Tặng Nàng Thiên Thu

Chương 4


1 năm


Tuy Trường Ninh đang đặt câu hỏi nhưng lại không cho Trác Thiếu Viêm cơ hội trả lời mà tiếp tục nói: “Nghe tiên đế hỏi xong, Tứ đệ của ta trầm ngâm một lúc lâu mới đáp rằng: Không cần xinh đẹp, chỉ cần…”

"Hoàng tỉ."

Giọng nam giới bất thình lình vang lên cắt ngang những lời còn chưa nói hết của Trưởng công chúa.

Trường Ninh dừng lời, quay người lại nhìn về phía cửa phòng vẽ thì thấy Thích Bỉnh Tịnh trong bộ triều phục, hoàng hôn từ từ buông xuống phản chiếu bóng dáng cao gầy đang đứng chắp sau lưng bỗng trở nên dữ tợn.

“Sao đệ về sớm vậy?” Nàng ấy bình tĩnh chuyển chủ đề câu chuyện, cứ như thể vừa rồi không hề nói điều gì về hắn.

Thích Bỉnh Tịnh thong thả bước vào phòng, đi đến nắm tay Trác Thiếu Viêm và trả lời Trường Ninh: “Nhớ nàng ấy.”

Trường Ninh cười nói: “Giai nhân trong phòng, phải thế chứ.”

. . .

Trong bữa ăn, Trác Thiếu Viêm hầu như không đụng đũa, toàn là do Thích Bỉnh Tịnh đút cho nàng ăn.

Trường Ninh nhìn chăm chú hồi lâu mới cảm khái nói: “Tứ đệ à, thế này có phần cưng chiều quá...”

“Thật sao?” Thích Bỉnh Tịnh hỏi, tuy nhiên người được hỏi không phải là Trường Ninh.

Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, Trác Thiếu Viêm đành phải đáp: “Cũng bình thường.”

Khi ở trong quân doanh, hắn chưa từng tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, cho nên sự quan tâm và yêu thương của hắn hiện giờ chẳng có gì là to tát trong mắt nàng.

Có điều, Trường Ninh lại nghẹn họng trước câu hỏi và câu trả lời của hai người họ.

Thật lâu sau, nàng ấy mới lấy lại tinh thần và mở miệng lần nữa: “Hôm nay gặp hoàng thượng, hoàng thượng không giữ đệ ở lại trong cung à? Cung Xương Khánh vẫn để không hai năm nay là để giữ lại cho đệ đấy.”

Thích Bỉnh Tịnh thản nhiên đáp: “Ở chỗ này của hoàng tỉ rất thoải mái, cần gì phải vẽ chuyện.”

“Mấy ngày trước, nghe nói có triều thần dâng tấu nói rằng gần đây Tạ Náo ở biên giới phía Nam không yên phận, cậy lập được quân công, thậm chí đã mấy lần coi thường mệnh lệnh của đệ. Những chuyện này đều là thật sao?” Trường Ninh lại hỏi.

“Phải thì sao?”

“Ban đầu Tạ Náo là do đệ tiến cử nên mới được cầm quân, nay đệ vậy là lại để mặc hắn kiêu ngạo như thế ư? Nếu hắn gây họa ở phía Nam, đệ làm sao thoát khỏi việc có liên can chứ?”

“Hoàng tỉ lo lắng quá rồi, theo quy định từ thời tổ tiên của triều ta, võ tướng không được phong tước, dù Tạ Náo có lập được công lớn đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì.”

Trường Ninh nghe xong hơi nhíu mày, cuối cùng không nói thêm lời nào.

Trác Thiếu Viêm nghe cuộc đối thoại của hai người, ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Nàng không ngờ là với mối quan hệ thân thiết như Trưởng công chúa Trường Ninh và Thích Bỉnh Tịnh mà hắn vẫn giấu nàng ấy. Không biết sau khi sự thật về thân phận của Tạ Náo được phơi bày sẽ khiến mọi người kinh hãi đến mức nào.

. . .

Ngày hôm sau, tin tức Ngạc vương sủng ái một mình Trác Thiếu Viêm đã lan truyền khắp kinh thành.

Ngày sinh nhật của Trưởng công chúa đang đến gần, xe ngựa đưa lễ vật nườm nượp không ngớt. Và cũng từ ngày đó, ngoài những món quà mừng Trưởng công chúa ra, rất nhiều người còn đặc biệt gửi quà tặng cho cô gái đang được Ngạc vương cưng chiều, hòng lấy lòng hắn.

Nghe nói, Thích Bỉnh Tịnh ở trong phủ không có việc gì làm nên đã sai người tiện tay mở một món quà ra xem.

Ai ngờ, vừa mở ra xem đã ầm ĩ một phen.

Lễ vật của Thị lang Hộ Bộ Mạc Sĩ Bồi là tám chiếc trâm cài tóc được chế tác tinh xảo có giá trị không nhỏ.

Thích Bỉnh Tịnh nhìn bộ trâm đó vài lần rồi như cười như không mà rằng: “Trước giờ vương phi có cài mấy thứ này sao?” Sau đó sai người mang trả lại nguyên trạng lễ vật cho phủ họ Mạc.

Người của phủ họ Mạc vô cùng kinh hãi khi biết tin này.

Bọn họ liền nhanh chóng chuẩn bị một bộ mười hai chiếc trâm, đưa đến phủ của Trưởng công chúa lần nữa.

Còn câu nói đó của Ngạc vương đã lan truyền khắp kinh thành. Những người trước đó đã chuẩn bị lễ vật dành cho thiếp thất lập tức chuẩn bị lại, vội vàng bổ sung quà tặng.

Tất cả người hầu trong phủ Trưởng công chúa bận luôn chân luôn tay lại không khỏi giật mình, trong một ngày mà nhận gấp mấy lần số lễ vật trước đó, chất đầy cả kho, khiến người ta không biết làm thế nào.

. . .

Khi chuyện này đến tai Trác Thiếu Viêm thì đã là lúc tối muộn.

Nàng hờ hững ngồi nghe hết câu chuyện, sau đó ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới bắt đầu soi gương tẩy trang, gỡ từng món trang sức xuống.

Khi Thích Bỉnh Tịnh về phòng, đúng lúc nàng đang chải tóc, khuôn mặt mộc toát lên nét khí khái dưới ánh nến.

Ánh mắt hắn tối đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề theo.

Trác Thiếu Viêm quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn, hiếm khi chủ động mở miệng: “Có một chuyện ta vẫn chưa hỏi chàng.”

“Chuyện gì?”

“Sao hôm đó lại để ta mặc bộ đồ cưới ấy?”

Thích Bỉnh Tịnh không trả lời ngay.

Nàng bèn hỏi thẳng và huỵch toẹt hơn: “Chàng muốn cưới ta làm chính phi?”

Hắn chậm rãi nở nụ cười, song vẫn không đáp lời.

Trác Thiếu Viêm nhìn hắn cười, lại nói tiếp: “Trên đường vào kinh, chàng nói rằng chàng chỉ ham muốn nhan sắc của ta. Nhưng ta muốn biết nửa câu còn lại của Trưởng công chúa Trường Ninh còn chưa nói hết với ta ngày hôm qua là gì?”

Thích Bỉnh Tịnh đi đến trước mắt Trác Thiếu Viêm, nhìn vào mắt nàng từ trên cao, và nói: “Chỉ mong thông minh tài giỏi.”

Nghe xong, nàng im lặng một lúc.

Hắn nắm lấy tay nàng: “Làm sao?”

Nàng hiểu rất rõ hắn đang hỏi điều gì, chỉ bình thản đáp: “Ta không thể làm Ngạc vương phi.”

Hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, mà dò hỏi: “Nàng đã nguyện trao thân cho ta, nhưng lại không muốn làm vương phi của ta là toan tính điều gì?”

Trác Thiếu Viêm ngước mắt lên, ánh mắt như phủ một lớp băng mỏng: “Quyền thế của chàng.”

Lúc ở trong quân doanh, nàng nhắm vào binh quyền của Tạ Náo. Khi ở quận Tấn Hi, nàng nhắm vào thế lực của Ngạc vương. Bốn từ này của nàng không cần phải giải thích nhiều hơn nữa, song hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

Thích Bỉnh Tịnh vẫn nắm tay Trác Thiếu Viêm, im lặng chốc lát rồi bỗng nhiên hỏi: “Năm đó nàng trao thân gửi phận cho Anh Túc Nhiên cũng là nhắm vào quyền thế của hắn sao?”

“Đúng vậy.” Nàng trả lời một cách rất dứt khoát.

Hắn siết chặt tay nàng hơn, và cất tiếng cười thâm trầm.



“Nàng tham lam vô tình bạc nghĩa như sói. Người phụ nữ như thế, ngươi thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt, vậy mà đã phải lòng rồi sao?”

Giữa trời tuyết mênh mông, hắn ngửa mặt đón gió lạnh ào ào thốc tới, nhưng trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa hừng hực. Hắn quay sang gằn từng từ với người vừa hỏi mình: “Người phụ nữ như nàng mới xứng với ta.”



Trác Thiếu Viêm nghe tiếng hắn cười, ngay sau đó liền bị hắn kéo tay để lên môi, nhẹ nhàng vừa hôn vừa cắn.

“Nàng muốn gì?” Hắn hỏi.

Nàng dán sát vào người hắn, để mặc hắn cởi vạt áo của mình ra: “Ta muốn những thuộc hạ cũ của Trác Thiếu Cương.”

“Còn gì nữa không?”

“Cho ta trở về biên cảnh.”

“Còn gì nữa?”

Nàng lắc đầu, nâng cánh tay trần vòng qua cổ hắn: “Chỉ cần cho ta những thứ này, nhan sắc hay tài trí của ta đều cho chàng hết.”



Yến tiệc mừng sinh nhật của Trưởng công chúa tối hôm đó có hơn một trăm hai mươi chỗ ngồi.

Hoàng thân quốc thích, quan viên trong triều, gia tộc đức cao vọng trọng đều ngồi thành từng nhóm, rượu quá mười tuần, ca múa thái bình, mọi người đều đã ngà ngà say.

Đột nhiên có tiếng hét ở vang lên ở chỗ ngồi phía trên.

Men say của mọi người lập tức tiêu tan gần hết, bọn họ thi nhau ngước mắt lên nhìn thì thấy người phụ nữ được Ngạc vương yêu chiều không hết trong lời đồn, lúc này vẻ mặt nàng đầy tức giận, viền mắt đỏ hoe, dưới chỗ ngồi là những mảnh vỡ của ly rượu ngọc bị nàng ném mạnh xuống đất. (App truyện TYT)

Trong điện dần trở nên im phăng phắc.

Ngạc vương lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng điên rồi hả?”

Nàng dường như đã say, cả người lảo đảo, cười khẩy nói: “Từ khi biết ta bị Tạ Náo nhúng chàm, chàng như thay đổi thành một người khác vậy.”

Ngạc vương đứng phắt dậy, vung tay áo giáng cho nàng một cái bạt tai thật mạnh.

Cái tát rất mạnh khiến nàng ngã từ trên chỗ ngồi xuống đất, bất động hồi lâu.

“Miệng đã nói lời thô tục như thế thì cút trở lại quân doanh làm kỹ nữ trong quân đội đi.”

Trong cơn giận dữ, Ngạc vương nghiến răng nói ra câu này, sau đó chẳng buồn để ý đến đám người đang ngạc nhiên sửng sốt, cứ thế rời khỏi bữa tiệc.

Cô gái nằm đờ trên mặt đất như rơi từ trên mây xuống vũng bùn, vẫn không động đậy, dường như đã mất hết sức sống.

App TYT & Lam Gia team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play