Khóa Eo Thon

Chương 32


1 năm

trướctiếp

"Ôn đại minh tinh vẫn nên ôm lấy đùi Cao Minh Nguyệt, để không phải mất hết công sức của cô ta bao lâu nay.”

Những lời này của Lục Thời Hoan tuy có ý cười nhạo, nhưng cũng coi như là lời khuyên dành cho Ôn Thời Ý.

Cô là đang nhắc nhở Ôn Thời Ý nên cách xa bạn gái cũ một chút, sau này nếu có gặp lại cô, tốt nhất nên đi đường vòng.

Nhưng Ôn Thời Ý lại cảm thấy Lục Thời Hoan đang ghen với Cao Minh Nguyệt,

Những gì cô nói đã thể hiện rất rõ ràng rằng cô vẫn quan tâm đến anh ta.

Anh ta rất vui mừng, định nói điều gì đó.

Nhưng Lục Thời Hoan lại không cho anh ta cơ hội, cô xoay người bước nhanh ra ngoài ngõ nhỏ.

Ôn Thời Ý cũng đuổi theo cô ra ngoài, cùng lúc đó có vài nữ sinh trên con đường đầy bóng dâm bên cạnh thấy anh ta, bọn họ từng người một la hét xông về phía anh ta.

Lúc này đây, Ôn Thời Ý đang đuổi theo Lục Thời Hoan, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của cô đang đi về phía khu giáo dục dần dần khuất đi.

Buổi chiều có một tiết ngữ văn, Lục Thời Hoan học xong liền trở về văn phòng phê duyệt bài tập.

Tiết tự học buổi tối hôm nay là của giáo viên tiếng Anh, Lục Thời Hoan có thể tan tầm sớm một chút.

Nhưng giờ cô vẫn đang làm việc trong văn phòng sửa bài tập đến tám giờ rưỡi tối, tiếng chuông lớp của tiết hai tự học tối vang lên.

Mắt thấy ngoài trời đã tối, Lục Thời Hoan mới đứng dậy duỗi thắt lưng, đi đến máy lọc nước rót một ly nước.

Uống nước xong, Lục Thời Hoan nhận được điện thoại của Tạ Thiển, nói là tối nay Tạ Thâm muốn mời bọn họ ăn cơm, tiện thể giới thiệu bạn gái của anh ấy cho hai người quen biết nhau.

Lục Thời Hoan bảo Tạ Thiển gửi địa chỉ cho cô, sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca.

Sau khi rời khỏi văn phòng, cô vẫn có thói quen đi ra hành lang bên ngoài lớp 11 13 đứng một lúc, nhìn vào trong lớp xem tình trạng của học sinh.

Kết quả, Lục Thời Hoan phát hiện trong lớp không có bóng dáng của Khúc Chính Phàm. Buổi sáng, cậu ta vừa mới hứa với cô là sẽ không đến trễ về sớm, càng không trốn học.

Cô thật không nghĩ tới, Khúc Chính Phàm lại nhanh như vậy sẽ thất hứa với mình.

Trong lòng không khỏi thất vọng một chút, nặng trĩu khó chịu.

Để đề phòng hiểu nhầm Khúc Chính Phàm, Lục Thời Hoan còn cố ý hỏi Lý Thuần đang dạy tự học buổi tối là có phải cậu ta đi rửa tay không.

Lý Thuần nói với cô không có, còn nói tiết tự học buổi tối nào Khúc Chính Phàm cũng nằm sấp trên ghế để ngủ.

Nói cách khác, đứa nhỏ kia trong lúc giải lao đã trốn đi, và tiết thứ hai tự học buổi tối đã không có mặt.

Lục Thời Hoan nói cảm ơn, tâm sự nặng nề từ cửa sau trường học đi ra, cô vốn định đến trạm xe buýt bên cạnh sau trường ngồi xe buýt đi đến trung tâm thành phố Dung Thành.

Kết quả cô vừa đi từ cổng sau trường ra, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chính là Khúc Chính Phàm vừa trốn học, lúc này cậu ta đang đeo cặp sách ở một bên bả vai, một tay đút túi quần, thuận theo lề đường đi về phía trước.

Đi qua trạm xe buýt, đến trước một con hẻm, thiếu niên xoay người chui vào bên trong, bóng dáng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm không thấy được nữa.

Lục Thời Hoan đi giày cao gót vội vàng đuổi theo, cô rất muốn hỏi Khúc Chính Phàm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Buổi sáng vừa mới đồng ý chuyện của cô, kết quả chỉ trong một buổi chiều, liền bỏ lại sau đầu rồi hả?

Sắc mặt Lục Thời Hoan nặng nề, trực tiếp lướt qua xe buýt chạy về phía sau nhà ga, cũng rẽ vào con hẻm đó.

Ngõ nhỏ rất sâu, bên trong còn có một tiệm net, đèn hiệu đã hỏng từ lâu, chỉ có một chữ "nét " là còn sáng.

Lục Thời Hoan thấy Khúc Chính Phàm đứng ở cửa tiệm net, sau đó có năm sáu người đàn ông trẻ tuổi từ tiệm net đi ra, và bao vây Khúc Chính Phàm một cách rất tự nhiên.

Cảnh tượng đó khiến cho Lục Thời Hoan có một linh cảm không tốt, bước chân cô dừng lại và do dự một chút, không biết có nên đi qua đó hay không.

Mấy thanh niên vây quanh Khúc Chính Phàm, bọn họ cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, lớn tuổi hơn một chút cũng chỉ có hai mốt hai hai tuổi.

Nhìn cách ăn mặc, cực kỳ giống tên cặn bã không làm việc đàng hoàng vậy.

Loại người này, lúc học trung học Lục Thời Hoan cũng từng nhìn thấy qua, cô còn chính mắt nhìn thấy Ôn Thời Ý dẫn theo một đám nam sinh trong trường đánh nhau với bọn họ.

Lục Thời Hoan không nghĩ tới, Khúc Chính Phàm trốn học, lại cùng những người này giao du ở đây.

Làm một giáo viên, tự mắt nhìn thấy học sinh của mình ngày càng sa đọa, trong lòng cô ít nhiều có chút xót xa.

Nhưng lúc này, quan trọng hơn hết chính là sự an toàn cho bản thân của Khúc Chính Phàm.

Lục Thời Hoan nhìn đám người kia vây quanh lại cậu ta, liền biết nhất định là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không vui, hiện tại Khúc Chính Phàm đang gặp nguy hiểm.

Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi 110 báo cảnh sát.

Vừa gọi điện xong thì đám người ở bên kia tiệm net đã đánh nhau.

Một mình Khúc Chính Phàm lại bị năm sáu nam sinh lớn tuổi hơn cậu ta vây quanh, chắc chắn chỉ có thể bị đánh.

Cho dù là cậu ta cũng biết đánh nhau một chút, nhưng một người không thể nào chống lại nhiều người, rất nhanh đã bị một người đá vào lưng, đá ngã xuống đất.

Người khác bắt được thời cơ liền vây quanh, bọn họ liên tục đấm đá cậu ta.- #tytnovel.com -

Lục Thời Hoan thấy thế, vội vàng cởi giày cao gót ra, một tay cầm giày, hùng hổ chạy tới bảo bọn họ dừng tay.

Thanh âm của cô đặc biệt thanh mảnh mềm mại, ôn nhu không có khí thế gì.

Nhưng ở trong ngõ thiếu ánh sáng này lại trở nên đặc biệt êm tai.

Tuy nhiên, giọng nói của cô lại bị tiếng đánh đập kia nhấn chìm, căn bản không ai chú ý tới cô, cho đến khi Lục Thời Hoan giơ giày cao gót hung hăng đập vào đầu bọn họ.

Cô không dám dùng sức quá mạnh, sợ đập bọn họ bị thương lại gây ra những rắc rối không đáng có.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lục Thời Hoan đánh người, đối với sức lực ra tay căn bản không có một chút hiểu biết gì, một chiếc giày cao gót đánh xuống. Hoàn toàn không đau không ngứa gì, điều duy nhất cô muốn là khiến cho đám người kia chú ý.

Hậu quả, đương nhiên là cô và Khúc Chính Phàm cùng bị đánh.

Trong lúc nguy cấp này, suy nghĩ duy nhất trong đầu Lục Thời Hoan chính là cô là giáo viên của Khúc Chính Phàm, cô phải bảo vệ học sinh của mình.

Cho nên khi cô nhìn thấy Khúc Chính Phàm nằm cuộn mình trên mặt đất không nhúc nhích, lập tức chạy đến bảo vệ người dưới thân.

Cũng may là gần trường học có một đồn cảnh sát, tốc độ xuất hiện của cảnh sát tương đối nhanh, Lục Thời Hoan cũng không bị nhiều cú đánh .

Tuy nhiên, bị thương là điều khó tránh khỏi, đặc biệt là má trái, chắc là bị người ta đánh trong lúc cô nhào tới bảo vệ Khúc Chính Phàm thì đụng phải, nổi lên một vết bầm màu xanh, làm cho má bên trái cao hơn nhiều so với bên phải.

Khi cảnh sát đến, đám du côn đó đã bị khống chế.

Bọn họ ngoan ngoãn ôm đầu, dựa vào tường ngồi xổm, không quên giải thích với chú cảnh sát: "Đây đều là hiểu lầm, chúng tôi và tên nhóc này là bạn bè, chỉ là đang đùa giỡn với cậu ta mà thôi.”

Đương nhiên, cảnh sát sẽ không nghe lời từ một phía của bọn họ, trước tiên gọi 120 để đưa Lục Thời Hoan và Khúc Chính Phàm đang bị thương đến bện viện, sau đó mang đám người kia đi trở về đồn cảnh sát.

Cảnh sát đến bệnh viện cùng Lục Thời Hoan, phụ trách ghi chép lại những lời cô nói.

Sau khi ghi chép xong, Khúc Thành Phong cũng đã nhận được tin tức chạy tới bệnh viện.

Lục Thời Hoan và Khúc Chính Phàm được xắp xếp trong một phòng bệnh đôi, mỗi người nằm một cái giường.

Tay trái Khúc Chính Phàm bị gãy, trên người đầy những vết bầm tím, bị thương khá là nặng.

So với cậu ta, Lục Thời Hoan chỉ bị thương ở ngoài da, cũng không tính là gì, chính là dập nát mu bàn tay và lưng bị hai đạp có chút đau.

Nhất là vết thương bị rách da dùng cồn khử trùng làm sạch, cô đau đến nỗi hít sâu một hơi, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

Trong lúc Lục Thời Hoan bôi thuốc, Khúc Chính Phàm ở giường bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cô, bằng ánh mắt rất kì lạ.

Thẳng đến khi y tá bôi thuốc xong rời đi, Lục Thời Hoan thật sự không thể tiếp tục chịu đựng ánh mắt của cậu ta, nên quay đầu lại nhìn về phía cậu ta: "Nhìn cô làm gì?”

Trên khuôn mặt xanh tím của Khúc Chính Phàm lộ ra một nụ cười nhạt, làm cho bầu không khí trong phòng bệnh sống động không ít: "Cô giáo, cô xấu quá.”

Lục Thời Hoan: "..."

Nếu không phải cô còn nhớ kỹ “bốn chữ đối nhân sử thế", lúc này thật muốn mắng cậu ta một tiếng "Tên khốn nạn".

"Cậu đẹp, cậu là đẹp nhất." Giọng nữ đầy không vui.

Khúc Chính Phàm nghe xong lại cười càng vui vẻ, dẫn đến viết thương trên mặt bị kéo ra, lại đau đến nhe răng trợn mắt.

Lục Thời hoan không nhịn được cười, muốn mắng cậu ta đáng đời nhưng lại nhịn xuống.

Sau đó, cô hỏi Khúc Chính Phàm: "Cậu có quên những gì đã hứa với tôi vào buổi sáng không?"

"Có, tôi nhớ rất kỹ."

Lục Thời Hoan nhướng mày: "Vậy sao lại trốn tiết tự học chạy ra ngoài đánh nhau.”

Khúc Chính Phàm dời tầm mắt, tựa vào đầu giường, vẻ mặt xấu hổ: "Đây không phải là muốn cùng bọn họ cắt đứt quan hệ và chăm chỉ học tập hay sao, nếu buổi nói chuyện không thành, tôi sẽ bị đánh.”

Cậu ta ngược lại có một giọng điệu rất nhẹ nhàng, tựa như bị đánh chỉ là chuyện thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên.

Lục Thời Hoan giật giật khóe miệng, nhất thời không nói nên lời.

Nhưng trong lòng cô thấy rất vui, ít nhất Khúc Chính Phàm thật sự muốn thay đổi và chăm chỉ học tập.

Với tư cách là một giáo viên, cô thật sự rất là vui mừng.

Trong phòng bệnh rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, chính vào lúc này, Khúc Thành Phong chạy tới.

Đi bên cạnh anh ta còn có Ôn Cẩm Hàn vừa tan làm, hai người đàn ông to lớn với vẻ mặt lo lắng, vội vàng bước vào, sau khi vào phòng bệnh, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn nữa.

“Thằng ranh con này, mày lại đánh nhau!”

Sau khi Khúc Thành Phong vào phòng liền trực tiếp chạy tới chỗ Khúc Chính Phàm, đi lên liền túm lấy tai thiếu niên, hung hăng búng lên trán cậu ta một cái.

Ánh mắt Lục Thời Hoan nhìn theo Khúc Thành Phong, hoàn toàn không chú ý đến Ôn Cẩm Hàn theo sau đi vào.

Nhìn thấy hành động của Khúc Thành Phong, Lục Thời Hoan muốn ngăn cản anh ta, nhưng lại bị ánh mắt thiêu đốt khóa chặt tất cả lời nói đều kẹt trong cổ họng, cô vô thức quay lại, thuận theo ánh mắt kia nhìn qua.

Ánh mắt của cô giao với tầm mắt Ôn Cẩm Hàn giữa không trung, trong khoảnh khắc cô cảm thấy mình như bị điện giật, tim Lục Thời Hoan bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Ôn Cẩm Hàn xuất hiện đối với cô mà nói, thật sự là rất bất ngờ.

Sau khi cảm thấy tê dại, Lục Thời Hoan vội vàng thu hồi ánh mắt, liền nhìn vào chiếc khăn trải giường trắng mịn.

Một lát sau cô nhớ tới vết bầm tím và cục sưng trên mặt mình, mới ý thức giơ tay che mặt, nhưng không kịp che đi đôi tai đang đỏ bừng.

Sau khi Ôn Cẩm Hàn vào cửa, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Lục Thời Hoan đang ngồi trên giường bệnh.

Nhìn thấy vết thương trên mặt cô, trái tim anh bỗng đau đớn một chút, bước chân chùng xuống, không nhịn được mà dừng lại.

Thật sự là đau lòng đến mức không thể bước đi, ngực như đang có tảng đá lớn đè lên, buồn bực đến không thở nổi.

Mãi đến khi Lục Thời Hoan cũng nhìn thấy anh, lại giơ tay che mặt... Ôn Cẩm Hàn mới đè nén nỗi đau trong lòng, chân dài sải bước đi về phía cô.

Đôi mắt người đàn ông dán chặt vào vết trầy xước trên cánh tay Lục Thời Hoan, lông mày không khỏi nhíu chặt, sắc mặt càng nghiêm khắc, một sự lạnh lẽo nhanh chóng lan tỏa khắp phòng bệnh.

Khúc Thành Phong cùng Khúc Chính Phàm ăn ý nhìn về phía hai người bọn họ, người phía sau thật sự cảm nhận được áp lực phát ra từ trên người Ôn Cẩm Hàn: Không khỏi rụt bả vai lại, nổi da gà, dựa vào trên người Khúc Thành Phong.

Ở đây cũng chỉ có Lục Thời Hoan không bị hơi thở lạnh lẽo trên người Ôn Cẩm Hàn ảnh hưởng.

Cô chỉ là không dám đối mặt với anh, vừa nghĩ đến khuôn mặt biến dạng của mình, liền hận không thể tìm một khe hở chui vào, hoặc là đào hố tại chỗ, đem chính mình chôn vào.

Đáng tiếc Ôn Cẩm Hàn cũng không cho cô cơ hội này, sau khi đến gần, anh trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Sức lực cực nhẹ, kiềm chế cũng là ôn nhu.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp