Mành Chỉ Đỏ

Chương 2: Ngân Như


1 năm

trướctiếp

Xuân cảnh, Hạ sắc, Thu trùng, Đông ngữ. 

Một năm chậm rãi qua đi trên đỉnh Tuyết Vân Sơn tĩnh lặng.

Nàng đã là thiếu nữ mười lăm tuổi, ánh nhìn non nớt khi xưa đã nhòa đi, thay vào đó là đôi mắt lưu ly ẩn chứa cả một mặt hồ đã lâu không nổi lên chút gợn sóng. Ngũ quan thanh tú, thân hình yểu điệu giống như một bông sen, thuần khiết mà tao nhã. Nữ nhi năm nào đã ra dáng một nữ nhân thành thục, khiến biết bao đệ tử trong Đường thầm ái mộ.

Thời gian này Phong Linh Đường tiếp nhận thêm một nữ đệ tử, tên gọi Ngân Như.

Ngân Như kể với nàng, năm đó nha đầu bị phụ mẫu bán vào thanh lâu để đổi lấy chút bạc cứu sống tiểu đệ đệ vốn mắc thương hàn bẩm sinh. Chịu khổ nơi chốn phong lưu suốt mấy năm trời mới tìm được cơ hội trốn thoát, lưu lạc thế nào lại đến được chân núi Tuyết Vân. Nha đầu được Ngọc Bội thu nhận, xếp cho ở Nghinh Uyên viện với nàng. 

Phong Linh Đường vốn chỉ có nàng và Ngân Như là nữ nhi, thế nên cả hai mau chóng kết thân, ngày ngày quấn lấy nhau như hình với bóng.

Ngân Như hoạt bát, nhanh nhẹn, lại thông minh, có cái miệng ríu rít suốt ngày như chim vàng oanh ở bên, lòng nàng mới thôi trầm mặc, nỗi nhớ Hàn Trọng đã vơi đi phần nào.

Như bao ngày đã trôi qua, nàng cùng Ngân Như chơi ném tuyết trước cửa viện Nghinh Uyên. Chơi đùa chán, cả hai thả người nằm xuống nền tuyết trắng, tận hưởng cơn lạnh chạy dọc khắp sống lưng.

Nàng xoay người sang hướng thân hình nhỏ bé đương cười đến sáng hết cả mắt kia mà hỏi:

"Sư muội, ta đã mười lăm rồi, lại chưa từng được xuống núi. Muội kể cho ta nghe về chuyện dưới đó đi!"

Ngân Như bĩu môi, đôi tay nhỏ nhắn chà xát vào nhau vì lạnh.

"Tỷ nghĩ dưới đó có gì hay ho? Muội từng bị bán vào thanh lâu, làm tạp dịch ở đó suốt một năm trời. Kẻ thì ức hiếp, kẻ thì đánh đập muội. Lúc nào muội làm không tốt, sẽ bị người ta bỏ đói. Những lúc như vậy muội chỉ đành ôm bụng mà ngủ thôi. Nơi Tuyết Vân sơn này có sư tỷ, có lão sư, có các huynh đệ cưng chiều, lại còn được ăn no. Bây giờ dù có khiêng muội đi, muội cũng không thèm đi."

Nàng trố mắt nhìn Ngân Như, lòng không hiểu nha đầu này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà lại có thành kiến sâu sắc như vậy.

Nàng không hiểu, cũng tại vì nàng thậm chí còn không biết thanh lâu là nơi chốn nào. Nàng muốn biết chuyện dưới kia chỉ để dò hỏi tung tích của đại sư huynh mà thôi.

"Vậy muội có biết một người tên Hàn Trọng không?"

Ngân Như ngơ ngác nhìn nàng, vẫn là thành thật trả lời.

"Muội chưa từng gặp người nào như vậy. Có điều, hình như muội đã từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi..."

"Đại đệ tử Phong Linh Đường, người duy nhất trong lứa đệ tử đạt đến Thiên Cảnh."

Ngân Như vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn.

 "Làm muội có chút quen tai. Ra là cái tên đệ tử thiên tài tuyệt diễm trăm người khó gặp kia."

Nghĩ một lát, Ngân Như quay đầu lại hỏi nàng.

"Đang yên đang lành, sao tỷ đột nhiên có hứng thú với y như vậy?”

Nàng nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ lắp bắp được hai chữ:

"Ta...ta..."

Ngân Như thầm lộ ra nụ cười tinh quái, ngón tay chọc chọc vào bụng nàng.

"Không phải sư tỷ thích hắn ta chứ!"

Lời này vừa nói ra tựa sấm đánh bên tai. Nàng vội xoay người, giấu đi khuôn mặt đỏ lựng lên vì ngượng ngùng.

"Muội... muội đừng có ăn nói lung tung."

Trông bộ dáng hiển hiện mười mươi của nàng, chẳng cần nàng phải thừa nhận, trong lòng nha đầu kia đã tự có câu trả lời rồi.

“Thật không ngờ nha! Trong Phong Linh Đường này, đã có biết bao kẻ ngỏ lời với tỷ, muội vốn không hiểu sao tỷ lại cố chấp quyết tuyệt hết cái đám ong bướm đó như thế, ra là mỹ nhân đây đã có người trong lòng mất rồi!”

Ngân Như lắc lắc cái đầu, than thở nhìn lên trời.

“Nghĩ đi nghĩ lại, đám sư huynh kia cũng thật là tội nghiệp. Ý trung nhân của tỷ hoàn hảo như vậy, sớm đã chẳng coi nam nhân tầm thường trong thiên hạ đáng để vào mắt rồi. Nếu muội là họ, biết chuyện này chắc sẽ lấy tảng đậu phụ đập lên đầu mà chết mất.”

Ngân Như thoả mãn tiêu hóa lời châm biếm vừa rồi, lại càng khoái chí nhìn sắc mặt đỏ như cua luộc của nàng. Lấy một hơi mà nói tiếp:

"Tỷ an tâm. Muội sẽ tuyệt không hé môi nửa lời. Đám người đó mà hết hi vọng rồi, làm sao còn hứng thú lấy lòng muội nữa. Chuyện này cư nhiên là có lợi cho tỷ muội hai ta."

Tay nàng giơ lên, nhéo cái miệng nói không biết chừng mực kia.

" Ngân Như! Rốt cuộc muội có phải nha đầu tám tuổi không vậy? Còn dám có ý định lợi dụng ta!"

Nàng hầu như còn chẳng dùng lực. Dù vậy, Ngân Như vẫn vui lòng diễn vở tuồng cho nàng.

"Đau, tỷ buông muội ra. Sao lại có người da mặt mỏng như tỷ vậy chứ. Mới nói tỷ có mấy câu, tỷ đã muốn động thủ rồi..."

Trông khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi của Ngân Như, nàng bật cười thành tiếng. Tay phủi bụi tuyết bám trên người nha đầu nghịch ngợm kia.

Ngân Như lặng ngắm nàng, ra vẻ người lớn rồi nói:

"Chuyện nữ nhi tình trường đó mà, muội nghĩ tỷ đừng dại dột mà dấn thân vào. Trước đây muội có hầu hạ một kỹ nữ, nàng ấy tên A Âm. A Âm cô nương đẹp lắm, lại còn tốt bụng nữa, những lúc muội bị ức hiếp, chính A Âm là người đứng ra bênh vực muội, còn hay cho muội quà. Vốn dĩ muội có thể trốn khỏi cái nơi đó từ lâu rồi, nhưng vì A Âm, muội mới ở lại để hầu hạ nàng.”

Dường như có điều gì nghẹn lại, một lúc sau, Ngân Như mới nói tiếp:

“A Âm cô nương chỉ bán nghệ, không bán thân, thế nên có rất nhiều nam nhân ngày ngày vây quanh nàng, ngỏ ý muốn chuộc nàng khỏi thanh lâu.”

 "Sau đó thì sao, A Âm cô nương có thể ra khỏi thanh lâu không?"

"Chuyện đó… A Âm cô nương không muốn đi, muội đã từng hỏi, A Âm chỉ cười nhẹ, nói rằng nàng đang đợi một người, nam nhân khi xưa đã từng cùng nàng thề non hẹn biển. Muội lại tự hỏi bản thân, tại sao người thông minh như A Âm lại có lựa chọn mê muội như vậy? Đời này, sống cho bản thân còn chưa đủ hay sao, hà cớ gì phải tự chôn mình chốn lầu xanh phóng đãng, ngày ngày chịu sự đàm tiếu của người đời?”

Như để tỏ ý bất bình, nha đầu cầm nắm tuyết ném lên trời.

"Nam nhân thì có gì tốt đẹp? Đều là những kẻ dối trá, bạc tình quả nghĩa!"

Nàng nhẹ thu mình lại, đôi mắt nhìn lên tán cây khẳng khiu trơ trụi những cành.

"Chẳng lẽ muội cũng cho rằng lão sư là một kẻ dối trá, bạc tình quả nghĩa?"

Ngân Như thoáng chốc sững sờ, sau đó mới vội lấp liếm.

"Lão sư người khác với đám nam nhân đó. Nam nhân trên đời này, muội chỉ tin mỗi lão sư mà thôi. Sư tỷ, nghe muội nói nãy giờ, muội là vì muốn tốt cho tỷ, tỷ hãy tin muội đi. Nam nhân vốn chẳng có gì tốt đẹp. Tỷ yêu hắn ta, hắn ta chưa chắc đã yêu tỷ. Thậm chí tỷ còn bị y làm tổn thương. Như vậy thật chẳng đáng chút nào!"

Câu nói vô tình kia lại như một nhát dao cứa sâu vào tim nàng. Sự thật không phải đã luôn có ở trước mặt nàng sao...

Lạc thủy hữu ý, lưu thủy vô tình. (*)

(*) Dịch nghĩa: Thiếp có ý mà chàng chẳng có tình.

Dẫu vậy, ái tình trước giờ đâu có phân biệt đúng và sai, chỉ có kẻ yêu và dám yêu. Nàng vốn không màng đến việc được y đáp lại. Có chăng chỉ là trong những giấc mộng trống trải mỗi khi đêm về trong căn phòng nhỏ nơi viện Nghinh Uyên. Chỉ có như vậy, nàng mới được đến gần y, ôm lấy y, ngượng ngùng thủ thỉ rằng nàng yêu y, muốn ngày ngày được nhìn thấy bóng lưng vạm vỡ mà nàng đã trót trao gởi cả tâm tình thiếu nữ.

Song, mộng đẹp thường chóng tàn, cái ước muốn nhỏ nhoi đó chưa kịp đơm hoa đã vội tàn lụi, trở thành ung nhọt ngày ngày gặm nhấm trái tim nàng, khiến nàng biết rằng thì ra yêu một người lại khó khăn đến nhường vậy, lại đau thắt tâm can đến như thế.

Nàng dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn trước mặt, chua chát nghĩ rằng tại sao một nha đầu như Ngân Như lại có thể thông suốt được như vậy, còn nàng lại chỉ biết khăng khăng ôm lấy cái chấp niệm mãi mãi chẳng có hồi kết kia trong lòng?

Phải chăng đó mới chính là chữ tình, có thể khiến một danh kỹ như A Âm vứt bỏ tuổi xuân để chờ đợi, khiến tâm can người ta mãi chẳng bình lặng, chỉ vì đối phương mà nổi lên gợn sóng khuấy động nước biếc?

Một người không ở trong hoàn cảnh của người khác, vô cùng dễ dàng bình phán, châm chọc, chẳng hay biết rằng để đánh đổi một ánh nhìn, một cái liếc mắt của đối phương lại phải đổi bằng biết bao khổ cực và ngang trái. 

Tình yêu khiến người ta ngu muội, khiến ta mất đi tỉnh táo, nhưng cõi hồng trần sâu vạn trượng bi ai, nào có ai có thể hiên ngang vỗ ngực rằng bản thân chưa từng động lòng với người khác. 

Có chăng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi…




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp