Chạy Thoát Khỏi Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 1: Trò chơi bắt đầu


1 năm

trướctiếp

[Bạn có cảm thấy cuộc sống ở trường học quá buồn chán hay không?]

[Bạn có cảm thấy những sinh hoạt ở trong phòng ngủ quá tẻ nhạt hay không?]

Tám giờ tối, theo giờ Bắc Kinh, trong khu nhà ở của trường đại học A, tòa nhà ký túc xá nữ.

Nhìn qua cửa sổ hướng ra ban công, bóng tối và sự yên tĩnh bao phủ khắp mọi nơi.

Ánh đèn đường, ánh đèn từ trong những căn phòng của tòa nhà, thậm chí cả ánh sáng ở khu giảng đường đằng xa cũng đã tắt hết, dường như thế giới chỉ còn lại bóng đêm bất tận.

Bình thường thì chuyện này sẽ không xảy ra vào ngày đầu tiên nhập học lúc 8 giờ tối ở ký túc xá được.

Nhưng chuyện ngược đời này đang tồn tại hết sức chân thật, ngay tại đây ngay giờ phút này.

Đường Tâm Quyết đứng trước bệ cửa sổ, bây giờ nguồn sáng duy nhất còn tồn tại chính là từ chiếc điện thoại di động, nó đang không ngừng phát ra ánh sáng và rung liên hồi.

Khung thoại nền đen chữ đỏ nhảy ra liên tục, phần viền màn hình điện thoại rỉ ra một loại chất lỏng màu đỏ tươi, trông như một khuôn mặt đang nhe răng cười dữ tợn.

“Chào mừng mọi người đến với trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ…”

“Cuộc sống vui vẻ ở ký túc xá chính thức bắt đầu!”



Mười lăm phút trước.

Trong phòng ngủ dành chi bốn người vẫn như mọi ngày, nhưng do hôm nay là ngày khai giảng nên bầu không khí trong phòng không được sôi nổi cho lắm.

Vì một trong số họ bị trễ chuyến bay, nên hiện tại ở trong phòng chỉ có ba người. Phía ngoài hành lang thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vọng lại của phòng kế bên, khiến cho bầu không khí trong phòng càng có vẻ yên tĩnh hơn.

Khoảng trống giữa bốn chiếc giường hiện tại đang chất đầy các loại túi, đây là đồ dùng hàng ngày mà ba người vừa mới mua về xong.

“Ai, không muốn khai giảng một chú nào cả!”

Bên giường số một gần cửa thình lình vang lên một tiếng kêu rên, một cô gái tóc nắn đeo gọng kính đen dày cộp đang nằm nhoài ra bàn, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Quách Quả thuộc nhóm người ghét đi học, trước khi khai giảng đã bắt đầu kêu la ở trong phòng ngủ rồi, cô ấy không ngừng lên án chế độ giáo dục nhàm chán không có gì thú vị của nhà nước.

“Đừng có nói linh tinh, em không đi học thì sau này làm sao tìm được việc làm? Không tìm được việc làm thì làm sao có tiền tiêu hả?”

Một đôi chân thon dài trắng nõn duỗi xuống từ giường số hai, tiếp theo đó là một thân hình uyển chuyển, chiếc cổ thiên nga thon dài nâng đỡ khuôn mặt tinh xảo như búp bê, nhưng lời nói lại sang sảng khác hoàn toàn với hình tượng bên ngoài: “Nếu chị mà là mẹ em, thì em sẽ được ra công trường bê gạch, cho em biết thế nào là được sống thoải mái mà còn không biết đường trân trọng. Suốt ngày cứ ủ rũ sống dở chết dở như thế, nhìn mà bực hết cả mình.”

Hai chiếc giường đặt cạnh nhau, Quách Quả chỉ cần ngẩng đầu lên thôi là có thể thấy được gương mặt khuynh quốc khuynh thành của người vừa lên tiếng rồi, tranh thủ góc độ cô bạn kia không thấy thì âm thầm trợn tròn mắt lên đảo một vòng: “Nói nhảm, chị là hoa khổi giảng đường, vừa mói khai giảng thôi mà đã gom được một đống các loại loại thư tình, đương nhiên là không thể hiểu được cuộc sống nhàm chán của những người bình thường như bọn em rồi.”

Cô gái tóc ngắn tiếp tục than thở xót xa: “Nếu em tốt nghiệp được mà không tìm được việc làm, em sẽ bán tự truyện của bản thân có tên là ‘Cảm giác khi được làm bạn giường bên của hoa khôi đại học A’.”

Ba năm liên tục được bình chọn làm hoa khôi giảng đường khoa tài chính của đại học A, bạn học Trịnh Vãn Tinh cao ngạo hất mái tóc dài đen bóng mượt ra đằng sau lưng, ôm đồ rửa mặt bịch bịch bịch leo từ trên thang đi xuống.

“Vậy thì đến lúc đó em phải cảm ơn chị cho tốt đó.”

Quách Quả làm như không nghe thấy gì, tức giận quay mặt đi, đúng lúc trông thấy người bạn cùng phòng khác đang ngồi mở túi đồ.

Cô nàng lập tức cảm thấy tìm được một người đáng tin cậy bắt đầu thôt lộ: “Đường Tâm Quyết! Cậu nhìn chị ấy, tớ sắp bị chị ấy làm cho tức chết rồi nè!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, cô gái đang yên lặng bóc túi đồ nâng mắt lên nhìn, ánh mắt lơ đãng lướt qua về phía bên này, nói: “Đúng là có hơi quá đáng.”

Quách Quả: “Cậu quá qua loa rồi đó.”

Cô ấy mím môi, còn định lên tiếng oán thán tiếp, nhưng lại nhìn Đường Tâm Quyết cả người toát ra khí chất yên tĩnh hòa nhã, tính tình còn rất tốt, nên cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Không chỉ đơn giản là cô ấy không muốn xấu miệng với Đường Tâm Quyết mà còn vì ngay trông cô có vẻ khá mệt mỏi, nhìn qua còn có chút không kiên nhẫn lắm, khiến cho thân hình vốn đã bé nhỏ rồi nay lại càng mong manh hơn nữa, nhẹ như liễu bay trong gió.

Đương nhiên dáng vẻ này chỉ có Trịnh Vãn Tinh ngực to mất nào mới tin thôi, chứ Quách Quả không bị lừa lần nào nữa đâu.

Quả nhiên, cô ấy nghe thấy tiếng Trịnh Vãn Tinh nói vọng ra từ bên kia: “Em không thấy Tâm Quyết đang mệt hay sao hả? Em ấy đáp lại lời cậu là tốt lắm rồi đấy! Đừng quấy rầy em ấy nữa!”

Quách Quả: “… Chị gái à, chị có thể soi gương luyện mắt cho chuẩn hộ em được không vậy?”

Trịnh Vãn Tinh ngạo nghễ đi ra đến trước của phòng ngủ, vươn tay mở cửa đầy khí phách: “Chị đi tắm đây, các em nhớ để cửa chờ chị đó… Ơ, sao hôm nay hành lang không có đèn thế này?”

Trịnh Vãn Tinh nhìn ra bên ngoài, không biết từ bao giờ trên hành lang đã tối om, nhìn ra đằng xa thậm chí còn không nhận ra rõ cảnh vật như thế nào nữa.

Dãy hành lang vốn dĩ đã chật hẹp giờ nhàn càng trở nên kinh dị hơn.

Nếu như người đứng đây là Quách Quả thì có thể cô ấy đã hét bật tung nóc nhà lên rồi, nhưng người đứng đó là Trịnh Vãn Tinh, cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên chứ vẫn chưa cảm thấy có chuyện gì đó sai sai, nên nhấc chân định bước ra bên ngoài.

“Chờ một chút.”

Đột nhiên có tiếng gọi cô Trịnh Vãn Tinh lại, là Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết vẫn đang bóc bàn chải đánh răng, đầu cũng không ngẩng lên, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: “Chị cẩn thận một chút, bên ngoài trời tối lắm.”

“Được.” Trịnh Vãn Tinh đáp ứng, bước chân đi vào trong hành lang tối đen.

Ở đằng sau lưng, cửa phòng ngủ tự động khép lại tạo nên một tiếng két thật dài.

Nghe thấy tiếng cửa kêu, Đường Tâm Quyết buông bàn chải đánh răng trên tay xuống, vuốt vuốt ấn đường, sự thật thì hôm nay cô đúng là có hơi mệt mỏi.

Nhưng không phải vì chuyện khai giảng mà là do cô gặp ác mộng.

Đã lâu lắm rồi cô không có được một giấc ngủ ngon.

Đối với Đường Tâm Quyết mà nói thì việc bị ác mộng đeo bám không còn là lần một lần hai nữa, nhưng tình huống lần này thì cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí ác mộng còn ảnh hưởng đến trạng thái khi tỉnh lại của cô.

Vừa nãy, khi Quách Quả và Trịnh Vãn Tinh chọc nhau, thật ra một chữ cô cũng không thể nghe lọt vào tai bởi vì trong tai cô tràn ngập những tạp âm và tiếng lẩm bẩm của ai đó, từng cơn đau từ huyệt thái dương lan ra cả đầu khiến cho con người ta không thể tập trung làm điều gì được nữa.

Đương nhiên là sự khó chịu này vẫn chưa đến mức để nói cho mọi người.

Ngồi tại chỗ điều chỉnh lại trạng thái của bản thân một lúc xong, Đường Tâm Quyết đi đến bồn rửa mặt bên ngoài ban công, mở vòi nước ra.

Trong tấm gương treo trên bồn rửa mặt phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ, cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa nhẹ nhàng đơn giản, nhưng ánh sáng hắt xuống từ ngọn đèn lịa khiến cho làn da trắng nõn trở nên lạnh lẽo hơn. Gương mặt trái xoan mảnh mai, màu môi hơi nhợt nhạt, nhìn thoáng qua còn tưởng là người bệnh thiếu chất dinh dưỡng.

Đuôi mắt cô hơi cong xuống, dù không cười mà trông cũng như đang vui, vừa yếu ớt vừa vô hại.

Đường Tâm Quyết không có ý kiến gì với khuôn mặt hay lừa người này của mình, nhưng nhìn đôi mắt đen láy hiện ra ở trong gương thì một vài cảnh tượng trong cơn ác mộng lại hiện ra trong đầu của cô.

Đêm tối mênh mông, khói đen bao phủ…

Không chờ cho cô nhớ lại rõ ràng thì tiếng lầm bẩm của bạn cùng phòng đã kéo cô trở về thực tại.

“Ơn trời là phòng ngủ không có phòng tắm riêng, ít nhất thì trong nửa tiếng Trịnh Vãn Tinh đi tắm thì tớ dó thể thoải mái được một chút…”

Quách Quả cằn nhằn liên tục, bất chợt nhìn thoáng qua Đường Tâm Quyết, tròng mắt cô ấy hơi xoay chuyển, nói: “Này, hay là nhân lúc đại tiểu thư đang không có ở đây hai chúng ta chơi một ván đĩa tiên được không?”

“Đại tiểu thư” là biệt danh mà Quách Quả đặt cho Trịnh Vãn Tinh, dùng mỗi khi phàn nàn. Không riêng gì Trịnh Văn Tinh mà tất cả thành viên trong phòng đều được cô ấy đặt cho một cái biệt danh, chỉ có điều Đường Tâm Quyết không biết biệt danh của mình là gì mà thôi.

Đường Tâm Quyết cụp đôi mắt nhìn xuống, bóp kem đánh răng ra bàn chải, sau đó bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng sạch sẽ trước khi đi ngủ: “Nếu Văn Tinh về mà thấy thì hai người lại cãi nhau nữa cho mà xem.”

Trịnh Văn Tinh là người tôn thờ chủ nghĩa vô thần, cực kì bài xích mấy thể loại đầu trâu mặt ngựa, càng đừng nói đến mấy trò chơi hệ tâm linh như bút tiên với đĩa tiên như thế này.

Vô cùng trùng hợp, Quách Quả lại là người rất yêu thích mấy thứ huyền bí mà khoa học chưa thẻ giải thích được, trên bàn học của cô ấy không có lấy một quyển sách chuyên ngành nào mà bày toàn “Phân tích chu dịch”, “Thế giới Tarot” với các thể loại la bàn xem bói, luôn luôn hứng thú với mấy truyền thuyết đô thị và những trò chơi tâm linh.

Quả nhiên, vừa nhắc đến chuyện này xong là Quách Quả lại trợn mắt lên: “Chị ấy là tấm gỗ mục không thể đẽo, nhưng cậu thì khác Tâm Quyết, tớ chỉ vừa nhìn qua thôi là đã cảm thấy cậu có cốt cách thanh kì, có duyên số với huyền học…”

Thấy Đường Tâm Quyết bắt đầu lẩn lẩn bỏ qua vấn đề, tiếp tục ngồi xuống bóc các túi đồ, Quách Quả gấp đến nổi nhảy dựng lên, nhanh chóng suy nghĩ cách để khuyên nhủ Đường Tâm Quyết: “Thôi thì cứ coi như là để ăn mừng chúng ta bước vào năm ba đại học đầy đau khổ đi, cậu chơi với tớ một chút thôi được không? Bói chữ, tinh bàn, gọi hồn cái gì cũng được hết!”- đọc và nghe truyện trên app TYT

Đường Tâm Quyết vừa nân mắt lên, cô ấy lập tức rụt cổ lại, tủi thân nói: “Cũng không phải là cậu không biết tớ rất nhát mà, nếu chơi một mình thì sợ lắm, ở trong phòng chúng ta ngoại trừ đại tiểu thư ra thì chỉ còn mỗi cậu là không sợ mấy cái này thôi, tớ…”

Đường Tâm Quyết lắc đầu bất đắc dĩ, đang định nói chuyện thì tầm mắt rơi vào khoảng không sau lưng Quách Quả, bỗng dưng hơi khựng lại.

Cô bạn cùng phòng vẫn còn đang nói liên tục không ngừng nghỉ, nhưng ở trong mắt Đường Tâm Quyết, khuôn miệng đóng mở không ngừng kia lại chẳng phát ra bất kì âm thanh gì hết.

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ở bên ngoài ban công, cô thấy một con mắt phát sáng màu vàng rất lớn chiếm trọn khung cửa sổ.

cái gì vậy? Do mơ thấy ác mộng nhiều quá nên cô bị ảo giác à?

Con mắt màu vàng kia tràn ngập ác ý, lạnh lùng nhìn thẳng vào Đường Tâm Quyết, con ngươi màu nâu hẹp dài bỗng hơi lắc lư, con mắt khổng lồ đột nhiên vỡ vụn, biến thành một đống nhãn cầu màu vàng to bằng nắm tay chen chúc ở khung cửa sổ.

Hi hi hi, hì hì hì…

Những âm thanh rầm rì và tiếng thì thầm nỉ non ùn ùn kéo đến, Đường Tâm Quyết thở dài, hơi nghiến răng, nhưng cũng không hét lên hay lùi lại đằng sau.

Cô bị bệnh ba năm, trong khoảng thời gian dài bị ác mộng quấn quanh, khi những con quái vật ở trong mơ xuất hiện ngoài đời thật thì cô tỉnh táo hơn trong tưởng tượng của bản thân mình rất nhiều.

Gần như chỉ khựng lại một giây, Đường Tâm Quyết nhanh chóng rút điện thoại ra chụp đám nhãn cầu màu vàng ở cửa sổ vài tấm ảnh.

Cô đã dự đoán được bản thân một ngày nào đó sẽ thấy được những ảo giác này từ rất lâu rồi. Nếu gặp phải tình huống này, đầu tiên là phải ổn định tinh thần, ám chỉ bản thân “Tất cả chỉ là ảo giác mà thôi”, phải nhanh chóng quay về hiện thực.

Chụp ảnh xong xuôi, Đường Tâm Quyết mở thư viện ảnh ra xem, thầm nghĩ, chẳng qua những thứ đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Chỉ cần nhìn thấy trong ảnh chụp trên khung cửa không có gì, thì não bộ sẽ tự hiểu đây là giả, từ đó khôi phục lại trạng thái bình thường.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Đường Tâm Quyết mở thư viện ảnh ra, nhấn vào bức ảnh vừa chụp, một đống nhẫn cầu sinh động như thật xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy tấm ảnh chụp này, không biết có phải cô hoa mắt hay không mà còn nhìn ra được sự hoang mang trong những nhãn cầu màu vàng đó…

Nhìn thấy cảnh tượng không được bình thường, phản ứng đầu tiên lại là rút điện thoại ra chụp ảnh lại, hành vi loại gì thế này?

Không được rồi, cô phải đến gặp bác sĩ một chuyến mới được.

Đường Tâm Quyết nhấn mở danh bạ tìm kiếm số điện thoại của bác sĩ trị liệu, đồng thời cố gắng không để ý đến mấy con mắt kì lạ ở bên ngoài nữa, không tránh né mà cũng chẳng nhìn thẳng vào chúng, phòng khi lại thấy thêm ảo giác gì nữa.

Hình như thứ kia phát hiện Đường Tâm Quyết lờ mình đi, đám nhãn cầu màu vàng tỏ vẻ hơi tức giận rồi. Chúng nó bắt đầu rung rung, từng cái từng cái đập vào trong cửa kính thủy tinh, phát ra những tiếng đập cửa nặng nề.

“Hả? Là ai đập cửa sổ đấy?” Quách Quả đang xé một túi đồ ăn vặt, nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn.

Đường Tâm Quyết sững sờ vì câu nói của Quách Quả.

Nếu như đám nhãn cầu đang đập cửa sổ là ảo giác của cô thì làm sao Quách Quả lại nghe thấy được?

Một luồng cảm giác nhạy bén xẹt qua trong đầu, Đường Tâm Quyết lập tức đưa tay ngăn cản động tác quay lại nhìn của Quách Quả, nhưng tất cả đều đã muộn…

“Aaaaaaa…”

Trong tiếng hét chói tai đủ để nổ tung hộp sọ của người đứng gần đó, bóng đèn ngủ bắt đầu chớp tắt hai cái rồi tắt ngấm.

Xung quanh lập tức chìm vào trong bóng tối.

Đường Tâm Quyết không để ý đến tín hiệu máy bận trong điện thoại, nhanh chóng kéo Quách Quả đi. Nhưng cô vươn tay ra lại không chạm vào được người, vì bạn cùng phòng của cô hiện tại đang ngã ngồi ở dưới đất.

“Mẹ ơi, tớ vừa nhìn thấy thứ gì vậy… Quyết thần, Quyết thần, cậu ở đâu, tớ sợ, hu hu!” Sau khi nhân ra trong phòng đã bị mất điện, Quách Quả vội vã đứng lên tìm người, nắm được tay Đường Tâm Quyết rồi mới có thể yên tâm khóc toáng lên.

Nhưng chưa được vài giây, một tiếng cười chói tai đã cắt ngang tiếng khóc thảm thiết của cô nàng.

“Hí hí hí… hi hi hi…”

Tiếng cười phát ra từ phía ban công, rõ ràng cửa sổ đã được đóng chặt nhưng hai người vẫn có cảm giác mình đang đứng giữa một cánh đồng mông mênh, bao la đến nỗi nghe được cả tiếng vọng của điệu cười.

Quỷ dị nhất chính là từ sau khi phòng ngủ bị mất điện, đám nhãn cầu màu vàng đạp cửa sổ cũng theo đó mà biến mất, để lại một màn đêm đen kịt, hình như toàn bộ khu ký túc xá đã bị mất điện rồi.

“Bạn có cảm thấy cuộc sống ở trường học quá buồn chán hay không?”

“Bạn có cảm thấy những sinh hoạt ở trong phòng ngủ quá tẻ nhạt hay không?”

Giọng nói non nớt như của một đứa trẻ, ngâm nga một giai điệu vui sướng và quỷ dị.

Đường Tâm Quyết đứng gần ban công nhất, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi và tiếng hét liên tục từ bên ngoài.

Giọng nói vui vẻ vẫn còn đang ngâm nga: “Xét theo nguyện vọng của mọi người, thỏa mãn yêu cầu của mọi người… Trò chơi kích thích nhất sắp được bắt đầu, liệu bạn có muốn tham gia không?”

Giờ phút này Đường Tâm Quyết thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng tim mình đang đập thình thịch, như chứng tỏ với cô rằng những chuyện đang xảy ra trước mắt hoàn toàn là sự thật.

… Đây chính là cảnh tượng đã xuất hiện vô số lần trong những cơn ác mộng quấy rầy cô bấy lâu nay.

“Yes… Or… Yes!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp