Đường Tâm Quyết chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mảnh mai màu đen cao hơn cửa, cô nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đó.

Da da da.

Tiếng bước chân vang lên đi thẳng đến giường số một của Quách Quả, bóng đen từ từ cúi xuống.

“Hahaha, cảm ơn người bạn cùng phòng yêu dấu, đã giúp tôi tìm về…Không, đây là cái gì?”

Giọng nữ khàn khàn đột nhiên trở nên sắc bén, gần như xuyên thủng cả màng nhĩ: “Ngươi nói dối, đây không phải thứ tôi muốn!”

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp