Thiên Vương Trở Về

Chương 42: Tặng quà mừng thọ


1 năm

trướctiếp

Trương Kế Giang lạnh lùng nhìn Trương Bằng Trình.

Dưới cái nhìn chằm chằm lạnh lùng ấy của ông ta, cuối cùng Trương Bằng Trình còn ít tuổi cũng không thể chống đỡ được, anh ta chỉ đành cúi đầu xuống.

Thấy vậy, Trương Phong nhếch mép khinh bỉ, chẳng phải anh ta ghê gớm lắm à? Sao không ghê gớm tiếp đi?

“Trương Bằng Trình, nếu như cậu đã nhắc đến chuyện của Trương Thiên Lâm, vậy thì cậu cứ nói cho rõ ràng luôn đi. Hôm nay, nếu như cậu không nói cho rõ ràng được mọi chuyện thì ngày mai lập tức đến công ty rồi chủ động viết đơn từ bỏ chức vụ Giám đốc kia đi.”

Trương Bằng Trình có chút bất ngờ, sau đó lại cười phá lên.

“Muốn tôi nói rõ sao? Được thôi, vậy thì tôi đây cũng nói rõ mọi chuyện.”

Trương Bằng Trình tức giận nhìn Trương Kế Giang, anh ta hiểu rõ, đây là Trương Kế Giang đang cố tình nhân cơ hội này để đá anh ta ra khỏi công ty.

“Câm miệng!”

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên.

Trương Bằng Trình sững sờ nhìn lại, người vừa lên tiếng quát anh ta dừng lại, lại chính là chú ba, người mà lúc bình thường vẫn luôn ủng hộ anh ta nhất.

Trương Nhược Hi cũng tỏ ra rất bất ngờ.

Trương Hiên hờ hững chứng kiến tất cả, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu em gái.

“Cô nhóc, có phải em đang cảm thấy không ngờ tới không? Có phải em đang không hiểu, rõ ràng người đó rất hay ủng hộ Trương Bằng Trình, tại sao đúng lúc này lại cũng chính là ông ta đứng ra quát tháo Trương Bằng Trình hay không?”

Trương Nhược Hi thẫn thờ, rồi gật đầu.

“Người kinh doanh coi trọng lợi ích, tình thân ư? Trong mắt bọn họ cái gọi là tình cảm chẳng đáng giá một xu đâu.”

Giọng điệu của Trương Hiên rất điềm nhiên, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, anh biết đám người này chỉ coi trọng tiền mà thôi.

“Lý do ông còn đứng được ở đây để nói chuyện với tôi, cũng là do ông biết vì con gái mình mà thay đổi thái độ.” Trương Hiên hờ hững nhìn Mạnh Vị Nhiên đang đứng bên cạnh, rồi nói với ông ta một câu.

Ngay lập tức, áo Mạnh Vị Nhiên ướt đẫm mồ hôi.

Nếu nghe người khác nói, chắc chắn ông ta còn nghĩ là họ đang nói quá lên đấy thôi. Thế nhưng, lúc ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên, ông ta đã nhìn thấy bản lĩnh thực sự của Trương Hiên, nên chẳng dám nghi ngờ chút nào chuyện anh nói.

“Cảm ơn cậu Trương.”

Mạnh Vị Nhiên đưa tay lên trán vuốt đi những giọt mồ hôi vốn chỉ do ông ta tưởng tượng ra, ánh mắt dần dần trở nên tan rã.

Lúc này, những người xung quanh cũng đã thẫn thờ.

Bọn họ… đang nhìn thấy gì đây?

Chưởng quản Mạnh cao quý nhường ấy lại nhỏ bé và quỵ lụy đến vậy trước mắt người này?

Rốt cuộc đôi nam nữ này là ai đây?

Nhưng đa số ánh mắt mọi người có mặt ở đây đều đang đổ dồn vào sự việc xảy ra trước mắt, rất ít người đang chú ý đến bên chỗ Trương Hiên.

“Anh, đồ đã đến rồi!” Thanh Long đi đến, nói nhỏ với Trương Hiên, rồi lại đi ra ngoài.

Trương Hiên nở nụ cười mỉm.

Trong hội trường.

Chỉ chớp mắt, Trương Bằng Trình đã rõ ràng tất cả, anh ta nản lòng lắc đầu ngán ngẩm. Một Trương Thị như thế này, anh ta ở lại còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

“Hừ!” Trương Phong tạm quên đi chuyện xảy ra ở nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên, lạnh lùng nhìn Trương Bằng Trình.

Cảm nhận được ánh mắt sợ sệt của những người xung quanh, anh ta ra điều dương dương tự đắc nhìn quanh bốn phía. Bỗng chốc, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trong phạm vi nhìn của anh ta.

Trong lòng Trương Phong lộp bộp một tiếng.

“Trương Bằng Trình, kể từ hôm nay, cậu không còn là người nhà họ Trương chúng tôi nữa, tự mình cút ra ngoài đi! Ngày mai, tôi hi vọng nhìn thấy đơn xin từ chức của cậu.”

Nói xong, Trương Kế Giang chuyển sang mặt cười, nói: “Được rồi, mọi người không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà kém vui, sau đây, tôi xin tuyên bố một tin, để…”

“Ấy ấy ấy, ai cho anh đi vào đây, mau ra ngoài!”

Đúng lúc này, tiếng bảo vệ ngoài cửa vang lên ngắt lời nói tiếp theo của Trương Kế Giang, đôi mày Trương Kế Giang nhíu lại, nhìn ra cửa.

Đám đông cũng đổ dồn ánh mắt vào nơi phát ra tiếng nói, sau đó không khống chế được cảm xúc, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông cao to đang đi vào, một tay anh ta nhấc theo cỗ quan tài.

Mặc kệ cho mấy người bảo vệ đang cố ngăn cản, người đàn ông này vẫn chẳng ảnh hưởng gì, anh ta giống như một chiếc xe tăng phăm phăm tiến đến.

Quan tài!

Người này còn nhấc theo một cỗ quan tài đi vào hội trường, còn đang đi thẳng về hướng Trương Kế Giang.

Những nơi anh ta đi qua, mọi người không dám đứng yên, tất cả đều tránh dạt ra hai bên.

Khí chất trên người anh ta quá mạnh mẽ, chỉ cần tránh đi chậm một chút thôi là bị khí chất trên người anh ta đè nén, cảm giác như đang bị đẩy vào núi đao biển lửa vậy

Sắc mặt Trương Kế Giang dần dần biến thành vẻ âm trầm.

Hôm nay là buổi lễ mừng thọ của ông ta, cả cái thành phố Đông Sơn đều biết chuyện này, thế mà lại có người dám nhấc theo quan tài tiến vào đây, đây rõ ràng là đang nhằm vào ông ta.

Nhìn thấy sắc mặt của Trương Kế Giang, mọi người mới vỡ lẽ, chuyện hôm nay e rằng không thể kết thúc êm thấm được rồi.

Nhìn thấy Thanh Long đang nhấc theo một cỗ quan tài tiến vào, Mạnh Vị Nhiên đứng bên cạnh Trương Hiên hít ngược một ngụm hơi lạnh, đôi mắt mở trừng trừng, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Trương Nhược Hi ngây người nhìn Thanh Long, vừa rồi “đồ” mà anh Thanh Long nhắc tới chính là cỗ quan tài này hay sao?

Lúc này, ánh mắt của mọi người ở đây đều tập trung trên người Thanh Long.

“Tôi đang nhìn thấy gì đây?”

“Quan tài? Chẳng lẽ người này chán sống rồi à?”

“Chết chắc rồi, dám bê một cỗ quan tài đến tiệc mừng thọ của Trương Kế Giang. Ở thành phố Đông Sơn này, Trương Kế Giang muốn giết ai thì chẳng phải là việc dễ dàng quá hay sao.”

Trương Bằng Trình vừa định quay người rời đi, thấy vậy liền dừng lại, lạnh lùng nhìn màn kịch diễn ra trước mắt.

Cả đám bảo vệ mồ hôi đầy trán, nhưng mặc kệ bọn họ có ngăn cản thế nào cũng chẳng thể ngăn cản nổi người này. App TYT tytnovel.com

“Anh bạn, anh là ai? Sao hôm nay, vào ngày này lại bê theo thứ đồ kia vào đây, không phù hợp đâu.”

Giọng nói Trương Kế Giang rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra sự tức giận trong lời nói của ông ta.

“Hợp chứ sao lại không, cái này tôi chuẩn bị để dành riêng cho ông mà.”

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.

“Soạt!”

Tức khắc, mọi người đứng tránh ra hai bên, tạo thành một con đường trống, ánh mắt mọi người lại tập trung lên người Trương Hiên.

Trương Phong nghe thấy giọng nói của Trương Hiên, trong lòng lại lộp bộp mấy tiếng, không biết tại sao, bỗng nhiên anh ta cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cứ như là có chuyện xấu gì đang chuẩn bị xảy ra vậy.

Mạnh Vị Nhiên như hóa đá toàn thân, cậu Trương này cũng mạnh mẽ quá.

Trương Kế Giang nhìn Trương Hiên, cũng đã năm năm không gặp, nên có vẻ như ông ta không nhận ra anh. Mà vừa nhìn, ông ta lại nhận ra ngay Mạnh Vị Nhiên đang đứng cạnh Trương Hiên kia.

“Chưởng quản Mạnh, đây là ông đang có ý gì?”

Nét mặt Mạnh Vị Nhiên cứng nhắc, không dám lên tiếng, ông ta cố căng da đầu đứng bên cạnh Trương Hiên.

Chuyện này… to chuyện rồi đây!

Dám đem quan tài đến tiệc mừng thọ của người khác, đây là quyết lật mặt đến nơi đến chốn chứ còn gì.

Sắc mặt Trương Hiên hiển nhiên, mặc kệ người khác nói gì, hôm nay anh đến đây là để gây sự mà, không cần thiết phải kiêng kị điều gì hết.

Hơn nữa, ở đây… còn có người khiến anh phải kiêng kị sao?

Trương Hiên đứng lên, bước từng bước về phía Trương Kế Giang.

Trương Nhược Hi thất thần, kệ anh trai kéo lên phía trước.

Tới bây giờ, Trương Kế Giang mới nhận ra Trương Nhược Hi đang ở cạnh Trương Hiên, ông ta nghi hoặc mở miệng hỏi: “Trương Hiên?”

“Trương Hiên?”

Nghe thấy cái tên này, mọi người xung quanh lập tức nghi ngờ, thành phố Đông Sơn bọn họ có nhân vật đình đám mang tên này hay sao?

Nhưng cái tên từ miệng ông lớn Trương Kế Giang của thành phố Đông Sơn thốt ra, thì chắc chắn người này cũng không phải kẻ tầm thường.

Nhìn thấy Trương Hiên, sau đó liên hệ với những chuyện mà con trai kể lúc trước, bỗng trong lòng Trương Kế Giang cảm thấy hoảng loạn.

Bây giờ, trong lòng ông ta, Trương Hiên đã trở nên quá thần bí.

Mấy ngày trước, ông ta vẫn còn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của mình, nhưng dần dần, ông ta mới nhận ra bản lĩnh của Trương Hiên, vì thế mà trong lòng Trương Kế Giang càng cảm thấy đề phòng hơn.

Lúc này, nhìn thấy Trương Hiên đang đứng ngay trước mắt, nỗi sợ hãi trong lòng Trương Kế Giang ngay tức khắc dâng lên đến đỉnh điểm.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp