Khóa Eo Thon

Chương 14


1 năm

trướctiếp

Tầm mắt theo một góc khăn tắm hướng lên trên.

Lục Thời Hoan ngửa đầu, đem ánh mắt dừng lại trên vóc người tam giác tỷ lệ vàng của Ôn Cẩm Hàn.

Người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bụng sáu múi, vừa nhìn đã biết là loại con trai thường xuyên tập luyện.

Đại khái là do vừa tắm rửa xong, có hơi nóng lượn lờ từ trên người anh bốc ra, hun loạn trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của Lục Thời Hoan.

Nhịp tim của cô trở nên hỗn loạn, trên mặt cũng nhanh chóng ngưng tụ vẻ hoảng loạn cùng e lệ.

Lục Thời Hoan nửa mở miệng, cảm thấy mình nên nói gì đó.

Nhưng cô chỉ là mở to một đôi mắt hạnh màu nước lấp lánh, lẳng lặng nhìn giọt nước đọng lại trên mái tóc ướt đẫm của người đàn ông.

Lạch cạch ——

Giọt nước rơi trên lồng ngực cường tráng và mạnh mẽ của anh.

Sau đó, giọt nước dọc theo đường cong cơ bắp của người đàn ông trượt xuống, thẳng vào trong khe hở khăn tắm vây quanh hông anh.

Bằng mắt thường đã không thấy hết nữa, Lục Thời Hoan lại không khống chế được đầu óc mình, mơ tưởng liên tục.

Cũng trách cô chưa hiểu việc đời.

Cơ bắp rõ ràng như Ôn Cẩm Hàn, dáng người hoàn mỹ của tam giác ngược hoàng kim, Lục Thời Hoan là lần đầu tiên gặp.

Bộ khung xương và vóc người của anh rất hoàn mỹ, nhiều hơn một chút ít một chút sẽ không được hoàn hảo nữa.

Lục Thời Hoan tự nhận mình là người thanh tâm quả dục, không giống Tạ Thiển sẽ cắn ngón tay và gào khóc thảm thiết trước vóc dáng đẹp của các nam người mẫu.

Cô cho rằng mình có thể bình tĩnh rời ánh mắt khỏi người Ôn Cẩm Hàn, sau đó mặt không chút biến sắc ổn định nhịp tim cuồng loạn của mình.

-

Trên thực tế, Lục Thời Hoan quả thật cũng làm được.

Mặt cô không đổi sắc thu hồi tầm mắt, nhưng vùi mặt vào đầu gối, cực kỳ giống một cao đà điểu vùi đầu vào trong đất.

Hai người một mèo cứ giằng co một lúc như vậy.

Ôn Cẩm Hàn từ trên cao nhìn xuống thu lại chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn lướt qua Lục Thời Hoan ngồi xổm trên mặt đất vùi đầu vào gối, lại không giấu được hai tai đỏ hồng của mình.

Cô khó xử, Ôn Cẩm Hàn thật sự cảm nhận được, trong lúc nhất thời anh có chút luống cuống.

Anh tự cảm thấy lúc này hẳn là nên đưa tay đỡ Lục Thời Hoan dậy.

Dù sao ngồi xổm trên mặt đất quá lâu, chân dễ bị tê, đến lúc đó nếu cô bị tê chân đứng không dậy nổi, sợ là sẽ càng thêm ngượng ngùng.

Nhưng anh còn đang do dự, sợ mình quá mức đường đột mạo muội, lại dọa Lục Thời Hoan.

Ngay lúc này, con mèo bên cạnh đang giấu bốn móng vuốt nhỏ dưới màu lông trắng tinh khiết mở miệng "meo meo" một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh cùng lúng túng này.

Ôn Cẩm Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lục Thời Hoan, kéo cô từ trên mặt đất lên: "Xin lỗi, dọa em rồi.”

Bị anh nắm lấy cánh tay, Lục Thời Hoan mới thật sự bị dọa.

Sau khi đứng lên, một tay khác của cô che lấp miệng mũi, mắt hạnh né tránh liếc nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn một cái, hai gò má ửng hồng vì xấu hổ.

Ánh mắt Lục Thời Hoan không dám nhìn vào cặp lông mày rậm và đôi mắt phượng của người đàn ông, tách tầm mắt anh ra rơi vào khung cửa toilet.

Cô không nói gì, nhưng cánh tay bị Ôn Cẩm Hàn nắm lại âm thầm phát lực, cố gắng muốn rút ra.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn lại bị cử chỉ che miệng mũi của cô hấp dẫn tầm mắt, anh lo lắng vừa rồi cô vùi đầu đụng phải chỗ nào nên bị thương.

"Bỏ tay ra để anh xem một chút." Giọng nam trầm thấp, giọng điệu nghiêm túc, ẩn chứa vài phần lo lắng. Truyện TYT - https://tytnovel.com/

Dứt lời, Ôn Cẩm Hàn đưa tay ra nắm lấy bàn tay còn lại của Lục Thời Hoan, nhưng kết quả lại bị chống lại.

Lục Thời Hoan gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, mơ hồ mở miệng: "Anh Cẩm Hàn, anh có thể đi mặc quần áo trước được không..."

Ôn Cẩm Hàn rốt cục ý thức được cái gì, anh nhìn thân trên trần trụi của mình, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, buông tay Lục Thời Hoan ra.

Anh trầm mặc đi ngang qua Lục Thời Hoan, trở về phòng ngủ.

Cho đến khi trở tay đóng cửa phòng lại, Ôn Cẩm Hàn mới hậu tri hậu giác sờ sờ vành tai nóng bỏng của mình, sau đó một tay che mặt, trong lòng vô cùng hỗn độn.

Độc thân mấy năm, Ôn Cẩm Hàn vẫn sống một mình, tắm rửa đã theo thói quen chỉ lấy một cái khăn tắm, sau khi xong việc tùy tiện quấn ở thắt lưng, rồi mới trở về phòng ngủ thay quần áo.

Ở trong đội cùng bọn Chúc Khiêm lộ ngực lộ lưng quen rồi, hơn nữa Lục Thời Hoan xuất hiện quá đột ngột, lúc ấy anh bị vây hãm trong khiếp sợ, căn bản không nhận ra nửa người trên của mình đang trần truồng đứng trước cửa phòng tắm nói chuyện với cô.

Hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ Lục Thời Hoan sẽ suy nghĩ lung tung, quy anh là hạng người lưu manh.

Ôn Cẩm Hàn ảo não không thôi, hồi lâu mới điều chỉnh xong tâm thái cùng tâm tình của mình, thay quần áo từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

-

Trong phòng khách, Lục Thời Hoan đã xoa một chiếc khăn giấy trong tay.

Có vết máu trên khăn giấy, là máu mũi của cô.

Mới vừa rồi che miệng mũi cũng là nguyên nhân này.

Máu mũi này đến rất kỳ quặc, Lục Thời Hoan sợ Ôn Cẩm Hàn nhìn thấy, sẽ lầm tưởng cô đối với vóc người của anh mà sinh ra suy nghĩ gì.

Nói không chừng sẽ đem cô phân thành si nữ.

Cho nên sau khi đẩy Ôn Cẩm Hàn ra, Lục Thời Hoan vội vàng lau máu mũi.

Nhưng máu mũi này nhất thời dường như không ngừng được, Lục Thời Hoan có chút muốn chạy trốn.

Lúc này Ôn Cẩm Hàn đi từ trong phòng ngủ ra.

Hai người đối mặt, Lục Thời Hoan vẫn lấy tay che miệng mũi, vẻ mặt phòng bị nhìn anh.

Nhưng kẽ ngón tay cô mơ hồ có thể thấy được vết máu, Ôn Cẩm Hàn phát hiện, sắc mặt lo lắng, anh tiến lên muốn đẩy tay cô ra cẩn thận xem xét: "Em chảy máu sao?”

Lục Thời Hoan vội vàng lui về phía sau, cuối cùng vẫn không thể vượt qua Ôn Cẩm Hàn, bị anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

Sau khi biết Lục Thời Hoan chảy máu mũi, trong mắt Ôn Cẩm Hàn hiện lên vài phần ý cười.

Nhưng anh nhịn xuống, sợ kích thích đến Lục Thời Hoan, sợ cô sẽ tìm một khe hở chui vào giấu đi.

Để giảm bớt áp lực trong lòng Lục Thời Hoan, Ôn Cẩm Hàn kéo cô ra sofa bên kia ngồi xuống, vừa cầm khăn giấy lau cho cô vừa an ủi: "Chỉ là tức giận mà thôi, anh sẽ không cười em đâu.”

Lời này của anh quả nhiên hữu dụng, thân thể Lục Thời Hoan không còn căng thẳng như trước, đối với anh cũng không kháng cự nữa.

Cô trầm mặc nhìn Ôn Cẩm Hàn, nhìn anh đi toilet bưng một chậu nước lạnh lại đây, lại tự tay vắt khăn mặt cho cô, thay cô chườm lạnh áp hai bên cánh mũi.

Mỗi một lần người đàn ông tới gần, đều làm cho tim Lục Thời Hoan đập như sấm như trống, thanh thế rất lớn.

Sau khi chịu đựng như vậy trong sáu bảy phút, máu mũi mới ngừng lại.

-

Ôn Cẩm Hàn đứng dậy dọn dẹp tàn cục.

Chờ anh từ phòng vệ sinh trở về, Lục Thời Hoan đã từ trên ghế sa lon đứng dậy, câu nệ đứng bên bàn trà, nhỏ giọng giải thích: "Em tới đây cho mèo con ăn, không biết anh ở nhà..."

"Anh biết." Giọng nói của Ôn Cẩm Hàn ấm áp, muốn nói anh cũng là tạm thời định về nhà tắm rửa thay quần áo, chưa kịp nói cho cô biết, là anh không tốt.

Không ngờ Lục Thời Hoan mở miệng trước, dường như là muốn giải thích chuyện máu mũi vừa rồi: "Anh Cẩm Hàn, em không phải vì anh... Vóc người của anh mà chảy máu mũi, anh hãy tin em.”

Ôn Cẩm Hàn sửng sốt, không nghĩ tới Lục Thời Hoan lại chú ý tới dáng người của anh.

Anh im lặng nhìn cô.

Chỉ nghe Lục Thời Hoan càng miêu tả càng tối: "Tuy rằng vóc dáng của anh so với những người mẫu nam trên trang bìa tạp chí còn đẹp hơn, nhưng em không phải loại người thấy sắc là nảy lòng tham... tuyệt đối không phải!”

"Cho nên ngàn vạn lần anh đừng hiểu lầm!”

Được Lục Thời Hoan khen dáng người đẹp, trong lòng Ôn Cẩm Hàn ít nhiều có vài phần hưng phấn.

Nhưng anh nhịn xuống ý cười, ánh mắt nhìn cô thật sâu, cái gì cũng không nói.

Lục Thời Hoan lại cảm thấy ánh mắt Ôn Cẩm Hàn nhìn cô đặc biệt nóng bỏng, làm cho trong lòng cô càng hốt hoảng.

Vì vậy, cô đã chạy trốn.

Trước khi đi cũng không quên mặt đỏ tai hồng biện minh cho mình: "Em không thèm lấy thân thể của anh, thật đấy!”

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp