Khóa Eo Thon

Chương 30


1 năm

trướctiếp

Về điều này, Lục Thời Hoan vẫn rất tò mò.

Khúc Thành Phong ngẩn người, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Ba mẹ Phàm Phàm đã hy sinh rồi.”

-

Buổi tự học sớm đã kết thúc, trong phòng làm việc lục tục có mấy vị giáo viên.

Lục Thời Hoan tiễn Khúc Thành Phong đi ra ngoài, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, bộ dáng tâm sự nặng nề.

"Anh có muốn đi xem Khúc Chính Phàm không, hôm nay nó đến trường.” Lục Thời Hoan hỏi.

Khúc Thành Phong do dự một lát, rồi gật đầu.

Anh ta đứng ở hành lang bên ngoài lớp học lớp 11 13, xuyên qua cửa sổ kính, lặng lẽ nhìn vào một góc gần bãi rác trong lớp học.

Khúc Chính Phàm còn nằm sấp trên bàn ngủ, Khúc Thành Phong cau mày đánh giá cậu ta một lúc lâu, sau đó anh ta nhận được điện thoại của đội, rồi nói lời tạm biệt với Lục Thời Hoan.

"Cô giáo Lục, làm phiền cô quan tâm Phàm Phàm nhiều hơn.”

"Tối nay về nhà tôi cũng sẽ nói chuyện với nó.”

Ánh mắt Khúc Thành Phong tha thiết, gần như là giọng điệu cầu khẩn, làm cảm động sâu sắc đến trái tim của Lục Thời Hoan.

Cô gật đầu, nghĩ đến sự tích anh hùng của ba mẹ Khúc Chính Phàm, không khỏi có chút thương xót: "Anh Khúc yên tâm, tôi sẽ dẫn dắt cho Khúc Chính Phàm thật tốt.”

Hơn nữa trong lòng Lục Thời Hoan đã có tính toán, sau khi đợi Khúc Thành Phong rời đi, cô sẽ tìm Khúc Chính Phàm nói chuyện một chút.

Khúc Thành Phong nói, ba mẹ Khúc Chính Phàm đều là chiến sĩ canh giữ biên giới.

5 năm trước, Khúc Chính Phàm mười tuổi,
Bên phía Tây biên giới truyền đến tin tức, nói là ba mẹ Khúc Chính Phàm trong một lần □□ đã anh dũng hy sinh.

Kể từ đó, tính tình Khúc Chính Phàm liền thay đổi.

Thiếu niên có tính cách rộng rãi và vui vẻ như ánh mặt trời, dường như bỗng nhiên gặp phải một hồi bão táp, phá vỡ thân thể cùng tâm linh còn non nớt gầy yếu của cậu ta.

Cậu ta đã bị đánh gục bởi nỗi đau lớn.
Năm năm trôi qua, trước sau đều đắm mình trong trụy lạc, không trở về dáng dấp như trước.

Lục Thời Hoan có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Khúc Chính Phàm, cô cũng đau lòng cho hoàn cảnh của cậu ta.

Cho nên cô mới hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải dẫn dắt cậu ta vào con đường đúng đắn.

Nghĩ như vậy, Lục Thời Hoan vào phòng học lớp 11 13, chào hỏi giáo viên tiếng Anh Lý Thuần, rồi đi thẳng về phía hàng ghế sau gần đống rác.

Việc tự học buổi sáng đã kết thúc, học sinh đi ra ngoài lớp học, hoặc đi ăn sáng, hoặc đi vệ sinh.

Chỉ có Khúc Chính Phàm còn nằm sấp trên bàn ngủ, giống như cậu ta muốn ngủ mãi, mặc cho trong phòng học có bao nhiêu tiếng ồn ào, cũng không thể đánh thức được cậu ta.

Lục Thời Hoan đến đứng trước bàn cậu ta, cong ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ bàn học, lực đạo lớn đến mức có thể đánh thức Khúc Chính Phàm đang ngủ.

Một lát sau, thiếu niên nằm sấp trên bàn kia động đậy.

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt buồn ngủ hướng về phía Lục Thời Hoan, lông mày khẽ nhíu, dường như có vài phần không kiên nhẫn.

Khúc Chính Phàm còn chưa từng gặp qua chủ nhiệm lớp mới, cậu ta nhìn lướt qua người phụ nữ đứng trước bàn một cái, còn tưởng rằng là học tỷ năm cuối, lập tức bĩu môi, không vui nói: "Đừng đến làm phiền tôi.”

Loại chuyện này trước kia Khúc Chính Phàm cũng đã từng gặp qua.

Phần lớn đều là nữ sinh đến đưa thư tình cho cậu ta, học tỷ học muội đều có, cậu ta đều nhìn quen mà không trách.

Lục Thời Hoan bị giọng điệu thiếu kiên nhẫn của thiếu niên làm cho khiếp sợ hai giây, sắc mặt cô chính trực, cũng lấy ra khí thế của giáo viên chủ nhiệm: "Khúc Chính Phàm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Nói xong, Lục Thời Hoan như nhắc nhở, lại nặng nề gõ gõ bàn học của thiếu niên, mới xoay người rời đi.

Còn Khúc Chính Phàm thì sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới từ miệng các bạn học khác biết được thân phận của Lục Thời Hoan.

Cậu ta nhíu mày, miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía phòng làm việc của giáo viên lớp 11.

-

Văn phòng giáo viên lớp 11.

Một Khúc Chính Phàm với mái tóc đen rối bù, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt bơ phờ đứng đối diện bàn làm việc của Lục Thời Hoan.

Cậu ta đưa lưng về phía cửa sổ, có chút ngược sáng, vẻ mặt nhìn không rõ.

Lục Thời Hoan ngồi nghiêm túc đánh giá cậu ta một cái, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Cậu có biết hôm nay đã là ngày thứ ba sau hôm khai giảng của học kỳ này không?”

"Không biết." Nam sinh cười, vẻ mặt giả vờ: "Không phải hôm nay khai giảng sao?”

Giọng nói của cậu ta nhẹ nhàng, không có nửa phần chân thành, còn xen lẫn ý tứ trêu đùa.

Lục Thời Hoan nghe xong cũng không tức giận, đứng dậy đi lấy cho mình một ly nước: "Ý của cậu là, cậu không vắng mặt ở lớp học, là tôi hiểu lầm cậu?”

Khúc Chính Phàm nhướng mày: "Không sao đâu cô giáo, tôi không trách cô.”

Sau đó không đợi Lục Thời Hoan mở miệng, nam sinh nói tiếp: "Nếu hiểu lầm đã được giải quyết, vậy cô giáo tôi về lớp trước.”

Nói xong, Khúc Chính Phàm đã muốn rời đi.

Lục Thời Hoan trầm xuống, trực tiếp gọi cậu ta lại: "Khúc Chính Phàm, giọng điệu trơn tru ở chỗ tôi cũng không có tác dụng.”

"Tôi không quan tâm cậu quên thật hay là quên giả thời gian khai giảng, nếu nghỉ học hai ngày không có lý do, phải viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi.”

"Ngoài ra, phạt chạy ba vòng trong sân bóng và quét dọn hai tuần với tổ làm vệ sinh.”

Lục Thời Hoan lời ít mà ý nhiều, không phí lời với cậu ta.

Sau khi Khúc Chính Phàm bị gọi dừng lại, cậu ta không khỏi nhìn thẳng về phía cô, thu lại ý cười trên khóe miệng, ngữ khí cũng không chút để ý như lúc trước.

"Cô giáo Lục, cô dứt khoát bảo tôi trực tiếp bỏ học đi.”

Khúc Chính Phàm dứt lời, trước cửa có một nữ sinh mặc đồng phục học sinh ôm một xấp sách bài tập kêu "Báo cáo".

Nữ sinh là ủy viên học tập trong lớp Lục Thời Hoan, cũng là đại biểu lớp ngữ văn của cô, tên là Tần Diên.

Là đưa bài tập ngữ văn vừa thu xong cho Lục Thời Hoan, thuận tiện báo cáo tình hình thu bài tập.

"Cô giáo, cả lớp chỉ có Khúc Chính Phàm không nộp bài tập.” Tần Diên mở miệng, giọng nói mềm mại, giống như một viên kẹo dẻo tan chảy trong miệng, có chút ngọt ngào.

Cô ấy rõ ràng thấy Khúc Chính Phàm ở bên cạnh, nhưng cũng không chút tránh hiềm nghi, trực tiếp báo tên của cậu ta.

Ngay cả Lục Thời Hoan cũng có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn sắc mặt Khúc Chính Phàm.

Cô vốn cho rằng, thiếu niên kia chắc chắn cũng giống như vừa rồi đối với cô, chẳng hề để ý thậm chí là vẻ mặt khinh thường.

Kết quả ánh mắt Lục Thời Hoan dừng trên người cậu ta, lại phát hiện cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.

Không chỉ như thế, ngay cả tư thế đứng xiêu vẹo cũng lặng yên không một tiếng động trở nên thẳng tắp.

Một Khúc Chính Phàm khác thường này, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt Lục Thời Hoan.

Cô nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc, như có điều gì đó để suy nghĩ.

"Cô giáo, nếu không có việc gì khác, em về phòng học trước." Tần Diên nhìn Lục Thời Hoan không chớp mắt.

Lục Thời Hoan cũng hoàn hồn, cười tủm tỉm nhìn cô ấy nói: "Giúp tôi phát sách bài tập xuống đi.”

Trên bàn cô gấp hai xấp sách bài tập ngôn ngữ, tổng cộng có 35 quyển, trọng lượng cũng không nhẹ.

Vốn dĩ Lục Thời Hoan định bảo Tần Diên trở lại phòng học gọi một bạn nam tới hỗ trợ, kết quả Khúc Chính Phàm đứng bên cạnh cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, rất chủ động tiến lại gần, ôm lấy một xấp sách bài tập nặng hơn.

Còn quy củ báo cáo với Lục Thời Hoan: "Cô giáo, tôi có thể giúp Tần Diên ôm sách bài tập trở về phòng học trước, sau đó lại tới đây được không?”

Giọng điệu, thái độ, hành vi của cậu ta... cùng với vừa rồi quả thực giống như hai người khác nhau.

Lục Thời Hoan sợ hãi một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, giật giật khóe miệng, đáp một tiếng: "Đi đi.”

Sau khi hai người rời đi, Lục Thời Hoan cầm ly nước uống một ngụm nước, nheo mắt suy nghĩ sâu một lát, cuối cùng cũng nhận ra được gì đó.

Một học sinh như Khúc Chính Phàm cũng không thể bị ràng buộc bởi nội quy và quy định của trường học, duy chỉ có ở trước mặt Tần Diên lại biểu hiện ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, đây không phải là yêu thì là cái gì?

Mười lăm mười sáu tuổi, nảy sinh tình yêu trai gái thực sự là chuyện bình thường.

Lục Thời Hoan cũng đến từ tuổi của bọn họ, so với các giáo viên chủ nhiệm có thâm niên hơn ở các lớp khác, đương nhiên càng có thể hiểu được học sinh ở độ tuổi này đang suy nghĩ cái gì.

Cũng có thể thông cảm cho tâm tính phản nghịch của bọn họ.

Chỉ là với tư cách một giáo viên, là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 13, Lục Thời Hoan cũng không ủng hộ học sinh yêu sớm.

Nhưng những lời này cô cũng không nói rõ với Khúc Chính Phàm, chỉ nói bóng nói gió cho cậu ta biết, thành tích học tập của Tần Diên rất tốt, ba mẹ Tần Diên cũng kỳ vọng cô ấy rất lớn, cho nên cô ấy đều một lòng một dạ tập trung vào học tập.

Khúc Chính Phàm là một đứa trẻ thông minh, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Lục Thời Hoan.

Cậu ta chỉ cười một tiếng, và trở lại thái độ thờ ơ trước đây: "Cô giáo yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy học sinh giỏi học tập." 

Đúng như Khúc Chính Phàm nói, tuy rằng cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, sai lầm nhỏ không dứt, nhưng ở trong lớp chưa từng làm chuyện ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn học khác. App TYT tytnovel.com

Cậu ta vẫn cô đơn một mình, không có bạn bè ở trường, cũng không thích giao tiếp với các bạn cùng lớp.

Chỉ từ điểm này mà xem, Khúc Chính Phàm còn chưa xấu đến tận gốc, là có thể cứu.

Lục Thời Hoan: "Nghe ý tứ của cậu, hình như rất không coi trọng học sinh giỏi vậy. ”

Nhất là câu nói vừa rồi của Khúc Chính Phàm, trong từng dòng chữ đều lộ ra vẻ trào phúng, nghe đến chói tai.

"Không dám không dám, bọn họ đều là trụ cột của tương lai nước nhà, làm sao tôi dám coi thường bọn họ chứ.”

Vẫn giọng điệu châm chọc như cũ, nghe vậy Lục Thời Hoan nhíu mày: "Khúc Chính Phàm, cậu nói như vậy, đến chỗ ba mẹ cậu ở đâu?”

Ban đầu, Lục Thời Hoan không muốn nhắc tới chuyện của ba mẹ cậu ta, bởi vì chuyện này không khác gì vạch trần vết sẹo của Khúc Chính Phàm.

Nhưng Khúc Chính Phàm vẫn hoàn toàn là một bộ dáng hận đời, thành công châm ngòi lửa trong lòng Lục Thời Hoan.

Cô cũng không cùng cậu ta khua môi múa mép nữa, thừa dịp Khúc Chính Phàm ngây người, hạ thấp âm thanh tiếp tục nói: "Tôi hiểu nỗi đau đớn khổ sở mất đi ba mẹ của cậu, nhưng sự việc đã qua 5 năm rồi.”

"Năm năm qua cậu bỏ bê học tập, lãng phí thời gian ở trường, cậu cho rằng cậu đây là đang chà đạp ai vậy?”- #tytnovel.com -

"Cậu đang chà đạp chính cậu, ba mẹ cậu đã dùng tính mạng để gánh vác trọng trách tiến lên đổi lấy những năm tháng tốt đẹp!”

"Chính mình trốn tránh hiện thực, không chịu mạnh mẽ phấn đấu vươn lên, ngược lại cũng không chịu nhìn những người khắc khổ tiến lên, cậu lấy đâu ra sức mỉa mai người khác?”

Lục Thời Hoan thật sự bị tức giận, nói nhiều hơn một chút, giọng điệu cũng nặng hơn một chút, nhưng từng câu từng chữ phát ra từ tận đáy lòng, cô muốn mắng cho Khúc Chính Phàm tỉnh lại.

Rõ ràng, lời nói của cô vẫn có một số tác dụng đối với cậu ta.

Ít nhất Khúc Chính Phàm nhìn về phía đôi mắt của cô, có tình cảm dao động: "Khắc khổ tiến lên, tức giận phấn đấu có thể làm cho người ta sống thật tốt sao?”

"Cho tới bây giờ tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ cần ba mẹ tôi sống thật tốt, tôi chỉ muốn giống như con nhà người khác, có ba mẹ đi cùng!”

Nói đến câu cuối cùng, Khúc Chính Phàm gần như là hét lên.

Decibel đặc biệt lớn, khiến mấy giáo viên khác trong phòng làm việc đưa mắt nhìn về phía cậu ta và Lục Thời Hoan.

Ba mẹ Khúc Chính Phàm là chiến sĩ, anh hùng, trụ cột của đất nước.

Chính là người tốt như vậy, tuổi còn trẻ đã cùng nhau hy sinh.

Thân là con trai của bọn họ, Khúc Chính Phàm đã được an ủi bởi vô số người, nghe qua vô số người ca ngợi công đức của ba mẹ cậu ta ở trước mặt cậu ta.

Nhưng lúc đó cậu ta chỉ là một đứa nhỏ mới mười tuổi, căn bản không hiểu trách nhiệm đại nghĩa là gì, cậu ta chỉ biết cậu ta không có ba mẹ, cậu ta chỉ biết người ưu tú như ba mẹ, cũng không được ông trời chiếu cố.

Vì vậy, tại sao cậu ta phải học tập chăm chỉ?

Tại sao còn phải khắc khổ tiến lên, đi làm một người đặc biệt ưu tú trong mắt người khác?

Năm năm sau đó, Khúc Chính Phàm đã không gượng dậy nổi, hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy cậu ta là không thể chữa trị, cái người giáo viên chủ nhiệm mới tới này, chẳng lẽ đầu óc mới có não?

Khúc Chính Phàm châm chọc kéo khóe môi, tầm mắt dời khỏi người Lục Thời Hoan, cậu ta hạ thấp mi mắt, che giấu ửng đỏ và hơi nước trong hốc mắt mình.

Lục Thời Hoan bị lời nói của cậu ta làm cho chấn động, trong lòng kịch liệt trầm xuống, cảm xúc lẫn lộn.

Một lúc lâu sau, cô mới đi lên phía trước, giơ tay sờ sờ mái tóc ngắn lộn xộn của thiếu niên, động tác vô cùng nhẹ nhàng, thanh âm cũng vậy.

"Khắc khổ tiến lên không nhất định có thể làm cho người ta sống thật tốt, nhưng nó lại có thể làm cho người ta sống tốt khi họ còn sống.”

"Cho nên Khúc Chính Phàm, cậu cũng phải phấn chấn và trân trọng khoảnh khắc hiện tại.”

"Có thể bây giờ cậu ở cái tuổi này, còn không cách nào hiểu được cái gì là gia quốc đại nghĩa, nhưng một ngày nào đó ở tương lai, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu nhất định sẽ hiểu được.”

"Cô giáo hy vọng đến lúc đó, cậu sẽ không vì hành động hôm nay của mình mà cảm thấy hối hận.”

Khúc Chính Phàm ngây ngẩn cả người, cảm giác chua xót ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm, sương mù vừa mới đè xuống trong mắt lại bốc lên, hốc mắt cậu ta ấm áp, không ngăn được nước mắt, cậu ta siết chặt nắm đấm rủ xuống bên cạnh chân.

Liều mạng, cũng muốn đem nước mắt nghẹn trở về.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp