Thiên Vương Trở Về

Chương 30: Anh, phía bên kia


1 năm

trướctiếp

Nhà họ Vương bọn họ đã kinh doanh ở thành phố Đông Sơn cũng nhiều năm như vậy rồi, không chỉ vì nhà bọn họ và nhà họ Trương có quan hệ thân thiết.

Mà quan hệ với chính quyền Z đương nhiên cũng rất tốt.

Vương Thuỵ Phàm là một quân nhân xuất ngũ, nếu anh ta thật sự muốn hành động, những người bên Công an chắc chắn sẽ không làm mất thể diện của anh.

Trương Hiên nhìn Vương Thuỵ Phàm một cách lạnh lùng: “Tôi vẫn tin tưởng, thế giới này vẫn còn có công bằng chính trực, tôi sẽ chờ xem!”

Vương Thuỵ Phàm nhìn Trương Hiên, trong ánh mắt ánh lên sự thù hận không hề che dấu.

Thằng nhãi, không phải anh muốn chờ xem sao?

Đợi người của bên Công an tới rồi, tôi chắc chắn sẽ có biện pháp bắt anh phải đi vào.

Hạ Mộng nhìn Trương Hiên với vẻ mặt phức tạp, cô có thể nhìn ra được, Trương Hiên cũng quá mức ngây thơ rồi, có điều cô ấy có thể hiểu được, điều này có liên quan tới việc anh ta vừa mới xuất ngũ.

Mấy năm nay nhà họ Vương vô cùng phát triển ở thành phố Đông Sơn, không thể nào khinh thường được.

Có điều, sở dĩ Trương Hiên bị rơi vào cục diện như bây giờ cũng đều là do cô ấy mà ra, chuyện này, cô nhất định phải ra tay giải quyết chuyện này.

Nghĩ đến đây, đôi bàn tay trắng như phấn của cô nắm chặt lại, lần này, nói không chừng lại phải quay về nhà họ Hạ một chuyến rồi.

Cô không chú ý tới, Tiểu Phương ở bên cạnh dáng vẻ dường như đang vô cùng sùng bái.

Quá mạnh mẽ rồi!

Man quá đi!

Một lát sau, dưới lầu vang một hồi âm thanh của còi cảnh sát.

Một đám người bước đến.

Vương Thuỵ Phàm nhìn thấy người đứng đầu, lập tức kích động lên: “Ngài Chứ, chính là người này, anh nhìn xem răng của tôi này...”

Hạ Mộng chạy nhanh tới giải thích nói: “Ngài Chử, sở dĩ Trương Hiên ra tay động thủ là bởi vì Vương Thuỵ Phàm...”

Cô vừa mới mở miệng, chỉ thấy Chử Giang Nhiên vẫy vẫy tay: “Mọi chuyện đã xong cả rồi, tôi tự khắc sẽ điều tra rõ ràng.”

Lời vừa tới bên miệng, lại nhìn thấy gương mặt cười như không cười kia của người họ Trương nào đó, lập tức bị doạ sợ tới mức tất cả đều nuốt lại vào trong.

Đây... Sao ông ta như thế nào lại xui xẻo tới như thế chứ? Lại đụng phải Trương Hiên rồi!

Sắc mặt Hạ Mộng thay đổi, mà vẻ mặt Vương Thuỵ Phàm vẫn tràn đầy đắc ý.

Anh ta lạnh lùng nhìn về phía Trương Hiên, có nhìn rõ chưa, tôi chỉ cần một gọi cú điện thoại, là cũng đủ để khiến anh phải ngồi tù rồi.

Nhãi ranh, ở thời đại này, không phải là thời đại mà một người như anh có thể ở đó mà ngạo mạn, ở thành phố Đông Sơn này, tôi có cả hàng vạn cách khiến anh chết một cách thảm hại.

Trương Hiên cười như không cười mà nhìn Chử Giang Nhiên, cứ đứng ở nơi đó mà sừng sững bất động, thật giống như tư thế quân đội ở trong trạm quân doanh vậy, không chút cẩu thả.

“Ngài Chử, mau bắt anh ta lại, mẹ nó chứ, ông đây muốn giết chết anh ta!”

Vương Thuỵ Phàm nhe răng cười nói, nhìn xuống Trương Hiên, như thể đã thấy được cảnh Trương Hiên ở trong ngục tù nhìn anh mà cầu xin tha thứ.

Nhưng ngay sau đó, Chử Giang Nhiên lại mở miệng, trong thanh âm còn mang theo chút run rẩy khó mà phát hiện được.

“Trong khoảng thời gian này, chúng tôi vẫn luôn theo sát vụ việc này...”

Vương Thuỵ Phàm đắc ý, ngài Chử đúng là ngài Chử, lời này nói ra vô cùng trôi chảy.

“... Có người làm chứng, Vương Thuỵ Phàm thường xuyên thực hiện những hành động làm nhiễu loạn trật tự công ty, đe dọa, uy hiếp quấy rối phụ nữ, và quan hệ với cô gái còn chưa đủ tuổi vị thành niên, hiện giờ, chứng cứ đã vô cùng xác thực, thực hiện bắt giữ, giải đi!”

Lời vừa dứt, tay liền vung lên, vài người tiến đến lớn giọng lấy ra còng tay bạc, đeo vào tay của Vương Thuỵ Phàm.

Nụ cười trên mặt Vương Thuỵ Phàm hoàn toàn đông cứng, ánh mắt dần trở nên ngưng đọng lại.

Đôi mắt đẹp đẽ của Hạ Mộng khé chớp, kinh ngạc nhìn một màn này, thật sự khó mà tin được.

“Ngài Chử, có gì đó nhầm lẫn ở đây phải không? Tôi là người báo cảnh sát đấy!”

“Anh ta đánh tôi, anh nhìn tôi...”

Vẻ mặt Vương Thuỵ Phàm tràn đầy sự ngơ ngác, tình huống gì thế này?

“Có chuyện gì, quay về cục rồi nói đi! Ở công ty của người khác nói thì không được tốt cho lắm!”

Nói rồi, Chử Giang Nhiên dùng ánh mắt tràn đầy vẻ tạ lỗi nhìn về phía Hạ Mộng: “Thực xin lỗi, cô Hạ à, kỳ thật chúng tôi đã sớm chú ý tới anh ta rồi, chỉ là chứng cứ vẫn còn chưa đủ.”

“Hiện giờ, chứng cứ đã vô cùng xác thực, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích rõ ràng!”

Hạ Mộng còn có chút ngây ngốc, cô báo cảnh sát đã rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều là qua loa cho xong việc, không nghĩ tới lần này tự nhiên lại thuận lợi tới như vậy.

“Vất vả cho ngài Chử rồi!”

Ánh mắt Chử Giang Nhiên quét đến hướng của Trương Hiên khóe miệng khẽ mỉm cười một cái, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, lại quay ra nói với Hạ Mộng: “Cô khách sáo rồi, chức trách mà thôi, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Sau khi nói xong, ông ta liền mang theo đội ngũ rời đi.

Mới vừa đi khỏi công ty, Vương Thuỵ Phàm liền giãy nảy lên.

“Chú Chử, đủ chưa hả?”

Chử Giang Nhiên không thèm để ý đến anh ta, ra hiệu bảo cấp dưới đem anh ta áp giải vào trong xe.

Mọi người ở phía sau anh ta thì lại kinh ngạc khi phát hiện ra, không biết từ khi nào mà cục trưởng của bọn họ lại bị mồ hôi tuôn ra thấm ướt cả hết áo.

Bọn họ lúc này mới chú ý tới, hai chân của cục trưởng hình như còn đang run lên.

Bọn họ không biết, Chử Giang Nhiên bị doạ sợ chết khiếp rồi! App TYT tytnovel.com

Mẹ nó chứ, tại sao lại xui xẻo tới như vậy?

Trấn Võ Quân, người có quyền lực có thể điều động Trấn Võ Quân chắc chắn chỉ có thể là cấp trên của Trấn Võ Quân mà thôi, thiếu chút nữa thì ông ta đã lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn rồi.

Hiện tại ông ta cực kỳ chán ghét Vương Thuỵ Phàm.

Trong văn phòng.

Trương Hiên cười lên một cách trong trẻo, nhìn Hạ Mộng mà nói: “Cô phải tin tưởng nước H, tin tưởng các nhà chức trách, có việc gì thì cứ tìm tới bọn họ.”

Hạ Hồng Ma gật đầu một cách ngây ngốc, đến bây giờ vẫn còn không dám tin, Vương Thuỵ Phàm thật sự bị bắt rồi.

“Đúng rồi, tổng giám đốc Hạ, vừa rồi cô gọi tôi là có chuyện gì sao?” Trương Hiên cười hỏi.

“Tôi...” Lúc này Hạ Mộng mới chợt nhớ tới chuyện vừa rồi còn muốn sa thải Trương Hiên, nhưng mà tưởng tượng đến cảnh lúc nãy Trương Hiên vì cô mà không chút do dự đánh Vương Thuỵ Phàm, trong lòng lại có một chút cảm động.

“Bỏ đi, coi như thuê được một tên vệ sĩ vậy!”

Nghĩ đến việc khi nãy Trương Hiên mang lại cho cô một loại cảm giác an toàn, Hạ Mộng đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.

“Không có việc gì, lát nữa anh cùng với tôi đi tập đoàn Mạnh thị một chuyến!”

“Được!”

Có thể một mình ở bên cạnh Hạ Mộng, loại tình huống này, Trương Hiên cầu mà không được, tất nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ mà đáp ứng.

“Em cũng muốn đi!”

Tiểu Phương hận không thể mỗi ngày nhìn thấy Trương Hiên, lập tức yêu cầu muốn đi cùng.

“Không cần, em ở lại đây giúp chị sắp xếp lại mấy cái văn kiện này đi, ngày mai chị phải dùng đến nó!”

Hạ Mộng nói xong liền quay người đi ra ngoài, Tiểu Phương bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Nhìn Hạ Mộng đi ở phía trước, trong mắt Trương Hiên tràn đầy nhu tình, thời điểm anh và Hạ Mộng yêu đương, nhà họ Trương vẫn còn chưa có quyền thế giống như bây giờ.

Mà lúc ấy, nhà họ Trương và nhà họ Hạ cũng giống như nhà họ Vương và nhà họ Trương của hiện tại, chênh lệch không nhiều.

Chuyện tình cảm của Hạ Mộng đã phải chịu sự quản thúc của nhà họ Hạ, cho nên tình yêu của bọn họ vẫn luôn được giữ bí mật không hề nói ra, ngay cả em gái Trương Nhược Hi cũng không hề hay biết.

Hạ Mộng đã cố gắng nói chuyện với người trong nhà, nhưng còn không đợi cô nói xong, thì đã bị bố giáo huấn cho một trận.

Khi đó Hạ Mộng đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cho nên liền đem chính bản thân mình giao cho Trương Hiên.

Mà Trương Hiên cũng không nghĩ tới lại có một ngày, anh bị Trương Kế Giang vu khống tội giết chết bố mẹ nuôi, bị hãm hại rồi bỏ tù, nếu không có sư phụ thì hiện tại anh hẳn là cũng đã chết được 5 năm rồi.

Xe của Hạ Mộng là một chiếc Mini Cooper bản giới hạn, mức giá hơn hai mươi vạn đồng làm rất nhiều phái nữ phải chùn bước, xứng với cô lại càng tăng thêm sức mạnh, nhìn qua vô cùng hoàn mỹ.

Trương Hiên mở cửa xe bên ghế phó lái rồi ngồi xuống, sau đó vô cùng tỉ mỉ đeo dây an toàn lên.

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng gõ cửa kính vang lên, Trương Hiên nhìn ra, thấy một gương mặt hoàn mỹ không tì vết dán đang lên cửa.

Trương Hiên tham lam nhìn ngắm, cách tấm kính ngửi lấy hương thơm chỉ thuộc về duy nhất Hạ Mộng.

Cho tới khi Hạ Mộng xinh đẹp tuyệt trần nhìn lại anh với một ánh mắt không kiên nhẫn, lúc này Trương Hiên mới nhớ tới ấn cửa xe hạ xuống, nghi hoặc nhìn về phía Hạ Mộng.

“Anh, phía bên kia!”

Hạ Mộng chỉ chỉ bên phía ghế lái.



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp