Thiên Vương Trở Về

Chương 43


1 năm

trướctiếp

Bóng dáng Trương Hiên nhìn qua có vẻ đơn bạc, nhưng anh lại cho người ta cảm giác vô cùng nghiêm túc và uy phong.

Thanh Long nâng theo quan tài đi đến trước mặt Trương Kế Giang, vứt mạnh xuống đất.

“Đùng!”

Tiếng vang khó chịu khiến cho những người ở gần cũng cảm thấy chấn động, hai chân run lên.

Cỗ quan tài này cũng thật nặng!

“Cỗ quan tài này được khoét nguyên thân từ gỗ Tử Tâm nổi tiếng đấy, cũng xứng với thân phận của ông lắm.”

Trương Hiên vuốt ve dọc theo thân quan tài, nhưng những lời anh thốt ra lại khiến cho ai nấy không khỏi há hốc miệng.

Gan người này to quá đi mất!

“Là mày! không ngờ mày còn sống, cái thứ giết cha giết mẹ là mày đã bị phán tội tử hình rồi. Xem ra mày là phạm nhân trốn ra hả?” Người quát mắng Trương Bằng Trình lúc trước, lại đứng ra nói.

Lời còn chưa nói hết, cả hội trường đã ồ lên.

Phạm nhân trốn trại!

Người này là phạm nhân trốn trại!

Chỉ là một phạm nhân trốn trại, thế mà lại không kiêng kị gì dám xuất hiện trước mặt đám đông thế này, sao ngông cuồng đến thế.

“Một tên phạm nhân trốn trại không đi trốn cho kỹ đi, lại còn giương cờ đánh trống xuất hiện trước mặt tao, thằng nhãi này, tao không biết phải nói lời gì mày nữa.”

“Trương Hiên?” Lúc này, Trương Bằng Trình mới nhận ra Trương Hiên, anh ta vội chạy lên chắn trước mặt Trương Hiên, rồi quay qua nói chuyện với người vừa quát: “Chú ba, chú biết rõ ai mới là hung thủ thực sự sát hại chưởng quản tiền nhiệm. Tại sao chú còn nói như thế?”

“Chẳng phải chú đã nắm được bằng chứng sự việc năm đó rồi đấy sao?”

Trương Bằng Trình nhìn người được gọi là “chú ba” bằng ánh mắt không dám tin.

Kéo Trương Bằng Trình sang một bên, Trương Hiên mới lạnh nhạt nhìn người vừa quát, nói: “Ông chọn làm chó cho người ta, tôi cũng không trách móc gì. Nhưng mà, trước khi nói gì thì phải nghĩ cho kỹ đã. Nếu không… có khi ông sẽ chết đấy!”

Lúc nói đến chữ “chết”, khuôn mặt Trương Hiên còn để lộ ra ý cười.

Khuôn mặt nhìn như tươi cười vui vẻ ấy, thực chất lại khiến cho người ta phải khiếp sợ.

“Trương Hiên! Trương Hiên…” Có người lẩm bẩm, bỗng nhiên mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn Trương Hiên. App TYT tytnovel.com

Một người bị tuyên án tử hình, sau năm năm lại đường hoàng xuất hiện trước mắt mọi người.

Trước mặt bao nhiêu người như vậy, thế mà Trương Kế Minh bị người ta uy hiếp, trong lòng ông ta tức giận lắm. Nhưng có tức giận thế nào, chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Trương Hiên lúc này thôi, cũng đã đủ cho ông ta cũng thấy toàn thân run rẩy, cảm giác sợ hãi bỗng xuất hiện trong lòng ông ta.

Bản thân ông ta cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác như thế.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trầm lặng trong hội trường.

Trên người thấy rung, Trương Kế Giang mới phát hiện ra là điện thoại của ông ta đang đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, những căng thẳng trên mặt ông ta biến mất không còn tăm tích, ánh mắt nhìn Trương Hiên cũng dần trở thành ánh mắt nghiền ngẫm.

Nhìn vẻ đùa bỡn bên khóe miệng đang nhếch lên của Trương Kế Giang, bỗng Trương Kế Minh cảm thấy bản thân mình đã có chỗ dựa.

Chắc hẳn, những người đó đã đến rồi, đây cũng chính là lý do mà hôm nay ông ta chọn lựa nương nhờ vào Trương Kế Giang.

“Trương Kế Giang, ông muốn tự mình nói, hay là để tôi ép ông nói?”

Nụ cười trên mặt Trương Hiên vẫn không giảm bớt phần tươi tắn, giọng nói lại ấn chứa khí chất khiến người khác không thể kháng cự.

“Nhãi con, tao cũng tặng cho mày một câu, bây giờ mày cút đi cho nhanh vẫn còn kịp đấy.”

Chưa đợi Trương Kế Giang mở lời, Trương Kế Minh đứng bên cạnh đã chen miệng.

“Để ông ta ngậm miệng đi!”

Trương Hiên vừa dứt lời, một bóng hình đã vút qua.

“Rắc!”

Tiếng vang lên như thứ gì đó bị vỡ.

“A! A! A! A!”

Chỉ thấy, cằm của Trương Kế Minh đã bị bóp nát, máu tươi trào ra, ông ta muốn mở miệng ra nói cũng chỉ còn phát ra được âm thanh “a, a” không tròn vành rõ chữ.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Giờ phút này, không khí nơi đây bỗng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người lại đổ dồn lên trên người Thanh Long vừa ra tay, mà Thanh Long cứ như chẳng phải người gây ra chuyện, vẫn cứ yên tĩnh đứng bên cạnh Trương Hiên.

“Hôm nay, tôi chỉ chuẩn bị có một cỗ quan tài, nếu không đủ, thì các người cứ nói tiếp đi, chút tiền này, tôi đây, vẫn trả được.”

Tiếng Trương Hiên vang lên vẫn điềm đạm như thế, nhưng không ai trong số những người có mặt ở đây còn dám coi thường nữa.

Giọng nói anh càng điềm đạm lại càng khiến trong lòng người ta thấy hoảng loạn hơn.

Cho dù là kẻ đã giết không biết bao nhiêu mạng người là Trương Kế Giang, khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khống chế được mà sinh ra cảm giác rùng mình.

Vì câu nói này của Trương Hiên mà đám đông lại rơi vào cảnh im ắng như tờ.

Cả đám người không ai dám thở mạnh, chỉ sợ gây ra họa lớn nào đó mà thôi.

“Trương Kế Giang, ông muốn tự mình nói ra, hay là để tôi ép ông nói?”

“Ông chỉ có thời gian năm phút thôi, mau khai hết mọi chuyện mà ông đã làm ra đây. Nếu thiếu một chuyện thôi, tôi đảm bảo ông sống còn khổ hơn là chết nữa đấy!”

Ánh mắt Trương Hiên như một con dao sắc đang rạch trên mặt Trương Kế Giang.

Nhận được ánh mắt của Trương Hiên, mặt Trương Kế Giang trắng bệch, ông ta không kìm được mà lùi về sau mấy bước.

Đứng sau mấy người nhà họ Trương, lúc này lòng bàn tay Trương Phong đã ướt đẫm, anh ta liếm bờ môi khô nứt của mình, không ngừng nghĩ tới câu nói lúc ban ngày kia của Trương Hiên.

Ánh mắt mọi người có mặt ở đây đều đang nhìn chằm chằm lên người Trương Kế Giang, ai cũng muốn nhìn xem ông ta sẽ phản ứng ra sao.

Hai chân Trương Kế Giang run lẩy bẩy, dường như ông ta sắp đứng không vững nữa rồi.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy ánh mắt của Trương Hiên, ông ta có cảm giác như mình đang bị thần chết nhìn chằm chằm vậy.

“Còn bốn phút nữa.”

“Nếu ông vẫn còn không nói, vậy thì ông dặn dò người dưới chuẩn bị lo hậu sự cho ông đi.”

Trương Hiên nói xong, kéo theo em gái đi sang bên cạnh.

Bạch Hổ nhấc hai chiếc ghế tới để Trương Hiên và Trương Nhược Hi ngồi xuống.

Nghe lời Trương Hiên nói, con ngươi Trương Kế Giang co rút, cả người run cầm cập.

Chẳng ai dám coi những lời nói này của Trương Hiên là đang nói đùa cả.

Cảm giác của Trương Kế Giang là mạnh mẽ nhất, chỉ nghe trong lời nói của Trương Hiên đầy ý giết chóc.

Câu nói này khiến ông ta không rét mà run.

Ánh mắt Trương Kế Giang vừa lóe.

Giây sau, bóng đám người xuất hiện ở cửa phòng chính.

Trương Kế Giang cười lớn.

Ông ta cười đến rất vui vẻ.

“Nhãi con, đừng tưởng có chút võ công là cả thế giới này mặc cho cậu thâu tóm.”

“Tôi biết thân phận của cậu, nhưng cái thân phận ấy cũng không thể để cậu ngang ngược không kiêng kị ai như thế được đâu.”

“Tôi thừa nhận, cậu cũng có cống hiến lớn cho nước nhà.”

“Nhưng mà, nhà họ Trương của tôi, mỗi năm cũng đóng thuế hàng chục tỷ cho chính quyền Z, cũng cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Lỗ Bắc chẳng kém gì cậu cả.”

“Hơn nữa, trên thế giới này cũng chẳng phải chỉ có mấy người các cậu có võ công.”

“Tôi nghĩ, tôi cần phải giới thiệu mấy người bạn này cho cậu, để cậu nhìn thấy được sự rộng lớn của thế giới này nhé.”

Trương Kế Giang càng nói càng hưng phấn, nét cười trên mặt lại càng sâu thêm.

Trương Hiên vẫn lạnh nhạt nhìn, dường như anh đang chờ đợi.

Mà nhìn thấy anh như vậy, Trương Kế Giang vui vẻ đợi xem kịch hay.

“Cạch! Cạch! Cạch!”

Tiếng giày da bước trên mặt nền nhà bỗng vang lên, trong không gian lặng ngắt, tiếng động ấy càng trở nên rõ ràng.

“Rốt cuộc là ai ngông cuồng thế, dám giết người trước đám đông?”

Đám đông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người mặc bộ vest trắng đang đi tới.

“Ông chủ Trương, chúng tôi không đến muộn đấy chứ.”

Mấy người vừa tới nói lời chào hỏi với Trương Kế Giang, nét mặt bọn họ kiêu căng chẳng kiêng nể gì nhân vật lớn ở thành phố Đông Sơn như Trương Kế Giang cả.

Nhưng Trương Kế Giang cũng chẳng có ý không vui, ngược lại còn có bộ dạng như chuyện đương nhiên vậy, ông ta nói:

“Không muộn, không muộn, thời gian các vị đến đây cũng vừa kịp lúc đấy.”

Khuôn mặt Trương Kế Giang lộ ra ý nịnh hót không thèm che giấu.

Đám người mới tới thấy thế, khuôn mặt càng thêm kiêu ngạo.

“Chu Hữu Sương của phái Bát Quái có quan hệ gì với các người?”

Đúng lúc đó, Trương Hiên cất tiếng hỏi.

Mà, những người nghe thấy câu hỏi này của anh xong, sắc mặt bọn họ lập tức biến đổi…



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp