Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 2: Hà Bất Tẩn chó chết


1 năm

trướctiếp

Edit: Lune


Đỗ Bạch An chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không quyền không thế, cũng không có tài nguyên.

Cậu ta may mắn trụ được đến cuối show tuyển chọn đứng đầu năm nay, nhờ vậy mà lập nhóm ra mắt. Độ hot của nhóm khi đó làm cậu ta phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được. Nhưng sau này cậu ta mới biết, những thành viên khác trong nhóm ngoài tư chất hơn người thì họ đã có sẵn độ nổi tiếng, chỗ dựa siêu mạnh cùng cả tấn tài nguyên đang chờ.

Chỉ có mình cậu ta là nhờ may mắn mới vào được nhưng sau đó lại giống như người tàng hình.

Người đại diện ở công ty ban đầu của cậu ta hỏi có muốn phá vỡ cục diện lúng túng này không, có sẵn sàng hi sinh vài thứ hay không.

Dĩ nhiên là cậu ta hiểu ý của người đại diện, mấy chuyện như vậy cũng chẳng hiếm gặp trong giới giải trí. Tiếp tục làm người tàng hình thêm một tháng, cậu ta do dự mãi cuối cùng cùng gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay sau khi người đại diện nói ra ba chữ kia, cậu ta lập tức hối hận.

Cố Cẩm Miên.

Dù là ngôi sao nào nghe xong trái tim cũng đều run rẩy bởi kia là người có thể làm cho giới giải trí long trời lở đất.

Người đại diện liên tục dặn dò: “Tiểu Đỗ này, tôi không cần nói thêm về vị này nữa nhỉ, cậu nhớ phải hết sức cẩn thận đấy. Cậu ấy vui, cậu sẽ thuận lợi cả đường, còn nếu xảy ra chuyện gì thì sự nghiệp của cậu cũng sẽ bị chặt đứt ngay hôm nay.”

Đỗ Bạch An mang theo vẻ mặt tái nhợt bị người đại diện đưa tới trang viên này, cũng chuẩn bị tâm lý cho điều kinh khủng nhất.

Cố Cẩm Miên – người khiến giới giải trí chao đảo không phải lão già biến thái gì, thậm chí còn không phải ông chú trung niên mà là một người còn rất trẻ.

Đỗ Bạch An thấy cậu cũng không nhiều tuổi hơn mình là mấy.

Vẻ ngoài của cậu cực kỳ nổi bật, nếu chỉ tập trung vào gương mặt mà bỏ qua cảm giác u ám trên người, chắc chắn cậu có thể debut rồi kiếm cơm nhờ mặt.

Chỉ là lớp sương mù quấn quanh người kia khiến người khác không thoải mái, chẳng muốn tới gần mà chỉ muốn tránh xa.

Cậu mặc áo sơ mi hồng bên trong, bên ngoài khoác một bộ âu phục màu xám, phối với một chiếc cà vạt có họa tiết sẫm cùng màu, bọc người kín mít, mái tóc che khuất đôi mắt, khuôn mặt không cảm xúc, u ám đến gai người.

Khuôn mặt không cảm xúc theo đúng nghĩa đen.

Đỗ Bạch An từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Cố Cẩm Miên ở trong giới, trong đó có một điều – khuôn mặt của Cố Cẩm Miên luôn không có biểu cảm gì nên ai trong giới cũng đoán mặt cậu bị liệt.

Thời điểm Đỗ Bạch An nhìn thấy căn nhà âm u cùng áp lực tỏa ra từ cậu đã thấy sợ, sau khi bị đánh còn sợ đến mức run rẩy không ngừng.

Lần đầu tiên trải qua chuyện này nên sợ vô cùng, cậu ta không biết phía sau còn điều gì đáng sợ đang đợi nữa hay không.

Nhưng không hiểu sao cả người Cố Cẩm Miên bỗng lảo đảo, hai tay ôm đầu lùi về sau mấy bước, sau đó hệt như phát điên mà tự đập vào đầu mình làm tóc tai rối rung lên.

Lúc ấy Đỗ Bạch An lo lắng muốn chết, sợ cậu mà xảy ra chuyện gì thì đời mình cũng ra bã.

Chờ đến khi cậu bỏ tay xuống, gương mặt vốn bị liệt kia bỗng xuất hiện một biểu cảm dữ tợn méo mó.

Đỗ Bạch An thấp thỏm lo sợ, tinh thần đang căng như dây đàn lập tức bị vẻ mặt méo mó kia dọa cho ngất xỉu.

Sau khi Đỗ Bạch An ngất đi, trong phòng yên tĩnh khủng khiếp.

Cố Cẩm Miên im lặng nhìn thiếu niên bị dọa ngất đi, lần nữa quan sát căn phòng này, vẻ mặt vẫn hoang mang như cũ.

Cậu tìm một cái ghế sô pha trông có vẻ bình thường một chút rồi ngồi xuống. Làm độc giả trên Tấn Giang suốt ba năm nên cậu vẫn rất bình tĩnh tự hỏi xem tình huống hiện giờ của mình là thế nào, trùng sinh, xuyên vào sách hay hồn mình xuyên vào cơ thể người khác?

Hoặc cũng có thể là cậu đang nằm mơ.

Cố Cẩm Miên đến cạnh thiếu niên kia, véo tay cậu ta một cái, thiếu niên bị đau kêu “áu” một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.

Xem ra không phải nằm mơ rồi.

Cố Cẩm Miên kiếm một cái gương, thấy vẫn giống khuôn mặt vốn có của mình nên cũng thả lỏng phần nào.

Có điều tuy mặt mũi giống nhau nhưng người trong gương lại khác hoàn toàn với cậu.

Người trong gương giống như luôn sống dưới tầng hầm, đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên trông người khá âm u lạnh lẽo và ốm yếu, ánh mắt nhìn thế giới tràn đầy hận thù.

Cố Cẩm Miên dường như có thể nhìn thấy sự tối tăm khó chịu mỗi khi người này nhìn người khác.

Cố Cẩm Miên chớp mắt mấy cái, khó chịu kéo cà vạt thắt quá chặt cùng chiếc áo sơ mi ngay ngắn trên người, sau đó quay lại nhìn thiếu niên tái nhợt cùng những dụng cụ đáng xấu hổ trên giường.

Cậu cởi áo trên người ném cho cậu ta: “Mặc vào rồi tìm chỗ nào trên đất ngồi đi.”

Đỗ Bạch An sửng sốt, vội vàng ôm áo chạy ra ban công.

Cố Cẩm Miên xắn tay áo lên, theo sát phía sau. Đỗ Bạch An ôm chiếc áo co rúm run rẩy trong góc, cậu ta biết ngay Cố Cẩm Miên sẽ không tử tế như vậy mà. Chẳng lẽ Cố Cẩm Miên muốn chơi trò biến thái nào đó với mình?

Nhưng Cố Cẩm Miên chỉ bước đến ban công rồi kéo rèm cửa ra, bóng tối trong phòng lập tức bị ánh nắng ấm áp bên ngoài xua tan.

Đỗ Bạch An ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm Miên đang tắm nắng, không hiểu sao cậu ta lại thấy Cố Cẩm Miên vô cùng đẹp trai?

Phát hiện đầu óc mình có suy nghĩ như vậy, cậu ta chỉ muốn đập đầu xuống đất.

Cố Lịch Phàm nghe nói em trai mình lại dẫn một ngôi sao nhỏ về nhà nên hùng hùng hổ hổ chạy đến biệt thự phía Tây.

Quản gia thấy sắc mặt hắn như vậy, muốn nói thay tiểu thiểu gia vài câu nhưng lại không dám.

“Nó càng ngày càng to gan, giờ lại còn dám mang về nhà chính nữa!”

“Đấy là nơi mấy nghệ sĩ tép riu đến được à! Nếu không phải ảnh đế hay tầm cỡ đấy, xem tôi có đánh gãy chân nó không!”

Quản gia: “…”

Nhà chính họ Cố nằm ở phía Tây thành phố, có sáu biệt thự được xây xung quanh một con sông tự nhiên, tiểu thiếu gia nhà họ Cố ở riêng một căn, tuy hơi nhỏ nhưng lại có tầm nhìn đẹp nhất.

Không khí cuối xuân ấm áp, hoa mẫu đơn vừa nở, mẫu đơn hồng cùng mẫu đơn trắng, sắc hoa đỏ thắm trong vườn cũng không thể khiến bước chân của nhị thiếu gia nhà họ Cố dừng lại. Cả người hắn mang đầy hương hoa mẫu đơn xen lẫn cơn giận, cửa cũng không thèm gõ đã đẩy thẳng đi vào.

Trong phòng không hề có cảnh tượng kinh khủng như hắn nghĩ.

Cố Cẩm Miên đang ngồi trên giường, cậu mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, tay áo xắn lên khuỷu tay để lộ cánh tay săn chắc trắng trẻo. Dáng ngồi tùy ý thoải mái, hai khuy áo sơ mi bị cởi bỏ, cà vạt được tháo xuống buộc trên đầu.

Cố Lịch Phàm như ngừng thở.

Tóc của Cố Cẩm Miên rất dài, nhất là hai lọn trước trán che khuất đôi mắt đen nhánh, lúc này đang được buộc lên bằng chiếc cà vạt lụa.

Cái bím tóc nhỏ kia chỉ buộc bừa lên thôi nhưng lại là bím tóc đáng yêu nhất mà Cố Lịch Phàm từng thấy. Cà vạt rất dài nên phải thắt hai lần mới không rủ xuống, từ góc nhìn của Cố Lịch Phàm thì trông nó rất giống cái nơ bướm.

Buộc tóc lên còn lộ ra đường chân tóc chữ M.

Cố Lịch Phàm lâu lắm không thấy em mình vén tóc lên, suýt chút nữa đã quên em mình có đường chân tóc chữ M, hơn nữa hồi nhỏ còn là đứa bé xinh đẹp nhất trường mẫu giáo, cả con trai lẫn con gái đều thích chơi cùng cậu.

Thậm chí có cậu bé còn nói muốn lấy cậu khi lớn lên.

Vầng trán mịn màng lộ ra cùng hàng mi dày như chiếc bàn chải nhỏ đang rung rinh.

Đáng yêu bao nhiêu, yên tĩnh bao nhiêu, nghiêm túc bao nhiêu.

Đang nghiêm túc dọn dẹp…

Cố Lịch Phàm nhìn đống dụng cụ kỳ lạ trên giường mà không đành lòng nhìn thẳng.

Cố Lịch Phàm: “…”

Hắn hít thở hai hơi sau đó sầm mặt xuống bước đến cạnh giường: “Cố Cẩm Miên, em lại làm gì đấy!”

Giọng nói của hắn vô cùng nghiêm nghị, cùng với oai phong được tích bao năm khi làm sếp khiến Đỗ Bạch An đang trốn ngoài ban công run bần bật.

Cố Cẩm Miên ngồi khoanh chân trên giường chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng bàn tay đang cầm chiếc roi lại run lên vì xấu hổ.

Lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện khó xử thế này, cậu đang muốn cất đống dụng cụ đáng xấu hổ này đi nhưng không ngờ lại bị tóm ngay tại chỗ.

Cậu là một thanh niên tốt đẹp của chủ nghĩa xã hội ngũ giảng tứ mỹ ba yêu* đó, phải tin cậu.

“Tôi thật sự không làm gì hết, tôi cũng không nghịch chúng nó.”

Ánh mắt của hai người lần nữa dừng trên chiếc roi có gai mềm mà cậu đang cầm trong tay.

“…”

“…”

Cố Cẩm Miên nhét vội những thứ kia vào trong hòm sau đó dập mạnh nắp xuống, nhìn chằm chằm vào cái hòm rồi nghĩ xem mình có chui vừa vào đó không.

“Khụ.” Người trước mặt lên tiếng: “À.”

“…”

Cố Cẩm Miên không thiết sống nữa quay lại, muốn nhìn xem người tạo nên bầu không khí lúng túng này là ai.

Hai người vừa vào phòng, ông chú đã có tuổi đứng sau cung kính cười cười còn người phía trước lại vô cùng đẹp trai cao lớn, hình như mặt mũi còn hơi giống cậu?

Đúng là một trải nghiệm kỳ diệu.

Cố Cẩm Miên là con một, không có anh trai. Nếu không phải biết rõ nhân phẩm của cha mình thì ngay lúc nhìn thấy người kia, cậu đã nghi ngờ cha mình nuôi gia đình nhỏ ở bên ngoài rồi.

Trước mắt, cậu còn chưa rõ tình hình hiện giờ thế nào nên đành nói ít hỏi ít, quan sát nhiều hơn.

Vì thế, Cố Cẩm Miên bèn mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Gương mặt không biểu cảm như trước nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại trong trẻo sáng ngời, không còn u ám lạnh lẽo nữa, lúc này nhìn như đang giận dỗi tỏ ra chống đối anh trai.

Hoàn toàn không thể giận cậu được.

“Tiểu thiếu gia, nhị thiếu cũng là vì muốn tốt cho cậu mà, cậu đừng giận.” Người phía sau lên tiếng.

Ồ, hóa ra là anh trai thật.

Cố Cẩm Miên tiếp tục nhìn người anh hai này, phát hiện ánh mắt của hắn cứ luôn vô tình liếc lên đầu mình.

Hở?

Sau đó, cậu cũng nhìn theo.

Cố Cẩm Miên cầm gương lên ngắm xem có phải ban nãy tiện tay buộc tóc lại thành trò cười rồi hay không.

Cố Lịch Phàm hắng giọng, giọng nói mềm mỏng: “Sao lại buộc tóc lên?”

Cố Cẩm Miên: “Chọc vào mắt.”

Tóc dài quá nên cứ bị chọc vào mắt nên cậu tháo cà vạt ra rồi buộc tóc mái lên.

Người anh hai này lại im lặng.

Luôn không nói gì cũng không được nên Cố Cẩm Miên quyết định nói tiếp theo chủ đề ít nguy hiểm này: “Em muốn cắt tóc.”

“Được, anh sẽ gọi thợ cắt tóc cho em.” Hắn hỏi: “Em muốn cắt kiểu gì?"

Cố Cẩm Miên: “Đầu đinh.”

Cố Lịch Phàm: “!?”

“Không được!”

Ơ?

Cố Cẩm Miên lại ngẩng đầu nhìn người anh trai từ trên trời rơi xuống này lần nữa, phát hiện ngoài việc không hài lòng hoặc nói thẳng ra là lưu luyến cái bím tóc nhỏ trên đầu thì còn có… sợ hãi?

Cố Cẩm Miên hơi hoang mang.

Cố Lịch Phàm giải thích: “Miên Miên đáng yêu như vậy, sao có thể để đầu đinh được?”

Cố Cẩm Miên cúi đầu nhìn cái hòm chứa đầy tội ác kia: “…”

Ông anh hai này có khả năng hiểu nhầm khái niệm đáng yêu hoặc đánh giá sai người em trai của mình thì phải.

Ngay cả cậu còn nghĩ thế nữa là người ngoài.

Một tiếng va đập truyền từ ngoài ban công vào giống như vừa có ai đó bị ngã.

Vẻ mặt mềm mại của anh hai lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó bắn ánh mắt sắc bén của mình về nơi đó.

Dưới hai ánh mắt sắc bén cùng một ánh mắt thờ ơ trong phòng, Đỗ Bạch An trốn trong góc ban công run rẩy đứng dậy.

“Cậu ta là ai?” Ánh mắt của anh hai còn ghê gớm hơn là đi bắt gian.

Hắn biết kia là ai, chính là nghệ sĩ tép riu mà em mình mới đưa về nhưng cụ thể là ai thì không biết.

Điều này hơi khó với Cố Cẩm Miên vì cậu cũng mới đến nên sao biết được đấy là ai.

Cố Cẩm Miên tiếp tục dùng tuyệt chiêu mặt không cảm xúc.

Quản gia thấy vậy vội vàng lên tiếng: “Nhị thiếu, đây là Đỗ Bạch An – idol mới debut năm nay, thuộc nhóm nhạc nam X-S đang rất nổi tiếng.”

“Ồ?”

“What!!”

Vẻ mặt Cố Lịch Phàm là ngơ ngác còn Cố Cẩm Miên lại là khiếp sợ.

Đỗ Bạch An, nhóm nhạc nam X-S!?

Đây chẳng phải là nhóm của bé con nhà cậu lúc mới debut à? Còn Đỗ Bạch An không phải là đồng đội của nam chính với bé con nhà cậu trong nguyên tác sao!

《Giải Trí Tối Thượng》chủ yếu xoay quanh giới giải trí và giới nhà giàu. Mẹ nuôi Ân Mạc Thù đã đổ lỗi cho hắn về toàn bộ bi kịch của bà. Khi Ân Mạc Thù sắp được nhận vào một trường danh tiếng và thành tài thì bà lại đưa hắn vào giới giải trí. Nói là nếu trở thành thực tập sinh, hắn có thể học được cách quản lý biểu cảm, rèn luyện dây thần kinh trên khuôn mặt chỉ biết cười của mình.

Nhưng dụng ý thật sự là gì thì không cần nói cũng biết.

Người nhà họ Ân không quan tâm, ngầm đồng ý hành động này của bà ta.

Một người chỉ biết cười vừa mới biết khóc bước vào giới giải trí, có thể tượng tượng được sẽ khó khăn cỡ nào.

Nhưng gương mặt của Ân Mạc Thù lại quá xuất chúng, dựa vào nụ cười cùng năng lực học tập siêu khủng của mình mà ngay năm đầu tiên đã được chọn debut thành nhóm trong show tuyển chọn hot nhất thế giới lúc bấy giờ.

Nhóm đó chính là nhóm nhạc nam X-S.

Ban đầu thành viên trong nhóm này luôn bằng mặt không bằng lòng với nhau, lục đục cũng không ít nhưng dần dà về sau quan hệ cũng trở nên tốt hơn nhiều, khoảng thời gian ấy là kỉ niệm thanh xuân đẹp đẽ và quý giá nhất để mai sau nhìn lại khi ai cũng đã có thành tựu của riêng mình.

Cố Cẩm Miên ngơ ngác, cứ nghĩ đến việc mình xuyên vào quyển sách《Giải Trí Tối Thượng》là cậu lại kích động đến run cả tay.

Vậy nghĩa là cậu sẽ có thể nhìn thấy bé con đáng thương và tuyệt vời của mình phải không?

Chờ chút, ông anh hai này vừa gọi cậu là Cố Cẩm Miên, vậy người cậu xuyên vào là…?

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì kích động của Cố Cẩm Miên lập tức tái mét.

Trong nguyên tác đúng là có một nhân vật cùng họ cùng tên với cậu.

Cậu ta là kẻ điên.

Đất diễn của người này không nhiều lắm, nếu không phải cậu ta cùng tên lẫn họ với cậu rồi suốt ngày chỉ muốn dính lên người Ân Mạc Thù thì cậu cũng chẳng để ý làm gì. Nhưng vì sự trùng hợp này nên cậu lại để ý hơn, tuy lên sân khấu không nhiều nhưng lần nào cậu cũng ghi tạc trong lòng.

Trong nguyên tác viết về giới giải trí lẫn giới nhà giàu, tên Cố Cẩm Miên này là một công tử con nhà giàu đúng nghĩa, hơn nữa còn là một người cực kỳ nổi tiếng.

Tính tình của vị này vô cùng gàn dở, thích tra tấn người khác, là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố – một trong những thế lực mạnh nhất trong sách, phía trên còn có ba người anh trai mà người này so với người kia lại càng khủng hơn nhiều.

Lần đầu tiên Cố Cẩm Miên thấy hành vi biến thái của cậu ta, còn tưởng tác giả Hà Bất Tẫn đã phát hiện ra người vừa thưởng vừa chửi mình là ai nên mới cố tình viết cậu thành một nhân vật phản diện biến thái để chửi xéo cậu, nhưng về sau mới biết là không phải, cậu đã đọc gần như hết truyện, thấy nhân vật tốt thí ác độc này vẫn sống tốt đến cuối.

Phải biết rằng ngay cả nam chính cũng chịu không ít khổ cực, thế mà tên nhóc biến thái này lại sống rất ung dung tự tại. Nếu Hà Bất Tẫn biết cậu là ai thì sao có thể viết cậu thành một nhân vật như vậy được.

Cố Cẩm Miên đần mặt suy nghĩ một lúc rồi lại cầm gương lên.

Trí nhớ của cậu rất tốt, hơn nữa cậu cũng không chỉ đọc quyển sách này một lần, cộng thêm do trùng tên nên cậu nhớ toàn bộ chi tiết mà Hà Bất Tẫn mô tả Cố Cẩm Miên này.

【Người kia sở hữu đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, đuôi mắt ửng hồng tinh tế, lông mi dày và dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, khi mím hờ khóe miệng hơi cong lên giống như mèo.】

Không tính đến phần miêu tả trong sách rất giống hiện thực thì đây đúng là diện mạo của cậu

Nhưng thường ngay sau phần miêu tả vẻ ngoài sẽ đến đoạn tổng kết về phong thái, Hà Bất Tẫn có viết…

【Mặt như đào mận, dáng người xinh đẹp, là con trai nhưng vẻ ngoài lại giống con gái.】

Cố Cẩm Miên: “???”

Mặt anh mới như đào mận!

Anh mới là con trai mà trông như con gái!

Nói một người có thể đánh gục đến năm nhân viên bảo vệ mà lại trông như con gái?

Ngay cả đánh giá thẩm mỹ cơ bản cũng không có, Hà Bất Tẫn chó chết kia nhất định là một tên đàn ông thô lỗ chuyên đi giả gái lừa gạt!

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Cẩm Miên: Nói tôi là con trai nhưng trông lại giống con gái, Hà Bất Tẫn anh có lễ phép không?

Chú thích:

– Ngũ giảng, tứ mỹ ba yêu là nội dung giáo dục tư tưởng và các hoạt động quảng bá ở Trung Quốc vào đầu những năm 1980.

Ngũ giảng: văn minh, lịch sự, vệ sinh, trật tự, đạo đức.

Tứ mỹ: Vẻ đẹp tinh thần, vẻ đẹp ngôn ngữ, vẻ đẹp ứng xử, vẻ đẹp môi trường.

Ba yêu: Yêu nước Công hòa nhân dân Trung Hoa, yêu chủ nghĩa xã hội, yêu Đảng Cộng Sản Trung Quốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp