Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 7: Quy tắc ký túc xá văn minh


1 năm

trướctiếp

Đừng nói là một tiếng, từ lúc dậy tới giờ dù thế nào cũng chỉ mất vài phút, hiển nhiên thời gian hiển thị trên điện thoại di động có vấn đề.

Đường Tâm Quyết ra hiệu cho các bạn cùng phòng im lặng, trầm giọng đếm:

“1, 2, 3, 4, 5 ...”

Trong giây thứ năm, thời gian nhảy vọt lên thành chín giờ một phút. Sau năm giây nữa, màn hình chuyển thành chín giờ hai phút.

Trịnh Quách hai người nín thở, đồng tử của họ co lại. Chuyện gì thế này?

“Có thể thấy” Đường Tâm Quyết đặt điện thoại xuống, rút ra kết luận: “Thời gian trôi trong lúc kiểm tra, nhanh hơn thời gian thực khoảng khoảng mười hai lần”.

Từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, trông là mười hai tiếng, nhưng trên thực tế, họ chỉ có một tiếng hành động thực tế!

… Nói chính xác hơn, nếu trừ đi năm phút vừa rồi, thì chỉ còn năm mươi lăm phút.

Lúc này, cho dù có thể lật tung cả sàn nhà lên để tìm, cũng không biết rõ thứ mà Tiểu Hồng muốn gì là gì, càng huống hồ hiện giờ không rõ Trương Du sống chết như nào, chỉ còn lại ba người.

Vẻ mặt Quách Quả suy sụp: “Trò chơi này quá gian xảo!! Vậy chúng ta hiện giờ có thể làm gì?”

“Không thể mù quáng như một ruồi không đầu, giống như giải đề bài, trước tiên phải làm rõ tính logic của đề bài rồi tìm lối vào.”

Đường Tâm Quyết lại càng bình tĩnh lại, cô lấy ra một tờ giấy, viết hai chữ: Tiểu Hồng, ký túc xá.

Giữa Tiểu Hồng và ký túc xá có một manh mỗi liên kết với nhau: “Từ đề bài suy ra, Tiểu Hồng là thành viên của ký túc xá chúng ta, ở đây có đồ bị mất, có bàn của cô ta, khi màn đêm buông xuống, cô ta sẽ đi dạo quanh phòng ký túc xá.”

Quách Quả rùng mình, co rụt cổ lại cẩn thận lắng nghe.

Đường Tâm Quyết vẽ một vòng tròn trên dòng chữ: “Nếu đã như thế, Tiểu Hồng chắc chắn sẽ để lại dấu vết cuộc sống của cô ta trong phòng. Có lẽ là đồ dùng hàng ngày, cũng có thể là manh mối khác, nếu tìm được những thứ này, có thể giải mã thêm thông tin thân phận của Tiểu Hồng.” 

Trong đề bài và thông váo của bài kiểm tra, đều nhắc tới “Tiểu Hồng có bạn trai” “Tiểu Hồng thích sạch sẽ”, nếu thông tin của Tiểu Hồng không quan trọng, thì sẽ không đưa vào thông báo.

Hành động bước đầu đã được xác định, cả ba ngay lập tức bắt đầu hành động.

Bởi vì ai cũng hiểu rõ đồ của mình nhất, ba người bọn họ trước tiên lục soát giường, bàn làm việc, tủ quần áo và khu vực giặt giũ, mọt khi phát hiện thứ mà họ chưa từng thấy, hầu hết đều liên quan đến “Tiểu Hồng”.

“Khi tìm kiếm cẩn thận một chút.”

Đường Tâm Quyết nhìn xuống: “Dù sao thì, Tiểu Hồng không thích bàn làm việc của mình bị lộn xộn.”

Trịnh Vãn Tinh lập tức đồng ý rồi lại tiếp tục tìm kiếm một cách nhanh chóng, Quách Quả thì lại sững sờ một lúc, như nhận ra điều gì, sắc mặt tái nhợt mím chặt môi, cẩn thận di chuyển đến vị trí của mình để kiểm tra.

Trong phòng chỉ có tiếng bàn di chuyển và tiếng lục lọi, khoảng năm phút sau, Quách Quả đột nhiên cảm thám: “Chỗ tớ có thêm một cuốn sổ nhật ký!”

Quách Quả run rẩy chỉ vào giá sách nhỏ bên cạnh bàn của cô, ở đó có một cuốn sổ nhật ký màu đỏ, hiện nhiên khi Quách Quả phát hiện ra do quá sợ hãi nên không dám lấy ra, chỉ mới rút một nửa.

Đường Tâm Quyết đi tới lôi nó ra, ngay khi chạm vào tấm bìa, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ thấp bất thường, khiến cô nhớ tới con quái vật màu trắng đêm qua, cũng lành lạnh ... Đây có là điểm chung của lú quái vật trong trò chơi không?

Mở bên trong ra, ở trang đầu tiên, có một hình người que diêm cong queo, mặc váy, tóc dài xõa xuống đùi, đặc điểm rõ ràng.

“Hình như là Tiểu Hồng.”

Đường Tâm Quyết lật sang trang thứ hai, bên trên có một vài dòng nguệch ngoạc.

[01/9: Sắp hẹn hò hồi hộp quá, nhỡ đâu (gạch mất) không thích thì sao? Bạn cùng phòng khuyên tôi nên chuẩn bị thật tốt, họ thật tỉ mỉ, bạn cùng phòng của tôi là người bạn cùng phòng tốt nhất trên đời. ]

Trang tiếp theo.

[02/9: Mỹ phẩm tôi mua trên mạng đã về đến nơi, tôi không biết dùng như thế nào, chỉ biết ngồi trước gương mà khóc, bạn cùng phòng trốn ở xa không chịu lại gần trang điểm cho tôi, bọn họ cố ý sap? Chắc chắn họ muốn biến tôi thành kẻ ngốc, thành trò cười! Đồ khốn nạn! Tôi sẽ trừng phạt họ ...]- đọc tốt hơn trên app TYT

Trang tiếp theo.

[9.03 Được rồi, họ đã phải trả giá rồi, tạm thời tha thứ cho họ.]

[Đúng ôi, tối nay tôi sẽ hẹn hò với (bị gạch chéo), tôi phải chuẩn bị thật tốt. Bạn cùng phòng của tôi nói rằng họ sẽ giúp tôi nhớ mọi thứ, nếu làm mất thì hỏi họ là được, Ô bọn họ thật là tỉ mỉ, bạn cùng phòng của tôi là người bạn cùng phòng tốt nhất trên thế giới.]

... Đọc xong câu cuối cùng, trong lòng họ bất giác than thở: Còn lâu mới tin cô đồ quỷ.

Ồ, không đúng, lần này hình là quỷ thật.

Lật sang trang sau, các trang sau trống, quá trình ghi chép tới đây gián đoạn.

Không khí im lặng hai giây, Quách Quả đột nhiên thấp giọng hỏi: “Chúng ta, hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày 4 tháng 9.”

“... Vậy thì không phải là hôm nay sao?”

Theo thời gian trong nhật ký, hôm nay Tiểu Hồng sẽ viết một trang nhật ký mới. Tổng hợp các ghi chép trong ngày 2/9, không khó để suy ra rằng, nếu Đường Tâm Quyết những người khác không tìm được thứ mà Tiểu Hồng làm mất, họ sẽ bị trừng phạt, giống như những người bạn cùng phòng không trang điểm cho cô ta trước đây.

Nội dung của hình phạt là gì? Không ai biết.

Đặt cuốn sổ trở lại chỗ cũ, Đường Tâm Quyết liếc nhìn thời gian, thời gian trôi nhanh gấp mười hai lần, bây giờ đã là mười một giờ trưa.

Bụng Trịnh Vãn Tinh kêu ọc ọc, theo sau là Quách Quả, hai người đều xấu hổ, nhìn Đường Tâm Quyết với vẻ không biết nên làm gì.

Đường Tâm Quyết đè lên bụng dưới: “Tớ cũng cảm thấy rất đói, giống như là đã trôi qua hơn nửa năm vậy.”

Nếu chỉ là mấy tiếng tối qua thêm sáng nay chưa ăn sáng thì còn chịu được, bọn họ vẫn có thể chịu được, nhưng mà đói mấy bữa liên tiếp thì không ai chịu nổi. Đường Tâm Quyết không do dự: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Trịnh Vãn Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Các em ăn trước, chị vẫn chịu được...”

Cô ấy chưa kịp nói xong, thì đã thấy thân thể Đường Tâm Quyết đung đưa, vội vàng chạy tới đỡ cô ngồi xuống ghế: “Em không sao chứ!”

Đường Tâm Quyết trông rất gầy suy dinh dưỡng, nhưng vào lúc này sắc mặt của cô tái nhợt, như thể gió có thể thổi bay, trông rất gầy yếu. Cô nhìn lên, nhẹ nhàng an ủi trấn an: “Không sao đâu, em chỉ là đường huyết thấp thôi, lúc nãy hơi choáng.”

Trịnh Vãn Tinh hoàn toàn không nghe, vội vàng bưng hết đồ ăn vặt của mình lên bàn, vừa mới bóc vỏ định đút bánh mì vào miệng Đường Tâm Quyết: “Quách Quả,em còn đứng đó làm gì, mau lấy nước, em không thấy Tâm Quyết sắp ngất rồi à?”

“Em thật sự không sao, ăn chút gì là được, hai người cứ mặc kệ em...”

Nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn không tin của Trịnh Vãn Tinh, Đường Tâm Quyết bất lực thở dài, cô biết rằng mình đang nói điều vô nghĩa. Dù sao thì với vẻ ngoài liễu yếu đào tơ của cô, lời nói ra không đủ sức thuyết phục.

Càng huống hồ, lúc nãy cô cảm thấy không được tốt lắm, kiểm tra [Thông tin cơ thể], cô thấy có thêm một thuộc tính tiêu cực khác:

[Quá đói, mức độ sức khỏe -3]

Trịnh Vãn Tinh và Quách Quả cũng bị trừ mất năm và bảy điểm. Thanh sức khoẻ của Quách Quả xuống dưới vạch màu vàng, chuyển từ [Khoẻ mạnh] thành [Tổn thương nhẹ].

Quách Quả muốn khóc nhưng không có nước mắt: “Thanh máu của tớ sao giảm nhanh như vậy! Có ai quan tâm tớ một chút được không!”

Bị dày vò nửa ngày, Đường Tâm Quyết trông có vẻ yếu nhất, vậy mà lại chịu ít tổn hại nhất. Sau khi ăn hai cái bánh bơ, nghỉ ngơi không đến một phút, liền lắc đầu đứng lên: “Tớ ổn rồi, tiếp tục thôi.”

Vì không muốn hai người kia không tin, cô mở [Thông tin thân phận] vươn người về phía trước, trạng thái đói đã biến mất, đến cả giá trị san bị ảnh hưởng cũng đã hồi phục, thanh máu trực tiếp đầy một trăm phần trăm.

Hai người vẫn đang ăn như hổ đói đấu tranh trạng thái tiêu cực: “... ???”

Quách Quả: “Thần Quyết, ngoại hình và thể lực của cậu chắc chắn là phát triển theo tỷ lệ nghịch đúng không? Tốt lắm, Lâm Đại Ngọc lật ngược cây liễu chính là lấy cậu làm mẫu phải không?”

“Cậu đã nhìn thấy Lâm Đại Ngọc cầm theo gậy thông bồn cầu chưa?” Đường Tâm Quyết cười, phủi tay quay lại chỗ tủ quần áo.

Tủ quần áo hai cánh được bố trí ngay lối vào của phòng ký túc xá, bên trên đánh số từ một tới bốn. Hoặc vì để tiết kiệm không gian chật chội của ký túc xá, tủ quần áo được thiết kế hẹp nhưng sâu, nhìn thoáng qua bên trong tối đen, cần phải chúi đầu vào mới có thể nhìn rõ bên trong.

Trước đây không cảm thấy gì, cho đến giờ mới phát hiện, những góc sâu không  lộ ra ngoài đều tỏa một bầu không khí nguy hiểm đủ để dựng nên một bộ phim kinh dị. Đường Tâm Quyết cau mày, tạm thời nén suy nghĩ, chuyên tâm tìm kiếm.

Vài giây sau, cô chợt nghĩ ra, liền nhìn vào góc tủ bên phải theo trực giác.

Dù chưa nhìn thấy gì, nhưng đột nhiên có một linh cảm mạnh mẽ nói cho cô, khả năng cao là có thứ gì đó ở đó.

Cô nén nhịp tim, lật một số bộ quần áo lên, quả nhiên tìm được một vật cứng bằng kim loại lạnh lẽo, khi rút tay ra, trong lòng bàn tay đã có một chiếc điện thoại di động.

“Đây là cái gì, điện thoại à?”

“Cậu ngốc quá, chiếc điện thoại này ở trong tủ quần áo của Tâm Quyết nhưng lại không phải của cậu ấy, chắc chắn là của Tiểu, Tiểu Hồng! Nhưng ... sao trông có vỏ, retro (phục cổ) thế?”

Hai người cầm chiếc bánh mì đang ăn dở vội vàng chạy tới, nhìn nhau chằm chằm.

không trách Trịnh Vãn Tinh không thể nhận ra nó, chiếc điện thoại nắp gập màu hồng đính đầy kim cương gỉa, cả kiểu dáng và kích thước đều là thiết kế của nhiều năm về trước, dấu ấn thời đại xông tới. Nếu như không phải chỉ cần mở ra là có thể dùng được, thì trông nó giống như một món đồ chơi.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Đường Tâm Quyết suy tư: “Xem ra là bạn cùng phòng Tiểu Hồng, đến trường hơi sớm.”

Giống như thời đại đó điện thoại di động không có màn hình khóa, vừa mới mở điện thoại lên thì màn hình sáng lên. Bên trong không có gì, chỉ có chức năng cơ bản như gọi điện, tin nhắn văn bản, máy ảnh.

“Không có tín hiệu nối mạng, nhưng có tín hiệu liên lạc.”

Mở sổ danh bạ ra, bên trong chỉ có bốn địa chỉ liên hệ, số điện thoại di động hiển thị như một mớ ký tự, chỉ có tên miễn cưỡng có thể nhìn rõ.

Chữ đen trên nền trắng, bên trên có bốn cái tên: “Anh yêu, bạn thân Tiểu Lục, một nhân viên tư vấn, ông chủ siêu thị.”

Đường Tâm Quyết đọc ghi chú một cái, nhướng mày, còn chưa kịp nói gì, thì đồ trong tay đột nhiên rung lên.

 “Ting ting ting, ting ting ting...”

Trên màn hình điện thoại di động, hiện lên một cảnh báo có cuộc gọi lạ.

“Trời mẹ, con quỷ gọi điện à?” Quách Quả kéo Trịnh Vãn Tinh trốn ra sau, như thể quá sợ hãi đã trở thành một phản xạ có điều kiện, đôi mắt của cô ấy đầy sợ hãi: “Cậu sẽ không trả lời, phải không?

Giờ phút này trong đầu cô, đã xuất hiện hàng trăm suy nghĩ khác nhau. Nhưng khi thấy Đường Tâm Quyết cụp mắt xuống suy nghĩ hai giây, nhưng vẫn bấm trả lời.

“Tút…tút…”

“Alo, alo, có nghe thấy tớ nói gì không?”

Cùng với tiếng thở gấp gáp, một giọng nói lo lắng quen thuộc phát ra từ đầu dây bên kia.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp