Khóa Eo Thon

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Ôn Cẩm Hàn ghi chú cho Ôn Thời Ý trực tiếp cả tên lẫn họ.

Lục Thời Hoan nhìn thấy, rồi lại làm bộ như không phát hiện, cúi đầu yên lặng uống một ngụm canh.

Người đàn ông do dự một lát, cuối cùng lựa chọn từ chối.

Ba giây sau, Ôn Thời Ý gửi wechat tới, nói là một thời gian nữa sẽ đến Dung Thành bên này quay phim, hỏi Ôn Cẩm Hàn có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm hay không.

Quan hệ của hai anh em bọn họ vẫn không tính là thân.

Bởi vì Ôn Cẩm Hàn là ba mẹ Ôn Thời Ý nhận nuôi, cùng Ôn Thời Ý cũng không có quan hệ huyết thống.

Đại khái đây cũng là nguyên nhân khi còn trẻ Ôn Thời Ý cố ý cô lập xa lánh Ôn Cẩm Hàn.

Ôn Cẩm Hàn cũng không phải anh ruột Ôn Thời Ý, lại ưu tú hơn anh ta về mọi thứ, được người ta khen ngợi, hào quang vạn trượng.

Ôn Thời Ý không phục.

Cho nên từ nhỏ đến lớn anh ta đã làm ra rất nhiều thủ đoạn đê tiện, bịa đặt vu khống, bôi nhọ Ôn Cẩm Hàn.

Dần dần, ba mẹ không còn nhìn Ôn Cẩm Hàn với ánh mắt đầy ắp yêu thương, hàng xóm láng giềng cũng không còn khen ngợi anh nữa, bạn bè cũng đều bị Ôn Thời Ý nhốt dưới trướng mình... Ôn Thời Ý từng vì thế mà rất đắc chí.

Dù sao anh ta mới là con trai Ôn gia, Ôn Cẩm Hàn bất quá chỉ là được ba mẹ anh ta tự cho là không thể sinh con nên nhận nuôi về nhà để khi cuối đời ký thác.

Cho nên Ôn Thời Ý vẫn chưa chính thức đối xử với Ôn Cẩm Hàn như người nhà của mình.

Nhất là khi thời kỳ phản nghịch, thái độ của anh ta đối với Ôn Cẩm Hàn còn vô cùng ác liệt.

Rốt cục, Ôn Cẩm Hàn bị chèn ép thành bộ dáng anh ta muốn nhìn thấy.

Anh quái gở ít nói, độc lai độc vãng, làm cho người ta cảm giác không dễ thân cận xa cách, trở thành đứa nhỏ u ám trong miệng hàng xóm láng giềng.

Ôn Cẩm Hàn nằm ngửa mặc cho Ôn Thời Ý cảm thấy thành công tăng cao, dần dà lực chú ý của anh ta từ trên người Ôn Cẩm Hàn cũng dời đi, không còn chấp nhất với cái nổi bật của anh, chèn ép anh.

Sau đó Ôn Cẩm Hàn đậu đại học và rời khỏi Miên Thành.

Theo tuổi tác tăng lên, cùng với khoảng cách kéo dài, ở thời điểm tâm tình tốt Ôn Thời Ý cũng có thể nhớ tới bọn họ là anh em đăng ký trong cùng một quyển sổ hộ khẩu.

Ngẫu nhiên cũng gọi điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn, hoặc là trên WeChat tán gẫu vài câu, liên lạc với tình cảm.

Ôn Cẩm Hàn đối với thái độ của anh ta ngược lại trước sau như một, không chủ động thân cận, cũng sẽ không cố ý xa lánh.

Cho nên Ôn Thời Ý nói sau khi đến Dung Thành tranh thủ thời gian hẹn ăn cơm, Ôn Cẩm Hàn đáp ứng.

Bàn ăn chìm trong sự im lặng dài dòng.

Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn ai cũng không chủ động mở miệng, mỗi người ăn xong, ăn ý rời đi.

Ôn Cẩm Hàn trả tiền, sau khi trở lại bệnh viện, Lục Thời Hoan liền đem tiền phần cơm kia của mình chuyển cho anh.

-

Tạ Thiển truyền xong, đã hơn mười một giờ đêm.

Khi rời khỏi bệnh viện, nước mưa giống như sợi tơ từ màn đêm chìm xuống, mặt đất nhanh chóng bị ướt, mưa cũng có dấu hiệu lớn dần.

Ba người Lục Thời Hoan bắt xe về chỗ ở.

Cô cùng Tạ Thiển nói lời cảm ơn với Ôn Cẩm Hàn, ở cửa nói lời tạm biệt, trước sau vào phòng.

Lục Thời Hoan giúp Tạ Thiển cầm dép lê thay, hỏi cô ấy có đói không, có muốn ăn khuya hay không.

Tạ Thiển lắc đầu: "Không phải lo cho tớ đâu, tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

"Nếu không đêm nay mình ngủ cùng cậu đi đi, tiện cho cậu sai bảo." Lục Thời Hoan vẫn có chút lo lắng cho Tạ Thiển.

"Tớ đã không có việc gì rồi, cậu mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Dứt lời, Tạ Thiển dường như nhớ tới cái gì đó, thay đổi giọng điệu ngưng trọng nói với Lục Thời Hoan: "Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy bỏ thêm dao gọt hoa quả vào trong túi để phòng thân đi.”

"Gần đây có một tên tội phạm giết người chạy trốn đến thành phố Dung Thành, còn chưa bắt được quy án, trên đường đi làm về cậu hãy cẩn thận một chút.”

Tin tức này Lục Thời Hoan đã nhìn thấy cách đây không lâu, trong lòng hiểu rõ: "Cậu cũng vậy, đừng luôn tăng ca.”

"Ừm, hôm nay mình tan tầm sớm là sư phụ mình sợ mình về nhà muộn không an toàn, nên sớm để cho mình về." Khi Tạ Thiển nhắc tới sư phụ cô ấy, trên mặt tràn đầy ý cười, sáng lạn như hoa, trong mắt cũng có hào quang.

Lục Thời Hoan hiếm khi thấy cô ấy như vậy, cực kỳ giống như đồi hoa nở rộ khắp núi rừng vào mùa xuân, ngây thơ hồn nhiên trong gió dịu dàng.

Nhưng hôm nay đã quá muộn, Lục Thời Hoan cũng mệt mỏi, nên cô không nói thêm gì nữa.

Nói một tiếng chúc ngủ ngon, cô liền đi rửa mặt trước.

Chờ Lục Thời Hoan trở về phòng mình, nằm trên giường. Cô mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua WeChat, phát hiện tiền cơm mình chuyển cho Ôn Cẩm Hàn đến nay anh vẫn tịch thu.

Suy nghĩ một chút, Lục Thời Hoan gửi cho anh một tin nhắn wechat: Anh Cẩm Hàn, anh nhớ nhận tiền.

Một vài giây sau Ôn Cẩm Hàn bên kia trả lời: Không cần, coi như anh mời em.

Sau đó không đợi Lục Thời Hoan trả lời, anh lại gửi một tin nhắn tới: Chờ em được nhận lương rồi lại về mời anh.

Câu nói này lục Thời Hoan có thể chấp nhận được, cho nên cô trả lời một câu "Được rồi", sau đó bổ sung một câu "Chúc ngủ ngon", liền đặt điện thoại lên bàn trang điểm sạc pin, rồi xoay người đi ngủ.

-

Sáng sớm hôm sau, mây đen che trời, bầu trời âm u đến mức khiến tâm trạng người ta u ám.

Hôm nay Lục Thời Hoan dậy sớm, làm bữa sáng cho mình và Tạ Thiển.

Hoang mang hoảng loạn ăn xong, cô liền muốn ra ngoài.

Lúc thay giày ở cửa ra vào, Lục Thời Hoan chợt nhớ tới trong nhà không có ô. Bên ngoài đang mưa to, cô cứ như vậy dầm mưa đi vào đội, sợ là sẽ bị dầm thành một con gà ướt sũng, nói không chừng còn có thể bị cảm.

Cũng may đầu óc Lục Thời Hoan xoay chuyển nhanh, một giây sau cô đổi giày xong đi ra ngoài, đi đến cách vách gõ cửa nhà Ôn Cẩm Hàn.

Vừa vặn Ôn Cẩm Hàn cũng chuẩn bị ra cửa.

Trong tay anh cầm một chiếc ô thẳng, nhìn cô gái ngoài cửa mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn hoa vụn, khiến anh có một khoảnh khắc thất thần.

Hôm nay Lục Thời Hoan ăn mặc đặc biệt nữ sinh, còn cố ý buộc tóc bồng bềnh, cuốn không khí tóc mái.

Một đôi mắt hạnh giống như một quả nho đen dính mưa, ẩm ướt, trơn tru và có ánh sáng.

Dáng vẻ xinh đẹp của cô, làm cho Ôn Cẩm Hàn liên tưởng đến anh đào kết giữa cành lá xanh biếc trong tháng tư.

Cho nên anh nhìn mà trợn tròn mắt, ngơ ngác vài giây, mới không chút biến sắc dời tầm mắt.

Lục Thời Hoan ngược lại không chú ý tới điểm khá thường của Ôn Cẩm Hàn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Anh Cẩm Hàn, nhà anh có bao nhiêu cái ô?”

"Có." Người đàn ông đáp một tiếng, hiểu được ý đồ của Lục Thời Hoan, liền thuận tay đưa chiếc ô thẳng trong tay mình cho cô: "Cái này cho em.” (App truyện TYT)

Còn anh trở về phòng lại cầm một cái ô gấp đi ra, thuận tay đóng cửa phòng.

Ôn Cẩm Hàn nói: " Cùng nhau đi thôi.”

Lúc này, Tạ Thiển cũng vừa vặn thay giày và đi từ trong phòng ra.

Mà bây giờ Lục Thời Hoan mới nhớ tới, Tạ Thiển cũng không có ô: "Anh Cẩm Hàn, nhà anh có còn ô không?”

"Đúng là còn có một cái.” Ôn Cẩm Hàn hồi.

Dứt lời anh muốn móc chìa khóa mở cửa, vào nhà lấy.

Kết quả bị Tạ Thiển ngăn lại: "Không cần phiền phức như vậy, đưa ô trong tay anh Cẩm Hàn cho em là được.”

"Dù sao hai người cũng cùng đường, dùng chung một cái không phải là được rồi sao.”

Tạ Thiển nói xong, từ trong tay Ôn Cẩm Hàn nhận lấy chiếc ô gấp tinh xảo, để lại chiếc ô thẳng lớn hơn một chút cho Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn.

Xong rồi, cô ấy còn không quên thúc giục hai người kia: "Đi nhanh đi, một chút nữa không kịp xe buýt lại đến trễ.”

-

Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn cứ như vậy bị Tạ Thiển tác hợp dưới một chiếc ô.

May mắn là ô thẳng có diện tích che chắn rất rộng, thừa sức chứa đựng hai người bọn họ, nên ai cũng không bị ướt.

Ba người cùng nhau ra khỏi tiểu khu, băng qua cầu vượt, đến trạm dừng xe buýt chờ xe buýt.

Chỉ có điều con đường xe buýt mà Tạ Thiển đi không giống nhau, cô ấy lên xe trước một bước. Sau đó Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn lại đợi đại khái khoảng hai phút, mới lên xe.

Xe buýt vào giờ cao điểm luôn đông đúc.

Lục Thời Hoan lên xe trước Ôn Cẩm Hàn một bước, gần như là bị đám người đẩy vào sâu trong toa xe.

Đến đoạn trong buồng xe, dựa vào cửa sau, Lục Thời Hoan bị kẹt giữa hai người đàn ông trung niên, không thể bắt tay vào khuỷu tay, trái phải ngăn cản, duy trì khoảng cách một quyền với bọn họ.

Sau đó xe khởi động, Lục Thời Hoan không nơi nương tựa bị kẹt trong đám người, chỉ có thể theo quán tính thân xe cúi xuống ngửa ra sau, lăn qua lăn lại một đầu mồ hôi dày đặc.

Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ từ sau lưng cô thò tới, nắm chặt cánh tay cô.
App TYT tytnovel.com
Ngay sau đó thanh âm mơ hồ của Ôn Cẩm Hàn truyền đến lỗ tai Lục Thời Hoan.

"Cho qua một chút." Sau khi Ôn Cẩm Hàn bắt lấy cánh tay Lục Thời Hoan, ỷ vào vóc người thon dài cao gầy của mình, mạnh mẽ từ trong đám người chen chúc đến bên cạnh Lục Thời Hoan.

Anh đến, mang theo một luồng hương trà thanh mát.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Thời Hoan ngửi thấy mùi này trên người Ôn Cẩm Hàn, cô âm thầm suy đoán là mùi sữa tắm hoặc dầu gội đầu mà anh đang dùng.

Chờ cô từ trong suy tư phục hồi lại tinh thần, Ôn Cẩm Hàn đã đứng trước người cô, giơ tay chống lên đầu lan can.

Đây có lẽ là lợi thế về chiều cao, tay chân dài. Không thể so sánh với Lục Thời Hoan, cái gì cũng không thể tiếp cận, không đỡ được.

Ôn Cẩm Hàn đến, dường như vì cô mà xây nên một tấm chắn thiên nhiên, đem người khác ngăn cách với bên ngoài, thay cô ổn định tâm tình dần dần nóng nảy.

Trong quá trình xe buýt tiến vào, có rất nhiều lần Lục Thời Hoan bởi vì quán tính mà đụng vào trong ngực Ôn Cẩm Hàn. 

Trán dập đến bộ ngực rắn chắc của anh, Lục Thời Hoan bị mùi trà lúc sáng lúc tối trên người anh hun đến đỏ mang tai, đường cong toàn thân thẳng tắp, mỗi một hơi thở, cũng không dám lơi lỏng chút nào.

Sau khi N lần đụng vào trong ngực Ôn Cẩm Hàn, bàn tay của Lục Thời Hoan không có chỗ sắp đặt bị anh nắm lấy một cái, sau đó bị kéo đến thắt lưng gầy gò của anh.

Cách áo thun bằng vải cotton, Lục Thời Hoan rõ ràng cảm giác được làn da dưới lòng bàn tay mình dần dần nóng bỏng.

Chính là không biết bị mồ hôi ướt nóng trên tay cô hun đúc, hay là tự thân Ôn Cẩm Hàn nóng lên.

Lục Thời Hoan đỡ thắt lưng anh, cả người giống như bị băng tuyết bao lấy, không nhúc nhích.

Dường như nhận thấy sự cứng ngắc của cô, Ôn Cẩm Hàn rũ mắt xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi lên đỉnh đầu cô, thanh âm mềm mỏng: "Nhẫn nại một chút, còn có hai trạm nữa là tới.”

Hô hấp của anh ấm áp, lúc ngâm vào khe hở tóc Lục Thời Hoan, phả vào giữa da đầu cô có vài phần ngứa ngáy.

Lục Thời Hoan gãi gãi, ngẩng đầu muốn trả lời Ôn Cẩm Hàn.

Lại không ngờ trong nháy mắt khi cô ngước mắt lên, thân xe vừa vặn xóc nảy một chút.

Ôn Cẩm Hàn khẽ cong người theo quán tính, bổ nhào về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thời Hoan , một khoảng cách rất gần, đôi môi mỏng suýt nữa chạm đến da thịt ở vị trí sống mũi cô.

Lục Thời Hoan vì sợ hãi mà nhắm hai mắt lại, khẩn trương đến mức ngũ quan căng thẳng nhăn lại, ngay cả bàn tay vịn lên thắt lưng Ôn Cẩm Hàn cũng theo bản năng cuộn mình lại, siết chặt góc áo anh.

May mà Ôn Cẩm Hàn thu hồi được đà, đôi môi mỏng và sống mũi Lục Thời Hoan chỉ cách nhau mấy milimet, anh khẩn trương đến nín thở.

Cứ giằng co mấy giây như vậy, Ôn Cẩm Hàn đứng thẳng dậy, xé rách bầu không khí dần dần ái muội này.

Hai người thở phào nhẹ nhõm với nhau, trừ bỏ nhiệt độ trên mặt và vành tai, Lục Thời Hoan còn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình.

Giống như vừa chạy nước rút xong một trăm thước, loạn đến không hề có quy luật.

App TYT & Vườn Nhà Cam


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp