Vai Ác Ốm Yếu Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 8: Thể dục


1 năm

trướctiếp

Khi Chúc Đồng trở về khách sạn, việc đầu tiên cậu làm là thay bộ quần áo đã sát vào tường ra.

Tắm xong, thay áo ngủ rồi nằm dài trên giường, Chúc Đồng mới bắt đầu kiểm tra độ hảo cảm.

Giá trị 5% trên thanh tiến độ nhìn như không đáng kể.

Nhưng đúng là có.

Tại sao?

Cậu bị bọn côn đồ chặn đường, sau đó Thiệu Minh đi ngang qua đã giúp đỡ cậu

Sau đó thì độ hảo cảm của Thiệu Minh đối với cậu tăng lên.

Chúc Đồng: “…”

Nguyên lý hoạt động gì đấy?

Có phải vì chiến lược chủ động giữ khoảng cách của cậu đã phát huy tác dụng, thu được sự tín nhiệm của Thiệu Minh nên giá trị hảo cảm mới tăng trở lại?

Không phải là Chúc Đồng tự tin với mỹ nhan của mình, mà là do ai đó truyền bá tư tưởng cho cậu.

Cậu và Chúc Tân là anh em sinh đôi, Chúc Tân rất yêu cái đẹp, thế nên từ bé đã không cho cậu chê bai nhan sắc con bé.

Cũng không biết bây giờ con bé đã tém tém lại chưa nữa.

Chúc Đồng lấy điện thoại di động ra mở WeChat, do dự một lúc lại thoát ra.

Hay là bảo vệ cái mạng nhỏ của cậu đã rồi nói sau.

“Bàn ủi, trải qua chuyện hôm nay, tôi ngộ ra được một đạo lý.”

Hệ thống: …

Ai là Bàn ủi hả???

Hệ thống nói: “Đạo lý gì?”

Chúc Đồng nói: “Hình như tôi không cần phải soát cảm giác tồn tại trước mặt Thiệu Minh đâu.”

Cho dù là lợi dụng Viên Thiệu Châu để đạt được mục tiêu lưu lại ấn tượng tốt cũng được, hay chăm chỉ học tập để khiến Thiệu Minh thay đổi cái nhìn về cậu cũng tốt, tất cả đều cần phải được Thiệu Minh chú ý đến thì cậu mới có thể đạt được mục đích.

Nhưng thật ra cậu không nhất thiết phải làm rõ ràng.

Cậu có thể giúp Thiệu Minh giải quyết một việc gì đó, sau đó ‘vô tình’ để Thiệu Minh phát hiện.

“Hiện tại có chuyện gì Thiệu Minh không giải quyết được không?”

Là kẻ được vạn nhân mê thích, hẳn là hắn có rất nhiều phiền toái đi?

Nhưng mà hệ thống nói: “Không biết.”

Chúc Đồng: “…”

“Không biết? Tại sao lại không biết?”

Hệ thống: “Nội dung bản gốc không tập trung nhiều vào bạch nguyệt quang , tất cả cốt truyện chủ yếu đều xoay quanh vạn nhân mê.”

“…”

Căn cứ theo nguyên văn, bọn họ chỉ biết được hai chuyện.

Chủ thụ vạn nhân mê thích bạch nguyệt quang .

Bạch nguyệt quang đã làm sụp đổ công ty của chủ thụ.

Nguyên văn mô tả chủ thụ thất vọng như thế nào khi bị từ chối hết lần này đến lần khác. Sau khi công ty phá sản, anh ta vừa yêu vừa hận bạch nguyệt quang, nhưng lại không viết thêm một chữ nào về việc bạch nguyệt quang bị những người theo đuổi vạn nhân mê nhằm vào.

Gia đình của bạch nguyệt quang , không rõ.

Quá khứ của bạch nguyệt quang, không biết.

Ngay cả mối quan hệ cá nhân của bạch nguyệt quang cũng không được nhắc đến.

Sau hai ngày tìm hiểu ngắn ngủi, Chúc Đồng mới biết Thiệu Minh có một người bạn tên là La Sách.

Ngoài ra còn có Hạ Dương dây dưa và Viên Thiệu Châu nhắm vào hắn.

Bây giờ cậu trực tiếp cho Viên Thiệu Châu ‘lên đường’ thì sao nhỉ?

Nhưng hiện tại Viên Thiệu Châu lại có mâu thuẫn trực tiếp với cậu, cậu làm gì cũng không thể dẫn tội lên người Thiệu Minh.

Còn Hạ Dương… cậu sợ rằng mình không thắng được hào quang nhân vật chính vạn người mê.

Để hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải tìm hiểu thêm về Thiệu Minh mới được.

Thói quen sinh hoạt của cậu vẫn luôn đúng giờ, cậu ngồi suy nghĩ một lúc rồi tắt đèn đầu giường đi ngủ.

Cuộc sống về đêm của những học sinh viên chỉ mới vừa bắt đầu.

Trên diễn đàn, có ai đó đã chia sẻ một bài viết.

[Tập Mỹ Môn: ha ha xem tớ tìm được cái gì nè! [ảnh đính kèm]]

Ảnh không biết là do ai chụp, trong ảnh là hai người đang ngồi xe đạp.

Người ngồi phía trước không thấy rõ mặt nhưng khuôn mặt của người ngồi sau xe được chụp khá là rõ ràng.

[Kí lùm mía! Đây không phải là xe đạp của học thần sao? ]

[Cái gì? Sau xe đạp của học thần có người?]

[Hình như là học sinh mới chuyển đến lớp ba đấy!]

Một truyền mười, mười truyền trăm, bài đăng rất nhanh được đẩy lên hot.

[Má tui ơi, đây là tình tiết trong truyện thanh xuân vườn trường gì thế?]

[Bức ảnh này… nếu nói Chúc Đồng không có ý với Thiệu Minh, tui nhất định không tin!]

[Chẳng lẽ không phải học thần có ý với học sinh chuyển sao? Đây là lần đầu tui thấy chỗ ngồi bên cạnh học thần có người!]

[ ! ! ! ! ]

Rất nhanh đã có người đứng ra làm rõ tình hình, đăng một tấm ảnh được chụp từ cổng trường.

[Mọi người đừng hiểu lầm, đấy là Chúc Đồng đã bị chặn bên ngoài trường học, sau đó học thần dũng cảm tiến lên bảo vệ Chúc Đồng an toàn. Đó là tình bạn trong sáng! ]

[Mé, Chúc Đồng bị chặn đường? Không phải là…]

[Ah ah ah tui không care tui không care, tui đồng ý cuộc hôn nhân này! Anh đẹp trai chở anh đẹp trai, quá ư là dưỡng mắt rồi!]

[…]

Dù hiểu lầm đã được làm sáng tỏ nhưng có một số người vẫn không kiềm chế được, say sưa ăn dưa.

Hạ Dương ở ký túc xá, lúc này hắn đang một mình ngồi dựa bên đầu giường, vốn dĩ hắn muốn mở bài đăng CP của hắn và Thiệu Minh ra xem để thay đổi tâm trạng.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Kể từ khi hắn công khai bản thân chuyển trường là vì Thiệu Minh, không biết có ai mở topic lập CP cho hắn.

Nhưng hôm nay mở diễn đàn ra, đạp vào mắt hắn chính là hình ảnh Thiệu Minh và Chúc Đồng bên nhau.

Trong ảnh, Thiệu Minh đối mặt với camera, một bên mặt bị thân cây che khuất.

Trên băng ghế phía sau, Chúc Đồng ngồi nghiêng sang một bên, dùng hai tay ôm chặt eo Thiệu Minh, trên gương mặt nở một nụ cười yếu ớt nhưng rất rõ ràng.
- đọc truyện tốt hơn trên app TYT
Tư thế của hai người rất thân mật, trông đặc biệt chói mắt.

Tay đang cầm điện thoại của Hạ Dương siết chặt lại.

Chúc Đồng.

Quả nhiên cậu ta đến vì Thiệu Minh.

Vốn dĩ hắn còn cảm thấy vui vẻ khi nghe tin Chúc Đồng chuyển chỗ ngồi đi.

Bởi vì Chúc Đồng cũng không phải ngoại lệ, những người từng bị Viên Thiệu Châu dọa sợ mà bỏ lại chỗ ngồi bên cạnh Thiệu Minh có nhiều lắm.

Hắn luôn biết chuyện Viên Thiệu Châu cố tình ‘cô lập’ Thiệu Minh, mặc dù hắn cũng biết điều đó không tốt nhưng hắn vẫn không ngăn cản.

Bởi vì hắn ích kỷ, không muốn bất cứ ai được ngồi bên cạnh Thiệu Minh.

Thiệu Minh luôn từ chối hắn, tuy trong lòng mất mát nhưng hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu mất mát.

Trong trường có rất nhiều người thích Thiệu Minh, cũng có rất nhiều người từng công khai tỏ tình, nhưng Thiệu Minh chưa từng đáp lại người nào.

Hắn từ chối một cách tàn nhẫn.

Nhưng chỉ cần không có ai bên cạnh Thiệu Minh, hắn vẫn còn có cơ hội.

Nhưng bây giờ đã xuất hiện Chúc Đồng.

Lúc Viên Thiệu Châu cho người chặn đường cậu, Thiệu Minh đã giúp đỡ cậu ta, thậm chí còn đưa cậu ta về nhà.

Hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại, bất giác cắn chặt môi dưới.

Sáng hôm sau, ngay khi Chúc Đồng kết thúc buổi tự học buổi sáng, cậu lại không vội vã đến nhà ăn như những người khác.

Cậu đã đến nhà ăn của trường học một lần, còn chưa đến nơi đã bị hù sợ.

Nồi cơm lớn trong nhà ăn, tiếng người huyên náo, thức ăn vương vãi trên bàn, mặt đất dính đầy dầu, căn bản không có chỗ đặt chân.

Cho nên cậu quyết định mỗi ngày đều tự mang cơm.

Chú Lưu giúp cậu chuẩn bị bữa sáng, cậu ăn sáng xong thì đến trưa sẽ mang hộp về.

Không chỉ không làm trễ giờ học mà còn tiết kiệm thời gian chạy ra nhà ăn.

Uống xong một chén cháo hải sản, Chúc Đồng đóng hộp cơm lại, bỏ vào trong túi đựng.

Lúc này, trong một quán ăn bên ngoài trường học, Thiệu Minh và La Sách cùng nhau gọi hai bát hoành thánh.

Thiệu Minh vừa dùng thìa cho hoành thánh vào miệng, vừa ngẩng đầu liền thấy La Sách đang nhìn mình chằm chằm một cách kỳ quái.

“…”

Thiệu Minh nói: “Có rắm liền thả.”

La Sách không nhịn được: “Tôi nói này, cậu với bạn cùng bàn của cậu xảy ra chuyện gì thế? Tình huống tối hôm qua là như nào?”

Thiệu Minh tiếp tục ăn hoành thánh: “Không có chuyện gì sất, tôi đây vì nghĩa quên mình thôi.”

“Cậu bớt mồm điêu đi.” La Sách khinh bỉ nói: “Cậu làm việc nghĩa mà còn nghi ngờ người ta hả?”

Thiệu Minh nói: “Tôi vui là được.”

La Sách: “…”

Hôm trước còn hoài nghi người ta, hôm sau lại vui vẻ đưa người ta về tận nhà?

Tại sao hắn lại thất thường như vậy hả?

“Thế thì tại sao cậu ta lại đột ngột đổi chỗ ngồi?” Tâm hồn hóng hớt của La Sách hừng hực cháy lên: “Chơi trò lạt mềm buộc chặt hả? Sau đó cậu còn đớp thính của người ta nữa?”

Thiệu Minh cười: “Hôm nay không có bài tập để chép.”

Sắc mặt La Sách đột nhiên thay đổi: “Anh Minh, em sai rồi.”

Thiệu Minh gật đầu như ban ân.

La Sách cúi đầu ăn cơm.

Thiệu Minh không hề nói cho La Sách biết chuyện ở nhà trọ.

Hắn cũng không định nói lý do tại sao lại đưa Chúc Đồng trở về khách sạn.

Tiết học đầu tiên trong buổi sáng của lớp ba là ngữ văn.

Lớp của giáo viên chủ nhiệm là nhẹ nhàng nhất.

Bởi vì Thì Ôn Thư đối tốt với học sinh nên học sinh cũng rất kính trọng anh.

“Trước giờ học thầy muốn nói một điều, một tuần sau nhà trường sẽ tổ chức khảo sát để kiểm tra thành quả học tập của các em trong kỳ nghỉ hè. Các em tranh thủ ôn tập trong tuần này nhé.”

Vừa dứt lời, tiếng kêu rên không ngừng vang lên trong phòng học.

“Thi khảo sát? Mới đi học được có một tuần đã thi?”

“Hè này tui không đụng vào quyển sách nào luôn, lần này xong rồi.”

“Thầy ơi, em không có thành quả, không thi có được không?”

Thì Ôn Thư rất giỏi đối phó với loại đùa giỡn này, anh ngẩng đầu lên rồi nói: “Trò cảm thấy có thể không?”

“Ha ha ha ha ha ha.”

Nhất thời lại vang lên một tràng cười.

Chúc Đồng nhìn xung quanh, cũng không khỏi bật cười.

Cậu thích bầu không khí trong lớp.

Thiệu Minh một bên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu nhìn bên đâu một tí, nhìn bên kia một chút, dáng vẻ nhìn cái gì cũng thấy mới lạ này không giống thiếu gia nhà kính đi trải nghiệm cuộc sống, ngược lại trông giống như nhóc nhà quê lần đầu ra phố.

Hắn cười, lắc đầu một cái.

Chiều hôm nay, lớp ba có tiết thể dục.

Trong trường học trước kia của Chúc Đồng có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, nhưng không có cái gọi là tiết thể dục.

Vốn dĩ cậu cũng không cần xuống sân thể dục làm gì.

Vì tôn trọng giáo viên thể dục, cậu quyết định xuống sân tập hợp.

Mặt trời trên cao ban phát ánh nắng.

Các học sinh dưới sân mồ hôi như mưa.

Các nam sinh trong lớp dường như có tình yêu đặc biệt với tiết thể dục, trong mười phút nghỉ giải lao, họ đã tranh thủ khởi động xong rồi.

Lúc tập hợp lại chia thành bốn hàng, Chúc Đồng đứng đầu hàng thứ ba từ bên phải sang, cậu nhìn về phía sau nhưng không thấy người muốn tìm, vô thức quay đầu tìm người.

“Anh Minh là lớp phó thể thao, đứng đằng trước kia kìa.”

Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Chúc Đồng nhìn lại.

Là La Sách, người có quan hệ khá tốt với Thiệu Minh.

Làm sao cậu ta lại biết mình đang tìm Thiệu Minh?

Thấy cậu quay lại, La Sách cười hì hì với cậu.

Chúc Đồng lịch sự gật đầu, quay lại thì thấy Thiệu Minh ngậm còi đi ra từ tòa nhà hành chính.

“Cậu có biết tại sao anh Minh lại là lớp phó thể thao không?” La Sách lại nói.

Chúc Đồng thành thật lắc đầu: “Tôi không biết.”

La Sách: “Bởi vì lúc tập hợp không cần phơi nắng.”

Chúc Đồng: “…”

Thiệu Minh đứng dưới mái hiên tầng một tòa nhà hành chính thổi còi: “Quy định cũ, con gái chạy tám trăm mét, con trai chạy một ngàn mét, đứa nào chạy xong trước được một thanh kem sô cô la.”

“Tất cả chú ý, bên phải, chạy!”

Nghiêm nghĩ cũng không có.

Khẩu lệnh rất tùy ý.

Chúc Đồng suýt thì ngây ra.

Lúc mọi người chạy thì cậu đã tự giác lui ra, nhìn Thiệu Minh một cái, hắn không chịu được ánh nắng mặt trời, cũng trốn vào trong.

Cậu không nói chuyện với Thiệu Minh, cậu quay đầu nhìn các bạn học đang chạy bộ.

Bên kia sân thể dục là một lớp khối mười cũng đang học thể dục.

Chúc Đồng nhìn một hồi rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.

“Cậu chụp ảnh làm gì?”

Chúc Đồng vô thức nói: “Gửi cho em gái…”

Cậu cũng muốn cho Tiểu Tân thấy hình ảnh của một trường học khác.

Vừa dứt lời, cậu nhanh chóng quay đầu lại.

Lớp phó thể dục không biết đứng bên cạnh cậu từ lúc nào.

Sự kinh ngạc của cậu thể hiện quá rõ ràng, Thiệu Minh nhướng mày nói: “Hình như cậu sợ tôi nhỉ.”

Hắn đáng sợ như vậy sao?

Chúc Đồng lập tức phủ nhận: “Không có.”

Thiệu Minh lại cười nói: “Tôi đi mua kem sô cô la, cậu đi cùng không?”

Chúc Đồng mờ mịt: “kem sô cô la là cái gì?”

Thiệu Minh: “…”

“Quên đi, tôi tự mình đi.”

Hắn chạy thẳng về phía quầy bán đồ ăn vặt.

Mọi người đang chạy dưới ánh mặt trời, Chúc Đồng nhìn thôi đã cảm thấy rất nóng rồi, lại nhìn lòng bàn tay của mình, mới qua có một lúc mà đã chảy đầy mồ hôi.

Cậu chê.

Ngước mắt nhìn xung quanh, cậu thấy một cái bồn rửa tay ở dưới dãy nhà dạy học, cậu định đi rửa tay.

Chậu rửa tay làm bằng đá, bên dưới có một mảng rêu xanh, may mà vòi nước vừa thay nên còn rất mới.

Chúc Đồng dẫm lên mảng rêu, bật vòi nước rồi bắt đầu rửa tay.

Cậu quay lưng lại sân chơi cho nên không thấy có người theo sau mình.

Nam sinh đến bên cạnh hồ bơi.

“Chúc Đồng, đã lâu không gặp.”

...



TYT & Calantha team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp