Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 5: Mẹ kế


1 năm

trướctiếp

Edit: Lune


Từ sáng sớm quản gia đã đến đón Cố Cẩm Miên tới buổi thử vai.

Lúc ông đến vườn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Cẩm Miên soi gương tập cười trên ban công tầng hai.

Những bông hoa tươi đẹp nở rộ vào ngày xuân rực rỡ, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, cậu tì hai ngón tay lên khóe miệng của mình rồi kéo lên, khóe miệng mèo hơi cong cong tạo thành một nụ cười nhè nhẹ làm cho gương mặt kia trở nên ấm áp như gió xuân.

Quản gia thấy vậy, đến khóe mắt nhăn nheo cũng lộ rõ ý cười, ông yên lặng đợi thêm nửa tiếng rồi mới cất lời: “Tiểu thiếu gia, đến giờ xuất phát rồi.”

“Ôi! Tới đây!”

Giọng nói đầy sức sống và vui tươi khiến người khác nghe vào cũng cảm thấy dễ chịu theo.

Trước khi ra khỏi cửa, Cố Cẩm Miên lại đến trước gương tút tát lại vẻ ngoài của mình một chút.

Hôm nay cậu vẫn mặc áo sơ mi cùng một bộ âu phục, tuy không phải gu của cậu, thậm chí còn hận không thể kiếm áo hoodie cùng quần bò mặc vào, nhưng tiếc là trong tủ quần áo chỉ toàn những bộ đồ nghiêm túc quy củ như vậy.

Cậu mất một lúc lâu mới chọn được một cây đồ giản dị thuận mắt một chút, áo sơ mi trắng cùng một bộ âu phục kẻ caro màu ghi.

Cố Cẩm Miên vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm, đứng kéo áo khoác bên ngoài một hồi lâu, cuối cùng trước khi hòa mình vào thời tiết ấm áp cùng ánh nắng rực rỡ bên ngoài cậu vẫn cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc mỗi áo vest bên trong.

Cậu muốn gặp bé con.

Muốn mặc thoải mái một chút thì cả người mới cảm thấy thoải mái được.

Nhưng trên thực tế lại không thoải mái chút nào.

Chiếc xe rộng rãi vững vàng chạy về phía trước, nhóc biến thái nhỏ mang gương mặt cứng nhắc ngồi yên tại chỗ, càng gần tới nơi cậu lại càng lo lắng.

Sau cuộc gọi cho đạo diễn Lâm vào chiều qua, Cố Cẩm Miên đã thêm thông tin liên lạc của ông rồi sắp xếp một cuộc trò chuyện về thiết lập nhân vật phản diện với ông ấy.

Cậu đã từng đọc qua phần miêu tả bộ phim của đạo diễn Lâm trong nguyên tác. Không thể không thừa nhận, Hà Bất Tẫn rất am hiểu về phim điện ảnh, bộ phim hắn viết bài bản đến mức có rất nhiều nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng vào đánh giá chuyên môn, thậm chí còn có đạo diễn nghĩ nếu bộ phim này thật sự được công chiếu thì phản ứng của khán giả sẽ như thế nào.

Cố Cẩm Miên dựa vào những điều đó để tán gẫu về thiết lập nhân vật với đạo diễn.

Đạo diễn Lâm chắc cũng không ngờ được, một người đầy tai tiếng trong giới lại có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy, nghe hết nửa tiếng, ông cũng phải im lặng hồi lâu.

Lúc sau, đạo diễn hỏi cậu muốn ai diễn vai này, khi đó Cố Cẩm Miên đã trả lời ngay lập tức là Ân Mạc Thù. Cho nên sáng nay đạo diễn mới mời cậu đến xem Ân Mạc Thù thử vai.

Đạo diễn vừa muốn đội hiệu ứng kỹ xảo của anh ba cậu, lại đối với ý kiến đóng góp của cậu như nhặt được vàng. Nhưng ông vẫn phải có trách nhiệm với bộ phim của mình nên nói rằng để thử xem đã, nếu kém quá thì ông không nhận được.

Cố Cẩm Miên biết ông nói vậy đã là buông lỏng lắm rồi.

Họ hẹn nhau trong đại sảnh thử vai của một công ty giải trí.

Khi xe đến cửa công ty, Cố Cẩm Miên căng thẳng đến mức còn đeo kính râm, phối hợp với khuôn mặt lạnh như băng của mình, quả thực là một chàng trai siêu ngầu.

Cửa công ty giải trí không dễ vào nên Lâm Tông phải tự mình xuống dưới đón bọn họ, Cố Cẩm Miên vừa thấy ông đã hỏi: “Đạo diễn Lâm, Ân Mạc Thù tới chưa?”

Vẻ mặt đạo diễn Lâm tỏ ra bất lực, trong lòng thầm làu bàu – rõ ràng là tôi đích thân tới đón cậu, vậy mà cậu chỉ quan tâm mỗi Ân Mạc Thù là thế nào.

Nhưng ngay sau đó ông lại cảm thấy kỳ lạ: “Cậu không biết? Cậu không quen cậu ta à?”

Bỏ vốn lớn như vậy chỉ để giúp Ân Mạc Thù lấy được một vai diễn, thế mà lại không phải loại quan hệ kia?

Câu hỏi này quá khó để trả lời. Nếu nói quen thì đúng là cậu rất quen thuộc với Ân Mạc Thù, nhưng nếu bảo không quen thì Ân Mạc Thù với cậu không quen biết nhau cũng là sự thật.

Vì thế Cố Cẩm Miên bèn nói: “Anh ấy là thần tượng của tôi.”

Đạo diễn Lâm: “…”

Có ma mới tin cậu.

Cậu đã nói thế rồi nên đạo diễn Lâm cũng không dài dòng nữa, ông đưa cậu đến đại sảnh để tìm Ân Mạc Thù.

“Ân Mạc Thù ngồi bên kia.” Đạo diễn Lâm chỉ về một hướng rồi sau đó lại chỉ sang hướng còn lại: “Gặp xong thì đến phòng bên kia để cùng xem buổi thử vai.”

Cố Cẩm Miên không ngờ.

Còn bảo cậu vào xem buổi thử vai.

Có vẻ như đạo diễn rất thích phần nhận xét của cậu, vẻ mặt nhìn cậu còn mang theo nụ cười giống như coi Cố Cẩm Miên là bạn bè lâu năm vậy.

“Ôi, được!”

Cố Cẩm Miên hăng hái đồng ý, sau đó đẩy ông ra, nhìn không chớp mắt về hướng ông chỉ ban nãy rồi đi qua đó.

Từ xa cậu đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc – Đỗ Bạch An.

Nơi đó có ba anh chàng có vẻ ngoài vô cùng bắt mắt cùng một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề.

Một người trong đó chắc chắn là Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên bắt đầu căng thẳng, vừa lo lắng vừa không chờ được nữa mà bước nhanh đến đó.

Đỗ Bạch An đứng gần với một cậu chàng rất đẹp trai nhưng cậu biết người đó không phải là Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù phải là người ngồi trên ghế phía sau lưng cậu ta mới đúng.

Ngay bên ngoài phòng thử vai có bày sẵn một vài ghế sô pha. Bọn họ ngồi trong một góc nhỏ, cách hơi xa cửa sổ sát đất nên ánh nắng chỉ có thể chiếu đến nửa người của hắn, bên trái hắn tràn ngập ánh sáng còn bên phải lại ẩn trong bóng tối.

Cổ mảnh mai hơi cúi xuống, hắn hình như đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

Cố Cẩm Miên quan sát một lúc rồi mới nhấc chân lên đi tới trước mặt hắn.

“Cố… Cố thiếu.” Đỗ Bạch An là người nhận ra cậu đầu tiên, ngón tay lo lắng xoa nhẹ vào quần, ánh mắt lảng tránh.

Những người khác nghe được hai chữ “Cố thiếu” cũng bắt đầu sôi nổi nhìn về phía cậu.

Bao gồm Ân Mạc Thù.

Nghe được hai chữ này, hắn khựng lại một chút rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhanh chóng khóa chặt lên người Cố Cẩm Miên. Có vẻ như chưa kịp thích ứng với ánh sáng bên này nên mắt hắn hơi híp lại, sau đó còn mỉm cười với cậu.

Vừa nhìn cậu vừa chậm rãi đứng lên.

【Ân Mạc Thù sở hữu đôi mắt thụy phượng đặc trưng, dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch, lúc cười nhạt thì có vẻ bất cần đời, thời điểm cười rộ lên đuôi mắt cong cong nhìn vô cùng hút hồn, còn khi không cười mí mắt mỏng kéo căng ra thoạt nhìn rất hung dữ. 】

【Môi mỏng, đường cong tự mang sẵn nét cười.】

Những dòng chữ miêu tả trong nguyên tác lần lượt nhảy ra, mang theo ánh sáng rồi hóa thành một người sống thật sự đứng trước mặt Cố Cẩm Miên.

Nhìn nụ cười của hắn, Cố Cẩm Miên như ngừng thở, vừa kích động vừa hạnh phúc.

Bé con của cậu đẹp trai quá!

Còn đẹp hơn cả mô hình của cậu!

Dù trong lòng có bao nhiêu kích động cùng điên cuồng, gương mặt Cố Cẩm Miên vẫn đơ như cũ.

Thấy mọi người xung quanh hơi bối rối, cậu mới nhận ra mình vẫn đang đeo kính râm.

Cố Cẩm Miên tháo kính râm xuống, cong môi nhìn về phía Ân Mạc Thù, cậu muốn tặng cho hắn một nụ cười ở lần gặp đầu tiên giống như trong suy nghĩ.

“…”

Rõ ràng trước đó không có âm thanh gì cả, nhưng lúc này lại có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, yên tĩnh đến mức nghẹt thở.

Những nơi nụ cười của Cố thiếu đi qua, không có lấy một ngọn cỏ.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu có kinh nghiệm khi còn nhỏ, hơn nữa ở nhà cũng tập luyện rất chăm chỉ, nhưng vừa nãy lại kích động với căng thẳng quá.

Mấy người đều quay đầu về phía khác, vẻ mặt nhìn qua cực kỳ đau đớn.

Ở nhà, dù anh hai quay đầu đi cậu cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này, sau một thời gian dài vắng bóng, cậu lại nhớ đến cảnh tượng khi còn bé, nhớ đến lúc cậu đứng trong đám đông cố gắng cười nhưng vẫn không cười được.

Chắc chắn là vì có bé con ở đây.

Mặt cậu dài thườn thượt nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Nhưng không ngờ Ân Mạc Thù vẫn đang nhìn cậu, hơn nữa còn mỉm cười với cậu.

Cố Cẩm Miên không thể nói lên cảm xúc trong lòng mình lúc này, cậu cảm thấy bây giờ mình có đủ dũng cảm để nhét được cả mặt trời vào trong ngực.

“Xin chào, Ân Mạc Thù, em là fan của anh, em thích anh từ rất lâu rồi.”

Thích anh từ rất lâu rồi. Từ lúc anh còn là cậu nhóc vụng về đến khi anh trở thành một người đàn ông tuyệt vời.

Từ khi anh sinh ra cho đến giây phút anh rời khỏi thế gian này.

“Cực kỳ vinh hạnh.” Ân Mạc Thù mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu chăm chú: “Xin chào, Cố tiểu thiếu gia.”

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên càng dại ra.

Hóa ra bên cạnh việc chứng kiến những dòng chữ hóa thành bé con, còn được nghe giọng nói bất ngờ như vậy.

Giọng hay quá đi mất.

Nhất là bốn chữ “Cố tiểu thiếu gia” kia, trong âm thanh trầm thấp có thể bắt được chút dịu dàng.

Vành tai Cố Cẩm Miên giật nhẹ, đôi mắt hạnh mở to nhìn hắn không chớp mắt.

“Phì!”

Một tiếng cười kéo cậu ra khỏi nhan sắc đỉnh cao của Ân Mạc Thù, Cố Cẩm Miên hoàn hồn quay đầu nhìn về phía người đang che miệng cười.

Sắc mặt quản gia rất khó coi, cúi đầu nói với cậu: “Đây là Bách Tâm Vũ debut vị trí C và cũng là trưởng nhóm X-S.”

Ồ, nhân vật nam chính trong nguyên tác.

Tên Hà Bất Tẫn chó chết kia lấy bé con của mình làm bàn đạp cho nam chính.

Thậm chí đến cuối còn dùng cái chết của bé con chỉ-để-bôi-nhọ cho kẻ thù không đội trời chung của nam chính.

Ồ.

Nếu vậy, người phụ nữ bên cạnh cậu ta chính là người đại diện của cả nhóm – Lê Lan.

Khi còn là người đại diện của nhóm thì thiên vị nam chính, sau khi nhóm hết thời hạn giải tán thì chuyển sang làm người đại diện của nam chính.

Cố Cẩm Miên hờ hững lên tiếng: “Đạo diễn Lâm cũng mời mấy người đến à?”

Nam chính trẻ tuổi bỏ tay xuống, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhưng không không có chút ngượng ngùng nào nhìn cậu.

Cố Cẩm Miên vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ đã biết đang xảy ra chuyện gì.

Lê Lan trong giới giải trí sẽ ngày càng trở nên quyền lực, sau này sẽ làm người đại diện kim bài rồi trở thành giám đốc nghệ sĩ của công ty nam chính. Sở trường của cô ta chính là không từ thủ đoạn, cho dù là một cơ hội nhỏ cũng phải đào ra mười tám cái lỗ rồi vắt kiệt giá trị bên trong.

Lần này đạo diễn Lâm gọi Ân Mạc Thù đến thử vai, cô ta lập tức dẫn theo hai người khác đi cùng xem có cơ hội đóng thêm vai nào hay không, cho dù không nhận được vai diễn cũng có thể làm cho đội của đạo diễn Lâm quen mắt.

Lê Lan cười cười: “Tôi dẫn hai người bọn họ đến mở mang kiến thức.”

Vẻ mặt của Cố Cẩm Miên vẫn như cũ: “Ồ.”

Lê Lan: “…”

Vốn không cảm thấy gì nhưng sau khi Cố Cẩm Miên “ồ” một tiếng với khuôn mặt không biểu cảm như vậy lại thấy hơi xấu hổ.

Nhất là ngày càng có nhiều người xung quanh nhìn sang đây.

Trong giới có quá nhiều tin đồn về Cố Cẩm Miên, ai cũng nói Cố Cẩm Miên là một tên biến thái u ám, nhưng đến khi gặp rồi quả thật chỉ thấy vẻ mặt Cố Cẩm Miên hơi kỳ lạ chứ không hề làm điều gì hỏng thân phận tiểu thiếu gia của nhà họ Cố chút nào, cả người đều toát ra khí chất con cháu nhà quyền quý.

Cậu mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng vest kẻ caro màu ghi bên ngoài, chữ “Cố” được chạm khắc tinh xảo thủ công trên khuy áo lóe lên chút ánh sáng, gương mặt tinh xảo, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ như thể đang nhìn một đám họ hàng nghèo từ dưới quê lên đòi tiền.

Cả hai bắt đầu không đứng vững nổi nữa.

“Cố thiếu, sao vẫn chưa vào thế? Buổi thử vai cho nam hai sắp bắt đầu rồi!”

Đạo diễn Lâm thò đầu ra khỏi phòng gọi Cố Cẩm Miên.

Cố Cẩm Miên đáp một tiếng, lần thứ hai nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù, thấy Ân Mạc Thù lại cười với mình, lúc này Cố Cẩm Miên mới hài lòng đi tìm đạo diễn Lâm.

Vừa xoay người rời khỏi lực hấp dẫn từ sắc đẹp của hắn, bước chân Cố Cẩm Miên bỗng khựng lại, cảm thấy hơi khó hiểu.

Ở những thời điểm khác nhau trong nguyên tác, Ân Mạc Thù cũng sẽ có những nụ cười không giống nhau.

Khi còn nhỏ, nụ cười của hắn ngây thơ và trong sáng, sau đó trưởng thành theo thời gian là nụ cười đau khổ mang theo hận thù, cười châm biếm cùng tuyệt vọng.

Trong khoảng thời gian này, nụ cười thường thấy nhất của Ân Mạc Thù phải chứa đầy căm thù cùng châm biếm mới đúng.

Nhưng sao vừa rồi anh ấy lại cười dịu dàng với mình thế nhỉ.

Chẳng lẽ do mình đặc biệt!!

Cố Cẩm Miên lại càng vui vẻ hơn nữa, bước chân đi về phía đạo diễn Lâm như sắp nhảy cẫng lên.

“Sao cậu ta lại được gọi đến thử vai?”

“Chắc là thông qua đầu tư thôi.”

“Ồ, hóa ra Ân Mạc Thù dựa vào quy tắc ngầm nên mới được đến thử vai chứ gì? Lại còn fan, buồn cười chết mất.”

Ân Mạc Thù không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt của hắn nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Cố Cẩm Miên ngày càng trở nên khó đoán.

Cố Cẩm Miên đi khỏi làm ba người còn lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Lê Lan mím môi ngồi xuống sô pha không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Bách Tâm Vũ vỗ nhẹ vào ngực rồi nghiêng người ôm lấy bả vai của Đỗ Bạch An lần nữa.

“Cậu có thấy ánh mắt Cố Cẩm Miên nhìn tôi lạ lắm không?”

Đỗ Bạch An: “Lạ chỗ nào?"

Bách Tâm Vũ nhớ lại giây phút ban nãy. Trên mặt Cố Cẩm Miên có một loại mâu thuẫn kỳ lạ, gương mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại ấm áp hệt như ánh nắng lúc hoàng hôn, nhưng ngay khi nhìn về phía cậu ta lại lạnh lẽo như băng, tàn nhẫn đến mức như ngưng tụ lại thành một lưỡi dao muốn làm cậu ta biến mất khỏi thế giới này.

“Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như kiểu mẹ kế nhìn con chồng ấy.”

Đỗ Bạch An: “…”

Đỗ Bạch An: “Hôm qua cậu nói Ân Mạc Thù nhìn cậu như nhìn con trai, giờ lại bảo Cố Cẩm Miên nhìn cậu như mẹ kế nhìn con chồng, tóm lại là cậu muốn biểu đạt cái gì?”

Bách Tâm Vũ: “…”

“Cậu chờ một chút, cậu vừa nói vậy tôi lại cảm thấy Cố Cẩm Miên nhìn Ân Mạc Thù như mẹ nhìn con trai ấy, không phải ánh mắt như mẹ kế nhìn tôi đâu mà là mẹ ruột đó, cả người đều toát ra tình yêu vĩ đại chói lóa của người mẹ ấy.”

Đỗ Bạch An: “…”

Sao cái sơ đồ quan hệ gia đình trong đầu cậu nó loằng ngoằng vậy.

“Tôi không nói dối cậu mà.” Bách Tâm Vũ do dự một lúc lại mở miệng.

Đỗ Bạch An nhắm chặt mắt lại mặc kệ cậu ta.

Bách Tâm Vũ không nghe được tiếng lòng của cậu ta, vẫn đang bức thiết muốn biểu đạt nỗi lòng khổ sở đầy ngổn ngang của mình: “Tôi còn cảm thấy Ân Mạc Thù nhìn Cố Cẩm Miên cũng giống như đang nhìn con trai, nhưng không phải nhìn con trai ruột như tôi mà là nhìn lén con riêng ý.”

Đầu Đỗ Bạch An lập tức rối thành một đống chỉ.

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Cẩm Miên: Cậu ta nói anh muốn trở thành bố của em.

Ân Mạc Thù: Cậu ta nói em muốn trở thành mẹ của tôi.

Bách Tâm Vũ: Tôi chưa nói gì mà! Tôi chỉ là một đứa con trai đáng thương! (Bịch)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp