Tặng Nàng Thiên Thu

Chương 15


1 năm


Ương Ương mà Thẩm Dục Chương vừa nói là Anh Gia Ương.

Mẹ đẻ của nàng là Hiến Tĩnh hoàng quý phi Nhan thị nổi tiếng. Khi còn sống bà rất được sủng ái ở hậu cung, sau khi sinh cho Hoàng đế một cô con gái thì được tấn phong làm Quý phi. Khi con gái còn chưa đầy một tuổi, bà ngã bệnh qua đời, được ban thụy hiệu là “Hiến Tĩnh”. Trước Hiến Tĩnh hoàng quý phi, chỉ có Hoàng hậu mới được phong thụy hiệu và đưa vào gia phả hoàng tộc, chứ chưa có tiền lệ phong thụy hiệu cho phi tần. Còn Hiến Tĩnh hoàng quý phi mặc dù không sinh được Hoàng tử hay Thái tử, nhưng vẫn được phong thụy hiệu chỉ nhờ vào sự yêu chiều của đế vương. Tuy đây là một vinh dự to lớn, song cũng là một điều đi ngược với quy chế của hoàng gia. Sự việc này đã gây xôn xao cả triều đình lúc bấy giờ. Tất cả các đại thần từ tể tướng trở xuống như Ngự sử đại phu, quan viên Trung Thư Tỉnh và Thượng Thư Tỉnh, cho đến các đại thần chức vị Ngự sử giám sát trở lên đều thi nhau dâng tấu can gián, khiến Hoàng đế giận không để đâu cho hết, bèn ban ý chỉ hạ chức vị của mười đại thần phản đối kịch liệt nhất xuống ba cấp, tống ra biên cương, sau đó vẫn khăng khăng lệnh cho Tể tướng thảo sắc phong thụy hiệu của Nhan thị, tuyên cáo tại Nam Giao, đưa bà trở thành vị phi tần duy nhất của Đại Bình được phong hiệu sau khi từ trần.

Tình yêu sâu đậm và nỗi tưởng nhớ khôn nguôi của Hoàng đế dành cho vị phi tần đã khuất của mình cứ như vậy được tiếp tục dành cho cô con gái duy nhất của họ.

Khi bà qua đời, Anh Gia Ương mới gần một tuổi, đang bập bẹ tập nói. Nàng được Hoàng đế đích thân ôm tới cho Thái hậu nuôi dưỡng. Cùng năm đó, nàng được phong làm công chúa, hiệu là “Chiêu Khánh”. Từ nhỏ đến lớn, Anh Gia Ương được Hoàng đế nâng như nâng trứng, muốn gì được nấy, tất cả mọi vật dụng của nàng đều là thứ quý giá trong cung. Đừng nói đến bất cứ vị công chúa nào khác của Đại Bình, mà ngay cả các vị Hoàng tử đã được phong vương cũng không được Hoàng đế cưng chiều bằng nàng. Trong ngoài hoàng cung, không biết có bao nhiêu người ghen tị với nàng mà không dám nói ra. Tuy nhiên, khi thật sự giáp mặt với nàng, bọn họ chỉ biết tôn kính, e dè mà thôi.

Trong thiên hạ này, ngoài Hoàng đế và Thái hậu ra, sợ rằng cũng chỉ có Thẩm Dục Chương gọi nàng là “Ương Ương”.



Sau khi cỗ xe ngựa uy nghi tượng trưng cho thân phận cao quý độc nhất vô nhị của nàng tiến vào, cổng thành phía Nam của Kim Hiệp Quan đóng lại, che khuất một nửa bầu trời trong vắt không một gợn mây, cũng chặn lại đoàn nghi trượng đã bảo vệ nàng suốt một đường tới đây.

Trước bức tường thành hùng vĩ cao lớn, Anh Gia Ương bước xuống xa giá.

Gió vùng quan ngoại thổi vù vù, mang theo bụi bặm và mùi sắt thốc về phía nàng.

Nàng đứng trước gió, ngước mắt lên liền trông thấy Thẩm Dục Chương.

Hắn đứng cách nàng chưa đầy năm bước, và cũng đang nhìn nàng bằng ánh mặt lạnh lùng, trầm tĩnh, như thể lớp đất cứng đã đóng băng nhiều năm không tan.



Trác Thiếu Viêm đứng ở chỗ cao, có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh tượng bên dưới.

Một lúc lâu sau, nàng nói với Giang Dự Nhiên đứng bên cạnh: “Để lại không gian cho Thẩm tướng quân và công chúa Chiêu Khánh ôn chuyện cũ, đừng để kẻ khác tới gần, cũng không cần bố trí binh sĩ canh gác.”

Giang Dự Nhiên hiểu ý nàng, lập tức đáp “vâng” một tiếng.

Trong triều, có ai mà không biết chuyện cũ của Thẩm Dục Chương và công chúa Chiêu Khánh? Hai người là thanh mai trúc mã, đã phải lòng nhau từ thuở niên thiếu. Trong buổi thượng triều ngày mùng 1 tháng Giêng năm Cảnh Hòa thứ mười một, Hoàng đế thậm chí còn hứa với nhà họ Thẩm rằng sẽ gả công chúa Chiêu Khánh cho Thẩm Dục Chương vào năm sau. Có điều, mối lương duyên trời định khiến vô số người ước ao đã tan vỡ mà không hề báo trước khi Thẩm Dục Chương phụng chỉ dẫn quân đi trấn thủ biên giới phía Nam. Trong những năm sau đó, Thẩm Dục Chương liên tục lấy cớ tình hình biên cương phức tạp để không trở lại kinh thành. Từ đó về sau, hoàng tộc cũng không nhắc tới hôn ước của hai người nữa. Mọi người đều lấy làm kinh ngạc, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến cặp đôi trời sinh này trở thành hai người xa lạ như vậy. Suốt sáu năm qua, Hoàng đế làm như mắt điếc tai ngơ trước những lời hỏi cưới công chúa Chiêu Khánh của các triều thần, mãi vẫn chưa lựa chọn phò mã cho con gái cưng của mình. Người đời không khỏi đoán già đoán non rằng công chúa Chiêu Khánh vẫn chung tình với Thẩm Dục Chương, thành thử khó mà buông tay.

Sứ giả hòa đàm của Binh Bộ cử tới hôm nay vậy mà lại là Anh Gia Ương. Trác Thiếu Viêm và Giang Dự Nhiên làm sao có thể không hiểu mục đích của bọn họ là muốn nhắm đến ai.

Sau khi Giang Dự Nhiên rời đi, Trác Thiếu Viêm một mình đi xuống tường thành, đến chỗ đóng quân của quân Tấn trong thành Kim Hiệp Quan.

Trước đó một lúc, Giang Dự Nhiên theo lệnh nàng đi mời Thẩm Dục Chương và Tạ Náo đã quay trở lại. Thẩm Dục Chương đã lên tường thành trước cả khi được mời, còn Tạ Náo thì không ở trong thành.

Bởi vì Giang Dự Nhiên không có được câu trả lời của Chu Dịch về tung tích của Tạ Náo, nên chỉ còn trông cậy vào Trác Thiếu Viêm phải đích thân đến hỏi.



Chu Dịch đang canh giữ trước của phòng Thích Bỉnh Tịnh, thấy Trác Thiếu Viêm tới, y lễ độ chào hỏi: “Trác tướng quân.”

Trác Thiếu Viêm đáp lễ, rồi hỏi thẳng: “Tướng quân của các người đâu?”

Chu Dịch bình tĩnh đáp: “Vương gia nhà chúng ta ra khỏi Kim Hiệp Quan.”

Trác Thiếu Viêm nhận thấy y thay đổi cách xưng hô, bèn im lặng một lát mới tiếp tục hỏi: “Ra khỏi Kim Hiệp Quan? Hắn lấy thân phận Ngạc vương của Đại Tấn đi đâu, đi gặp ai?”

Chu Dịch khom người với nàng, như để xin lỗi trước vì những gì y sắp nói: “Thứ cho mạt tướng không thể trả lời.”

Trác Thiếu Viêm cũng không vặn hỏi y.

Một lúc sau, nàng nói: “Hắn đi gặp Trần Vô Vũ à?”

Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Chu Dịch không khỏi lấy làm kinh ngạc, song đã nhanh chóng kiểm soát được vẻ mặt của mình. Y ngậm miệng không đáp lời nàng.

Y không phủ nhận, Trác Thiếu Viêm liền coi như đây là y đã thừa nhận. Nàng lại nói: “Hồi Vương gia nhà các người tòng quân ở biên cảnh phía Tây Đại Tấn là đi theo Trần Vô Vũ à? Ban đầu Binh Bộ Đại Tấn ra lệnh truy kích, thảo phạt Tạ Náo làm phản, đặc biệt điều Trần Vô Vũ đưa quân từ phía Tây xuống phía Nam, đây cũng là kế hoạch của Vương gia nhà các người sao? Trần Vô Vũ dẫn quân đi thẳng một mạch tới đây, vượt qua mười bốn châu do quân Vân Lân trấn thủ mà không đánh chiếm, mục đích là để đuổi kịp Tạ Náo tại quan ngoại, ông ta chắc chắn không biết Tạ Náo và Vương gia nhà các người là một đâu nhỉ? Bây giờ Vương gia nhà các người ra khỏi thành đi gặp ông ta, chẳng lẽ không phải là để lộ thân phận thật sự của mình sao? Hắn làm thế là muốn mưu tính chuyện gì?”

Từng câu nói của nàng đều không khác sự thật là bao.

Trong lòng Chu Dịch chấn động, rốt cuộc ngoài mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Y nhớ tới khi đó ở trong khe núi, Trác Thiếu Viêm bị Thẩm Dục Chương kề kiếm vào cổ, Thích Bỉnh Tịnh có nói với hắn rằng: Đừng quên nàng là ai.

Đến tận giờ phút này, y mới phần nào hiểu được rằng nàng là ai, tại sao lại khiến Thích Bỉnh Tịnh si mê nàng một cách điên cuồng suốt mấy năm qua.

Trước câu hỏi cuối cùng gần như bức bách của nàng, Chu Dịch hơi cúi đầu, đáp: “Khi nào Vương gia trở về, Trác tướng quân tự đi hỏi Vương gia đi.”

Nghe vậy, Trác Thiếu Viêm cười nhẹ.

“Ta muốn hỏi hắn thì cần gì phải đợi đến lúc hắn về rồi mới hỏi?”

Bỏ lại ánh mắt sửng sốt của Chu Dịch sau lưng, nàng rảo bước rời khỏi đó, rồi xoay người nhảy lên lưng ngựa, phi thẳng hướng cổng Bắc của Kim Hiệp Quan.



Trong lều chủ tướng của doanh trại quấn Tấn đóng quân bên ngoài Kim Hiệp Quan, Trần Vô Vũ và Thích Bỉnh Tịnh đang cầm chén rượu ngồi đối diện nhau.

Rượu này là của Thích Bỉnh Tịnh mang tới Kim Hiệp Quan từ phủ Ngạc vương ở quận Tấn Hi, hôm nay lại được hắn mang từ quan nội tới đây.

Sau khi thấy Trần Vô Vũ nuốt rượu xuống cổ họng, nét mặt hơi dịu đi, Thính Bỉnh Tịnh mới uống cạn rượu trong chén của mình, rồi khẽ cười hỏi: “Tướng quân vẫn khoái món này nhỉ?”

Lúc này mới chỉ là hai khắc sau khi Trần Vô Vũ biết được Tạ Náo chính là Thích Bỉnh Tịnh. (App truyện TYT)

Vị tướng quân trung niên được hoàng tộc Đại Tấn tin tưởng vị sự trung thành, quả cảm và chính trực, sắc mặt của ông hiện giờ cũng không mấy dễ chịu. Ông cầm chén rượu, trừng mắt nhìn vị hoàng thân trẻ tuổi đã trở nên trưởng thành và cương nghị hơn sau ba năm không gặp. Ánh mắt đó đang nghiêm khắc khiển trách hắn thay lời muốn nói của ông.



Một ngày trước, Trần Vô Vũ nhận được phong thư có đóng dấu của Ngạc vương, trong đó viết, ngày mai Tạ Náo sẽ đích thân ra khỏi quan nội đến doanh trại của ông xin gặp mặt, mong ông nhất định phải mở cửa đón tiếp để thương lượng về vấn đề quy hàng.

Mặc dù rất hoài nghi, song Trần Vô Vũ vẫn làm theo những lời trong thư, mở cổng doanh trại để nghênh đón phản tướng Tạ Náo từ quan nội tới vào sáng sớm nay như đã hẹn.

Khi đó, cổng doanh trại đã mở, Trần Vô Vũ đích thân dừng ngựa đứng chờ người tới. Sau đó, bóng dáng một người một ngựa dần hiện rõ giữa màn sương sớm dày đặc. Ông ta tập trung nhìn kỹ, sau đấy không dám tin vào mắt mình.

Vào năm Kiến Sơ thứ mười hai, con ngựa đó là do đích thân ông chọn cho một chàng thiếu niên vừa mới tới nhập ngũ tại biên giới phía Tây chưa được bao lâu, còn tự tay đóng móng ngựa, và làm mẫu cách điều khiển một con chiến mã cho hắn xem.

Khi đó, thiếu niên một tay nắm cương ngựa, một tay cầm lấy chiếc roi mà ông đưa cho, không chớp mắt nói: “Trần tướng quân, ta còn trong quân ngũ ngày nào, con ngựa này sẽ theo ta ngày ấy. Nếu có một ngày nó không thể ra chiến trường được nữa, ta cũng sẽ chăm sóc nó đến cuối đời.”

Thiếu niên đó, họ Thích tên Bỉnh Tịnh, là con trai thứ tư của tiên Hoàng đế, kể từ năm Kiến Sơ thứ mười lăm rời khỏi đồn biên giới phía Tây, ông vẫn chưa gặp lại hắn. Cho đến tận hôm nay…



Thật lâu sau, Trần Vô Vũ mới đặt chén rượu xuống, mở miệng đáp: “Làm khó cho vương gia vẫn còn nhớ rõ.”

Thích Bỉnh Tịnh vẫn mỉm cười: “Nhớ năm đó ở biên giới phía tây, mùa đông khí hậu vừa rét vừa ẩm, thỉnh thoảng ta phải uống trộm chút rượu của tướng quân để giữ ấm đấy.”

Nói rồi, hắn cầm bình rượu lên, rót đầy chén của hai người.

Ánh mắt Trần Vô Vũ bỗng trở nên hơi phức tạp: “Tất cả những động tĩnh ầm ĩ của Tạ Náo ở biên cảnh phương Nam những năm gần đây đều là do vương gia gây ra à?”

Thích Bỉnh Tịnh không đưa ra ý kiến gì ở đây.

Trần Vô Vũ lại hỏi: “Vương gia muốn chinh phạt phương Nam, cần gì phải dựng nên một Tạ Náo?”

Thích Bỉnh Tịnh im lặng một lúc, sau đó dường như cảm thấy việc này cũng không có gì phải giấu giếm, bèn nói thẳng: “Hoàng tộc Đại Tấn mê muội, tướng quân cũng không phải là không biết. Có thêm một thân phận nữa thì sẽ có thêm đường lui.”

Lúc nói câu này, nụ cười trên môi hắn đã biến mất. Ánh nắng bên ngoài lều trướng chiếu vào gò má của hắn qua khe hở của màn che, toát lên vẻ lạnh lẽo.

Trong đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng mà chỉ có thể bắt gặp khi một thanh kiếm phản chiếu ánh mặt trời, giống như hồi hắn vẫn còn là chàng thiếu niên.

Trần Vô Vũ nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.

Vị Ngạc vương nay đã quyền thế khuynh đảo triều đình Đại Tấn, song e là không mấy ai biết được rằng hắn đã từng âm thầm tích lũy sức mạnh trong bóng tối vô biên, tự mình chiến đấu để mở ra một con đường sống



“Tham gia quân ngũ rất cực khổ, ra chiến trường là mất mạng như chơi. Điện hạ thân là người trong hoàng tộc, sao lại muốn đến cái nơi mà tính mạng treo trên mũi thương lưỡi kiếm hàng ngày thế?”

Trần Vô Vũ nhớ rõ trước đây ông đã hỏi chàng thiếu niên như vậy.

Thiếu niên với đôi mắt sâu thẳm, trên người có sự tàn nhẫn vì muốn sinh tồn trong khốn cảnh của dã thú.

Hắn thản nhiên cười đáp: “Để được sống.”



Hai người lại uống vài chén nữa thì có binh sĩ thân cận tới hỏi họ khi nào dùng bữa trưa.

Trần Vô Vũ thoáng ngần ngừ, sau đó mới bảo: “Đợi thêm một lúc nữa.”

Thích Bỉnh Tịnh nhận thấy sự chần chừ trong thoáng chốc của ông. Sau khi binh sĩ kia lui ra, hắn hài hước nói: “Tướng quân không có món gì ngon để chiêu đãi ta thì cũng không cần phải giấu đâu.”

Trần Vô Vũ lần thứ hai trừng mắt với hắn.

Thích Bỉnh Tịnh nói: “Tướng quân dẫn quân xuôi Nam, đi qua mười bốn châu do quân Vân Lân trấn thủ mà không đánh chiếm cướp bóc, giờ lại bị vướng bởi Kim Hiệp Quan, lương thực còn lại trong quân bị vơi đi dần cũng là lẽ đương nhiên. Quân lương gửi tới từ đất phong của ta lại không tránh khỏi việc bị quân Vân Lân đóng ở mười bốn châu cướp đoạt. Ban đầu, khi tướng quân tiến quân thần tốc là vì đoán rằng quân phản loạn của Tạ Náo sẽ không thể tấn công Kim Hiệp Quan nhanh như vậy. Nào ngờ, mọi chuyện lại không diễn ra như ý muốn của tướng quân, hiện giờ ngược lại tướng quân còn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.”

Trần Vô Vũ lạnh nhạt nói: “Hôm nay vương gia đến đây chỉ để nói những chuyện này sao?”

Thích Bính Tịnh lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Ta đến là để tặng lương thực cho tướng quân, chỉ cần tướng quân bằng lòng đóng quân ở quan ngoại một thời gian.”

“Lấy lương thực ở đâu?”

“Trong thành Kim Hiệp Quan.”

“Ta và thuộc hạ ở lại quan ngoại, ngộ nhỡ quân Vân Lân đóng tại mười bốn châu đến đánh quân ta, thế chẳng phải là ta mất oan các thuộc hạ của mình sao?”

“Điều này tướng quân có thể yên tâm.”

Trần Vô Vũ không khỏi nghi ngờ: “Hiện tại vương gia và quân Vân Lân của họ Trác thật sự cùng một hội à?”

Thích Bỉnh Tịnh đáp: “Tạm thời là vậy.”

Trần Vô Vũ nhíu mày, không hỏi gì nữa. Một lúc sau, ông mới bùi ngùi nói: “Trận Dự Châu năm Kiến Sơ thứ mười ba đó, ta được lệnh gấp rút tiếp viện, đại quân cũng đã đến dưới thành… Nếu không bất ngờ có lệnh rút quân vào thời điểm đó thì làm sao có quân Vân Lân của ngày hôm nay? Hơn nữa, Đại Tấn và Đại Bình há có thể rơi vào cục diện này?”

Thích Bỉnh Tịnh nở nụ cười, đặt chén rượu xuống và nói: “Chuyện đời mà, đâu ra nhiều cái “nếu” như thế.”



Sau khi cáo từ Trần Vô Vũ và rời khỏi doanh trại của ông, Thích Bỉnh Tịnh thong dong cưỡi ngựa trở về.

Nắng hè gay gắt như đổ lửa chiếu xuống khiến da bỏng rát.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, suy nghĩ bị khuấy động bởi chuyện cũ mà Trần Vô Vũ nhắc tới lúc nãy, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều mà chẳng hề hay biết.



Mùa đông năm Kiến Sơ thứ mười ba vô cùng lạnh giá, gió rét cuốn theo những mảnh tuyết táp vào mặt, cảm giác nhức buốt còn hơn cả bị nướng dưới cái nắng như thiêu đốt của ngày hè.

Đại Tấn cho quân tiến về phía Nam, liên tiếp công phá ba tòa thành quan trọng của Đại Bình.

Biên giới Đại Bình rơi vào tình thế chông chênh, triều đình liền lệnh cho lão tướng Bùi Mục Thanh giữ ấn soái dẫn quân ngược lên miền Bắc để trấn thủ Dự Châu.

Quân Tấn tập trung binh mã hạ thành Dự Châu không đến ba tháng, thương vong vô số, thế là lại gửi thư cho Binh Bộ, để họ phái quân trấn thủ biên giới phía Đông, Tây gấp rút đến chi viện.

Năm đó, Thính Bỉnh Tịnh đang là ngu hầu dưới quyền chỉ huy của Trần Vô Vũ, bọn họ đã phụng lệnh dẫn quân gấp rút đến tiếp viện Dự Châu.

Khi quân của Trần Vô Vũ đến gần thành Dự châu, tướng quân trấn thủ thành của Đại Bình đã đổi người, bởi lẽ lão tướng Bùi Mục Thanh đã bị triều đình Đại Bình triệu về kinh xử trảm vì tội danh hèn nhát sợ chiến đấu, người thay thế ông là một vị tướng quân trẻ tuổi chưa bao giờ ra chiến trường.

Trong trận tuyết lớn, hắn ở dưới thành, nghe đám binh sĩ vây thành đã lâu bàn tán về vị tướng quân trẻ tuổi lần đầu tiên xông pha trận mạc đã dẫn đầu đám thuộc hạ đột phá vòng vây, xông vào thành như thế nào, lại chỉ huy tàn quân trấn thủ thành chống địch ra sao, kiên trì mưu trí dũng cảm, gan dạ nhường nào.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn tường thành Dự Châu phía xa.



Trên đường về, Thích Bỉnh Tịnh vừa ngước mắt lên liền trông thấy một người một ngựa chặn đường trở lại Kim Hiệp Quan của hắn.

Người đó dường như đã chờ đến mức sốt ruột. Nàng ra roi thúc ngựa đi vòng vòng, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía doanh trại quân Tấn, mãi đến khi nhìn thấy hắn, nàng mới giục ngựa đi tới gần.

Lúc trông thấy rõ khuôn mặt của nàng, hắn lập tức nở nụ cười, nhưng nhất thời vẫn chưa thoát khỏi ký ức còn sót lại về trận gió tuyết dưới thành Dự Châu năm ấy.



Hôm đó, tuyết rời đầy trời làm giảm tầm nhìn đáng kể, hắn chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một người mặc áo giáp đứng trên tường thành, đầu đội gió tuyết cùng với nhóm binh sĩ trấn thủ đang sửa chữa lại các vị trí phòng thủ đã bị phá hủy.

Tuyết phủ dày trên áo giáp của người nọ, tuyết trắng lẫn sắc máu nom thật ghê người.

Từ đầu đến cuối, dưới màu đỏ trắng lẫn lộn, hắn vẫn không nhìn thấy rõ được dung mạo của người nọ. Có điều, lòng hắn lại cực kỳ chấn động.

Đó là hắn đầu tiên hắn nhìn thấy một người khác trên thế gian này mà không phải là hắn, vẫn dũng cảm chiến đấu trong nghịch cảnh tối tăm vô vọng, nhưng không phải vì mạng sống của mình, mà là vì tôn nghiêm của quốc gia, vì tính mạng của quân sĩ và dân chúng.



Dưới ánh mặt trời chói chang, Trác Thiếu Viêm đã tới rất gần, áo giáp trên người nàng phản chiếu ánh sáng lóa mắt, không dính một bông tuyết trắng hay một vết máu đỏ nào.

Thích Bỉnh Tịnh rốt cuộc cũng hoàn hồn.

“Thiếu Viêm.”

Hắn cất tiếng gọi nàng như mọi khi, có điều trong thâm tâm hắn lại thầm nói rằng thật tiếc nuối biết bao khi hắn nhìn thấy nàng vào năm Kiến Sơ thứ mười ba ấy, hắn lại chẳng hề hay biết đó chính là lần gặp gỡ đầu tiên của hắn với nàng.

App TYT & Lam Gia team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play