Kiều Mị Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 6 Cá mặn bắt đầu nhận tiền thưởng đi làm việc


1 năm

trướctiếp

Nghe được tin Ngọc Đào đi Kỳ Lân viện, Thanh Trúc không biết nên bày ra biểu tình gì.   

Tuy rằng nàng ta đưa cho Ngọc Đào một cơ hội, nhưng không nghĩ tới Ngọc Đào sẽ thật sự đi.   

Trên dưới cả pphủ đều cảm thấy Ngọc Đào xui xẻo, muốn đi Kỳ Lân viện chịu chết, nhưng nàng ta nghĩ đến chuyện trước khi mình rời khỏi Phúc Hoa viện, nói mấy câu với Ngọc Đào, lại cảm thấy Ngọc Đào sẽ không rơi vào kết cục giống những hạ nhân lúc trước.   

Nói không chừng Tứ thiếu gia âm lệ ngoan tuyệt, đối với mỹ nhân lại có thêm vài phần nhẫn nại.   

Vừa nghĩ trà trong tay cũng đã pha xong, Thanh Trúc bưng đĩa trà vào thư phòng.   

Đem chén trà hàn mai nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay Tam thiếu gia, Thanh Trúc yên lặng đứng bên cạnh chờ phân phó.  

Nửa canh giờ trôi qua, Tam thiếu gia nâng chén uống ba ngụm, nhưng lại không liếc mắt nhìn nàng ta một cái.   

Hơn mười ngày trôi qua, Thanh Trúc đã sớm quen với chuyện khi xử lý công việc hắn sẽ hết sức chăm chú, nhưng hôm nay nghe được tin tức của Ngọc Đào, lại nhịn không được nghĩ, nếu nàng ta có diện mạo như Ngọc Đào, Tam thiếu gia có thể đối xử với nàng ta hơi khác biệt một chút hay không.   

Ít nhất khi ngửi thấy mùi đào ngọt ngào, cho dù như thế nào cũng sẽ ngẩng đầu lên.   

Buổi tối chạm được dáng người mềm mại sẽ có thêm vài phần thương tiếc.   

Ước chừng ánh mắt của nàng ta quá mức nhập tâm, Hàn Trọng Thời cũng phát hiện ra nên nghiêng mắt nhìn nàng ta: "Chuyện gì?"   

Thanh Trúc lắc lắc đầu, nhưng mà chợt nghĩ đến Hàn Trọng Thời không thích người khác giấu diếm mình, cười nói: "Nô tỳ chỉ là nghe được một tin tức, cho nên suy nghĩ xuất thần."   

"Ừm?" Hàn Trọng Thời lật công văn trước mắt, thất thần mà đáp một tiếng.   

"Lúc trước nô tỳ ở Phúc Hoa viện có một tỷ muội cùng lớn lên, nàng ấy từng cầu xin lão phu nhân cùng đến chỗ thiếu gia, nhưng không biết thay đổi tâm ý như thế nào, lại cầu lão phu nhân để cho nàng ấy đến chỗ của Tứ thiếu gia, chỉ là một chuyện nhàn rỗi..."   

Vốn dĩ Thanh Trúc còn tưởng rằng việc này nói xong liền xong, nhưng lại không nghĩ tới bàn tay đang lật sách của Hàn Trọng Thời dừng một chút, bởi vì lời nói của nàng ta mà trong đầu hắn hiện lên một người.   

Đúng lúc là bởi vì cách đây không lâu hắn ta đã gặp qua người đó, mà nha đầu kia lớn lên cũng tính là xuất chúng.   

"Ngọc Đào?"   

Thanh Trúc sửng sốt: "Thiếu gia biết Ngọc Đào?"   

Hàn Trọng Thời hơi hơi gật đầu cũng không nói nhiều, theo lời của Hàn Trọng Giác, nha đầu kia muốn đến chỗ của hắn, nhưng mẫu thân hắn không muốn, mà hiện tại nha đầu kia lại đi Kỳ Lân viện, chỉ sợ là vì tránh Hàn Trọng Giác.   

Khóe miệng Hàn Trọng Thời nhếch lên nụ cười nhạt, xem ra ánh mắt của nha đầu kia cũng giống với hắn, đều nhìn ra được so với Hàn Trọng Giác, Hàn Trọng Hoài mạnh hơn một bậc.   

Thanh Trúc thật sự không nghĩ tới Hàn Trọng Thời sẽ biết Ngọc Đào, nhìn nụ cười trên mặt hắn, Thanh Trúc bất giác mím môi, không biết Ngọc Đào giở trò gì, chẳng lẽ mục đích nàng đi Kỳ Lân viện vẫn là vì muốn đến bên cạnh Tam thiếu gia? 

Chính phòng kiệu tám người khiêng, tiểu thiếp chỉ có một cái kiệu nhỏ, làm thông phòng, phải dựa vào hai chân của mình để đi đến trước mặt đối phương, để cho người ta ngủ.   

Ngọc Đào cầm tay nải nhỏ màu xanh trắng, nghĩ đến khí lạnh tự nhiên của Kỳ Lân viện, tất cả mồ hôi trên người đều là mồ hôi vui sướng.   

Một đường đi tới Kỳ Lân viện, đứng ở lối vào ở cửa viện, Ngọc Đào thoải mái híp mắt, nghĩ đến gì đó nên nghiêng mặt nhìn xuống dưới gốc cây thông, hôm nay Hàn Trọng Hoài không phơi nắng ở bên ngoài.   

Thật sự là đáng tiếc, nàng cảm thấy vẻ mặt bởi vì thoải mái mà vui sướng vừa rồi của nàng, nhất định là vừa tự nhiên vừa đáng yêu.   

"Thiếu gia đang nghỉ ngơi ở trong phòng."   

Người tới ăn mặc không giống gã sai vặt mà giống thị vệ, khuôn mặt chữ điền, khóe miệng có đường vân mím chặt, có loại khí thế cẩn thận đã quen với hoàn cảnh, hắn nhìn tay nải trong tay Ngọc Đào, "Trước tiên đi cất đồ rồi đi vấn an thiếu gia."

Thấy bộ dáng của hắn, giống như đã biết sẽ có một người như nàng đến, Ngọc Đào âm thầm cảm thấy may mắn, vốn dĩ nàng còn nghĩ lão phu nhân đang tức giận nên không có phái người của Phúc Hoa viện đưa nàng tới đây, khi nàng tới nơi này nhất định phải giải thích nàng là người do lão phu nhân đưa tới để làm thông phòng.  

"Tiểu muội tên là Ngọc Đào, mấy ngày trước phụng mệnh lão phu nhân đến đưa đồ cho Tứ thiếu gia, khi đó mơ hồ nhìn thấy thị vệ đại ca một lần, không biết vị đại ca này tên gì?"

Kỳ Lân viện vô cùng bí ẩn, giống như là nơi có nhiều tin tức nhất, Hàn Trọng Hoài chém chân người, một lát cũng có thể truyền khắp toàn phủ, nhưng nếu thật sự muốn hỏi thăm Kỳ Lân viện có những người nào, căn bản là cái gì cũng không nghe được.   

Đương nhiên Ngọc Đào cũng không nghiêm túc hỏi thăm, bên cạnh nàng chỉ có một Bích Thúy thích nhất là quan tâm đến những chuyện nhàn rỗi, nàng hỏi Bích Thúy vài câu, Bích Thúy nói không biết nàng cũng lười lãng phí tinh thần đi khắp nơi hỏi người khác.   

Phải biết rằng nếu mùa hè không có khí lạnh, nói chuyện cùng động não đều khó khăn hơn bình thường mấy lần.   

"Trần Hổ."   

Trần Hổ nhìn gương mặt cười đến vô cùng ngây thơ của Ngọc Đào, cũng không có thiếu cảnh giác.   

Chủ tử nhìn trúng nàng, hắn liền nghĩ biện pháp tính toán đem nàng đưa vào Kỳ Lân viện, ai biết được hắn chỉ mới tìm cách khiến cho Hàn Trọng Giác không có cách nào ra ngoài, còn chưa bắt đầu bước tiếp theo, nàng đã lập tức thiết kế để cho lão phu nhân mở miệng đưa nàng tới.   

Tâm kế như này thì chắc chắn cũng không phải là một nha đầu bình thường.  

Hắn đã sớm điều tra qua nàng, tự nhiên biết nàng là loại người gì.   

Ái mộ hư vinh, lả lơi ong bướm, lúc trước còn cùng nha đầu khác tranh giành muốn đi chỗ Hàn Trọng Thời, không biết như thế nào lại nghĩ đến chuyện chạy tới Kỳ Lân viện.   

Tất cả những điều không đúng cộng lại với nhau, Trần Hổ tự nhiên cảm thấy nàng có liên quan đến mật thám, chỉ chờ thời cơ để bắt lấy cái đuôi hồ ly mà nàng lộ ra.   

"Sau này ngươi sẽ ở tại nhĩ phòng."   

Đi ở phía trước dẫn đường, ngày đó chủ tử đồng ý để cho Ngọc Đào tiến vào Kỳ Lân viện, hắn đã suy nghĩ xem nên để cho Ngọc Đào ở chỗ nào.   

Đã là thông phòng, đãi ngộ so với tỳ nữ bình thường sẽ tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể quá tốt, phần lớn phòng trong viện đều bị đám thị vệ bọn họ chiếm, nghĩ tới nghĩ lui liền an bài Ngọc Đào ở nhĩ phòng bên cạnh chính phòng.   

"Chủ tử trầm mặc ít nói, ngày thường ngươi chớ phát ra động tĩnh quá lớn ầm ĩ đến ngài, phải biết nhìn ánh mắt mà làm việc."   

Trần Hổ cố ý dặn dò một lần, "Không biết nói cái gì thì đừng nói, chủ tử không thích có người ở trước mặt hắn dong dài không ngừng. "

Từ lời nói của Trần Hổ, Ngọc Đào ngầm hiểu được một trọng điểm.   

Phải an tĩnh.   

Điều này đối với nàng mà nói thật sự quá đơn giản, thời tiết này, hơn nữa nhiệt độ Kỳ Lân viện này, tùy tiện cho nàng một cái gối mềm, nàng có thể yên lặng nằm nghỉ ngơi một ngày.   

Đến chỗ ở, Ngọc Đào càng thêm hài lòng.   

Tuy rằng lúc trước là đại nha hoàn ở Phúc Hoa viện, nhưng nàng vẫn phải cùng Bích Thúy ngủ một gian, mà hiện tại rốt cục nàng cũng có chỗ ở của riêng mình, một cái giường vừa lớn lại mềm mại, hai mắt Ngọc Đào tỏa sáng.   

"Thiếu gia sẽ đến gian phòng này qua đêm?"   

Phòng ở bày biện đơn giản, nhưng cái giường lớn kia vừa nhìn liền biết không giống như chỉ cho một mình nàng ngủ.   

Nghe được vấn đề của Ngọc Đào, Trần Hổ cũng không xác định.  

Lúc trước chủ tử chưa từng có nữ nhân, hắn cũng không biết phải an bài như thế nào, nghĩ rằng nói không chừng sẽ qua đêm, vì vậy liền nâng một cái giường lớn vào phòng.   

"Nói không chừng..."   

"Vậy nếu thiếu gia đến phòng này qua đêm, phòng này đơn sơ như vậy có thể làm cho thiếu gia bất mãn hay không?"   

Ngọc Đào nhíu mày, trong lời nói đều là vì Hàn Trọng Hoài mà suy nghĩ.   

Trần Hổ ngẫm lại cũng đúng, đối với vấn đề thoải mái cùng thuận mắt chủ tử yêu cầu cực cao, cách bày biện của phòng này đối với một nha đầu thông phòng là đủ rồi, nhưng nếu một ngày nào đó chủ tử tới chỉ sợ sẽ bất mãn.   

"Ta sẽ sai người đưa thêm mấy món đồ tới đây, nếu thiếu cái gì, ngươi có thể hỏi ta lấy."   

Vốn dĩ Ngọc Đào cho rằng Trần Hổ là thị vệ, nhưng vừa nghe lại cảm thấy hắn giống như là quản sự trong viện, đương nhiên cũng có thể là kiêm chức.   

Nhưng mà nàng thích loại quản sự thẳng nam không ở trong trạch viện quá lâu, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng hào phóng, cái gì cũng dễ nói chuyện.   

Đặt tay nải xuống, Ngọc Đào rửa mặt xong, nhìn gương đồng thoáng trang điểm cho mình một chút,   

Xiêm y nàng chỉ có hai ba bộ nên không thể nhờ cậy được gì, chỉ có thể hạ chút công phu ở trên mặt.   

Làn da của nàng vốn trắng, bôi phấn ngược lại sẽ không đẹp, lấy son phấn màu đỏ nhạt đánh qua khóe mắt, cầm một cái tăm nhỏ lấy mực vẽ lông mày dọc theo lông mi kéo dài tới đuôi mắt.   

Chỉ một nét vẽ đã làm tăng thêm ưu thế của bản thân nàng, vốn là mắt hạnh câu người lại thêm sắc xuân, bởi vì trên mặt không có phấn, trên môi lại là màu tự nhiên, cho dù là nữ nhân nhìn kỹ cũng khó có thể nhìn ra có cái gì kỳ quái, càng đừng nói là nam nhân.   

Nhìn vào gương hai lần, nàng coi như là đã tận trách.   

Ở chỗ lão phu nhân, lão phu nhân muốn nàng giả bộ khoe khoang, mà nơi này của Hàn Trọng Hoài, hẳn là muốn nàng mỹ mạo như hoa.   

Sửa sửa làn váy, nhĩ phòng cách chính phòng vài bước, cánh cửa mở ra một nửa, gió lạnh mát mẻ không ngừng tuôn ra ngoài.   

Bước lên thảm mềm, nội thất bên trong cũng không có bị bình phong che khuất tầm mắt, các loại vật phẩm bát bảo được bày trên kệ, Hàn Trọng Hoài dựa vào trên giường mỹ nhân, trên người phủ lông hồ ly trắng tinh không tỳ vết, bên cạnh bày tảng băng tản ra khí lạnh từ từ, trong tay hắn cầm một quyển sách, đôi mắt hẹp dài lại nhìn ra ngoài cửa sổ.  

Đối diện với hắn là cửa sổ chạm khắc được mở rộng, bên ngoài cây xanh đung đưa, thi thoảng lại có chim ở trên cành cây nhảy nhót kêu to.   

Trên mặt hắn không có cảm xúc, nhưng lại làm cho người ta nhìn cảm thấy có vài phần đáng thương, bộ dáng của hắn giống như là bệnh nhân bị bệnh nặng sống không được bao lâu, ở trong thống khổ bệnh tật nên không thể nhìn thấy được thú vui ở đời, nhưng lại khát vọng sự sống bừng bừng ở ngoài cửa sổ.   

Ngọc Đào vừa mới vào cửa, Hàn Trọng Hoài liền quay đầu lại, Ngọc Đào thừa dịp hắn nhìn qua thì hành lễ nói chuyện: "Nô tỳ Ngọc Đào, phụng mệnh lão phu nhân, sau này sẽ hầu hạ bên cạnh thiếu gia."   

Hàn Trọng Hoài khẽ "ừm" một tiếng, nhìn nữ tử đang vui mừng đứng bên cạnh cửa: "Lại đây."   

Ngọc Đào cất bước qua, đi thẳng đến trước giường mềm, nhưng sau đó lại dừng bước, nàng lập tức phản ứng lại Hàn Trọng Hoài thích xem cái gì, thoáng lui về phía sau hai bước, thuận tiện cho tầm mắt của Hàn Trọng Hoài.   

Đào nhi lay động dừng ở tầm nhìn vừa vặn, vốn dĩ Hàn Trọng Hoài muốn nhìn mặt Ngọc Đào, nhưng tầm mắt lại giống như có tính toán của riêng nó, hai mắt tự động đi tìm đến nơi mà nó càng cảm thấy hứng thú.   

Lần này xiêm y bên trong nàng lộ ra hoa hợp hoan, cành hoa quấn quanh một đường kéo dài không thấy điểm dừng.   - đọc và nghe truyện trên app TYT

"Nhảy nhót một chút xem."   

Hàn Trọng Hoài đặt sách xuống, chống đầu nhìn Ngọc Đào, mới lấy được một món đồ chơi, dù sao cũng phải thử chơi đùa.   

Nhảy nhót là cái gì?   

Ngọc Đào nghi hoặc nhìn Hàn Trọng Hoài, từ trong tầm mắt của hắn nhìn ra cái gì đó, nhón mũi chân nhảy nhót một chút.   

Thân thể lay động, Ngọc Đào tận mắt nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lười biếng của Hàn Trọng Hoài dâng lên hứng thú.

Đúng là lão sắc phê.   

Nàng thu hồi ý tưởng khi vừa mới vào cửa, hắn đâu có đáng thương, cho dù là bệnh nhân ung thư, cũng là bệnh nhân ung thư hạnh phúc hơn nàng gấp trăm vạn lần.   

Đầu ngón tay Hàn Trọng Hoài hơi hướng lên trên, Ngọc Đào hiểu ý tứ của hắn, tiếp tục nhảy nhót.   

Liên tiếp vài cái, cho dù là trong phòng đặt một khối băng lớn thì Ngọc Đào cũng thở hồng hộc, sợi tóc trước trán dính mồ hôi.   

Tiến lên quỳ gối bên giường mỹ nhân, Ngọc Đào ngửa đầu đáng thương nhìn Hàn Trọng Hoài: "Nô tỳ nhảy nhiều nên mệt mỏi."  

Bởi vì nhảy nhót nên xiêm y của nàng hơi kéo ra, hiện giờ ngồi như vậy, Hàn Trọng Hoài cúi đầu liền có thể nhìn thấy được nội y màu trắng bên trong.   

Hai mắt Ngọc Đào chớp chớp, dù sao duỗi đầu một đao, rụt đầu một đao, nếu là Hàn Trọng Hoài có thể được, vậy muốn xem muốn sờ cứ tùy tiện, đừng để nàng giống như một con thỏ nhảy tới nhảy lui là được.   

Mồ hôi tràn ra, hương đào tỏa ra bốn phía.   

Hương thơm của đào được chia làm mấy loại, mà mùi hương trên người Ngọc Đào rất vừa vặn, giống như quả đào sắp chín trên cành bị ánh mặt trời phơi nắng nửa ngày, hương thơm ngát xông vào mũi.   

Ánh mắt Hàn Trọng Hoài ở trên người nàng dạo một vòng, quả thật đúng như hắn nghĩ, mùi mồ hôi của nàng so với hương vị khi bất động càng thêm ngọt ngào mê người.   

Hàn Trọng Hoài đưa tay, một thỏi vàng vững vàng rơi vào trên người nàng, Ngọc Đào nhìn màu vàng rực rỡ của thỏi vàng, biết Hàn Trọng Hoài còn muốn nàng tiếp tục nhảy.   

Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá cao khát vọng làm cá mặn của nàng.   

Nàng yêu bạc, nhưng nàng càng thích đứng yên nghỉ ngơi.   

Ngọc Đào cầm vàng nhét vào ngực, thịt mềm như nước bị vật cứng đánh văng ra, Ngọc Đào ngửa đầu trông mong nhìn Hàn Trọng Hoài.   

Rõ ràng Hàn Trọng Hoài không nghĩ tới nàng còn có thao tác như vậy, vẻ mặt ngẩn ra, nhìn nơi mà nàng đặt bạc được thưởng.   

Ngọc Đào đợi một lúc lâu cũng không đợi Hàn Trọng Hoài lên tiếng, nhìn bộ dáng của hắn cũng không giống tức giận, liền thành thật ngồi bên cạnh giường.   

Chỗ đặt chân ở giường của Hàn Trọng Hoài cũng thoải mái hơn nhiều so với chỗ của lão phu nhân, trải đệm mềm mại, dưới khí lạnh mềm mại của mùa hè phá lệ làm cho người ta yêu thích.   

Nàng vốn là quỳ xuống, sau đó chậm rãi biến thành ngồi, sau đó đôi mắt lung lay sắp đổ, trán tựa vào bên giường ngủ thiếp đi.    nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngọc Đào cảm thấy mình đã kiên trì hồi lâu, nhưng trên thực tế còn chưa tới một khắc đồng hồ, Hàn Trọng Hoài còn chưa nghĩ ra cách ứng phó với cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy địa bàn của mình lại có thêm một cái đầu đen nhánh, Hàn Trọng Hoài nhìn xiêm y nàng trượt xuống đầu vai, da thịt trắng như tuyết vô cùng mịn màng, hắn đưa tay chạm vào, cảm giác so với hắn nghĩ còn tốt hơn.   

Chơi một món đồ chơi mới, Hàn Trọng Hoài có vài phần buồn ngủ nên cũng dần chìm vào giấc ngủ.   

Đám người Trần Hổ không tiện theo dõi sự riêng tư của chủ tử, tất cả đều ở bên ngoài yên lặng chờ chỉ thị của chủ tử, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, Trần Hổ to gan đi mở hé cửa nhìn thoáng qua, phát hiện Ngọc Đào đến Kỳ Lân viện còn chưa đến nửa canh giờ, thế nhưng đã ngủ cùng với chủ tử.  

Mặc dù không phải là ngủ trên một chiếc giường.   

Một giấc ngủ này của Ngọc Đào không dài, nhưng ngủ vô cùng thoải mái.   

Ở Phúc Hoa viện, chỗ ở của nàng chính là một gian phòng nhỏ, còn phải cùng Bích Thúy chen chúc, phòng oi bức nhưng Bích Thúy lại không muốn mở cửa sổ, nói sợ khiến cho người ta nhìn thấy đồ đạc trong phòng các nàng.   

Thời điểm thường ngày nàng ngủ thoải mái nhất chính là đi trực đêm cho lão phu nhân.   

Nhưng sự khoan khoái này cũng chỉ là tương đối mà thôi, lão phu nhân lớn tuổi rồi nên buổi tối không cần băng, hơn nữa ngũ giác của lão nhân cũng chậm rãi thoái hóa, thích dùng hương thơm là đàn hương nồng đậm.   

Sau khi tỉnh lại, Ngọc Đào bám vào thành giường, hai tròng mắt phát sáng, chỉ cần tên sắc phê Hàn Trọng Hoài này không có gì kỳ quái, sau này hắn làm cái gì đối với nàng, trong lòng nàng cũng sẽ không đâm hắn chết.   

Ngủ một giấc vào buổi chiều, lúc tỉnh dậy đã đến thời điểm dùng bữa tối.   

Kỳ Lân viện có phòng bếp nhỏ, đồ ăn đều là tự chuẩn bị trong phòng bếp.   

Cửa mở rộng, mấy tiểu nha đầu nối đuôi nhau đi vào, chén đĩa đưa lên bàn Bát Tiên, đồ sứ tiếp xúc với mặt gỗ, một tiếng vang cũng không phát ra.   

Năm món ăn một món canh bày xong, Ngọc Đào càng xác định Hàn Trọng Hoài là chủ tử có tiền.   

Những món ăn này còn tinh tế hơn so với đồ ăn lão phu nhân, mùi thức ăn cũng càng thuần túy hơn.   

Hàn Trọng Hoài được Trần Hổ đỡ lên xe lăn, Ngọc Đào đứng ở một bên, suy nghĩ một chút liền cầm lấy bát đũa: "Nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia dùng bữa."   

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Hổ, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng mình sẽ bị cự tuyệt, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn ngón tay nàng một cái, sau đó hơi hơi ngửa mặt mở miệng.   

Bàn tay khớp xương rõ ràng thả lỏng đặt ở hai bên xe lăn, giống như là cao hứng vì không cần nhúc nhích.   

Ngọc Đào chọn măng thúy trong đĩa rau, cẩn thận đưa vào miệng Hàn Trọng Hoài.   

Trần Hổ nhìn một màn kỳ dị này, cũng không biết việc để nha đầu này tới có phải là chuyện tốt hay không, chủ tử vốn đã lười, may mắn trong viện đều là các đại nam nhân, sẽ không có ai đút cơm cho hắn ăn, nha đầu này mới tới đã như vậy, sẽ không phải là chủ tử định nằm xuống như vậy chứ.   

Mỗi một lần khi đôi đũa tới gần, khoảng cách giữa Ngọc Đào và Hàn Trọng Hoài sẽ kéo vào, một ngụm cuối cùng Hàn Trọng Hoài cắn chiếc đũa, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào vẻ mặt sững sờ của Ngọc Đào, hàm răng trắng tinh chậm rãi buông đũa: "Không ăn."   

Đút cơm xong, Ngọc Đào cũng không đi lấy nước súc miệng, nàng đứng bất động nhìn Trần Hổ đem trà súc miệng đưa đến tay Hàn Trọng Hoài.   

Mặc dù nàng đến làm việc nhưng cũng có ý định muốn ăn cơm.   

Vừa rồi Trần Hổ kinh ngạc nhìn nàng, nàng cảm thấy mình làm việc có chút lỗ mãng, hiện tại nàng bắt đầu kiên quyết không làm nhiều thêm một việc dư thừa nào nữa.   

Đi theo nha đầu thu thập bát đũa trên bàn cùng nhau ra khỏi phòng, đồ ăn của Hàn Trọng Hoài ăn đều là nàng đút, trong mâm còn rất nhiều đồ ăn chưa từng động qua.   

Nàng cầm đũa nếm qua từng món, măng giòn ngọt, vịt tam tiên chỉ có mùi vị tươi mới không có một chút vị tanh nào, chim cút hoàng kim vừa giòn vừa thơm, còn mang theo chút tê cay.   

Đồ ăn ngon đến mức khiến cho người ta muốn rơi nước mắt.  

Sau khi Ngọc Đào ăn no thì thuận tiện đi xin nước.   

Một nha đầu thông phòng như nàng nếu không tắm rửa sạch sẽ một chút thì làm sao có thể hầu hạ chủ tử, tắm rửa thoải mái xong, Ngọc Đào thăm dò không quay về chỗ của Hàn Trọng Hoài.   

Nằm xuống giường mới của mình, vì biểu hiện mình là một nha đầu nhu thuận chờ mong chủ tử phân phó nên cửa sổ bằng gỗ trong phòng mở rộng, bên cửa sổ thắp một ngọn đèn nhỏ tùy thời chờ chủ tử gọi đến.   

Tuy rằng những chuyện này đã làm đủ, nhưng Ngọc Đào vừa dính vào gối đã ngủ, nếu thật sự có việc gọi nàng, cũng không phải một hai tiếng ho khan là có thể đánh thức.   

Ngày đầu tiên đi làm, công việc kết thúc một cách hoàn mỹ!

App TYT & Cá Voi team


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp