Vai Ác Ốm Yếu Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 3 Gây chuyện


1 năm

trướctiếp

==============

Từ cổng trường học đến dãy dạy học cấp hai, dọc đường sân trường, đi qua khu hành chính, sau đó đi lên mấy bậc thang là đến.

Chúc Đồng vừa lúc bị kẹt trên cầu thang sau khi đi qua khu hành chính.

Có ba người chặn Chúc Đồng, ngoại trừ Viên Thiệu Châu với mái tóc chải ngược, hai tên còn lại đều nhuộm tóc.

Nhìn có vẻ không dễ chọc.

Chúc Đồng bình tĩnh nói: "Có chuyện gì sao?"

......

Lúc cậu cậu ngẩng đầu lên, ba người đang chắn nhất thời ngẩn người.

Bọn họ nhận được thông tin nội bộ từ cấp ba.

Mặc dù các nữ sinh nói học sinh mới chuyển trường tới dáng dấp nhìn rất đẹp, nhưng ban đầu Viên Thiệu Châu cũng không thèm để ý, vì đám nữ sinh kia luôn thích nói quá.

Khiến hắn ngạc nhiên chính là, lần này những nữ sinh kia vậy mà lại không khuếch đại.

Chỉ tiếc lại là người dễ bị bắt chẹt.

Nhưng dễ bị bắt chẹt cũng tốt.

Tốt lắm.

Viên Thiệu Châu tự cho lạnh lùng tà mị cười một tiếng: "Nghe nói cậu được xếp ngồi cùng bàn với Thiệu Minh?"

Chúc Đồng khẽ rùng mình trước tiếng cười của hắn ta.

Không phải dọa, là dầu.

Mặc dù Viên Thiệu Châu cũng là một trong những người được vạn người theo đuổi, nhưng hắn ta chỉ là bia đỡ đạn cho vạn người bị theo đuổi kia thôi, thậm chí đến cả lốp xe dự phòng cũng không được tính.

Tướng mạo hắn ta bình thường, nhân phẩm lại thấp kém.

Hắn ta đột nhiên cười một tiếng, trông bóng loáng như quả đầu vuốt ngược dầu của hắn ta vậy.

Dạ dày của Chúc Đồng lại bắt đầu cuồn cuộn, cậu lui ra phía sau nửa bước nói: "Ừm, thì sao?"

Viên Thiệu Châu thấy cậu lùi về phía sau, trong lòng cười thầm.

Rất tốt, biết sợ hãi.

"Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho cậu biết, chỗ ngồi bên cạnh Thiệu Minh không phải là chỗ cậu nên ngồi, thức thời tìm giáo viên đổi chỗ ngồi đi, nếu không tôi không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu."

Hắn ta âm trầm nhìn Chúc Đồng.

Hai tên tiểu đệ phía sau đã chạy tới bên cạnh hắn ta.

Cống Thủy Nhất Trung cũng không có nhiều học sinh chuyển trường như vậy, trước đây hầu như những người ngồi cùng bàn với Thiệu Minh đều có tư tâm và mục đích, bọn họ đều không vui khi buông tha vị trí ngồi cùng bàn với Thiệu Minh.

Nhưng như vậy thì sao? Cuối cùng còn chẳng phải ngoan ngoãn đổi chỗ ngồi sao?

Chỉ cần học sinh chuyển trường này có một chút xíu do dự, hắn ta sẽ cho cậu biết cái giá của sự do dự.

Tuy nhiên, hắn ta đã thất vọng.

Hai tên tiểu đệ còn chưa bắt đầu vây kín con mồi, mặt Chúc Đồng lạnh nhạt nói: "A, tôi biết rồi.”

Viên Thiệu Châu: “...”

Hai tiểu đệ: “...”

Dễ dàng như vậy?

Diễn biến phát triển theo hướng không ngờ tới, khiến ba người ngây ngẩn cả người.

Chúc Đồng tiếp tục nói: "Còn việc gì nữa không?”

Ba người kia: "..."

Chúc Đồng: “Vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”

Thấy bọn họ không động đậy, Chúc Đồng trực tiếp lách qua bọn họ, đi về phía dãy nhà dạy học.

Viên Thiệu Châu có cảm giác nghẹn khuất như một quyền đánh vào mông, hắn ta theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng cách đó không xa có một giáo viên đi tới, bàn tay đang vươn ra của hắn ta phải cứng ngắc thu hồi lại.

Đang đi trên bậc thang, trong đầu Chúc Đồng vang lên âm thanh hệ thống: "Ký chủ thật sự định đổi chỗ ngồi sao?”

Chúc Đồng nói: "Sao phải đổi?”

"Vừa rồi cậu..."

"Tôi nói tôi biết rồi, chứ không nói đồng ý."

666: “...”

Hơn nữa cho dù có đồng ý, ai nói đồng ý thì nhất định phải làm?

Chỉ trách Viên Thiệu Châu ngữ văn không tốt lắm, cũng không biết cụm từ binh bất yếm trá này.

Với lại Viên Thiệu Châu uy hiếp cậu đổi chỗ ngồi, nhưng đó là nhằm vào bạch nguyệt quang!

Thế nào cũng phải cho Thiệu Minh biết mới được.- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Cậu trở lại lớp học với giấy dán trên bàn.

Cậu ra khỏi cửa trước và đi vào cửa sau.

Nhưng cho dù cậu đi vào thế nào, cũng không tránh khỏi trở thành tiêu điểm của cả lớp.

"Học sinh chuyển trường về rồi."

"Nhìn cậu ta không khác gì lúc ra ngoài."

"Cậu ta về chỗ ngồi rồi."

"Cậu ta còn rảnh rỗi dán bàn?"

"Chẳng lẽ Viên Thiệu Châu không tìm được cậu ta sao?"

Trong phòng học vang lên âm thanh kinh ngạc.

Chúc Đồng vẫn như cũ hai tai không nghe thấy.

Trong mắt cậu chỉ có bàn của cậu.

Ngay cả Thiệu Minh đã ngồi trở lại chỗ ngồi của hắn, Chúc Đồng cũng không thèm nhìn bạn cùng bàn một cái.

Thiệu Minh ngược lại nhìn cậu không kiêng nể gì cả.

Chúc Đồng làm việc, luôn theo đuổi sự hoàn hảo, cậu dùng giấy dán quấn quanh góc bàn, phần dư thừa bị gãy dùng keo dán lại.

Cậu rất tỉ mỉ, cũng rất kiên nhẫn.

Cậu không nóng vội, lời nói cũng ít.

Thiệu Minh nghĩ: Nếu một người như vậy ngồi cùng bàn với mình, hình như hắn cũng không phải không thể chấp nhận.

Thiệu Minh một tay chống đầu, một tay cầm điện thoại di động xoay xoay trong lòng bàn tay, mặt kính điện thoại phản chiếu ánh nắng, một vầng sáng theo động tác của hắn lắc lư trên trần nhà phòng học một cách có quy luật.

Những người khác nhìn thấy Chúc Đồng dán bàn không chịu nổi, đã tự quay đầu về.

Trong phòng học mọi người tụm năm tụm ba thành một nhóm, tiếng nói chuyện một lần nữa ồn ào.

Bầu không khí thoải mái không thể kéo dài bao lâu, buổi tối tự học gần kề, người trong phòng học hầu như đã ngồi đầy, bỗng nhiên "phanh" một tiếng, sau cửa trước phòng học, cửa sau cũng bị cùng một chân dùng sức đạp văng ra.

Phía sau dựa vào cửa chính là một tiểu ca nóng nảy, đang ngủ gà ngủ gật, mãnh liệt bị người dọa tỉnh, nhất thời mắng to: "Ai mẹ nó..."

Lời còn chưa dứt, quay đầu nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh cửa, giọng nói nghẹn ứ trong cổ họng.

Viên Thiệu Châu cũng không để ý tới người đó, ánh mắt trực tiếp khóa chặt vào vị trí phía sau gần cửa sổ, nhìn thấy hai cái bàn vẫn đặt cạnh nhau, ánh mắt hắn ta tái lại.

"Người mới tới, TM cậu dám giỡn mặt với tôi à?!"

Thậm chí ngay cả bàn cũng bọc xong rồi!

Quả thực là không để hắn ta vào mắt!

Sự xuất hiện đột ngột của Viên Thiệu Châu khiến phòng học lớp ba ồn ào một lần nữa chìm vào im lặng.

Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Chúc Đồng, cũng không dám lên tiếng.

Hóa ra Viên Thiệu Châu đã đi tìm học sinh chuyển trường?

Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?

Đã có người nhịn không được bắt đầu lo lắng cho Chúc Đồng.

Nhưng cũng chỉ là lo lắng.

Viên Thiệu Châu hoành hành bá đạo ở trường đã không còn là ngày một ngày hai, hắn ta không chỉ có gia thế tốt, còn có quan hệ côn đồ bên ngoài trường.

Trong trường có giáo viên quản lý còn tốt, nhưng nếu can thiệp vào bị hắn ghi hận, thì ra bên ngoài trường sẽ bị trả thù rất phiền toái!

Nhưng luôn có những người không sợ quyền lực cũng muốn ra mặt giúp người.

La Sách đã sớm thấy Viên Thiệu Châu không vừa mắt, lúc này nhảy ra nói: "Xùy, đùa giỡn với cậu có gì không dám? Ra ngoài trường đi theo người khác lăn lộn mấy ngày, thật sự coi mình là lớn à?”

Viên Thiệu Châu quay đầu nhìn qua, sắc mặt nhất thời biến đổi.

"La Sách, hôm nay không có việc của cậu, ít xen vào chuyện người khác đi!"

Nói xong hắn ta lại chỉ về phía Chúc Đồng: "Cậu, cút ra đây?”

Chúc Đồng vừa dán xong bàn, đang thu dọn đồ cậu đã dùng, nghe vậy quay đầu nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt, xem lời nói của Viên Thiệu Châu như đánh rắm.

Cậu công khai không để ý khiến Viên Thiệu Châu giận dữ trừng hai mắt, vốn còn kiêng kỵ người bên cạnh hắn, lúc này bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, trực tiếp xông vào phòng học, một cước đạp ngã bàn học của Chúc Đồng.

Bàn học rời khỏi mặt đất và bay thẳng đến bức tường phía sau phòng học.

"Phịch" một tiếng vang lớn, nữ sinh nhát gan trong phòng học lập tức kinh hãi hét lên.

Viên Thiệu Châu đứng trước mặt Chúc Đồng.

Tất cả mọi người nín thở khẩn trương nhìn Chúc Đồng.

Chúc Đồng vẫn đang cầm cái bình trong tay, quay đầu lại nhìn thấy chiếc bàn cậu vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ đập vào tường rồi bật trở lại tiếp xúc với mặt đất bẩn thỉu, nghĩ thầm: Chiếc bàn này khá chắc chắn.

Viên Thiệu Châu giận dữ quát: "Lão tử nói chuyện với cậu không nghe thấy sao?”

Thiệu Minh không biết từ lúc nào đã nghiêng người, hắn dựa lưng vào bệ cửa sổ, mặt hướng về chiến trường, ung dung nhìn động tĩnh trước mặt.

Chúc Đồng hờ hững quay đầu: "A, cậu đã nói gì vậy?”

Cả lớp: "..."

Câu trả lời này... Xích. Lõa. Trắng trợn khiêu khích!

Viên Thiệu Châu quả nhiên bị chọc giận: "Cậu..."

Khuôn mặt hắn ta gần như tăng lên cùng một màu sắc với gan heo.

Hai tay hắn ta nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giận dữ nhìn Chúc Đồng một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay túm cổ áo cậu, hình như đang tính muốn kéo người ra ngoài.

Có người theo bản năng kêu lên.

Thiệu Minh ngồi sau lưng Chúc Đồng, nhàn nhã hoạt động đôi chân dài của hắn, tựa hồ tính toán tùy ý cho người khác vấp ngã.

Chỉ là hắn còn chưa hành động, người trước mặt hắn đột nhiên đưa tay, ngón tay đặt nhẹ, một loại chất lỏng nào đó phun vào mặt Viên Thiệu Châu một cách điên cuồng.

Viên Thiệu Châu hô hấp bị chặn lại, theo bản năng hắn ta giơ tay chống đỡ, liên tục lùi lại về phía sau mấy bước.

Thứ gì vậy?!

Tay hắn luống cuống vung loạn nửa ngày, mới phát hiện bình xịt đã dừng lại.

Trong lúc bối rối, hắn ta cũng không phân biệt được bình xịt kia là gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn Chúc Đồng.

Chúc Đồng còn cầm bình chất lỏng kia, tốt bụng giải thích: "Nước muối sinh lý, đã pha loãng, không làm tổn thương da.”

Viên Thiệu Châu: “…”

"Phụt, bị một chai nước muối sinh lý dọa thành như vậy."

"Tôi còn nghĩ đó là thuốc xịt chống sói cơ? Đầu năm nay con trai ở bên ngoài cũng phải tự bảo vệ tốt mình a.”

"Học sinh chuyển trường vậy mà lại dùng nước muối sinh lý phun cậu ta, là cảm thấy cậu ta có độc cần tiêu độc cho cậu ta sao?"

"Ha ha ha ha."

Tiếng cười nhạo xung quanh liên tiếp vang lên, khuôn mặt Viên Thiệu Châu đã khó coi đến mức gần như muốn ăn thịt người.

Từ trong hàm răng hắn ta khẽ nghiến ra vài từ: "Mày muốn chết!"

Khuỷu tay hắn ta lui về phía sau, nắm đấm không chút lưu tình trực tiếp muốn chào hỏi trên mặt Chúc Đồng.

Lúc này, đôi chân dài của Thiệu Minh vốn đang nhàn rỗi rốt cuộc cũng có ích, hắn đứng dậy giống như lơ đãng duỗi chân một cái, làm Viên Thiệu Châu ngã xuống như chó gặm bùn.

"Chúc mừng ký chủ nhận hàng bạch nguyệt quang độ thiện cảm +5%, độ hảo thiện hiện tại 10%."

Chúc Đồng: “…”

10%.

Cậu không cần phải vào ICU sao?

Chúc Đồng trong mắt sáng ngời, quay đầu lại nhìn về phía người sau lưng cậu.

Quả nhiên để Viên Thiệu Châu đến lớp học tìm cậu là đúng.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè.

Làn sóng này không thiệt!

Thiệu Minh thấy cậu nhìn qua, khẽ mỉm cười nói: "Không cần cám ơn."

Chúc Đồng: "..."

Hai người đối mặt nhau một lát, Viên Thiệu Châu chật vật từ dưới đất bò dậy: "Thiệu! Minh! Lão tử liều mạng với cậu!"

Hắ đỏ mắt lao về phía Thiệu Minh.

"Viên Thiệu Châu! Em đang làm cái gì vậy?!"- đọc truyện tốt hơn trên app TYT

Trước cửa phòng học một tiếng hét vừa kinh sợ vừa khiển trách, một bóng người lao vào với tốc độ trăm mét.

"Lại là em! Em chạy tới phòng lớp ba làm gì? Muốn bắt nạt bạn học mới có phải không? Nếu em không muốn ở lại trường, thì nhanh cút khỏi trường sớm đi!"

Viên Thiệu Châu đang tính đánh người bị cưỡng ép ngăn lại, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị phun nước bọt vào mặt.

Viên Thiệu Châu: "Con mẹ nó chứ…"

"Em chửi cái gì? Con mẹ nó em nghĩ là lão tử không nhìn thấy em đánh bạn học mới à? Còn không nhanh xin lỗi!"

Viên Thiệu Châu: "..."

Mẹ nó hắn đánh bạn học mới khi nào?

Người bị thương rõ ràng là hắn!

Sự xuất hiện bất ngờ của người kia khiến tập thể lớp ba thở phào nhẹ nhõm.

Chúc Đồng cũng nhìn sang vị anh hùng vừa xông vào kia.

Người nọ hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông đầy một lông lá, nhìn rất có lực uy hiếp.

“Dương Xán, chủ nhiệm lớp của chúng ta.”

Thiệu Minh hảo tâm giúp cậu giới thiệu.

Chúc Đồng quay đầu nhìn hắn một cái, yên lặng đổi bình xịt chống sói vừa mới lấy từ trong túi lại đổi về nước muối sinh lý.

Thiệu Minh nhìn động tác nhỏ tự cho là ẩn nấp của cậu, nhíu mày cười cười.

Phía trước Viên Thiệu Châu đã bị Dương Xán triệt mắng đến an phận.

Không phải hắn ta sợ bị nghỉ học.

Bắt hắn ta nghỉ học không dễ đâu.

Nhưng chủ nhiệm lớp mười một là quân nhân đã về hưu, đánh nhau rất giỏi! Mẹ nó!

Cơn thịnh nộ của Viên Thiệu Châu bị mưa nước bọt dập tắt.

Dương Xán nhìn cái trán bầm đen vì bị ngã của hắn ta, rồi nhìn bạn học mới sắc mặt tái nhợt hữu khí vô lực vừa nhìn liền biết yếu đuối, hỏi: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Viên Thiệu Châu nói: "Em..."

"Thầy Dương, Viên Thiệu Châu cậu ấy vô duyên vô cớ chạy tới lớp học chúng em đạp ngã bàn của bạn học mới, vết thương trên trán cậu ấy là lúc cậu ấy đánh người không cẩn thận tự mình ngã!"

Dũng sĩ La Sách một lần nữa nhảy ra để mang lại công lý cho bạn cùng lớp mới.

Viên Thiệu Châu sầm mặt lại: "La Sách con mẹ nó mày..."

“Thầy không tin có thể đi xem camera giám sát!”

“...”

Viên Thiệu Châu muốn phản bác nhất thời nói không nên lời.

Chỉ cần lật camera giám sát, mọi chuyện đều rõ ràng.

Thì hắn ta bị Thiệu Minh ngán chân cũng là do báo ứng thôi.

Dương Xán thấy mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, còn gì không rõ ràng nữa chứ?

"Mau xin lỗi bạn học mới."

Dương Xán đẩy hắn ta tới trước mặt Chúc Đồng.

Viên Thiệu Châu đương nhiên không chịu xin lỗi, hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt qua chỗ khác.

Dương Xán nói: "Nếu không xin lỗi hôm nay em sẽ ở lại lớp ba đứng gác!”

“...”

Đứng gác?

Đứng làm trò cười cho người khác ư?

Viên Thiệu Châu lập tức quay đầu kháng nghị, Dương Xán nói: "Em trừng cái gì? Lão tử sẽ đứng cùng em!”

“...”

Cơ hội muốn chuồn êm cũng không có.

Viên Thiệu Châu đã không để ý tới việc tại sao chủ nhiệm lớp lại xuất hiện ở nơi này.

Hắn ta nghẹn ngào đến mức muốn nổ tung!

Cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện nói xin lỗi.

Toàn bộ quá trình mặt Chúc Đồng không chút thay đổi, giống như người vừa mới nhắm vào cùng người nói xin lỗi căn bản không phải là hắn ta.

Viên Thiệu Châu nói lời xin lỗi xong, cũng không đợi cậu đáp lại xoay người muốn rời đi.

"Chờ một chút." Chúc Đồng đột nhiên mở miệng.

Viên Thiệu Châu âm trầm nói: "Cậu còn muốn thế nào nữa?”

Chúc Đồng: "Mang bàn học của tôi trở lại."

Viên Thiệu Châu cắn răng: "Cậu không phải được một tấc lại muốn tiến một thước chứ!"

Chúc Đồng đứng im bất động: "Chỗ bẩn lau sạch cho tôi. ”

“...”

Đối phó với loại người như Viên Thiệu Châu, hình phạt của trường cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn ta.

Không bằng để hắn trả tiền cho sai lầm của mình, cho dù là đem bàn học về vị trí và lau bàn loại chuyện nhỏ này, đều có thể làm cho hắn ta nhớ kỹ một đời.

Đó là một sự thỏa hiệp, một sự nhượng bộ.

Vô cùng mất mặt.

Mà loại người như Viên Thiệu Châu quan tâm nhất chính là mặt mũi.

Dưới sự thúc giục của giáo viên chủ nhiệm lớp, Viên Thiệu Châu buộc phải mang bàn học bị hắn đạp ngã về rồi lau sạch mép bàn bị bẩn bằng ống tay áo với cái cặp trên đầu trước mặt cả lớp ba.

Một mặt chật vật.

Chung quanh truyền đến tiếng cười nhạo không chút che dấu của mọi người do La Sách cầm đầu.

Sắc mặt Viên Thiệu Châu tái xanh, nhìn Chúc Đồng nói: "Cậu hài lòng chưa?”

Chúc Đồng nhìn miếng dán bàn bị trầy xước mà không nói được hai chữ hài lòng.

Cuối cùng là nể mặt chủ nhiệm lớp, lạnh nhạt nói: "Cũng tạm.”

Hiện tại, Viên Thiệu Châu rất muốn đánh chết cậu.

Hắn cay đắng nghĩ trong lòng: Tên mới tới, chờ đó cho tôi!

Khi bọn họ rời khỏi phòng học, những cơn cười kiềm chế trong lớp bộc phát mãnh liệt.

Những người khác thì hét to hả giận.

Chúc Đồng nhìn Dương Xán một chút, bước lên trước lễ phép nói tiếng cám ơn.

Ấn tượng của Dương Xán về đứa trẻ này khá tốt, thu lại giọng điệu nghiêm khắc với Viên Thiệu Châu, nói với cậu chậm lại rất nhiều: "Em tên Chúc Đồng đúng không?"

Chúc Đồng gật đầu: "Vâng."

"Không tệ." Dương Xán cười nói: "Hiệu trưởng nói với tôi, em chuyển trường tới đây là vì muốn học tập cho giỏi, còn đặc biệt xin ngồi cùng bàn với Thiệu Minh, có chí cầu tiến là tốt, giáo viên coi trọng em."

Hắn nói đến một mặt vui vẻ, nhưng trong lòng Chúc Đồng đột nhiên bất động.

Cậu còn không dám chào hỏi? Sao đột nhiên cứ như vậy bị người bán đi?

Vừa quay đầu lại quả nhiên bắt gặp Thiệu Minh hơi có vẻ kinh ngạc nhìn cậu.

Chúc Đồng trong lòng trầm xuống, quay đầu giải thích nói: "Thầy ơi, thầy hiểu lầm rồi, em chuyển trường không phải là vì Thiệu…"

"Được rồi, không cần phải xấu hổ." Dương Xán cắt lời hắn: "Thành tích bạn học Thiệu Minh vẫn luôn đứng nhất toàn thành phố, em ấy cũng hay lấy việc giúp người làm niềm vui, có vấn đề gì không hiểu, cứ hỏi em ấy chỉ cho một chút."

Chúc Đồng có nỗi khổ không nói được: "Em…"

"Độ thiện cảm bạch nguyệt quang hạ xuống 1%, trước mắt độ thiện cảm là 9%, xin ký chủ cố gắng hơn nữa."

Chúc Đồng: "..."

Cậu như thể thấy được ICU đang đưa tay về phía mình.

Mẹ nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp