Tặng Nàng Thiên Thu

Chương 3


1 năm


Vẻ giật mình thảng thốt nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt Trác Thiếu Viêm.

Trong gương, người đàn ông từng bước đi tới gần. Nàng cụp mất, giọng nói cất lên rất bình thản: “Vậy vương phi đâu?”

Thích Bỉnh Tịnh dừng lại sau lưng nàng và đáp: “Vẫn chưa có.”

Nàng vẫn cụp mắt, cánh tay đang nâng lên cũng từ từ hạ xuống, ống tay áo cầu kỳ và đẹp đẽ xếp thành từng lớp trên đầu gối: “Chưa có mà đã làm đồ cưới sao?”

"Để khi rảnh rỗi tưởng tượng xem lúc nàng ấy mặc bộ váy cưới này trông sẽ như thế nào."

Trác Thiếu Viêm không nói gì nữa.

Thích Bỉnh Tịnh hơi ngả người về phía trước, nắm lấy cổ tay nàng từ phía sau, nhấc tay áo đang xếp nếp lên: “Lúc làm bộ đồ cưới này, không ai biết vương phi vuông tròn ra sao, vì vậy đã may tay áo rộng.” Sau đó, bàn tay hắn lại rờ đến vạt áo nàng và nói tiếp: “Còn chỗ này thì bóp chật một chút.”

Trác Thiếu Viêm im lặng ngồi đó để mặc hắn lảm nhảm.

Một lúc sau, dường như hắn không biết nói gì nữa nên cũng chỉ yên lặng đứng sau lưng nàng, chăm chú nhìn nàng trong gương đồng.

Hầu gái đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại hai người họ nhìn nhau không nói gì, khiến bầu không khí trở nên thật kỳ lạ.

Vị tướng của quân địch lúc ở doanh trại biên cương thì ham muốn nàng vô độ, người đã trói nàng trên lưng ngựa đưa đi ép kẻ thù đầu hàng khi hai quân đang giao chiến, bỗng chốc lại trở thành chủ nhân của phủ Ngạc vương quyền thế ngút trời nhà Tấn. Bây giờ, hắn còn thu lại tất cả sát khí trên chiến trường, nói với nàng những lời khó hiểu về y phục cưới và chuyện lập phi trong căn phòng xa hoa ấm áp này.

Còn nàng đang cố gắng kìm nén cơn chấn động trong lòng để có thể đáp lại những lời nói kỳ quặc của hắn một cách rất phối hợp.

Trên đời này còn chuyện gì hoang đường hơn không?

. . .

Không biết sau bao lâu, rốt cuộc Trác Thiếu Viêm cũng ngước mắt lên nhìn thẳng vào người đàn ông trong gương.

Thích Bỉnh Tĩnh khẽ cười.

Ngay sau đó, lửa tình bùng lên trong mắt hắn.

Bàn tay đang ôm lấy nàng siết chặt một cái, hắn kéo nàng đứng lên rồi đè nàng xuống đất, cởi sạch bộ y phục mà nàng mới mặc chưa được bao lâu.

Hắn ngấu nghiến cắn môi nàng, hơi thở quen thuộc của nam giới vỗ vào từng dây thần kinh của Trác Thiếu Viêm như ngàn cơn sóng dữ.

Nàng cau mày, không phải vì đau mà là bởi nhận ra đây thật sự là cùng một người.



Ánh nến nhảy nhót trước bàn trang điểm, chiếu sáng một đống lộn xộn trên mặt đất.

Thích Bỉnh Tịnh thở dốc, một lúc lâu sau mới vùi mặt vào hõm cổ Trác Thiếu Viêm, bấy giờ cơ bắp toàn thân kéo căng mới từ từ thả lỏng.

Giường ở ngay gần đó, nhưng hắn không có ý định di chuyển.

Lúc sau, hắn ôm nàng, trở mình một cái, gối đầu lên bộ áo giáp vừa cởi ra, khàn giọng nói: “Ngủ với ta một lát.”

Nàng nhổm người lên khỏi lồng ngực hắn: “Ta ngủ từ tối qua, mới thức dậy khi nãy.”

Hắn mở mắt ra: “Chẳng phải ta đã nói với nàng rằng nhớ là đừng thất vọng khi gặp Ngạc vương sao?”

Không đợi nàng đáp lời, hắn đã ôm nàng trở lại trong vòng tay, sau đó nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngáy khò khò.

. . .

Tiếng tim đập mạnh mẽ của người đàn ông dội vào tai nàng.

Trác Thiếu Viêm đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Thích Bỉnh Tịnh, rồi lần sờ xuống yết hầu của hắn. Dưới lòng bàn tay nàng đang là điểm trí mạng của hắn.

Năm Kiến Sơ thứ mười sáu, tức năm Vĩnh Nhân* thứ nhất, từ tháng Mười tới tháng Mười Hai, trên đường biên giới kéo dài ba ngàn dặm giữa Đại Tấn và Đại Bình, cái đầu của hắn từng tượng trưng cho phần thưởng cao nhất trong quân đội biên giới phía Bắc Đại Bình.

*Sau khi tiên đế Đại Tấn băng hà, cháu trai trưởng của ông ta lên ngôi, lấy quốc hiệu là Vĩnh Nhân.

Hắn dụng binh quỷ quyệt, hành tung bí ẩn, từng theo sát mọi động tĩnh của quân Vân Lâm trong địa phận mười sáu châu biên giới Đại Bình như hình với bóng, song lại không đánh chiếm bất cứ tòa thành nào.

Nàng đã giao chiến với hắn bảy lần trên sa trường.

Và, uy danh bách chiến bách thắng lẫy lừng của quân Vân Lâm đã bị hủy hoại trong tay hắn.

Trong doanh trướng, nàng thức trắng cả một đêm để mường tượng ra bộ dạng, phỏng đoán động cơ, phân tích chiến thuật của người đàn ông đó, nhưng không ngờ rằng cái tên Tạ Náo không phải là thân phận duy nhất của hắn.

Cũng như cái tên Trác Thiếu Cương không phải là thân phận duy nhất của nàng.



Ngoài phòng, hai hầu gái đợi ở cửa đã lâu mà không dám liếc nhìn vào trong, mãi đến khi thấy có người đi ngang qua, họ mới phấn khởi cất tiếng gọi như gặp được vị cứu tinh: “Tô cô cô.”

Tô Úc nghe tiếng liền dừng bước.

Bà chính là người ngày hôm qua đã đỡ Trác Thiếu Viêm xuống ngựa ngoài cửa phủ, sau đó đưa nàng vào phủ, sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ và để hai hầu gái này ở lại hầu hạ nàng.

"Vương gia vẫn chưa ra à?" Bà đi đến gần và hỏi.

Hai hầu gái gật đầu.

Tô Úc bèn mở hé cửa ra một cách rất tự nhiên, rồi đưa mắt nhìn vào trong phòng.

Bộ y phục cưới được làm từ loại vải tốt nhất, những sợi gấm tốt nhất có thể tìm thấy ở đất phong, do hàng chục đôi tay khéo léo tỉ mỉ may trong vòng ba tháng, hiện giờ một nửa thì bị vứt dưới đất, nửa còn lại được đắp bừa trên cơ thể người phụ nữ, trông nó bây giờ đã chẳng thể nhìn ra vẻ lộng lẫy ban đầu.

Còn người phụ nữ kia đang gối đầu lên lồng ngực trần của Ngạc vương ngủ ngon lành.

. . .

Tô Úc nhìn cảnh tượng hiếm thấy này hồi lâu, rồi đóng cửa lại, bảo hai hầu gái đứng ra xa một chút, sau đó im lặng rời đi.

Đi được một quãng, bà bắt gặp Hòa Sướng bước ra từ phòng sách của vương phủ.

Hai người gật đầu chào nhau. Lúc đi ngang qua, Tô Úc nhìn thấy vài cuốn sách trên tay hắn, thế là không nhịn được tò mò mà rằng: “Ngày thường có thấy tiên sinh đọc những thứ này đâu.”

Hòa Sướng mỉm cười giải thích: “Tất nhiên không phải là ta đọc, mà là để vương gia giải sầu trên đường về kinh, nên mới chọn mấy cuốn mà vương gia thích nhất.”

Tô Úc hiểu ra, quay người toan rời đi.

Tuy nhiên, Hòa Sướng ở phía sau lại cất tiếng hỏi: “Tô cô cô đi vội như vậy là có việc gì thế?”

Tô Úc không dừng bước, chỉ trả lời đơn giản: “Đi tìm người may lại y phục.”



Bên trong xe ngựa rộng rãi, Trác Thiếu Viêm đang dựa vào chiếc đệm làm bằng da hổ và ngủ gà ngủ gật.

Thích Bỉnh Tịnh một tay cầm sách, một tay nắm cổ tay với khớp xương rõ ràng của nàng, cứ đọc được vài dòng chữ lại liếc nhìn nàng một cái.

“Thiếu Viêm.” Hắn bỗng gọi nàng.

Hai từ này lập tức đánh thẳng vào giấc ngủ mơ màng của nàng, gợi lên những kí ức xa xăm.

Đó là những lời thì thầm trong khuê phòng, cũng là những tiếng mắng chửi khàn cả giọng, là tinh thần hăng hái trên sân, là cơn cuồng nộ đẫm máu. Tất cả đều đã bị vùi lấp dưới gió cát chiến trường, như xương cốt đã hóa thành tro bụi, khó có thể nghe thấy lần nữa.

Nàng chợt bừng tỉnh.

Hắn chạm vào cơ bắp đột nhiên cứng đờ của nàng, nhấn nhá từng từ một cách thong thả và rành rọt: “Mọi người không hay gọi tên nàng như vậy à?"

Sau khi thoát ra khỏi hồi ức, nàng khống chế nhịp tim đang đập dồn dập như sắp phá toang lồng ngực đến nơi, khẽ đáp: “Không phải.”

Hắn có vẻ như tin vào câu trả lời này, lại dán mắt vào trang sách.

. . .

Đoàn xe đi được hơn hai mươi ngày thì tiến vào địa phận kinh thành Đại Tấn.

Hơn ba trăm năm trước, nơi này là kinh đô cũ của Bắc Tiễn. Sau khi Hoàng đế Thế Tông của Đại Bình đích thân mang quân chinh phạt Bắc Tiễn, ông đã tặng toàn bộ dải đất phía Bắc làm đất phong cho Hoàng hậu Hiếu Liệt, và cho xây dựng cung điện trên chính địa điểm Hoàng cung cũ của Bắc Tiễn để làm nơi ở của Hoàng hậu Hiếu Liệt trong những chuyến tuần du đất phong phía Bắc.

Sau khi Hoàng hậu Hiếu Liệt qua đời, cung điện này đã hơn một trăm năm không có chủ nhân mới. Đến thời Hoàng đế Trung Tông, thượng tướng quân Thích An được phong làm Tấn vương đã sai người trùng tu lại cung điện. Sau nhiều lần tu bổ và mở rộng trong những thập kỷ sau đó, nơi đây mới có quy mô như ngày nay.

Lúc xe ngựa đi vào hoàng thành, Trác Thiếu Viêm vén rèm nhìn ra ngoài.

Bức tường vây chốn thâm cung phía xa như đỉnh núi đang dần dần đổ về phía nàng. Một chồi non vươn ra ngoài bức tường báo hiệu mùa xuân đã đến.

Thích Bỉnh Tịnh nhắm mắt thư giãn, bỗng nhiên nghe thấy nàng hỏi: “Chàng vào kinh diện thánh, tại sao lại dẫn ta theo?”

Hắn đáp: “Muốn ôm nàng ngủ mỗi đêm.”

Trác Thiếu Viêm buông rèm xuống, im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Từ lúc ở quân doanh cho đến giờ, thứ mà chàng muốn là nhan sắc của ta sao?”

Lần này, hắn lặng im hồi lâu.

Khi nàng tưởng rằng hắn đã ngủ, hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt chân thành và thẳng thắn: “Ừ.”

. . .

Ngày sinh nhật của Trưởng công chúa Trường Ninh của Đại Tấn, Thích Bỉnh Tịnh vào kinh dâng quà tặng là mười viên đá có hình thù độc đáo quý hiếm.

Phủ Trưởng công chúa tọa lạc ở phía Nam Hoàng thành, có diện tích khá rộng, tổng cộng có một trăm ba mươi căn phòng, với vườn hoa khoe sắc, chim muông và những cây cầu cong cong, dòng nước trôi lững lờ. Đương lúc tiết trời vào xuân, cảnh sắc thật khiến lòng người thư thái.

Xe ngựa của Ngạc vương dừng lại trước phủ công chúa trong khoảng thời gian uống một chén trà, rồi tiếp tục đi về hướng hoàng cung.

Trác Thiếu Viêm bị Thích Bỉnh Tịnh để lại chỗ chị cả của hắn, quý phủ của Thích Bỉnh Du - Trưởng công chúa Trường Ninh.

Trước khi rời đi, hắn mỉm cười nói với nàng: “Chị Cả từ nhỏ đã thương ta, chắc hẳn cũng sẽ thương nàng. Nàng trò chuyện cùng tỉ ấy nhé, buổi tối ta sẽ về bầu bạn với nàng.”

Trác Thiếu Viêm không được lựa chọn, chỉ có thể đồng ý ở lại đây.



Trường Ninh xưa nay thích vẽ tranh, trong lúc đợi bữa tối, nàng ấy đã mời Trác Thiếu Viêm đến phòng vẽ tranh ở phía Đông phủ công chúa để chiêm ngưỡng những bảo vật của nàng ấy. Còn bản thân nàng ấy cũng nhân tiện ngắm nghía mười viên đá có thể dùng để mài ra những màu sắc thượng đẳng mà em trai mình đã tặng.

Trong phòng vẽ tranh có rất nhiều kiệt tác của các họa sĩ nổi tiếng, Trác Thiếu Viêm nhẹ nhàng thả bước thưởng thức. Sau khi xem xong, nàng cảm thấy khá kinh ngạc trước bộ sưu tập của Trường Ninh. Phải biết rằng có rất nhiều tác phẩm trong số đó là từ triều đại trước của Đại Bình, thậm chí nhà kho của hoàng cung Đại Bình cũng khó có thể sánh được với bộ sưu tập này của Trưởng công chúa.

“Hồi ở Đại Bình, muội và Thành Vương bên nhau mấy năm?” Trường Ninh vừa vuốt ve một viên đá hình khổng tước vừa hỏi với giọng điệu thoải mái.

Trác Thiếu Viêm thoáng ngẩn người, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Năm năm.”

Trường Ninh quay đầu nhìn nàng, nói: “Dòng dõi Anh thị của Hoàng tộc Đại Bình toàn kẻ đa tình, có lẽ Thành vương cũng vậy nhỉ?”

Trác Thiếu Viêm cụp mắt, không tiếp lời.

Trường Ninh lại hỏi: “Muội bên hắn năm năm mà không sinh được đứa con nào à?”

Trác Thiếu Viêm lắc đầu: “Không.”

Trường Ninh nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm ý, đoạn nói: “Tứ đệ của ta có đối xử tốt với muội không?”

Trác Thiếu Viêm chợt nhớ đến sự lạnh lùng ác liệt của người nọ khi ở quân doanh, rồi lại nhớ đến sự dịu dàng và những thương yêu mà hắn thỉnh thoảng thể hiện trong những ngày gần đây. Nàng nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Thấy nàng không nói gì, Trường Ninh khẽ thở dài: “Tứ đệ của ta anh dũng tài trí, nhưng được phong vương đã hơn hai năm mà vẫn chưa cưới vương phi.”

Ánh sáng hắt vào qua song cửa sổ khiến viên đá khổng tước trên tay Trường Ninh lóe lên màu sắc mê hồn.

“Năm Kiến Sơ thứ mười sáu, sau lễ sắc phong, tiên đế từng hỏi đệ ấy rằng muốn cưới một vương phi như thế nào.” Trường Ninh liếc nhìn Trác Thiếu Viêm, nói tiếp: “Muội có muốn biết lúc đó Tứ đệ của ta đã trả lời thế nào không?”

App TYT & Lam Gia team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play