Mành Chỉ Đỏ

Chương 4: Một Chút Tư Vị


1 năm

trướctiếp

Câu chuyện của A Âm cứ day dứt mãi trong tâm trí, khiến nàng bần thần suốt mấy ngày trời.

Ngân Như biết tâm trạng nàng không tốt, ngoan ngoãn phụ giúp nàng những việc nhỏ nhặt trong Nghinh Uyên viện.

Luyện kiếm xong, như thường lệ, nàng thả người ngồi xuống bậc tam cấp trước cửa viện ngắm mây trôi. Suốt mười mấy năm sống trên đỉnh Tuyết Vân, nàng hiếm khi nào được nhìn thấy nắng, thế nên nhân dịp này nàng phải thưởng thức cho thỏa thích, cũng như làm tâm trạng thả lỏng một chút, như vậy cũng đỡ hơn cả ngày trầm mặc không nói năng gì.

Nàng tùy ý nằm dài xuống nền gạch đỏ, để mặc cho những tia nắng sớm nhảy nhót trên cánh mũi. Đến khi mắt đã mỏi, tay ngọc vươn lên bầu trời trong không chút gợn mây trắng, tưởng như có thể đem được cả mùa Xuân vào lòng mà giấu đi.

"Cảnh đẹp nhường này mà tận hưởng một mình thật có lỗi quá! Đúng rồi, Ngân Như đi đâu mất rồi?"

Vừa nghĩ tới nha đầu đó, nàng đứng bật dậy, chạy vào trong viện kiếm tìm.

Nhìn tấm lưng nhỏ bé giũ đống quần áo trong tay, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nàng không tự chủ mà nở nụ cười.

Nàng bước đến vỗ vai Ngân Như.

"Muội nghỉ tay đi, chỗ y phục còn lại để ta lo là được rồi."

Ngân Như đưa tay lên lau mồ hôi, nhìn xuống một mớ lằng nhằng bên dưới mà nhăn mặt.

"Tỷ vừa luyện kiếm xong, đi còn chẳng nổi, nói gì đến việc một mình lo cái đống này!"

Nàng xoa đầu Ngân Như, người hơi cúi xuống, bằng vài động tác đơn giản đã đem y phục gọn gàng treo lên.

Biết tính nàng cứng đầu, Ngân Như chỉ thở dài nói nhỏ:

"Đừng làm quá sức, lúc nào mệt thì tỷ đi nghỉ ngơi ngay cho muội."

Nàng khúc khích cười:

“Muội giống bà cụ non thật đấy! Tỷ còn khỏe lắm, chút việc vặt này có gì đáng nói đến.”

Suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng xong xuôi. Nàng vặn vẹo sống lưng, cảm giác như xương cốt đã già đi mấy chục tuổi.

"Ngân Như, hôm nay sư phụ lại xuống núi à?"

"Muội nghĩ tỷ phải rõ ràng hơn muội chứ?"

Nàng đưa tay xoắn lọn tóc dài trước ngực, nhìn về phía cửa viện, thầm suy tư:

"Lão sư người hôm nay có vẻ không được bình thường..."

Ánh mắt khó hiểu của Ngân Như khiến nàng bật cười, búng tay lên trán nha đầu, nói:

"Nghĩ cái gì thế hả!? Ý ta là hành động của người hôm nay rất kì lạ."

Nàng ngập ngừng mân mê chiếc cằm bạch ngọc.

"Tuy người không lộ ra ngoài nhưng dáng vẻ gấp gáp của người, ta lại cảm nhận rất rõ. Dường như... Ta thấy được sự bất an trong mắt lão sư."

Ngân Như cắp chậu quần áo lên tay, trông dáng vẻ "Kỷ nhân ưu thiên" (1) của nàng mà lắc đầu.

(1) Kỷ nhân ưu thiên: (người nước Kỷ lo trời sập) đồng nghĩa với cụm lo bò trắng răng.

"Tuyết Vân Sơn biệt lập với bên ngoài còn có thể xảy ra chuyện gì!? Huống chi sư phụ võ công cao cường, kẻ nào đến gây rối chẳng khác nào chuốc hoạ vào thân. Muội nghĩ tỷ nên lo lắng cho bữa chiều nay thì hơn..."

Ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời Ngân Như nói không phải không có lý. Như chợt nghĩ ra điều gì, nàng vui vẻ nắm lấy tay Ngân Như lắc lắc liên hồi.

"Sư muội, hay chúng ta xuống núi chơi đi!"

Nha đầu phẩy tay áo, trừng mắt nhìn nàng. 

"Ai cũng có thể xuống núi, nhưng riêng tỷ thì không!"

Không chịu nhượng bộ, nàng vẫn kiên trì cầm tay Ngân Như lắc qua lắc lại, lắc đến băng thiên địa liệt, đến điên đảo càn khôn, váng hết thần chí. Nếu không phải nàng cao hơn Ngân Như một cái đầu, người khác nhìn vào sẽ thấy chẳng khác nào hài tử đang nì nài mẫu thân được đi chơi.

"Đi mà, Ngân Như đáng yêu của tỷ! Ở trên này lâu tỷ ngột ngạt chết được! Chỉ lần này thôi, sư phụ người sẽ không biết được đâu!"

Vị "mẫu thân" kia định lực quả thật không tốt một chút nào. Mới vậy mà đã bị nàng thuyết phục.

"Được rồi, muội sẽ cùng tỷ xuống núi. Nhưng phải nhớ về trước khi mặt trời đứng bóng, nếu để sư phụ biết được e rằng muội xong đời với người mất."

Như chỉ đợi câu nói này, chưa kịp để nha đầu phản ứng, nàng tức thì xềnh xệch kéo thân hình bé nhỏ kia đi, vẻ hoan hỉ không che giấu trên mỹ mạo khiến dung nhan nàng càng thêm phần tươi tắn.

"Muội yên tâm. Ta tự biết có chừng mực."

Hai bóng dáng cứ thế vừa đi vừa dò xét xung quanh. Chẳng mấy chốc đã lẻn được khỏi cửa lớn Phong Linh Đường.

Nàng bước chân ngập ngừng. Để nói trắng ra thì đây không phải lần đầu nàng trốn ra ngoài, nhưng đi cùng Ngân Như thế này nàng lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, thú vị.

Cuộc sống bên ngoài Phong Linh Đường luôn là điều khiến nàng tò mò. Nàng hay tự hỏi rằng những người dưới núi có bao giờ phải cực khổ luyện công như nàng, hay thậm chí có được tự do tự tại nay đây mai đó hay không. Song, có một điều nàng nắm chắc đến mười mươi là họ sẽ không suốt ngày chỉ thui thủi trong một cái biệt viện như cuộc sống hiện tại của nàng.

Những người dân bình thường thì ngày ngày làm việc, mưu cầu nhân sinh, có một gia đình êm ấm đã là phúc phận cả một đời. Hay trong những tập giang hồ lục hiếm hoi nàng mượn được của các sư huynh, những văn nhân mặc khách, kiếm lữ oai phong, thậm chí cả những thường dân áo vải, mỗi người đều có thể viết nên những giai thoại phong lưu, vô cùng nhiều ý vị.

Tình yêu, nàng nhớ đến chàng Trương Xưởng tự tay vẽ lông mày cho phu nhân. Nhớ đến Huyền Tông và Dương quý phi, vì loạn lạc mà đành chia rẽ mộng uyên ương, day dứt suốt một đời.

Tình tri kỷ khắng khít, nào ai xa lạ chuyện Bá Nha dứt dây đàn vì Tử Kỳ.

Nàng còn nghe Ngân Như nói, nam nhân trong thiên hạ, mỗi khi sầu đều có câu:

“Hà dĩ giải ưu,

Duy hữu Đỗ Khang.” (2)

(2) “Muốn giải sầu

       Chỉ có chén rượu Đỗ Khang.”

Đỗ Khang: Tương truyền là người đầu tiên chế ra rượu, ở đây dùng để chỉ rượu.

Cuộc sống phong trần, vùng vẫy dưới gầm trời rộng lớn, nếm đủ đắng, cay, mặn, nhạt của nhân gian, nói ra với người khác lại gần như trước mắt, với nàng lại xa tận chân trời.

Mỗi khi buồn chán, nàng lại tự ý chiều bản thân lén lút xuống núi cho thỏa đi phần nào cái ước muốn nhỏ nhoi về một thứ tự do xa xỉ.

Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng biết tự lúc nào, hai người đã men được đến gần chân núi. Tuyết Vân Sơn vốn lạnh giá, cây cỏ sinh trưởng được không nhiều, nay bắt được chút Xuân tháng ba hiếm hoi mà nơi đây cơ hồ đã thay da đổi thịt, rực rỡ muôn vạn sắc màu tươi thắm.

Ngân Như biết rất nhiều thứ, đặc biệt là về hương liệu. Nàng đoán có lẽ tất cả những điều này đều được nha đầu học ở cái nơi gọi là thanh lâu. Chỉ cần nàng bứt bừa một bông hoa, Ngân Như liền có thể nói tên cũng như tác dụng làm thơm của nó.

Như bây giờ đây, nhìn thấy chùm hoa nho nhỏ trắng muốt trước mặt, nàng không kìm được mà đưa lên mũi ngửi.

"Thơm quá!"

Nàng khụt khịt mũi thêm mấy lần, chưa kịp tham lam chiếm lấy mùi hương kia đã bị Ngân Như túm lấy cổ kéo ra phía sau.

"Tỷ chán sống rồi hả? Linh Lan có độc đấy!"

Nàng trưng mắt lên nhìn chùm hoa yếu đuối trước mặt, tỏ vẻ không tin.

"Tỷ không cần nhìn muội như vậy. Hoa này tuy rằng có mùi thơm rất bắt mũi, thế nhưng lại nguy hiểm vô cùng. Năm xưa làng nhỏ của muội chết đói, muội đã từng chứng kiến cảnh một đứa bé vốc bừa một chùm Linh Lan vào miệng, sau đó..."

Nàng nín thở chờ Ngân Như nói tiếp.

"Sau đó thì sao?"

"Làm gì còn sau đó nữa, đương nhiên là đứa bé đó đã chết rồi."

Nàng đưa mắt thầm tiếc cho đám hoa trắng muốt kia. Tuy rằng có hương thơm động lòng người, vậy nhưng lại bị xa lánh bởi một chút sức lực tự vệ yếu ớt đang mang.

Ngân Như kéo tay nàng, quên phắt đi câu chuyện đáng buồn vừa rồi.

"Bên này còn nhiều thứ để chơi lắm, tỷ mau nhanh chân lên!"

Nàng hoảng hốt kéo tay Ngân Như lại.

"Không, không thể được!"

Đi thêm nữa chắc chắn nàng và Ngân Như sẽ ra khỏi địa phận Tuyết Vân Sơn. Lão sư người đã từng hạ lệnh cấm nàng xuất sơn. Tuy rằng không cam chịu, thế nhưng suốt mười mấy năm nay nàng vẫn luôn an phận thủ thường, không làm trái ý người. Tất cả những lần nàng trốn khỏi Phong Linh Đường, nàng đều chỉ dám dừng lại nơi đây.

"Sao lại không thể, dưới kia có rất nhiều thứ thú vị!"

Nàng cúi gằm mặt không đáp.

Như hiểu được điều gì, Ngân Như vỗ vào bả vai nàng.

"Tỷ đừng sợ. Dưới kia chỉ có những con thú nhỏ vô hại mà thôi!"

Sợ vẫn chưa đủ hấp dẫn nàng, Ngân Như khua tay mời mọc.

"Còn rất nhiều bướm nữa. Tỷ thích bướm lắm đúng không?"

Nhớ tới vật nhỏ dưới gối kia, nàng không tự chủ mà nở nụ cười.

Như để tự trấn an, nàng quay đầu dáo dác nhìn xung quanh. Lòng thầm nghĩ bản thân đã quá nhạy cảm rồi.

“Vậy mau đi thôi! Tỷ rốt cuộc muốn xem xem bướm nhỏ trong lời lão sư liệu có đẹp đến mức như người nói hay không?”

Non xanh nước biếc, thúy diệp phồn hoa, thấp thoáng hai bóng hình nữ tử, vừa đi vừa nắm tay nhau nô đùa. Họa nên cảnh vật Tuyết Vân Sơn một tư thái mà như những văn nhân nhã sĩ thường chép miệng, tỏ vẻ phong nhã, chầm chậm ngâm lên:

“Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà.

Thí như triêu lộ,

Khứ nhật khổ đa.” (3)

(3) Dịch thơ:

“Trước ly rượu ta nên ca hát,

Một đời người thấm thoắt là bao.

Khác chi mấy hạt sương mai, 

Ngày qua sầu tủi hỏi ai không buồn.”

Trích trong “Đoản ca hành”.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp