Thiên Vương Trở Về

Chương 45: Khu vui chơi


1 năm

trướctiếp

Cuối cùng, bọn họ cũng đã biết vì sao sư phụ lại kiêng dè Trương Hiên đến thế rồi.

Chỉ một người bên cạnh anh thôi đã là Tông sư, vậy còn Trương Hiên thì sao, tu vi của anh sẽ là cấp độ nào đây?

Mặt mũi Trương Hiên sắc lạnh, lại có người giám giết người bịt đầu mối trước mặt anh.

Hơn nữa, lại còn đúng lúc anh muốn hỏi Trương Kế Giang mấy vấn đề, vào đúng lúc này, cũng quá khéo chọn rồi đấy.

“Trương Hiên, anh hài lòng chưa? Anh giết bố tôi rồi, anh đã hài lòng chưa?” Trương Phong gào lên với Trương Hiên.

“Cậu còn dám lắm lời, tôi cũng cho cậu đi chết luôn đấy.”

“Bịch bịch!”

Mới chỉ một câu nói đơn giản của Trương Hiên, đã khiến cho Trương Phong đang bùng lửa giận ngút ngàn cũng như bị dội gáo nước lạnh, nỗi tức hận trong lòng cũng nhanh chóng biết mất.

Giờ anh ta mới nghĩ đến Trương Hiên, lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.

“Ép chết bác cả là người khác, bố tôi cũng chỉ là nghe theo lệnh người khác mà thôi, ai bảo bác cả đắc tội với người mà cả nhà họ Trương vĩnh viễn không được đắc tội chứ.”

“Trương Hiên, đừng tưởng anh rất tài giỏi, cái thế gian này còn phức tạp hơn nhiều lần cái mà anh tưởng tượng ra được, ha ha ha!”

“Chỉ đáng tiếc là, bí mật này chỉ có bố tôi biết. Bây giờ, bố tôi đã đi rồi, anh đã hài lòng chưa?”

Trương Phong nhợt nhạt cười nói, trong giọng nói tràn ngập đau thương.

Trương Hiên nhìn Trương Phong, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước, nói: “Chuyện bố mẹ tôi, tôi sẽ tự đi điều tra. Cậu đừng mơ sẽ lợi dụng tôi giúp cậu làm cái gì, cậu, không xứng!”

Nghe lời này của Trương Hiên, sắc mặt Trương Phong khó coi như vừa ăn nhầm phải ruồi nhặng vậy.

“Mặc kệ Trương Kế Giang giúp ai ra tay, ông ta đều đáng chết! Cho dù ông ta không bị người khác giết, thì hôm nay, ông ta cũng nhất định phải chết!”

“Đừng có lôi cái suy nghĩ tính toán đáng thương ít ỏi ấy ra mà thách thức kiên nhẫn của tôi!”

Có chút vặt vãnh này mà cũng đòi kích được Trấn Thiên Vương, Trương Phong này cũng nghĩ anh đơn giản quá.

Đúng lúc đó, một mình Thanh Long quay trở về.

“Anh, thoát mất rồi!”

Ánh sáng trong mắt Trương Hiên lóe lên!

Thoát rồi!

Thanh Long đây là Tông sư, vậy mà có thể trốn thoát trước mặt cậu ta, vậy chắc chắn ít nhất tu vi của người đó cũng phải ở cấp bậc Tông sư.

Trương Hiên cười lạnh lùng, đúng là “ngọa hổ tàng long”, thế mà có người dám giở trò trước mặt anh.

Thế lực có thể cử ra Tông sư đi làm sát thủ, trên thế giới này cũng không có mấy đâu.

“Xem ra đám người kia thấy tôi bị thương nên không chịu yên phận thêm được nữa rồi.”

Trương Hiên nhìn theo hướng bóng người áo đen trốn thoát, đây là ép anh phải tự mình ra tay đây mà.

Thanh Long và Bạch Hổ căng thẳng bảo vệ hai bên người Trương Hiên.

“Bạch Hổ, cậu đi đến chỗ ở của Trương Kế Giang, tra xét một loạt đồ đạc mà ông ta có để tìm manh mối. Tối muốn xem xem ai là kẻ đứng sau màn giật dây.”

Bạch Hổ nghe lệnh, kéo theo Trương Phong lập tức rời đi.

“Trương Hiên, mọi người chúng tôi thương lượng rồi, chúng tôi quyết định để cậu đảm nhiệm vị trí chưởng quản nhà họ Trương chúng tôi!” Đám người nhà họ Trương đẩy tới đẩy lui, mới đẩy ra được một người căng da đầu đứng ra nói chuyện.

Những người nhà họ Trương trông ngóng nhìn Trương Hiên, giả sử Trương Hiên thực sự đồng ý làm chưởng quản nhà họ Trương, vậy thì nhà họ Trương chắc chắn có thể khuất phục cái thành phố Đông Sơn nhỏ bé này rồi.

Bọn họ dường như nhìn thấy được cuộc sống đẹp đẽ đang giơ tay vẫy gọi.

Còn đối với Trương Kế Giang đã chết kia, hay với Trương Kế Minh đã bị đánh phế kia, ai thèm quan tâm cơ chứ?

“Trương Bằng Trình có thể tiếp nhận vị trí chưởng quản của nhà họ Trương. Hôm nay đến đây thôi, nếu có làm phiền, mong các vị lượng thứ.”

Nói xong, Trương Hiên kéo theo em gái, rời khỏi nhà hàng.

Lúc mới đến, lẳng lặng chẳng ai biết đến.

Lúc họ rời đi, muôn người phải chú ý.

Đợi Trương Hiên thực sự rời đi rồi, thân thể Mạnh Vị Nhiên mới thoát khỏi trạng thái căng cứng. Đứng bên cạnh Trương Hiên, Mạnh Vị Nhiên bị khí chất mạnh mẽ trấn áp đến không thể hít thở được bình thường.

Lúc này, Trương Hiên rời đi rồi, ông ta chẳng kiên trì nổi nữa, mềm nhũn ngã ra sàn.

Nghĩ lại câu nói trước kia của Trương Hiên, ông ta cảm thấy may mắn vì mình đã nghe lời con gái, nếu không, nhà họ Mạnh cũng đi đời rồi.

Buổi tối hôm đó đã được định trước là một buổi tối không yên lành.

Nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên đã bị phong tỏa.

Ông Chử bên Công An đã cáo bệnh từ chức rồi.

Còn chưởng quản nhà họ Trương ông Trương Kế Giang bị sát hại.

Mỗi sự việc này đều đang báo hiệu trước rằng “bầu trời” thành phố Đông Sơn đang dần dần biến đổi.

Tất cả mọi người đều đang đoán xem ai là người đã gây ra tất cả những chuyện này.

Trong một thời gian ngắn, mọi thế lực lớn nhỏ đều truyền ra mệnh lệnh ở ẩn, ai cũng không dám vào những lúc thời khắc then chốt thế này, chọc giận kẻ mạnh thực sự trong bóng tối kia.

Nhưng, vừa tra xét ra kết quả, những thế lực này đều đờ đẫn luôn rồi, cả ba chuyện kia vậy mà đều chỉ do một người đứng sau.

Một người!

Thủ đoạn của người này… đây là thủ đoạn lợi hại đến mức nào chứ?

Ngày thứ hai.

Lúc Trương Hiên đến nhà Hạ Mộng, Hạ Phi Huyên đã chuẩn bị xong hết chỉ còn đợi xuất phát mà thôi.

Nhìn thấy Trương Hiên đến, Hạ Phi Huyên như bay đến, sà vào lòng Trương Hiên.

Tiểu Liên đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng ấy, ánh mắt cũng mở to đầy mong ước.

Cũng một buổi tối trôi qua rồi, dường như mẹ cô bé đã hoàn toàn quên mất cô bé rồi vậy, trong đáy mắt cô bé có ẩn giấu nỗi thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị che giấu hết đi. App TYT tytnovel.com

Hạ Mộng quan tâm cũng đi qua bế Tiểu Liên lên, cô bé lưu luyến rúc vào lòng Hạ Mộng, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cổ cô.

“Đi thôi, xuất phát nào, cùng nhau đến công viên trò chơi nhé!”

Hai cô bé vỗ tay vui vẻ, bốn người cùng lên xe, lái về phía trước.

Dưới vòng đu quay khổng lồ, Hạ Mộng nhìn ba người trên cao đang không ngừng kêu gọi, khóe miệng mỉm cười. Mấy ngày nay dường như cô mới được cảm nhận thế nào mới là cuộc sống tươi đẹp.

“Ôi, mẹ này, mẹ không lên trên chơi là thiệt lắm đó nha!”

Vừa xuống, hai cô bé vui vẻ nhảy nhót, tung tăng chạy lại hướng Hạ Mộng.

“Có bố ở bên con là được rồi mà?”

Hạ Mộng nhìn thấy vòng đu quay mặt trời, đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sợ hãi.

Có ai mà nghĩ được rằng, đường đường là Tổng giám đốc của Ức Mộng Hiên, nữ doanh nhân “hô mưa gọi gió” trên thương trường như Hạ Mộng lại sợ độ cao cơ chứ.

Trương Hiên biết điều này, nên lúc trước mới không cưỡng ép cô.

“Bố ơi, con muốn ăn kem!”

Hạ Phi Huyên chỉ tay về hàng đồ lạnh cách đó không xa, cất tiếng gọi Trương Hiên.

Mặc dù Tiểu Liên không nói gì, nhưng trong đôi mắt to tròn ấy của cô bé cũng đã đong đầy mong chờ.

Trương Hiên chiều chuộng nhìn hai cô bé, nói: “Được, bố đi mua kem về cho hai bé nhé!”

Trương Hiên mua bốn cây kem, vừa trả tiền xong bỗng nghe thấy tiếng Hạ Mộng kêu to.

Trương Hiên quay người lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy bốn người đàn ông to lớn đang cướp lấy hai cô bé, sau đó chạy trốn vào trong đám đông.

Người đi lại ở đây rất đông, phải đến mấy trăm người, nhưng dường như tất cả chỉ dửng dưng đứng nhìn, không ai chịu đồng ý ra tay cứu giúp.

Hạ Mộng liều mạng chạy đuổi theo, nhưng cô còn đang đi giày cao gót vốn cũng chẳng chạy nhanh được, mà cho dù cô có tháo cả giày ra cũng vẫn không kịp đuổi theo bốn tên đàn ông đã lẩn mất vào trong đám đông kia.

Hạ Mộng bất lực chỉ còn biết hét lớn, cầu xin sự giúp đỡ của những người đi qua, nhưng nhìn thấy đám người đó thờ ơ không có hành động gì, cô chỉ đành phải đem hy vọng của mình đặt hết lên người Trương Hiên.

“Đợi tôi!” Trương Hiên đỡ được Hạ Mộng đang nghiêng người sắp ngã, bước nhanh đi, mất hút trước mắt mọi người.

Hạ Mộng bất lực nhìn hướng Trương Hiên rời đi, trong lòng cô thầm cầu nguyện, rồi vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Trương Hiên kéo bốn tên đàn ông vào một ngõ cụt.

Hai cô bé như bị chuốc thuốc mê gì đó, vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Bốn tên đàn ông thấy chỉ có mình Trương Hiên đuổi theo, quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt quay người lại.

Bốn tên rút ra dao găm, lạnh lùng nhìn Trương Hiên đe dọa: “Thằng nhãi, tao thấy mày chán sống rồi hả, chỉ có hai con nhóc con này thôi, cũng chẳng nối dõi tông đường được cho mày, mày đẻ thêm thằng con trai là được rồi, mày…”

Tên đó không còn nói tiếp được nữa, gã sống sờ sờ mà đã bị Trương Hiên “cắt đứt” lời…



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp